Nhân loại muốn thành lập một thế giới an toàn ổn định có lẽ phải mất mấy trăm năm, hơn ngàn năm, nhưng nếu muốn hủy diệt một thế giới, chỉ cần mấy chục ngày.
Ngày 12 tháng 1 năm 2013, tại khu khai phá Tây Bộ.
Sắc trời âm u, gió tây bắc rét lạnh cuốn theo cát bụi bay ngập mỗi một góc ngã tư đường, mấy chục con tang thi màu đỏ sậm du đãng phía góc đường, quần áo trên người chúng nó đã rách mướp, có chỗ là bị xé rách, có chỗ là vì xương cốt và cơ bắp biến hình mà đứt đoạn.
Khuôn mặt của đám tang thi này đã không còn nhìn ra bộ dáng nhân loại, cái trán lồi ra, làn da dưới hàm hoàn toàn bong tróc, bộ mặt không có da bao phủ lộ ra màu đỏ sậm, trong đỏ lại hòa lẫn lục sắc, từng giọt chất lỏng màu đen pha đỏ không ngừng chảy ra từ trong cái miệng hình trứng vĩ đại của chúng nó, giờ phút này, thay vì gọi chúng nó là tang thi, không bằng trực tiếp gọi là quái vật, quái vật màu đỏ không ngừng nhỏ máu.
Phóng xạ lần thứ ba đã qua đi, lúc này thế giới đã triệt để mất đi tất cả các quy tắc, trong đống kiến trúc đổ nát hình thành nên ngã tư đường cũng không nhìn thấy được một bóng dáng nhân loại.
Tại phía ngoài một siêu thị nhỏ nằm ngay chỗ rẽ ngã tư đường truyền đến một trận thanh âm, một nữ nhân xinh đẹp khoảng hơn hai mươi tuổi cẩn thận mở ra cửa sổ siêu thị nhỏ, dọc theo cửa sổ đi vào. Nàng tay chân lanh lẹ tìm kiếm trên giá hàng siêu thị, đáng tiếc nơi này sớm đã bị người sống sót khác càn quét qua vô số lần, thứ có thể ăn đã không còn thừa lại bao nhiêu. Nữ nhân mím môi, bỗng nhiên nhìn thấy phía dưới một loạt giá hàng đổ trên mặt đất lộ ra mấy túi mì ăn liền, nàng vội vàng xông lên trước đem đống mì ăn liền bị đập vụn này nhặt lên nhét vào trong ba lô.
"Tiêu Dương! Động tác nhanh chút! Có hai con tang thi cao cấp đang đi tới!" Nữ nhân tóc ngắn canh gác bên cạnh cửa sổ siêu thị nhẹ giọng kêu.
Tiêu Dương động tác nhanh nhẹn đẩy ra giá hàng, nhìn thấy phía dưới giá hàng đè nặng một đống bịch xốp đóng gói màu sắc rực rỡ, có sữa hộp, còn có chút xúc xích, nàng nhanh chóng đem đống đồ ăn này nhét vào trong ba lô, quay người phóng qua cửa sổ. Vừa nhảy ra cửa sổ, nàng liền nhìn thấy đối diện có hai con tang thi tốc độ cánh tay to dài đang chạy tới, nàng vội vã từ sau lưng rút ra một thanh thép dài bén nhọn, nữ nhân tóc ngắn cũng lấy xuống cung nỏ đeo sau lưng.
"Có tìm được đồ ăn không?"
"Tìm được một chút, đủ để mọi người ăn ba ngày."
"Tốt lắm! Ngươi đi trước đi!" Nữ nhân tóc ngắn nói, nàng lấy ra một mũi tên từ trong túi đeo bên chân khoát lên dây cung.
"Chính ngươi cẩn thận!" Tiêu Dương lưng mang đồ ăn chạy về phía trước.
Một mũi tên bắn ra, bị tang thi tốc độ phía trước tránh thoát, nữ nhân tóc ngắn vừa lui về phía sau vừa thấp giọng mắng, mấy con tang thi này càng ngày càng khó đối phó... Bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên, một con tang thi lực lượng lao ra từ vách tường bên cạnh nữ nhân tóc ngắn, một nửa vách tường bụi bặm đè xuống vai nữ nhân tóc ngắn, đầu của nàng bị một khối gạch đập đổ máu, mùi máu tươi truyền ra, chỉ một thoáng sau tang thi đu đãng tại ngã tư đường bỗng trở nên táo bạo, mùi máu tươi mới đối với khứu giác càng ngày càng thính của đám tang thi có lực hấp dẫn cường đại, chúng nó thét chói tai đánh về phía nữ nhân tóc ngắn đang ẩn thân nơi góc đường.
"Mau đứng lên!" Tiêu Dương chạy đến túm lấy cánh tay nữ nhân kéo nàng đứng dậy, một bàn tay đỡ lấy vai của nàng nhảy đến bên cạnh một chiếc ô tô đậu bất động, nữ nhân tóc ngắn lại tiếp thêm cung tên, bắn chết con tang thi lực lượng đang nhào tới chính diện.
"Ngươi chạy mau, mặc kệ ta! Trên đầu ta có máu, đám tang thi này nhất định sẽ đuổi theo không tha, ngươi đem đồ ăn mang về cho bọn hắn, tự ta sẽ nghĩ biện pháp thoát thân, sau đó tìm các ngươi hội hợp!" Nữ nhân tóc ngắn hô.
Tiêu Dương gật gật đầu, cấp tốc chạy ra phía ngoài thành.
Cùng lúc, tại một cây cầu cách đó ba trăm mét.
Hơn mười chiếc ô tô bị đụng hỏng phân bố giữa đường cái, trong đống ô tô có gần năm mươi con tang thi.
Bởi vì đám tang thi này đa số đều trải qua tai nạn xe cộ, rất nhiều con bị đứt tay thiếu chân, có một con tang thi thậm chí bị cán đứt hai chân, nó kéo theo ruột cùng thịt vụn đọng lại dưới thân phủ phục trên mặt đất, theo tiếng động cơ bò về phía xe của Tiêu Diệu.
Tiêu Diệu bất đắc dĩ dừng xe lại, mang theo một thanh mã tấu sắc bén mở cửa xe, vài ngày nay cứ đi được mấy km đều sẽ gặp phải loại phiền toái này, thời gian mỗi ngày dùng để thanh lý chướng ngại vật cùng tang thi còn dài hơn so với thời gian đi đường.
"Rống... Rống..." Chân của nàng vừa đáp xuống mặt đường, tang thi phía trước liền hưng phấn thét lên.
Một chiếc xe Jeep màu lục dừng lại phía sau Tiêu Diệu.
Trịnh Khôn từ trên xe Jeep nhảy xuống, mang theo một cây gậy sắt che trước mặt Tiêu Diệu, tang thi phủ phục trên mặt đất nháy mắt bị hắn đánh vỡ đầu.
"Cô lui ra phía sau, để ta xử lý bọn chúng!" Trịnh Khôn vừa đánh tang thi vừa nói.
Tiêu Diệu nhăn mày: "Ngươi thế nào lại cùng đến, ta ngày hôm qua không phải đã nói không cần ngươi đi theo ta sao?"
"Ta với cô cùng đường, cũng không tính là cố ý đi theo cô."
Đồng hành mười ngày, đây là lần thứ hai Tiêu Diệu chủ động nói chuyện cùng Trịnh Khôn.
Mười ngày trước, Tiêu Diệu cự tuyệt cùng Trịnh Khôn đồng hành, Trịnh Khôn lại tìm một chiếc xe khác đi theo sau xe của nàng, mỗi lần gặp phải trở trại tang thi, hắn sẽ xông lên trước, tuy rằng giúp được không ít việc, nhưng cũng cấp cho Tiêu Diệu thêm rất nhiều phiền nhiễu.
Bởi vì có Trịnh Khôn, Tiêu Diệu vô pháp tại thời điểm đánh quái tùy thời trốn vào không gian, lúc gặp được chướng ngại vật ô tô không thể thông qua cũng không thể đem xe cất vào không gian đi bộ, thời điểm ở phương bắc, vì để không bại lộ không gian, nàng cũng không dám lái chiếc xe máy trượt tuyết đã được cải tạo.
