*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ chủ viện ra, Tạ Tân vẫn chưa hết hoảng hồn nhưng vẫn cố chịu đựng không nói gì, khi đi đến phủ Nhị phòng, lúc này mới nhìn Tạ Hộ khổ sở thở dài, nói:

"Ai, muội cần gì phải làm lớn chuyện này. Lý tiểu thư trở về khóc lóc kể lể, Lý đại nhân lại làm khó phụ thân hơn, phụ thần đã cầu không được, vậy bây giờ phải làm sao?"

Tạ Hộ nhìn thoáng qua Vân thị đang từ chủ viện đi ra, nhìn Tạ Tân lắc lắc đầu, trênmặt tràn đầy vẻ cam chịu:

"Tỷ, tỷ cho rằng những lời đánh giá của Lý tiểu thư là do chính nàng ta nói sao? Nhất định là lời của Lý đại nhân, nàng ta mới có thể trắng trợn không kiêng nể nói ra, phụ thân chúng ta khổ sở cầu xin không thành lại bị tiểu nha đầu kia hạ nhục, sau này phụ thân mới khó xử. Chúng ta làm con cái không giúp được phụ thân tiến lên nhưng cũng không thể bỏ qua việc người khác bôi nhọ thanh danh của phụ thân."

Vân thị đi đến bên cạnh hai tỷ muội, liền nghe thấy các nàng đang nói 'Tiểu nha đầu' 'Chửi bới thanh danh' gì, trong lòng căng thẳng, hỏi: "Làm sao vậy, bôi nhọ thanh danh ai?"

Tạ Tân và Tạ Hộ liếc nhau, Tạ Hộ hành lễ với Vân thị xong, liền lui ra ngoài. Tạ Tân kể lại hết mọi việc xảy ra ở trong viện hôm nay.

Vân thị nghe xong thiếu chút nữa kinh hô lên, che môi, trừng mắt, khó có thể tưởng tượng A Đồng sẽ nói ra những lời kia.

"Nương, người nghĩ xem chuyện này nên làm thế nào? Có nên đi giải thích hay không?”

Chuyện nam nhân kết giao, Vân thị cũng không hiểu lắm, do dự một hồi lâu, mới nói: "Đợi phụ thân con trở về, ta sẽ đi hỏi ý rồi nói sau. Con trở về nghỉ ngơi trước đi."

"Dạ."

Tạ Tân hành lễ xong cũng trở về viện của mình.

Buổi trưa, sắc mặt Tạ Cận đông cứng trở về, Vân thị nghênh đón giúp hắn cởi áo, dâng trà, đợi Tạ Cận ngồi xuống, bà mới đem chuyện kể lại cho phu quân nghe, Tạ Cận bưng cốc trà lên không uống, kiên nhẫn nghe Vân thị nói xong mới buông mi uống một hớp.

Vân thị thấy ông không nói lời nào lại nói:

"Ai, A Đồng cũng thật thiếu suy nghĩ, nói ra những lời đắc tội Lý tiểu thư, thật thất lễ, chúng ta nên chuẩn bị chút lễ vật cùng A Đồng đến phủ giải thích."

Tạ Cận đặt chén trà xuống, thở ra một hơi, nhíu mày.

"Người không cẩn trọng là ta. không phải A Đồng. Do ta quá quá ngây thơ cho rằng chỉ cần gọi Lý đại nhân một tiếng ân sư thì lão sẽ giúp ta, cuối cùng chuyện không thành lại còn mất hết mặt mũi, không nên trách A Đồng."

Trong lòng Vân thị đã chuẩn bị sẵn rất nhiều lời giải thích cho khuê nữ, không ngờ phu quân lại không trách nữ nhi, thấy ông nhíu mày, Vân thị liền đi qua, Tạ Cận ôm bà, lại mở miệng nói: 

'Lúc trước đại ca nói hắn không tham dự vào việc cạnh tranh chức quan, chỉ đường cho ta đến gặp Thượng Thư Lệnh Lý đại nhân, lão tam nhìn chằm chằm chức vị Nghiệm Phong Tư, ta nguyện ý chọn kê huân tư, dù làm việc vặt vãnh nhưng nếu biết tính toán sẽ có thể làm chuyện lớn sau này, chỉ tiếc, không ngờ lựa chọn này sai lầm, vậy thì chỉ còn Trương Khánh Quang - Trương đại nhân, sau khi Tả Ông về hưu, Từ đại nhân và văn tuyển tư khảo sát hàn lâm cho Trương đại nhân nhận chức Thượng Thư, Từ đại nhân thanh liêm công chính, tuy nhiên hắn cũng rất vất vả, Trương Khánh Quang cũng không khác gì mấy, hắn có tài nhưng thuở nhỏ nhà nghèo, hắn vừa nhậm chức, ở các bộ đều cố kết thân, tặng lễ, chỉ không biết hiện tại tài sản của hắn đến giờ là bao nhiêu rồi...' 

Vân thị không hiểu hết, lẳng lặng nghe Tạ Cận nói xong, chỉ nghe Tạ Cận lại thở dài một tiếng, nói: 

'Ai, Trương Khánh Quang thi cùng khoa năm Tân Dậu, năm thứ hai hắn đỗ Thám Hoa, mà ta, thi 7 8 năm cũng không đạt, mười mấy năm trôi qua, địa vị của hắn càng lúc càng cao, mà ta dựa vào sự hỗ trợ của tổ tông cũng chỉ có thể làm tiểu quan thất phẩm, bây giờ lại còn định đến cầu xin người ta bố thí cho một chức quan, thật mỉa mai.' 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện