Nữ diễn viên có chút không quá tin tưởng: "Sẽ không đi, em xem bộ dáng của anh ấy, rất có khí chất, cũng rất phong độ, rất man nha!"
Tần Cảnh khe khẽ thở dài: "Ở trong xã hội hỗn loạn này, ai không hiểu chuyện tạo vỏ bọc chứ! Bất quá a, hắn thực là trợ lý của tôi, đường đường là con một của tập đoàn giải trí Doãn thị, làm sao mà chạy đến làm việc dưới tay tôi, kiếm mấy ngàn đồng một tháng lương đây?"
Nữ diễn viên lần này mặt đỏ, không phải thẹn, là tức giận bị lừa, còn có hụt hẫng không câu được con cháu nhà giàu.
Tần Cảnh ra vẻ không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Nghe nói, gần đây có vài đàn ông chính là dựa ngoại hình đi lừa tiền lại lừa sắc đó! Bất quá là, trợ lý này của tôi cũng không phải người như vậy, có thể hắn thực sự thích cô đó. Kỳ thật bộ dạng hắn thực vẫn là rất tốt. Hai người có lẽ làm quen cũng không phải không tốt nhỉ!"
Nữ diễn viên không mấy thành thật cười cười, hiển nhiên không có cái gì hứng thú.
Tần Cảnh lại thêm mắm thêm muối nói: "Đúng rồi, cái chân chính Doãn Thiên Dã kia, rất xấu, mới trước đây ăn nhiều thịt, tai to, mặt lớn."
Nữ diễn viên lần này hưng phấn: "Chị quen anh ta?"
Tần Cảnh:...
Trong mắt cô chợt lóe chợt lóe thế kia là thế nào?
Tần Cảnh quyết đoán đình chỉ: "Tôi bây giờ còn phải đi phỏng vấn, đi trước! Nga, đúng rồi, vạn nhất lát nữa trợ lý của tôi tới tìm cô, ngàn vạn đừng vạch trần hắn, dù sao, tôi vẫn còn là đồng sự làm việc với hắn lâu dài!"
Tần Cảnh đi đến nơi quay cảnh tiếp, Di Đóa đã bắt đầu quay phim. Doãn Thiên Dã nhìn thấy cô, ánh mắt rất là kỳ quái: "Chính mình cũng đến đây, còn kêu tôi đi?"
Tần Cảnh: "Khó có thể có cơ hội bắt Doãn công tử anh chạy qua chạy lại, đương nhiên phải triệt để lợi dụng!"
Doãn Thiên Dã lườm cô một cái, tự đứng dậy đi tìm nữ diễn viên ban nãy đi.
Tần Cảnh lén lút nhìn bóng lưng hắn, nhẫn không được muốn cười: Doãn tiểu cặn bã, chúc anh tán gái thuận lợi nha ~~~
Tần Cảnh tâm tình thật tốt quay đầu xem, trường đoạn phải sửa chụp lại là Triệu Xướng Cơ trên giường thi triển mị công, nói với tên ngu đần Triệu Điệu Tương vương vài lời gièm pha, nói Lý Mục tay nắm binh quyền, thu được dân tâm, chỉ sợ muốn tạo phản vân vân.
Buông thả dục vọng quá độ, Triệu Điệu Tương vương ở một bên nỉ non nói "Quả nhân đem trị hắn", một bên trên thân nàng chắp chắp củng. ("chắp chắp củng" ==, cái từ này không biết có cần dịch k)
Triệu Xướng Cơ một bên tiếp tục thổi gió thoảng bên gối, một bên □ cười gian.
Tần Cảnh đứng ở một bên nghiêm túc xem rất lâu, Di Đóa diễn cái Triệu Xướng Cơ thực sự, quả thật là lột tả rất xuất sắc! Hình ảnh gian-tao-lãng-đãng, thực được nàng khắc họa sâu đến ăn vào gỗ sâu ba phân. (gian-tao-lãng-đãng: gian dối-hư hỏng-lẳng lơ)
Đợi tuồng vui bên này quay xong, Tần Cảnh chuẩn bị đi bảo Doãn Thiên Dã bắt đầu làm việc, vừa quay đầu, thấy hắn không biết từ lúc nào đã đứng tại sau lưng cô. (hai anh chị toàn có kiểu như du kích, bước ra từ không khí)
Hắn hơi hơi nhíu mày, ánh mắt u buồn, còn vô ý thức nhẹ nhàng cắn môi, bộ dáng rất cô đơn đáng thương. (=)))
Tần Cảnh sửng sốt, này là người chuyện thường ngày không lo lắng, luôn luôn hơn hớn vì làm sao lên cơn động kinh? (chém)
"Uy, anh làm sao?"
Doãn Thiên Dã không nhìn cô, yên lặng rũ mắt xuống, có chút ấm ức: "Lần đầu, lại có một cô gái cự tuyệt cho tôi số điện thoại, không thể tưởng tượng nổi!"
Tần Cảnh:...
Xem anh như vậy, còn tưởng chết người cơ!
"Anh thích diễn viên đó như vậy?" Tần Cảnh kinh ngạc.
"Không phải!"
Doãn Thiên Dã căm giận nhìn cô, một cái biểu cảm vì sao cô không bắt được trọng điểm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Nếu như cô ấy đem số điện thoại cho tôi, tôi không chắc chắn sẽ liên lạc cô ấy, hoặc có thể quay đầu quên luôn. Nhưng là, cô ấy cư nhiên cự tuyệt tôi, đời này tôi chưa bao giờ bị một nữ nhân nào cự tuyệt cả. Trọng điểm chính là..."
Doãn Thiên Dã cắn răng, xấu hổ và giận dữ khó kìm: "Tôi chẳng lẽ còn không xứng với cô ấy?"
Tần Cảnh thấy hắn là thật sự tức giận, đột nhiên phát hiện chính mình hình như làm không đúng rồi, hắn cứ cái dạng này đem chuyện đó canh cánh trong lòng, chỉ sợ cứ mãi nghĩ ngợi trong lòng chuyện này.
Sẽ không nghĩ qua nghĩ lại, không hứng thú cũng biến thành hứng thú đi?
Tần Cảnh không khỏi có chút lo lắng: tuy rằng là cô nói với diễn viên kia, rằng Doãn Thiên Dã là giả mạo người có tiền lừa nữ sinh, nhưng Doãn Thiên Dã không biết a!
Hắn có lẽ còn nghi ngờ cái cô gái kia làm sao lại có định lực như vậy, cư nhiên đến cả người thừa kế duy nhất của Doãn thị cũng khinh bỉ được. Hắn có thể hay không kiên trì theo đuổi, đem nàng như là nữ thần không chịu khuất khói lửa đi...
Mà cái diễn viên này kỳ thật là khả nghi là một kiều nữ hám làm giàu a...
Hắn về sau mà muốn thực sự qua lại cùng một chỗ với diễn viên đó, kế hoạch cải tạo của cô không phải là hỏng rồi? Advertisement / Quảng cáo
Tần Cảnh cảm giác được nguy cơ, con mắt sáng xoay động, làm bộ làm tịch, ngăn nắp thứ tự khinh bỉ hắn: "Anh còn có hứng thú với loại diễn viên nhỏ này sao? Tôi cảm thấy là cô ấy không xứng với anh đâu!"
Doãn Thiên Dã hằng ngày đều là bị Tần Cảnh đả kích, hiện tại nghe cô nói vậy, nguyên lai trong mắt cô, hắn vẫn là không đến nỗi, sắc mặt thế là hòa hoãn lại một chút. Chính là, "Cô ấy không phản ứng với tôi như vậy, đả kích tự tôn của tôi!"
"Tự tôn của anh là lấy tiền mua sao? Dễ dàng chịu đả kích như vậy?" Tần Cảnh trợn mắt nhìn hắn, lại trở lại chuyện chính, "Nói đi nói lại, anh có phải lại quên tôi đã liệt kê cho anh năm loại phụ nữ rồi?"
