Editor: tan_hye

truyện chỉ đăng tại diendanlequydon.com

Càng gần vào đông, trong phòng cũng đốt chậu than.

Thẩm Tử An lấy cớ nơi này phải an tĩnh, cho nên đuổi Hương Nhi và mấy nha đầu ra ngoài, chỉ chừa lại một mình Xảo nhi bên cạnh, bên ngoài là hai thô sử ma ma và tiểu thư Đồng.

Đêm nay, mọi người ngủ sớm một chút, mà Thẩm Tử An tai thính mắt tinh, lại nghe được trên lầu này có âm thanh rất nhỏ. Chẳng lẽ là con chuột? Nghĩ vậy, nàng thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Lệ rơi (rơi nước mắt), rõ ràng không muốn ăn, nhưng vì sao nàng lại chảy nước miếng? Đã vậy với đôi chim quý cũng thế, người khác nhìn thấy đáng yêu, mà nàng nhìn thấy lại nghĩ, nướng lên thì rất ngon miệng, hoặc là rút lông nuốt sống cũng rất ngon. Vô luận như thế nào, có con chuột vẫn là phải đi, cũng không biết con mèo này phải uống bao nhiêu máu mới có thể hồi phục năng lực, lần sau nếu như nhìn thấy nàng nhất định phải hỏi một chút.

Xảo nhi là người yên tĩnh, nếu ngủ thì dù có sấm đánh cũng không tỉnh.

Gần đây nàng phát hiện, buổi tối cho dù không có ngọn đèn dầu thì nàng đều có thể nhìn rõ sự vật xung quanh, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng hơn. Thẩm Tử An cảm giác càng ngày mình càng không giống nhân loại rồi, từ từ đi lên bậc cầu thang lên lầu. Đây rõ ràng là cái thang, nhưng nàng đi lại không có một chút âm thanh nào, điểm này ngay cả chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái, chờ cúi đầu mới phát hiện ra mình lại đi chân không ra, không trách được cảm thấy có chút lạnh. Hết cách rồi, nếu mang giày nhất định sẽ có âm thanh, không bằng đi chân trần, có đệm thịt, đi thật yên tĩnh.

Kỳ quái, tại sao trên lầu này lại có ánh đèn, Thẩm Tử An tự nhiên sẽ không cho là con chuột biết thắp chút đèn. Nhưng là không phải tiểu thư Đồng nói không cho người khác lên lầu ư, chẳng lẽ là ăn trộm? Xoay người muốn đi, suy nghĩ một chút thư phòng này có cái gì tốt để trộm, hoặc là nơi này cất giấu kỳ trân dị bảo gì? Thẩm Tử An nhẹ nhàng bước vào hai bước, muốn nhìn xem tên ăn này muốn trộm những thứ gì. Nhưng vừa bước vào thì sợ run, trong thư phòng này khắp nơi đều dán những bức tranh, chính là bức tranh vẽ mấy con Tiên Hạc bên ngoài. Mỗi bức tranh đều vẽ rất sống động, hết sức xinh đẹp! Nhất thời ngơ ngẩn, thế nhưng quên ẩn giấu thân hình.

"Người nào?" Một âm thanh trầm thấp quát nhẹ.

"Ta. . . . . ." Thẩm Tử An hắn theo bản năng trả lời, sau đó vỗ vỗ đầu của mình, sao lại không cẩn thận như vậy, thế nhưng về đáp lại, lần này ngay cả hy vọng chạy trốn cũng không còn.

Tiếu thư đồng đứng lên từ trên thư án, ánh sáng chiếu vào thấy hai cái chân của thiếu phu nhân đang đứng ở trước cửa, dáng vẻ rối rắm muốn đi không đi được, tiến vào lại vô cùng không muốn vào. Hai cái tay ở trên y phục ra sức xoa xoa, hình như muốn xoa đến cả y phục. Hắn vốn còn muốn nổi giận, bởi vì rõ ràng đã nói cho người khác biết là không được đi vào nơi này, nhưng thứ nhất vị này dù sao cũng là ‘ chủ tử ’ thứ hai, hiện tại để cho nàng đi ra ngược lại là giúp nàng.

"Không biết tại sao Thiếu phu nhân lại đi tới nơi này, hình như ta. . . . . ."

"Bởi vì trên lầu có âm thanh, ta hoài nghi có ăn trộm đi vào, cho nên đi lên nhìn thử một chút." Ý nghĩ nhìn trộm Kỳ Trân Dị Bảo nàng lén giấu đi.

Tiếu thư đồng kéo ra nói: "Nơi này mặc dù vắng vẻ, nhưng lại ở chính giữa Thượng Thư Phủ, mao tặc (kẻ trộm) bình thường thì không thể nào tiến vào được, điểm này xin thiếu phu nhân yên tâm."

Yên tâm dĩ nhiên là yên tâm, nàng từ từ xoay người nói: "Vậy nếu không còn chuyện gì, ta đi trước."

"Chờ một chút, thiếu phu nhân ta nhớ ngươi đã biết, nơi này là thư phòng của Đại thiếu gia, về sau cho dù có bất kỳ chuyện cũng xin không cần đi lên."

Xích! Áo sơ mi của Thẩm Tử An rốt cuộc cũng bị nàng xoa đến hỏng, từ từ quay đầu nói: "Vậy, vì sao ngươi lại đi vào ."

" Khi Đại Thiếu Gia còn sống cho ta đi vào phục vụ."

"Hắn nói láo. . . . . ." Một tiếng mèo ở trên nóc nhà kêu.

"Ngươi nói láo?"

Tiếu thư đồng nheo lại một đôi mắt, nói: "Thiếu phu nhân nói thế là ý gì?"

Ý gì? Thẩm Tử An căm tức ngẩng đầu lên nhìn con mèo, lúc nào thì không tốt chen miệng vào nói, làm cho nàng thuận miệng nói theo.

"Đại Thiếu Gia ở trên lầu, bên cạnh cũng không cần người khác phục vụ." Thanh âm Miêu nhi nói.

"Đại Thiếu Gia ở trên lầu, bên cạnh cũng không cần người khác phục vụ." Thẩm Tử An hết cách rồi, chỉ có thể tiếp tục nói theo.

Tiếu thư đồng lấy làm kinh hãi, thói quen này trừ hắn và Tiếu thư đồng chân chính ở bên ngoài ra thì không có người nào biết được, vì sao nàng lại biết.

"Vì sao ngươi biết?" Hắn đi tới trước mặt Thẩm Tử An, cúi đầu lạnh lùng hỏi.

Thẩm Tử An cảm thấy hơi thở nguy hiểm, đột nhiên nhảy hai bước về phía sau, còn kém không có kêu ra tiếng mèo uy hiếp. Nàng vội vã che miệng của mình, nói: "Ta, tùy tiện đoán."

Tự nhiên, Tiếu thư đồng không tin, nói: "Hả? Chẳng lẽ thiếu phu nhân có thể đọc hiểu lòng người, như vậy cũng có thể đoán?"

Thẩm Tử An không phản đối, nàng vốn định lấy cớ nói nha hoàn ma ma nói chuyện, chỉ là Hương nhi đã sớm nói qua, chỉ cần Đại Thiếu Gia đi vào thư phòng này, người khác đều là không thể tiến vào, chuyện hắn trong này cũng rất nhiều người không rõ ràng lắm. Cớ như vậy không biết có nên lấy ra dùng hay không? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng sốt ruột đến toát ra mồ hôi. Đột nhiên, trong đầu chợt lóe nói: "Nếu biết Đại Thiếu Gia không thích người đi vào sao ngươi lại còn đi vào, chẳng lẽ là nội tặc, muốn lấy những bức họa này đi ra ngoài bán có phải hay không? Mọi người đều nói, trong nội quỷ khó phòng, chẳng lẽ ngươi chính là. . . . . ."

"Im miệng!" Tiếu thư đồng quát to, không ngờ nữ nhân này lại trả đũa.

Thẩm Tử An thấy rõ ánh mắt của hắn lại cảm thấy trong lòng bị xúc phạm, dưới ánh đèn này người khác tất nhiên nhìn không rõ, nhưng nàng lại thấy rất rõ ràng, ánh mắt này không phải ánh mắt của một người hầu, bén nhọn, tự tin, chính là người gây sự! Nàng bị ánh mắt này ép lại lui một bước, nói: "Ta mới là thiếu thiếu phu nhân, điểm này mời hiểu. Ta là thê tử của Đại thiếu gia, chỉ có ta có thể tiến vào, ngươi không thể tiến vào."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện