Đầu óc cấp tốc lục lọi, có, cô nhớ ra, An Nham chính là làm theo kế hoạch của Tập Vi Lam, dùng Tần Cảnh làm ván cầu, giành được cơ hội thực tập đạo diễn a!
Chính là Tần Cảnh ngốc nghếch đem tác phẩm của chính mình giao cho An Nham, sau đó chính mình mang tác phẩm của An Nham đi tham gia tranh cử, kết quả, An Nham được cơ hội làm đạo diễn thực tập, Tần Cảnh lại chỉ có thể tiếp tục làm chủ nhiệm chuyên mục mạng.
"Vì cái gì người được chuyển sang bộ phận điện ảnh truyền hình làm đạo diễn thực tập lại là anh ta!" Tần Cảnh nhìn chòng chọc ông ta, nghĩ đến cái tình tiết này mà cười nhạt, "Dương tổng thanh tra, ông cho rằng, tôi không đủ tư cách làm đạo diễn, An Nham hắn lại có năng lực này sao?"
Dương Tân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: cô còn cười được?
"Còn không phải tại cô, không biết thế nào như vậy, làm ra cái tác phẩm căn bản không đúng thực lực của cô!" Ông thuận miệng thở ra, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô.
Ông đương nhiên không biết Tần Cảnh trước mặt ông, đã đổi linh hồn. Ông chỉ cho là, cô vẫn là cô bé xuất sắc trong trí nhớ, ngoại hình ưu tú, thiên tư thông minh, chuyện gì so với người khác cũng có thể vui vẻ cho qua vài lần.
Ông còn nhớ bốn năm trước, cô gái này vừa tốt nghiệp đại học ra, lại có khí chất nhu hòa mà áp đảo người, khiến người khác nhìn không thấu, vững vàng trở thành phóng viên giải trí.
Lúc nào cũng là một bộ dáng ung dung bình thản, cảm giác như cô chỉ cần một cái phẩy tay tao nhã mà cao ngạo, là đủ giải quyết dễ dàng mọi vấn đề.
Biết đâu, khí chất của cô, biến hết sạch!
Ánh mắt cô dần dần lạnh lẽo như băng, dường như bất kể mọi thành công đều trở thành đương nhiên phải có. Chỉ cần là chuyện cô muốn làm, quỷ chắn tru quỷ, thần ngăn sát thần, không thể ngăn được.
Ông có chút tiếc nuối, nhưng cũng không ghét, dù sao, con người luôn thay đổi.
Dương Tân có chút bất lực cười, cô bé biến thành loại người máu lạnh, mới thích hợp với giới giải trí hỗn loạn này.
Dương Tân xoa xoa trán, ngồi vào ghế dựa, liếc nhìn cô một cái, nói: "Đây là quyết định của cấp trên, tôi không thể can dự, cô ở trong cái giới xô bồ này lâu như vậy chẳng lẽ còn khờ dại cho rằng trên đời có công bằng sao?"
Tần Cảnh đạm đạm cười cười, ở trong đời thực, cô đúng là học đạo diễn, cho nên lúc Viên Tử viết tiểu thuyết, đã mượn chuyện này mà tưởng tượng.
Khác với Tần Cảnh trong tiểu thuyết là phú nhị đại, con nhà giàu, trong đời thực Tần Cảnh là quan nhị đại, mấy loại chuyện như thế cô đều đã tiếp xúc, nên đương nhiên biết, thế giới này vốn không thể nói là công bằng!
"Tôi biết năng lực cô so với An Nham hơn rất nhiều, nhưng trải qua vụ việc này, tự tôn của cô cần thu lại!" Dương Tân một lần nữa nhăn mày.
"Không nói chuyện về công ty, chí ít cô với Tập Vi Lam có chút thân thiết phải không! Các cô không phải bạn tốt sao? Năm trước nếu không phải Tập Vi Lam giới thiệu diễn viên điện ảnh cho cô, cô cho rằng người mới như cô có thể tập trung đạt thành công như vậy hay sao?"
"Hiện tại thì vui rồi, cô náo một trận như vậy, bao nhiêu cố gắng coi như tan thành mây khói!" Dương Tân nói đến đây, lại không khỏi tức giận, Tần Cảnh rất có tài, xử sự cũng không tệ, tuy thua An Nham, nhưng về sau cơ hội làm đạo diễn cơ hội vẫn còn rất nhiều! Như bây giờ, cô chính là tự hủy tiền đồ a!
Dương Tân không có dám nói ra ý nghĩ của mình, lại vòng vo khiển trách: "Tập Vi Lam đơn thuần thiện lương như vậy, sao cô lại nhẫn tâm.... Cô ấy cũng là bạn tốt, thế mà cô còn xuống tay được?"
Ông như cũ không tin nàng là người vì ghen tị mà làm trái nguyên tắc, nếu như là như thế, cô có khác gì người hai mặt?
Tần Cảnh từ chối cho ý kiến nhẹ nhàng nhướn mày: nga, cô suýt tý nữa quên, bề ngoài, Tập Vi Lam khá tốt.
Nửa phần trước, hai chị em quan hệ có vẻ thân thiết, tuy rằng mỗi người có tâm tư riêng, nhưng nhìn ngoài cũng duy trì thân thiện. Người ngoài dù không biết hai người là chị em khác cha khác mẹ, cũng cho rằng hai người là bạn bè thân thiết.
Ngay từ đầu, Tập Vi Lam thầm kín trù hoạch con đường thăng cấp của cô ta, một mặt lừa gạt Tần Cảnh, sau lại còn giả vờ trước mặt người khác đối với Tần Cảnh quan tâm tỉ mỉ chu đáo. Thành ra, mọi người cứ nghĩ Tập Vi Lam tâm địa thiện lương, Tần Cảnh lại vong ân bội nghĩa.
Tình huống có thể tổng kết như vậy ——
Ách, ai bảo Tần Cảnh trời sinh chính là bị vu cho vai ác độc? Advertisement / Quảng cáo
Sứ mạng của cô ta, chính là một lần lại một lần dùng quả táo độc đổ cho cô: thế giới này không thể tưởng tượng tâm hồn cô lại trong veo thuần khiết như pha lê như thế!
Dương Tân hít sâu một hơi, quay người trên ghế dựa, có chút mệt mỏi nói: "Tần Cảnh, tôi cho rằng, cô không phải là người như vậy!"
Câu nói lại khiến Tần Cảnh tim không báo trước giật một cái, trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt người đàn ông trung niên mỏi mệt lười nhác cẩu thả: "Cảnh nhi, con không phải là người như vậy!"
Người này là ai? Ba ba Tần Cảnh sao? Đúng nha, đến thời điểm này, Tần Cảnh bởi vì An Nham, đã chiến tranh lạnh với bố mình được bốn năm rồi nhỉ? Cũng là thời điểm, Tập Vi Lam thay thế vị trí Tần Cảnh, biến thành con gái ngoan của ông bố.
Tần Cảnh bắt đầu cảnh giác, cô cư nhiên lại xuyên đến lúc này, nếu như sớm hơn chút có phải tốt hơn bao nhiêu. Cô sẽ không công bố đoạn video bôi xấu Tập Vi Lam, nhất định không!
Tuy nhiên hiện tại, đối mặt một cái cục diện rắc rối như vậy, trước tình tiết này, Tần Cảnh là vạn sự thuận lợi, nhưng sau, Tần Cảnh chính là vạn sự không thuận, càng lúc càng bi thống.
Cô không thể như vậy!
Nhận lỗi! Thành tâm thành ý nhận lỗi!
Tần Cảnh lập tức chân tâm thật ý nói: "Tổng thanh tra, tôi lần này, thực là tình cảm cá nhân làm cho ngu ngốc, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý. Tôi về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm, xin ông tha thứ tôi một lần này, được không?"
Dương Tân ngẩn người, thật sự không nghĩ đến con tiểu quỷ lạnh lùng như băng cao ngạo lại nhận lỗi, ông nhìn cô đủ bảy giây, mới lúng túng nói:
"Tần Cảnh, cô biết, cô không phải là đạo diễn trong biên chế chính thức lại không có bối cảnh đặc biệt, nên chuyện gì cũng khó. Cho nên cô mới đổ nhiều tâm huyết cho "Tụ quang" như thấy, chính là dùng hành động thuyết phục cấp trên chuyển đến bộ phận điện ảnh và truyền hình. Cho tới giờ, cô làm rất tốt, có thể nói là không có tì vết. Cô cũng biết lần này không có cơ hội thì lần sau cũng không phải không có. Chỉ là, "
Ông bất lực quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô: "Lần này, cô xong rồi! Chuyện của cô làm đã giao lên cấp trên! Tôi, quản không được! Có thể, không thể giúp được cô!"
Tần Cảnh 囧 khóc thét, không phải nhận lỗi thì có thể cứu vãn sao? Tiểu thuyết đều là như vậy a! Nữ phụ ngay từ đầu chính là nhờ vậy mà dễ dàng được người khác lượng thứ ủng hộ mà!
Vì sao đến lượt cô, lại là NO!??
Tác giả vô lương tâm, lừa người!
Tần Cảnh nhịn xuống tâm trạng ngột ngạt, xoay người ra ngoài, vừa ra khỏi phòng làm việc, liền nghênh tiếp chỉ trích đổ ập xuống:
"Thực là, phụ nữ ai không có lúc làm bẩn quần áo? Thế mà cô ta lấy đó làm cớ để trưng lên, thật quá ác! Cái dạng bán thân như Thư Miểu cũng so được với Vi Lam sao?"
"Cô ta không ác, có thể leo đến địa vị hôm nay? Hại người mới lợi mình thôi! Bất quá, mấy tấm hình hôn hít cũng quá giả, xem một lần là thấy! Các người còn nói cái gì cô ta tuy rằng ác độc, nhưng không phải như vậy không thể biết bản chất. Hừ! Ích lợi trước mặt, còn ngại gì không phá bỏ nguyên tắc!"
"Thực là nhìn sai cô ta! Chỉ cho là cô ta là tính toán, không nghĩ đến còn âm độc. Uổng công Vi Lam đối tốt với cô ta như vậy, khoét tâm khoét phổi như chị em, cô ta làm vậy, lấy oán trả ơn!"
Mấy nhân viên nữ xúm nhau nói chuyện, nếu không phải là bất bình cho nữ thần Tập Vi Lam nhà họ, thì cũng là vui sướng khi người gặp họa muốn giẫm đạp Tần Cảnh một cước.
Trên mặt mỗi người đều là biểu tình phẫn nộ cùng khinh miệt, dường như khinh bỉ Tần Cảnh ác độc, thì có thể làm tăng tình cảm sâu đậm giữa các nàng.
Tần Cảnh coi như không nghe thấy, không cần biết ai nói thì cũng biết chả phải dễ nghe. Vả lại, đã nhận lỗi rồi mà còn không được, cô cũng lười phí miệng lưỡi giải thích cho mấy người qua đường giáp ất bính đinh để nhận lỗi.
Tròng mắt nhìn thẳng yên tĩnh, y như người máy trống rỗng quét qua nhóm người, lại quay lại nhìn về phía trước!
Mấy nhân viên đang cố tình nâng cao âm lượng để cô nghe thấy, bị cô lướt mắt qua, nghĩ đến bộ dạng băng sơn đáng sợ thường ngày, đồng loạt rất không có tiền đồ ngậm miệng, nuốt hơi.
Có duy nhất một cái hơi chút không sợ cô, tên Lý Hủy, kêu gào: "Nhìn cái gì vậy? Chúng ta không có nói sai!"
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một giọng nữ ôn nhu mà nhã nhặn lịch sự: "Lý Hủy, đừng nói! Tần Cảnh cũng không phải cố ý."
Tần Cảnh tim run lên, thu hồi ánh mắt, liền gặp nữ phụ quay lại thành nữ chủ đang đâm đầu đi tới
Tập Vi Lam.
Tập Vi Lam ngũ quan tinh xảo, mặt trang điểm nhẹ nhàng vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh và dày búi lỏng lẽo, nhìn đơn thuần mà mị hoặc. Trang phục cũng không lộng lẫy, chỉ là khăn quàng cổ vàng nhạt trên áo sơ mi dài lam nhạt in hoa, cùng quần tuýp trắng, mang một hơi thở tươi mát mà không giấu diếm thân hình uyển chuyển.
Tần Cảnh nhìn cô ta một cái, không nói gì. Đúng a, hiện tại ở trước mặt mọi người, hai người chính là yêu tinh hại người ác độc vong ân VS người bị hại thiện lương đại độ.
Cô quả thật không cái gì để nói.
Tiểu thuyết hư cấu ban đầu có nữ phụ Tập Vi Lam không thể nghi ngờ là kiểu người hạ tiện, nhưng tác giả trong chương đầu chỉ có mấy câu nói qua, Tần Cảnh không dám kết luận.
Mà Tập Vi Lam trong nữ phụ văn tuy rằng có các loại kế sách đối phó Tần Cảnh, nhưng bởi vì cô ta là vai chính, cho nên cũng cảm thấy vui vẻ, không thể chán ghét.
Bất quá, người như vậy, Tần Cảnh không thể phủ nhận là không thích.
Đã không thích cũng không chán ghét, thì càng không cái gì để nói.
Nhưng, Tần Cảnh vẫn hiếu kỳ, cô ta đột nhiên tới giải vây, lại giải thích tấm hình thế nào. Dù sao, xem qua tiểu thuyết rồi Tần Cảnh biết, tấm hình này kỳ thật là từ tay Tập Vi Lam.
Là Tập Vi Lam cố ý mang tấm hình gửi nặc danh cho Tần Cảnh, gài cô sập bẫy.
Chính là Tần Cảnh ngốc nghếch đem tác phẩm của chính mình giao cho An Nham, sau đó chính mình mang tác phẩm của An Nham đi tham gia tranh cử, kết quả, An Nham được cơ hội làm đạo diễn thực tập, Tần Cảnh lại chỉ có thể tiếp tục làm chủ nhiệm chuyên mục mạng.
"Vì cái gì người được chuyển sang bộ phận điện ảnh truyền hình làm đạo diễn thực tập lại là anh ta!" Tần Cảnh nhìn chòng chọc ông ta, nghĩ đến cái tình tiết này mà cười nhạt, "Dương tổng thanh tra, ông cho rằng, tôi không đủ tư cách làm đạo diễn, An Nham hắn lại có năng lực này sao?"
Dương Tân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: cô còn cười được?
"Còn không phải tại cô, không biết thế nào như vậy, làm ra cái tác phẩm căn bản không đúng thực lực của cô!" Ông thuận miệng thở ra, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô.
Ông đương nhiên không biết Tần Cảnh trước mặt ông, đã đổi linh hồn. Ông chỉ cho là, cô vẫn là cô bé xuất sắc trong trí nhớ, ngoại hình ưu tú, thiên tư thông minh, chuyện gì so với người khác cũng có thể vui vẻ cho qua vài lần.
Ông còn nhớ bốn năm trước, cô gái này vừa tốt nghiệp đại học ra, lại có khí chất nhu hòa mà áp đảo người, khiến người khác nhìn không thấu, vững vàng trở thành phóng viên giải trí.
Lúc nào cũng là một bộ dáng ung dung bình thản, cảm giác như cô chỉ cần một cái phẩy tay tao nhã mà cao ngạo, là đủ giải quyết dễ dàng mọi vấn đề.
Biết đâu, khí chất của cô, biến hết sạch!
Ánh mắt cô dần dần lạnh lẽo như băng, dường như bất kể mọi thành công đều trở thành đương nhiên phải có. Chỉ cần là chuyện cô muốn làm, quỷ chắn tru quỷ, thần ngăn sát thần, không thể ngăn được.
Ông có chút tiếc nuối, nhưng cũng không ghét, dù sao, con người luôn thay đổi.
Dương Tân có chút bất lực cười, cô bé biến thành loại người máu lạnh, mới thích hợp với giới giải trí hỗn loạn này.
Dương Tân xoa xoa trán, ngồi vào ghế dựa, liếc nhìn cô một cái, nói: "Đây là quyết định của cấp trên, tôi không thể can dự, cô ở trong cái giới xô bồ này lâu như vậy chẳng lẽ còn khờ dại cho rằng trên đời có công bằng sao?"
Tần Cảnh đạm đạm cười cười, ở trong đời thực, cô đúng là học đạo diễn, cho nên lúc Viên Tử viết tiểu thuyết, đã mượn chuyện này mà tưởng tượng.
Khác với Tần Cảnh trong tiểu thuyết là phú nhị đại, con nhà giàu, trong đời thực Tần Cảnh là quan nhị đại, mấy loại chuyện như thế cô đều đã tiếp xúc, nên đương nhiên biết, thế giới này vốn không thể nói là công bằng!
"Tôi biết năng lực cô so với An Nham hơn rất nhiều, nhưng trải qua vụ việc này, tự tôn của cô cần thu lại!" Dương Tân một lần nữa nhăn mày.
"Không nói chuyện về công ty, chí ít cô với Tập Vi Lam có chút thân thiết phải không! Các cô không phải bạn tốt sao? Năm trước nếu không phải Tập Vi Lam giới thiệu diễn viên điện ảnh cho cô, cô cho rằng người mới như cô có thể tập trung đạt thành công như vậy hay sao?"
"Hiện tại thì vui rồi, cô náo một trận như vậy, bao nhiêu cố gắng coi như tan thành mây khói!" Dương Tân nói đến đây, lại không khỏi tức giận, Tần Cảnh rất có tài, xử sự cũng không tệ, tuy thua An Nham, nhưng về sau cơ hội làm đạo diễn cơ hội vẫn còn rất nhiều! Như bây giờ, cô chính là tự hủy tiền đồ a!
Dương Tân không có dám nói ra ý nghĩ của mình, lại vòng vo khiển trách: "Tập Vi Lam đơn thuần thiện lương như vậy, sao cô lại nhẫn tâm.... Cô ấy cũng là bạn tốt, thế mà cô còn xuống tay được?"
Ông như cũ không tin nàng là người vì ghen tị mà làm trái nguyên tắc, nếu như là như thế, cô có khác gì người hai mặt?
Tần Cảnh từ chối cho ý kiến nhẹ nhàng nhướn mày: nga, cô suýt tý nữa quên, bề ngoài, Tập Vi Lam khá tốt.
Nửa phần trước, hai chị em quan hệ có vẻ thân thiết, tuy rằng mỗi người có tâm tư riêng, nhưng nhìn ngoài cũng duy trì thân thiện. Người ngoài dù không biết hai người là chị em khác cha khác mẹ, cũng cho rằng hai người là bạn bè thân thiết.
Ngay từ đầu, Tập Vi Lam thầm kín trù hoạch con đường thăng cấp của cô ta, một mặt lừa gạt Tần Cảnh, sau lại còn giả vờ trước mặt người khác đối với Tần Cảnh quan tâm tỉ mỉ chu đáo. Thành ra, mọi người cứ nghĩ Tập Vi Lam tâm địa thiện lương, Tần Cảnh lại vong ân bội nghĩa.
Tình huống có thể tổng kết như vậy ——
Ách, ai bảo Tần Cảnh trời sinh chính là bị vu cho vai ác độc? Advertisement / Quảng cáo
Sứ mạng của cô ta, chính là một lần lại một lần dùng quả táo độc đổ cho cô: thế giới này không thể tưởng tượng tâm hồn cô lại trong veo thuần khiết như pha lê như thế!
Dương Tân hít sâu một hơi, quay người trên ghế dựa, có chút mệt mỏi nói: "Tần Cảnh, tôi cho rằng, cô không phải là người như vậy!"
Câu nói lại khiến Tần Cảnh tim không báo trước giật một cái, trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt người đàn ông trung niên mỏi mệt lười nhác cẩu thả: "Cảnh nhi, con không phải là người như vậy!"
Người này là ai? Ba ba Tần Cảnh sao? Đúng nha, đến thời điểm này, Tần Cảnh bởi vì An Nham, đã chiến tranh lạnh với bố mình được bốn năm rồi nhỉ? Cũng là thời điểm, Tập Vi Lam thay thế vị trí Tần Cảnh, biến thành con gái ngoan của ông bố.
Tần Cảnh bắt đầu cảnh giác, cô cư nhiên lại xuyên đến lúc này, nếu như sớm hơn chút có phải tốt hơn bao nhiêu. Cô sẽ không công bố đoạn video bôi xấu Tập Vi Lam, nhất định không!
Tuy nhiên hiện tại, đối mặt một cái cục diện rắc rối như vậy, trước tình tiết này, Tần Cảnh là vạn sự thuận lợi, nhưng sau, Tần Cảnh chính là vạn sự không thuận, càng lúc càng bi thống.
Cô không thể như vậy!
Nhận lỗi! Thành tâm thành ý nhận lỗi!
Tần Cảnh lập tức chân tâm thật ý nói: "Tổng thanh tra, tôi lần này, thực là tình cảm cá nhân làm cho ngu ngốc, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý. Tôi về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm, xin ông tha thứ tôi một lần này, được không?"
Dương Tân ngẩn người, thật sự không nghĩ đến con tiểu quỷ lạnh lùng như băng cao ngạo lại nhận lỗi, ông nhìn cô đủ bảy giây, mới lúng túng nói:
"Tần Cảnh, cô biết, cô không phải là đạo diễn trong biên chế chính thức lại không có bối cảnh đặc biệt, nên chuyện gì cũng khó. Cho nên cô mới đổ nhiều tâm huyết cho "Tụ quang" như thấy, chính là dùng hành động thuyết phục cấp trên chuyển đến bộ phận điện ảnh và truyền hình. Cho tới giờ, cô làm rất tốt, có thể nói là không có tì vết. Cô cũng biết lần này không có cơ hội thì lần sau cũng không phải không có. Chỉ là, "
Ông bất lực quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô: "Lần này, cô xong rồi! Chuyện của cô làm đã giao lên cấp trên! Tôi, quản không được! Có thể, không thể giúp được cô!"
Tần Cảnh 囧 khóc thét, không phải nhận lỗi thì có thể cứu vãn sao? Tiểu thuyết đều là như vậy a! Nữ phụ ngay từ đầu chính là nhờ vậy mà dễ dàng được người khác lượng thứ ủng hộ mà!
Vì sao đến lượt cô, lại là NO!??
Tác giả vô lương tâm, lừa người!
Tần Cảnh nhịn xuống tâm trạng ngột ngạt, xoay người ra ngoài, vừa ra khỏi phòng làm việc, liền nghênh tiếp chỉ trích đổ ập xuống:
"Thực là, phụ nữ ai không có lúc làm bẩn quần áo? Thế mà cô ta lấy đó làm cớ để trưng lên, thật quá ác! Cái dạng bán thân như Thư Miểu cũng so được với Vi Lam sao?"
"Cô ta không ác, có thể leo đến địa vị hôm nay? Hại người mới lợi mình thôi! Bất quá, mấy tấm hình hôn hít cũng quá giả, xem một lần là thấy! Các người còn nói cái gì cô ta tuy rằng ác độc, nhưng không phải như vậy không thể biết bản chất. Hừ! Ích lợi trước mặt, còn ngại gì không phá bỏ nguyên tắc!"
"Thực là nhìn sai cô ta! Chỉ cho là cô ta là tính toán, không nghĩ đến còn âm độc. Uổng công Vi Lam đối tốt với cô ta như vậy, khoét tâm khoét phổi như chị em, cô ta làm vậy, lấy oán trả ơn!"
Mấy nhân viên nữ xúm nhau nói chuyện, nếu không phải là bất bình cho nữ thần Tập Vi Lam nhà họ, thì cũng là vui sướng khi người gặp họa muốn giẫm đạp Tần Cảnh một cước.
Trên mặt mỗi người đều là biểu tình phẫn nộ cùng khinh miệt, dường như khinh bỉ Tần Cảnh ác độc, thì có thể làm tăng tình cảm sâu đậm giữa các nàng.
Tần Cảnh coi như không nghe thấy, không cần biết ai nói thì cũng biết chả phải dễ nghe. Vả lại, đã nhận lỗi rồi mà còn không được, cô cũng lười phí miệng lưỡi giải thích cho mấy người qua đường giáp ất bính đinh để nhận lỗi.
Tròng mắt nhìn thẳng yên tĩnh, y như người máy trống rỗng quét qua nhóm người, lại quay lại nhìn về phía trước!
Mấy nhân viên đang cố tình nâng cao âm lượng để cô nghe thấy, bị cô lướt mắt qua, nghĩ đến bộ dạng băng sơn đáng sợ thường ngày, đồng loạt rất không có tiền đồ ngậm miệng, nuốt hơi.
Có duy nhất một cái hơi chút không sợ cô, tên Lý Hủy, kêu gào: "Nhìn cái gì vậy? Chúng ta không có nói sai!"
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một giọng nữ ôn nhu mà nhã nhặn lịch sự: "Lý Hủy, đừng nói! Tần Cảnh cũng không phải cố ý."
Tần Cảnh tim run lên, thu hồi ánh mắt, liền gặp nữ phụ quay lại thành nữ chủ đang đâm đầu đi tới
Tập Vi Lam.
Tập Vi Lam ngũ quan tinh xảo, mặt trang điểm nhẹ nhàng vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh và dày búi lỏng lẽo, nhìn đơn thuần mà mị hoặc. Trang phục cũng không lộng lẫy, chỉ là khăn quàng cổ vàng nhạt trên áo sơ mi dài lam nhạt in hoa, cùng quần tuýp trắng, mang một hơi thở tươi mát mà không giấu diếm thân hình uyển chuyển.
Tần Cảnh nhìn cô ta một cái, không nói gì. Đúng a, hiện tại ở trước mặt mọi người, hai người chính là yêu tinh hại người ác độc vong ân VS người bị hại thiện lương đại độ.
Cô quả thật không cái gì để nói.
Tiểu thuyết hư cấu ban đầu có nữ phụ Tập Vi Lam không thể nghi ngờ là kiểu người hạ tiện, nhưng tác giả trong chương đầu chỉ có mấy câu nói qua, Tần Cảnh không dám kết luận.
Mà Tập Vi Lam trong nữ phụ văn tuy rằng có các loại kế sách đối phó Tần Cảnh, nhưng bởi vì cô ta là vai chính, cho nên cũng cảm thấy vui vẻ, không thể chán ghét.
Bất quá, người như vậy, Tần Cảnh không thể phủ nhận là không thích.
Đã không thích cũng không chán ghét, thì càng không cái gì để nói.
Nhưng, Tần Cảnh vẫn hiếu kỳ, cô ta đột nhiên tới giải vây, lại giải thích tấm hình thế nào. Dù sao, xem qua tiểu thuyết rồi Tần Cảnh biết, tấm hình này kỳ thật là từ tay Tập Vi Lam.
Là Tập Vi Lam cố ý mang tấm hình gửi nặc danh cho Tần Cảnh, gài cô sập bẫy.
Danh sách chương