Bất quá mười ngày qua ở chung vẫn là khiến Tiêu Diệu đối với Trịnh Khôn có một điểm hiểu biết, nàng phát hiện không thể xem Trịnh Khôn là một người xấu, nhưng cũng không thể tính là người tốt. Hắn thích bảo hộ nữ nhân cùng kẻ yếu, đối nam nhân cùng người có lực lượng lại rất lãnh khốc.
Tiêu Diệu phóng qua bên cạnh Trịnh Khôn, chui vào trong khe hở giữa phế tích tai nạn xe cộ, hai con tang thi thiếu một bên cánh tay nhào về phía nàng, nàng dùng chân đạp ngã một con, đạp lên thân thể của nó nhảy lên đỉnh một chiếc xe phía trước. Nàng đứng rất cao, thời điểm hành động cũng phát ra thanh âm rất lớn, tang thi phụ cận lập tức bị nàng hấp dẫn, ào ào hướng nàng đánh tới, nàng vung mã tấu, chém xuống đầu một con tang thi đối diện.
Trịnh Khôn cau mày nhìn Tiêu Diệu, hắn đẩy ra mấy con tang thi bên cạnh chạy tới phía trước, vung gậy sắt đập mạnh tang thi vây xung quanh Tiêu Diệu.
Thân thể hắn thoạt nhìn không tính là cường tráng, nhưng khí lực không nhỏ, nửa thân trên của tang thi giống như dưa hấu bị đánh phun óc tung tóe, trên đất rất nhanh xếp chồng một mảnh thi thể bị đập nát đầu, trên quần của Trịnh Khôn cũng bị bắn dính rất nhiều máu đen. Tiêu Diệu nhìn lực đạo Trịnh Khôn huy động gậy sắt tổng cảm thấy hắn hẳn là dị năng giả lực lượng, bởi vì lần trước thời điểm băng bó miệng vết thương cho hắn, tốc độ khôi phục vết thương của hắn so ra kém xa dị năng giả cường hóa làn da Tôn Âm Âm.
Trịnh Khôn đột nhiên hỏi: "Ta không nhớ rõ ta từng làm chuyện có lỗi với cô, vì sao ánh mắt cô nhìn ta lại giống như đang nhìn tội phạm?"
Tiêu Diệu sửng sốt một chút, có chút khắc nghiệt nói: "Bởi vì chuyện trấn Hoài Vũ, ngươi nói ngươi muốn báo đáp ta, bảo hộ ta, nhưng ta lại thật hoài nghi phương thức báo đáp ân cứu mạng của ngươi."
Nàng hiện tại tâm tình không tốt, từ một giờ trước liền bắt đầu bất an khó hiểu... Tâm tình phiền chán khiến nàng không tự giác nhiều lời.
Trịnh Khôn nghe được lời nói của Tiêu Diệu lại trầm mặc, tang thi bốn phía rốt cục giết sạch, Trịnh Khôn bỗng nhiên dùng một bàn tay vuốt trán bản thân, trán của hắn thủy chung được mũ che kín, chiếc cằm thon nhỏ lộ ra khiến hắn thoạt nhìn thật văn nhược. Hắn nói: "Ta thừa nhận ta không phải là người tốt, vì sống sót ta cũng đã làm qua chuyện xấu... Bất quá cô phải tin tưởng, ta sẽ không hại cô, cô đã cứu mạng của ta, ta cũng sẽ lấy mạng trả lại cô."
"..."
"Người trấn Hoài Vũ cũng đã cứu mạng của ngươi, ngươi đã báo đáp bọn họ thế nào?"
Trịnh Khôn nói: "Chuyện ở trấn Hoài Vũ không giống như cô nghĩ đâu, chuyện này có chút phức tạp, tóm lại ta không thua thiệt bọn họ, nhưng ta quả thật thiếu cô, mặc kệ cô thấy ta thế nào, ta cũng sẽ không bỏ rơi cô."
Trịnh Khôn nói xong liền im lặng thanh lý chướng ngại vật trên đường, chính giữa đường có hơn mười chiếc xe bị đâm cháy hơn phân nửa, Trịnh Khôn đành phải đẩy chúng sang bên cạnh, miễn cưỡng mở ra một đoạn đường trống.
Tiêu Diệu lên xe, cho xe chạy qua.
Vì để có thể mau chóng về nhà, nàng thường xuyên điều chỉnh lộ tuyến, có đôi khi đi đường cao tốc, có đôi khi đi đường nhỏ, ngẫu nhiên còn đi xuyên qua nông thôn.
Trải qua lần phóng xạ thứ ba, mạng lưới thông tin liên lạc triệt để bị chặt đứt, ngay cả điện thoại cố định cũng không thể gọi được, nghĩ đến mười ngày nay không thể cùng người nhà liên lạc, đáy lòng nàng càng cảm thấy phiền chán.
Ngay lúc Tiêu Diệu cho xe chạy xuống cầu, Tiêu Dương rốt cục cũng chạy thoát khỏi quảng trường thành phố. Đây là một thành phố mới xây dựng, kiến trúc mới tinh, quy hoạch hợp lý, nhưng tại nội ngoại thành vẫn còn có rất nhiều công trình kiến trúc chưa hoàn thành, xuyên qua đám tang thi đang du đãng rời khỏi công trường phế tích, Tiêu Dương nhìn thấy một chiếc xe cũ kỹ đậu tại ruộng đất phía xa... Đó chính là đích đến của nàng.
"Tiêu Dương! Tiêu Dương!" Hai đứa nhỏ choai choai trên xe hưng phấn kêu lên.
"Lộ Khả đâu?" Một người trung niên dáng người cường tráng nhưng trên đùi đang cột băng vải từ trong xe đi ra hỏi Tiêu Dương.
"Chúng ta phân công nhau chạy!"
"Phân công nhau chạy? Ngươi đem nàng bỏ lại còn bản thân trốn trở về sao?" Trung niên nhân lập tức kêu lên.
"Nàng là dị năng giả lực lượng, ta đi theo bên người nàng ngược lại càng thêm trói buộc, cho nên bản thân ta chạy về trước, Lí Tuấn Nghĩa, đừng dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ta, ta nể mặt Lộ Khả mới đi giúp các ngươi tìm đồ ăn, ngươi còn như vậy, đừng trách ta trở mặt!"
Tiêu Dương nói chuyện, nhưng biểu cảm trên mặt cũng không nghiêm khắc, nàng không giống với Tiêu Diệu, Tiêu Diệu do trải qua thống khổ kiếp trước mới biến lạnh lùng, nhưng nàng là trời sinh tính tình lạnh bạc, loại cá tính lạnh bạc này sau mạt thế càng hiển lộ không thể nghi ngờ. Nàng cùng những người trước mắt này không quen không biết, nếu không phải là Lộ Khả cứu nàng một mạng, nàng mới không đem đồ ăn tân tân khổ khổ cướp về được phân cho những người này.
Sắc mặt của trung niên nhân có thương tích trên đùi càng thêm khó coi: "Cái gì dị năng lực lượng, dị năng tốc độ, tất cả đều là nói hưu nói vượn, ngươi nhanh đi tìm Lộ Khả trở về, nếu nàng đã chết, ta cũng không để ngươi sống yên ổn!"
Tiêu Dương đem ba lô phía sau ném xuống đất, mang theo vũ khí quay người đi tìm Lộ Khả, nàng cũng không hi vọng Lộ Khả gặp chuyện, mười ngày trước, nếu không phải Lộ Khả kéo nàng một phen, nàng cũng không sống được đến hiện tại.
Khi đó nàng vừa mới tới Tây Bộ được hai ngày, tuy rằng bởi vì được Tiêu Diệu nhắc nhở, nàng đối với phóng xạ có chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng lại tuyệt không nghĩ tới, tràng phóng xạ kia sẽ khiến mọi người bên cạnh biến thành tang thi, nàng bị tang thi biến dị vây trong phòng, là Lộ Khả đem nàng cứu ra.
Nàng tuy rằng không thiện lương, nhưng cũng sẽ không quên ân cứu mạng.
Ngày 12 tháng 1 năm 2013, tại khu khai phá Tây Bộ.
Sắc trời âm u, gió tây bắc rét lạnh cuốn theo cát bụi bay ngập mỗi một góc ngã tư đường, mấy chục con tang thi màu đỏ sậm du đãng phía góc đường, quần áo trên người chúng nó đã rách mướp, có chỗ là bị xé rách, có chỗ là vì xương cốt và cơ bắp biến hình mà đứt đoạn.
Khuôn mặt của đám tang thi này đã không còn nhìn ra bộ dáng nhân loại, cái trán lồi ra, làn da dưới hàm hoàn toàn bong tróc, bộ mặt không có da bao phủ lộ ra màu đỏ sậm, trong đỏ lại hòa lẫn lục sắc, từng giọt chất lỏng màu đen pha đỏ không ngừng chảy ra từ trong cái miệng hình trứng vĩ đại của chúng nó, giờ phút này, thay vì gọi chúng nó là tang thi, không bằng trực tiếp gọi là quái vật, quái vật màu đỏ không ngừng nhỏ máu.
Phóng xạ lần thứ ba đã qua đi, lúc này thế giới đã triệt để mất đi tất cả các quy tắc, trong đống kiến trúc đổ nát hình thành nên ngã tư đường cũng không nhìn thấy được một bóng dáng nhân loại.
Tại phía ngoài một siêu thị nhỏ nằm ngay chỗ rẽ ngã tư đường truyền đến một trận thanh âm, một nữ nhân xinh đẹp khoảng hơn hai mươi tuổi cẩn thận mở ra cửa sổ siêu thị nhỏ, dọc theo cửa sổ đi vào. Nàng tay chân lanh lẹ tìm kiếm trên giá hàng siêu thị, đáng tiếc nơi này sớm đã bị người sống sót khác càn quét qua vô số lần, thứ có thể ăn đã không còn thừa lại bao nhiêu. Nữ nhân mím môi, bỗng nhiên nhìn thấy phía dưới một loạt giá hàng đổ trên mặt đất lộ ra mấy túi mì ăn liền, nàng vội vàng xông lên trước đem đống mì ăn liền bị đập vụn này nhặt lên nhét vào trong ba lô.
"Tiêu Dương! Động tác nhanh chút! Có hai con tang thi cao cấp đang đi tới!" Nữ nhân tóc ngắn canh gác bên cạnh cửa sổ siêu thị nhẹ giọng kêu.
Tiêu Dương động tác nhanh nhẹn đẩy ra giá hàng, nhìn thấy phía dưới giá hàng đè nặng một đống bịch xốp đóng gói màu sắc rực rỡ, có sữa hộp, còn có chút xúc xích, nàng nhanh chóng đem đống đồ ăn này nhét vào trong ba lô, quay người phóng qua cửa sổ. Vừa nhảy ra cửa sổ, nàng liền nhìn thấy đối diện có hai con tang thi tốc độ cánh tay to dài đang chạy tới, nàng vội vã từ sau lưng rút ra một thanh thép dài bén nhọn, nữ nhân tóc ngắn cũng lấy xuống cung nỏ đeo sau lưng.
"Có tìm được đồ ăn không?"
"Tìm được một chút, đủ để mọi người ăn ba ngày."
"Tốt lắm! Ngươi đi trước đi!" Nữ nhân tóc ngắn nói, nàng lấy ra một mũi tên từ trong túi đeo bên chân khoát lên dây cung.
"Chính ngươi cẩn thận!" Tiêu Dương lưng mang đồ ăn chạy về phía trước.
Một mũi tên bắn ra, bị tang thi tốc độ phía trước tránh thoát, nữ nhân tóc ngắn vừa lui về phía sau vừa thấp giọng mắng, mấy con tang thi này càng ngày càng khó đối phó... Bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên, một con tang thi lực lượng lao ra từ vách tường bên cạnh nữ nhân tóc ngắn, một nửa vách tường bụi bặm đè xuống vai nữ nhân tóc ngắn, đầu của nàng bị một khối gạch đập đổ máu, mùi máu tươi truyền ra, chỉ một thoáng sau tang thi đu đãng tại ngã tư đường bỗng trở nên táo bạo, mùi máu tươi mới đối với khứu giác càng ngày càng thính của đám tang thi có lực hấp dẫn cường đại, chúng nó thét chói tai đánh về phía nữ nhân tóc ngắn đang ẩn thân nơi góc đường.
"Mau đứng lên!" Tiêu Dương chạy đến túm lấy cánh tay nữ nhân kéo nàng đứng dậy, một bàn tay đỡ lấy vai của nàng nhảy đến bên cạnh một chiếc ô tô đậu bất động, nữ nhân tóc ngắn lại tiếp thêm cung tên, bắn chết con tang thi lực lượng đang nhào tới chính diện.
"Ngươi chạy mau, mặc kệ ta! Trên đầu ta có máu, đám tang thi này nhất định sẽ đuổi theo không tha, ngươi đem đồ ăn mang về cho bọn hắn, tự ta sẽ nghĩ biện pháp thoát thân, sau đó tìm các ngươi hội hợp!" Nữ nhân tóc ngắn hô.
Tiêu Dương gật gật đầu, cấp tốc chạy ra phía ngoài thành.
Cùng lúc, tại một cây cầu cách đó ba trăm mét.
Hơn mười chiếc ô tô bị đụng hỏng phân bố giữa đường cái, trong đống ô tô có gần năm mươi con tang thi.
Bởi vì đám tang thi này đa số đều trải qua tai nạn xe cộ, rất nhiều con bị đứt tay thiếu chân, có một con tang thi thậm chí bị cán đứt hai chân, nó kéo theo ruột cùng thịt vụn đọng lại dưới thân phủ phục trên mặt đất, theo tiếng động cơ bò về phía xe của Tiêu Diệu.
Tiêu Diệu bất đắc dĩ dừng xe lại, mang theo một thanh mã tấu sắc bén mở cửa xe, vài ngày nay cứ đi được mấy km đều sẽ gặp phải loại phiền toái này, thời gian mỗi ngày dùng để thanh lý chướng ngại vật cùng tang thi còn dài hơn so với thời gian đi đường.
"Rống... Rống..." Chân của nàng vừa đáp xuống mặt đường, tang thi phía trước liền hưng phấn thét lên.
Một chiếc xe Jeep màu lục dừng lại phía sau Tiêu Diệu.
Trịnh Khôn từ trên xe Jeep nhảy xuống, mang theo một cây gậy sắt che trước mặt Tiêu Diệu, tang thi phủ phục trên mặt đất nháy mắt bị hắn đánh vỡ đầu.
"Cô lui ra phía sau, để ta xử lý bọn chúng!" Trịnh Khôn vừa đánh tang thi vừa nói.
Tiêu Diệu nhăn mày: "Ngươi thế nào lại cùng đến, ta ngày hôm qua không phải đã nói không cần ngươi đi theo ta sao?"
"Ta với cô cùng đường, cũng không tính là cố ý đi theo cô."
Đồng hành mười ngày, đây là lần thứ hai Tiêu Diệu chủ động nói chuyện cùng Trịnh Khôn.
Mười ngày trước, Tiêu Diệu cự tuyệt cùng Trịnh Khôn đồng hành, Trịnh Khôn lại tìm một chiếc xe khác đi theo sau xe của nàng, mỗi lần gặp phải trở trại tang thi, hắn sẽ xông lên trước, tuy rằng giúp được không ít việc, nhưng cũng cấp cho Tiêu Diệu thêm rất nhiều phiền nhiễu.
Bởi vì có Trịnh Khôn, Tiêu Diệu vô pháp tại thời điểm đánh quái tùy thời trốn vào không gian, lúc gặp được chướng ngại vật ô tô không thể thông qua cũng không thể đem xe cất vào không gian đi bộ, thời điểm ở phương bắc, vì để không bại lộ không gian, nàng cũng không dám lái chiếc xe máy trượt tuyết đã được cải tạo.
Bất quá mười ngày qua ở chung vẫn là khiến Tiêu Diệu đối với Trịnh Khôn có một điểm hiểu biết, nàng phát hiện không thể xem Trịnh Khôn là một người xấu, nhưng cũng không thể tính là người tốt. Hắn thích bảo hộ nữ nhân cùng kẻ yếu, đối nam nhân cùng người có lực lượng lại rất lãnh khốc.
Tiêu Diệu phóng qua bên cạnh Trịnh Khôn, chui vào trong khe hở giữa phế tích tai nạn xe cộ, hai con tang thi thiếu một bên cánh tay nhào về phía nàng, nàng dùng chân đạp ngã một con, đạp lên thân thể của nó nhảy lên đỉnh một chiếc xe phía trước. Nàng đứng rất cao, thời điểm hành động cũng phát ra thanh âm rất lớn, tang thi phụ cận lập tức bị nàng hấp dẫn, ào ào hướng nàng đánh tới, nàng vung mã tấu, chém xuống đầu một con tang thi đối diện.
Trịnh Khôn cau mày nhìn Tiêu Diệu, hắn đẩy ra mấy con tang thi bên cạnh chạy tới phía trước, vung gậy sắt đập mạnh tang thi vây xung quanh Tiêu Diệu.
Thân thể hắn thoạt nhìn không tính là cường tráng, nhưng khí lực không nhỏ, nửa thân trên của tang thi giống như dưa hấu bị đánh phun óc tung tóe, trên đất rất nhanh xếp chồng một mảnh thi thể bị đập nát đầu, trên quần của Trịnh Khôn cũng bị bắn dính rất nhiều máu đen. Tiêu Diệu nhìn lực đạo Trịnh Khôn huy động gậy sắt tổng cảm thấy hắn hẳn là dị năng giả lực lượng, bởi vì lần trước thời điểm băng bó miệng vết thương cho hắn, tốc độ khôi phục vết thương của hắn so ra kém xa dị năng giả cường hóa làn da Tôn Âm Âm.
Trịnh Khôn đột nhiên hỏi: "Ta không nhớ rõ ta từng làm chuyện có lỗi với cô, vì sao ánh mắt cô nhìn ta lại giống như đang nhìn tội phạm?"
Tiêu Diệu sửng sốt một chút, có chút khắc nghiệt nói: "Bởi vì chuyện trấn Hoài Vũ, ngươi nói ngươi muốn báo đáp ta, bảo hộ ta, nhưng ta lại thật hoài nghi phương thức báo đáp ân cứu mạng của ngươi."
Nàng hiện tại tâm tình không tốt, từ một giờ trước liền bắt đầu bất an khó hiểu... Tâm tình phiền chán khiến nàng không tự giác nhiều lời.
Trịnh Khôn nghe được lời nói của Tiêu Diệu lại trầm mặc, tang thi bốn phía rốt cục giết sạch, Trịnh Khôn bỗng nhiên dùng một bàn tay vuốt trán bản thân, trán của hắn thủy chung được mũ che kín, chiếc cằm thon nhỏ lộ ra khiến hắn thoạt nhìn thật văn nhược. Hắn nói: "Ta thừa nhận ta không phải là người tốt, vì sống sót ta cũng đã làm qua chuyện xấu... Bất quá cô phải tin tưởng, ta sẽ không hại cô, cô đã cứu mạng của ta, ta cũng sẽ lấy mạng trả lại cô."
"..."
"Người trấn Hoài Vũ cũng đã cứu mạng của ngươi, ngươi đã báo đáp bọn họ thế nào?"
Trịnh Khôn nói: "Chuyện ở trấn Hoài Vũ không giống như cô nghĩ đâu, chuyện này có chút phức tạp, tóm lại ta không thua thiệt bọn họ, nhưng ta quả thật thiếu cô, mặc kệ cô thấy ta thế nào, ta cũng sẽ không bỏ rơi cô."
Trịnh Khôn nói xong liền im lặng thanh lý chướng ngại vật trên đường, chính giữa đường có hơn mười chiếc xe bị đâm cháy hơn phân nửa, Trịnh Khôn đành phải đẩy chúng sang bên cạnh, miễn cưỡng mở ra một đoạn đường trống.
Tiêu Diệu lên xe, cho xe chạy qua.
Vì để có thể mau chóng về nhà, nàng thường xuyên điều chỉnh lộ tuyến, có đôi khi đi đường cao tốc, có đôi khi đi đường nhỏ, ngẫu nhiên còn đi xuyên qua nông thôn.
Trải qua lần phóng xạ thứ ba, mạng lưới thông tin liên lạc triệt để bị chặt đứt, ngay cả điện thoại cố định cũng không thể gọi được, nghĩ đến mười ngày nay không thể cùng người nhà liên lạc, đáy lòng nàng càng cảm thấy phiền chán.
Ngay lúc Tiêu Diệu cho xe chạy xuống cầu, Tiêu Dương rốt cục cũng chạy thoát khỏi quảng trường thành phố. Đây là một thành phố mới xây dựng, kiến trúc mới tinh, quy hoạch hợp lý, nhưng tại nội ngoại thành vẫn còn có rất nhiều công trình kiến trúc chưa hoàn thành, xuyên qua đám tang thi đang du đãng rời khỏi công trường phế tích, Tiêu Dương nhìn thấy một chiếc xe cũ kỹ đậu tại ruộng đất phía xa... Đó chính là đích đến của nàng.
"Tiêu Dương! Tiêu Dương!" Hai đứa nhỏ choai choai trên xe hưng phấn kêu lên.
"Lộ Khả đâu?" Một người trung niên dáng người cường tráng nhưng trên đùi đang cột băng vải từ trong xe đi ra hỏi Tiêu Dương.
"Chúng ta phân công nhau chạy!"
"Phân công nhau chạy? Ngươi đem nàng bỏ lại còn bản thân trốn trở về sao?" Trung niên nhân lập tức kêu lên.
"Nàng là dị năng giả lực lượng, ta đi theo bên người nàng ngược lại càng thêm trói buộc, cho nên bản thân ta chạy về trước, Lí Tuấn Nghĩa, đừng dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ta, ta nể mặt Lộ Khả mới đi giúp các ngươi tìm đồ ăn, ngươi còn như vậy, đừng trách ta trở mặt!"
Tiêu Dương nói chuyện, nhưng biểu cảm trên mặt cũng không nghiêm khắc, nàng không giống với Tiêu Diệu, Tiêu Diệu do trải qua thống khổ kiếp trước mới biến lạnh lùng, nhưng nàng là trời sinh tính tình lạnh bạc, loại cá tính lạnh bạc này sau mạt thế càng hiển lộ không thể nghi ngờ. Nàng cùng những người trước mắt này không quen không biết, nếu không phải là Lộ Khả cứu nàng một mạng, nàng mới không đem đồ ăn tân tân khổ khổ cướp về được phân cho những người này.
Sắc mặt của trung niên nhân có thương tích trên đùi càng thêm khó coi: "Cái gì dị năng lực lượng, dị năng tốc độ, tất cả đều là nói hưu nói vượn, ngươi nhanh đi tìm Lộ Khả trở về, nếu nàng đã chết, ta cũng không để ngươi sống yên ổn!"
Tiêu Dương đem ba lô phía sau ném xuống đất, mang theo vũ khí quay người đi tìm Lộ Khả, nàng cũng không hi vọng Lộ Khả gặp chuyện, mười ngày trước, nếu không phải Lộ Khả kéo nàng một phen, nàng cũng không sống được đến hiện tại.
Khi đó nàng vừa mới tới Tây Bộ được hai ngày, tuy rằng bởi vì được Tiêu Diệu nhắc nhở, nàng đối với phóng xạ có chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng lại tuyệt không nghĩ tới, tràng phóng xạ kia sẽ khiến mọi người bên cạnh biến thành tang thi, nàng bị tang thi biến dị vây trong phòng, là Lộ Khả đem nàng cứu ra.
Nàng tuy rằng không thiện lương, nhưng cũng sẽ không quên ân cứu mạng.
Danh sách chương