Nhưng đối mặt với cô ta bộ dạng chó điên như vậy, Tần Cảnh cũng nhanh chóng biết cô ta muốn làm gì.
Trong nháy mắt Lục Nhã vung bàn tay, Tần Cảnh tức thì bắt lấy tay cô ta, dùng lực đẩy ra, "loảng xoảng keng" một tiếng, tay bị ấn đến trên tường thủy tinh!
Lục Nhã bị hung quang trong mắt cô dọa, cư nhiên nửa ngày vẫn phản ứng không kịp, không dám làm loạn.
"Cô muốn đánh tôi?" Tần Cảnh mày run lên vô cùng uy hiếp, "Chỉ bằng loại như cô? Tôi vốn muốn thông báo đuổi việc cô ở trong phòng làm việc cơ, gọi cô ra nói riêng cũng chỉ là để thông báo với cô thôi. Nhờ cô chuyển lời cho Tập Vi Lam!"
Lục Nhã ngẩn ra, thế là thế nào? Vì sao Tần Cảnh biết là Tập Vi Lam nghĩ ra kế hoạch này? Tập Vi Lam không phải muốn tốt cho Lục Nhã và Tần Cảnh sao? Vậy vì sao Tần Cảnh nhãn thần khủng bố như vậy? Chẳng lẽ là, hai người họ kỳ thật có ân oán, cô bị Tập Vi Lam mang làm bia đỡ đạn?
"Đúng rồi, kỳ thật, cô ta cũng có lòng bảo cô quay về "Chuyện ngôi sao" đi! Chương trình lăng xê danh tiếng dễ dàng như vậy, chẳng lẽ cô ta không muốn làm môn khách, kỳ nào cũng được lên?"
Tần Cảnh lạnh lùng cười: "Nhờ cô chuyển lời giúp, tôi nói đây: Không! Khả! Năng! Tôi không phải là cái Tần Cảnh cô ta vẫn nghĩ đâu! Sống yên ổn giùm tôi đi là tốt nhất! Còn nếu muốn bày trò gì mà động đến tôi, thì mời, nhất định đáp lễ!"
Nói xong, cô đẩy mạnh Lục Nhã đi ra.
Mà lúc này, ngay hành lang cầu thang tầng dưới, khuôn mặt Tập Vi Lam ngay cả đang chiếu trong ánh nắng sớm cũng thấy rõ đã trắng bệch bất thường.
Lục Nhã tâm trí loạn thành đoàn, thật sự cảm thấy Tần Cảnh bây giờ hoàn toàn chính là một ác ma đáng sợ, cô ta không dám một mình đối mặt với Tần Cảnh, sợ hãi cuống cuồng chạy xuống tầng!
Tần Cảnh hừ ra một tiếng cười lạnh, vừa muốn lên tầng, lại nhìn thấy Doãn Thiên Dã đứng trên đầu bậc thang, nửa tựa trên cửa, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
Ách, nghe thấy hết rồi hả?
Nghe thấy thì nghe thấy! Dù sao tôi chính là như vậy, quản anh thích xem hay không!
Tần Cảnh đi qua, nhận ra ánh mắt Doãn Thiên Dã rất là kỳ quái, chẳng hề giống như chấn kinh, cũng không có kinh ngạc, mà không hiểu sao lại giống như đang rất thưởng thức.
Tần Cảnh nhíu mày: "Làm gì? Chưa từng thấy phụ nữ nổi xung à!"
"Chưa từng thấy em như vậy!" Doãn Thiên Dã khóe môi cong lên một chút, "Tôi lại cảm thấy, em hiện tại, so với trước kia, tốt hơn!"
Tần Cảnh sửng sốt: tên này không lẽ là M, hay là cuồng bị ngược?
Cô vừa rồi làm bộ dáng khủng bố dọa người như thế, không phải đàn ông cũng bị dọa chạy hết sao? Thế mà hắn còn nói cô tốt hả?
Tìm chết sao!
Kỳ thật, Tần Cảnh nổi khùng như vậy cũng là bị bức mà thôi.
Lần trước ở studio gặp cái đạo diễn Chương Hiên đó cô đã bắt đầu cảnh giác, đoán là phần tiềm quy tắc trong tiểu thuyết hẳn đã bắt đầu đến rồi đây. Chỗ này không thiếu bẫy Tập Vi Lam thiết kế để hãm hại cô, nếu như đúng như truyện, Tập Vi Lam sau này còn có một loạt âm mưu nữa.
Cô ban đầu còn e ngại Vi Lam giả vờ trước mặt ba ba quá giỏi, đối đầu công khai với cô ta chắc chắn khiến ba cô khó xử, nhưng bây giờ ba cô đã nhìn thấu bản chất cô ta rồi, về sau cũng không phải người một nhà nữa. Giờ ngay cả khách khí ngoài mặt cũng không cần giữ!
