"Ta chỉ lưu lại nơi này một ngày, ngày mai phải đi." Tiêu Diệu nói.
Tiểu Cai ngây ngẩn cả người, hắn nhận được mệnh lệnh là mang những người này đi kiểm tra, sau đó an trí. Gần đây mỗi ngày đều có người sống sót chạy đến quân khu tìm kiếm sự che chở, mỗi người đến nơi này đều hi vọng không bị đuổi ra ngoài, lần đầu tiên hắn gặp được người chỉ muốn lưu lại một ngày rồi đi. Hắn mang theo nghi vấn nhìn về phía Tiêu Diệu, vừa định mở miệng nói chuyện, xa xa bỗng nhiên truyền đến vài tiếng súng, một chiến sĩ ngồi ở phía sau nói: "Lại có người biến dị ... Hình như là phía liên 3."
"Ừ!" Tiểu Cai rầu rĩ, cũng đình chỉ lại lời muốn hỏi vừa rồi, hắn cau mày lái xe, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Xa xa không ngừng có tiếng súng vang lên, Trần Hạo tò mò hỏi: "Ta thấy nơi này được khống chế tốt lắm, các người làm thế nào để phòng ngừa tang thi biến dị? Đem người bị thương đều trước tiên giết chết sao?"
Một sĩ binh gật gật đầu, lại lắc đầu, cau mày cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Xe lại chạy thật lâu, thẳng đến lúc rời khỏi phạm vi quân khu đi tới dân khu phía xa. Dọc theo đường đi, Tiêu Diệu nhìn thấy có vài chỗ thi thể bị chất đống cùng nhau, kiến trúc cùng đường xá xung quanh đều tối đen, nếu không phải là thường xuyên có ô tô và binh lính tuần tra đi qua, nơi này thoạt nhìn tựa như một tòa tử thành.
Tiêu Diệu cùng mấy nữ sinh bị đưa đến một gian phòng được cải biến thành phòng y tế lâm thời trong dân khu. Trong phòng rộng chưa tới năm mươi mét vuông đặt vài cái giường bệnh, trừ bỏ một vị nữ bác sĩ mặc quân trang, còn có một hộ sĩ trẻ tuổi đứng cạnh cái bàn phía trước, trên bàn đặt một bình ắc quy cung cấp điện cho đèn bàn, ánh sáng lờ mờ chiếu vào trên mặt của nàng, chiếu rọi ra vẻ mặt sa sút, sợ hãi.
"Cởi quần áo ra, cởi sạch, một kiện cũng không được lưu lại!" Thanh âm lạnh như băng của nữ bác sĩ từ phía đối diện truyền đến, trong thanh âm lộ ra một cỗ không kiên nhẫn.
Phương Phương cùng Tề Duyệt đều dùng biểu cảm bất khả tư nghị nhìn vị nữ quân y không lễ phép này.
"Ngươi có biết ta là ai không?" Phương Phương nói.
"Ta quản ngươi là ai, bây giờ là khi nào rồi, còn ở đây giả trang đại tiểu thư, đừng vô nghĩa, cởi ra nhanh chút!" Nữ bác sĩ biểu cảm càng thêm không kiên nhẫn .
Phía ngoài truyền đến một trận tiếng gõ cửa, Tiểu Cai ôm mấy bộ quân trang đi vào: "Nơi này không có đồ nữ, các ngươi trước mặc tạm đồ nam đi, quần áo thay ra thì để ở bên ngoài, ngày mai sẽ đem đi thiêu hủy cùng thi thể."
Tề Duyệt cùng Phương Phương trên mặt lại biểu hiện ra ghét bỏ, Tiểu Cai nói: "Tư lệnh viên bảo ta chiếu cố các ngươi, quần áo này đều là lấy ra từ trong kho hàng, hoàn toàn mới, rất sạch sẽ." Hắn nói xong liền làm một quân lễ đối với nữ bác sĩ rồi bước đi ra ngoài.
