Editor: tan_hye

Truyện CHỈ được đăng tại: diendanlequydon.com

Mùa đông giá rét đã tới, nha hoàn ma ma người hầu ở tất cả phòng các viện đều đã được nhận y phục mùa đông.

Vừa vặn, hôm nay lại có tuyết rơi nhỏ, y phục mùa đông vừa đến tay mọi người vội vàng đổi lại.

Ngày hôm đó Tuần Vũ từ thư viện trở lại, vừa vặn thấy hai nha hoàn trong sân ngại này y phục mùa đông quá dầy, mặc vào không còn nhìn thấy dáng người nữa. Nhìn thấy Tuần Vũ đi tới, đều đỏ mặt ngậm miệng lại.

Tuần Vũ thấy y phục mùa đông lại nghĩ tới đại tẩu trong thư viện, lại không biết người bên kia có nhớ tới không, nên hỏi: "Các ngươi có biết có người đưa y phục mùa đông tới bên thư viện kia chưa?"

"Hồi Nhị thiếu gia, đầu giờ ngọ mới phân phối đến bên này của Nhị phu nhân, nô tỳ nghĩ bên chỗ thiếu phu nhân còn chưa người đưa đến. Bây giờ tuyết lại rơi xuống, chỉ sợ những nô tài kia lại mượn cơ hội lười biếng, sao còn chịu đưa đi." Tiểu nha đầu không thích kiểu dáng y phục mùa đông trên người, cho nên cũng không thích người hầu phân phát y phục mùa đông. Nhưng cũng không thể nói rõ, bởi vì năm nay Đại Thiếu Gia không còn, cho nên ngay cả vải vóc vẫn do các nàng tự chuẩn bị y phục mùa đông cũng không phát, chỉ tập trung ở một chỗ, làm y phục màu trắng, tránh cho có nhiều màu sắc ảnh hưởng đến linh hồn Đại thiếu gia.

Tuần Vũ dĩ nhiên là hiểu rõ điều này, cho nên cũng không nói gì, vội vã trở về phòng lệnh cho bọn nha hoàn mang kiện áo choàng làm từ da chồn tuyết năm trước đại ca đưa cho mình tới, cái này cũng thuần trắng, cũng không gây chú ý. Hắn sai người hầu gói áo choàng kỹ càng, sau đó dẫn theo hai ma ma đi tới Phong Trần Hiên.

Hắn vốn không thích có người theo bên cạnh, chỉ là gần đây biết được nha hoàn ma ma bên này của đại tẩu rất ít, người vốn là thiếu, nếu hắn không mang theo hai ma ma hiểu chuyện, chỉ sợ người ngoài lắm mồm.

Gõ cửa, một hồi lâu mới thấy Tiếu thư đồng đi ra mở cửa.

Từ trước đến nay Tiếu thư đồng đều canh giữ ở cửa, rất ít kéo dài như thế, bên này hắn còn chưa kịp mở miệng, bên kia một ma ma đã biết chủ tử không thích, thì trách cứ: "Nhìn dáng vẻ người này một chút, cánh cửa cũng phải một lúc lâu mới mở được, làm hại Nhị thiếu gia phải ở chỗ này chịu lạnh, nếu thật lạnh hỏng cẩn thận da của ngươi."

Tiếu thư đồng vội vàng cúi đầu nói: "Thật xin lỗi Nhị thiếu gia, mới vừa rồi sơ xuất là có nguyên nhân. . . . . ." Nguyên nhân chân thực thì hắn lại không nói ra miệng, chỉ nói: "Trong thư phòng xảy ra một số chuyện, cho nên làm chậm trễ."

"Ta biết gần đây ngươi đang dạy việc học cho đại tẩu, vậy thì thôi. Đại tẩu đang ở chỗ nào, ta có việc muốn. . . . . ." Lời còn chưa nói xong, đã nghe bên trong truyền đến tiếng hô của nữ, không phải chính là Thẩm Tử An sao! Tuần Vũ kinh hãi, trực tiếp vòng qua Tiếu thư đồng chạy vội tới thư phòng nơi truyền đến tiếng kêu. Cửa khép, hắn trực tiếp đẩy cửa ra, lại thấy vị đại tẩu này quỳ một chân trên đất, trên đầu còn đặt một quyển sách, trên mặt trên người đều dính rất nhiều bụi bặm, ngược lại vẻ mặt hết sức phong phú, giật giật khóe miệng, hình như là kinh hãi! Hai mắt che sương, hình như là đau đớn!

Bình thường những nữ nhân trong đại trạch viện ngay cả nha hoàn ma ma cũng không lộ ra vẻ mặt sinh động như thế này, hoặc là sợ hoặc là điềm đạm đáng yêu, nói chung đều chứa một tia giả dối, nhưng nét mặt Thẩm Tử An đều là chân thật, làm cho người ta vừa thấy sinh lòng trìu mến.

Trong nháy mắt vị thiếu niên Tuần Vũ này thấy trong đầu trong lòng mình tràn đầy dáng vẻ lúc này của Thẩm Tử An, tim đập dồn dập, không thể nói ra lời, hắn không biết mình bị làm sao, nhất thời cũng giật mình đứng im tại chỗ không biết phải làm như thế nào cho phải.

Vẫn lại là ma ma đi theo nhạy bén, đưa tay đi đỡ nâng Thẩm Tử An dậy, nói: "Ai yêu, thiếu phu nhân đây là làm sao vậy?"

Thẩm Tử An ai oán nhìn Tiếu thư đồng một cái, còn không phải là hắn gây họa, để cho mình đặt sách lên đầu học cách đi bộ. Lúc học xong cách đi bộ, còn phải học đi bộ không nhìn đường, liên tiếp đụng giá sách mấy lần. Cũng may vẫn do Tiếu thư đồng đỡ. Nhưng đúng lúc có người gõ cửa, hắn đặt sách lên rồi đi thẳng ra ngoài. Thẩm Tử An tiếp tục đi bộ, kết quả lại bị đụng ngã, chính là bộ dáng bây giờ.

Tiếu thư đồng giật giật khóe miệng, hắn vừa mới đi mở cửa lại gây chuyện, xem ra vẫn không đi được.

"Có thể có đụng bị thương không?" Tuần Vũ rốt cuộc hồi phục lại tinh thần hỏi, nhưng thậm chí có chút không dám nhìn mặt Thẩm Tử An nói.

Thẩm Tử An lắc đầu nói: "Không sao không sao, thúc thúc tới mượn sách sao?" Quay đầu lại nhìn lại vẻ mặt rối rắm, nói: "Hình như hơi bừa bộn, ta sẽ thu thập lại một chút, ngươi lại nhìn một chút xem muốn mượn quyển nào." Nói xong đưa tay đi nhặt những cuốn sách kia.

Tuần Vũ nhíu nhíu mày, những chuyện này không phải là nên do người hầu làm sao? Hắn liếc mắt nhìn Tiếu thư đồng, chỉ thấy hắn vội vã nói: "Thiếu phu nhân để ta làm đi, ngài nghỉ ngơi một chút."

Thẩm Tử An giật giật, tài nghệ diễn trò của vị này thật là cao siêu, rõ ràng vừa rồi mình làm sách rơi thì đều là mình dọn dẹp, lúc này lại giả bộ người hầu. Chỉ là nàng từ trước đến giờ đại nhân có đại lượng, vỗ tay một cái nói: "Vậy làm phiền tiểu thư Đồng sư phụ." Sau đó đi tới trước cửa lớn tiếng nói: "Xảo nhi, Xảo nhi, Nhị thiếu gia tới đi rót cho hắn ly trà . A, thuận tiện lấy cho ta chút nước lau mặt."

Tuần Vũ chỉ cảm thấy hành động của vị đại tẩu này thập phần tiêu sái (thoải mái, tự nhiên), ngược lại buông lỏng hơn lúc vừa mới vào cửa một chút. Hắn vội vàng khách khí nói: "Không cần phiền toái, ta chỉ ngồi một chút thôi." Tuy nói vậy, khi nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Tử An dọn dẹp lại bàn ghế, không tự chủ được lộ ra nụ cười.

Hắn ho nhẹ một tiếng với hai ma ma, phất phất tay ra ngoài. Hai người ma ma này một là bà vú của mẫu thân hắn Lưu Tam nương tử, một người khác chính là Ngô ma theo gả với mẫu thân, hai người đều trung thành không hai lòng với hắn, thấy hắn như vậy thì biết rõ tâm tình Nhị thiếu gia rất tốt. Tuy nói đây là một tẩu tử ở góa, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười bốn tuổi, tuổi vẫn còn nhỏ. Huống chi còn có tên thư đồng ở đây, họ chỉ cần ở bên ngoài coi chừng, không để người truyền câu chuyện ra ngoài là được rồi.

Chỉ chốc lát sau Xảo nhi bưng trà tới đây, nhìn thấy Tuần Vũ thì nàng đỏ mặt lên, sau đó lại đột nhiên nở nụ cười. Tuần Vũ chỉ cảm thấy này nha hoàn cười rất kỳ lạ, nên hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

"Không có không có, chỉ là. . . . . ." Nàng nhìn Thẩm Tử An một cái, mới nói: "Ngày hôm trước thời điểm thiếu phu nhân chế trà hoa lài, không chỉ lá trà, sau lại lại bỏ thêm chút hồng hồng vàng vàng, tất nhiên là đẹp mắt, nô tỳ chê trà này cũng quá diễm lệ rồi. Mà thiếu phu nhân lại nói, trà này chỉ có một người uống được, hơn nữa hợp lại càng thêm diễm lệ. Nô tỳ hỏi là ai, thiếu phu nhân nói chính là ngài." Xảo nhi nói xong lại cười nham nhở.

Thẩm Tử An vốn là mượn trà mà nói dung mạo Tuần Vũ vô cùng diễm lệ, không nghĩ đến lại bị Xảo nhi nói ra. Nàng biết Xảo nhi là vô tâm, nghe xong chỉ coi chuyện cười, cũng không nghĩ ra cái ý tứ này. Nhưng Tuần Vũ là người thông minh, vừa nghe đã hiểu. Nàng lập tức đỏ ửng mặt cãi lại, nói: "Ta cũng không có ý tứ gì khác, ngươi không cần hiểu lầm." Sốt ruột thúc thúc cũng uống hết, hai tay cũng vẫn lắc lắc.

Tuần Vũ tự nhiên biết ý của lời này, nhưng là hắn một mặt cau mày, một mặt lại nghĩ thì ra sau lưng đại tẩu nàng còn nghĩ tới mình, trong lòng vừa sung sướng. Vì vậy rót trà, nói: "Thì ra là đại tẩu thích trà hoa, chỉ là trong mùa đông lấy hoa tươi ở đâu ra."

Thẩm Tử An thấy hắn không tỏ ra tức giận nên yên tâm, nói: "Chính là mấy ngày trước Tiền viện đưa tới."

Tuần Vũ lúc này mới nhớ tới, đây là hoa tươi quý trong cung thưởng cho cho người thân các đại thần cài, không ngờ đại tẩu thế nhưng lại phơi khô bỏ vào trong lá trà. Chẳng lẽ nàng không biết, loại hoa tươi quý này hết sức khó có được, giá trị hoàng kim sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện