*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba tiểu cô nương cùng rơi xuống nước, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, làm chủ nhà Định quốc công phủ không hề nhân nhượng chuyện này, một phen tra hỏi xong, ở trong hậu viện cũng dâng lên một trận phong ba không nhỏ.

Vưu tiểu thư hô to oan uổng, Tạ Hành cùng Tạ Ngọc một mực chắc chắn là nàng ta đẩy các nàng xuống nước, nói Vưu tiểu thư lúc ấy ghét bỏ Tạ Hành cản tầm mắt ngắm nhìn tài tử bên bờ, lúc này mới ra tay đẩy nàng, Thẩm Thiến cũng không nhớ được tình huống cụ thể lúc đó, chỉ nói cảm thấy thân thuyền đung đưa, mơ hồ rơi xuống nước, lời của nàng ta càng khiến Vưu tiểu thư hết đường chối cãi, ngự sử phu nhân liên tục giải thích với Tạ gia và Thẩm gia, nói không thể rửa sạch hiềm nghi trênngười Vưu tiểu thư, hai mẹ con đành chịu đựng mọi người chỉ điểm trong sảnh.

Tạ Hộ thở dài, Tạ Tân cũng không biết nên nói gì, nàng không biết tại sao Tạ Hành các nàng lại rơi xuống nước, nhưng nàng biết Vưu tiểu thư và Tạ Hành các nàng không cừu không oán, không có khả năng ra tay đẩy các nàng, dù Tạ Hành nói có bài bản hẳn hoi, nhưng Tạ Tân vẫn tin tưởng, Vưu tiểu thư không phải loại người hại người khác vì muốn nhìn nam nhân, ra tay hại 1 lúc 3 mạng người.

Nghĩ lại nếu Tạ Hộ không kéo nàng ngồi cùng thuyền, nếu nàng vẫn ngồi cùng thuyền với Tạ Hành thì chắc chắn bây giờ nàng đang đứng ở vị trí của Vưu tiểu thư, nhìn thoáng qua vẻ mặt tự nhiên của muội muội đang uống trà, Tạ Tân cổ quái nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, trong lòng hoài nghi, chẳng lẽ tiểu nha đầu này đã sớm biết Tạ Hành sẽ rơi xuống nước nên lúc đầu mới giữ nàng lại? Tạ Hộ uống một ngụm trà nóng, lại lịch sự cắn một miếng điểm tâm, nhìn thấy tỷ tỷ đang nhìn nàng, liền tự động cầm khối điểm tâm đưa cho tỷ tỷ, vô tâm vô phế nói:

"Tỷ, điểm tâm này ăn rất ngon, tỷ nếm thử xem."

"..."

Tiểu cật hóa này hẳn không có lợi hại như vậy. Tạ Tân nghĩ thầm.

**

Thọ yến của lão thái quân Định quốc công phủ đương nhiên sẽ không vì chuyện mấy tiểu cô nương phát sinh mà bị ảnh hưởng, chỉ tội nghiệp mẫu nữ Vưu tiểu thư, hết đường chối cãi còn bị Thẩm gia làm chủ tiễn khỏi phủ, quả nhiên là oan khuất tới cực điểm.

Tạ Hành, Tạ Ngọc cùng Thẩm Thiến không có chuyện gì, mỗi người ở phòng ấm uống một chén trà gừng quế hoa, thay y phục xong đi ra. Cả một buổi chiều, các cô nương đều tụ họp lại tranh luận chuyện Vưu tiểu thư tâm địa ác độc, còn tự thêm vào rất nhiều sự tình vô căn cứ, các nàng nói rất rõ ràng, cứ như các nàng thật sự tận mắt thấy Vưu tiểu thư làm chuyện xấu vậy.

Tạ Tân và Tạ Hộ đương nhiên sẽ không theo phía sau phụ họa thêm, hai tỷ muội an phận ở một góc, quyết tâm không đi tìm náo nhiệt, Tạ Tân nói với Tạ Hộ, đợi ngày khác đi ngự sử phủ thăm Vưu tiểu thư, an ủi nàng, Tạ Hộ gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Buổi tối dự thọ yến xong, khách tự rời khỏi, Tạ Hộ và Vân thị cùng những người khác ở ngoài sảnh hành đại lễ với lão thái quân, rồi cùng Thẩm gia đại phu nhân Trường Tôn thị cáo từ, Trường Tôn thị kéo tay Vân thị, mời lần tới gặp mặt, thấy bà nhiệt tình như vậy, Vân thị gật đầu đáp ứng.

Mẫu nữ ba người ở trên xe ngựa chờ đợi Tạ Cận và Tạ Thiều, hai người được Thẩm phủ tôi tớ đỡ ra, hai cha con uống rất nhiều, hai má đỏ bừng.

Cưỡi ngựa không được, Vân thị và Tạ Tân đỡ Tạ Cận lên một chiếc xe ngựa to, lại để cho người khác chuẩn bị một chiếc xe ngựa nhỏ cho Tạ Thiều, để Tạ Hộ giúp đỡ hắn.

Hai huynh muội lên xe, xe ngựa bắt đầu di chuyển, Tạ Hộ đang vắt một cái khăn lạnh chuẩn bị lau mặt cho Tạ Thiều, gương mặt đang say rượu kia đột nhiên mở to hai mắt làm Tạ Hộ nhảy dựng.

Nhanh chóng nhìn quanh 4 phía, xác định đã ở trên xe, Tạ Thiều mới trở mình ngồi dậy, nhận lấy khăn trong tay Tạ Hộ lau mặt và tay.

Tạ Hộ kinh hãi: "Huynh giả say?"

Tạ Thiều thấy Tạ Hộ trừng mắt nhìn, nói: "Gào to cái gì? Chúng ta không giả say, đám người kia còn không rót rượu bắt chúng ta uống đến chết!"

"Có ý gì? Chẳng lẽ cha cũng giả vờ say?"

Tạ Thiều nói: "không giả bộ sao được, những người quan cấp thấp đều phải uống, uống đến chết ai quản?"

Tạ Hộ không biết trên bàn rượu còn có quy củ này, biết Tạ Thiều không sao, mình cũng yên tâm, ngồi xuống, Tạ Thiều vén rèm xe lên, hít sâu một hơi, nói:

"Ta hôm nay lần đầu tiên đến Định quốc công phủ được mở mang. Quả thực có thể tiến quan trường đều là lão hồ ly, từ trước ta cho rằng những người làm quan đều đãlớn tuổi, không nghĩ tới còn có những người này, mỗi ngày cùng bọn họ đấu đấu chơi đùa cũng rất vui."

Tạ Hộ thấy huynh trưởng mình thích thú với chuyện đấu đá không biết nên nói gì, không phải kiếp trước hắn không vào cung vì nghĩ rằng trong triều toàn những lão già đùa giỡn không vui sao? Chuyện này cũng không có cách nào, kiếp trước hắn xuất thân là phú thương, cùng triều đình nửa điểm cũng không liên quan!

"À đúng rồi muội biết mẫu thân Thẩm đại lang mất khi nào không ?"

Tạ Hộ sửng sốt, không nghĩ tới Tạ Thiều đột nhiên đổi chủ đề, Tạ Thiều thấy Tạ Hộ thất thần, không nhịn được nói thêm: "Hôm nay Thẩm đại lang xuất hiện! Mặc một y phục trắng tham dự thọ yến, muội không nhìn thấy sắc mặt Định quốc công lúc đó, hận không thể xông lên cắn chết Thẩm đại lang."

Tạ Hộ nghe xong, trong lòng căng thẳng, nghĩ nghĩ một lúc, mới nói: "Nghe nói đã mất 2 năm."

Tạ Thiều giật mình: "À, 2 năm. hắn cũng là người con có hiếu, nhưng mà chắc chỉ có hắn kỳ quặc nhất, giữ đạo hiếu trong lúc chuẩn bị tiệc thọ yến, Định quốc công phủ thật kì quái."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện