*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Hộ ở ngoại tổ gia hai ngày cũng biết thêm nhiều người. Ngoại tổ là quan ngũ phẩm, không có thói xấu của người làm quan, đối xử với con trưởng hay thứ đều như nhau, dù là con của đích thê hay thị thiếp sinh ra, là nam tử hay nữ tử đều không phân biệt. Điều này so với các thế gia hầu môn trong kinh thành hơn hẳn rất nhiều.
Trẻ con trong Vân phủ rất nhiều, nghe nói có hai vị họ hàng trong kinh đến, đều rất tò mò muốn tiếp xúc. Những hài tử này đều cùng tuổi với Tạ Hộ và Tạ Thiều, hơn nữa lại rất hợp nhau là trưởng tôn Vân Đằng và Thất tiểu thư Vân Tụ.
Hai người này tính cách khá hoạt bát, không ngại làm việc lớn. Vân Đằng và Tạ Thiều như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Vân Đằng là chủ Dương Châu thì Tạ Thiều là lưu manh ở kinh thành, mà Vân Tụ cũng rất yêu quý Tạ Hộ, bốn người thường xuyên cùng tiến cùng ra, cảm tình không tệ.
Tuy rằng Tạ Hộ và Tạ Thiều ở kinh thành không có địa vị gì nhưng ở ngoại tổ gia bọn họ rất được hoan nghênh. Dù sao bọn họ cũng xuất thân Hầu phủ, công hầu tướng lĩnh cũng cao hơn phủ thường một bậc, nhưng thực tế như thế nào chỉ có hai huynh muội biết rõ.
Tạ Thiều ở Dương Châu hơn mười ngày, bị Vân thị thúc giục trở về kinh. Địch thị thấy Vân thị thật nhẫn tâm, nỡ lòng nào đuổi ngoại tôn về. Bà rất luyến tiếc nên để cho Tạ Thiều ở thêm vài ngày mới bằng lòng để hắn rời Dương Châu trở về kinh thành.
Sau khi Tạ Tạ Thiều đi, Tạ Hộ cũng không có cảm thấy buồn tẻ. Mỗi buổi sáng cùng Vân Tụ đến học đường trong Vân gia. Xế chiều, hoặc cùng các nàng ra ngoài chơi, hoặc ở trong phòng đọc sách, hết viết chữ, lại mân mê nghiên cứu cao phấn, ngày qua ngày cũng như lúc ở kinh thành, ngược lại càng thêm thoải mái.
Đôi khi nàng sợ Vân thị nhớ thương trong kinh, lại sợ bà thương tâm miên man suy nghĩ, nên nàng thường xuyên đi qua phòng Vân thị. Ngày hôm đó Tạ Hộ đi vào gian phòng Vân thị, thấy bà đang chăm chú đọc thư, khóe miệng cong cong như lưỡi liềm, trên mặt còn có chút thẹn thùng, nhập tâm đọc thư đến mức Tạ Hộ đi đến trước mặt cũng không phát hiện.
Vẫn là nha hoàn thân cận bên người gọi một tiếng, Vân thị mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tạ Hộ, dùng ánh mắt mập mờ nhìn bà. Vân thị cuống lên, vội vàng gấp thư lại, giả bộ tức giận nói:
"Đứa nhỏ này, sao vào không gọi ta một tiếng, thật không có quy củ gì cả."
Tạ Hộ thấy vậy mỉm cười, đây có phải là chủ mẫu rời nhà tránh né người mới hay không mà gương mặt đỏ như hoa đào tháng ba, nàng nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Vân thị, muốn lấy thư trong tay bà rồi nói:
"Có phải thư của phụ thân không, cho con xem với."
Tạ Hộ ở ngoại tổ gia hai ngày cũng biết thêm nhiều người. Ngoại tổ là quan ngũ phẩm, không có thói xấu của người làm quan, đối xử với con trưởng hay thứ đều như nhau, dù là con của đích thê hay thị thiếp sinh ra, là nam tử hay nữ tử đều không phân biệt. Điều này so với các thế gia hầu môn trong kinh thành hơn hẳn rất nhiều.
Trẻ con trong Vân phủ rất nhiều, nghe nói có hai vị họ hàng trong kinh đến, đều rất tò mò muốn tiếp xúc. Những hài tử này đều cùng tuổi với Tạ Hộ và Tạ Thiều, hơn nữa lại rất hợp nhau là trưởng tôn Vân Đằng và Thất tiểu thư Vân Tụ.
Hai người này tính cách khá hoạt bát, không ngại làm việc lớn. Vân Đằng và Tạ Thiều như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Vân Đằng là chủ Dương Châu thì Tạ Thiều là lưu manh ở kinh thành, mà Vân Tụ cũng rất yêu quý Tạ Hộ, bốn người thường xuyên cùng tiến cùng ra, cảm tình không tệ.
Tuy rằng Tạ Hộ và Tạ Thiều ở kinh thành không có địa vị gì nhưng ở ngoại tổ gia bọn họ rất được hoan nghênh. Dù sao bọn họ cũng xuất thân Hầu phủ, công hầu tướng lĩnh cũng cao hơn phủ thường một bậc, nhưng thực tế như thế nào chỉ có hai huynh muội biết rõ.
Tạ Thiều ở Dương Châu hơn mười ngày, bị Vân thị thúc giục trở về kinh. Địch thị thấy Vân thị thật nhẫn tâm, nỡ lòng nào đuổi ngoại tôn về. Bà rất luyến tiếc nên để cho Tạ Thiều ở thêm vài ngày mới bằng lòng để hắn rời Dương Châu trở về kinh thành.
Sau khi Tạ Tạ Thiều đi, Tạ Hộ cũng không có cảm thấy buồn tẻ. Mỗi buổi sáng cùng Vân Tụ đến học đường trong Vân gia. Xế chiều, hoặc cùng các nàng ra ngoài chơi, hoặc ở trong phòng đọc sách, hết viết chữ, lại mân mê nghiên cứu cao phấn, ngày qua ngày cũng như lúc ở kinh thành, ngược lại càng thêm thoải mái.
Đôi khi nàng sợ Vân thị nhớ thương trong kinh, lại sợ bà thương tâm miên man suy nghĩ, nên nàng thường xuyên đi qua phòng Vân thị. Ngày hôm đó Tạ Hộ đi vào gian phòng Vân thị, thấy bà đang chăm chú đọc thư, khóe miệng cong cong như lưỡi liềm, trên mặt còn có chút thẹn thùng, nhập tâm đọc thư đến mức Tạ Hộ đi đến trước mặt cũng không phát hiện.
Vẫn là nha hoàn thân cận bên người gọi một tiếng, Vân thị mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tạ Hộ, dùng ánh mắt mập mờ nhìn bà. Vân thị cuống lên, vội vàng gấp thư lại, giả bộ tức giận nói:
"Đứa nhỏ này, sao vào không gọi ta một tiếng, thật không có quy củ gì cả."
Tạ Hộ thấy vậy mỉm cười, đây có phải là chủ mẫu rời nhà tránh né người mới hay không mà gương mặt đỏ như hoa đào tháng ba, nàng nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Vân thị, muốn lấy thư trong tay bà rồi nói:
"Có phải thư của phụ thân không, cho con xem với."
Danh sách chương