Loài gấu vốn là loài vật hung tàn, hiểu chiến, lại thêm đặc tính "công thủ đầy đủ", có thể nói đây là một rắc rối khá lớn. Quả nhiên, cú đấm của Tần Thiên chỉ làm gấu biến dị lùi về sau 1 bước, mặc nhiên không có ảnh hưởng gì khác. Ngoại trừ khiến gấu biến dị chú ý đến hắn. Nhưng đó cũng là mục đích của hắn, chẳng qua hắn không ngờ con gấu này mạnh hơn hắn nghĩ!
Gấu biến dị bị Tần Thiên chọc giận, gào thét lao tới, vung một trảo, muốn vỗ nát Tần Thiên. Một trảo này không cần phải nói, hoàn toàn có cái năng lực ấy. Nhưng Tần Thiên đã từng trải qua nhiều trận chiến kinh khủng với các cao thủ trên thế giới, tránh né là một chuyện rất đơn giản. Tần Thiên ước lượng sức mạnh gấu biến dị, tránh thoát thì lập tức rút một đoản đao từ bắp đùi, chém tới cánh tay gấu biến dị.
Bỗng nhiên, đồng tử Tần Thiên co rút, một đao của hắn tưởng có thể chém đứt cánh tay gấu biến bị thế nhưng lại chỉ tạo ra một vết xước. Trong đầu thầm hô "không xong". Trong lúc hắn đang kinh ngạc thì gấu biến dị nhanh chóng vỗ ra một trảo ngang hông Tần Thiên.
Biết không thể tránh kịp, Tần Thiên thả lỏng thân thể, tập trung sức mạnh trong cơ thể, bảo vệ các bộ phận quan trọng. Nếu hắn không làm vậy thì cú va chạm sẽ lớn hơn, tổn thương đồng thời cũng nặng hơn. Tần Thiên bị đánh bay đi đụng vào một thân cây to gần đó, nặng nề rơi xuống. Thân cây bị lõm sâu vào, đủ thấy sức mạnh gấu biến dị rất to lớn. Tần Thiên hối hận:
-Chết tiệt, ta quá khinh địch!
Đánh trực diện chỉ tổ mất thời gian lại thêm rước họa vào thân, Tần Thiên quyết định tấn công những điểm yếu khác.
Bỗng nghĩ đến cái gì đó, Tần Thiên trong mắt hiện vẻ khát máu , tàn bạo, liếm môi, hắn thầm thì "Có một vị trí mà...sát thủ nào cũng thích...". Nhìn thấy con gấu đang lao về phía mình, Tần Thiên đứng dậy nghênh đón, rút ra một đoản đao khác . Hắn nhảy lên, lộn mèo bay qua đầu gấu biến dị, mục tiêu của hắn là "gáy và cổ".
Nhưng khiến hắn bất ngờ, gấu biến dị quay đầu lại, cặp mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của gấu biến dị đối diện với đôi mắt lam sâu thẳm đang bất ngờ của Tần Thiên. Nó vung tay, lại một trảo tới, đập thẳng vào bụng Tần Thiên. Hắn bay đi khoảng 500m thì nặng nề rơi xuống ma sát với mặt đường, đau nhức không thôi!
Lại nói, Ngưng Tiểu Lạc trong xe không ngừng sốt ruột nhìn người tóc lam đang chiến đấu kịch liệt ngoài kia. Nhìn thấy "Diệp Thiên" bị đánh bay, nàng cảm thấy bản thân chưa bao giờ vô dụng như lúc này. Không thể phủ nhận, lúc nhìn thấy con gấu, nàng đã rất sợ hãi, huống hồ đây là một con gấu điên nha! Đến khi "Diệp Thiên" bị đánh bay lần thứ 2, dũng cảm trong nàng bộc phát, không do dự lấy đi thanh kiếm "Diệp Thiên" chuẩn bị cho nàng để sử dụng thay thanh kiếm gỗ kia.