Tiêu Diệu sau khi Tiểu Cai đi khỏi liền đem quần áo cởi ra, hai năm trước ở căn cứ số bảy, số liệu dị năng cùng kháng thể còn chưa được công tác thống kê ra, trình độ hiểu biết của mọi người đối với kháng thể cũng không sâu, sau mỗi lần hành động trở về nàng đều phải cởi áo nhận kiểm tra, kiểm tra miệng vết thương, băng bó, sau đó nhận cách ly. Đây là phương pháp khống chế biến dị rất nguyên thủy nhưng lại vô cùng hữu hiệu, nàng đã làm thành thói quen, hơn nữa quần áo trên người đã mặc từ rất lâu, vừa bẩn vừa rách, nàng muốn đổi.
Áo vừa mới cởi, liền lộ ra rất nhiều vết thương, đều là ở hai sườn cánh tay, hơn mười vệt máu giăng khắp nơi, nhẹ thì đã kết vảy, vài miệng vết thương sâu đã được chính nàng băng bó tốt, đèn pin đối diện chiếu vào người nàng làm hộ sĩ trẻ tuổi kiểm tra cơ hồ nhìn đến trợn tròn mắt, nàng oa một tiếng, lui về phía sau hai bước, phảng phất như Tiêu Diệu đã biến thành tang thi. Binh lính nơi này đa phần đều dùng súng chiến đấu cùng tang thi, rất ít có người cận thân vật lộn, người dân chạy trốn đến đây nhiều nhất cũng chỉ mang vài vết thương, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người bị tang thi cào ra nhiều vết thương như vậy lại vẫn vui vẻ.
"Khi nào thì bị thương?" Vị nữ quân y kia cũng cẩn thận đi đến bên người Tiêu Diệu, bất quá biểu cảm của nàng không quá kinh ngạc như tiểu hộ sĩ.
"Sớm nhất mười ngày trước, trễ nhất ngay tại hôm nay." Tiêu Diệu nói xong cởi quần áo thay quân trang, quần áo quá lớn, bị nàng buộc lại một khối mới vừa vặn, trong không gian của nàng có hơn mười bộ chiến phục trộm được từ trong quân khu thành phố K, bất quá quần áo từ sau khi lấy được vẫn luôn chưa kịp đổi, hơn nữa nàng không định bại lộ chuyện bản thân có không gian, cho nên cũng không thể trước mặt đoàn người Trần Hạo thay quần áo.
"Ngươi trước cách ly bảy ngày." Bác sĩ nói.
Tiêu Diệu trong lòng biết bản thân buổi sáng ngày mai sẽ rời đi, cũng không có phản bác gì.
Tề Duyệt, Phương Phương cùng với nữ sinh tóc quăn trong đội ngũ của Tráng Tử thấy Tiêu Diệu thay đồ xong, cũng thỏa hiệp cởi quần áo. Trên bờ vai của nữ sinh tóc quăn có một vết cào so với Tiêu Diệu còn nặng hơn, sau khi băng bó tốt miệng vết thương, nàng cùng Tiêu Diệu bởi vì bị thương nặng nên được binh lính tách riêng đưa đến một gian phòng nằm tại lầu một của một khu dân cư, vừa vào cửa, Tiêu Diệu liền thấy trên cửa có một vết máu đã khô, bên trên ván cửa có vết cào, vừa nhìn đã biết trong căn phòng này từng xuất hiện tang thi.
Sau khi Tiêu Diệu cùng nữ sinh tóc quăn vào phòng, cừa bên ngoài liền được đóng lại. Tiêu Diệu kéo cửa một chút, phát hiện không có khóa, bất quá xuyên thấu qua cửa sổ, nàng nhìn thấy dưới lầu đậu hai chiếc xe quân đội, trong xe có người thủy chung dùng súng chĩa vào cửa thang lầu, xem ra khu dân cư này là chuyên môn dùng để cách ly người bị trọng thương.
Thị lực của nàng có thể nhìn đến được chỗ đậu mấy chục chiếc xe thiết giáp, phía ngoài xe thiết giáp là tường phòng hộ lâm thời, xem ra nơi đó hẳn là bên cạnh chỗ tránh nạn đã được thanh lý, lại ra phía ngoài chính là địa bàn của tang thi, gần tường bất chợt có tiếng súng truyền đến.
Nữ sinh tóc quăn vừa vào phòng liền tìm một cái giường đắp chăn nằm xuống, trải qua một ngày đau xót chạy trối chết, thân thể cùng tâm tình của nàng đều có chút không kiên trì được. Tiêu Diệu đi chung quanh tìm điện thoại, trong gian phòng này không có, nàng lại chạy đến cách vách, khu dân cư đã sớm bị thanh không, trừ bỏ lầu một cùng lầu ba đóng cửa cách ly vài người bị thương, sẽ không còn gặp được những người khác. Tiêu Diệu tìm trong bốn năm căn phòng, rốt cục tìm được một cái điện thoại cố định có thể hoạt động.
Nàng gọi về nhà mình.
Lúc này đây tín hiệu kết nối lại tốt ngoài dự đoán, so với tại trấn Hoài Vũ cùng thành phố J rõ ràng hơn rất nhiều, cho nên sau khi Tiêu Diệu nghe được thanh âm của Tiêu Cảnh Dương liền lập tức phát hiện không thích hợp, thanh âm của hắn rất suy yếu, buồn bã ỉu xìu, tựa hồ là bị thương. Tiêu Diệu trong một thoáng cảm giác được đáy lòng lạnh lẽo, nàng hô to : "Cha! Cha làm sao vậy! Cha có phải là không nghe lời con nói! Cha xuất môn sao? Cha bị thương? !"
"Không có đâu... Sao con lại hỏi như vậy?" Tiêu Cảnh Dương ra vẻ thoải mái nói.
"Cha đang ở đâu? Ở nhà sao?" Tiêu Diệu lớn tiếng chất vấn.
"Đương nhiên là ở nhà!"
"Bảo mẹ nghe điện thoại của con!"
Tiêu Cảnh Dương đỡ lấy cái chân bị thương đi đến phòng bếp triệu hồi Dương Vân. Dương Vân đang nấu cháo, gas bảy ngày trước đã ngừng cung cấp, nàng đang dùng phương pháp nguyên thủy nhất, đốt củi nhóm lửa.
Bởi vì lo lắng và mỏi mệt, sắc mặt Dương Vân không tốt lắm, Tiêu Cảnh Dương lấy tay đè lại điện thoại nói: "Tiểu Diệu nghe ra không thích hợp ... Em giúp anh gạt nó, đừng để cho nó biết, anh sợ con nó lo lắng!"
Hắn sau khi nói xong câu đó lại quay về phía sảnh chính làm một thủ thế yên tĩnh, nếu Tiêu Diệu nhìn thấy tình cảnh trước mắt nhất định sẽ bốc hỏa, bởi vì giờ phút này tại đại sảnh nhà nàng đang ngồi mười mấy người nam nữ già trẻ, tuổi tác không đồng nhất, mỏng manh dưới ánh nến. Bọn họ đều dùng ánh mắt tín nhiệm cùng ỷ lại nhìn Tiêu Cảnh Dương.
Dương Vân trừng mắt liếc Tiêu Cảnh Dương một cái, nhận điện thoại: "Tiểu Diệu... Mẹ rất lo lắng cho con, con có ổn không? Khi nào thì về nhà?"
Tiêu Diệu đương nhiên nói tốt, cho tới nay nàng đều nói với cha mẹ là: trên đường về nhà không hề nguy hiểm, không có bao nhiêu tang thi, nàng lại gặp được người tốt, được đến các loại trợ giúp, nàng không đói bụng cũng không bị lạnh, rất nhanh liền có thể về nhà.
Dương Vân hiểu biết tính cách của con gái, biết nàng nhát gan, hơn nữa nàng cũng không có hiểu biết tình huống tỉnh ngoại, cho nên nàng thập phần tin tưởng lời nói của Tiêu Diệu, cho dù không tin nàng cũng muốn lừa bản thân tin tưởng.
Tiêu Diệu nghe được thanh âm của mẹ, an lòng không ít, nàng hỏi Dương Vân: "Cha có phải là bị thương không, hai người thật sự luôn trốn trong nhà sao?"
Dương Vân rất muốn nói thật, nàng hơi giận chồng mình, nhưng nàng biết nếu con gái biết được chuyện mà chồng mình đã làm nhất định sẽ càng thêm lo lắng, cho nên nàng vẫn là che giấu nói: "Không có đâu... Cha con rất tốt, có thể là ngày hôm qua không ngủ ngon, cho nên thanh âm không có khí lực."
Tiêu Diệu vẫn là lo lắng, lại lặp lại hỏi vài thứ, cuối cùng đều bị Dương Vân che lấp qua.
Tiêu Diệu không có gác điện thoại, nàng đêm nay khó gặp được một chỗ an toàn không có tang thi cũng không có người, hơn nữa hai ngày nay nàng vội vàng hấp thu tinh hạch màu tím đào ra từ trong đầu tang thi tốc độ cấp ba, sau này lại cướp súng, đào vong, thẳng đến vừa rồi tới chỗ tránh nạn, thể xác và tinh thần của nàng cũng cảm thấy thật mệt mỏi, nàng cần nhờ đến âm thanh của cha mẹ để tiếp thêm năng lượng.
Hàn huyên hai phút, Dương Vân bỗng nhiên nói ngày hôm qua nhận được điện thoại của Tiêu Dương, nàng nói ra số điện thoại Tiêu Dương trước mắt đang sử dụng, bảo Tiêu Diệu đừng quên liên hệ nàng.
Tiêu Diệu lại cùng cha mẹ hàn huyên hơn mười phút, sau đó nàng cúp máy, gọi cho Tiêu Dương, nhưng thật lâu thật lâu cũng không có chuyển được. Tiêu Diệu không cam lòng gọi lại, nàng lo lắng cho Tiêu Dương, khu khai phá phía Tây không có tang thi, chuyện này cùng tỉnh H khắp nơi đều là tang thi đều có vẻ rất không bình thường, từ lúc điện thoại của Tiêu Dương không gọi được, nàng luôn luôn lo lắng.
"Chi... Xèo xèo..." Sau khi liên tục gọi lại năm lần, điện thoại rốt cục được người bắt máy, một trận thanh âm chói tai truyền đến, lòng Tiêu Diệu lập tức chìm xuống! "Alô! Alô! Tiêu Dương! Tiêu Dương! Nói chuyện!" Tiêu Diệu hét lớn vào điện thoại, trong điện thoại truyền đến tạp âm không gián đoạn, bỗng nhiên một thanh âm mỏng manh truyền đến, thanh âm kia nói: "Nơi nơi đều là tang thi... Cứu ta... Cứu ta..."
"Chị! Tiêu Dương, là chị sao? Sao vậy! Đến cùng là như thế nào?" Tiêu Diệu hô to, tạp âm trong điện thoại rất lớn, nàng nghe không rõ có phải là tiếng của Tiêu Dương hay không, cả trái tim lại bởi vì câu cầu cứu kia mà sốt ruột đến cực điểm, một điểm an bình vừa mới nhận được từ chỗ cha mẹ nháy mắt tan thành mây khói, nàng không ngừng hô to : "Chị! Chị!"
"Rống... Rống... Chi..." Lại là một trận tạp âm, điện thoại bị cắt đứt, chỉ còn lại manh âm đô đô đô, Tiêu Diệu gọi lại hai lần, nhưng điện thoại lại vô pháp đả thông. Nàng bỗng nhiên hoảng loạn xoay quanh trên mặt đất, sau khi vòng vo hai vòng, nàng bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại, nàng dùng tay phải nắm thành quyền không ngừng xoa trán, hơn nửa ngày mới khôi phục suy xét, nhưng kết quả đạt được từ suy xét lại khiến nàng lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Tiểu Cai ngây ngẩn cả người, hắn nhận được mệnh lệnh là mang những người này đi kiểm tra, sau đó an trí. Gần đây mỗi ngày đều có người sống sót chạy đến quân khu tìm kiếm sự che chở, mỗi người đến nơi này đều hi vọng không bị đuổi ra ngoài, lần đầu tiên hắn gặp được người chỉ muốn lưu lại một ngày rồi đi. Hắn mang theo nghi vấn nhìn về phía Tiêu Diệu, vừa định mở miệng nói chuyện, xa xa bỗng nhiên truyền đến vài tiếng súng, một chiến sĩ ngồi ở phía sau nói: "Lại có người biến dị ... Hình như là phía liên 3."
"Ừ!" Tiểu Cai rầu rĩ, cũng đình chỉ lại lời muốn hỏi vừa rồi, hắn cau mày lái xe, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Xa xa không ngừng có tiếng súng vang lên, Trần Hạo tò mò hỏi: "Ta thấy nơi này được khống chế tốt lắm, các người làm thế nào để phòng ngừa tang thi biến dị? Đem người bị thương đều trước tiên giết chết sao?"
Một sĩ binh gật gật đầu, lại lắc đầu, cau mày cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Xe lại chạy thật lâu, thẳng đến lúc rời khỏi phạm vi quân khu đi tới dân khu phía xa. Dọc theo đường đi, Tiêu Diệu nhìn thấy có vài chỗ thi thể bị chất đống cùng nhau, kiến trúc cùng đường xá xung quanh đều tối đen, nếu không phải là thường xuyên có ô tô và binh lính tuần tra đi qua, nơi này thoạt nhìn tựa như một tòa tử thành.
Tiêu Diệu cùng mấy nữ sinh bị đưa đến một gian phòng được cải biến thành phòng y tế lâm thời trong dân khu. Trong phòng rộng chưa tới năm mươi mét vuông đặt vài cái giường bệnh, trừ bỏ một vị nữ bác sĩ mặc quân trang, còn có một hộ sĩ trẻ tuổi đứng cạnh cái bàn phía trước, trên bàn đặt một bình ắc quy cung cấp điện cho đèn bàn, ánh sáng lờ mờ chiếu vào trên mặt của nàng, chiếu rọi ra vẻ mặt sa sút, sợ hãi.
"Cởi quần áo ra, cởi sạch, một kiện cũng không được lưu lại!" Thanh âm lạnh như băng của nữ bác sĩ từ phía đối diện truyền đến, trong thanh âm lộ ra một cỗ không kiên nhẫn.
Phương Phương cùng Tề Duyệt đều dùng biểu cảm bất khả tư nghị nhìn vị nữ quân y không lễ phép này.
"Ngươi có biết ta là ai không?" Phương Phương nói.
"Ta quản ngươi là ai, bây giờ là khi nào rồi, còn ở đây giả trang đại tiểu thư, đừng vô nghĩa, cởi ra nhanh chút!" Nữ bác sĩ biểu cảm càng thêm không kiên nhẫn .
Phía ngoài truyền đến một trận tiếng gõ cửa, Tiểu Cai ôm mấy bộ quân trang đi vào: "Nơi này không có đồ nữ, các ngươi trước mặc tạm đồ nam đi, quần áo thay ra thì để ở bên ngoài, ngày mai sẽ đem đi thiêu hủy cùng thi thể."
Tề Duyệt cùng Phương Phương trên mặt lại biểu hiện ra ghét bỏ, Tiểu Cai nói: "Tư lệnh viên bảo ta chiếu cố các ngươi, quần áo này đều là lấy ra từ trong kho hàng, hoàn toàn mới, rất sạch sẽ." Hắn nói xong liền làm một quân lễ đối với nữ bác sĩ rồi bước đi ra ngoài.
Tiêu Diệu sau khi Tiểu Cai đi khỏi liền đem quần áo cởi ra, hai năm trước ở căn cứ số bảy, số liệu dị năng cùng kháng thể còn chưa được công tác thống kê ra, trình độ hiểu biết của mọi người đối với kháng thể cũng không sâu, sau mỗi lần hành động trở về nàng đều phải cởi áo nhận kiểm tra, kiểm tra miệng vết thương, băng bó, sau đó nhận cách ly. Đây là phương pháp khống chế biến dị rất nguyên thủy nhưng lại vô cùng hữu hiệu, nàng đã làm thành thói quen, hơn nữa quần áo trên người đã mặc từ rất lâu, vừa bẩn vừa rách, nàng muốn đổi.
Áo vừa mới cởi, liền lộ ra rất nhiều vết thương, đều là ở hai sườn cánh tay, hơn mười vệt máu giăng khắp nơi, nhẹ thì đã kết vảy, vài miệng vết thương sâu đã được chính nàng băng bó tốt, đèn pin đối diện chiếu vào người nàng làm hộ sĩ trẻ tuổi kiểm tra cơ hồ nhìn đến trợn tròn mắt, nàng oa một tiếng, lui về phía sau hai bước, phảng phất như Tiêu Diệu đã biến thành tang thi. Binh lính nơi này đa phần đều dùng súng chiến đấu cùng tang thi, rất ít có người cận thân vật lộn, người dân chạy trốn đến đây nhiều nhất cũng chỉ mang vài vết thương, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người bị tang thi cào ra nhiều vết thương như vậy lại vẫn vui vẻ.
"Khi nào thì bị thương?" Vị nữ quân y kia cũng cẩn thận đi đến bên người Tiêu Diệu, bất quá biểu cảm của nàng không quá kinh ngạc như tiểu hộ sĩ.
"Sớm nhất mười ngày trước, trễ nhất ngay tại hôm nay." Tiêu Diệu nói xong cởi quần áo thay quân trang, quần áo quá lớn, bị nàng buộc lại một khối mới vừa vặn, trong không gian của nàng có hơn mười bộ chiến phục trộm được từ trong quân khu thành phố K, bất quá quần áo từ sau khi lấy được vẫn luôn chưa kịp đổi, hơn nữa nàng không định bại lộ chuyện bản thân có không gian, cho nên cũng không thể trước mặt đoàn người Trần Hạo thay quần áo.
"Ngươi trước cách ly bảy ngày." Bác sĩ nói.
Tiêu Diệu trong lòng biết bản thân buổi sáng ngày mai sẽ rời đi, cũng không có phản bác gì.
Tề Duyệt, Phương Phương cùng với nữ sinh tóc quăn trong đội ngũ của Tráng Tử thấy Tiêu Diệu thay đồ xong, cũng thỏa hiệp cởi quần áo. Trên bờ vai của nữ sinh tóc quăn có một vết cào so với Tiêu Diệu còn nặng hơn, sau khi băng bó tốt miệng vết thương, nàng cùng Tiêu Diệu bởi vì bị thương nặng nên được binh lính tách riêng đưa đến một gian phòng nằm tại lầu một của một khu dân cư, vừa vào cửa, Tiêu Diệu liền thấy trên cửa có một vết máu đã khô, bên trên ván cửa có vết cào, vừa nhìn đã biết trong căn phòng này từng xuất hiện tang thi.
Sau khi Tiêu Diệu cùng nữ sinh tóc quăn vào phòng, cừa bên ngoài liền được đóng lại. Tiêu Diệu kéo cửa một chút, phát hiện không có khóa, bất quá xuyên thấu qua cửa sổ, nàng nhìn thấy dưới lầu đậu hai chiếc xe quân đội, trong xe có người thủy chung dùng súng chĩa vào cửa thang lầu, xem ra khu dân cư này là chuyên môn dùng để cách ly người bị trọng thương.
Thị lực của nàng có thể nhìn đến được chỗ đậu mấy chục chiếc xe thiết giáp, phía ngoài xe thiết giáp là tường phòng hộ lâm thời, xem ra nơi đó hẳn là bên cạnh chỗ tránh nạn đã được thanh lý, lại ra phía ngoài chính là địa bàn của tang thi, gần tường bất chợt có tiếng súng truyền đến.
Nữ sinh tóc quăn vừa vào phòng liền tìm một cái giường đắp chăn nằm xuống, trải qua một ngày đau xót chạy trối chết, thân thể cùng tâm tình của nàng đều có chút không kiên trì được. Tiêu Diệu đi chung quanh tìm điện thoại, trong gian phòng này không có, nàng lại chạy đến cách vách, khu dân cư đã sớm bị thanh không, trừ bỏ lầu một cùng lầu ba đóng cửa cách ly vài người bị thương, sẽ không còn gặp được những người khác. Tiêu Diệu tìm trong bốn năm căn phòng, rốt cục tìm được một cái điện thoại cố định có thể hoạt động.
Nàng gọi về nhà mình.
Lúc này đây tín hiệu kết nối lại tốt ngoài dự đoán, so với tại trấn Hoài Vũ cùng thành phố J rõ ràng hơn rất nhiều, cho nên sau khi Tiêu Diệu nghe được thanh âm của Tiêu Cảnh Dương liền lập tức phát hiện không thích hợp, thanh âm của hắn rất suy yếu, buồn bã ỉu xìu, tựa hồ là bị thương. Tiêu Diệu trong một thoáng cảm giác được đáy lòng lạnh lẽo, nàng hô to : "Cha! Cha làm sao vậy! Cha có phải là không nghe lời con nói! Cha xuất môn sao? Cha bị thương? !"
"Không có đâu... Sao con lại hỏi như vậy?" Tiêu Cảnh Dương ra vẻ thoải mái nói.
"Cha đang ở đâu? Ở nhà sao?" Tiêu Diệu lớn tiếng chất vấn.
"Đương nhiên là ở nhà!"
"Bảo mẹ nghe điện thoại của con!"
Tiêu Cảnh Dương đỡ lấy cái chân bị thương đi đến phòng bếp triệu hồi Dương Vân. Dương Vân đang nấu cháo, gas bảy ngày trước đã ngừng cung cấp, nàng đang dùng phương pháp nguyên thủy nhất, đốt củi nhóm lửa.
Bởi vì lo lắng và mỏi mệt, sắc mặt Dương Vân không tốt lắm, Tiêu Cảnh Dương lấy tay đè lại điện thoại nói: "Tiểu Diệu nghe ra không thích hợp ... Em giúp anh gạt nó, đừng để cho nó biết, anh sợ con nó lo lắng!"
Hắn sau khi nói xong câu đó lại quay về phía sảnh chính làm một thủ thế yên tĩnh, nếu Tiêu Diệu nhìn thấy tình cảnh trước mắt nhất định sẽ bốc hỏa, bởi vì giờ phút này tại đại sảnh nhà nàng đang ngồi mười mấy người nam nữ già trẻ, tuổi tác không đồng nhất, mỏng manh dưới ánh nến. Bọn họ đều dùng ánh mắt tín nhiệm cùng ỷ lại nhìn Tiêu Cảnh Dương.
Dương Vân trừng mắt liếc Tiêu Cảnh Dương một cái, nhận điện thoại: "Tiểu Diệu... Mẹ rất lo lắng cho con, con có ổn không? Khi nào thì về nhà?"
Tiêu Diệu đương nhiên nói tốt, cho tới nay nàng đều nói với cha mẹ là: trên đường về nhà không hề nguy hiểm, không có bao nhiêu tang thi, nàng lại gặp được người tốt, được đến các loại trợ giúp, nàng không đói bụng cũng không bị lạnh, rất nhanh liền có thể về nhà.
Dương Vân hiểu biết tính cách của con gái, biết nàng nhát gan, hơn nữa nàng cũng không có hiểu biết tình huống tỉnh ngoại, cho nên nàng thập phần tin tưởng lời nói của Tiêu Diệu, cho dù không tin nàng cũng muốn lừa bản thân tin tưởng.
Tiêu Diệu nghe được thanh âm của mẹ, an lòng không ít, nàng hỏi Dương Vân: "Cha có phải là bị thương không, hai người thật sự luôn trốn trong nhà sao?"
Dương Vân rất muốn nói thật, nàng hơi giận chồng mình, nhưng nàng biết nếu con gái biết được chuyện mà chồng mình đã làm nhất định sẽ càng thêm lo lắng, cho nên nàng vẫn là che giấu nói: "Không có đâu... Cha con rất tốt, có thể là ngày hôm qua không ngủ ngon, cho nên thanh âm không có khí lực."
Tiêu Diệu vẫn là lo lắng, lại lặp lại hỏi vài thứ, cuối cùng đều bị Dương Vân che lấp qua.
Tiêu Diệu không có gác điện thoại, nàng đêm nay khó gặp được một chỗ an toàn không có tang thi cũng không có người, hơn nữa hai ngày nay nàng vội vàng hấp thu tinh hạch màu tím đào ra từ trong đầu tang thi tốc độ cấp ba, sau này lại cướp súng, đào vong, thẳng đến vừa rồi tới chỗ tránh nạn, thể xác và tinh thần của nàng cũng cảm thấy thật mệt mỏi, nàng cần nhờ đến âm thanh của cha mẹ để tiếp thêm năng lượng.
Hàn huyên hai phút, Dương Vân bỗng nhiên nói ngày hôm qua nhận được điện thoại của Tiêu Dương, nàng nói ra số điện thoại Tiêu Dương trước mắt đang sử dụng, bảo Tiêu Diệu đừng quên liên hệ nàng.
Tiêu Diệu lại cùng cha mẹ hàn huyên hơn mười phút, sau đó nàng cúp máy, gọi cho Tiêu Dương, nhưng thật lâu thật lâu cũng không có chuyển được. Tiêu Diệu không cam lòng gọi lại, nàng lo lắng cho Tiêu Dương, khu khai phá phía Tây không có tang thi, chuyện này cùng tỉnh H khắp nơi đều là tang thi đều có vẻ rất không bình thường, từ lúc điện thoại của Tiêu Dương không gọi được, nàng luôn luôn lo lắng.
"Chi... Xèo xèo..." Sau khi liên tục gọi lại năm lần, điện thoại rốt cục được người bắt máy, một trận thanh âm chói tai truyền đến, lòng Tiêu Diệu lập tức chìm xuống! "Alô! Alô! Tiêu Dương! Tiêu Dương! Nói chuyện!" Tiêu Diệu hét lớn vào điện thoại, trong điện thoại truyền đến tạp âm không gián đoạn, bỗng nhiên một thanh âm mỏng manh truyền đến, thanh âm kia nói: "Nơi nơi đều là tang thi... Cứu ta... Cứu ta..."
"Chị! Tiêu Dương, là chị sao? Sao vậy! Đến cùng là như thế nào?" Tiêu Diệu hô to, tạp âm trong điện thoại rất lớn, nàng nghe không rõ có phải là tiếng của Tiêu Dương hay không, cả trái tim lại bởi vì câu cầu cứu kia mà sốt ruột đến cực điểm, một điểm an bình vừa mới nhận được từ chỗ cha mẹ nháy mắt tan thành mây khói, nàng không ngừng hô to : "Chị! Chị!"
"Rống... Rống... Chi..." Lại là một trận tạp âm, điện thoại bị cắt đứt, chỉ còn lại manh âm đô đô đô, Tiêu Diệu gọi lại hai lần, nhưng điện thoại lại vô pháp đả thông. Nàng bỗng nhiên hoảng loạn xoay quanh trên mặt đất, sau khi vòng vo hai vòng, nàng bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại, nàng dùng tay phải nắm thành quyền không ngừng xoa trán, hơn nửa ngày mới khôi phục suy xét, nhưng kết quả đạt được từ suy xét lại khiến nàng lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Danh sách chương