Thẩm Tử An cảm thấy quái dị, nữ nhân có nam nhân yêu và không có người yêu thế nào lại chênh lệch lớn như vậy đây? Ngày thứ hai Tứ cô nương, không! Hiện tại phải gọi Tứ phu nhân mới đúng, cả người tinh thần toả sáng, nói một câu nào mặt liền đỏ mấy phần, nhưng lại giống như Hải Đường mới nở vậy, muốn có bao nhiêu xinh đẹp thì có bấy nhiêu xinh đẹp.
Mà Thẩm Thanh Bình đại khái bởi vì nếm được ngon ngọt, không có việc gì lại chạy tới viện này, làm cho Thẩm Tử An vốn định tạm biệt Tứ phu nhân hiện tại chỉ có thể đứng ở trong phòng của mình nghe mấy ma ma giảng giải đạo làm thê. Vốn là chuyện phải chú ý nhất là chuyện sinh hoạt phu thê, nhưng mà bởi vì gả là bài vị, cho nên bọn họ cũng không tiện nói tới.
Đến ngày xuất giá, Thẩm Tử An chỉ nhắc nhở người phụ thân có cũng như không Thẩm Thanh Bình, không cần chậm trễ mẹ của mình. Thẩm Thanh Bình nhất nhất đồng ý, những ngày qua hắn cũng có cảm giác mình thua thiệt cho hai mẹ con này, cho nên liền vẫn muốn biện pháp bù đắp. Mà phương pháp nam nhân bù đắp rất đơn giản, nhưng lại rất hữu hiệu.
Thẩm Tử An đã hoàn toàn chú ý tới mẫu thân mình biến từ một oán phụ thành một tiểu tức phụ như thế nào, chỉ là như vậy ngược lại tốt, được Thẩm Thanh Bình thích thì bên phía đại phu nhân và Nhị phu nhân cũng không dám dễ dàng trêu chọc.
Chỉ là, nàng lại cảm thấy bi ai, nếu như bây giờ ngồi lên kiệu hoa là Thẩm Tử An thật, như vậy cuộc sống sau này liền giống như chim bị nhốt trong lồng một mình, chỉ sợ còn không bằng cứ như vậy sớm chết đi!
Hoàn hảo mình không phải là nàng, bởi vì mình còn có thể trốn, có thể trở về thế giới cũ.
Phủ thêm khăn voan đỏ, trong tay đang cầm quả táo đại biểu bình an nhanh chóng sinh con cái.
Mà Kinh Thành cách nơi này cũng không xa, bình thường cưỡi ngựa mất khoảng một ngày đi đường, nhưng là bây giờ là cỗ kiệu rước dâu, đại khái phải đi hơn một ngày mới có thể đến nơi.
Thời điểm Thẩm Tử An ngồi lên kiệu nàng nghe được Tứ phu nhân đang khóc ở xa, thính lực của nàng bây giờ vô cùng tốt, chính là âm thanh sợi tóc rơi xuống cũng có thể nghe được cực kỳ rõ ràng. Nghe thấy tiếng khóc trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng không thoải mái, tuy nói cũng không phải là mẹ ruột, nhưng dù sao chung sống hơn tháng, hơn nữa nàng đối xử với mình vô cùng tốt. Nếu là lúc trước nghe được nàng khóc luôn cảm thấy rất buồn phiền, hiện tại ngược lại cảm thấy nếu như ôm nàng khóc cũng là một chuyện tốt.
Đang suy nghĩ, cỗ kiệu đã được nâng lên rồi. Thẩm Tử An vén một góc khăn lụa đỏ lên, thấy Tề mụ đuổi theo, khóc sướt mướt. Nàng liền vươn tay bám vào cửa sổ cỗ kiệu, nói: "Tề mụ lần đi cũng không biết khi nào có thể trở về, hãy giúp ta chiếu cố mẫu thân cho tốt."
Tề mụ vừa khóc vừa gật đầu, tiểu thư nhà mình gả gấp, hơn nữa tuổi còn quá nhỏ, lần này đi không khỏi khiến người ta nhớ nhung.
Tuần gia cũng là đại môn đại hộ, cho nên đội ngũ rước dâu này hết sức khí thế, tự có bà tử, nha hoàn hiểu chuyện đi lên khuyên can Tề mụ, mà Thẩm gia sợ làm mất mặt người trong nhà, liền kêu người lôi nàng trở lại.
Lúc này, Thẩm Tử An mới thả màn kiệu, tùy bọn họ một đường diễn tấu sáo và trống, mình thì bị đong đưa choáng váng đến buồn ngủ. Cũng may không có tật xấu choáng váng khi ngồi kiệu, chỉ là ngồi lâu thì xương sống thắt lưng và chân sẽ bị đau.
Tuần gia dĩ nhiên sẽ không để tân nương bị mệt mỏi, đi được khoảng ba dặm dừng có một tiểu trạm (nơi dừng chân), năm dặm một đại trạm. Mỗi trạm cũng bố trí lều rước dâu, ngay cả bồn cầu đều đã chuẩn bị để thuận tiện sử dụng. Thẩm Tử An không khỏi le lưỡi, thật may đây là còn là gả gấp, nếu là chuẩn bị ổn thỏa tái giá, như vậy sẽ rộng bao trượng a!
Lại nói, buổi trưa lúc đội ngũ rước dâu ngừng lại vừa đúng một trạm.
Thẩm Tử An được hai nha hoàn đỡ xuống kiệu, tầm mắt nàng có thể thấy cũng chỉ là lòng bàn chân. Nhưng ở đây lòng bàn chân cũng cảm giác không giống. Nơi bọn họ dừng chân hình như là dã ngoại, đại khái không đến kịp thành trấn gì đó. Nhưng địa phương nàng đặt chân thế nhưng đã được lót bằng gạch xanh, bên trên gạch xanh còn phủ lụa màu đỏ lên. Chính là chỗ lụa này, Thẩm Tử An đều cảm thấy chất liệu vải còn tốt hơn tấm vải làm bộ đồ mới của nàng ngày trước rất nhiều. Không trách được Thẩm Nguyệt Đan lại tự đắc vì gả vào Thượng Thư Phủ, nhiều tiền như vậy cũng không thể trách nàng được.
d.d.l.q.d
Lều đã được dựng tốt lắm, có mấy người đã đứng bên trong. Chỉ là đều là nữ quyến, Thẩm Tử An đưa mắt nhìn thấy chính là giầy thêu dính bùn đầy đất.
Vừa đi vào, liền nghe thấy một ma ma nhỏ giọng nói: "Cô nương, bởi vì trước mặt chỉ là trấn nhỏ không có chỗ nào ra dáng chỗ ở, cho nên Nhị gia phân phó tự dựng lều chuẩn bị đồ ăn. Không biết cô nương có cái gì kiêng kỵ hoặc không cần không, ngài hiện tại phân phó xuống, bọn ta tự mình thông báo cho nhóm đầu bếp phía dưới chú ý chút."
Gì? Thì ra là không thể không kịp tới, là người nhàn rỗi nói địa phương này không tốt.
"Không có!" Có thể ăn là được, đi đường xa thật có chút đói bụng.
Ma ma đồng ý một tiếng lui xuống, sau đó lại có một đôi giầy thêu đứng ở trước mặt nàng, nói: "Cô nương, khăn voan đỏ này có thể lấy xuống, sau đó sẽ do Điền mụ phủ lên lại cho ngài. Nàng là người phúc hậu, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội đều còn, nhi tử đã chạy đầy đất. Ngài đại khái có thể yên tâm, sẽ không dơ bẩn khăn voan này."
Cũng chỉ là gả cho cái bài vị mà thôi, có cái gì bẩn với không bẩn, Thẩm Tử An trong lòng cười lạnh, chỉ là lễ này có hay không có cũng không có trở ngại. Vì vậy nói: "Tốt."
Bên này giầy thêu nhường lối cho nàng, một đồi giầy thêu khác đi tới, khăn voan trên đầu bị người nhẹ nhàng lấy đi. Lấy đi một cách rất khéo, mũ phượng trên đầu hoàn toàn không bị dịch chuyển một phân nào.
Khi tầm mắt rõ ràng, Thẩm Tử An hít một hơi khí lạnh. Sau đó nghĩ, kịch trong truyền hình quả nhiên là gạt người. Những nhà giàu kia khi lập gia đình chỉ là đưa vào cửa, hành lễ rồi vào động phòng. Nhưng nhìn trước mắt, cưới một lão bà thật đúng là không dễ dàng.
Lại nói lều này bố trí là cực kỳ sang trọng, không những có bàn có ghế, thậm chí còn bố trí giường êm được trải bằng da hổ trắng. Hơn nữa còn có người, cầm dụng cụ rửa mặt thì có bốn tiểu nha đầu. Còn có hai nha đầu lớn tuổi một chút phục vụ ở bên người. Bên kia còn có hai thô sử ma ma (người chuyên làm việc nặng), bên cạnh để nước nóng và nước lạnh. Có lẽ là chuẩn bị cho nàng rửa mặt!
Đứng bên cạnh giường, chính là Điền mụ theo lời bọn họ, trong tay đang cầm khăn voan đỏ không nhúc nhích, như là đang cầm bảo vật.
Hai đại nha đầu đỡ Thẩm Tử An ngồi xuống, sau đó phủ thêm khăn quàng cổ màu đỏ cho nàng, có lẽ là sợ ăn cơm làm bẩn giá y? Thẩm Tử An nghĩ như vậy, liền thấy thô sử ma ma bên cạnh đã đổi nước tốt lắm, thử nhiệt độ một chút từ một tiểu nha hoàn bưng bồn bằng đồng tới đây khom gối nói: "Cô nương xin lau mặt."
Nói là để cho nàng lau mặt, nhưng động thủ cũng là đại nha đầu bên cạnh. Nàng giặt cái khăn lông sau đó đặt ở trong tay Thẩm Tử An nói: "Trang dung (lớp trang điểm trên mặt) không cần phải lo lắng, chốc nữa sẽ có người tới trang điểm lại cho cô nương, các nàng đều chạy từ trong phủ tới, tay nghề rất tốt."
Thẩm Tử An lau mặt, lại đưa để tay để vào trong chậu rửa một chút. Bởi vì rất rảnh rỗi, trong đầu nàng đột nhiên nghĩ đến câu nói rửa tay chậu vàng.
Rửa mặt lại súc miệng, bên kia thức ăn đã dọn xong.
Chỉ là ngược lại nàng nghĩ sơn hào hải vị bày đầy bàn, mà là vừa đúng tám món thức ăn bốn lạnh bốn nóng. Chỉ là, mọi thứ đều hết sức tinh xảo, hồng hồng xanh xanh hết sức đẹp mắt.
Quan trọng nhất là các nàng báo lại tên món ăn bên cạnh, đều là có ý tứ cát tường như ý.
Cái gì "Bách niên hảo hợp", cái gì "Cử án tề mi", bất quá là đại môn đại hộ coi như chú ý, không có đem “sớm sinh quý tử” đưa lên, nếu không gả cho một người đã chết sớm còn sinh quý tử, vậy bọn họ còn không tức chết. Thẩm Tử An nghĩ tới đây thiếu chút nữa thì bật cười, nhưng thời điểm uống trà mới bớt biểu tình xấu hổ trên mặt.
Thẩm Tử An cũng không dám ăn nhiều, hoàn cảnh như vậy nàng cảm giác mình có chút không mở miệng nổi!
Đại nha đầu thấy nàng dùng xong liền bảo người dọn đồ ăn đi, nói: "Cô nương, Nhị gia phân phó xuống, buổi chiều mới hành lễ, cho nên mời ngài nghỉ ngơi ở chỗ này một chút lại lên đường cũng không muộn."
Buổi chiều hành lễ? Đúng vậy, minh hôn đương nhiên là buổi tối.
Đại nha đầu vốn tưởng rằng tân nương sẽ bi thương không dứt, đang suy nghĩ xem phải nói như thế nào mới lọt tai, lại thấy nàng không hề nói gì, sắc mặt vẫn ngây ngốc như cũ, một dạng hình như hoàn toàn không liên quan tới bản thân. Nghe đồn bên ngoài nói tính tình tân nương này có chút khờ, không khỏi nghĩ tới như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không suy nghĩ quá nhiều.
Mà Thẩm Thanh Bình đại khái bởi vì nếm được ngon ngọt, không có việc gì lại chạy tới viện này, làm cho Thẩm Tử An vốn định tạm biệt Tứ phu nhân hiện tại chỉ có thể đứng ở trong phòng của mình nghe mấy ma ma giảng giải đạo làm thê. Vốn là chuyện phải chú ý nhất là chuyện sinh hoạt phu thê, nhưng mà bởi vì gả là bài vị, cho nên bọn họ cũng không tiện nói tới.
Đến ngày xuất giá, Thẩm Tử An chỉ nhắc nhở người phụ thân có cũng như không Thẩm Thanh Bình, không cần chậm trễ mẹ của mình. Thẩm Thanh Bình nhất nhất đồng ý, những ngày qua hắn cũng có cảm giác mình thua thiệt cho hai mẹ con này, cho nên liền vẫn muốn biện pháp bù đắp. Mà phương pháp nam nhân bù đắp rất đơn giản, nhưng lại rất hữu hiệu.
Thẩm Tử An đã hoàn toàn chú ý tới mẫu thân mình biến từ một oán phụ thành một tiểu tức phụ như thế nào, chỉ là như vậy ngược lại tốt, được Thẩm Thanh Bình thích thì bên phía đại phu nhân và Nhị phu nhân cũng không dám dễ dàng trêu chọc.
Chỉ là, nàng lại cảm thấy bi ai, nếu như bây giờ ngồi lên kiệu hoa là Thẩm Tử An thật, như vậy cuộc sống sau này liền giống như chim bị nhốt trong lồng một mình, chỉ sợ còn không bằng cứ như vậy sớm chết đi!
Hoàn hảo mình không phải là nàng, bởi vì mình còn có thể trốn, có thể trở về thế giới cũ.
Phủ thêm khăn voan đỏ, trong tay đang cầm quả táo đại biểu bình an nhanh chóng sinh con cái.
Mà Kinh Thành cách nơi này cũng không xa, bình thường cưỡi ngựa mất khoảng một ngày đi đường, nhưng là bây giờ là cỗ kiệu rước dâu, đại khái phải đi hơn một ngày mới có thể đến nơi.
Thời điểm Thẩm Tử An ngồi lên kiệu nàng nghe được Tứ phu nhân đang khóc ở xa, thính lực của nàng bây giờ vô cùng tốt, chính là âm thanh sợi tóc rơi xuống cũng có thể nghe được cực kỳ rõ ràng. Nghe thấy tiếng khóc trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng không thoải mái, tuy nói cũng không phải là mẹ ruột, nhưng dù sao chung sống hơn tháng, hơn nữa nàng đối xử với mình vô cùng tốt. Nếu là lúc trước nghe được nàng khóc luôn cảm thấy rất buồn phiền, hiện tại ngược lại cảm thấy nếu như ôm nàng khóc cũng là một chuyện tốt.
Đang suy nghĩ, cỗ kiệu đã được nâng lên rồi. Thẩm Tử An vén một góc khăn lụa đỏ lên, thấy Tề mụ đuổi theo, khóc sướt mướt. Nàng liền vươn tay bám vào cửa sổ cỗ kiệu, nói: "Tề mụ lần đi cũng không biết khi nào có thể trở về, hãy giúp ta chiếu cố mẫu thân cho tốt."
Tề mụ vừa khóc vừa gật đầu, tiểu thư nhà mình gả gấp, hơn nữa tuổi còn quá nhỏ, lần này đi không khỏi khiến người ta nhớ nhung.
Tuần gia cũng là đại môn đại hộ, cho nên đội ngũ rước dâu này hết sức khí thế, tự có bà tử, nha hoàn hiểu chuyện đi lên khuyên can Tề mụ, mà Thẩm gia sợ làm mất mặt người trong nhà, liền kêu người lôi nàng trở lại.
Lúc này, Thẩm Tử An mới thả màn kiệu, tùy bọn họ một đường diễn tấu sáo và trống, mình thì bị đong đưa choáng váng đến buồn ngủ. Cũng may không có tật xấu choáng váng khi ngồi kiệu, chỉ là ngồi lâu thì xương sống thắt lưng và chân sẽ bị đau.
Tuần gia dĩ nhiên sẽ không để tân nương bị mệt mỏi, đi được khoảng ba dặm dừng có một tiểu trạm (nơi dừng chân), năm dặm một đại trạm. Mỗi trạm cũng bố trí lều rước dâu, ngay cả bồn cầu đều đã chuẩn bị để thuận tiện sử dụng. Thẩm Tử An không khỏi le lưỡi, thật may đây là còn là gả gấp, nếu là chuẩn bị ổn thỏa tái giá, như vậy sẽ rộng bao trượng a!
Lại nói, buổi trưa lúc đội ngũ rước dâu ngừng lại vừa đúng một trạm.
Thẩm Tử An được hai nha hoàn đỡ xuống kiệu, tầm mắt nàng có thể thấy cũng chỉ là lòng bàn chân. Nhưng ở đây lòng bàn chân cũng cảm giác không giống. Nơi bọn họ dừng chân hình như là dã ngoại, đại khái không đến kịp thành trấn gì đó. Nhưng địa phương nàng đặt chân thế nhưng đã được lót bằng gạch xanh, bên trên gạch xanh còn phủ lụa màu đỏ lên. Chính là chỗ lụa này, Thẩm Tử An đều cảm thấy chất liệu vải còn tốt hơn tấm vải làm bộ đồ mới của nàng ngày trước rất nhiều. Không trách được Thẩm Nguyệt Đan lại tự đắc vì gả vào Thượng Thư Phủ, nhiều tiền như vậy cũng không thể trách nàng được.
d.d.l.q.d
Lều đã được dựng tốt lắm, có mấy người đã đứng bên trong. Chỉ là đều là nữ quyến, Thẩm Tử An đưa mắt nhìn thấy chính là giầy thêu dính bùn đầy đất.
Vừa đi vào, liền nghe thấy một ma ma nhỏ giọng nói: "Cô nương, bởi vì trước mặt chỉ là trấn nhỏ không có chỗ nào ra dáng chỗ ở, cho nên Nhị gia phân phó tự dựng lều chuẩn bị đồ ăn. Không biết cô nương có cái gì kiêng kỵ hoặc không cần không, ngài hiện tại phân phó xuống, bọn ta tự mình thông báo cho nhóm đầu bếp phía dưới chú ý chút."
Gì? Thì ra là không thể không kịp tới, là người nhàn rỗi nói địa phương này không tốt.
"Không có!" Có thể ăn là được, đi đường xa thật có chút đói bụng.
Ma ma đồng ý một tiếng lui xuống, sau đó lại có một đôi giầy thêu đứng ở trước mặt nàng, nói: "Cô nương, khăn voan đỏ này có thể lấy xuống, sau đó sẽ do Điền mụ phủ lên lại cho ngài. Nàng là người phúc hậu, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội đều còn, nhi tử đã chạy đầy đất. Ngài đại khái có thể yên tâm, sẽ không dơ bẩn khăn voan này."
Cũng chỉ là gả cho cái bài vị mà thôi, có cái gì bẩn với không bẩn, Thẩm Tử An trong lòng cười lạnh, chỉ là lễ này có hay không có cũng không có trở ngại. Vì vậy nói: "Tốt."
Bên này giầy thêu nhường lối cho nàng, một đồi giầy thêu khác đi tới, khăn voan trên đầu bị người nhẹ nhàng lấy đi. Lấy đi một cách rất khéo, mũ phượng trên đầu hoàn toàn không bị dịch chuyển một phân nào.
Khi tầm mắt rõ ràng, Thẩm Tử An hít một hơi khí lạnh. Sau đó nghĩ, kịch trong truyền hình quả nhiên là gạt người. Những nhà giàu kia khi lập gia đình chỉ là đưa vào cửa, hành lễ rồi vào động phòng. Nhưng nhìn trước mắt, cưới một lão bà thật đúng là không dễ dàng.
Lại nói lều này bố trí là cực kỳ sang trọng, không những có bàn có ghế, thậm chí còn bố trí giường êm được trải bằng da hổ trắng. Hơn nữa còn có người, cầm dụng cụ rửa mặt thì có bốn tiểu nha đầu. Còn có hai nha đầu lớn tuổi một chút phục vụ ở bên người. Bên kia còn có hai thô sử ma ma (người chuyên làm việc nặng), bên cạnh để nước nóng và nước lạnh. Có lẽ là chuẩn bị cho nàng rửa mặt!
Đứng bên cạnh giường, chính là Điền mụ theo lời bọn họ, trong tay đang cầm khăn voan đỏ không nhúc nhích, như là đang cầm bảo vật.
Hai đại nha đầu đỡ Thẩm Tử An ngồi xuống, sau đó phủ thêm khăn quàng cổ màu đỏ cho nàng, có lẽ là sợ ăn cơm làm bẩn giá y? Thẩm Tử An nghĩ như vậy, liền thấy thô sử ma ma bên cạnh đã đổi nước tốt lắm, thử nhiệt độ một chút từ một tiểu nha hoàn bưng bồn bằng đồng tới đây khom gối nói: "Cô nương xin lau mặt."
Nói là để cho nàng lau mặt, nhưng động thủ cũng là đại nha đầu bên cạnh. Nàng giặt cái khăn lông sau đó đặt ở trong tay Thẩm Tử An nói: "Trang dung (lớp trang điểm trên mặt) không cần phải lo lắng, chốc nữa sẽ có người tới trang điểm lại cho cô nương, các nàng đều chạy từ trong phủ tới, tay nghề rất tốt."
Thẩm Tử An lau mặt, lại đưa để tay để vào trong chậu rửa một chút. Bởi vì rất rảnh rỗi, trong đầu nàng đột nhiên nghĩ đến câu nói rửa tay chậu vàng.
Rửa mặt lại súc miệng, bên kia thức ăn đã dọn xong.
Chỉ là ngược lại nàng nghĩ sơn hào hải vị bày đầy bàn, mà là vừa đúng tám món thức ăn bốn lạnh bốn nóng. Chỉ là, mọi thứ đều hết sức tinh xảo, hồng hồng xanh xanh hết sức đẹp mắt.
Quan trọng nhất là các nàng báo lại tên món ăn bên cạnh, đều là có ý tứ cát tường như ý.
Cái gì "Bách niên hảo hợp", cái gì "Cử án tề mi", bất quá là đại môn đại hộ coi như chú ý, không có đem “sớm sinh quý tử” đưa lên, nếu không gả cho một người đã chết sớm còn sinh quý tử, vậy bọn họ còn không tức chết. Thẩm Tử An nghĩ tới đây thiếu chút nữa thì bật cười, nhưng thời điểm uống trà mới bớt biểu tình xấu hổ trên mặt.
Thẩm Tử An cũng không dám ăn nhiều, hoàn cảnh như vậy nàng cảm giác mình có chút không mở miệng nổi!
Đại nha đầu thấy nàng dùng xong liền bảo người dọn đồ ăn đi, nói: "Cô nương, Nhị gia phân phó xuống, buổi chiều mới hành lễ, cho nên mời ngài nghỉ ngơi ở chỗ này một chút lại lên đường cũng không muộn."
Buổi chiều hành lễ? Đúng vậy, minh hôn đương nhiên là buổi tối.
Đại nha đầu vốn tưởng rằng tân nương sẽ bi thương không dứt, đang suy nghĩ xem phải nói như thế nào mới lọt tai, lại thấy nàng không hề nói gì, sắc mặt vẫn ngây ngốc như cũ, một dạng hình như hoàn toàn không liên quan tới bản thân. Nghe đồn bên ngoài nói tính tình tân nương này có chút khờ, không khỏi nghĩ tới như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không suy nghĩ quá nhiều.
Danh sách chương