Ngưng Tiểu Lạc mở cửa xe, chạy đến chỗ con gấu biến dị muốn ngăn cản nó đang chuẩn bị lao tới kết thúc sinh mạng Tần Thiên.
Tần Thiên ôm bụng, cảm nhận được thứ ngòn ngọt trong cổ họng, hắn cố nuốt xuống, lau vệt máu còn sót lại bên khóe miệng, cười khổ. Bỗng nhiên hắn thấy một bóng hình lao tới gấu biến dị. Là Ngưng Tiểu Lạc. Mắng lớn trong lòng, Tần Thiên càng hối hận hơn nữa "Mẹ kiếp!!! Đáng lẽ lão tử nên nhốt nàng lại mới phải!"
Ngưng Tiểu Lạc không để ý đến ánh mắt tức giận của "Diệp Thiên", trong đầu nàng chỉ có suy nghĩ muốn chém chết con súc sinh trước mắt này!!!
Nhưng có lẽ nàng không thể ngờ, một kiếm của nàng không hề tổn thương đến gấu biến dị, thậm chí một vết xước còn không có! Một kiếm của Ngưng Tiểu Lạc không có tác dụng nào khác ngoài việc khiến gấu biến dị triệt để tức giận!
Ngưng Tiểu Lạc ngơ ngác nhìn một trảo của gấu biến dị sắp đánh vào người mình, đầu óc trống rỗng. Có chăng cũng chỉ là "Mình sắp chết rồi sao?"
Lúc nàng đang tuyệt vọng, một bóng hình lóe lên, chắn trước mặt nàng, hắn ôm nàng vào lòng, thật chặt. Bên tai Ngưng Tiểu Lạc vang lên một thanh âm tức giận:
-Cô bị ngốc à? Dù là một lời trách mắng, nhưng Ngưng Tiểu Lạc lại thấy con tim mình rung động, cảm giác ấm áp bao trùm lên thân thể.
Tần Thiên cắn răng, nhịn nỗi đau đang giày xéo trên lưng không kêu thành tiếng, ôm Ngưng Tiểu Lạc biến mất tại chỗ. Lần tiếp theo xuất hiện là ở trong xe, không để Ngưng Tiểu Lạc nói gì, Tần Thiên thật sự khóa lại cửa xe, tức giận cảnh cáo:
-Ở yên một chỗ cho tôi!
Ngưng Tiểu Lạc không phản bác, nàng biết mình chỉ khiến hắn vướng tay mà thôi. Khi nhìn vết thương sau lưng "Diệp Thiên", Ngưng Tiểu Lạc suýt bật khóc thành tiếng. Đó là ba vết cào dài, lở loét, máu tươi không ngừng tuôn trào, trông rất đáng sợ. Nàng cảm thấy bản thân rất vô dụng, rất đáng ghét, trong tâm thổn thức....
Tần Thiên tuy gương mặt anh tuấn tái nhợt nhưng vẫn nén đau nở nụ cười:
-Phải nghiêm túc thôi.
Nắm chặt đoản đao trong tay, Tần Thiên đẩy nhanh tốc độ, gần như bốc hơi tại chỗ. Bất ngờ xuất hiện trên đỉnh đầu gấu biến dị, dồn tất cả sức mạnh còn lại lên cánh tay, mạnh mẽ đâm một nhát đao quyết định lên đỉnh đầu gấu biến dị.
Không để Tần Thiên thất vọng, đoản đao đâm sâu vào đầu gấu biến dị, khiến nó thét lên một tiếng đau đớn, thân thể khổng lồ gục ngã. Tần Thiên nở nụ cười chiến thắng:
-Haha, tất cả sức mạnh còn lại của anh đây còn gì!