Doãn Thiên Dã nhíu mày hồi tưởng một lúc: "Ý em là, cô ta thuộc loại thứ năm, cái loài gì mà, lạt mềm buộc chặt ấy."
"Đương nhiên!" Tần Cảnh gật gật đầu, rất vui vẻ yên tâm hắn vẫn là tiếp thu lời cô nói, "Tôi phân tích cho anh một chút. Một diễn viên nhỏ vừa bước vào nghề đương nhiên là bức thiết cần mở rộng quan hệ, nhất là một vài người có thể hỗ trợ kinh tế! Cô ấy nghe nói anh là Doãn Thiên Dã, khẳng định là muốn dựa vào quan hệ của anh để quen biết một vài người, làm bạn gái của anh là phương án tốt nhất! Đúng! Vậy!"
Tần Cảnh cường điệu cường điệu hai chữ này, đổi giọng, "Cô ấy khẳng định cũng biết bên cạnh anh nữ nhân không thiếu. Nếu như cô ấy đáp ứng anh dễ dàng, còn không phải bị anh quay qua lại vài lần liền quên. Nhưng là, nếu như cô ấy làm cho anh nếm chút khổ sở, liền khơi mào dục vọng chinh phục từ chính anh, khiến anh cảm thấy cô ấy khác biệt với những người khác. Không phải có người nói, phí một phen công sức được đến thành quả, mới là tốt nhất sao? Thường xuyên qua lại, con cá lớn là anh còn không phải vững vàng bị cô ấy câu lên?"
Tần Cảnh nói đủ khai, thừa, chuyển, hợp, luận điểm luận cứ, nói được quá có đạo lý, cho nên Doãn Thiên Dã cũng không có hoài nghi gì, giọng điệu cũng bình tĩnh rất nhiều: "Em thực nghĩ như vậy?"
Tần Cảnh gật gật đầu, hạ quyết tâm, nói: "Đúng, vừa rồi anh vừa đi, cô ấy liền hỏi tôi, nói..."
Lập tức, lập tức học cái bộ dáng nữ diễn viên nọ, nũng nịu phát hoa si, "Anh ấy thực là Doãn Thiên Dã sao? Chính là Doãn Thiên Dã của gia tộc có công ty nhiều đài truyền hình nhiều hãng phim đó sao? Thế mà ở chỗ này lại gặp được, thật may mắn nha! Hơn nữa anh ấy so với lời đồn đẹp trai hơn, hình như còn đối với em thật..."
"Đừng nói!" Doãn Thiên Dã bị cái bộ dáng của cô kích thích cho mi tâm run lên, thành công bị cô làm cho buồn nôn, đối với cô giá kia không còn hứng thú gì nữa.
Hắn nhíu mày, "Em đừng có học theo cô ta. Da gà gai ốc nổi hết lên rồi!"
Tần Cảnh thở phào, đại công cáo thành.
Cô rút từ trong ba lô làm việc hai cái mũ lưỡi trai có biểu tượng của Tinh Nguyệt, ụp một cái lên đầu hắn: "Đi đi, đi phòng nghỉ của Di Đóa!"
Doãn Thiên Dã đem vành mũ kéo hướng bên kia, như cũ nhăn mày, lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng. Tại một khắc, hắn rốt cục nghĩ ra, yên lặng đen mặt, hỏi:
"Đúng rồi, câu "So với trong lời đồn đẹp trai hơn" là có ý gì?"
Trong lòng Tần Cảnh có quỷ, đầu cũng không quay lại giả vờ chụp mũ lên tóc, mặt không đỏ tim không nhảy bịa chuyện: "Hình như bên ngoài có đồn đãi nói, Doãn thị Doãn Thiên Dã, mới trước đây ăn nhiều thịt, tai to mặt lớn, siêu khó xem."
Doãn Thiên Dã suýt tý nữa hộc máu: "Là ai bịa đặt!!!"
Đến lúc đến phòng nghỉ của Di Đóa, nàng ta đã đổi y phục, cởi hết hóa trang cổ đại rồi. Bất quá trên mặt vẫn là nùng trang diễm mạt đầy son phấn, tóc tai rối tung, nhìn qua phá lệ quái dị.
