Nghiêm Túc làm như không có chuyện gì, tự nhiên ngoắc tay với Tráng Tráng.
Nụ cười của vợ Anderson có chút lúng túng, cô đang muốn nói chút gì làm dịu không khí này thì Anderson từ trên lầu xuống. Vợ Anderson lập tức tìm được đề tài, nói với chồng: “Sao lại thay đồ lâu như vậy? Còn nghe điện thoại à.”
“Chuyện công việc.” Anderson trả lời cô một câu, sau đó liền đi thẳng đến chỗ Nghiêm Túc. Tráng Tráng thấy ba ba đi đến thật vui vẻ, kéo anh với Nghiêm Túc đi phòng ăn: “Ba ba, chú Nghiêm, chúng ta đi ăn cơm. Hôm nay, dì Phương làm rất nhiều thức ăn ngon.”
Anderson vỗ nhẹ đầu con trai: “Phải nói là đồ ăn con thích a.”
Phương Châm đã đem món ăn bày lên bàn, trừ nồi súp vịt kia. Cô lại cẩn thận xếp bát đũa, vợ Anderson nhiệt tình mời Nghiêm Túc ngồi chỗ chủ vị. Nghiêm Túc khoát tay cự tuyệt: “mọi người đều là bạn cũ ăn cơm với nhau, hai người không cần khách khí như vậy. mình tùy tiện ngồi chỗ nào cũng được. Vậy đi, mình ngồi cùng Tráng Tráng là được.”
Vậy nên Anderson ngồi chỗ chủ vị, Nghiêm Túc ngồi bên tay phải anh, Tráng Tráng ngồi kế Nghiêm Túc. Vợ Anderson thì ngồi đối diện Nghiêm Túc, bên tay trái Anderson, về phần Phương Châm thì không thể nào ngồi được. ở cổ đại, cô còn phải ở bên cạnh hầu hạ chủ cùng khách dùng cơm. Anderson rất hòa khí với cô, dĩ nhiên không bắt cô đi hầu hạ Nghiêm Túc. Phương Châm thấy họ đều ngồi vào bàn thì trở về phòng bếp, nói có chén phải rửa.
Cô bước vào phòng bếp nhìn bồn rửa mộ chút, sau đó cười mình lấy cớ thật ngốc. Bây giờ mới bắt đầu ăn thì lấy đâu ra chén mà rửa, nhưng cho dù thế nào, cô cũng không muốn đối mặt với Nghiêm Túc bên ngoài, hơn nữa còn có nhân vật vợ Anderson khó tính này.
Phòng bếp cách phòng ăn không xa, Phương Châm đứng hơi gần cửa, có thể nghe đượctiếng nói chuyện bên ngoài. Vừa bắt đầu hình như là mọi người cụng ly chúc mừng, tiếng chạm ly không được bao lâu thì có tiếng điện thoại kêu. Tiếng chuông này là điện thoại của Anderson, Phương Châm vừa nghe liền biết.
Mặc dù thời gian cô đến đây không dài, nhung đối với tiếng chương điện thoại của Anderson khá quen thuộc. Bởi vì chỉ cần Anderson ở nhà là điện thoại di động của anh liền vang. Lúc đầu cô còn cảm thấy công việc của Anderson thật bận rộn, tan việc còn phải liên lạc nói chuyện với khách hàng và đồng nghiệp. Nhưng từ từ cô liền cảm thấy có vấn đề ở đây.
Từ thài độ của Anderson đối với vợ, cùng với cách xử sự thường ngày của cô ấy, Phương Châm nhạy cảm cảm giác được, Anderson làm việc không nên làm trong cuộc hôn nhân này. Có đôi khi giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy cảm, chỉ sợ cô không quen thuộc với Anderson, nhưng cũng có thể ngửi được hơi thở khác trên người anh.
Cho nên nói, đàn ông sợ nhất là giác quan thứ sáu của phụ nữ, không phải bởi vì giác quan thứ sáu không chuẩn, mà là quá chuẩn.
Ngay cả cô cũng cảm giác được, chẳng lẽ vợ Anderson cùng giường cùng gối lại không cảm giác được sao? Chỉ là hôm này tiếng chuông điện thoại có chút kỳ quái. Bình thường Anderson ở nhà là không rời cái điện thoại, hôm nay nghe lại nghe tiếng chương truyền từ trên lầu xuống. Phương Châm cũng không muốn nghĩ nhiều, vừa muốn kiếm chuyện gì làm, thì nghe vợ Anderson nói với chồng bảo chồng lên lầu nghe điện thoại.
Kết quả thật ngoài dự tính, Anderson cự tuyệt đề nghị của vợ, chỉ nói muốn ăn cơm với bạn tốt, chuyện điện thoại mặc kệ nó.
Tình huống này thật hiếm thấy. Anderson luôn luôn không rời điện thoại lại để điện thoại trên lầu, từ trước đến giờ vừa nghe thấy tiếng chương là anh ta nghe liền cho dù là điện thoại của ai. Rốt cuộc là bởi vì người bạn Nghiêm Túc này quá quan trọng hay là anh ta không muốn làm trò ngay trước mặt bạn mình?
Phương Châm cũng lười suy đoán nguyên do trong chuyện này. Cô đi đến bên bếp, giở nắp lên nhìn nồi súp một chút, cảm thấy gần được, liền tắt bếp bưng súp ra ngoài. Vợ Anderson vừa thấy cô liền nói: “Tiểu Phương, cô múc cho chúng tôi mỗi người một chén đi.”
Phương Châm cũng không thấy gì lạ, lập tức cầm chén múc súp. Cô bắt đầu từ chỗ Anderson, kế tiếp là vợ anh, cuối cùng là Nghiêm Túc. Kết quả Tráng Tráng cũng kháng nghị đòi uống súp.
Phương Châm còn chưa cự tuyệt, vợ Anderson liền ngăn cản con trai: “Súp rất nóng, đợi nó nguội một chút sẽ cho con uống. Bây giờ mà múc ra con lại làm đổ, giống như ly sữa lúc nãy.”
Nói đến đây, cô đột nhiên đứng dậy: “Em đi lên lầu một cái, vừa rồi Tráng Tráng làm đổ sữa, em thay quần áo cho nó còn vứt trên sàn. Sữa khẳng định là chảy đầy trên sàn, em đi thu dọn xong sẽ xuống liền, mọi người cứ ăn tiếp đi.”
Anderson thế nhưng lại lôi kéo vợ: “Để Phương di đi làm là được.”
“Không cần, Phương Châm, cô giúp Tráng Tráng ăn cơm, đừng để nó làm đổ, tôi đi một chút.”
Vợ Anderson đẩy tay chồng ra, vội vàng lên lầu.
Thấy cô như vậy, trong đầu Phương Châm liền nhảy ra chữ “điện thoại di động”. Cô còn chưa kịp suy nghĩ tiếp thì Anderson cũng đứng lên, cười nói xin lỗi Nghiêm Túc: “Mình đi xem một chút, cô ấy tay chân vụng về, quay đi quay lại lại làm dính vào ga trải giường đi.”
Nói xong anh cũng vội vã chạy lên lầu, bóng dáng kia làm cho người ta cảm giác thật vội vàng. Không chỉ Phương Châm cảm giác không đúng, ngay cả người không có giác quan thứ sau nhạy cảm Nghiêm Túc cũng cảm thấy có chút lạ.
Tiếng chuông điện thoại vừa rồi anh cũng nghe thấy, vốn cũng không có cảm thấy gì cả. Đến lúc vợ Anderson đứng dậy anh liền mơ hồ thấy có gì không đúng, đợi đến Anderson cũng chạy theo, người chậm chạp trì trệ cũng nhận ra vấn đề.
Nhất định là cú điện thoại kia có vấn đề, vợ Anderson căn bản là không đi xử lý chuyện quần áo con trai, mà là đi xem xem ai gọi điện, mà Anderson đuổi theo là vì không cho vợ xem được.
Nghĩ đến đây, theo bản năng Nghiêm Túc quay đầu nhìn Phương Châm, thấy ánh mắt anh mang theo ý hỏi. Lúc này Phương Châm cũng không sơ đo ân oán cá nhân với anh, chỉ trả lại anh một ánh mắt “Tôi cũng không rõ lắm.”. hai người cách Tráng Tráng trao đổi ánh mắt, lúc đầu người bạn nhỏ này cũng không phát hiện, sau lại thấy kỳ quái liền hỏi: “Chú Nghiêm, dì Phương, hai người làm gì vậy? Liếc mắt đưa tình sao?”.
Từ trong miệng đứa bé năm tuổi nói ra bốn chữ “liếc mắt đưa tình” này so với so với giả thiết Anderson có người tình càng làm người ta khiếp sợ. Phương Châm lập tức trợn mắt nhìn Tráng Tráng nói: “Đừng nói lung tung.”
Cô vừa dứt lời thì trên lầu truyền đến tiếng cãi vã, nghe kĩ là tiếng Anh. Phương Châm biết, Anderson gây lộn với vợ là dùng tiếng Anh, dù sao anh cũng là người ngoại quốc, nói tiếng Anh so với tiếng Trung tốt hơn.
Nhưng vợ anh cũng không kem tiếng Anh, đại khái là lúc này rất tức giận, cũng oa oa mắng. Phương Châm với Nghiêm Túc ở dưới lầu không nghe rõ họ nói cái gì, chỉ nghe khẩu khí hẳn là rất kịch liệt.
Phương Châm sợ làm Tráng Tráng sợ, cũng sợ hai người bọn họ ầm ĩ xuống đến dưới này, liền dụ Tráng Tráng: “Có muốn đi xem phim hoạt hình hay không, dì đưa con đi chọn phim coi nha.”
Nhà Anderson có một phòng chiếu phim, Phương Châm muốn dụ dỗ Tráng Tráng vào đó để đứa bé không thấy cha mẹ cãi nhau.
Nghiêm Túc hiểu ý Phương Châm, cũng ở bên cạnh nói giúp: “Chú cũng rất muốn xem, con đi xme với chu được không?”
Tráng Tráng cũng biết là cha mẹ đang gây lộn, nhưng dù sao cậu cũng là đứa trẻ, vừa nghe phim hoạt hình lại vui vẻ lên, trực tiếp nhảy xuống ghế, chạy đi phòng chiếu phim chọn phim.
Phương Châm đuổi theo phía sau cậu, còn chưa đi được mấy bước thì vợ Anderson chạy từ trên lầu xuống, thấy Phương Châm lập tức ngăn cô lại, muốn đánh cô.
Phương Châm giật mình, theo bản năng tránh qua mọt bên, cái tát của vợ Anderson liền đánh vào không khí. Cô ta không cam lòng, đưa tay lại muốn đánh cái nữa, Anderson lao xuống kịp thời kéo tay cô lại, giận dữ hét lên: “Cô làm gì, Cô điên rồi sao?”
“tôi điên rồi? Tôi thấy anh mới là điên. Chuyện không biết xấu hổ như vậy cũng làm được, anh còn mặt mũi nói tôi. Anh nói ở bên ngoài anh nuôi bao nhiêu con hồ ly tinh, hai người còn thân mật gọi nhau như vậy, còn có mặt mũi nói tôi. Tôi còn phải xấu hổ thay anh. Còn có người không biết xấu hổ này, anh nhặt được từ chỗ nào, có phải cũng là tình nhân của anh không? Còn gạt tôi, nói cô ta là sinh viên đại học có tố chất cao, có thể dạy dỗ được Tráng Tráng, tôi nhổ vào! Một cô gái từng ngồi tù, nếu không phải xinh đẹp một chút, ngay cả hồn cũng câu mất thì làm sao anh lại dẫn về nhà. Anderson, tôi thấy anh là điên thật rôi.”
Phương Châm biết, cô ta đay là giận chó đánh mèo, tức giận cô gái kia mà đánh lên người cô. Cô không muốn giải thích, thậm chí còn chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi. Vừa rồi thấy cô ta nghe thấy là biết mình không còn ở đây lâu nữa, cho dù hôm nay không đi thì cũng là ngày mai, ngày mốt.
Vợ Anderson chửi mắng chồng xong lại quay đâu mắng Phương Châm: “Cô cút, lập tức cút cho tôi. Từng ngồi tù mà cũng dám đến nhà tôi hết ăn lại uống. Cô nói ta làm thế nào lại an tâm, có phải còn muốn câu dẫn chồng tôi hay không? Tôi cho cô biết, cô đừng có mà nằm mơ, lập tức thu dọn đồ của cô cút khỏi nhà tôi ngay.”
Anderson thực sự bị bể đầu mẻ trán. Một phút trước bị vợ phát hiện chuyện mình có tiểu tam, một giây sau lại để vợ phát hiện chuyện Phương Châm có tiền án. Hôm này, vợ anh giống như điên rồi, cũng mặc kệ Nghiêm Túc đang ở đây nhìn tất cả, còn liều mạng náo loạn lên. Cô mà còn náo nữa thì anh làm thế nào đối diện với bạn cũ?
Nhưng vợ anh không còn nghĩ nhiều như vậy nữa, nếu không phải Anderson kéo lại,cô thật muốn đánh vô mặt Phương Châm. Cô cũng không phải thật oán hận Phương Châm, chỉ là giống như Phương Châm nghĩ, cô không tìm được hồ ly tinh để phát tiết cũng chỉ có thể tức giận lên Phương Châm vô tội.
Nghiêm Túc đứng một bên không nhìn được, khuyên Anderson: “Cậu mang cô ấy đi trước, hai người nói chuyện cho tốt một chút đi.”
Anderson gật đâu, đang muốn kéo đi, Tráng Tráng lại đột nhiên lao đến ôm lấy chân mẹ khóc: “Mẹ, đừng đuổi dì Phương đi, con thích dì, dì rất tốt, mẹ đừng đuổi đi.”
Vừa nghe con trai cũng nói chuyện giúp Phương Châm, tức giận trong lòng cô lại càng lớn. Cô không suy nghĩ nhiều trực tiếp đẩy con trai một cái. Tráng Tráng còn nhỏ như vậy, bị đầy liền ngã về phía sau, té lăn trên sàn.
Phương Châm nhìn thấy vội vàng tiến lên đỡ cậu dậy, nhưng còn chưa đụng đến người, vợ Anderson liền thoát khỏi tay chồng, xông đến trước mặt cô: “Cô đừng đụng vào con trai tôi.”
Lúc này vợ Anderson không khác gì người điên, tâm tình kích động bắt lấy Phương Châm, trực tiếp đẩy cô về phía bàn ăn. Phương Châm nhất thời không chú ý liền bị cô đẩy ngã “Bốp” tiếng cái trán đụng mạnh vào góc bàn.
Lần này cô đau đến mắt nổ đom đóm, thân thể cũng ngã xuống. Lúc ngã xuống, cô theo bản năng đưa tay muốn nắm cái gì, kết quả nắm trúng khăn trải bàn. Khăn trải bàn bị cô kéo, làm chén dĩa cũng bị kéo theo rơi xuống rầm rầm. Nồi súp còn nóng hổi kia cũng rơi xuống theo, xem ra sẽ rơi trực tiếp lên đầu Phương Châm.
Vẫn im lặng nhìn tất cả, rốt cuộc Nghiêm Túc cũng mềm lòng, theo bản năng đưa tay ra đẩy nồi súp kia. Lúc anh đẩy nồi súp cũng mặc kệ tất cả, cái tay trực tiếp chạm vào nồi, bị bỏng là dĩ nhiên, anh không nhịn được mà rầu rĩ, da thịt cả người đều cứng đờ trong nháy mắt.
Nụ cười của vợ Anderson có chút lúng túng, cô đang muốn nói chút gì làm dịu không khí này thì Anderson từ trên lầu xuống. Vợ Anderson lập tức tìm được đề tài, nói với chồng: “Sao lại thay đồ lâu như vậy? Còn nghe điện thoại à.”
“Chuyện công việc.” Anderson trả lời cô một câu, sau đó liền đi thẳng đến chỗ Nghiêm Túc. Tráng Tráng thấy ba ba đi đến thật vui vẻ, kéo anh với Nghiêm Túc đi phòng ăn: “Ba ba, chú Nghiêm, chúng ta đi ăn cơm. Hôm nay, dì Phương làm rất nhiều thức ăn ngon.”
Anderson vỗ nhẹ đầu con trai: “Phải nói là đồ ăn con thích a.”
Phương Châm đã đem món ăn bày lên bàn, trừ nồi súp vịt kia. Cô lại cẩn thận xếp bát đũa, vợ Anderson nhiệt tình mời Nghiêm Túc ngồi chỗ chủ vị. Nghiêm Túc khoát tay cự tuyệt: “mọi người đều là bạn cũ ăn cơm với nhau, hai người không cần khách khí như vậy. mình tùy tiện ngồi chỗ nào cũng được. Vậy đi, mình ngồi cùng Tráng Tráng là được.”
Vậy nên Anderson ngồi chỗ chủ vị, Nghiêm Túc ngồi bên tay phải anh, Tráng Tráng ngồi kế Nghiêm Túc. Vợ Anderson thì ngồi đối diện Nghiêm Túc, bên tay trái Anderson, về phần Phương Châm thì không thể nào ngồi được. ở cổ đại, cô còn phải ở bên cạnh hầu hạ chủ cùng khách dùng cơm. Anderson rất hòa khí với cô, dĩ nhiên không bắt cô đi hầu hạ Nghiêm Túc. Phương Châm thấy họ đều ngồi vào bàn thì trở về phòng bếp, nói có chén phải rửa.
Cô bước vào phòng bếp nhìn bồn rửa mộ chút, sau đó cười mình lấy cớ thật ngốc. Bây giờ mới bắt đầu ăn thì lấy đâu ra chén mà rửa, nhưng cho dù thế nào, cô cũng không muốn đối mặt với Nghiêm Túc bên ngoài, hơn nữa còn có nhân vật vợ Anderson khó tính này.
Phòng bếp cách phòng ăn không xa, Phương Châm đứng hơi gần cửa, có thể nghe đượctiếng nói chuyện bên ngoài. Vừa bắt đầu hình như là mọi người cụng ly chúc mừng, tiếng chạm ly không được bao lâu thì có tiếng điện thoại kêu. Tiếng chuông này là điện thoại của Anderson, Phương Châm vừa nghe liền biết.
Mặc dù thời gian cô đến đây không dài, nhung đối với tiếng chương điện thoại của Anderson khá quen thuộc. Bởi vì chỉ cần Anderson ở nhà là điện thoại di động của anh liền vang. Lúc đầu cô còn cảm thấy công việc của Anderson thật bận rộn, tan việc còn phải liên lạc nói chuyện với khách hàng và đồng nghiệp. Nhưng từ từ cô liền cảm thấy có vấn đề ở đây.
Từ thài độ của Anderson đối với vợ, cùng với cách xử sự thường ngày của cô ấy, Phương Châm nhạy cảm cảm giác được, Anderson làm việc không nên làm trong cuộc hôn nhân này. Có đôi khi giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy cảm, chỉ sợ cô không quen thuộc với Anderson, nhưng cũng có thể ngửi được hơi thở khác trên người anh.
Cho nên nói, đàn ông sợ nhất là giác quan thứ sáu của phụ nữ, không phải bởi vì giác quan thứ sáu không chuẩn, mà là quá chuẩn.
Ngay cả cô cũng cảm giác được, chẳng lẽ vợ Anderson cùng giường cùng gối lại không cảm giác được sao? Chỉ là hôm này tiếng chuông điện thoại có chút kỳ quái. Bình thường Anderson ở nhà là không rời cái điện thoại, hôm nay nghe lại nghe tiếng chương truyền từ trên lầu xuống. Phương Châm cũng không muốn nghĩ nhiều, vừa muốn kiếm chuyện gì làm, thì nghe vợ Anderson nói với chồng bảo chồng lên lầu nghe điện thoại.
Kết quả thật ngoài dự tính, Anderson cự tuyệt đề nghị của vợ, chỉ nói muốn ăn cơm với bạn tốt, chuyện điện thoại mặc kệ nó.
Tình huống này thật hiếm thấy. Anderson luôn luôn không rời điện thoại lại để điện thoại trên lầu, từ trước đến giờ vừa nghe thấy tiếng chương là anh ta nghe liền cho dù là điện thoại của ai. Rốt cuộc là bởi vì người bạn Nghiêm Túc này quá quan trọng hay là anh ta không muốn làm trò ngay trước mặt bạn mình?
Phương Châm cũng lười suy đoán nguyên do trong chuyện này. Cô đi đến bên bếp, giở nắp lên nhìn nồi súp một chút, cảm thấy gần được, liền tắt bếp bưng súp ra ngoài. Vợ Anderson vừa thấy cô liền nói: “Tiểu Phương, cô múc cho chúng tôi mỗi người một chén đi.”
Phương Châm cũng không thấy gì lạ, lập tức cầm chén múc súp. Cô bắt đầu từ chỗ Anderson, kế tiếp là vợ anh, cuối cùng là Nghiêm Túc. Kết quả Tráng Tráng cũng kháng nghị đòi uống súp.
Phương Châm còn chưa cự tuyệt, vợ Anderson liền ngăn cản con trai: “Súp rất nóng, đợi nó nguội một chút sẽ cho con uống. Bây giờ mà múc ra con lại làm đổ, giống như ly sữa lúc nãy.”
Nói đến đây, cô đột nhiên đứng dậy: “Em đi lên lầu một cái, vừa rồi Tráng Tráng làm đổ sữa, em thay quần áo cho nó còn vứt trên sàn. Sữa khẳng định là chảy đầy trên sàn, em đi thu dọn xong sẽ xuống liền, mọi người cứ ăn tiếp đi.”
Anderson thế nhưng lại lôi kéo vợ: “Để Phương di đi làm là được.”
“Không cần, Phương Châm, cô giúp Tráng Tráng ăn cơm, đừng để nó làm đổ, tôi đi một chút.”
Vợ Anderson đẩy tay chồng ra, vội vàng lên lầu.
Thấy cô như vậy, trong đầu Phương Châm liền nhảy ra chữ “điện thoại di động”. Cô còn chưa kịp suy nghĩ tiếp thì Anderson cũng đứng lên, cười nói xin lỗi Nghiêm Túc: “Mình đi xem một chút, cô ấy tay chân vụng về, quay đi quay lại lại làm dính vào ga trải giường đi.”
Nói xong anh cũng vội vã chạy lên lầu, bóng dáng kia làm cho người ta cảm giác thật vội vàng. Không chỉ Phương Châm cảm giác không đúng, ngay cả người không có giác quan thứ sau nhạy cảm Nghiêm Túc cũng cảm thấy có chút lạ.
Tiếng chuông điện thoại vừa rồi anh cũng nghe thấy, vốn cũng không có cảm thấy gì cả. Đến lúc vợ Anderson đứng dậy anh liền mơ hồ thấy có gì không đúng, đợi đến Anderson cũng chạy theo, người chậm chạp trì trệ cũng nhận ra vấn đề.
Nhất định là cú điện thoại kia có vấn đề, vợ Anderson căn bản là không đi xử lý chuyện quần áo con trai, mà là đi xem xem ai gọi điện, mà Anderson đuổi theo là vì không cho vợ xem được.
Nghĩ đến đây, theo bản năng Nghiêm Túc quay đầu nhìn Phương Châm, thấy ánh mắt anh mang theo ý hỏi. Lúc này Phương Châm cũng không sơ đo ân oán cá nhân với anh, chỉ trả lại anh một ánh mắt “Tôi cũng không rõ lắm.”. hai người cách Tráng Tráng trao đổi ánh mắt, lúc đầu người bạn nhỏ này cũng không phát hiện, sau lại thấy kỳ quái liền hỏi: “Chú Nghiêm, dì Phương, hai người làm gì vậy? Liếc mắt đưa tình sao?”.
Từ trong miệng đứa bé năm tuổi nói ra bốn chữ “liếc mắt đưa tình” này so với so với giả thiết Anderson có người tình càng làm người ta khiếp sợ. Phương Châm lập tức trợn mắt nhìn Tráng Tráng nói: “Đừng nói lung tung.”
Cô vừa dứt lời thì trên lầu truyền đến tiếng cãi vã, nghe kĩ là tiếng Anh. Phương Châm biết, Anderson gây lộn với vợ là dùng tiếng Anh, dù sao anh cũng là người ngoại quốc, nói tiếng Anh so với tiếng Trung tốt hơn.
Nhưng vợ anh cũng không kem tiếng Anh, đại khái là lúc này rất tức giận, cũng oa oa mắng. Phương Châm với Nghiêm Túc ở dưới lầu không nghe rõ họ nói cái gì, chỉ nghe khẩu khí hẳn là rất kịch liệt.
Phương Châm sợ làm Tráng Tráng sợ, cũng sợ hai người bọn họ ầm ĩ xuống đến dưới này, liền dụ Tráng Tráng: “Có muốn đi xem phim hoạt hình hay không, dì đưa con đi chọn phim coi nha.”
Nhà Anderson có một phòng chiếu phim, Phương Châm muốn dụ dỗ Tráng Tráng vào đó để đứa bé không thấy cha mẹ cãi nhau.
Nghiêm Túc hiểu ý Phương Châm, cũng ở bên cạnh nói giúp: “Chú cũng rất muốn xem, con đi xme với chu được không?”
Tráng Tráng cũng biết là cha mẹ đang gây lộn, nhưng dù sao cậu cũng là đứa trẻ, vừa nghe phim hoạt hình lại vui vẻ lên, trực tiếp nhảy xuống ghế, chạy đi phòng chiếu phim chọn phim.
Phương Châm đuổi theo phía sau cậu, còn chưa đi được mấy bước thì vợ Anderson chạy từ trên lầu xuống, thấy Phương Châm lập tức ngăn cô lại, muốn đánh cô.
Phương Châm giật mình, theo bản năng tránh qua mọt bên, cái tát của vợ Anderson liền đánh vào không khí. Cô ta không cam lòng, đưa tay lại muốn đánh cái nữa, Anderson lao xuống kịp thời kéo tay cô lại, giận dữ hét lên: “Cô làm gì, Cô điên rồi sao?”
“tôi điên rồi? Tôi thấy anh mới là điên. Chuyện không biết xấu hổ như vậy cũng làm được, anh còn mặt mũi nói tôi. Anh nói ở bên ngoài anh nuôi bao nhiêu con hồ ly tinh, hai người còn thân mật gọi nhau như vậy, còn có mặt mũi nói tôi. Tôi còn phải xấu hổ thay anh. Còn có người không biết xấu hổ này, anh nhặt được từ chỗ nào, có phải cũng là tình nhân của anh không? Còn gạt tôi, nói cô ta là sinh viên đại học có tố chất cao, có thể dạy dỗ được Tráng Tráng, tôi nhổ vào! Một cô gái từng ngồi tù, nếu không phải xinh đẹp một chút, ngay cả hồn cũng câu mất thì làm sao anh lại dẫn về nhà. Anderson, tôi thấy anh là điên thật rôi.”
