Tần Cảnh một đêm ngủ không ngon.
Ngẫu nhiên ý tưởng đột phát, liên tưởng đến tình tiết phim truyền hình, trong não liền hiện ra hình ảnh Tô Mạn câu dẫn Doãn Thiên Dã. Tuy rằng loại ý nghĩ này thường xuyên nhảy ra, nhưng cô cũng không có quá nhiều xoắn xuýt.
Nghĩ đến hôm đó, Doãn Thiên Dã ôm cô, thổ lộ tình cảm với cô như thế nào, cô liền yên tâm đến kì lạ.
Cô không biết sức mạnh này đến từ đâu, không hề có căn cứ mà lại tin chắc, Doãn Thiên Dã sẽ không làm chuyện có lỗi với cô. Tuy rằng, hiện tại cô còn chưa phải bạn gái anh, làm cái gì cũng không thể nói là có lỗi gì cả.
Tần Cảnh quay qua quay lại cả buổi tối trên giường như rán bánh! Cô nghĩ, nếu như cô là bạn gái Doãn Thiên Dã có phải hơn không, nói thế nào thì nói, có nhiều việc vẫn cần danh chính ngôn thuận!
Như thế cô liền có thể không cho phép phụ nữ khác vào nhà anh, càng đừng nói đến tắm rửa trong nhà anh; như thế cô liền có thể không cho anh quá phận thân mật với phụ nữ khác, còn có thể yêu cầu anh về sau không được nhận phim có cảnh hôn; đúng rồi, gặp phải tình huống như hôm này, cô có thể trực tiếp chạy vội lên lầu, lật chăn mền của anh, lôi anh xuống giường;
Có lẽ anh không biết chuyện gì cả, vậy cô có thể lại dỗ anh, sau đó ôm anh ngủ thật ngoan!
A!!! Nếu như là bạn gái Doãn Thiên Dã thì tốt!
Tần Cảnh càng nghĩ nội tâm càng biến chuyển dữ dội, một mình làm tổ trong chăn mà đỏ mặt, đạp ván giường rầm rầm.
Kỳ thật, vẫn đều muốn được ở bên anh. Do dự lúc trước không phải là không yêu, chỉ là, không dám.
Lấy quan hệ hai người bọn họ hiện tại mà nói, thế giao gia tộc, thanh mai trúc mã, người yêu cũ, quá nhiều quá nhiều, nếu như lần thứ hai yêu nhau mà lại thất bại mà chấm dứt, những người trong nhà, đều sẽ có sự khó chịu và lúng túng.
Cho nên, cô mới không yên tâm, mới thấp thỏm, mới do dự.
Chính là, hiện tại, là thực sự muốn trở lại bên nhau a!
Nếu không, thương lượng với Doãn Thiên Dã một chút, trước hẹn hò, không thông báo cho phụ huynh hai bên, đợi về sau phát triển đến lúc chuẩn bị kết hôn rồi nói. Nếu như nửa đường đứt gánh, vậy làm như chưa xảy ra chuyện gì cả, cũng không làm ảnh hưởng tâm tình của trưởng bối.
Nhưng mà, vừa mới thổ lộ đã nói những chuyện đứng đắn như kết hôn này khác, quá ngại ngùng đi, hơn nữa, có khi còn hù sợ Doãn cặn bã.
Tôi chỉ là muốn in relationship thôi, sao phiền toái quá thế!
Tần Cảnh chui đầu vào trong chăn, ấp úng thét chói tai!
Nghĩ muốn gọi điện thoại cho Doãn Thiên Dã, lại đau lòng anh quá mệt mỏi, không nhẫn tâm làm phiền anh; không gọi điện thoại đi, lại tức giận chính mình ngồi đây một mình xoắn xuýt tình cảm đầy bụng không chỗ nói hết, anh lại đang ngáy ò ó o!
Một Tần Cảnh ngoài đời thực chưa từng yêu đương gì, bị chính cảm xúc bùng phát đầy đầu làm cho một đêm chưa ngủ.
May là, bởi vì thời gian biểu của Long Kỳ và Tập Vi Lam có chút xung đột, ngày hôm sau theo kế hoạch lưu lại làm ngày nghỉ. Cho nên, trằn trọc trăn trở đến trời tờ mờ sáng, Tần Cảnh mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
Bất quá, sự tình trong lòng chưa giải quyết, vẫn là ngủ không an ổn, buổi sáng mười giờ rưỡi, cô liền tỉnh lại.
Vén rèm, nhìn thấy ánh mặt trời chói lóa của mùa hè, trong lòng Tần Cảnh đột nhiên một mảnh sáng tỏ thông suốt, giống như trăn trở loạn thất bát tao đêm qua đều bay hết, cô rất xác định, hôm nay phải đi tìm Doãn Thiên Dã để nói rõ ràng hết thảy.
Bởi vì không xác định được Doãn Thiên Dã hiện tại thời gian làm việc và nghỉ ngơi ra sao, không biết anh hiện tại là đang làm việc hay là ngủ bù, cho nên trước gửi cái tin nhắn, hỏi hôm nay có thời gian gặp mặt hay không.
Tin nhắn vừa mới gửi đi, cùng lắm mười giây, điện thoại đã gọi đến.
Cô trong nháy mắt an tâm hẳn.
Rất lâu không được nghe giọng nói của Doãn Thiên Dã, tựa hồ so với trong ấn tượng thấp hơn nhu hòa hơn rất nhiều: "Hai giờ chiều nay anh đến Thịnh Hạ gặp biên kịch, chắc sẽ mất khoảng bốn năm mươi phút! Sau đó thì không có việc bận gì cả!"
Tần Cảnh ngăn nắp thứ tự trả lời: "Vâng, vậy chúng ta ba giờ hơn gặp ở Thịnh Hạ đi!"
Vừa dứt lời, truyền tới giọng nói tươi sáng của Tô Mạn: "Thiên Dã, bữa sáng được rồi đây!"
Tần Cảnh trầm mặc.
Ách, đêm qua, Tô Mạn không trở về sao?
Đầu bên kia điện thoại, Doãn Thiên Dã cũng đần ra một chút, vài giây sau, nhẹ giọng gọi khẽ: "Tần Cảnh!"
"Vâng?"
"Không nên hiểu lầm anh, được chứ?"
"Được!"
Cô không chút suy nghĩ, chém đinh chặt sắt trả lời. Không biết vì sao, một khắc này, cô không hề do dự tin tưởng anh, tin tưởng một cách rất thân thiết rất an tâm.
Bên này Doãn Thiên Dã tựa hồ mang một tia cười rất mỏng rất nhẹ, nói: "Buổi chiều gặp!"
"Vâng, buổi chiều gặp!"
Để điện thoại xuống, Tần Cảnh tinh thần phấn chấn, đáng tiếc, không có việc gì để làm. Thế là, nghe nhạc, lôi chổi giẻ ra quét tước nhà từ trên xuống dưới một lượt. Vừa sung sướng lau dọn, vừa lại nghĩ, trước kia có Doãn Thiên Dã ở đây, đều để anh làm. Ân, quả nhiên vẫn là lôi được Doãn Thiên Dã về đây thì thật tốt bao nhiêu!
Trời nóng làm việc, trời lạnh chui vào chăn, thật tốt nha!
Bận việc nửa ngày, ngẩng đầu lên cũng đã một giờ rưỡi.
Tần Cảnh thu thập xong xuôi, chuẩn bị ra cửa, vừa muốn tắt TV, lại bị một tin tức hình ảnh giật gân trên TV làm cho chấn động đến thừ người —— dưới hầm để xe, ánh đèn sáng tối mù mịt, một đôi nam nữ thân mật ôm nhau.
Tất cả dường như trở lại lúc bắt đầu, khi cô cho truyền tin cảnh thân mật dưới bãi đỗ xe của Tập Vi Lam và An Nham.
Chỉ là hiện tại, trong ảnh này nam chính đổi thành Doãn Thiên Dã, mà cô gái cơ hồ nửa-khỏa-thân trong lòng anh, không phải là cô sao?
Tần Cảnh không thể tin được nhìn chòng chọc tấm hình này, trong lòng từng chút từng chút lạnh buốt, cảnh tượng Doãn Thiên Dã cài lại áo lót giúp cô, vậy mà lại bị máy camera theo dõi an ninh quay được hay sao?
Hiện tại đang là lúc tin đồn tình cảm của anh với Tô Mạn được truyền bá đến mức cao nhất, lúc này mà khơi ra chuyện này, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tiêu cực! Sớm biết, hôm đó cô đã không nhờ anh giúp!
Nhưng lời nói của người dẫn chương trình, rất nhanh loại bỏ lo lắng của Tần Cảnh, bởi vì tất cả nước bẩn đều hắt lên người cô.
Advertisement / Quảng cáo
Một tấm lại một tấm hình được đưa lên, Tần Cảnh là tự mình cởi áo, mà sau đó, Doãn Thiên Dã lại lôi kéo áo cô. Đoạn giữa Doãn Thiên Dã giúp cô chỉnh lại áo trong, lại một cách rất ảo diệu bị cắt đi.
Phối hợp với tấm ảnh này kia chẳng có nguyên nhân kết quả gì, lời của người dẫn, liền rất thuyết phục người xem.
Chỉ chính là, người của truyền thông Tần Cảnh bị tổ chuyên mục của "Chuyện ngôi sao" xua đuổi, giữa giới giải trí này dường như không có chỗ dừng chân, gần đây tham gia cuộc thi đạo diễn của Thịnh Hạ. Thực lực bất tài không làm được, ngược lại đi cửa sau, sử dụng thủ đoạn hạ lưu vô cùng □ Doãn Thiên Dã, nhưng người kia đối mặt sắc đẹp, không bị ảnh hưởng.
Đồng thời, cái chương trình này lại còn tiết lộ kì thật diễn viên mới Doãn Thiên Dã là người thừa kế một tập đoàn đầu não trong ngành. Tần Cảnh chính là bởi vì nghe được cái tin tức □ này, cho nên mới tìm mọi cách câu dẫn Doãn Thiên Dã, còn mang chính mình đưa lên cửa. Lại không ngờ một màn không đỡ được như thế, còn bị camera an ninh thu được.
Tần Cảnh bình tĩnh xem xong mẩu tin tức này, ngược lại không còn có tâm trạng gì đặc biệt.
Kỳ quái, giống như là có người đang cố ý chèn ép cô, nhưng nhưng lại không muốn làm ảnh hưởng đến Doãn Thiên Dã vậy. Cho nên, tấm ảnh Doãn Thiên Dã chỉnh áo cho cô không được đưa ra, và cũng vì vậy thân phận hiển hách của Doãn Thiên Dã và tình hình "chán nản" của cô "gần đây" được tô lên thuyết phục như thế.
Tiếp theo chương trình đó còn đưa lên bình luận trên microblog, nghìn bài một điệu chửi mắng Tần Cảnh, nói cô chuyên môn phá hoại tình cảm của người khác, nói cái gì mà kiên quyết ủng hộ Tô Mạn.
Tần Cảnh cảm thấy rất ba chấm, nhưng càng ba chấm hơn nữa là, lại có người trên mạng còn nói là Tần Cảnh giỏi nhất là làm tiểu tam.
Nói cái gì mà năm đó, cô chen chân vào giữa An Nham với Tập Vi Lam, khiến cho bọn họ tình duyên lãng mạn vừa mới bị tuồn tin ra liền hư hư thực thực phải thảm đạm chia tay; mà hiện tại, cô lại chen vào giữa Doãn Thiên Dã và Tô Man một đôi hoàn mỹ như thế, quả thực là quá không biết xấu hổ.
Tần Cảnh nhìn ngắm điện thoại một hồi, không biết là Doãn Thiên Dã có nghe được mẩu tin này không? Ở trong tòa nhà của Thịnh Hạ, tùy tiện chỗ nào cũng có màn hình cập nhật tình hình giới giải trí, không biết cũng khó đi!
Chỉ là, anh còn chưa gọi điện thoại cho cô, cô do dự ấn số rồi gọi, cũng không có ai nghe máy.
Chắc là, hiện giờ anh cũng đang gặp mặt biên kịch rồi, điện thoại để yên lặng đi!
Tần Cảnh tắt TV, ra khỏi cửa tâm trạng không mấy thoải mái.
Đến khi đến được hầm để xe ở Thịnh Hạ, vừa vặn là hai giờ rưỡi.
Vào thang máy, trên màn hình truyền tin, vẫn là tin cô "chen chân" tình cảm lưu luyến của Doãn Thiên Dã với Tô Mạn. Tần Cảnh ánh mắt trống rỗng nhìn chòng chọc màn hình, ánh mắt càng lúc càng âm u.
Xem ra, người trong giới bất mãn với cô, quả nhiên rất nhiều. Cho nên, mỗi lần chỉ lộ ra hơi chút sơ suất, cũng sẽ bị tóm lấy đại tác thành văn chương khiến người ta ném đá.
Tuy tâm trạng cô không đến nỗi tệ, nhưng mạc danh kỳ diệu bị oan uổng, vẫn có chút ấm ức, quan trọng nhất là, cô vốn nỗ lực muốn triển khai một cuộc sống và sự nghiệp hoàn toàn mới.
Cô không hi vọng trở thành một nữ đạo diễn mà tin đồn còn có thanh thế lớn hơn cả tác phẩm điện ảnh.
Nhưng hiện tại làm cô lo lắng nhất, vẫn là Doãn Thiên Dã. Bởi vì cô biết, tính cách của Doãn Thiên Dã cũng là như vậy, nếu như thực sự lưu tâm với việc nào đó, thì sẽ không mong bị quấy nhiễu.
Cho nên vụ tai tiếng tình dục này quấy nhiễu anh cũng không ít đâu, nhất là bây giờ người xem đều ghép đôi anh với Tô Man thành một đôi tình nhân hoàn mỹ.
Người mới bắt đầu sự nghiệp, đã bị một vụ tin đồn về tình cảm, chắc hẳn Doãn Thiên Dã cũng khó chịu trong lòng.
Tần Cảnh cau mày, giữa cô và anh, tại sao đột nhiên lại có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy?
Hôm nay đâu phải dễ dàng mới có thể hẹn gặp được một lần, có lẽ sẽ tranh thủ xử lý hết những nguy cơ liên quan đến truyền thông, nói không chừng có thể có cả những người đại diện các đơn vị truyền thông được sắp xếp ở đây.
Giờ không có nhiều thời gian, không khéo những lời thực sự cần nói với anh, lại không thể có cơ hội nói ra!
Trong đầu Tần Cảnh suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, đến khi phục hồi tinh thần lại, mới thấy mình đã bước đến đại sảnh tầng một, còn vô thức đi đến trước cửa thang máy.
Từ vị trí này, vừa vặn có thể nhìn thấy cánh cửa lớn bằng thủy tinh, dòng người bắt đầu chuyển động, mấy bảo vệ của Thịnh Hạ căn bản không ngăn được.
Tần Cảnh kinh ngạc, vậy mà có nhiều phóng viên đến thế sao?
Cũng đúng, Tô Mạn là người của Thịnh Hạ, Tần Cảnh đang tham gia cuộc thi lớn cho đạo diễn của Thịnh Hạ, mà "khoa ngoại" là tác phẩm của biên kịch từ Thịnh Hạ, Doãn Thiên Dã thời gian này thường xuyên phải chạy đến Thịnh Hạ, thủ ở chỗ này phỏng vấn nghệ sĩ hoặc là nhân viên công tác có liên quan, là đường nhanh nhất.
Tần Cảnh nghĩ nghĩ, quyết định né ra trước, bằng không bị phóng viên bò lên, chắc chắn không ổn.
Vừa muốn xoay người, lại nghe thấy giữa một bầy phóng viên ôm cây đợi thỏ phát ra một tiếng thét kinh hãi: "Doãn Thiên Dã!"
Tần Cảnh sống lưng run lên, phản xạ có điều kiện liếc nhìn một vòng đại sảnh, không có bóng dáng của anh. Lại nhìn lại, mới thấy anh là từ bên ngoài đi vào, phóng viên vừa thấy, tất cả ùa lên, nhao nhao ồn ào.
Giữa một đám tiếng ồn, Tần Cảnh chẳng thể nghe rõ được một vấn đề gì, nhưng chỉ cần dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng đoán được, còn không phải "Với Tô Mạn là quan hệ gì " "Tần Cảnh có phải đúng là cố quyến rũ anh không " linh tinh.
Lúc đó, thậm chí còn có một phóng viên kêu gào rõ to: "Nghe nói anh trước kia là khách quen của quán ăn đêm phải không?"
Tim Tần Cảnh chợt nhói một cái, lần nữa thất thần.
Vệ sĩ người đại diện và trợ lý vô cùng khó khăn giúp Doãn Thiên Dã đi tiếp. Tuy rằng hiện trường hỗn loạn lại chật chội, nhưng cô vẫn có thể nhìn thật rõ khuôn mặt của anh.
Bởi vì anh dáng quá cao, rất khó bị người ta che khuất.
Anh mang kính râm, biểu tình lãnh khốc mà mát mẻ, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, cô biết, đây là dấu hiệu cho biết anh đang rất không bình tĩnh. Chỉ là, anh đúng là thay đổi, trước mặt công chúng, sẽ không tùy hứng cũng sẽ không phát khùng.
Tần Cảnh cách anh một khoảng, từ xa nhìn anh, cảm thấy tim có chút đau đớn xa lạ, còn có áy náy. Tuy rằng sự tình không phải vì cô mà thành như thế, nhưng, không thể nghi ngờ, cô không trợ giúp được gì cho sự nghiệp diễn viên của anh, ngược lại còn liên luỵ anh.
Doãn Thiên Dã giữa sự giúp đỡ của các nhân viên, không nói một lời nào xuyên qua đám đông phóng viên vây xem, tiến vào đại sảnh. Chỉ là, anh không nhìn thấy cô, mà cùng với những người khác, tùy ý đi đến một thang máy khác còn chưa mở cửa ở bên kia sảnh.
Tần Cảnh cũng sẽ không đần đến mức trước mặt nhiều phóng viên như vạy đi tìm anh, thế là, quyết định đi lên bằng thang máy ngắm cảnh.
Cũng không ngờ, ngoài cửa có một phóng viên mắt tinh, đột nhiên chỉ về phía cô kêu to: "Tần Cảnh! Tần Cảnh ở đằng kia!"
Tần Cảnh cơ hồ là phản xạ có điều kiện xoay người nhằm hướng thang máy ngắm cảnh chạy đi, nhưng mấy cái ký giả này rất nhanh thoát khỏi vòng bảo vệ trị an, xông tới cô.
Mà Tần Cảnh hôm nay đặc ý tỉ mỉ trang điểm một lần, còn, đi giày cao gót...
Kết quả, phải chạy trốn ký giả, chân không đứng vững, nghiêng ngả, người liền đụng vào một cái độc bình trang trí, cái bình hoa nọ lại theo hiệu ứng domino va vào bể cá cảnh nhiệt đới treo tường.
Bùm bùm lốp bốp, tiếng đổ vỡ, cơ hồ vang vọng khắp cả đại sảnh...
Pha lê vỡ thành tiếng động rất lớn, nước bể cá lâu ngày không cọ xanh lè đổ xuống.
Trong nháy mắt, nước bể cá xanh lè, tảo biển xanh mướt, bùn lắng xám đen, thêm cá cảnh nhiệt đới đủ bảy màu tất cả đổ lên Tần Cảnh từ đỉnh đầu đến chân.
Chỉ vài giây, Tần Cảnh liền toàn thân ướt đẫm, trên người đầy mùi nước sát trùng cùng mùi cá hỗn tạp, khó ngửi đến mức buồn nôn.
Nhưng hiện giờ cô thấy xấu hổ nhất là, hi vọng Doãn Thiên Dã với mấy người đó đã vào thang máy rồi.
Cô không muốn lâu như vậy mới gặp lại, nhìn anh phong quang vô hạn, còn cô lại là bộ dạng chật vật lôi thôi thế này! Trong phút chốc, Tần Cảnh vừa ngượng vừa xấu mặt, mặt đỏ lên đến mức không tìm được cái lỗ nẻ mà chui.
Mà mấy cái người này lại vẫn cố bám lấy cô không buông,
Nhóm lớn phóng viên ngoài cửa nhìn thấy cảnh tượng này, càng chen chúc nhau mà lên;
Nhân viên vệ sinh, nhân viên bảo vệ cũng chạy tới chỗ này, xô đẩy phóng viên đang chen lấn thành một đám;
Không ít người giẫm phải đá dính rêu xanh ngã sấp xuống;
Trên sàn nhà nước lênh láng, đám người tàn sát bừa bãi những chú cá nhỏ nhảy nhót "póc póc";
Lúc sau, đại sảnh hoàn toàn hỗn loạn;
Phóng viên thấy Tần Cảnh toàn thân ướt đẫm tóc ướt rối dính trên mặt, trên áo dính đầy cỏ xanh rồi bùn rồi cả những viên sỏi nhỏ, vô cùng chật vật, còn không thương tình, chứ đừng nói buông tha, càng chụp ảnh lia lịa điên cuồng, liên túc nói: "Tần tiểu thư có xem tin tức hôm nay không?"
"Có tấm ảnh làm chứng, không thể phản đối được phải không?"
"Nghe nói cô chen chân An Nham và Tập Vi Lam xong, lại tới phá hoại Doãn Thiên Dã và Tô Mạn sao?"
"Các người đã đủ chưa?" Từ bên ngoài đám người truyền tới một tiếng quát.
Giọng nói này quá mức quen thuộc.
Tần Cảnh mắt lập tức cay cay, nhanh chóng quay mặt đi, không dám nhìn người đó.
Đám phóng viên như ong vỡ tổ lập tức thay đổi tầm mắt: "Xin hỏi Doãn Thiên Dã là đúng có quan hệ gì với Tần Cảnh sao? Vậy chuyện với Tô Mạn rốt cuộc là thật hay giả?"
Tần Cảnh không cần soi gương cũng có thể tưởng tượng được hiện tại trông cô lôi thôi đến mức nào, mũi cay xè, giờ chỉ còn đúng một ý nghĩ: chạy! Thừa dịp mọi người đều dồn chú ý vào người đang đi tới kia, cô cực lực đẩy ra đám người hai bên, nhằm thang máy gần nhất thẳng tiến.
Nhưng phóng viên cũng đâu tha cho cô dễ như vậy.
Ngay khi cô vừa chạy đến được thang máy, đã bị một phóng viên nam nào đó tóm vai: "Doãn Thiên Dã đến đây giải vây cho cô, tiểu thư Tần Cảnh, chẳng lẽ không có cái gì cần nói sao?"
Những người còn lại cũng nhào lên, như quỷ hút máu kìm chặt cô.
Tần Cảnh không còn sức rút tay lại được, người cũng không đứng vững được, giống như trong phim kinh dị, vô số cánh tay vươn tới kéo cô ra khỏi thang máy.
Ngẫu nhiên ý tưởng đột phát, liên tưởng đến tình tiết phim truyền hình, trong não liền hiện ra hình ảnh Tô Mạn câu dẫn Doãn Thiên Dã. Tuy rằng loại ý nghĩ này thường xuyên nhảy ra, nhưng cô cũng không có quá nhiều xoắn xuýt.
Nghĩ đến hôm đó, Doãn Thiên Dã ôm cô, thổ lộ tình cảm với cô như thế nào, cô liền yên tâm đến kì lạ.
Cô không biết sức mạnh này đến từ đâu, không hề có căn cứ mà lại tin chắc, Doãn Thiên Dã sẽ không làm chuyện có lỗi với cô. Tuy rằng, hiện tại cô còn chưa phải bạn gái anh, làm cái gì cũng không thể nói là có lỗi gì cả.
Tần Cảnh quay qua quay lại cả buổi tối trên giường như rán bánh! Cô nghĩ, nếu như cô là bạn gái Doãn Thiên Dã có phải hơn không, nói thế nào thì nói, có nhiều việc vẫn cần danh chính ngôn thuận!
Như thế cô liền có thể không cho phép phụ nữ khác vào nhà anh, càng đừng nói đến tắm rửa trong nhà anh; như thế cô liền có thể không cho anh quá phận thân mật với phụ nữ khác, còn có thể yêu cầu anh về sau không được nhận phim có cảnh hôn; đúng rồi, gặp phải tình huống như hôm này, cô có thể trực tiếp chạy vội lên lầu, lật chăn mền của anh, lôi anh xuống giường;
Có lẽ anh không biết chuyện gì cả, vậy cô có thể lại dỗ anh, sau đó ôm anh ngủ thật ngoan!
A!!! Nếu như là bạn gái Doãn Thiên Dã thì tốt!
Tần Cảnh càng nghĩ nội tâm càng biến chuyển dữ dội, một mình làm tổ trong chăn mà đỏ mặt, đạp ván giường rầm rầm.
Kỳ thật, vẫn đều muốn được ở bên anh. Do dự lúc trước không phải là không yêu, chỉ là, không dám.
Lấy quan hệ hai người bọn họ hiện tại mà nói, thế giao gia tộc, thanh mai trúc mã, người yêu cũ, quá nhiều quá nhiều, nếu như lần thứ hai yêu nhau mà lại thất bại mà chấm dứt, những người trong nhà, đều sẽ có sự khó chịu và lúng túng.
Cho nên, cô mới không yên tâm, mới thấp thỏm, mới do dự.
Chính là, hiện tại, là thực sự muốn trở lại bên nhau a!
Nếu không, thương lượng với Doãn Thiên Dã một chút, trước hẹn hò, không thông báo cho phụ huynh hai bên, đợi về sau phát triển đến lúc chuẩn bị kết hôn rồi nói. Nếu như nửa đường đứt gánh, vậy làm như chưa xảy ra chuyện gì cả, cũng không làm ảnh hưởng tâm tình của trưởng bối.
Nhưng mà, vừa mới thổ lộ đã nói những chuyện đứng đắn như kết hôn này khác, quá ngại ngùng đi, hơn nữa, có khi còn hù sợ Doãn cặn bã.
Tôi chỉ là muốn in relationship thôi, sao phiền toái quá thế!
Tần Cảnh chui đầu vào trong chăn, ấp úng thét chói tai!
Nghĩ muốn gọi điện thoại cho Doãn Thiên Dã, lại đau lòng anh quá mệt mỏi, không nhẫn tâm làm phiền anh; không gọi điện thoại đi, lại tức giận chính mình ngồi đây một mình xoắn xuýt tình cảm đầy bụng không chỗ nói hết, anh lại đang ngáy ò ó o!
Một Tần Cảnh ngoài đời thực chưa từng yêu đương gì, bị chính cảm xúc bùng phát đầy đầu làm cho một đêm chưa ngủ.
May là, bởi vì thời gian biểu của Long Kỳ và Tập Vi Lam có chút xung đột, ngày hôm sau theo kế hoạch lưu lại làm ngày nghỉ. Cho nên, trằn trọc trăn trở đến trời tờ mờ sáng, Tần Cảnh mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
Bất quá, sự tình trong lòng chưa giải quyết, vẫn là ngủ không an ổn, buổi sáng mười giờ rưỡi, cô liền tỉnh lại.
Vén rèm, nhìn thấy ánh mặt trời chói lóa của mùa hè, trong lòng Tần Cảnh đột nhiên một mảnh sáng tỏ thông suốt, giống như trăn trở loạn thất bát tao đêm qua đều bay hết, cô rất xác định, hôm nay phải đi tìm Doãn Thiên Dã để nói rõ ràng hết thảy.
Bởi vì không xác định được Doãn Thiên Dã hiện tại thời gian làm việc và nghỉ ngơi ra sao, không biết anh hiện tại là đang làm việc hay là ngủ bù, cho nên trước gửi cái tin nhắn, hỏi hôm nay có thời gian gặp mặt hay không.
Tin nhắn vừa mới gửi đi, cùng lắm mười giây, điện thoại đã gọi đến.
Cô trong nháy mắt an tâm hẳn.
Rất lâu không được nghe giọng nói của Doãn Thiên Dã, tựa hồ so với trong ấn tượng thấp hơn nhu hòa hơn rất nhiều: "Hai giờ chiều nay anh đến Thịnh Hạ gặp biên kịch, chắc sẽ mất khoảng bốn năm mươi phút! Sau đó thì không có việc bận gì cả!"
Tần Cảnh ngăn nắp thứ tự trả lời: "Vâng, vậy chúng ta ba giờ hơn gặp ở Thịnh Hạ đi!"
Vừa dứt lời, truyền tới giọng nói tươi sáng của Tô Mạn: "Thiên Dã, bữa sáng được rồi đây!"
Tần Cảnh trầm mặc.
Ách, đêm qua, Tô Mạn không trở về sao?
Đầu bên kia điện thoại, Doãn Thiên Dã cũng đần ra một chút, vài giây sau, nhẹ giọng gọi khẽ: "Tần Cảnh!"
"Vâng?"
"Không nên hiểu lầm anh, được chứ?"
"Được!"
Cô không chút suy nghĩ, chém đinh chặt sắt trả lời. Không biết vì sao, một khắc này, cô không hề do dự tin tưởng anh, tin tưởng một cách rất thân thiết rất an tâm.
Bên này Doãn Thiên Dã tựa hồ mang một tia cười rất mỏng rất nhẹ, nói: "Buổi chiều gặp!"
"Vâng, buổi chiều gặp!"
Để điện thoại xuống, Tần Cảnh tinh thần phấn chấn, đáng tiếc, không có việc gì để làm. Thế là, nghe nhạc, lôi chổi giẻ ra quét tước nhà từ trên xuống dưới một lượt. Vừa sung sướng lau dọn, vừa lại nghĩ, trước kia có Doãn Thiên Dã ở đây, đều để anh làm. Ân, quả nhiên vẫn là lôi được Doãn Thiên Dã về đây thì thật tốt bao nhiêu!
Trời nóng làm việc, trời lạnh chui vào chăn, thật tốt nha!
Bận việc nửa ngày, ngẩng đầu lên cũng đã một giờ rưỡi.
Tần Cảnh thu thập xong xuôi, chuẩn bị ra cửa, vừa muốn tắt TV, lại bị một tin tức hình ảnh giật gân trên TV làm cho chấn động đến thừ người —— dưới hầm để xe, ánh đèn sáng tối mù mịt, một đôi nam nữ thân mật ôm nhau.
Tất cả dường như trở lại lúc bắt đầu, khi cô cho truyền tin cảnh thân mật dưới bãi đỗ xe của Tập Vi Lam và An Nham.
Chỉ là hiện tại, trong ảnh này nam chính đổi thành Doãn Thiên Dã, mà cô gái cơ hồ nửa-khỏa-thân trong lòng anh, không phải là cô sao?
Tần Cảnh không thể tin được nhìn chòng chọc tấm hình này, trong lòng từng chút từng chút lạnh buốt, cảnh tượng Doãn Thiên Dã cài lại áo lót giúp cô, vậy mà lại bị máy camera theo dõi an ninh quay được hay sao?
Hiện tại đang là lúc tin đồn tình cảm của anh với Tô Mạn được truyền bá đến mức cao nhất, lúc này mà khơi ra chuyện này, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tiêu cực! Sớm biết, hôm đó cô đã không nhờ anh giúp!
Nhưng lời nói của người dẫn chương trình, rất nhanh loại bỏ lo lắng của Tần Cảnh, bởi vì tất cả nước bẩn đều hắt lên người cô.
Advertisement / Quảng cáo
Một tấm lại một tấm hình được đưa lên, Tần Cảnh là tự mình cởi áo, mà sau đó, Doãn Thiên Dã lại lôi kéo áo cô. Đoạn giữa Doãn Thiên Dã giúp cô chỉnh lại áo trong, lại một cách rất ảo diệu bị cắt đi.
Phối hợp với tấm ảnh này kia chẳng có nguyên nhân kết quả gì, lời của người dẫn, liền rất thuyết phục người xem.
Chỉ chính là, người của truyền thông Tần Cảnh bị tổ chuyên mục của "Chuyện ngôi sao" xua đuổi, giữa giới giải trí này dường như không có chỗ dừng chân, gần đây tham gia cuộc thi đạo diễn của Thịnh Hạ. Thực lực bất tài không làm được, ngược lại đi cửa sau, sử dụng thủ đoạn hạ lưu vô cùng □ Doãn Thiên Dã, nhưng người kia đối mặt sắc đẹp, không bị ảnh hưởng.
Đồng thời, cái chương trình này lại còn tiết lộ kì thật diễn viên mới Doãn Thiên Dã là người thừa kế một tập đoàn đầu não trong ngành. Tần Cảnh chính là bởi vì nghe được cái tin tức □ này, cho nên mới tìm mọi cách câu dẫn Doãn Thiên Dã, còn mang chính mình đưa lên cửa. Lại không ngờ một màn không đỡ được như thế, còn bị camera an ninh thu được.
Tần Cảnh bình tĩnh xem xong mẩu tin tức này, ngược lại không còn có tâm trạng gì đặc biệt.
Kỳ quái, giống như là có người đang cố ý chèn ép cô, nhưng nhưng lại không muốn làm ảnh hưởng đến Doãn Thiên Dã vậy. Cho nên, tấm ảnh Doãn Thiên Dã chỉnh áo cho cô không được đưa ra, và cũng vì vậy thân phận hiển hách của Doãn Thiên Dã và tình hình "chán nản" của cô "gần đây" được tô lên thuyết phục như thế.
Tiếp theo chương trình đó còn đưa lên bình luận trên microblog, nghìn bài một điệu chửi mắng Tần Cảnh, nói cô chuyên môn phá hoại tình cảm của người khác, nói cái gì mà kiên quyết ủng hộ Tô Mạn.
Tần Cảnh cảm thấy rất ba chấm, nhưng càng ba chấm hơn nữa là, lại có người trên mạng còn nói là Tần Cảnh giỏi nhất là làm tiểu tam.
Nói cái gì mà năm đó, cô chen chân vào giữa An Nham với Tập Vi Lam, khiến cho bọn họ tình duyên lãng mạn vừa mới bị tuồn tin ra liền hư hư thực thực phải thảm đạm chia tay; mà hiện tại, cô lại chen vào giữa Doãn Thiên Dã và Tô Man một đôi hoàn mỹ như thế, quả thực là quá không biết xấu hổ.
Tần Cảnh nhìn ngắm điện thoại một hồi, không biết là Doãn Thiên Dã có nghe được mẩu tin này không? Ở trong tòa nhà của Thịnh Hạ, tùy tiện chỗ nào cũng có màn hình cập nhật tình hình giới giải trí, không biết cũng khó đi!
Chỉ là, anh còn chưa gọi điện thoại cho cô, cô do dự ấn số rồi gọi, cũng không có ai nghe máy.
Chắc là, hiện giờ anh cũng đang gặp mặt biên kịch rồi, điện thoại để yên lặng đi!
Tần Cảnh tắt TV, ra khỏi cửa tâm trạng không mấy thoải mái.
Đến khi đến được hầm để xe ở Thịnh Hạ, vừa vặn là hai giờ rưỡi.
Vào thang máy, trên màn hình truyền tin, vẫn là tin cô "chen chân" tình cảm lưu luyến của Doãn Thiên Dã với Tô Mạn. Tần Cảnh ánh mắt trống rỗng nhìn chòng chọc màn hình, ánh mắt càng lúc càng âm u.
Xem ra, người trong giới bất mãn với cô, quả nhiên rất nhiều. Cho nên, mỗi lần chỉ lộ ra hơi chút sơ suất, cũng sẽ bị tóm lấy đại tác thành văn chương khiến người ta ném đá.
Tuy tâm trạng cô không đến nỗi tệ, nhưng mạc danh kỳ diệu bị oan uổng, vẫn có chút ấm ức, quan trọng nhất là, cô vốn nỗ lực muốn triển khai một cuộc sống và sự nghiệp hoàn toàn mới.
Cô không hi vọng trở thành một nữ đạo diễn mà tin đồn còn có thanh thế lớn hơn cả tác phẩm điện ảnh.
Nhưng hiện tại làm cô lo lắng nhất, vẫn là Doãn Thiên Dã. Bởi vì cô biết, tính cách của Doãn Thiên Dã cũng là như vậy, nếu như thực sự lưu tâm với việc nào đó, thì sẽ không mong bị quấy nhiễu.
Cho nên vụ tai tiếng tình dục này quấy nhiễu anh cũng không ít đâu, nhất là bây giờ người xem đều ghép đôi anh với Tô Man thành một đôi tình nhân hoàn mỹ.
Người mới bắt đầu sự nghiệp, đã bị một vụ tin đồn về tình cảm, chắc hẳn Doãn Thiên Dã cũng khó chịu trong lòng.
Tần Cảnh cau mày, giữa cô và anh, tại sao đột nhiên lại có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy?
Hôm nay đâu phải dễ dàng mới có thể hẹn gặp được một lần, có lẽ sẽ tranh thủ xử lý hết những nguy cơ liên quan đến truyền thông, nói không chừng có thể có cả những người đại diện các đơn vị truyền thông được sắp xếp ở đây.
Giờ không có nhiều thời gian, không khéo những lời thực sự cần nói với anh, lại không thể có cơ hội nói ra!
Trong đầu Tần Cảnh suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, đến khi phục hồi tinh thần lại, mới thấy mình đã bước đến đại sảnh tầng một, còn vô thức đi đến trước cửa thang máy.
Từ vị trí này, vừa vặn có thể nhìn thấy cánh cửa lớn bằng thủy tinh, dòng người bắt đầu chuyển động, mấy bảo vệ của Thịnh Hạ căn bản không ngăn được.
Tần Cảnh kinh ngạc, vậy mà có nhiều phóng viên đến thế sao?
Cũng đúng, Tô Mạn là người của Thịnh Hạ, Tần Cảnh đang tham gia cuộc thi lớn cho đạo diễn của Thịnh Hạ, mà "khoa ngoại" là tác phẩm của biên kịch từ Thịnh Hạ, Doãn Thiên Dã thời gian này thường xuyên phải chạy đến Thịnh Hạ, thủ ở chỗ này phỏng vấn nghệ sĩ hoặc là nhân viên công tác có liên quan, là đường nhanh nhất.
Tần Cảnh nghĩ nghĩ, quyết định né ra trước, bằng không bị phóng viên bò lên, chắc chắn không ổn.
Vừa muốn xoay người, lại nghe thấy giữa một bầy phóng viên ôm cây đợi thỏ phát ra một tiếng thét kinh hãi: "Doãn Thiên Dã!"
Tần Cảnh sống lưng run lên, phản xạ có điều kiện liếc nhìn một vòng đại sảnh, không có bóng dáng của anh. Lại nhìn lại, mới thấy anh là từ bên ngoài đi vào, phóng viên vừa thấy, tất cả ùa lên, nhao nhao ồn ào.
Giữa một đám tiếng ồn, Tần Cảnh chẳng thể nghe rõ được một vấn đề gì, nhưng chỉ cần dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng đoán được, còn không phải "Với Tô Mạn là quan hệ gì " "Tần Cảnh có phải đúng là cố quyến rũ anh không " linh tinh.
Lúc đó, thậm chí còn có một phóng viên kêu gào rõ to: "Nghe nói anh trước kia là khách quen của quán ăn đêm phải không?"
Tim Tần Cảnh chợt nhói một cái, lần nữa thất thần.
Vệ sĩ người đại diện và trợ lý vô cùng khó khăn giúp Doãn Thiên Dã đi tiếp. Tuy rằng hiện trường hỗn loạn lại chật chội, nhưng cô vẫn có thể nhìn thật rõ khuôn mặt của anh.
Bởi vì anh dáng quá cao, rất khó bị người ta che khuất.
Anh mang kính râm, biểu tình lãnh khốc mà mát mẻ, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, cô biết, đây là dấu hiệu cho biết anh đang rất không bình tĩnh. Chỉ là, anh đúng là thay đổi, trước mặt công chúng, sẽ không tùy hứng cũng sẽ không phát khùng.
Tần Cảnh cách anh một khoảng, từ xa nhìn anh, cảm thấy tim có chút đau đớn xa lạ, còn có áy náy. Tuy rằng sự tình không phải vì cô mà thành như thế, nhưng, không thể nghi ngờ, cô không trợ giúp được gì cho sự nghiệp diễn viên của anh, ngược lại còn liên luỵ anh.
Doãn Thiên Dã giữa sự giúp đỡ của các nhân viên, không nói một lời nào xuyên qua đám đông phóng viên vây xem, tiến vào đại sảnh. Chỉ là, anh không nhìn thấy cô, mà cùng với những người khác, tùy ý đi đến một thang máy khác còn chưa mở cửa ở bên kia sảnh.
Tần Cảnh cũng sẽ không đần đến mức trước mặt nhiều phóng viên như vạy đi tìm anh, thế là, quyết định đi lên bằng thang máy ngắm cảnh.
Cũng không ngờ, ngoài cửa có một phóng viên mắt tinh, đột nhiên chỉ về phía cô kêu to: "Tần Cảnh! Tần Cảnh ở đằng kia!"
Tần Cảnh cơ hồ là phản xạ có điều kiện xoay người nhằm hướng thang máy ngắm cảnh chạy đi, nhưng mấy cái ký giả này rất nhanh thoát khỏi vòng bảo vệ trị an, xông tới cô.
Mà Tần Cảnh hôm nay đặc ý tỉ mỉ trang điểm một lần, còn, đi giày cao gót...
Kết quả, phải chạy trốn ký giả, chân không đứng vững, nghiêng ngả, người liền đụng vào một cái độc bình trang trí, cái bình hoa nọ lại theo hiệu ứng domino va vào bể cá cảnh nhiệt đới treo tường.
Bùm bùm lốp bốp, tiếng đổ vỡ, cơ hồ vang vọng khắp cả đại sảnh...
Pha lê vỡ thành tiếng động rất lớn, nước bể cá lâu ngày không cọ xanh lè đổ xuống.
Trong nháy mắt, nước bể cá xanh lè, tảo biển xanh mướt, bùn lắng xám đen, thêm cá cảnh nhiệt đới đủ bảy màu tất cả đổ lên Tần Cảnh từ đỉnh đầu đến chân.
Chỉ vài giây, Tần Cảnh liền toàn thân ướt đẫm, trên người đầy mùi nước sát trùng cùng mùi cá hỗn tạp, khó ngửi đến mức buồn nôn.
Nhưng hiện giờ cô thấy xấu hổ nhất là, hi vọng Doãn Thiên Dã với mấy người đó đã vào thang máy rồi.
Cô không muốn lâu như vậy mới gặp lại, nhìn anh phong quang vô hạn, còn cô lại là bộ dạng chật vật lôi thôi thế này! Trong phút chốc, Tần Cảnh vừa ngượng vừa xấu mặt, mặt đỏ lên đến mức không tìm được cái lỗ nẻ mà chui.
Mà mấy cái người này lại vẫn cố bám lấy cô không buông,
Nhóm lớn phóng viên ngoài cửa nhìn thấy cảnh tượng này, càng chen chúc nhau mà lên;
Nhân viên vệ sinh, nhân viên bảo vệ cũng chạy tới chỗ này, xô đẩy phóng viên đang chen lấn thành một đám;
Không ít người giẫm phải đá dính rêu xanh ngã sấp xuống;
Trên sàn nhà nước lênh láng, đám người tàn sát bừa bãi những chú cá nhỏ nhảy nhót "póc póc";
Lúc sau, đại sảnh hoàn toàn hỗn loạn;
Phóng viên thấy Tần Cảnh toàn thân ướt đẫm tóc ướt rối dính trên mặt, trên áo dính đầy cỏ xanh rồi bùn rồi cả những viên sỏi nhỏ, vô cùng chật vật, còn không thương tình, chứ đừng nói buông tha, càng chụp ảnh lia lịa điên cuồng, liên túc nói: "Tần tiểu thư có xem tin tức hôm nay không?"
"Có tấm ảnh làm chứng, không thể phản đối được phải không?"
"Nghe nói cô chen chân An Nham và Tập Vi Lam xong, lại tới phá hoại Doãn Thiên Dã và Tô Mạn sao?"
"Các người đã đủ chưa?" Từ bên ngoài đám người truyền tới một tiếng quát.
Giọng nói này quá mức quen thuộc.
Tần Cảnh mắt lập tức cay cay, nhanh chóng quay mặt đi, không dám nhìn người đó.
Đám phóng viên như ong vỡ tổ lập tức thay đổi tầm mắt: "Xin hỏi Doãn Thiên Dã là đúng có quan hệ gì với Tần Cảnh sao? Vậy chuyện với Tô Mạn rốt cuộc là thật hay giả?"
Tần Cảnh không cần soi gương cũng có thể tưởng tượng được hiện tại trông cô lôi thôi đến mức nào, mũi cay xè, giờ chỉ còn đúng một ý nghĩ: chạy! Thừa dịp mọi người đều dồn chú ý vào người đang đi tới kia, cô cực lực đẩy ra đám người hai bên, nhằm thang máy gần nhất thẳng tiến.
Nhưng phóng viên cũng đâu tha cho cô dễ như vậy.
Ngay khi cô vừa chạy đến được thang máy, đã bị một phóng viên nam nào đó tóm vai: "Doãn Thiên Dã đến đây giải vây cho cô, tiểu thư Tần Cảnh, chẳng lẽ không có cái gì cần nói sao?"
Những người còn lại cũng nhào lên, như quỷ hút máu kìm chặt cô.
Tần Cảnh không còn sức rút tay lại được, người cũng không đứng vững được, giống như trong phim kinh dị, vô số cánh tay vươn tới kéo cô ra khỏi thang máy.
Danh sách chương