Edit: Nguyễn

một khi đã thất thần thì hồn như dạo chơi đâu đó chưa quay về, có chút thất thố. Đến khi Tiêu Trân Nhi cất giọng nghẹn ngào bi thương gọi tên họ tướng quân, mới gọi được linh hồn đang lạc đường của Ôn tướng quân trở về.

Tiêu Trân Nhi thấy trong mắt người trong lòng không có nàng, chỉ cắn môi nói một câu với Ôn tướng quân: "Thân thể tỷ muội chúng tôi không khỏe lắm, muốn nghỉ ngơi, mời tướng quân tự nhiên!"

Rồi bỏ màn xe xuống, còn che cực kì kín đáo.

Thái độ vô lễ như thế này của Tiêu Trân Nhi, nếu bị Vương phu nhân thấy, thế nào cũng bị ăn tát! Nhưng Ôn Tật Tài lại không hề để ý, cực kì ôn nhu chăm sóc nói qua màn cửa xe: "Nhị vị cô nương cứ nghỉ ngơi tạm, lát nữa đến trạm dịch phía trước, tại hạ sẽ mời nhị vị cô nương xuống xe."

nói xong, Ôn Tật Tài cũng thúc ngựa tiếp tục đi về phía trước.

Lại nói Tiêu Trân Nhi nghe được tiếng vó ngựa đi xa, mới xoay mặt ai oán nói: "thật sự tỷ rất hối hận, tự dưng bảo muội đi cùng làm chi, muội xem, Ôn tướng quân kia vừa thấy muội đã nhìn không rời mắt."

Ngọc Châu hơi cong môi: "Tỷ tỷ muốn muội muội bị bệnh dị ứng mãi sao?"

Tiêu Trân Nhi nhất thời nghẹn lời, thực sự rất muốn nói "Nếu có thể bị mãi, thật sự là tốt biết bao" nhưng cuối cùng vẫn có chút hổ thẹn của người làm tỷ tỷ, nên không nói ra.

Ngọc Châu sờ khuôn mặt phồng lên giận dỗi của nàng, khẽ vén màn xe lên, hòa nhã nói: “Nếu tỷ tỷ thực sự vì chuyện này mà giận muội thì chắc có lẽ cơn giận thế này xuất hiện mọi nơi mọi lúc rồi… Tỷ nhìn xe ngựa phía trước xem."

Tiêu Trân Nhi nhìn theo hướng Ngọc Châu chỉ, thấy ở đội ngũ phía trước có mấy chiếc xe ngựa, nhìn mặt sau xe có lọng che, còn có màn xe, đều là vải lụa có hoa văn, là xe ngựa của nữ quyến.

"Nghe nói Ôn tướng quân là người phong lưu, ngay cả khi hồi kinh diện thánh cũng mang theo hai vị thiếp thất, nữ tử xinh đẹp trong thiên hạ có rất nhiều, Ngũ tỷ có sức khiến các nàng đều bị bệnh dị ứng không?"

nói xong những điều này, Ngọc Châu cũng không nói thêm gì nữa, để Tiêu Trân Nhi tự cân nhắc.

Nhưng những điều Ngọc Châu nói đều là sự thật, đợi đến trạm dịch, tận mắt nhìn thấy hai thị thiếp thiên kiều bá mị của Ôn tướng quân, Tiêu Trân Nhi lã chã khóc. Chỉ luận về dung mạo, nàng đã khônghơn được Lục muội, lại nhìn hai thị thiếp hoàn phì yến gầy của Ôn tướng quân, nàng lại càng khôngdám so, Ôn tướng quân sẽ không nạp một nữ tử ngay cả tư sắc cũng không bằng thị thiếp như nàng làm chính thê đâu.

Giấc mộng từ bấy lâu nay của thiếu nữ, chỉ trong một buổi tối đã vỡ tan tành.

Nhưng Ngọc Châu cũng rất biết an ủi gia tỷ, nói rằng tướng quân tuy rằng tuấn lãng, nhưng vẫn khôngthể so với thanh niên tài tuấn trong kinh, đợi đến khi vào kinh thành, sẽ nhờ cha nương chọn cho tỷ mộtngười tốt.

Vừa nói như vậy, Tiêu Trân Nhi thu lại đau buồn, một lần nữa lại sinh ra rất nhiều hi vọng. Nàng bây giờ tuổi tác cũng gần lớn, không thể trì hoãn nữa, lần này đi kinh thành, đó là đi đến kho có dấu vô số trân bảo lớn, nếu không tốt thì có thể bỏ qua, nhất định là sẽ gả được cho người nàng thích.

Cho nên lúc hết đau lòng, tình nghĩa tỷ muội tiếp tục sâu nặng trở lại, kéo tay Ngọc Châu, ra sức tưởng tượng sau khi vào kinh, cha nương có thể mang theo các nàng tham gia mấy cuộc yến hội, tốt nhất có thể tự mình trông thấy các công tử, để tránh bỏ lỡ người tốt.

Kỳ thực Ôn tướng quân cũng rất căm tức bản thân mình. Ban đầu hắn nghĩ đường dài đi thong thả nên lâu, sẽ rất nhàm chán, trạm dịch lại ở ngoại thành, không thể tìm được nữ tử vừa ý, mặc dù có Ngọc Châu của Tiêu gia, nhưng nhất thời không thể ăn ngay được, nên dẫn theo hai thị thiếp được sủng ái đicùng để giảm nhàm chán trên đường.

Nhưng không nghĩ đến Ngọc Châu của Tiêu gia lại có thể động lòng người như vậy! Quay đầu lại nhìn thị thiếp của hắn, đúng là dung chi tục phấn, khó có thể nuốt được.

Nhưng bây giờ hối hận thì cũng đã muộn rồi, chỉ có thể đuổi thị thiếp trở về phòng, đỡ vướng tay vướng chân.

Lúc hắn tự mình tới đón hai tỷ muội xuống xe, giật mình phát hiện tay của mỹ nhân hình như bị thương, đang mang theo nẹp trúc, cẩn thận hỏi ra mới biết, thì ra là nàng làm việc nặng không cẩn thận bị thương.

Ôn Tật Tài đã sớm biết nữ tử này là hạ đường phụ của nhà họ Vương, bây giờ lại tự mình lập môn hộ, hình như không được nhà mẹ đẻ tiếp tế, có lẽ đời sống của giai nhân cực kì khó khăn, cũng khó trách chuyện gì cũng phải tự tay làm, nên đôi tay ngọc đều bị mài thành vết chai.

thật sự là vừa thấy đã thương, hận không thể ôm vào trong lòng, kêu lên một tiếng ‘Cục cưng à’, từ nay về sau, không cần ăn cơm uống trà, loại chuyện phàm tục của chốn nhân gian này nữa, mà chỉ cần ôm giai nhân mơ giấc mộng đẹp trên giường.

Nhưng việc này cần suy tính thận trọng. Ôn tướng quân đã quyết tâm, muốn trên đoạn đường này giành được trái tim của giai nhân, đợi đến khi vào kinh, liền nhờ gia tỷ ra mặt thuyết phục, thu nạp Ngọc Châu làm vợ bé, dù sao nàng cũng đã làm vợ người ta, hắn thân là tướng quân Đại Ngụy, lần này vào kinh lại bởi vì chiến công mà được thánh thượng sắc phong công hầu, nếu cưới hạ đường phụ làm chính thê, sẽ làm trò cười cho người khác, đối với một hạ đường phụ mà nói, so với làm chính thê người bình thường thì được làm vợ kế công hầu là nằm mơ cũng không mơ được nhân duyên tốt như thế này! Nghĩ vậy, cảm thấy nếu phụ nhân kia nghe thấy hắn chịu cưới nàng làm vợ bé, nhất định sẽ vô cùng vui sướng, vì thế cũng ngóng trông sớm ngày vào kinh, để bày tỏ với giai nhân biết rõ tấm chân tình của mình.

trên suốt đoạn đường đi này, tuy thời gian lâu nhưng cũng bằng phẳng thuận lợi. Sau nửa tháng, cuối cùng cũng tới cửa kinh thành.

Bởi vì gần đến ngày quan viên khắp nơi tụ hội về kinh để báo cáo công tác hằng tháng, nên cổng bên trái của cửa thành luôn chật kín.

Cửa chính kinh thành này chỉ khi tướng quân khải hoàn hồi triều, Hoàng đế mừng công mới mở.

