Cả người Tạ Hộ cứng đờ, lúc này ngừng giãy dụa, lòng bàn tay ấm áp khô ráo dán trên cánh môi của nàng, gần như có thể cảm giác được vân tay trên lòng bàn tay. Đôi tay này của chủ tử che phủ mọi thứ trong tương lai, mà kiếp trước nhiều lần nàng nóichuyện với chủ tử thông qua hai bàn tay, bởi vì đầu luôn thấp, tầm mắt luôn dừng trêntay của chủ tử...Nhất thời Tạ Hộ có một loại cảm giác được lợi.
Thẩm Hấp xác định người trong lòng sẽ không kêu to, lúc này mới chậm rãi buông lỏng tay ra, Tạ Hộ cảm thấy trên mặt buông lỏng, nhờ vào ánh sáng yếu ớt, quay đầu nhìn thoáng qua, chủ tử cũng đang đánh giá nàng, Tạ Hộ chỉ cảm thấy trên mặt nóng như lửa, trên khuôn mặt tuấn tú vô song, đôi mắt chăm chú nhìn, Tạ Hộ cảm thấy bản thân được coi trọng.
Ừm, phàm lúc chủ tử nhìn ngươi như vậy, hoặc là ngươi không may, hoặc muốn thăng quan cho ngươi. Mà kể từ lúc nhìn, bộ dạng chủ tử không giống như nàng sẽ gặp xui xẻo...
Mỗi một lần Thẩm Hấp gặp cô nương này đều kinh ngạc, dung mạo lại càng thêm xuất sắc, mỗi lần nàng nhìn mình lúc tạm biệt, bỗng khẩn trương, bỗng hờ hững, bỗng giảo hoạt, bỗng lại không thể kiềm chế rơi vào thế giới của bản thân, khi thì trống rỗng, khi thì cười ngây ngơ, giống như hiện tại, vẻ mặt cô nương này nhìn hắn lộ ra ý cười ngẩn ngơ, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì trong đầu.
Bên ngoài núi giả có tiếng người đi qua, Thẩm Hấp theo bản năng đẩy Tạ Hộ về phía bên kia vách núi, để tránh né người đi đường ngoài núi giả. Tạ Hộ dựa lưng vào phía trên vách núi, cảm giác mình bị một cỗ khí tức nam tính vây quanh. Chủ tử ở phía trước nàng, bởi vì hai người dựa vào gần quá, nàng chỉ có thể nhìn thấy cằm chủ tử, ánh mắt đến chỗ nào, Tạ Hộ lại không khỏi cảm thán, chủ tử đúng là trời sinh chỗ nào cũng đẹp, cái cằm này mà nói, nàng đã thấy không ai có thể đẹp hơn hắn, bất kể là lúc cười, hay là lúc uy nghiêm, đều dễ nhìn như vậy.
Thẩm Hấp tựa người vào trên vách núi, dán lên thân mình nàng, cũng không phải cố ý chiếm tiện nghi của nàng, mà do tiếng người bên ngoài ồn ào, hắn theo bản năng sát lại, sau khi tới gần mới cảm giác rất tốt, trên thân mình thiếu nữ vừa mới phát dục tràn đầy hương thơm, mềm mại yếu ớt, không giống trên người những cô gái khác đều là mùi vị son phấn, mùi hương của nàng thật tươi mát, như hoa thơm lẫn vào mùi hương thiếu nữ, không biết nam tử khác ngửi vào có cảm giác gì, nhưng đối với Thẩm Hấp mà nói hương vị này dễ ngửi tới cực điểm, khiến cho hắn cũng không muốn nhúc nhích, chỉ muốn dán vào nàng như vậy suốt.
Tạ Hộ cảm giác áp lực càng lúc càng lớn ở phía trên, gương mặt nàng gần như đều tựa vào phía trên bả vai của chủ tử, tuy rằng chủ tử vì tránh đi người bên ngoài núi giả mới như vậy, nhưng Tạ Hộ vẫn nhịn không được tâm viên ý mã* muốn đứng lên.
Trong lòng mỗi người thiếu nữ đều sẽ có một người trong mộng, mà chủ tử nhất định chính là người trong mộng tốt nhất, chẳng qua Tạ Hộ biết, giấc mơ này chỉ có thể mơ một lần, đã từng thích thì không sao, nếu thật sự đặt tâm tư trên người chủ tử, vậy tương lai sẽ không có bao nhiêu ngày tốt.
Nàng tận mắt nhìn thấy những phi tần kia suốt ngày trải qua cuộc sống đấu đá, chủ tử cũng cố tình mặc kệ các nàng, mỗi ngày triều chính, rất ít đặt chân vào hậu cung, chỉ có lúc xảy ra việc liên quan tới mạng người, hắn mới có thể đi xem chuyện gì xảy ra, mặc dù đối với nữ nhân trong hậu cung ăn sung mặc sướng, vinh hoa phú quý, chẳng qua chỉ là một đám ngưới trống rỗng, nếu không bất hòa với nhau, đấu một trận, ngày qua ngày cũng quá nhàm chán, mà nguyên nhân các nàng tranh đấu, đơn giản cũng vì nam nhân trước mắt này.
"đang suy nghĩ chuyện gì?" Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, cả người Tạ Hộ cứng đờ, lập tức thu hồi tinh thần.
Suy nghĩ chuyện của người. âm thầm oán thầm một câu, Tạ Hộ hơi cử động thân mình mới trả lời: "không suy nghĩ gì cả."
Thẩm Hấp cúi đầu nhìn thoáng qua nàng, chưa từng nhìn nàng ở góc độ này, hai hàng lông mi như hắc điệp bay lúc cao lúc thấp, khiến lòng hắn ngứa ngáy, dưới lông mi lại là đôi đồng tử khiến người phát điên, sáng như hắc diệu thạch, thuần túy không pha lẫn bất kỳ dục vọng nào, nhìn, từ trên cao xuống nhìn mũi nàng, cũng tinh xảo vểnh cao, rồi đến môi... Bộ dạng gần như hoàn mỹ, mà hắn cũng từng hưởng qua hương vị tuyệt vời ở đôi môi kia... Chỉ thấy dưới thân căng thẳng, Thẩm Hấp lập tức thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa.
Dường như tiếng người bên ngoài núi giả vẫn còn, ánh mắt Thẩm Hấp lóe lên một tia phiền chán, từ lúc nhược quán*, hắn không có cảm giác mạnh mẽ như hôm nay, chỉ hi vọng toàn bộ người trong thiên hạ tránh đi hòn núi giả này, chớ tới quấy rầy thời điểm hắn cùng giai nhân khó có cơ hội gặp được nhau.
"đi theo ta."
Thẩm Hấp đột nhiên nói một tiếng như vậy, sau đó thân mình hơi lùi lại, một phen dắt tay Tạ Hộ, muốn dẫn nàng qua bên kia núi giả.
"Ơ?" Ngay từ đầu Tạ Hộ không phản ứng kịp, bị Thẩm Hấp kéo đi hai bước, chờ nàng phản ứng kịp, bước chân lập tức dừng lại, lắc đầu liên tục, nói: "không không, khôngthể đi."
Lúc này nàng còn ở bên trong khách uyển của Định quốc công phủ, nếu biến mất vô cớ, tuy không đến mức gây ra chuyện lộn xộn gì, nhưng nếu như bị người ta nhìn thấy nàng và đại công tử Thẩm Hấp cùng đi một chỗ, vậy thì hết đường chối cãi, cho nên lý trí Tạ Hộ nói cho nàng biết, nàng không thể đi cùng hắn.
Thẩm Hấp quay đầu nhìn nàng một cái, không thể biết được nàng đang sợ cái gì, cũng biết hiện tại loại hành vi này của mình không được, quá mức càn rỡ và đường đột, nhưng mà hắn không muốn buông tha cơ hội gặp mặt hiếm có lần này, huống chi, hắnthật sự có lời muốn nói với nàng.
Tạ Hộ thấy hắn ngừng lại, trong lòng thoáng yên tâm, lại dùng giọng nói thấp như ruồi muỗi bay nói một câu: "không, không thể đi."
Cảm giác được bàn tay nhỏ bé trơn bóng đang giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của hắn, giọng nói Thẩm Hấp có chút không vui: "Có đi hay không?"
Trước giờ Tạ Hộ có thể phân biệt cảm xúc của chủ tử, nghe giọng nói hắn rất khác thường, nuốt nước miếng, miễn cưỡng nói:
"đi."
Lúc này Thẩm Hấp mới hài lòng cười, bàn tay mở ra, bao chặt lấy bàn tay nhỏ trắng mịn trong lòng bàn tay mình, dẫn nàng xuyên qua núi giả, tránh đi đám người, nhanh chóng đến một đường nhỏ, rời khỏi khách uyển nữ quyến.
Thẩm Hấp nhanh chóng mang theo Tạ Hộ trốn thoát một đường, trên đường có mấy lần thiếu chút nữa bị người khác phát hiện, may mắn Thẩm Hấp đối với địa hình của quốc công phủ lại rất thông thạo, một phen tránh né kịp thời, một đường đi tiếp, không có chuyện gì xảy ra, chủ tử mang theo nàng, che chở nàng, loại cảm giác này tuy rằng mạo hiểm, nhưng lại tốt đẹp vô cùng, khiến Tạ Hộ sinh ra một loại cảm giác khó hiểu muốn trở thành sủng vật của chủ tử, được một nam tử sủng ái, yêu, cho dù là một sủng vật nho nhỏ, có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này.
Hai người xuyên qua hoa viên, đi qua bóng cây, rốt cuộc đi tới một viện, trong viện đủ loại trúc, gió nhẹ thổi qua, ào ào rung động, bí mật mang theo hơi lạnh tươi mát nơi rừng trúc, ý thu nồng đậm.
Nơi này hình như là địa bàn của mình Thẩm Hấp, vì hắn không hề kéo Tạ Hộ tránh né, mà nắm tay Tạ Hộ, xuyên qua rừng trúc, phía trong cũng sử dụng cây trúc để xây dựng gác, khi vào cửa Tạ Hộ nhìn thấy trên lầu trúc mới có một tấm biển, nhưng kỳ quái là, tấm biển trắng xóa, không viết gì cả, lại còn đường hoàng treo ở trên cửa.
Đến lúc vào cửa, Thẩm Hấp cũng không buông tay, vẫn dắt Tạ Hộ lên cầu thang. Lúc này Tạ Hộ mới biết, lầu hai của trúc lâu là một gian phòng trà, chẳng qua không giống với trà thất bình thường, trên vách tường 4 phía, ước chừng có 8 cửa sổ, trong phòng trang trí tương đối đơn giản, nhưng đầy đủ mọi thứ.
Trong thư phòng có đồ vật gì, nơi này cũng có, xem ra ngày thường chủ tử nghỉ ngơi ở đây, trên giá trưng bày sách ngay ngắn, trên thư án có những tờ giấy viết dở nằm rải rác, bút đặt bên tay phải chưa rửa, phía đông còn có một nhuyễn tháp làm bằng cây trúc, dùng trúc làm bình phong ngăn cách, loáng thoáng nhìn, trong phòng thật sựsáng ngời.
Thẩm Hấp giơ tay của nàng lên trước mặt nhìn, khóe miệng mang theo một ý cười không rõ, thấy hai má Tạ Hộ đỏ rực, lúc này mới chịu buông ra, đi tới phía trước đẩy cửa sổ ra.
Chỉ cửa sổ đối diện Tạ Hộ, nói: "Nàng mở bên kia."
Tạ Hộ nhận mệnh lệnh, lập tức lên tiếng trả lời, nhấc làn váy đi đến trước cửa sổ đối diện, học bộ dạng Thẩm Hấp, cùng hắn mở hết 8 cửa sổ ra, bên trong phòng trà nhất thời lại không thiếu ánh sáng. Lúc này Tạ Hộ mới phát hiện, trúc lâu này lại được xây giữa sườn núi, hiếm thấy, lúc nàng tiến vào, lại không có cảm giác nghiêng nghiêng nhấp nhô chút nào, cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn lại phía nam là một mảnh hồ sóng gợn lăn tăn, phía đông là viện công phủ, chiếm diện tích rất lớn, kiến tạo đều tương đối xa hoa, có thể suy ra ở hướng đông kia, hẳn là viện các chủ tử ở công phủ, mà phía tây cũng là ốc xá, chẳng qua là loại kiến tạo bình thường, có lẽ là nơi ở của nô bộc công phủ, mà phía Bắc lại là một phong cảnh xanh um, tuy nói đã tới cuối mùa thu, nhưng lá vẫn xanh ngắt, không hề già úa.
Thẩm Hấp đi đến trước ngăn tủ lớn đựng trà, mà ngăn tủ kia đương nhiên cũng làm từ cây trúc, được ghép lại thành khung, trên khung đều là những ô vuông nhỏ, trong những ô đặt những chiếc bình, mỗi cái bình đều to bằng hai bàn tay chụm lại, xem ra là bình đựng lá trà, trên bình có dán tờ giấy, kiểu chữ cứng cáp cho biết tên lá trà bên trong. Hai mắt Tạ Hộ nhìn cao thấp, tủ này có ít nhất cũng gần trăm loại trà.
Chung quanh ngăn tủ có những quầy dài, để các bộ đồ trà, chỉ là ly uống trà, đã có hai mươi mấy loại, mỗi một loại đều có giá trị xa xỉ.
Thẩm Hấp quay đầu nhìn lướt Tạ Hộ, hỏi: "Muốn uống trà gì?"
Tạ Hộ vẫn còn đang đánh giá phòng trà, đột nhiên nghe thấy như vậy, thân mình cả kinh, nhìn Thẩm Hấp không khỏi nở nụ cười, vẫy tay với nàng, gọi nàng đến gần xem.
Lúc này Tạ Hộ mới phát hiện, thì ra chủ tử muốn pha trà cho nàng uống, nhất thời có một loại cảm giác biết ơn tổ tiên, chủ tử coi trọng ngươi, ngươi cũng không thể cất nhắc chính mình, vội vàng chạy chậm qua, cúi người, nói với Thẩm Hấp:
"Vẫn là nô... Hay để ta đi, công tử ngồi đi."
Thẩm Hấp nhớ tới tay nghề của cô nương này, cũng không khách khí với nàng, liền gật đầu nói: "Được rồi, cái kia giao cho nàng, trà gì ta cũng có, bên trong vại kia có nước, có tuyết thủy*, có nước suối, nàng làm đi, ta qua bên kia đọc sách một chút."
Tạ Hộ nhớ kỹ lời Thẩm Hấp, gật đầu liên tục, nói: "Dạ, ta biết, công tử chờ một chút."
Thấy nàng khách khí với mình như vậy, Thẩm Hấp cũng không nói gì, cười cười, sau đó đi đến chọn một quyển trên giá sách, ngồi vào ghế thái sư phía sau thư án đọc.
---
Chủ tử: đi theo ta.
Nữ chính: không được.
Nam chính: có đi hay không?
Nữ chính: đi.
---
Chú thích:
*nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán)
*tâm viên ý mã: đứng núi này trông núi nọ
*tuyết thủy: tuyết tan thành nước
Thẩm Hấp xác định người trong lòng sẽ không kêu to, lúc này mới chậm rãi buông lỏng tay ra, Tạ Hộ cảm thấy trên mặt buông lỏng, nhờ vào ánh sáng yếu ớt, quay đầu nhìn thoáng qua, chủ tử cũng đang đánh giá nàng, Tạ Hộ chỉ cảm thấy trên mặt nóng như lửa, trên khuôn mặt tuấn tú vô song, đôi mắt chăm chú nhìn, Tạ Hộ cảm thấy bản thân được coi trọng.
Ừm, phàm lúc chủ tử nhìn ngươi như vậy, hoặc là ngươi không may, hoặc muốn thăng quan cho ngươi. Mà kể từ lúc nhìn, bộ dạng chủ tử không giống như nàng sẽ gặp xui xẻo...
Mỗi một lần Thẩm Hấp gặp cô nương này đều kinh ngạc, dung mạo lại càng thêm xuất sắc, mỗi lần nàng nhìn mình lúc tạm biệt, bỗng khẩn trương, bỗng hờ hững, bỗng giảo hoạt, bỗng lại không thể kiềm chế rơi vào thế giới của bản thân, khi thì trống rỗng, khi thì cười ngây ngơ, giống như hiện tại, vẻ mặt cô nương này nhìn hắn lộ ra ý cười ngẩn ngơ, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì trong đầu.
Bên ngoài núi giả có tiếng người đi qua, Thẩm Hấp theo bản năng đẩy Tạ Hộ về phía bên kia vách núi, để tránh né người đi đường ngoài núi giả. Tạ Hộ dựa lưng vào phía trên vách núi, cảm giác mình bị một cỗ khí tức nam tính vây quanh. Chủ tử ở phía trước nàng, bởi vì hai người dựa vào gần quá, nàng chỉ có thể nhìn thấy cằm chủ tử, ánh mắt đến chỗ nào, Tạ Hộ lại không khỏi cảm thán, chủ tử đúng là trời sinh chỗ nào cũng đẹp, cái cằm này mà nói, nàng đã thấy không ai có thể đẹp hơn hắn, bất kể là lúc cười, hay là lúc uy nghiêm, đều dễ nhìn như vậy.
Thẩm Hấp tựa người vào trên vách núi, dán lên thân mình nàng, cũng không phải cố ý chiếm tiện nghi của nàng, mà do tiếng người bên ngoài ồn ào, hắn theo bản năng sát lại, sau khi tới gần mới cảm giác rất tốt, trên thân mình thiếu nữ vừa mới phát dục tràn đầy hương thơm, mềm mại yếu ớt, không giống trên người những cô gái khác đều là mùi vị son phấn, mùi hương của nàng thật tươi mát, như hoa thơm lẫn vào mùi hương thiếu nữ, không biết nam tử khác ngửi vào có cảm giác gì, nhưng đối với Thẩm Hấp mà nói hương vị này dễ ngửi tới cực điểm, khiến cho hắn cũng không muốn nhúc nhích, chỉ muốn dán vào nàng như vậy suốt.
Tạ Hộ cảm giác áp lực càng lúc càng lớn ở phía trên, gương mặt nàng gần như đều tựa vào phía trên bả vai của chủ tử, tuy rằng chủ tử vì tránh đi người bên ngoài núi giả mới như vậy, nhưng Tạ Hộ vẫn nhịn không được tâm viên ý mã* muốn đứng lên.
Trong lòng mỗi người thiếu nữ đều sẽ có một người trong mộng, mà chủ tử nhất định chính là người trong mộng tốt nhất, chẳng qua Tạ Hộ biết, giấc mơ này chỉ có thể mơ một lần, đã từng thích thì không sao, nếu thật sự đặt tâm tư trên người chủ tử, vậy tương lai sẽ không có bao nhiêu ngày tốt.
Nàng tận mắt nhìn thấy những phi tần kia suốt ngày trải qua cuộc sống đấu đá, chủ tử cũng cố tình mặc kệ các nàng, mỗi ngày triều chính, rất ít đặt chân vào hậu cung, chỉ có lúc xảy ra việc liên quan tới mạng người, hắn mới có thể đi xem chuyện gì xảy ra, mặc dù đối với nữ nhân trong hậu cung ăn sung mặc sướng, vinh hoa phú quý, chẳng qua chỉ là một đám ngưới trống rỗng, nếu không bất hòa với nhau, đấu một trận, ngày qua ngày cũng quá nhàm chán, mà nguyên nhân các nàng tranh đấu, đơn giản cũng vì nam nhân trước mắt này.
"đang suy nghĩ chuyện gì?" Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, cả người Tạ Hộ cứng đờ, lập tức thu hồi tinh thần.
Suy nghĩ chuyện của người. âm thầm oán thầm một câu, Tạ Hộ hơi cử động thân mình mới trả lời: "không suy nghĩ gì cả."
Thẩm Hấp cúi đầu nhìn thoáng qua nàng, chưa từng nhìn nàng ở góc độ này, hai hàng lông mi như hắc điệp bay lúc cao lúc thấp, khiến lòng hắn ngứa ngáy, dưới lông mi lại là đôi đồng tử khiến người phát điên, sáng như hắc diệu thạch, thuần túy không pha lẫn bất kỳ dục vọng nào, nhìn, từ trên cao xuống nhìn mũi nàng, cũng tinh xảo vểnh cao, rồi đến môi... Bộ dạng gần như hoàn mỹ, mà hắn cũng từng hưởng qua hương vị tuyệt vời ở đôi môi kia... Chỉ thấy dưới thân căng thẳng, Thẩm Hấp lập tức thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa.
Dường như tiếng người bên ngoài núi giả vẫn còn, ánh mắt Thẩm Hấp lóe lên một tia phiền chán, từ lúc nhược quán*, hắn không có cảm giác mạnh mẽ như hôm nay, chỉ hi vọng toàn bộ người trong thiên hạ tránh đi hòn núi giả này, chớ tới quấy rầy thời điểm hắn cùng giai nhân khó có cơ hội gặp được nhau.
"đi theo ta."
Thẩm Hấp đột nhiên nói một tiếng như vậy, sau đó thân mình hơi lùi lại, một phen dắt tay Tạ Hộ, muốn dẫn nàng qua bên kia núi giả.
"Ơ?" Ngay từ đầu Tạ Hộ không phản ứng kịp, bị Thẩm Hấp kéo đi hai bước, chờ nàng phản ứng kịp, bước chân lập tức dừng lại, lắc đầu liên tục, nói: "không không, khôngthể đi."
Lúc này nàng còn ở bên trong khách uyển của Định quốc công phủ, nếu biến mất vô cớ, tuy không đến mức gây ra chuyện lộn xộn gì, nhưng nếu như bị người ta nhìn thấy nàng và đại công tử Thẩm Hấp cùng đi một chỗ, vậy thì hết đường chối cãi, cho nên lý trí Tạ Hộ nói cho nàng biết, nàng không thể đi cùng hắn.
Thẩm Hấp quay đầu nhìn nàng một cái, không thể biết được nàng đang sợ cái gì, cũng biết hiện tại loại hành vi này của mình không được, quá mức càn rỡ và đường đột, nhưng mà hắn không muốn buông tha cơ hội gặp mặt hiếm có lần này, huống chi, hắnthật sự có lời muốn nói với nàng.
Tạ Hộ thấy hắn ngừng lại, trong lòng thoáng yên tâm, lại dùng giọng nói thấp như ruồi muỗi bay nói một câu: "không, không thể đi."
Cảm giác được bàn tay nhỏ bé trơn bóng đang giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của hắn, giọng nói Thẩm Hấp có chút không vui: "Có đi hay không?"
Trước giờ Tạ Hộ có thể phân biệt cảm xúc của chủ tử, nghe giọng nói hắn rất khác thường, nuốt nước miếng, miễn cưỡng nói:
"đi."
Lúc này Thẩm Hấp mới hài lòng cười, bàn tay mở ra, bao chặt lấy bàn tay nhỏ trắng mịn trong lòng bàn tay mình, dẫn nàng xuyên qua núi giả, tránh đi đám người, nhanh chóng đến một đường nhỏ, rời khỏi khách uyển nữ quyến.
Thẩm Hấp nhanh chóng mang theo Tạ Hộ trốn thoát một đường, trên đường có mấy lần thiếu chút nữa bị người khác phát hiện, may mắn Thẩm Hấp đối với địa hình của quốc công phủ lại rất thông thạo, một phen tránh né kịp thời, một đường đi tiếp, không có chuyện gì xảy ra, chủ tử mang theo nàng, che chở nàng, loại cảm giác này tuy rằng mạo hiểm, nhưng lại tốt đẹp vô cùng, khiến Tạ Hộ sinh ra một loại cảm giác khó hiểu muốn trở thành sủng vật của chủ tử, được một nam tử sủng ái, yêu, cho dù là một sủng vật nho nhỏ, có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này.
Hai người xuyên qua hoa viên, đi qua bóng cây, rốt cuộc đi tới một viện, trong viện đủ loại trúc, gió nhẹ thổi qua, ào ào rung động, bí mật mang theo hơi lạnh tươi mát nơi rừng trúc, ý thu nồng đậm.
Nơi này hình như là địa bàn của mình Thẩm Hấp, vì hắn không hề kéo Tạ Hộ tránh né, mà nắm tay Tạ Hộ, xuyên qua rừng trúc, phía trong cũng sử dụng cây trúc để xây dựng gác, khi vào cửa Tạ Hộ nhìn thấy trên lầu trúc mới có một tấm biển, nhưng kỳ quái là, tấm biển trắng xóa, không viết gì cả, lại còn đường hoàng treo ở trên cửa.
Đến lúc vào cửa, Thẩm Hấp cũng không buông tay, vẫn dắt Tạ Hộ lên cầu thang. Lúc này Tạ Hộ mới biết, lầu hai của trúc lâu là một gian phòng trà, chẳng qua không giống với trà thất bình thường, trên vách tường 4 phía, ước chừng có 8 cửa sổ, trong phòng trang trí tương đối đơn giản, nhưng đầy đủ mọi thứ.
Trong thư phòng có đồ vật gì, nơi này cũng có, xem ra ngày thường chủ tử nghỉ ngơi ở đây, trên giá trưng bày sách ngay ngắn, trên thư án có những tờ giấy viết dở nằm rải rác, bút đặt bên tay phải chưa rửa, phía đông còn có một nhuyễn tháp làm bằng cây trúc, dùng trúc làm bình phong ngăn cách, loáng thoáng nhìn, trong phòng thật sựsáng ngời.
Thẩm Hấp giơ tay của nàng lên trước mặt nhìn, khóe miệng mang theo một ý cười không rõ, thấy hai má Tạ Hộ đỏ rực, lúc này mới chịu buông ra, đi tới phía trước đẩy cửa sổ ra.
Chỉ cửa sổ đối diện Tạ Hộ, nói: "Nàng mở bên kia."
Tạ Hộ nhận mệnh lệnh, lập tức lên tiếng trả lời, nhấc làn váy đi đến trước cửa sổ đối diện, học bộ dạng Thẩm Hấp, cùng hắn mở hết 8 cửa sổ ra, bên trong phòng trà nhất thời lại không thiếu ánh sáng. Lúc này Tạ Hộ mới phát hiện, trúc lâu này lại được xây giữa sườn núi, hiếm thấy, lúc nàng tiến vào, lại không có cảm giác nghiêng nghiêng nhấp nhô chút nào, cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn lại phía nam là một mảnh hồ sóng gợn lăn tăn, phía đông là viện công phủ, chiếm diện tích rất lớn, kiến tạo đều tương đối xa hoa, có thể suy ra ở hướng đông kia, hẳn là viện các chủ tử ở công phủ, mà phía tây cũng là ốc xá, chẳng qua là loại kiến tạo bình thường, có lẽ là nơi ở của nô bộc công phủ, mà phía Bắc lại là một phong cảnh xanh um, tuy nói đã tới cuối mùa thu, nhưng lá vẫn xanh ngắt, không hề già úa.
Thẩm Hấp đi đến trước ngăn tủ lớn đựng trà, mà ngăn tủ kia đương nhiên cũng làm từ cây trúc, được ghép lại thành khung, trên khung đều là những ô vuông nhỏ, trong những ô đặt những chiếc bình, mỗi cái bình đều to bằng hai bàn tay chụm lại, xem ra là bình đựng lá trà, trên bình có dán tờ giấy, kiểu chữ cứng cáp cho biết tên lá trà bên trong. Hai mắt Tạ Hộ nhìn cao thấp, tủ này có ít nhất cũng gần trăm loại trà.
Chung quanh ngăn tủ có những quầy dài, để các bộ đồ trà, chỉ là ly uống trà, đã có hai mươi mấy loại, mỗi một loại đều có giá trị xa xỉ.
Thẩm Hấp quay đầu nhìn lướt Tạ Hộ, hỏi: "Muốn uống trà gì?"
Tạ Hộ vẫn còn đang đánh giá phòng trà, đột nhiên nghe thấy như vậy, thân mình cả kinh, nhìn Thẩm Hấp không khỏi nở nụ cười, vẫy tay với nàng, gọi nàng đến gần xem.
Lúc này Tạ Hộ mới phát hiện, thì ra chủ tử muốn pha trà cho nàng uống, nhất thời có một loại cảm giác biết ơn tổ tiên, chủ tử coi trọng ngươi, ngươi cũng không thể cất nhắc chính mình, vội vàng chạy chậm qua, cúi người, nói với Thẩm Hấp:
"Vẫn là nô... Hay để ta đi, công tử ngồi đi."
Thẩm Hấp nhớ tới tay nghề của cô nương này, cũng không khách khí với nàng, liền gật đầu nói: "Được rồi, cái kia giao cho nàng, trà gì ta cũng có, bên trong vại kia có nước, có tuyết thủy*, có nước suối, nàng làm đi, ta qua bên kia đọc sách một chút."
Tạ Hộ nhớ kỹ lời Thẩm Hấp, gật đầu liên tục, nói: "Dạ, ta biết, công tử chờ một chút."
Thấy nàng khách khí với mình như vậy, Thẩm Hấp cũng không nói gì, cười cười, sau đó đi đến chọn một quyển trên giá sách, ngồi vào ghế thái sư phía sau thư án đọc.
---
Chủ tử: đi theo ta.
Nữ chính: không được.
Nam chính: có đi hay không?
Nữ chính: đi.
---
Chú thích:
*nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán)
*tâm viên ý mã: đứng núi này trông núi nọ
*tuyết thủy: tuyết tan thành nước
Danh sách chương