Phương Châm biết, cô ta đay là giận chó đánh mèo, tức giận cô gái kia mà đánh lên người cô. Cô không muốn giải thích, thậm chí còn chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi. Vừa rồi thấy cô ta nghe thấy là biết mình không còn ở đây lâu nữa, cho dù hôm nay không đi thì cũng là ngày mai, ngày mốt.
Vợ Anderson chửi mắng chồng xong lại quay đâu mắng Phương Châm: “Cô cút, lập tức cút cho tôi. Từng ngồi tù mà cũng dám đến nhà tôi hết ăn lại uống. Cô nói ta làm thế nào lại an tâm, có phải còn muốn câu dẫn chồng tôi hay không? Tôi cho cô biết, cô đừng có mà nằm mơ, lập tức thu dọn đồ của cô cút khỏi nhà tôi ngay.”
Anderson thực sự bị bể đầu mẻ trán. Một phút trước bị vợ phát hiện chuyện mình có tiểu tam, một giây sau lại để vợ phát hiện chuyện Phương Châm có tiền án. Hôm này, vợ anh giống như điên rồi, cũng mặc kệ Nghiêm Túc đang ở đây nhìn tất cả, còn liều mạng náo loạn lên. Cô mà còn náo nữa thì anh làm thế nào đối diện với bạn cũ?
Nhưng vợ anh không còn nghĩ nhiều như vậy nữa, nếu không phải Anderson kéo lại,cô thật muốn đánh vô mặt Phương Châm. Cô cũng không phải thật oán hận Phương Châm, chỉ là giống như Phương Châm nghĩ, cô không tìm được hồ ly tinh để phát tiết cũng chỉ có thể tức giận lên Phương Châm vô tội.
Nghiêm Túc đứng một bên không nhìn được, khuyên Anderson: “Cậu mang cô ấy đi trước, hai người nói chuyện cho tốt một chút đi.”
Anderson gật đâu, đang muốn kéo đi, Tráng Tráng lại đột nhiên lao đến ôm lấy chân mẹ khóc: “Mẹ, đừng đuổi dì Phương đi, con thích dì, dì rất tốt, mẹ đừng đuổi đi.”
Vừa nghe con trai cũng nói chuyện giúp Phương Châm, tức giận trong lòng cô lại càng lớn. Cô không suy nghĩ nhiều trực tiếp đẩy con trai một cái. Tráng Tráng còn nhỏ như vậy, bị đầy liền ngã về phía sau, té lăn trên sàn.
Phương Châm nhìn thấy vội vàng tiến lên đỡ cậu dậy, nhưng còn chưa đụng đến người, vợ Anderson liền thoát khỏi tay chồng, xông đến trước mặt cô: “Cô đừng đụng vào con trai tôi.”
Lúc này vợ Anderson không khác gì người điên, tâm tình kích động bắt lấy Phương Châm, trực tiếp đẩy cô về phía bàn ăn. Phương Châm nhất thời không chú ý liền bị cô đẩy ngã “Bốp” tiếng cái trán đụng mạnh vào góc bàn.
Lần này cô đau đến mắt nổ đom đóm, thân thể cũng ngã xuống. Lúc ngã xuống, cô theo bản năng đưa tay muốn nắm cái gì, kết quả nắm trúng khăn trải bàn. Khăn trải bàn bị cô kéo, làm chén dĩa cũng bị kéo theo rơi xuống rầm rầm. Nồi súp còn nóng hổi kia cũng rơi xuống theo, xem ra sẽ rơi trực tiếp lên đầu Phương Châm.
Vẫn im lặng nhìn tất cả, rốt cuộc Nghiêm Túc cũng mềm lòng, theo bản năng đưa tay ra đẩy nồi súp kia. Lúc anh đẩy nồi súp cũng mặc kệ tất cả, cái tay trực tiếp chạm vào nồi, bị bỏng là dĩ nhiên, anh không nhịn được mà rầu rĩ, da thịt cả người đều cứng đờ trong nháy mắt.
Danh sách chương