Xong mọi việc, gánh nặng được giải tỏa, mở khóa xe cho Ngưng Tiểu Lạc, chưa kịp nói gì với nàng thì hắn đã ngất đi. Trước khi ngất, Tần Thiên chỉ nghe thấy tiếng nói đầy lo lắng của Ngưng Tiểu Lạc:
-Diệp ca...anh sao vậy...đừng làm em sợ...
.
.
.
Hết
Gấu biến dị bị Tần Thiên chọc giận, gào thét lao tới, vung một trảo, muốn vỗ nát Tần Thiên. Một trảo này không cần phải nói, hoàn toàn có cái năng lực ấy. Nhưng Tần Thiên đã từng trải qua nhiều trận chiến kinh khủng với các cao thủ trên thế giới, tránh né là một chuyện rất đơn giản. Tần Thiên ước lượng sức mạnh gấu biến dị, tránh thoát thì lập tức rút một đoản đao từ bắp đùi, chém tới cánh tay gấu biến dị.
Bỗng nhiên, đồng tử Tần Thiên co rút, một đao của hắn tưởng có thể chém đứt cánh tay gấu biến bị thế nhưng lại chỉ tạo ra một vết xước. Trong đầu thầm hô "không xong". Trong lúc hắn đang kinh ngạc thì gấu biến dị nhanh chóng vỗ ra một trảo ngang hông Tần Thiên.
Biết không thể tránh kịp, Tần Thiên thả lỏng thân thể, tập trung sức mạnh trong cơ thể, bảo vệ các bộ phận quan trọng. Nếu hắn không làm vậy thì cú va chạm sẽ lớn hơn, tổn thương đồng thời cũng nặng hơn. Tần Thiên bị đánh bay đi đụng vào một thân cây to gần đó, nặng nề rơi xuống. Thân cây bị lõm sâu vào, đủ thấy sức mạnh gấu biến dị rất to lớn. Tần Thiên hối hận:
-Chết tiệt, ta quá khinh địch!
Đánh trực diện chỉ tổ mất thời gian lại thêm rước họa vào thân, Tần Thiên quyết định tấn công những điểm yếu khác.
Bỗng nghĩ đến cái gì đó, Tần Thiên trong mắt hiện vẻ khát máu , tàn bạo, liếm môi, hắn thầm thì "Có một vị trí mà...sát thủ nào cũng thích...". Nhìn thấy con gấu đang lao về phía mình, Tần Thiên đứng dậy nghênh đón, rút ra một đoản đao khác . Hắn nhảy lên, lộn mèo bay qua đầu gấu biến dị, mục tiêu của hắn là "gáy và cổ".
Nhưng khiến hắn bất ngờ, gấu biến dị quay đầu lại, cặp mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của gấu biến dị đối diện với đôi mắt lam sâu thẳm đang bất ngờ của Tần Thiên. Nó vung tay, lại một trảo tới, đập thẳng vào bụng Tần Thiên. Hắn bay đi khoảng 500m thì nặng nề rơi xuống ma sát với mặt đường, đau nhức không thôi!
Lại nói, Ngưng Tiểu Lạc trong xe không ngừng sốt ruột nhìn người tóc lam đang chiến đấu kịch liệt ngoài kia. Nhìn thấy "Diệp Thiên" bị đánh bay, nàng cảm thấy bản thân chưa bao giờ vô dụng như lúc này. Không thể phủ nhận, lúc nhìn thấy con gấu, nàng đã rất sợ hãi, huống hồ đây là một con gấu điên nha! Đến khi "Diệp Thiên" bị đánh bay lần thứ 2, dũng cảm trong nàng bộc phát, không do dự lấy đi thanh kiếm "Diệp Thiên" chuẩn bị cho nàng để sử dụng thay thanh kiếm gỗ kia.
Ngưng Tiểu Lạc mở cửa xe, chạy đến chỗ con gấu biến dị muốn ngăn cản nó đang chuẩn bị lao tới kết thúc sinh mạng Tần Thiên.
Tần Thiên ôm bụng, cảm nhận được thứ ngòn ngọt trong cổ họng, hắn cố nuốt xuống, lau vệt máu còn sót lại bên khóe miệng, cười khổ. Bỗng nhiên hắn thấy một bóng hình lao tới gấu biến dị. Là Ngưng Tiểu Lạc. Mắng lớn trong lòng, Tần Thiên càng hối hận hơn nữa "Mẹ kiếp!!! Đáng lẽ lão tử nên nhốt nàng lại mới phải!"
Ngưng Tiểu Lạc không để ý đến ánh mắt tức giận của "Diệp Thiên", trong đầu nàng chỉ có suy nghĩ muốn chém chết con súc sinh trước mắt này!!!
Nhưng có lẽ nàng không thể ngờ, một kiếm của nàng không hề tổn thương đến gấu biến dị, thậm chí một vết xước còn không có! Một kiếm của Ngưng Tiểu Lạc không có tác dụng nào khác ngoài việc khiến gấu biến dị triệt để tức giận!
Ngưng Tiểu Lạc ngơ ngác nhìn một trảo của gấu biến dị sắp đánh vào người mình, đầu óc trống rỗng. Có chăng cũng chỉ là "Mình sắp chết rồi sao?"
Lúc nàng đang tuyệt vọng, một bóng hình lóe lên, chắn trước mặt nàng, hắn ôm nàng vào lòng, thật chặt. Bên tai Ngưng Tiểu Lạc vang lên một thanh âm tức giận:
-Cô bị ngốc à? Dù là một lời trách mắng, nhưng Ngưng Tiểu Lạc lại thấy con tim mình rung động, cảm giác ấm áp bao trùm lên thân thể.
Tần Thiên cắn răng, nhịn nỗi đau đang giày xéo trên lưng không kêu thành tiếng, ôm Ngưng Tiểu Lạc biến mất tại chỗ. Lần tiếp theo xuất hiện là ở trong xe, không để Ngưng Tiểu Lạc nói gì, Tần Thiên thật sự khóa lại cửa xe, tức giận cảnh cáo:
-Ở yên một chỗ cho tôi!
Ngưng Tiểu Lạc không phản bác, nàng biết mình chỉ khiến hắn vướng tay mà thôi. Khi nhìn vết thương sau lưng "Diệp Thiên", Ngưng Tiểu Lạc suýt bật khóc thành tiếng. Đó là ba vết cào dài, lở loét, máu tươi không ngừng tuôn trào, trông rất đáng sợ. Nàng cảm thấy bản thân rất vô dụng, rất đáng ghét, trong tâm thổn thức....
Tần Thiên tuy gương mặt anh tuấn tái nhợt nhưng vẫn nén đau nở nụ cười:
-Phải nghiêm túc thôi.
Nắm chặt đoản đao trong tay, Tần Thiên đẩy nhanh tốc độ, gần như bốc hơi tại chỗ. Bất ngờ xuất hiện trên đỉnh đầu gấu biến dị, dồn tất cả sức mạnh còn lại lên cánh tay, mạnh mẽ đâm một nhát đao quyết định lên đỉnh đầu gấu biến dị.
Không để Tần Thiên thất vọng, đoản đao đâm sâu vào đầu gấu biến dị, khiến nó thét lên một tiếng đau đớn, thân thể khổng lồ gục ngã. Tần Thiên nở nụ cười chiến thắng:
-Haha, tất cả sức mạnh còn lại của anh đây còn gì!
Xong mọi việc, gánh nặng được giải tỏa, mở khóa xe cho Ngưng Tiểu Lạc, chưa kịp nói gì với nàng thì hắn đã ngất đi. Trước khi ngất, Tần Thiên chỉ nghe thấy tiếng nói đầy lo lắng của Ngưng Tiểu Lạc:
-Diệp ca...anh sao vậy...đừng làm em sợ...
.
.
.
Hết
Danh sách chương