Cô nghĩ, như vậy rồi, ít ra Tập Vi Lam sẽ yên phận một chút.
Doãn Thiên Dã xoay người cũng không quên giơ ngón tay chỉ xuống tầng dưới: "Đúng rồi, tôi ra đây để nhắc em, người lúc nãy em nhắc đến, vẫn đứng dưới tầng!"
Tần Cảnh hơi hơi nâng mi, nói vậy, vừa rồi cô nói chuyện với Lục Nhã những gì Tập Vi Lam cũng đã nghe thấy. Thế ngược lại còn tốt hơn, càng rõ ràng, để cho Tập Vi Lam biết mà lần sau đừng diễn cái vai em gái lương thiện trước mặt cô nữa, khó chịu lắm.
Nhưng cũng không nghĩ là, xế chiều hôm đó, Tập Vi Lam đã tìm gặp cô rồi.
Lúc đó, Tần Cảnh đang ở trong phòng kín sửa chữa bản kế hoạch kì mới của Trâu Manh, rồi nghe Doãn Thiên Dã rất đúng quy tắc gõ cửa, nói: "Sếp, có người tìm!"
Tần Cảnh:...
Vì sao cái chữ "sếp" nghe khó chịu vậy? Mà tự dưng hôm nay ngoan thế? Không phải buổi sáng bị cô dọa đần đấy chứ?
Tần Cảnh không nói gì nhìn ra ngoài khung cửa kính, lập tức nhìn thấy cái mặt của Tập Vi Lam.
Lần này, bốn người trong phòng làm việc không có phấn khích như lần trước, mà Diệu Khả nhìn không khí phi thường nặng nề, cũng bỏ luôn ý định rót cốc nước cho Tập Vi Lam.
Tần Cảnh liếc Doãn Thiên Dã, mấp máy môi nói không ra tiếng: biến ~~~
Doãn Thiên Dã cười cười, đi ra.
Ngay sau đó, Tập Vi Lam liền đi tới, đóng cửa kính lại.
Tần Cảnh nhìn thấy cô ta, mở miệng chào cũng lười, tiếp tục chỉnh sửa giấy tờ.
Tập Vi Lam thấy Tần Cảnh không thèm để ý mình, có chút ngượng ngùng, lại nghĩ đến lúc nãy nhân viên cấp dưới ngồi ngoài cũng không thèm vồn vã với cô ta, trong đầu đã nghĩ ngay nhất định là Tần Cảnh nói bậy bạ vê cô ta với họ, phá hoại hình tượng của cô ta! Advertisement / Quảng cáo
Nhưng mà, cô ta nhịn nửa ngày cũng áp chế được lửa giận trong lòng, đi đến cạnh Tần Cảnh, giở giọng thương xót: "Tần Cảnh, em nghe nói, hình như chị có hiểu lầm gì đó với em sao?"
Nghiện diễn đấy à?
"Hiểu lầm?" Tần Cảnh ngẩng đầu, "Là hiểu lầm sao?"
Tập Vi Lam sững sờ nửa buổi, một giây sau, trong mắt khởi sương mù: "Em lúc đầu chỉ là nghĩ Lục Nhã đối xử không tốt với cô, muốn đuổi cô ta giúp chị thôi!"
Tần Cảnh kinh ngạc.
Cô hết sức ngạc nhiên: "Quả thật là diễn viên nhỉ, thật sự có thể trong một giây đã nặn ra được nước mắt!"
Kết quả, Tập Vi Lam còn ít nước mắt nào muốn rơi nháy mắt bốc hơi hết.
Cô ta có chút không thể tin được, Tần Cảnh, thực sự, hoàn toàn thay đổi.
Tần Cảnh,có thể thấy, không tin tưởng cô ta. Hơn nữa, không chỉ là không tin tưởng, cô thậm chí còn không thèm kiêng nể gì biểu đạt bất mãn với cô ta, đến cả ngoài mặt hữu hảo cũng ngại làm.
Tập Vi Lam vô cùng tức giận: Tần Cảnh làm sao có thể như vậy?
Mệt cho cô ta còn bỏ thời gian sức lực chạy đến giải thích, không nghĩ đến cô vậy mà lại làm bộ dạng này!
Tập Vi Lam còn đang xoắn xuýt cuối cùng là lật bài đi, hay là lại thử tự thanh minh một chút xem sao.
Tần Cảnh lạnh lùng mở miệng: "Tập Vi Lam, ngày nào cũng đóng kịch, còn chưa mệt sao? Ít nhất, đừng có đứng trước mặt tôi đóng kịch, được không? Tôi thừa biết bản chất bên trong của cô với cái mặt ngoài của cô chẳng liên quan gì đến nhau đâu, cho dù cô giải thích ra sao, tôi cũng không thay đổi được quan điểm. Cho nên, tỉnh lại đi, đừng có làm cái mặt như thế nữa, tôi ngán lắm rồi!"
Tập Vi Lam cảm thấy như bị người ta cho mấy phát tát vào mặt, khuôn mặt mỹ lệ không khỏi co giật, vặn ra một nụ cười méo mó: "Cho nên, ý chị muốn nói gì?"
"Tôi sẽ không chủ động hại cô!" Tần Cảnh dị thường thản nhiên, "Cho nên, cô tốt nhất là đừng động đến tôi. Bình an vô sự, nước sông không phạm nước giếng, đó là kết quả tốt nhất!"
Tập Vi Lam giật giật khóe miệng: "Ở trước mặt ba ba, thì vẫn là ra vẻ chị em thân thiết chứ!"
Tần Cảnh không có lời nào để nói, người này thích diễn kịch đến mức nào đây? Nhưng tiếc thật, không có cách nào, dù gì, Tập Vi Lam cũng biết, hình tượng con gái ngoan em gái thảo là ưu việt nhất cho lợi ích về tiền tài của cô ta sau này.
Tần Cảnh nghe cô ta nói vậy thì có chút do dự, thực ra, cô đương nhiên không đủ kiên trì để giả bộ cái gì với cô ta nữa; nhưng vấn đề là, việc ba của cô muốn ly hôn Tập Quyên còn chưa được công bố ra ngoài.
Nên trước mắt cô không thể làm lộ tin tức này được!
Ngay khi Tần Cảnh còn đang nhíu mày suy tư, điện thoại di động vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.
Tần Cảnh cầm lên xem, là tin của Ethan gửi đến. (Dip: không biết có ai để ý hay nhớ ra anh này không, anh này là trợ lý cho Tần Chính) Tài liệu đã sang tên xong hết cả, mà ngay vừa nãy Tần Chính đã gọi cho luật sư xin ly hôn.
Thật sự căn thời gian quá chuẩn đi!
Tần Cảnh lần nữa ngẩng đầu, khe khẽ mỉm cười: "Không cần, chúng ta về sau, không phải chị em gì hết! Ngay cả trên danh nghĩa cũng không!"
Tập Vi Lam không hiểu gì cả: "Chị có ý gì?"
Tần Cảnh nhún nhún vai: "Ba tôi đã ủy thác cho luật sư, giải quyết việc ly hôn với mẹ cô!"
"Làm..." Tập Vi Lam như bị sét đánh, "Làm sao có thể?"
Tuy nhiên thực ra, hiện tại cô ta quan tâm nhất là, việc chia tài sản của Tần Chính như thế nào. Chính ra cô ta còn có phần vui vẻ về chuyện ly hôn này, nhìn bình thường Tần Chính đối xử với mẹ cô ta tốt như vậy, giờ muốn ly hôn tuyệt đối là có tình nhân bên ngoài. Mà trong tình huống đó, chắc chắn ông phải bồi thường thêm tài sản cho Tập Quyên. Mà cô ta là con gái Tập Quyên, không phải cũng tương đương với gấp đôi lượng tài sản sao?
Tần Cảnh nhìn Tập Vi Lam ánh mắt lúc đờ đẫn lúc sáng lên, chắc cô ta lại tự mơ mộng ảo tưởng rồi.
Cô vốn có một cái mong muốn rất bất lương là nhìn xem mẹ con Tập Vi Lam khi biết không thể lấy được nhiều như bọn họ nghĩ sẽ có cái phản ứng gì. Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy nếu nói hết chuyện đó ở cái chỗ này không được thích hợp lắm, lỡ như Tập Vi Lam nổi bão tố ngay trong này, đem đồ đạc này nọ trong phòng làm việc của cô đập phá thì không hay tí nào.
Cho nên, cô bất động thanh sắc cúi đầu, tiếp tục xem bản kế hoạch. Lại không nghĩ đến, chọn đúng lúc này, đến lượt điện thoại của Tập Vi Lam vang lên.
"Uy? Mẹ?" Là Tập Quyên gọi đến.
Tần Cảnh kinh ngạc, bà ta nhận được thư của luật sư nhanh đến vậy sao!
Điện thoại bên kia vẫn còn đang nói nói cái gì đó, Tập Vi Lam nghe không rên một tiếng. Cho đến tận lúc đã cúp máy hạ điện thoại xuống rồi, cô ta cũng chỉ đứng đó, ngây người.
Tần Cảnh nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng: "Ách, cái này, nếu không còn cái gì để nói, cô có thể ra ngoài được rồi chứ! Tôi còn phải làm việc!"
"Tần Cảnh!" Cú điện thoại vừa nãy của Tập Quyên đã đập nát hết những giấc mộng tươi đẹp của Tập Vi Lam rồi, "Mẹ tôi nói, 30% cổ phàn còn lại của bố chị đã chuyển hết sang tên chị! Cả chỗ bất động sản còn lại cũng vậy. Chị nói rõ cho tôi, chuyện này là thế nào? Cha con hai người lại muốn làm trò quỷ gì?"
"Cô kinh ngạc như vậy làm cái gì?" Tần Cảnh cảm thấy có phần không biết làm sao mà hôm nay được gặp gỡ hai cái người ngàn chấm thế này, "Ba cũng đã cho đứa con gái riêng của vợ như cô đến 30% rồi, cho tôi 30% còn lại thì có cái gì không thỏa đáng?"
Tập Vi Lam bổ nhào vào bàn làm việc, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi gân xanh trên đầu cũng nổi lên: "Thế còn mẹ tôi? Mẹ tôi sống cả đời với ông ta, chẳng lẽ không được gì?"
"Cô rốt cuộc là nghĩ cho mẹ cô, hay nghĩ cho bản thân cô vậy?" Tần Cảnh hơi hơi nheo mắt, giọng điệu dị thường băng lãnh, "Nếu cô nghĩ tranh thủ cho mẹ cô ít tiền dưỡng lão, 30% của cô đâu, đem ra mà đưa cho mẹ cô!"
"Các người khinh người quá đáng!" Tập Vi Lam đột nhiên chồm người lên trước, hai tay chống mạnh lên bàn, giống như muốn bóp nát cái bàn này vậy.
Hai mẹ con nhà này vậy là đủ rồi đấy! Hai người tưởng người khắp thiên hạ đều có lỗi với hai người hay sau?
Tần Cảnh đứng thẳng lên, nhãn tình nháy mắt âm lãnh: "Vậy sao? Tập Vi Lam, nhìn không ra đấy, cô cũng như mẹ cô, đều là quỷ hút máu vô lương tâm!"
Vừa nói, giấy tờ trong tay cô "táp" đập xuống bàn, mang theo phẫn nộ mưa rền gió cuốn, "Ba tôi trừ có một phần tiền và bất động sản, tài sản lớn nhất cũng chỉ có cổ phần của Trường Ninh. Ba chỉ có 60%, đã cho mẹ con hai người một nửa rồi, ba con tôi cũng chỉ có một nửa thôi, các người còn muốn như thế nào nữa?"
"Cô có muốn bất mãn, thì cứ bất mãn cô không phải con gái ruột của ba tôi, bất mãn mẹ cô không phải vợ đầu của ba tôi, không đi theo ông lúc ông còn đang xây dựng sự nghiệp. Hai mẹ con các người vốn bơ vơ không chỗ nương tựa, lại được ba tôi cho cuộc sống như quý tộc suốt mười mấy năm. Vậy mà còn không có chút nào biết điều."
Tần Cảnh nguyên bản không nghĩ đến kích thích cô ta, cũng không nghĩ muốn lý luận gì với cô ta, nhưng cái người này thật sự quá quá ba chấm quá không biết liêm sỉ quá vô lương tâm,
"Tập Vi Lam, bao năm nay là ai nuôi cô lớn bằng ngần này! Cô đục khoét từng đó của cải rồi không đủ sao, còn nói ba tôi khinh người quá đáng! Rốt cuộc là ai khinh người quá đáng?? Người ta nói, sói con không thể thuần dưỡng, hôm nay tôi coi như được chứng kiến, chính là dạng người như cô!"
Tập Vi Lam tức đến mức cả người kịch liệt run rẩy, tức đến độ đầu óc một trận hôn mê suýt nữa đứng không vững, mà tức nhất chính là, Tần Cảnh nói mỗi một câu, không câu nào cô ta có thể có cách nào mà phản bác.
Hỗn đản, hỗn đản!
Nguyên lai, Tần Cảnh đó vẫn xem thường cô ta như vậy sao? Cho rằng cô ta chỉ là kí sinh trùng ăn bám nhà cô ta?
Cô ta làm sao có thể khoan dung với loại nhục mạ này được?
Tập Vi Lam lúc này cặp mắt đỏ bừng vì hận, hận không thể nhào lên đánh nhau với Tần Cảnh, vì, ở Tinh Nguyệt góc nào cũng có webcam. Cô ta nếu xông lên đánh Tần Cảnh trước, lập tức hình tượng trước giờ gây dựng của cô ta đều bị hủy hoại hết!
Cô ta còn có thể làm thế nào nữa, ở lại đây thì có cái tác dụng gì! Hơn nữa, còn việc khẩn cấp trước mắt, cô ta phải đi tìm Tập Quyên bàn bạc lại, nhất định sẽ có biện pháp có thể vãn hồi.
Nhất định có thể được chia càng nhiều tiền hơn!
Tập Vi Lam giận dữ xoay người, xông ra khỏi phòng của Tần Cảnh.
Tác giả có chuyện muốn nói: tốt rồi, từ giờ trở đi, tần suất lên sàn của Tập Vi Lam so với trước kia sẽ thường xuyên hơn một chút, chỉ một chút thôi...
Trong nháy mắt Lục Nhã vung bàn tay, Tần Cảnh tức thì bắt lấy tay cô ta, dùng lực đẩy ra, "loảng xoảng keng" một tiếng, tay bị ấn đến trên tường thủy tinh!
Lục Nhã bị hung quang trong mắt cô dọa, cư nhiên nửa ngày vẫn phản ứng không kịp, không dám làm loạn.
"Cô muốn đánh tôi?" Tần Cảnh mày run lên vô cùng uy hiếp, "Chỉ bằng loại như cô? Tôi vốn muốn thông báo đuổi việc cô ở trong phòng làm việc cơ, gọi cô ra nói riêng cũng chỉ là để thông báo với cô thôi. Nhờ cô chuyển lời cho Tập Vi Lam!"
Lục Nhã ngẩn ra, thế là thế nào? Vì sao Tần Cảnh biết là Tập Vi Lam nghĩ ra kế hoạch này? Tập Vi Lam không phải muốn tốt cho Lục Nhã và Tần Cảnh sao? Vậy vì sao Tần Cảnh nhãn thần khủng bố như vậy? Chẳng lẽ là, hai người họ kỳ thật có ân oán, cô bị Tập Vi Lam mang làm bia đỡ đạn?
"Đúng rồi, kỳ thật, cô ta cũng có lòng bảo cô quay về "Chuyện ngôi sao" đi! Chương trình lăng xê danh tiếng dễ dàng như vậy, chẳng lẽ cô ta không muốn làm môn khách, kỳ nào cũng được lên?"
Tần Cảnh lạnh lùng cười: "Nhờ cô chuyển lời giúp, tôi nói đây: Không! Khả! Năng! Tôi không phải là cái Tần Cảnh cô ta vẫn nghĩ đâu! Sống yên ổn giùm tôi đi là tốt nhất! Còn nếu muốn bày trò gì mà động đến tôi, thì mời, nhất định đáp lễ!"
Nói xong, cô đẩy mạnh Lục Nhã đi ra.
Mà lúc này, ngay hành lang cầu thang tầng dưới, khuôn mặt Tập Vi Lam ngay cả đang chiếu trong ánh nắng sớm cũng thấy rõ đã trắng bệch bất thường.
Lục Nhã tâm trí loạn thành đoàn, thật sự cảm thấy Tần Cảnh bây giờ hoàn toàn chính là một ác ma đáng sợ, cô ta không dám một mình đối mặt với Tần Cảnh, sợ hãi cuống cuồng chạy xuống tầng!
Tần Cảnh hừ ra một tiếng cười lạnh, vừa muốn lên tầng, lại nhìn thấy Doãn Thiên Dã đứng trên đầu bậc thang, nửa tựa trên cửa, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
Ách, nghe thấy hết rồi hả?
Nghe thấy thì nghe thấy! Dù sao tôi chính là như vậy, quản anh thích xem hay không!
Tần Cảnh đi qua, nhận ra ánh mắt Doãn Thiên Dã rất là kỳ quái, chẳng hề giống như chấn kinh, cũng không có kinh ngạc, mà không hiểu sao lại giống như đang rất thưởng thức.
Tần Cảnh nhíu mày: "Làm gì? Chưa từng thấy phụ nữ nổi xung à!"
"Chưa từng thấy em như vậy!" Doãn Thiên Dã khóe môi cong lên một chút, "Tôi lại cảm thấy, em hiện tại, so với trước kia, tốt hơn!"
Tần Cảnh sửng sốt: tên này không lẽ là M, hay là cuồng bị ngược?
Cô vừa rồi làm bộ dáng khủng bố dọa người như thế, không phải đàn ông cũng bị dọa chạy hết sao? Thế mà hắn còn nói cô tốt hả?
Tìm chết sao!
Kỳ thật, Tần Cảnh nổi khùng như vậy cũng là bị bức mà thôi.
Lần trước ở studio gặp cái đạo diễn Chương Hiên đó cô đã bắt đầu cảnh giác, đoán là phần tiềm quy tắc trong tiểu thuyết hẳn đã bắt đầu đến rồi đây. Chỗ này không thiếu bẫy Tập Vi Lam thiết kế để hãm hại cô, nếu như đúng như truyện, Tập Vi Lam sau này còn có một loạt âm mưu nữa.
Cô ban đầu còn e ngại Vi Lam giả vờ trước mặt ba ba quá giỏi, đối đầu công khai với cô ta chắc chắn khiến ba cô khó xử, nhưng bây giờ ba cô đã nhìn thấu bản chất cô ta rồi, về sau cũng không phải người một nhà nữa. Giờ ngay cả khách khí ngoài mặt cũng không cần giữ!
Cô nghĩ, như vậy rồi, ít ra Tập Vi Lam sẽ yên phận một chút.
Doãn Thiên Dã xoay người cũng không quên giơ ngón tay chỉ xuống tầng dưới: "Đúng rồi, tôi ra đây để nhắc em, người lúc nãy em nhắc đến, vẫn đứng dưới tầng!"
Tần Cảnh hơi hơi nâng mi, nói vậy, vừa rồi cô nói chuyện với Lục Nhã những gì Tập Vi Lam cũng đã nghe thấy. Thế ngược lại còn tốt hơn, càng rõ ràng, để cho Tập Vi Lam biết mà lần sau đừng diễn cái vai em gái lương thiện trước mặt cô nữa, khó chịu lắm.
Nhưng cũng không nghĩ là, xế chiều hôm đó, Tập Vi Lam đã tìm gặp cô rồi.
Lúc đó, Tần Cảnh đang ở trong phòng kín sửa chữa bản kế hoạch kì mới của Trâu Manh, rồi nghe Doãn Thiên Dã rất đúng quy tắc gõ cửa, nói: "Sếp, có người tìm!"
Tần Cảnh:...
Vì sao cái chữ "sếp" nghe khó chịu vậy? Mà tự dưng hôm nay ngoan thế? Không phải buổi sáng bị cô dọa đần đấy chứ?
Tần Cảnh không nói gì nhìn ra ngoài khung cửa kính, lập tức nhìn thấy cái mặt của Tập Vi Lam.
Lần này, bốn người trong phòng làm việc không có phấn khích như lần trước, mà Diệu Khả nhìn không khí phi thường nặng nề, cũng bỏ luôn ý định rót cốc nước cho Tập Vi Lam.
Tần Cảnh liếc Doãn Thiên Dã, mấp máy môi nói không ra tiếng: biến ~~~
Doãn Thiên Dã cười cười, đi ra.
Ngay sau đó, Tập Vi Lam liền đi tới, đóng cửa kính lại.
Tần Cảnh nhìn thấy cô ta, mở miệng chào cũng lười, tiếp tục chỉnh sửa giấy tờ.
Tập Vi Lam thấy Tần Cảnh không thèm để ý mình, có chút ngượng ngùng, lại nghĩ đến lúc nãy nhân viên cấp dưới ngồi ngoài cũng không thèm vồn vã với cô ta, trong đầu đã nghĩ ngay nhất định là Tần Cảnh nói bậy bạ vê cô ta với họ, phá hoại hình tượng của cô ta! Advertisement / Quảng cáo
Nhưng mà, cô ta nhịn nửa ngày cũng áp chế được lửa giận trong lòng, đi đến cạnh Tần Cảnh, giở giọng thương xót: "Tần Cảnh, em nghe nói, hình như chị có hiểu lầm gì đó với em sao?"
Nghiện diễn đấy à?
"Hiểu lầm?" Tần Cảnh ngẩng đầu, "Là hiểu lầm sao?"
Tập Vi Lam sững sờ nửa buổi, một giây sau, trong mắt khởi sương mù: "Em lúc đầu chỉ là nghĩ Lục Nhã đối xử không tốt với cô, muốn đuổi cô ta giúp chị thôi!"
Tần Cảnh kinh ngạc.
Cô hết sức ngạc nhiên: "Quả thật là diễn viên nhỉ, thật sự có thể trong một giây đã nặn ra được nước mắt!"
Kết quả, Tập Vi Lam còn ít nước mắt nào muốn rơi nháy mắt bốc hơi hết.
Cô ta có chút không thể tin được, Tần Cảnh, thực sự, hoàn toàn thay đổi.
Tần Cảnh,có thể thấy, không tin tưởng cô ta. Hơn nữa, không chỉ là không tin tưởng, cô thậm chí còn không thèm kiêng nể gì biểu đạt bất mãn với cô ta, đến cả ngoài mặt hữu hảo cũng ngại làm.
Tập Vi Lam vô cùng tức giận: Tần Cảnh làm sao có thể như vậy?
Mệt cho cô ta còn bỏ thời gian sức lực chạy đến giải thích, không nghĩ đến cô vậy mà lại làm bộ dạng này!
Tập Vi Lam còn đang xoắn xuýt cuối cùng là lật bài đi, hay là lại thử tự thanh minh một chút xem sao.
Tần Cảnh lạnh lùng mở miệng: "Tập Vi Lam, ngày nào cũng đóng kịch, còn chưa mệt sao? Ít nhất, đừng có đứng trước mặt tôi đóng kịch, được không? Tôi thừa biết bản chất bên trong của cô với cái mặt ngoài của cô chẳng liên quan gì đến nhau đâu, cho dù cô giải thích ra sao, tôi cũng không thay đổi được quan điểm. Cho nên, tỉnh lại đi, đừng có làm cái mặt như thế nữa, tôi ngán lắm rồi!"
Tập Vi Lam cảm thấy như bị người ta cho mấy phát tát vào mặt, khuôn mặt mỹ lệ không khỏi co giật, vặn ra một nụ cười méo mó: "Cho nên, ý chị muốn nói gì?"
"Tôi sẽ không chủ động hại cô!" Tần Cảnh dị thường thản nhiên, "Cho nên, cô tốt nhất là đừng động đến tôi. Bình an vô sự, nước sông không phạm nước giếng, đó là kết quả tốt nhất!"
Tập Vi Lam giật giật khóe miệng: "Ở trước mặt ba ba, thì vẫn là ra vẻ chị em thân thiết chứ!"
Tần Cảnh không có lời nào để nói, người này thích diễn kịch đến mức nào đây? Nhưng tiếc thật, không có cách nào, dù gì, Tập Vi Lam cũng biết, hình tượng con gái ngoan em gái thảo là ưu việt nhất cho lợi ích về tiền tài của cô ta sau này.
Tần Cảnh nghe cô ta nói vậy thì có chút do dự, thực ra, cô đương nhiên không đủ kiên trì để giả bộ cái gì với cô ta nữa; nhưng vấn đề là, việc ba của cô muốn ly hôn Tập Quyên còn chưa được công bố ra ngoài.
Nên trước mắt cô không thể làm lộ tin tức này được!
Ngay khi Tần Cảnh còn đang nhíu mày suy tư, điện thoại di động vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.
Tần Cảnh cầm lên xem, là tin của Ethan gửi đến. (Dip: không biết có ai để ý hay nhớ ra anh này không, anh này là trợ lý cho Tần Chính) Tài liệu đã sang tên xong hết cả, mà ngay vừa nãy Tần Chính đã gọi cho luật sư xin ly hôn.
Thật sự căn thời gian quá chuẩn đi!
Tần Cảnh lần nữa ngẩng đầu, khe khẽ mỉm cười: "Không cần, chúng ta về sau, không phải chị em gì hết! Ngay cả trên danh nghĩa cũng không!"
Tập Vi Lam không hiểu gì cả: "Chị có ý gì?"
Tần Cảnh nhún nhún vai: "Ba tôi đã ủy thác cho luật sư, giải quyết việc ly hôn với mẹ cô!"
"Làm..." Tập Vi Lam như bị sét đánh, "Làm sao có thể?"
Tuy nhiên thực ra, hiện tại cô ta quan tâm nhất là, việc chia tài sản của Tần Chính như thế nào. Chính ra cô ta còn có phần vui vẻ về chuyện ly hôn này, nhìn bình thường Tần Chính đối xử với mẹ cô ta tốt như vậy, giờ muốn ly hôn tuyệt đối là có tình nhân bên ngoài. Mà trong tình huống đó, chắc chắn ông phải bồi thường thêm tài sản cho Tập Quyên. Mà cô ta là con gái Tập Quyên, không phải cũng tương đương với gấp đôi lượng tài sản sao?
Tần Cảnh nhìn Tập Vi Lam ánh mắt lúc đờ đẫn lúc sáng lên, chắc cô ta lại tự mơ mộng ảo tưởng rồi.
Cô vốn có một cái mong muốn rất bất lương là nhìn xem mẹ con Tập Vi Lam khi biết không thể lấy được nhiều như bọn họ nghĩ sẽ có cái phản ứng gì. Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy nếu nói hết chuyện đó ở cái chỗ này không được thích hợp lắm, lỡ như Tập Vi Lam nổi bão tố ngay trong này, đem đồ đạc này nọ trong phòng làm việc của cô đập phá thì không hay tí nào.
Cho nên, cô bất động thanh sắc cúi đầu, tiếp tục xem bản kế hoạch. Lại không nghĩ đến, chọn đúng lúc này, đến lượt điện thoại của Tập Vi Lam vang lên.
"Uy? Mẹ?" Là Tập Quyên gọi đến.
Tần Cảnh kinh ngạc, bà ta nhận được thư của luật sư nhanh đến vậy sao!
Điện thoại bên kia vẫn còn đang nói nói cái gì đó, Tập Vi Lam nghe không rên một tiếng. Cho đến tận lúc đã cúp máy hạ điện thoại xuống rồi, cô ta cũng chỉ đứng đó, ngây người.
Tần Cảnh nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng: "Ách, cái này, nếu không còn cái gì để nói, cô có thể ra ngoài được rồi chứ! Tôi còn phải làm việc!"
"Tần Cảnh!" Cú điện thoại vừa nãy của Tập Quyên đã đập nát hết những giấc mộng tươi đẹp của Tập Vi Lam rồi, "Mẹ tôi nói, 30% cổ phàn còn lại của bố chị đã chuyển hết sang tên chị! Cả chỗ bất động sản còn lại cũng vậy. Chị nói rõ cho tôi, chuyện này là thế nào? Cha con hai người lại muốn làm trò quỷ gì?"
"Cô kinh ngạc như vậy làm cái gì?" Tần Cảnh cảm thấy có phần không biết làm sao mà hôm nay được gặp gỡ hai cái người ngàn chấm thế này, "Ba cũng đã cho đứa con gái riêng của vợ như cô đến 30% rồi, cho tôi 30% còn lại thì có cái gì không thỏa đáng?"
Tập Vi Lam bổ nhào vào bàn làm việc, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi gân xanh trên đầu cũng nổi lên: "Thế còn mẹ tôi? Mẹ tôi sống cả đời với ông ta, chẳng lẽ không được gì?"
"Cô rốt cuộc là nghĩ cho mẹ cô, hay nghĩ cho bản thân cô vậy?" Tần Cảnh hơi hơi nheo mắt, giọng điệu dị thường băng lãnh, "Nếu cô nghĩ tranh thủ cho mẹ cô ít tiền dưỡng lão, 30% của cô đâu, đem ra mà đưa cho mẹ cô!"
"Các người khinh người quá đáng!" Tập Vi Lam đột nhiên chồm người lên trước, hai tay chống mạnh lên bàn, giống như muốn bóp nát cái bàn này vậy.
Hai mẹ con nhà này vậy là đủ rồi đấy! Hai người tưởng người khắp thiên hạ đều có lỗi với hai người hay sau?
Tần Cảnh đứng thẳng lên, nhãn tình nháy mắt âm lãnh: "Vậy sao? Tập Vi Lam, nhìn không ra đấy, cô cũng như mẹ cô, đều là quỷ hút máu vô lương tâm!"
Vừa nói, giấy tờ trong tay cô "táp" đập xuống bàn, mang theo phẫn nộ mưa rền gió cuốn, "Ba tôi trừ có một phần tiền và bất động sản, tài sản lớn nhất cũng chỉ có cổ phần của Trường Ninh. Ba chỉ có 60%, đã cho mẹ con hai người một nửa rồi, ba con tôi cũng chỉ có một nửa thôi, các người còn muốn như thế nào nữa?"
"Cô có muốn bất mãn, thì cứ bất mãn cô không phải con gái ruột của ba tôi, bất mãn mẹ cô không phải vợ đầu của ba tôi, không đi theo ông lúc ông còn đang xây dựng sự nghiệp. Hai mẹ con các người vốn bơ vơ không chỗ nương tựa, lại được ba tôi cho cuộc sống như quý tộc suốt mười mấy năm. Vậy mà còn không có chút nào biết điều."
Tần Cảnh nguyên bản không nghĩ đến kích thích cô ta, cũng không nghĩ muốn lý luận gì với cô ta, nhưng cái người này thật sự quá quá ba chấm quá không biết liêm sỉ quá vô lương tâm,
"Tập Vi Lam, bao năm nay là ai nuôi cô lớn bằng ngần này! Cô đục khoét từng đó của cải rồi không đủ sao, còn nói ba tôi khinh người quá đáng! Rốt cuộc là ai khinh người quá đáng?? Người ta nói, sói con không thể thuần dưỡng, hôm nay tôi coi như được chứng kiến, chính là dạng người như cô!"
Tập Vi Lam tức đến mức cả người kịch liệt run rẩy, tức đến độ đầu óc một trận hôn mê suýt nữa đứng không vững, mà tức nhất chính là, Tần Cảnh nói mỗi một câu, không câu nào cô ta có thể có cách nào mà phản bác.
Hỗn đản, hỗn đản!
Nguyên lai, Tần Cảnh đó vẫn xem thường cô ta như vậy sao? Cho rằng cô ta chỉ là kí sinh trùng ăn bám nhà cô ta?
Cô ta làm sao có thể khoan dung với loại nhục mạ này được?
Tập Vi Lam lúc này cặp mắt đỏ bừng vì hận, hận không thể nhào lên đánh nhau với Tần Cảnh, vì, ở Tinh Nguyệt góc nào cũng có webcam. Cô ta nếu xông lên đánh Tần Cảnh trước, lập tức hình tượng trước giờ gây dựng của cô ta đều bị hủy hoại hết!
Cô ta còn có thể làm thế nào nữa, ở lại đây thì có cái tác dụng gì! Hơn nữa, còn việc khẩn cấp trước mắt, cô ta phải đi tìm Tập Quyên bàn bạc lại, nhất định sẽ có biện pháp có thể vãn hồi.
Nhất định có thể được chia càng nhiều tiền hơn!
Tập Vi Lam giận dữ xoay người, xông ra khỏi phòng của Tần Cảnh.
Tác giả có chuyện muốn nói: tốt rồi, từ giờ trở đi, tần suất lên sàn của Tập Vi Lam so với trước kia sẽ thường xuyên hơn một chút, chỉ một chút thôi...
Danh sách chương