Những cảnh đã quay được, trừ phần của Tập Vi Lam phải quay lại, các hình ảnh khác của các vai phụ vẫn có thể dùng được, cho nên, tóm lại là, tổn thất cũng không lớn lắm.
Tần Cảnh cho rằng, nếu chỉ cần thêm mấy lần quay nữa là được rồi. Nhưng vui mừng ngoài ý muốn là, Toàn Mộ tuy rằng gần đây mới nổi tiếng, nhưng diễn xuất hoàn toàn thuần thục, từng chi tiết nhỏ nhặt đều thập phân kinh diễm.
Vô luận là đoạn đầu ngây ngô hồ đồ, hay là thay đổi dần hắc ám, càng về sau thì tính toán mọi cách, nàng đều diễn tả thật sự xuất sắc.
Nàng là một diễn viên phi thường nghiêm khắc nghiêm túc diễn viên, khoảng trống nghỉ ngơi đều nghiêm túc nghiên cứu và luyện tập kịch bản, thậm chí đối với mỗi câu lời kịch mỗi cái biểu cảm tìm hiểu suy xét trước từ rất lâu, còn thường hay đến gặp Tần Cảnh nghiên cứu thảo luận giao lưu, hỏi ý kiến cô.
Kể từ đó, trong một khoảng thời gian rất ngắn, hai người cơ hồ đến cảnh giới lòng có linh tê, số lần NG (no good) càng ngày càng ít, về sau, thậm chí đến mức quay một lần đã hoàn mỹ.
Mà Long Kỳ, tuy rằng bình thường hi hi ha ha không nghiêm túc chút nào, nhưng chỉ cần đứng trước máy quay, lập tức từ trong ra ngoài biến chất, đối với mỗi một cái tình tiết cũng thức hiện chắc chắn hoàn mỹ vô khuyết.
Hai diễn viên chính đều tận tâm tận lực không thể bới móc được gì cho phim, các diễn viên khác đương nhiên cũng mang ra mười hai phần nghiêm túc nhiệt tình mà diễn.
Ngày lại ngày qua đi, ekip quay phim như mây bay nước chảy, tất cả mọi người muốn diễn được hết kịch bản này, cũng như tranh cuộn từng điểm từng điểm mà trải ra.
Sắp đến cuối năm, cũng chỉ còn hai tháng là đến ngày hết hạn, ekip của Tần Cảnh sớm đã hoàn thành nhiệm vụ quay phim, bắt đầu đi vào chế tác hậu kỳ.
Tần Cảnh tuy rằng phải vội vàng tham gia cắt nối biên tập, lựa chọn sử dụng âm nhạc linh tinh, nhưng thời gian vẫn thừa rất nhiều, so sánh với lúc trước cả đêm cả ngày đều ngâm tại studio, cô cũng xem như miễn cưỡng có thể coi là đang có thời gian nghỉ ngơi.
Tuy rằng, khụ khụ, bạn trai Doãn Thiên Dã đã chuyển lại về nhà cô sống, nhưng hai người vẫn rất khó chạm mặt, ngẫu nhiên cùng nhau ăn bữa cơm cũng có khi phải vội vàng. Dẫn đến hậu quả, sau buổi họp báo, truyền thông cũng không thể chụp được tấm ảnh nào của hai bọn họ với nhau, thế là lại bắt đầu nói hai người sương sớm tình duyên, hư hư thực thực chia tay.
Bởi vì cái chuyện này, ngày Trung thu đó, Doãn nãi nãi còn dọa chết hạ mệnh lệnh, bắt hai người về nhà ăn cơm, nói liên tục ba tiếng đồng hồ.
Nhưng cho dù như thế, Tần Cảnh vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tuy rằng gặp mặt ít, nhưng hai người lại thành một thói quen dán giấy ghi nhớ trên tủ lạnh. Mấy câu dặn dò, mấy câu ân cần thăm hỏi, mấy câu kể chuyện, lãng mạn mà ấm áp.
Mỗi lần vừa về nhà, nhìn dòng chữ thanh dật mà sâu sắc anh lưu lại, nghĩ có lẽ cách đó một tiếng, anh ở đây ngủ say vô cùng yên ổn, lòng lại có một luồng hơi ấm.
Hôm nay, tờ giấy trên tủ lạnh là: "Khoa ngoại season 1 kết thúc công việc, chờ em."
Tần Cảnh dương dương tự đắc làm cơm chiều, đảm bảo hôm nay anh không nghĩ đến cô lại về sớm hơn anh đi! Ha ha, làm một bữa tối thịnh soạn có ánh nến thì sao nhỉ?
Trong đầu hiện ra Doãn Thiên Dã khuôn mặt tươi tắn, dưới lấp lánh ánh nến, mắt anh chắc chắn sẽ long lanh như ánh sao vậy.
Cô vừa đặt bít tết vừa ướp sốt vào lò nướng, đã nghe thấy chuông cửa vang lên.
Giờ này thì còn có ai đến?
Mở cửa, lại là Tập Vi Lam.
Tần Cảnh không chút che dấu cau mày, mấy tháng không gặp, cô ta vẫn như cũ, giả dối tươi cười không lấn át được đầy trời phẫn nộ."Có chuyện gì sao?" Cô cũng không có vẻ có ý cho cô ta đi vào.
Tập Vi Lam nhìn biểu cảm chán ghét của Tần Cảnh, cũng không miễn cưỡng bưng khuôn mặt tươi tắn, nói: "Tôi có một vài việc cần nói chuyện với cô!"
Tần Cảnh mặt không biểu cảm xoay người, ngầm đồng ý.
Phải nói, Tập Vi Lam gần đây vô cùng không thuận lợi, bởi vì khả năng diễn xuất quá hạn chế, địa vị nữ chính của cô ta ở "Khoa ngoại" triệt để bị Tô Mạn, không chỉ như thế, phần diễn cũng càng ngày càng ít.
An Nham trên con đường đạo diễn cơ bản là đình trệ, ngày đêm chỉ biết đứng sau lưng cô diễn khổ tình, hỏi cô vì sao không gả cho anh ta.
Trái lại Tần Cảnh, quá thuận buồm xuôi gió.
Từ khi Doãn Thiên Dã tổ chức họp báo tuyên bố xong, hai người đường hoàng thành đôi tình lữ đẹp nhất trong cảm nhận của quần chúng. Tập Vi Lam nhất thời tức lên không chịu được, muốn gây khó cho cô, mời rời khỏi ekip của Tần Cảnh. Cô ta nghĩ rằng thời gian khẩn cấp như vậy, Tần Cảnh sẽ sứt đầu mẻ trán thúc thủ vô sách, không ngờ Tần Cảnh ngày hôm sau liền tìm Toàn Mộ, thuận lợi trôi chảy tiếp tục quay.
Tần Cảnh gần đây tần suất xuất hiện trên truyền thông tăng mãnh liệt, thêm nữa là quan hệ trong giới truyền thông của cô vốn rộng, sức thu hút của Long Kỳ và Toàn Mộ cũng mạnh mẽ, vai nữ chính tiểu tam ác độc trong "Bỏ lỡ một tình yêu" cũng càng lúc càng thu hút sự chú ý của nhiều người. Giai đoạn trước lúc đang quay, đã có kha khá chương trình giải trí và đài truyền hình đến tham quan, chưa chiếu phim đã có nhiều người quan tâm.
Tập Vi Lam càng nghĩ càng chán nản, nếu như cô ta nghe lời Tần Cảnh sớm một chút, duy trì mặt ngoài hòa bình có tốt hơn không. Chính là, hiện tại, giờ so sánh thế nào chăng nữa, cô ta oán hận đến mức rốt cuộc quay đầu không được.
Tần Cảnh cứ mặc kệ cô ta đứng trong phòng bếp mở toang cửa bận rộn này nọ, còn Tập Vi Lam ngồi trên ghế cao, tự rót cho mình một cốc nước. Cô ta nhìn thoáng qua bộ đồ ăn tinh xảo và hoa tươi trên bàn ăn, khóe môi nhếch lên âm lãnh, thình lình hỏi: "Trường Ninh 60% đều đã chuyển về tay cô rồi nhỉ!"
Tần Cảnh tay cầm thìa dừng một chút, lúc trước, cô suy xét việc tin tức về mình đã có quá nhiều, cho nên việc ở Trường Ninh đều để Tô Hiền ra mặt, đối ngoại cũng nói Tô Hiền là đại cổ đông lớn nhất.
Nhưng là, Tập Vi Lam không phải đần độn oa!
Tần Cảnh nếm một ngụm canh, như có như không "Ừm" một tiếng.
Cô thả vài hạt muối vào canh, không có vẻ gì kích động: "Là côi bức tôi. Nếu như không phải cô nghĩ hủy diệt Trường Ninh, tôi cũng sẽ không tính toán cô như vậy!"
Tập Vi Lam ngoài dự đoán không có lên cơn tâm thần, rất bình tĩnh: "Cô trông vậy lại còn có năng lực tìm người khác đến giúp cô lập kế hoạch đi qua cơn sóng gió lớn như thế, xem ra, không quan tâm là có chuyện gì, đều sẽ có người giải quyết tốt hậu quả cho cô!"
Tần Cảnh quay đầu nhìn cô ta một cái, cảm thấy cô ta nói câu này hình như có hơi kì lạ.
Tập Vi Lam trầm mặc ngồi một hồi, đứng dậy, vẻ mặt mờ mịt: "Tôi chỉ là đến hỏi cô vấn đề này thôi, tôi đi!"
Tần Cảnh nhìn cô ta bị bức tột cùng tuyệt vọng, trong lòng có chút không thoải mái: "Này, cô, cô làm sao vậy? Kể cả không có Trường Ninh, tự cô đóng phim cũng đủ nuôi sống mình a!"
Làm ra bộ dạng nản chí ngã lòng, giống như là sắp đi tự sát vậy, sốt ruột!
Tập Vi Lam nhẹ nhàng cười: "Vậy sao?" Nói xong, cũng không nói lời nào khác, liền đi ra cửa.
Tần Cảnh lần này là thực có chút lo lắng, Tập Vi Lam hôm nay thật sự quá kỳ quái, không có ghen ghét xấu hổ, giận dữ hoặc là hờn giận, chỉ có một loại từ trong ra ngoài tan tác mà vô lực.
Cô tuy rằng ghét cô ta, nhưng cũng không hi vọng cô ta thất hồn lạc phách đi làm cái chuyện ngu ngốc gì đâu!
Nhưng, Tần Cảnh cuối cùng quyết định là, xoay người tiếp tục nấu canh, cuộc đời của bản thân cô ta cũng không phải do cô phụ trách, không phải sao?
Vài giây sau, sau lưng truyền tới tiếng kêu gào thống khổ của Tập Vi Lam, Tần Cảnh quay đầu, đã thấy Tập Vi Lam mới đi được một chiếc giày che bụng, thống khổ ngã xuống đất, kêu lên đau đớn.
Tần Cảnh ngẩn người, làm cái gì? Sẽ không phải diễn cái gì bị hạ độc gì đó đi? Có phải tầm thường quá không? Advertisement / Quảng cáo
"Cô thế nào?" Cô đi qua xem cô ta, không rõ nguyên do.
"Bụng tôi đau quá a!" Tập Vi Lam đột nhiên sắc mặt trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi rịn rịn lạnh toát.
Tần Cảnh bị cô ta dọa giật nảy mình, hình như thực sự không phải đau bụng bình thường.
Tập Vi Lam "A" lại là một tiếng hét thảm thiết: "Có lẽ, a, viêm ruột thừa!"
Điên à!
Tần Cảnh nhanh chóng kéo cô ta lên: "Quảng trường gần đây có một bệnh viện, cô chịu đựng một chút!" Vừa dìu Tập Vi Lam gào thét thảm thiết lên thang máy, vừa hận không thể đá cô ta một cước: nha, cô làm gì cứ phải chạy đến chỗ tôi mà phát bệnh cơ chứ!!!
Xuống đến bãi đỗ xe, Tần Cảnh mới phát hiện không mang chìa khóa, lại hỏi: "Ngươi xe ở nơi nào?"
Tập Vi Lam thống khổ chỉ chỉ một chiếc SUV màu xanh ngọc đằng trước, hữu khí vô lực nói: "Tôi khó chịu lắm, cho tôi nằm ở ghế sau một chút đi, đau quá!"
Tần Cảnh cầm lấy chìa khóa xe trong tay cô ta, mở cửa sau xe.
Nhưng đúng lúc này, người đang đau đớn đến sắp lăn ra ngất Tập Vi Lam đột nhiên giằng lại chìa khóa trong tay cô, đẩy cả người Tần Cảnh lên xe, lách cách một tiếng đóng cửa xe.
Ngoài cửa kính xe, đứng được thẳng người còn nở nụ cười lạnh, Tập Vi Lam, còn đâu bộ dạng đau đớn đày đọa lúc nãy.
Tần Cảnh đồng tử mắt tối sầm lại, diễn xuất tốt như vậy sao không dùng lúc cô ở trường quay ý... Cô tức giận đẩy cửa xe.
Không nhúc nhích.
Bị khóa lại?
Tần Cảnh tim đột nhiên nhảy dựng, không phải cô ta nghĩa cho nổ bình xăng chết cháy cô đi?
Nhưng, trong khoang xe đột nhiên truyền tới tiếng một người trầm trọng mà tiếng thở hào hển, Tần Cảnh cứng ngắc quay đầu, tâm trạng kích động nhanh chóng đông cứng.
An Nham tư thế cổ quái, biểu tình cứng ngắc dán ở cửa xe bên kia, ánh sáng trắng sáng ngời ở bãi đỗ xe chiếu tới, trên mặt anh ta là một mảnh hồng sắc quỷ dị.
Tần Cảnh nhất thời cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm, cố hết sức rụt lại về phía bên này: "Anh, anh sao vậy?"
An Nham đột nhiên phát ra một tiếng gầm giận dữ: "Cô ngậm miệng!" Lời còn chưa dứt, đã bắt đầu từng ngụm từng ngụm thở sâu.
Đứa ngốc cũng biết chuyện gì đang xảy ra!
Tần Cảnh hoảng, ra sức đập mạnh cửa kính xe, nhưng xe không nhúc nhích tí nào, bên ngoài Tập Vi Lam khoanh tay xem kịch hay, tươi cười ngược lại càng thêm rõ ràng lộ liễu.
Hiện tại mới sáu giờ, chỗ này là góc khuất hẻo lánh bãi đỗ xe cơ bản sẽ không có ai qua đây.
Tần Cảnh biết Tập Vi Lam chắc chắn không thả cô ra, chỉ đành quay đâu nói với An Nham: "Này, tốt nhất là anh kiềm chế a, nếu không, anh không lấy được Tập Vi Lam anh yêu nhất đâu!"
An Nham rất thống khổ nhẫn nhịn, hừ cười một tiếng: "Yêu nhất? Giờ cô cũng muốn tới cười nhạo tôi sao? Không ngờ được cô ấy, vậy mà lại..."
Tần Cảnh rèn sắt khi còn nóng: "Cho nên a, anh giờ biết cô ta là người thế nào rồi phải không? Cho nên, ngàn vạn không thể để cô ta đạt được ý muốn, được không?" Nói, Tần Cảnh rất nhanh lẻn đến ghế trước, cuối cùng là tận lực cách xa anh ta.
An Nham không có nói chuyện nữa, chỉ là ôm đầu, ngồi trên ghế sau, run rẩy từng đợt, mà Tần Cảnh từ trên xe tìm mấy miếng kim loại thử cạy khóa.
Đùa dai nửa ngày, cửa xe không có động tĩnh, Tần Cảnh trái lại vừa buồn bực vừa hoảng.
Một đợt lại một đợt cảm giác quái dị mà vi diệu từ tứ chi đâm vào ý thức của cô.
Trong lúc bất tri bất giác, Tần Cảnh cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, cô đột nhiên mạc danh kỳ diệu nghĩ đến Doãn Thiên Dã, đột nhiên rất muốn hôn anh, rất muốn cùng anh...
Lăn lộn cùng giường!
Tần Cảnh giật nảy mình, miếng kim loại trong tay đinh đinh đang đang rơi xuống, trời ơi, rốt cuộc là lúc nào? Tập Vi Lam bỏ thuốc cô sao? Trong canh sao? Hay là trong nước?
Thực muốn điên!
Cô hiện tại hận không thể xông ra đem nữ nhân đáng chết kia lóc từng miếng thịt!
Chính là, thế nào mới ra được đây! Tần Cảnh liều mạng đánh đấm cửa xe, nhưng bên ngoài Tập Vi Lam vẫn như cũ là thờ ơ, ngược lại ý cười trên khóe miệng càng lúc càng kích động.
Tần Cảnh tuyệt vọng dựa vào ghế, mắt thoáng đảo qua, trong xe chợt lóe chợt lóe, webcam.
Tần Cảnh giờ phút này, cả đời này lần đầu tiên, rất muốn giết người!!!
"Uy, An Nham, chỗ này có webcam đó!" Tần Cảnh lạnh lùng cười, ẩn ý là muốn anh quản chính mình, bằng không, mất hết danh dự.
An Nham hừ một tiếng, không quan tâm cô.
Tần Cảnh nhắm lại mắt, hiện tại lo lắng nhất vẫn là, nếu như thực xảy ra chuyện gì, băng ghi hình này chắc chắn sẽ được mang đến trước mặt Doãn Thiên Dã đầu tiên.
Phải khống chế được, Tần Cảnh nhịn những rung động trong lòng, toàn thân run rẩy.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, trong xe hình như càng lúc càng nóng, nóng đến không chịu được. Tần Cảnh cảm thấy chính mình tựa hồ có dấu hiệu mất nước, ý thức cũng mơ hồ. Cho dù như thế, cô vẫn là cố cắn chặt ngón tay, hi vọng đau đớn có khả năng kích thích cô tỉnh táo, bằng không, không chừng một giây sau cô sẽ lập tức đem quần áo cởi hết.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một chuỗi một chuỗi văn tự, toàn là lúc trước khi xem quyển tiểu thuyết này, những đoạn miêu tả sắc-tình có chút chi tiết.
Cô thống khổ ôm mình thành một khối, cảm giác chơi vơi trong cơ thể một đợt tiếp một đợt, căn bản áp chế không nổi.
Muốn thở sâu khiến chính mình tỉnh táo, nhưng hít vào không khí giống như nước sôi, cô giống như rơi vào trong nước xà phòng ấm áp, toàn thân đều như có nhưng bọt xà phòng vụn mà thư thái!
Trong đầu tràn ngập những hình ảnh cấm kỵ và xa lạ, cảm giác nhục nhã và ý thức thực sự sắp tan rã!
Không thể như vậy a!
Ngón tay đã bị cắn ra máu, nhưng mùi máu tươi đậm đặc lại làm cô cảm thấy càng kích thích!
Tần Cảnh cơ hồ muốn khóc, vì cái gì dưới tác dụng của thuốc này, bản năng con người lại trở nên đáng sợ như thế!
Không muốn a!
Trong lòng cô đang khóc lớn, một giây sau, lại nghe thấy phía sau một tiếng động lớn. Tần Cảnh kinh ngạc quay đầu, liền gặp An Nham bộ mặt nanh ác như ma quỷ bổ nhào về phía cô.
Cô thét chói tai muốn đẩy anh ta ra, nhưng ghế trước không gian quá nhỏ, anh ta cả người áp đi lên, cô căn bản không có được chỗ trống để thay đổi vị trí nữa. Chỉ trọng lượng của anh ta, thêm khí lực khi phẫn nộ, làm Tần Cảnh cảm thấy các khớp xương đều găm vào xe, không thể động đậy, thống khổ không chịu được.
An Nham giờ phút này hoàn toàn mất đi lý trí, trực tiếp kéo mở cổ áo Tần Cảnh hôn hít. Khoang xe nhỏ hẹp hạn chế hoạt động của Tần Cảnh, muốn đá anh ta, không có chỗ dùng lực; muốn đẩy anh ta, lại không thể so được sức mình với khí lực như thú dữ của anh ta lúc này.
Càng muốn chết là, dưới áo khoác lông của cô chỉ có một chiếc T-shirt dài hơi mỏng. Bàn tay anh ta giống như quả cầu lửa, xẹt qua người cô, Tần Cảnh không khống chế được mà run rẩy, như có điện giật, tê tê dại dại, thẳng đến đầu quả tim, thế nhưng còn có một tia khoái cảm không thể nói nên lời.
Thuốc hại người!
Cô thế mà lại có phản ứng với tiếp xúc của An Nham, cô vừa xấu hổ vừa giận dữ được muốn chết!
Tần Cảnh vừa tức vừa xấu hổ, dốc hết toàn lực ôm chặt quần áo của chính mình, không muốn để anh ta thực hiện được, nhưng thân thể lại không chịu khống chế được trong sự sờ soạng hôn hít điên cuồng của anh ta, càng lúc càng mẫn cảm.
Trong lòng là sốt ruột xao động càng lúc càng rõ ràng, phòng tuyến ý thức cũng càng lúc càng yếu ớt.
Cô biết, tiếp tục như vậy, không qua được bao lâu, cô sẽ mất hết lý trí, cùng với An Nham đàn ông cặn bã này hoan hoan hỉ hỉ dây dưa cùng một chỗ.
Tần Cảnh bị An Nham nhấn áp ở trên cửa xe, không chỗ trốn, rốt cục tuyệt vọng, bi thương khóc gọi: "Doãn Thiên Dã!"
Lời còn chưa dứt, cửa xe sau lưng đột nhiên kéo ra, trọng tâm không ổn định cô nháy mắt rơi vào một vòng ôm quen thuộc mà ấm áp. Một giây sau, cô liền bị người đó bế ra khỏi ghế phụ lái.
Dưới màn nước mắt mờ mịt, cô trông thấy khuôn mặt Doãn Thiên Dã vừa gấp gáp vừa khẩn trương, anh nhíu mày thật sâu, con ngươi thâm thúy tràn ngập lo lắng: "Không sao chứ?"
Chỉ là, anh còn chưa nói hết, Tần Cảnh liền vươn tay chui vào áo gió của anh, kéo mở áo sơ mi bên trong.
Nếu như nói vừa rồi bởi vì là An Nham, Tần Cảnh còn có cảm giác nhục nhã mà kiệt lực khắc chế, hiện tại nhìn thấy Doãn Thiên Dã, Tần Cảnh tâm tình liền giống như là, ách,
Nhìn thấy giải dược...
Phảng phất, trong đầu cái dòng chữ "Cấm kỵ" đã vốn in sâu, một tiếng đứt đoạn.
Cô được anh bế lên, một tay duỗi tiến vào quấn áo anh, một tay ôm trụ cần cổ anh, nhiệt liệt hôn lên. Doãn Thiên Dã tuy là bất ngờ không phòng ngự, bất lực hai tay đều ôm cô, không thể ngăn cản, chỉ có thể kệ cô ban ngày ban mặt cường hôn anh.
Doãn Thiên Dã có mấy vệ sĩ, hàng ngày nghề nghiệp rèn luyện siêu tốt, ra vẻ không nhìn thấy, sau đó theo ý ông chủ, đem Tập Vi Lam tuyệt vọng kêu thảm thiết ném vào trong xe, khóa lại cửa xe.