Quan viên vào kinh báo cáo công tác sẽ không đi theo cửa phía Tây Hoặc phía Bắc- nơi dân chúng bình thường cùng nhau ồ ạt chen lấn nhau, lại không thể đi cửa bên phải - nơi dành cho Hoàng tộc, đành xếp hàng ở cửa bên trái, cùng đợi quan canh cửa gọi từng người một đi vào, mới được vào cửa thành.

Xe ngựa của Ôn Tật Tài vừa đến, liền có thị vệ cơ trí đến bẩm báo quan giữ cửa thành trước.

Danh hào Ôn tướng quân bây giờ trên triều đình Đại Ngụy có thể nói là vang dội nổi danh nhất hiệnnay. Đại Ngụy đang có ý định xuất binh với tộc Xích Đan, nên hiện nay rất coi trọng mấy vị võ tướng trong triều, nếu là ngày thường, quan giữ cửa thành tất nhiên sẽ tự chạy ra nghênh đón, tự mình dẫn ngựa, đón quân vào cửa thành.

Nhưng hiện tại lúc này rất nhiều quan viên vào kinh, đại quan, tướng soái ở biên cương lúc này đông như rau trên chợ vậy, chất thành đống thành hàng. Nếu trọng bên này, nhẹ bên kia, chỉ sợ sẽ làm dậy lên làn sóng oán giận, cho nên bất cứ ai cũng đều không thể chen ngang.

Sau khi thị vệ kia báo danh hào của Ôn tướng quân, quan giữ cửa thành làm như không nghe thấy, quyết chí làm việc công chính liêm minh, tất cả đều dựa theo thứ tự đến trước và sau chậm rãi xếp hàng vào thành.

trên suốt đoạn đường này, bởi vì được danh hào Ôn tướng quân soi sáng mỗi khi đến trạm dịch cũng được tiếp đãi long trọng, cũng chưa từng phải xếp hàng, bởi vậy nên tính nhẫn nại của Vương phu nhân so với trước kia cũng giảm đi rất nhiều.

Lúc này mặt trời đang lên cao, thời tiết ở kinh thành nóng hơn vùng Tây Bắc rất nhiều, Vương phu nhân thiếu kinh nghiệm, không mang theo quần áo mỏng, bên trong và bề ngoài đều là áo dày, tất nhiên là nóng không chịu được, nhẫn nại hồi lâu cũng không thấy vào thành, bà bảo thị nữ nâng đỡ xuống xe, nhưng vừa xuống xe, thấy phía trước đoàn xe đông nghìn nghịt, lại một trận hoa mắt chóng mặt.

Đúng lúc này, Tiêu Trân Nhi cùng Ngọc Châu cũng xuống xe ngựa, đi tới bên cạnh Vương phu nhân.

Ngọc Châu lúc nhỏ từng đến kinh thành, nhưng mơ hồ có chút trí nhớ về thời tiết ở đây, hơn nữa trước giờ nàng đều thận trọng, cho nên mang theo rất nhiều quần áo mỏng. Hai tỷ muội vừa ở trong xe ngựa, thay áo bông, mặc váy mỏng, trên đầu các nàng đều đội mũ lụa mỏng mát rượi chắn cát, từ trên xuống dưới đều xinh đẹp bất phàm, thu hút không ít ánh mắt hâm mộ của người khác.

"Mẫu thân có nóng không? Lục muội mang theo không ít quần áo mỏng, nương có muốn lấy một kiện thay không?" Tiêu Trân Nhi đi đến bên cạnh mẫu thân mở miệng hỏi.

Vương phu nhân liếc mắt nhìn Ngọc Châu một cái, lạnh lùng nói với Tiêu Trân Nhi: "Còn nhỏ tuổi, khôngmặc quần áo màu sắc rực rỡ một chút, lại suốt ngày mặc toàn đồ trắng... Những y phục này, con cũng muốn mặc sao! Cha của các ngươi còn chưa chết, vô duyên vô cớ mặc đồ như để tang, là muốn khóc tang cho ai?"

Có lẽ là bị lão tổ tông khiển trách, thái độ của Vương phu nhân bây giờ với Ngọc Châu coi như là thu liễm rất nhiều, nhưng lúc này lòng dạ phiền muộn, nên lời nói cũng hà khắc.

Nhưng trên xe ngựa Tiêu lão gia lại không vừa ý, chậc chậc lưỡi nói: "Các con đừng phí tâm, xem dáng người nương các con biến dạng đến thế này, làm sao mà mặc được y phục của Lục nhi chứ? Coi chừng bung nút sứt chỉ đó!”

Vương phu nhân trước giờ luôn bị phu quân nhà mình châm chọc như thế này mãy, tức giận riết rồi cũng quen, nên dứt khoát không nhìn Tiêu lão gia. Chỉ dùng sức lắc lắc tay khăn, liều mạng nhìn về phía trước, nhưng hơn cả buổi, đội ngũ kia mới hơi nhích về phía trước một chút.

Ôn tướng quân thấy Ngọc Châu xuống xe ngựa, cũng xuống ngựa ân cần đi tới nói: "Thời tiết kinh thành nóng đến mức phiền lòng, mọi người ở Tây Bắc nên tất nhiên sẽ không quen, hay để tại hạ bảo gã sai vặt hạ mái che nắng ở ven đường, phu nhân cùng hai vị tiểu thư đến đó nghỉ ngơi, uống chút trà lạnh, chờ đến phiên chúng ta vào thành, sẽ mời mọi người đi vào, như vậy được không?"

Nghe xong lời này, tất nhiên Vương phu nhân gật đầu đồng ý, vì thế Ôn tướng quân gọi người ở bên phải cửa thành tìm chỗ mát, dựng rạp, để nữ quyến nghỉ tạm, Ôn tướng quân cũng tự mình đi theo, ngâm một bình trà mơ ngọt, tự mình rót một chén, để giai nhân giải khát, càng ân cần mở quạt giấy, đứng phía sau Ngọc Châu, giúp nàng xua ruồi đuổi muỗi.

Đúng lúc này, từ đằng xa lại có một đội xa mã nữa đang đến.

Đoàn người ngựa này rất dài, xe ngựa bọc gấm, quý khí bức người. Người hầu dắt chó săn, vai vác chim ưng, cưỡi ngựa ở phía trước mở đường, sau đó là vài vị nam tử trẻ tuổi quần áo hoa lệ cưỡi tuấn mã dẫn đầu, thị vệ hỗ trợ phía sau thành hàng dài. Vó ngựa băng băng trên đường, tiếng chó sủa inh ỏi, dù đến trước cửa thành vẫn không hề thấy giảm tốc độ.

Nhưng quân binh canh giữ trên cổng thành tinh mắt, không đợi đội xe này đến gần đã cao giọng hét: "Nghiêu thái úy săn bắn trở về, mau mở cửa thành đón chào! Mở cửa thành! Mở cửa thành!"

Lời còn chưa dứt, cửa thành bên phải trước giờ luôn đóng chặt, đã được mấy thị vệ cao to khỏe mạnh thuần thục đẩy ra, mặc cho đội nhân mã này lao vun vút vào thành.

Quan viên chờ đợi trong xe ngựa cũng ào ào ngó đầu ra, nhìn phong thái binh sĩ Nghiêu gia.

Vốn dĩ đội nhân mã này đi cực nhanh, mắt thấy sắp có thể qua thành, nam tử cầm đầu đột nhiên lập tức nghiêng đầu, nhìn lướt qua lều che mát của Ôn tướng quân dưới bóng cây, dây cương kia hơi ghim lại, vì thế mấy nam tử y phục hoa lệ đi theo phía sau hắn cũng ào ào giảm tốc độ, cùng nhau nhìn sang bên này.

Tuy rằng Tiêu Trân Nhi đội mũ sa, nhưng ánh mắt sắc bén, sau khi thấy rõ nam tử trên người mặc y phục săn bắn, cưỡi trên con ngựa cao to chạy dẫn đầu, lập tức hút một ngụm khí lạnh, âm thanh run run nói: "Kinh thành quả nhiên là ngọa hổ tàng long, lại có nam tử tuấn dật bực này!"

Ngọc Châu nửa cúi đầu, trong lòng hơi căng thẳng, kinh thành to như vậy, sao lại có thể gặp được hắnở nơi này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện