Quan Hân Hân ngay từ giây phút Doãn Thiên Dã tiến vào đã sững sờ rất lâu, thứ nhất là bởi vì nàng nghĩ rằng Doãn công tử tai to mặt lớn mà lại ưa nhìn như vậy; thứ hai là bởi vì nàng gặp anh một lần rồi, lại cho rằng anh vô danh tiểu tốt mà cự tuyệt cho anh số điện thoại.
Nếu không, có lẽ anh đã liên lạc nàng từ lâu rồi, còn chờ tới bây giờ làm gì?
Quan Hân Hân trong phút chốc đặc biệt hận cái cô nhà báo nói anh chỉ là trợ lý kia, hình như tên Tần Cảnh phải không!
Nhưng nàng rất nhanh phục hồi tinh thần, trái tim nai con đập loạn ngồi ở trên ghế, nhìn anh ta càng ngày càng gần đến ngồi bên cạnh mình, nhưng nàng ngượng ngùng nửa ngày, Doãn Thiên Dã cũng không có chú ý đến nàng, cuối cùng vẫn là để Cao Hàn tới giới thiệu.
"Chào anh!" Quan Hân Hân phá lệ thẹn thùng, "Chúng ta, hình như đã từng gặp một lần!"
Doãn Thiên Dã không chút đếm xỉa "Ân" một tiếng, cũng không thể hiện gì khác.
Quan Hân Hân có điểm rất quẫn, chẳng lẽ nói vậy, lần trước cự tuyệt cho anh ấy số điện thoại, thực sự chọc giận anh ấy rồi? Cũng đúng, người ta là cậu ấm, nàng lần trước quả thật quá làm hắn mất mặt, chắc chắn đã lưu lại ấn tượng không tốt!
Nhưng trong lòng Doãn Thiên Dã nghĩ cũng là, chao ôi, không thể không thừa nhận, Tần Cảnh hôm đó ở studio phân tích cho anh như thế, quả thật là đúng. Nữ diễn viên tên kì quái này chính là thuộc loại thứ năm.
Ngay từ đầu còn ra vẻ kiêu căng, không cho anh điện thoại, chờ anh thực sự không thẻ chấp nhận được phải tự đi tìm, ngược lại nhờ bạn bè giới thiệu làm quen với bọn anh. Quá giả, thực quá giả!
Không hứng thú...
Doãn Thiên Dã thản nhiên xoay xoay ly rượu, thực hết sức khó có hứng thú, được chưa?
Không chỉ là không hứng thú, càng thêm cảm thấy bi ai, được chưa?
Vì cái gì anh, một cái đàn ông thanh niên thân thể cường tráng thủ hướng bình thường, nhìn thấy nữ nhân lộ ngực lộ đùi, không có hứng thú hả???
Càng nghĩ càng cảm thấy anh chính là bi kịch a! Shit!
Bên cạnh Cao Hàn thấy Doãn Thiên Dã không nóng không lạnh, có chút kỳ quái, vội tới đây góp vui: "Ồ, nghe nói hai người trước đây đã từng gặp nhau rồi, rất có duyên a! Lưu số điện thoại không?"
Doãn Thiên Dã không mặn không nhạt nói "Không có", kế tiếp, vẫn là không có biểu hiện gì.
Quan Hân Hân lập tức tương đối thông minh, ngại ngùng muốn xin số, sợ hắn không đồng ý, trực tiếp chuyển danh thiếp ra: "Tôi lần trước quên mang danh thiếp, lần này không quên!"
Doãn Thiên Dã cũng không đến mức nói thật mà cự tuyệt danh thiếp của nàng, nhận lấy rồi nhét vào trong túi quần, cũng không nói thêm gì nữa.
Quan Hân Hân khe khẽ mỉm cười, trong lòng thầm rất đắc ý, nếu bảo muốn số điện thoại của anh ta, chỉ cần tìm Cao Hàn là được, dù sao lần này cũng xem như đã quen biết.
Doãn Thiên Dã đem rượu trong cốc uống xong, không thấy có hứng gì nữa, quyết định đi về trước.
Mộ Dực Thần tiễn anh về.
Trên đường, Mộ Dực Thần buột miệng hỏi: "Thiên Dã, anh biến đổi nhiều quá!" Doãn Thiên Dã cũng không đáp hắn ngay, hắn lại thêm một câu, "Biến đổi như là, quay đầu trở lại vậy!"
Doãn Thiên Dã mặt âm trầm, vẫn không nói chuyện, sau một lúc lâu, quay đầu nhìn thoáng qua cô gái ngủ say nằm ở trên băng sau xe, có chút âm hiểm nói: "Cô ta không giống như gu của cậu!"
Thế là, vị trí người bị quây thay đổi.
Mộ Dực Thần cười có chút khổ: "Chính là khắc vào tim rồi, biết làm sao đây?"
Doãn Thiên Dã hơi hơi ngơ ngẩn, không nghĩ đến Mộ Dực Thần ở trên tình trường so với anh còn phong lưu hơn lại có thể nói ra một lời như vậy, càng không nghĩ đến người có thể khiến hắn để ý, là một cô gái yên tĩnh đến không tiếng động như thế.
Đến khi Mộ Dực Thần dừng xe trước cổng tiểu khu Tần Cảnh đang ở, hắn kinh ngạc: "Muộn như vậy anh còn đến tìm Tần Cảnh sao?" Nói xong, ý vị thâm trường cười: "Chỉ là bạn bè nha!"
Doãn Thiên Dã nhíu mày: "Lo chuyện của cậu đi!"
Lên lầu vào nhà, Tần Cảnh đã từ trong khung cảnh giấy lộn bừa bãi khắp nơi được duy trì từ lúc anh ra khỏi nhỏ, mặc một bộ đồ ngủ trắng trắng có tai thỏ, cười tít mắt ngồi ở trên ghế sofa, trên bàn trà bày một cái bánh ngọt hạch đào hoa quả lớn, có vẻ là đang chờ hắn.
Loại cười tít mắt này, là kiểu tươi cười âm hiểm đặc trưng của con hồ ly nhỏ Tần Cảnh kia.
Doãn Thiên Dã cảm giác không khí không đúng, một chút toàn thân đều căng thẳng, lòng thầm lặng lẽ nghiền ngẫm một chút, cảm thấy cô bình thường sẽ không tốt bụng làm bánh ngọt cho anh như thế này, nhất định là có âm mưu!
A! Khẳng định là việc anh trộm thẻ vàng của bố bị phát hiện rồi, cô chuẩn bị cho hắn một viên kẹo, sau đó là một gậy!
Chính là, cô dựa vào cái gì mà giáo huấn anh? Advertisement / Quảng cáo
Anh hôm nay từ sáng đến tối bi thống như vậy—— sa vào bước đường làm trộm, bị chó cắn, đối với nữ nhân không hứng thú, dạo quán bar mà như làm chuyện đại nghịch bất đạo, là vì cái gì?
Còn không phải bị cô áp bách đến mức sớm ăn vào thần kinh rồi!
Nghĩ đến đây, Doãn Thiên Dã tâm tình càng thêm tối tăm, mặt tối sầm đi đến trước mặt cô ngồi xuống, nhìn thoáng qua cái bánh ngọt nọ, lạnh lùng nói: "Hôm sinh nhật bà nội, em biết vì sao tôi muốn em ăn miếng bánh của tôi cho em ăn không?"
"Ha?" Tần Cảnh có chút không phản ứng kịp, sau một lúc lâu, nghĩ đến đúng là có chuyện như vậy.
Hình như là lúc đó Doãn Thiên Dã nói: "Tần Cảnh, ngon như vậy, chính em cũng nếm thử!" Nói còn chưa dứt lời, bị ai hung hăng đá một cước, kết quả ngột ngạt ngậm miệng.
"Vì sao?" Tần Cảnh rất ngây thơ hỏi.
Doãn Thiên Dã lần này ngược lại cười thật sự vui vẻ: "Bởi vì quá khó ăn, nhưng là bà nội không muốn đả kích em, cho nên không cho tất cả chúng tôi nói gì hết!"
Tần Cảnh:...
Mệt cho cô tiêu tốn bao nhiêu thời gian như thế, còn cho rằng đã học được thành thạo một nghề rồi, hôm nay còn đem cái này ra để dụ dỗ Doãn tiểu cặn bã, không ngờ...
Tần Cảnh nhìn thấy trong mắt Doãn Thiên Dã tràn đầy ánh sáng, giọng nói trong nháy mắt trầm thấp, gằn từng chữ: "Vậy anh cũng muốn đưa cái này cho tôi ăn hết!"
Doãn Thiên Dã gặp ánh mắt hung ác của cô, bỗng nhiên lưng một trận lạnh run. Doãn mẹ đã từng nói, vĩnh viễn không được nói phụ nữ làm thức ăn không ngon, cái này so với bảo người đàn ông của cô ta không tốt còn nghiêm trọng hơn.
Doãn Thiên Dã lòng còn sợ hãi vô ý thức rụt về phía sau, không nói tiếp.
Tần Cảnh thấy Doãn Thiên Dã mặt xám ngoét, cảm thấy mình vừa rồi hơi dữ quá, bất lợi cho việc bồi dưỡng cảm tình, thế là buông lỏng một chút bộ mặt dữ tợn, người cũng không tự giác cuộn tròn đến bên cạnh bàn trà, ngước nhìn anh, nói khẽ:
"Tôi nghe nói, anh... Anh hôm nay, hình như là... Bị chó cắn!"
Mẹ ơi, việc tốt không ra tới cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm!
Doãn Thiên Dã giờ phút này bộ mặt biểu cảm âm đến mấy độ, quả thực có thể dùng không lời nghẹn họng để hình dung! Vì sao chuyện khủng khiếp kia, cô biết nhanh vậy? Cô với bố anh có bộ đàm truyền tin tức thời sao?
Nhưng hiện tại mấu chốt còn không phải vấn đề mất mặt, mà là cô biết hắn đi trộm tiền, còn không biết muốn thế nào oang oang răn dạy anh đây?
Nhưng Tần Cảnh không có biểu hiện ra cái gì là muốn dạy dỗ anh hết, mà là rất đồng cảm rất hổ thẹn than thở một hơi, thậm chí còn có hối hận nói: "Doãn Thiên Dã, kỳ thật, tôi cảm thấy, tôi rất có lỗi với anh!"
Doãn Thiên Dã nguyên bản còn chuẩn bị tâm lý đủ cả, vừa nghe thấy không đúng, phi thường kinh ngạc:
"Nói đi!"
Tần Cảnh làm như thể đau tim nhức óc: "Tôi cảm thấy tôi không nên cho bố anh cái chủ ý dở hơi đó, bức anh đến như vậy! Dù là ai cũng chịu không được. Dù sao, anh sống như thế kia nhiều quen rồi, không thể sửa đổi nhanh chóng như vậy! Hơn nữa, anh có nhiều bạn bè như thế, cần xã giao nhiều, mà tôi lại quản anh nghiêm như vậy, còn tịch thu tiền của anh. Cũng không nghĩ đến, làm vậy thì anh làm sao qua lại bình thường với bạn bè anh!"
Doãn Thiên Dã nhãn tình xinh đẹp sóng nước lấp lánh, cảm thấy thế giới bất chợt sáng bừng lên, cô thế nào bây giờ mới tỉnh ngộ! Bất quá, tuy rằng nói oán thán vậy, nhưng cô nói quá hay, anh kìm lòng không đậu gật đầu lia lịa:
"Sau đó thì, tiếp tục!"
Tần Cảnh ngoan ngoãn đáp: "Hơn nữa, gần đây anh làm ở bộ phận quản lý nghệ sĩ cũng rất tốt, tôi cảm thấy, anh không có tệ như trước đây tôi nghĩ. Lại nói, tôi cũng đáp ứng anh rồi, sẽ thay anh xin lại nhà và xe của anh về."
Doãn Thiên Dã nháy mắt mâu quang chợt lóe, cơ hồ mắt lóe tinh quang ôn nhu và kích động.
Tần Cảnh cúi đầu, ngại ngùng ho hai tiếng: "Bất quá, trước mắt, tôi chỉ giúp anh lấy lại xe. Về phần nhà, có thể phải chờ anh bắt đầu ký hợp động rồi nói sau!"
Thế Doãn Thiên Dã đã cảm thấy vạn hạnh rồi a! Hôm nay về nhà còn phải để Mộ Dực Thần đưa về, thật sự là quá bực đúng không!
"Em nói thật?"
"Ừm!" Tần Cảnh từ trong túi áo tìm ra chìa khóa xe đưa anh, "Này, Ferrari của anh! Tôi đã để nó xuống hầm xe giúp anh!"
Doãn Thiên Dã nhận chìa khóa, cảm nhận một loại cảm giác vừa vui sướng vừa chua xót, giống như phú ông bị trộm đi tài sản lớn rốt cục tìm về vật bị mất đầu tiên.
Tần Cảnh lúm đồng tiền như hoa nhìn anh, đẩy bánh ngọt đến trước mặt anh, ôn nhu lại biết điều: "Lần này làm với lần trước có chút không giống nhau! Anh nếm thử, xem như biểu đạt áy náy của tôi đối với anh!"
Doãn Thiên Dã hiện đang tâm tình tốt, đương nhiên cái gì cũng tốt, cầm lấy thìa xắn một miếng bỏ vào trong miệng, quả nhiên so với lần trước ngon hơn, thế là vừa lòng ăn miếng thứ N.
Tần Cảnh ngẩng đầu, giọng điệu từ đầu đến cuối đều rất ôn nhu; mà Doãn Thiên Dã ăn bánh ngọt, bất kỳ lúc nào phát âm cũng rất ú ớ:
"Ngon sao?"
"Ngô!"
"Đúng rồi, tôi đã nghĩ kĩ kịch bản phim rồi!"
"Ân!"
"Còn có, Trâu Manh giới thiệu phó đạo diễn, đạo diễn bối cảnh, đạo diễn ánh sáng còn có rất nhiều nhân viên khác cho tôi, tôi đã sàng lọc rất lâu, cuối cùng cũng chọn được!"
"Ngô!"
"Chỉ còn việc gửi một bộ phim thật ấn tượng cho giám khảo, sau đó tham gia cuộc thi đạo diễn đó. Mà tôi đã nghiên cứu hoàn cảnh mấy giám khảo lần này rồi, có lẽ vẫn có thể có chỗ lợi dụng được! Lần này nhất định phải cố gắng!"
"Ân!"
"Nga, đúng rồi, vừa mới bắt đầu nghĩ có rất nhiều ý tưởng, nhưng chuyện quá phức tạp, quay lên phim không biểu hiện hết. Quá ngắn, lại không thể đánh động lòng người! Cuối cùng, vẫn là chuyện trong nhà gần đây gợi ý cho tôi! Hơn nữa, thời gian bình chọn vừa vặn là tuần đầu tháng sáu!"
"... Ân!"
"Cho nên, kịch bản của tôi là nói về tình cha con! Kể về một đứa con trai phản nghịch với lão ba đau tim nhức óc, mâu thuẫn chiến tranh rồi làm hòa!"
"... Ân..."
"Thiếu vai nam chính, anh đến diễn đi!"
"..."
Anh biết mà, cô đâu có tốt bụng như vậy!!! Shit!
Nếu không, có lẽ anh đã liên lạc nàng từ lâu rồi, còn chờ tới bây giờ làm gì?
Quan Hân Hân trong phút chốc đặc biệt hận cái cô nhà báo nói anh chỉ là trợ lý kia, hình như tên Tần Cảnh phải không!
Nhưng nàng rất nhanh phục hồi tinh thần, trái tim nai con đập loạn ngồi ở trên ghế, nhìn anh ta càng ngày càng gần đến ngồi bên cạnh mình, nhưng nàng ngượng ngùng nửa ngày, Doãn Thiên Dã cũng không có chú ý đến nàng, cuối cùng vẫn là để Cao Hàn tới giới thiệu.
"Chào anh!" Quan Hân Hân phá lệ thẹn thùng, "Chúng ta, hình như đã từng gặp một lần!"
Doãn Thiên Dã không chút đếm xỉa "Ân" một tiếng, cũng không thể hiện gì khác.
Quan Hân Hân có điểm rất quẫn, chẳng lẽ nói vậy, lần trước cự tuyệt cho anh ấy số điện thoại, thực sự chọc giận anh ấy rồi? Cũng đúng, người ta là cậu ấm, nàng lần trước quả thật quá làm hắn mất mặt, chắc chắn đã lưu lại ấn tượng không tốt!
Nhưng trong lòng Doãn Thiên Dã nghĩ cũng là, chao ôi, không thể không thừa nhận, Tần Cảnh hôm đó ở studio phân tích cho anh như thế, quả thật là đúng. Nữ diễn viên tên kì quái này chính là thuộc loại thứ năm.
Ngay từ đầu còn ra vẻ kiêu căng, không cho anh điện thoại, chờ anh thực sự không thẻ chấp nhận được phải tự đi tìm, ngược lại nhờ bạn bè giới thiệu làm quen với bọn anh. Quá giả, thực quá giả!
Không hứng thú...
Doãn Thiên Dã thản nhiên xoay xoay ly rượu, thực hết sức khó có hứng thú, được chưa?
Không chỉ là không hứng thú, càng thêm cảm thấy bi ai, được chưa?
Vì cái gì anh, một cái đàn ông thanh niên thân thể cường tráng thủ hướng bình thường, nhìn thấy nữ nhân lộ ngực lộ đùi, không có hứng thú hả???
Càng nghĩ càng cảm thấy anh chính là bi kịch a! Shit!
Bên cạnh Cao Hàn thấy Doãn Thiên Dã không nóng không lạnh, có chút kỳ quái, vội tới đây góp vui: "Ồ, nghe nói hai người trước đây đã từng gặp nhau rồi, rất có duyên a! Lưu số điện thoại không?"
Doãn Thiên Dã không mặn không nhạt nói "Không có", kế tiếp, vẫn là không có biểu hiện gì.
Quan Hân Hân lập tức tương đối thông minh, ngại ngùng muốn xin số, sợ hắn không đồng ý, trực tiếp chuyển danh thiếp ra: "Tôi lần trước quên mang danh thiếp, lần này không quên!"
Doãn Thiên Dã cũng không đến mức nói thật mà cự tuyệt danh thiếp của nàng, nhận lấy rồi nhét vào trong túi quần, cũng không nói thêm gì nữa.
Quan Hân Hân khe khẽ mỉm cười, trong lòng thầm rất đắc ý, nếu bảo muốn số điện thoại của anh ta, chỉ cần tìm Cao Hàn là được, dù sao lần này cũng xem như đã quen biết.
Doãn Thiên Dã đem rượu trong cốc uống xong, không thấy có hứng gì nữa, quyết định đi về trước.
Mộ Dực Thần tiễn anh về.
Trên đường, Mộ Dực Thần buột miệng hỏi: "Thiên Dã, anh biến đổi nhiều quá!" Doãn Thiên Dã cũng không đáp hắn ngay, hắn lại thêm một câu, "Biến đổi như là, quay đầu trở lại vậy!"
Doãn Thiên Dã mặt âm trầm, vẫn không nói chuyện, sau một lúc lâu, quay đầu nhìn thoáng qua cô gái ngủ say nằm ở trên băng sau xe, có chút âm hiểm nói: "Cô ta không giống như gu của cậu!"
Thế là, vị trí người bị quây thay đổi.
Mộ Dực Thần cười có chút khổ: "Chính là khắc vào tim rồi, biết làm sao đây?"
Doãn Thiên Dã hơi hơi ngơ ngẩn, không nghĩ đến Mộ Dực Thần ở trên tình trường so với anh còn phong lưu hơn lại có thể nói ra một lời như vậy, càng không nghĩ đến người có thể khiến hắn để ý, là một cô gái yên tĩnh đến không tiếng động như thế.
Đến khi Mộ Dực Thần dừng xe trước cổng tiểu khu Tần Cảnh đang ở, hắn kinh ngạc: "Muộn như vậy anh còn đến tìm Tần Cảnh sao?" Nói xong, ý vị thâm trường cười: "Chỉ là bạn bè nha!"
Doãn Thiên Dã nhíu mày: "Lo chuyện của cậu đi!"
Lên lầu vào nhà, Tần Cảnh đã từ trong khung cảnh giấy lộn bừa bãi khắp nơi được duy trì từ lúc anh ra khỏi nhỏ, mặc một bộ đồ ngủ trắng trắng có tai thỏ, cười tít mắt ngồi ở trên ghế sofa, trên bàn trà bày một cái bánh ngọt hạch đào hoa quả lớn, có vẻ là đang chờ hắn.
Loại cười tít mắt này, là kiểu tươi cười âm hiểm đặc trưng của con hồ ly nhỏ Tần Cảnh kia.
Doãn Thiên Dã cảm giác không khí không đúng, một chút toàn thân đều căng thẳng, lòng thầm lặng lẽ nghiền ngẫm một chút, cảm thấy cô bình thường sẽ không tốt bụng làm bánh ngọt cho anh như thế này, nhất định là có âm mưu!
A! Khẳng định là việc anh trộm thẻ vàng của bố bị phát hiện rồi, cô chuẩn bị cho hắn một viên kẹo, sau đó là một gậy!
Chính là, cô dựa vào cái gì mà giáo huấn anh? Advertisement / Quảng cáo
Anh hôm nay từ sáng đến tối bi thống như vậy—— sa vào bước đường làm trộm, bị chó cắn, đối với nữ nhân không hứng thú, dạo quán bar mà như làm chuyện đại nghịch bất đạo, là vì cái gì?
Còn không phải bị cô áp bách đến mức sớm ăn vào thần kinh rồi!
Nghĩ đến đây, Doãn Thiên Dã tâm tình càng thêm tối tăm, mặt tối sầm đi đến trước mặt cô ngồi xuống, nhìn thoáng qua cái bánh ngọt nọ, lạnh lùng nói: "Hôm sinh nhật bà nội, em biết vì sao tôi muốn em ăn miếng bánh của tôi cho em ăn không?"
"Ha?" Tần Cảnh có chút không phản ứng kịp, sau một lúc lâu, nghĩ đến đúng là có chuyện như vậy.
Hình như là lúc đó Doãn Thiên Dã nói: "Tần Cảnh, ngon như vậy, chính em cũng nếm thử!" Nói còn chưa dứt lời, bị ai hung hăng đá một cước, kết quả ngột ngạt ngậm miệng.
"Vì sao?" Tần Cảnh rất ngây thơ hỏi.
Doãn Thiên Dã lần này ngược lại cười thật sự vui vẻ: "Bởi vì quá khó ăn, nhưng là bà nội không muốn đả kích em, cho nên không cho tất cả chúng tôi nói gì hết!"
Tần Cảnh:...
Mệt cho cô tiêu tốn bao nhiêu thời gian như thế, còn cho rằng đã học được thành thạo một nghề rồi, hôm nay còn đem cái này ra để dụ dỗ Doãn tiểu cặn bã, không ngờ...
Tần Cảnh nhìn thấy trong mắt Doãn Thiên Dã tràn đầy ánh sáng, giọng nói trong nháy mắt trầm thấp, gằn từng chữ: "Vậy anh cũng muốn đưa cái này cho tôi ăn hết!"
Doãn Thiên Dã gặp ánh mắt hung ác của cô, bỗng nhiên lưng một trận lạnh run. Doãn mẹ đã từng nói, vĩnh viễn không được nói phụ nữ làm thức ăn không ngon, cái này so với bảo người đàn ông của cô ta không tốt còn nghiêm trọng hơn.
Doãn Thiên Dã lòng còn sợ hãi vô ý thức rụt về phía sau, không nói tiếp.
Tần Cảnh thấy Doãn Thiên Dã mặt xám ngoét, cảm thấy mình vừa rồi hơi dữ quá, bất lợi cho việc bồi dưỡng cảm tình, thế là buông lỏng một chút bộ mặt dữ tợn, người cũng không tự giác cuộn tròn đến bên cạnh bàn trà, ngước nhìn anh, nói khẽ:
"Tôi nghe nói, anh... Anh hôm nay, hình như là... Bị chó cắn!"
Mẹ ơi, việc tốt không ra tới cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm!
Doãn Thiên Dã giờ phút này bộ mặt biểu cảm âm đến mấy độ, quả thực có thể dùng không lời nghẹn họng để hình dung! Vì sao chuyện khủng khiếp kia, cô biết nhanh vậy? Cô với bố anh có bộ đàm truyền tin tức thời sao?
Nhưng hiện tại mấu chốt còn không phải vấn đề mất mặt, mà là cô biết hắn đi trộm tiền, còn không biết muốn thế nào oang oang răn dạy anh đây?
Nhưng Tần Cảnh không có biểu hiện ra cái gì là muốn dạy dỗ anh hết, mà là rất đồng cảm rất hổ thẹn than thở một hơi, thậm chí còn có hối hận nói: "Doãn Thiên Dã, kỳ thật, tôi cảm thấy, tôi rất có lỗi với anh!"
Doãn Thiên Dã nguyên bản còn chuẩn bị tâm lý đủ cả, vừa nghe thấy không đúng, phi thường kinh ngạc:
"Nói đi!"
Tần Cảnh làm như thể đau tim nhức óc: "Tôi cảm thấy tôi không nên cho bố anh cái chủ ý dở hơi đó, bức anh đến như vậy! Dù là ai cũng chịu không được. Dù sao, anh sống như thế kia nhiều quen rồi, không thể sửa đổi nhanh chóng như vậy! Hơn nữa, anh có nhiều bạn bè như thế, cần xã giao nhiều, mà tôi lại quản anh nghiêm như vậy, còn tịch thu tiền của anh. Cũng không nghĩ đến, làm vậy thì anh làm sao qua lại bình thường với bạn bè anh!"
Doãn Thiên Dã nhãn tình xinh đẹp sóng nước lấp lánh, cảm thấy thế giới bất chợt sáng bừng lên, cô thế nào bây giờ mới tỉnh ngộ! Bất quá, tuy rằng nói oán thán vậy, nhưng cô nói quá hay, anh kìm lòng không đậu gật đầu lia lịa:
"Sau đó thì, tiếp tục!"
Tần Cảnh ngoan ngoãn đáp: "Hơn nữa, gần đây anh làm ở bộ phận quản lý nghệ sĩ cũng rất tốt, tôi cảm thấy, anh không có tệ như trước đây tôi nghĩ. Lại nói, tôi cũng đáp ứng anh rồi, sẽ thay anh xin lại nhà và xe của anh về."
Doãn Thiên Dã nháy mắt mâu quang chợt lóe, cơ hồ mắt lóe tinh quang ôn nhu và kích động.
Tần Cảnh cúi đầu, ngại ngùng ho hai tiếng: "Bất quá, trước mắt, tôi chỉ giúp anh lấy lại xe. Về phần nhà, có thể phải chờ anh bắt đầu ký hợp động rồi nói sau!"
Thế Doãn Thiên Dã đã cảm thấy vạn hạnh rồi a! Hôm nay về nhà còn phải để Mộ Dực Thần đưa về, thật sự là quá bực đúng không!
"Em nói thật?"
"Ừm!" Tần Cảnh từ trong túi áo tìm ra chìa khóa xe đưa anh, "Này, Ferrari của anh! Tôi đã để nó xuống hầm xe giúp anh!"
Doãn Thiên Dã nhận chìa khóa, cảm nhận một loại cảm giác vừa vui sướng vừa chua xót, giống như phú ông bị trộm đi tài sản lớn rốt cục tìm về vật bị mất đầu tiên.
Tần Cảnh lúm đồng tiền như hoa nhìn anh, đẩy bánh ngọt đến trước mặt anh, ôn nhu lại biết điều: "Lần này làm với lần trước có chút không giống nhau! Anh nếm thử, xem như biểu đạt áy náy của tôi đối với anh!"
Doãn Thiên Dã hiện đang tâm tình tốt, đương nhiên cái gì cũng tốt, cầm lấy thìa xắn một miếng bỏ vào trong miệng, quả nhiên so với lần trước ngon hơn, thế là vừa lòng ăn miếng thứ N.
Tần Cảnh ngẩng đầu, giọng điệu từ đầu đến cuối đều rất ôn nhu; mà Doãn Thiên Dã ăn bánh ngọt, bất kỳ lúc nào phát âm cũng rất ú ớ:
"Ngon sao?"
"Ngô!"
"Đúng rồi, tôi đã nghĩ kĩ kịch bản phim rồi!"
"Ân!"
"Còn có, Trâu Manh giới thiệu phó đạo diễn, đạo diễn bối cảnh, đạo diễn ánh sáng còn có rất nhiều nhân viên khác cho tôi, tôi đã sàng lọc rất lâu, cuối cùng cũng chọn được!"
"Ngô!"
"Chỉ còn việc gửi một bộ phim thật ấn tượng cho giám khảo, sau đó tham gia cuộc thi đạo diễn đó. Mà tôi đã nghiên cứu hoàn cảnh mấy giám khảo lần này rồi, có lẽ vẫn có thể có chỗ lợi dụng được! Lần này nhất định phải cố gắng!"
"Ân!"
"Nga, đúng rồi, vừa mới bắt đầu nghĩ có rất nhiều ý tưởng, nhưng chuyện quá phức tạp, quay lên phim không biểu hiện hết. Quá ngắn, lại không thể đánh động lòng người! Cuối cùng, vẫn là chuyện trong nhà gần đây gợi ý cho tôi! Hơn nữa, thời gian bình chọn vừa vặn là tuần đầu tháng sáu!"
"... Ân!"
"Cho nên, kịch bản của tôi là nói về tình cha con! Kể về một đứa con trai phản nghịch với lão ba đau tim nhức óc, mâu thuẫn chiến tranh rồi làm hòa!"
"... Ân..."
"Thiếu vai nam chính, anh đến diễn đi!"
"..."
Anh biết mà, cô đâu có tốt bụng như vậy!!! Shit!
Danh sách chương