Tần Cảnh cho rằng, nếu chỉ cần thêm mấy lần quay nữa là được rồi. Nhưng vui mừng ngoài ý muốn là, Toàn Mộ tuy rằng gần đây mới nổi tiếng, nhưng diễn xuất hoàn toàn thuần thục, từng chi tiết nhỏ nhặt đều thập phân kinh diễm.
Vô luận là đoạn đầu ngây ngô hồ đồ, hay là thay đổi dần hắc ám, càng về sau thì tính toán mọi cách, nàng đều diễn tả thật sự xuất sắc.
Nàng là một diễn viên phi thường nghiêm khắc nghiêm túc diễn viên, khoảng trống nghỉ ngơi đều nghiêm túc nghiên cứu và luyện tập kịch bản, thậm chí đối với mỗi câu lời kịch mỗi cái biểu cảm tìm hiểu suy xét trước từ rất lâu, còn thường hay đến gặp Tần Cảnh nghiên cứu thảo luận giao lưu, hỏi ý kiến cô.
Kể từ đó, trong một khoảng thời gian rất ngắn, hai người cơ hồ đến cảnh giới lòng có linh tê, số lần NG (no good) càng ngày càng ít, về sau, thậm chí đến mức quay một lần đã hoàn mỹ.
Mà Long Kỳ, tuy rằng bình thường hi hi ha ha không nghiêm túc chút nào, nhưng chỉ cần đứng trước máy quay, lập tức từ trong ra ngoài biến chất, đối với mỗi một cái tình tiết cũng thức hiện chắc chắn hoàn mỹ vô khuyết.
Hai diễn viên chính đều tận tâm tận lực không thể bới móc được gì cho phim, các diễn viên khác đương nhiên cũng mang ra mười hai phần nghiêm túc nhiệt tình mà diễn.
Ngày lại ngày qua đi, ekip quay phim như mây bay nước chảy, tất cả mọi người muốn diễn được hết kịch bản này, cũng như tranh cuộn từng điểm từng điểm mà trải ra.
Sắp đến cuối năm, cũng chỉ còn hai tháng là đến ngày hết hạn, ekip của Tần Cảnh sớm đã hoàn thành nhiệm vụ quay phim, bắt đầu đi vào chế tác hậu kỳ.
Tần Cảnh tuy rằng phải vội vàng tham gia cắt nối biên tập, lựa chọn sử dụng âm nhạc linh tinh, nhưng thời gian vẫn thừa rất nhiều, so sánh với lúc trước cả đêm cả ngày đều ngâm tại studio, cô cũng xem như miễn cưỡng có thể coi là đang có thời gian nghỉ ngơi.
Tuy rằng, khụ khụ, bạn trai Doãn Thiên Dã đã chuyển lại về nhà cô sống, nhưng hai người vẫn rất khó chạm mặt, ngẫu nhiên cùng nhau ăn bữa cơm cũng có khi phải vội vàng. Dẫn đến hậu quả, sau buổi họp báo, truyền thông cũng không thể chụp được tấm ảnh nào của hai bọn họ với nhau, thế là lại bắt đầu nói hai người sương sớm tình duyên, hư hư thực thực chia tay.
Bởi vì cái chuyện này, ngày Trung thu đó, Doãn nãi nãi còn dọa chết hạ mệnh lệnh, bắt hai người về nhà ăn cơm, nói liên tục ba tiếng đồng hồ.
Nhưng cho dù như thế, Tần Cảnh vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tuy rằng gặp mặt ít, nhưng hai người lại thành một thói quen dán giấy ghi nhớ trên tủ lạnh. Mấy câu dặn dò, mấy câu ân cần thăm hỏi, mấy câu kể chuyện, lãng mạn mà ấm áp.
Mỗi lần vừa về nhà, nhìn dòng chữ thanh dật mà sâu sắc anh lưu lại, nghĩ có lẽ cách đó một tiếng, anh ở đây ngủ say vô cùng yên ổn, lòng lại có một luồng hơi ấm.
Hôm nay, tờ giấy trên tủ lạnh là: "Khoa ngoại season 1 kết thúc công việc, chờ em."
Tần Cảnh dương dương tự đắc làm cơm chiều, đảm bảo hôm nay anh không nghĩ đến cô lại về sớm hơn anh đi! Ha ha, làm một bữa tối thịnh soạn có ánh nến thì sao nhỉ?
Trong đầu hiện ra Doãn Thiên Dã khuôn mặt tươi tắn, dưới lấp lánh ánh nến, mắt anh chắc chắn sẽ long lanh như ánh sao vậy.
Cô vừa đặt bít tết vừa ướp sốt vào lò nướng, đã nghe thấy chuông cửa vang lên.
Giờ này thì còn có ai đến?
Mở cửa, lại là Tập Vi Lam.
Tần Cảnh không chút che dấu cau mày, mấy tháng không gặp, cô ta vẫn như cũ, giả dối tươi cười không lấn át được đầy trời phẫn nộ."Có chuyện gì sao?" Cô cũng không có vẻ có ý cho cô ta đi vào.
Tập Vi Lam nhìn biểu cảm chán ghét của Tần Cảnh, cũng không miễn cưỡng bưng khuôn mặt tươi tắn, nói: "Tôi có một vài việc cần nói chuyện với cô!"
Tần Cảnh mặt không biểu cảm xoay người, ngầm đồng ý.
Phải nói, Tập Vi Lam gần đây vô cùng không thuận lợi, bởi vì khả năng diễn xuất quá hạn chế, địa vị nữ chính của cô ta ở "Khoa ngoại" triệt để bị Tô Mạn, không chỉ như thế, phần diễn cũng càng ngày càng ít.
An Nham trên con đường đạo diễn cơ bản là đình trệ, ngày đêm chỉ biết đứng sau lưng cô diễn khổ tình, hỏi cô vì sao không gả cho anh ta.
Trái lại Tần Cảnh, quá thuận buồm xuôi gió.
Từ khi Doãn Thiên Dã tổ chức họp báo tuyên bố xong, hai người đường hoàng thành đôi tình lữ đẹp nhất trong cảm nhận của quần chúng. Tập Vi Lam nhất thời tức lên không chịu được, muốn gây khó cho cô, mời rời khỏi ekip của Tần Cảnh. Cô ta nghĩ rằng thời gian khẩn cấp như vậy, Tần Cảnh sẽ sứt đầu mẻ trán thúc thủ vô sách, không ngờ Tần Cảnh ngày hôm sau liền tìm Toàn Mộ, thuận lợi trôi chảy tiếp tục quay.
Tần Cảnh gần đây tần suất xuất hiện trên truyền thông tăng mãnh liệt, thêm nữa là quan hệ trong giới truyền thông của cô vốn rộng, sức thu hút của Long Kỳ và Toàn Mộ cũng mạnh mẽ, vai nữ chính tiểu tam ác độc trong "Bỏ lỡ một tình yêu" cũng càng lúc càng thu hút sự chú ý của nhiều người. Giai đoạn trước lúc đang quay, đã có kha khá chương trình giải trí và đài truyền hình đến tham quan, chưa chiếu phim đã có nhiều người quan tâm.
Tập Vi Lam càng nghĩ càng chán nản, nếu như cô ta nghe lời Tần Cảnh sớm một chút, duy trì mặt ngoài hòa bình có tốt hơn không. Chính là, hiện tại, giờ so sánh thế nào chăng nữa, cô ta oán hận đến mức rốt cuộc quay đầu không được.
Tần Cảnh cứ mặc kệ cô ta đứng trong phòng bếp mở toang cửa bận rộn này nọ, còn Tập Vi Lam ngồi trên ghế cao, tự rót cho mình một cốc nước. Cô ta nhìn thoáng qua bộ đồ ăn tinh xảo và hoa tươi trên bàn ăn, khóe môi nhếch lên âm lãnh, thình lình hỏi: "Trường Ninh 60% đều đã chuyển về tay cô rồi nhỉ!"
Tần Cảnh tay cầm thìa dừng một chút, lúc trước, cô suy xét việc tin tức về mình đã có quá nhiều, cho nên việc ở Trường Ninh đều để Tô Hiền ra mặt, đối ngoại cũng nói Tô Hiền là đại cổ đông lớn nhất.
Nhưng là, Tập Vi Lam không phải đần độn oa!
Tần Cảnh nếm một ngụm canh, như có như không "Ừm" một tiếng.
Cô thả vài hạt muối vào canh, không có vẻ gì kích động: "Là côi bức tôi. Nếu như không phải cô nghĩ hủy diệt Trường Ninh, tôi cũng sẽ không tính toán cô như vậy!"
Tập Vi Lam ngoài dự đoán không có lên cơn tâm thần, rất bình tĩnh: "Cô trông vậy lại còn có năng lực tìm người khác đến giúp cô lập kế hoạch đi qua cơn sóng gió lớn như thế, xem ra, không quan tâm là có chuyện gì, đều sẽ có người giải quyết tốt hậu quả cho cô!"
Tần Cảnh quay đầu nhìn cô ta một cái, cảm thấy cô ta nói câu này hình như có hơi kì lạ.
Tập Vi Lam trầm mặc ngồi một hồi, đứng dậy, vẻ mặt mờ mịt: "Tôi chỉ là đến hỏi cô vấn đề này thôi, tôi đi!"
Tần Cảnh nhìn cô ta bị bức tột cùng tuyệt vọng, trong lòng có chút không thoải mái: "Này, cô, cô làm sao vậy? Kể cả không có Trường Ninh, tự cô đóng phim cũng đủ nuôi sống mình a!"
Làm ra bộ dạng nản chí ngã lòng, giống như là sắp đi tự sát vậy, sốt ruột!
Tập Vi Lam nhẹ nhàng cười: "Vậy sao?" Nói xong, cũng không nói lời nào khác, liền đi ra cửa.
Tần Cảnh lần này là thực có chút lo lắng, Tập Vi Lam hôm nay thật sự quá kỳ quái, không có ghen ghét xấu hổ, giận dữ hoặc là hờn giận, chỉ có một loại từ trong ra ngoài tan tác mà vô lực.
Cô tuy rằng ghét cô ta, nhưng cũng không hi vọng cô ta thất hồn lạc phách đi làm cái chuyện ngu ngốc gì đâu!
Nhưng, Tần Cảnh cuối cùng quyết định là, xoay người tiếp tục nấu canh, cuộc đời của bản thân cô ta cũng không phải do cô phụ trách, không phải sao?
Vài giây sau, sau lưng truyền tới tiếng kêu gào thống khổ của Tập Vi Lam, Tần Cảnh quay đầu, đã thấy Tập Vi Lam mới đi được một chiếc giày che bụng, thống khổ ngã xuống đất, kêu lên đau đớn.
Tần Cảnh ngẩn người, làm cái gì? Sẽ không phải diễn cái gì bị hạ độc gì đó đi? Có phải tầm thường quá không? Advertisement / Quảng cáo
"Cô thế nào?" Cô đi qua xem cô ta, không rõ nguyên do.
"Bụng tôi đau quá a!" Tập Vi Lam đột nhiên sắc mặt trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi rịn rịn lạnh toát.
Tần Cảnh bị cô ta dọa giật nảy mình, hình như thực sự không phải đau bụng bình thường.
Tập Vi Lam "A" lại là một tiếng hét thảm thiết: "Có lẽ, a, viêm ruột thừa!"
Điên à!
Tần Cảnh nhanh chóng kéo cô ta lên: "Quảng trường gần đây có một bệnh viện, cô chịu đựng một chút!" Vừa dìu Tập Vi Lam gào thét thảm thiết lên thang máy, vừa hận không thể đá cô ta một cước: nha, cô làm gì cứ phải chạy đến chỗ tôi mà phát bệnh cơ chứ!!!
Xuống đến bãi đỗ xe, Tần Cảnh mới phát hiện không mang chìa khóa, lại hỏi: "Ngươi xe ở nơi nào?"
Tập Vi Lam thống khổ chỉ chỉ một chiếc SUV màu xanh ngọc đằng trước, hữu khí vô lực nói: "Tôi khó chịu lắm, cho tôi nằm ở ghế sau một chút đi, đau quá!"
Tần Cảnh cầm lấy chìa khóa xe trong tay cô ta, mở cửa sau xe.
Nhưng đúng lúc này, người đang đau đớn đến sắp lăn ra ngất Tập Vi Lam đột nhiên giằng lại chìa khóa trong tay cô, đẩy cả người Tần Cảnh lên xe, lách cách một tiếng đóng cửa xe.
Ngoài cửa kính xe, đứng được thẳng người còn nở nụ cười lạnh, Tập Vi Lam, còn đâu bộ dạng đau đớn đày đọa lúc nãy.
Tần Cảnh đồng tử mắt tối sầm lại, diễn xuất tốt như vậy sao không dùng lúc cô ở trường quay ý... Cô tức giận đẩy cửa xe.
Không nhúc nhích.
Bị khóa lại?
Tần Cảnh tim đột nhiên nhảy dựng, không phải cô ta nghĩa cho nổ bình xăng chết cháy cô đi?
Nhưng, trong khoang xe đột nhiên truyền tới tiếng một người trầm trọng mà tiếng thở hào hển, Tần Cảnh cứng ngắc quay đầu, tâm trạng kích động nhanh chóng đông cứng.
An Nham tư thế cổ quái, biểu tình cứng ngắc dán ở cửa xe bên kia, ánh sáng trắng sáng ngời ở bãi đỗ xe chiếu tới, trên mặt anh ta là một mảnh hồng sắc quỷ dị.
Tần Cảnh nhất thời cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm, cố hết sức rụt lại về phía bên này: "Anh, anh sao vậy?"
An Nham đột nhiên phát ra một tiếng gầm giận dữ: "Cô ngậm miệng!" Lời còn chưa dứt, đã bắt đầu từng ngụm từng ngụm thở sâu.
Đứa ngốc cũng biết chuyện gì đang xảy ra!
Tần Cảnh hoảng, ra sức đập mạnh cửa kính xe, nhưng xe không nhúc nhích tí nào, bên ngoài Tập Vi Lam khoanh tay xem kịch hay, tươi cười ngược lại càng thêm rõ ràng lộ liễu.
Hiện tại mới sáu giờ, chỗ này là góc khuất hẻo lánh bãi đỗ xe cơ bản sẽ không có ai qua đây.
Tần Cảnh biết Tập Vi Lam chắc chắn không thả cô ra, chỉ đành quay đâu nói với An Nham: "Này, tốt nhất là anh kiềm chế a, nếu không, anh không lấy được Tập Vi Lam anh yêu nhất đâu!"
An Nham rất thống khổ nhẫn nhịn, hừ cười một tiếng: "Yêu nhất? Giờ cô cũng muốn tới cười nhạo tôi sao? Không ngờ được cô ấy, vậy mà lại..."
Tần Cảnh rèn sắt khi còn nóng: "Cho nên a, anh giờ biết cô ta là người thế nào rồi phải không? Cho nên, ngàn vạn không thể để cô ta đạt được ý muốn, được không?" Nói, Tần Cảnh rất nhanh lẻn đến ghế trước, cuối cùng là tận lực cách xa anh ta.
An Nham không có nói chuyện nữa, chỉ là ôm đầu, ngồi trên ghế sau, run rẩy từng đợt, mà Tần Cảnh từ trên xe tìm mấy miếng kim loại thử cạy khóa.
Đùa dai nửa ngày, cửa xe không có động tĩnh, Tần Cảnh trái lại vừa buồn bực vừa hoảng.
Một đợt lại một đợt cảm giác quái dị mà vi diệu từ tứ chi đâm vào ý thức của cô.
Trong lúc bất tri bất giác, Tần Cảnh cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, cô đột nhiên mạc danh kỳ diệu nghĩ đến Doãn Thiên Dã, đột nhiên rất muốn hôn anh, rất muốn cùng anh...
Lăn lộn cùng giường!
Tần Cảnh giật nảy mình, miếng kim loại trong tay đinh đinh đang đang rơi xuống, trời ơi, rốt cuộc là lúc nào? Tập Vi Lam bỏ thuốc cô sao? Trong canh sao? Hay là trong nước?
Thực muốn điên!
Cô hiện tại hận không thể xông ra đem nữ nhân đáng chết kia lóc từng miếng thịt!
Chính là, thế nào mới ra được đây! Tần Cảnh liều mạng đánh đấm cửa xe, nhưng bên ngoài Tập Vi Lam vẫn như cũ là thờ ơ, ngược lại ý cười trên khóe miệng càng lúc càng kích động.
Tần Cảnh tuyệt vọng dựa vào ghế, mắt thoáng đảo qua, trong xe chợt lóe chợt lóe, webcam.
Tần Cảnh giờ phút này, cả đời này lần đầu tiên, rất muốn giết người!!!
"Uy, An Nham, chỗ này có webcam đó!" Tần Cảnh lạnh lùng cười, ẩn ý là muốn anh quản chính mình, bằng không, mất hết danh dự.
An Nham hừ một tiếng, không quan tâm cô.
Tần Cảnh nhắm lại mắt, hiện tại lo lắng nhất vẫn là, nếu như thực xảy ra chuyện gì, băng ghi hình này chắc chắn sẽ được mang đến trước mặt Doãn Thiên Dã đầu tiên.
Phải khống chế được, Tần Cảnh nhịn những rung động trong lòng, toàn thân run rẩy.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, trong xe hình như càng lúc càng nóng, nóng đến không chịu được. Tần Cảnh cảm thấy chính mình tựa hồ có dấu hiệu mất nước, ý thức cũng mơ hồ. Cho dù như thế, cô vẫn là cố cắn chặt ngón tay, hi vọng đau đớn có khả năng kích thích cô tỉnh táo, bằng không, không chừng một giây sau cô sẽ lập tức đem quần áo cởi hết.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một chuỗi một chuỗi văn tự, toàn là lúc trước khi xem quyển tiểu thuyết này, những đoạn miêu tả sắc-tình có chút chi tiết.
Cô thống khổ ôm mình thành một khối, cảm giác chơi vơi trong cơ thể một đợt tiếp một đợt, căn bản áp chế không nổi.
Muốn thở sâu khiến chính mình tỉnh táo, nhưng hít vào không khí giống như nước sôi, cô giống như rơi vào trong nước xà phòng ấm áp, toàn thân đều như có nhưng bọt xà phòng vụn mà thư thái!
Trong đầu tràn ngập những hình ảnh cấm kỵ và xa lạ, cảm giác nhục nhã và ý thức thực sự sắp tan rã!
Không thể như vậy a!
Ngón tay đã bị cắn ra máu, nhưng mùi máu tươi đậm đặc lại làm cô cảm thấy càng kích thích!
Tần Cảnh cơ hồ muốn khóc, vì cái gì dưới tác dụng của thuốc này, bản năng con người lại trở nên đáng sợ như thế!
Không muốn a!
Trong lòng cô đang khóc lớn, một giây sau, lại nghe thấy phía sau một tiếng động lớn. Tần Cảnh kinh ngạc quay đầu, liền gặp An Nham bộ mặt nanh ác như ma quỷ bổ nhào về phía cô.
Cô thét chói tai muốn đẩy anh ta ra, nhưng ghế trước không gian quá nhỏ, anh ta cả người áp đi lên, cô căn bản không có được chỗ trống để thay đổi vị trí nữa. Chỉ trọng lượng của anh ta, thêm khí lực khi phẫn nộ, làm Tần Cảnh cảm thấy các khớp xương đều găm vào xe, không thể động đậy, thống khổ không chịu được.
An Nham giờ phút này hoàn toàn mất đi lý trí, trực tiếp kéo mở cổ áo Tần Cảnh hôn hít. Khoang xe nhỏ hẹp hạn chế hoạt động của Tần Cảnh, muốn đá anh ta, không có chỗ dùng lực; muốn đẩy anh ta, lại không thể so được sức mình với khí lực như thú dữ của anh ta lúc này.
Càng muốn chết là, dưới áo khoác lông của cô chỉ có một chiếc T-shirt dài hơi mỏng. Bàn tay anh ta giống như quả cầu lửa, xẹt qua người cô, Tần Cảnh không khống chế được mà run rẩy, như có điện giật, tê tê dại dại, thẳng đến đầu quả tim, thế nhưng còn có một tia khoái cảm không thể nói nên lời.
Thuốc hại người!
Cô thế mà lại có phản ứng với tiếp xúc của An Nham, cô vừa xấu hổ vừa giận dữ được muốn chết!
Tần Cảnh vừa tức vừa xấu hổ, dốc hết toàn lực ôm chặt quần áo của chính mình, không muốn để anh ta thực hiện được, nhưng thân thể lại không chịu khống chế được trong sự sờ soạng hôn hít điên cuồng của anh ta, càng lúc càng mẫn cảm.
Trong lòng là sốt ruột xao động càng lúc càng rõ ràng, phòng tuyến ý thức cũng càng lúc càng yếu ớt.
Cô biết, tiếp tục như vậy, không qua được bao lâu, cô sẽ mất hết lý trí, cùng với An Nham đàn ông cặn bã này hoan hoan hỉ hỉ dây dưa cùng một chỗ.
Tần Cảnh bị An Nham nhấn áp ở trên cửa xe, không chỗ trốn, rốt cục tuyệt vọng, bi thương khóc gọi: "Doãn Thiên Dã!"
Lời còn chưa dứt, cửa xe sau lưng đột nhiên kéo ra, trọng tâm không ổn định cô nháy mắt rơi vào một vòng ôm quen thuộc mà ấm áp. Một giây sau, cô liền bị người đó bế ra khỏi ghế phụ lái.
Dưới màn nước mắt mờ mịt, cô trông thấy khuôn mặt Doãn Thiên Dã vừa gấp gáp vừa khẩn trương, anh nhíu mày thật sâu, con ngươi thâm thúy tràn ngập lo lắng: "Không sao chứ?"
Chỉ là, anh còn chưa nói hết, Tần Cảnh liền vươn tay chui vào áo gió của anh, kéo mở áo sơ mi bên trong.
Nếu như nói vừa rồi bởi vì là An Nham, Tần Cảnh còn có cảm giác nhục nhã mà kiệt lực khắc chế, hiện tại nhìn thấy Doãn Thiên Dã, Tần Cảnh tâm tình liền giống như là, ách,
Nhìn thấy giải dược...
Phảng phất, trong đầu cái dòng chữ "Cấm kỵ" đã vốn in sâu, một tiếng đứt đoạn.
Cô được anh bế lên, một tay duỗi tiến vào quấn áo anh, một tay ôm trụ cần cổ anh, nhiệt liệt hôn lên. Doãn Thiên Dã tuy là bất ngờ không phòng ngự, bất lực hai tay đều ôm cô, không thể ngăn cản, chỉ có thể kệ cô ban ngày ban mặt cường hôn anh.
Doãn Thiên Dã có mấy vệ sĩ, hàng ngày nghề nghiệp rèn luyện siêu tốt, ra vẻ không nhìn thấy, sau đó theo ý ông chủ, đem Tập Vi Lam tuyệt vọng kêu thảm thiết ném vào trong xe, khóa lại cửa xe.
Danh sách chương