Bởi vì người đại diện trước đó đã có nói qua với nàng rồi, cho nên Tần Cảnh vào trong cũng không có hàn huyên quá nhiều, vừa xưng tên tuổi trực tiếp tiến vào vấn đè chính.
Ghế trong phòng nghỉ đêu chất đầy đồ đạc này nọ, Tần Cảnh cũng đứng luôn, theo thói quen cầm sổ tay chuẩn bị thảo luận với nàng một vài điểm có thể tương đối dễ dàng thu hút người xem.Di Đóa nửa tì lên bàn trang điểm, trong mắt chỉ hướng về phía người quay phim đứng sau cao ráo đẹp trai, lại cảm thấy người có khí chất như thế này không giống một phóng viên.
Ngắm hắn vài lần, hắn từ đầu đến cuối đều không có muốn quan tâm tâm tư của minh tinh điện ảnh là nàng, chỉ là hướng mắt xuống, đạm đạm ngắm sổ tay trong tay Tần Cảnh đến xuất thần.
Di Đóa có chút không hài lòng, phải một hồi mới thu hồi ánh mắt, u u nhìn chòng chọc khuôn mặt thanh mỹ mà nghiêm túc dưới mũ lưỡi trai đang ở ngay trước mặt mình, đột nhiên hỏi: ""Tụ quang" số 72, cô còn nhớ không?"
Lúc đó, Tần Cảnh chính là một tay đặt bút viết trên giấy, một tay lật trang, cơ bản là vội vàng, nên chỉ lơ đãng nhìn nàng một cái, trong suốt mà sạch sẽ cười: "Chuyện quá lâu rồi, tôi không nhớ được!"
Di Đóa mắt đen lại, chuyện nàng canh cánh trong lòng bao lâu như vậy, Tần Cảnh cư nhiên phong đạm vân khinh nói không nhớ được?
"Tôi nhớ được mấy người kỳ đó, hình như về dục nữ chưởng môn nhân, mấy người xếp tôi vào vị trí số 1."
Tần Cảnh vẫn không cảm thấy có cái gì không thích hợp, cười cười: "Vậy sao?"
Trước khi cô đến phỏng vấn có tìm hiểu, Di Đóa quả thật là được giới truyền thông ca tụng là ngọc nữ chưởng môn nhân, hình tượng luôn là ngây thơ trong sáng, lần này đóng Triệu Xướng Cơ hoàn toàn là phá vỡ hình tượng đó.
Di Đóa thấy cô cười vẻ không có gì để thẹn với lương tâm nàng cười được không thẹn, suýt tý nữa phì khói ra đằng mũi. Làm sao mà muốn đấu với người này cứ có cảm giác đấm đá gì cũng chỉ như đấm vào bị bông vậy?
Có thể đến cái mức đó sao, cô còn dám tới đây phỏng vấn nàng, thực là vô liêm sỉ!
Tần Cảnh thấy sắc mặt Di Đóa hình như không bình thường, mới chậm rãi nghĩ lại, ách, không phải là câu "Dục nữ" kia đi!
Điên mất!
Cái cô Tần Cảnh-trước kia, chọc đến người khác cũng phải đứng ra nói lý do rõ ràng! Cứ nhất thiết đi đâu cũng chọc vào thế này sao?
Tuy rằng cảm thấy khó xử, nhưng trong đầu Tần Cảnh vẫn là rất nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ, đã là chuyện Tần Cảnh-trước vạch trần của nàng ta, theo như nguyên tắc làm việc của cô ấy, chắc chắn chuyện đó phải là chuyện thật.
Di Đóa hiện tại tức giận, không phải vì bị vu cáo hãm hại, mà là bị lật tẩy.
Đã không sai, liền khẳng định không thể nhận lỗi.
Không có nguyên tắc nhận lỗi, không những chẳng có ích gì, còn vô cớ hạ thấp bản thân.
Tần Cảnh chần chờ một khắc, quyết định chuyển đề tài: "Chúng ta hiện tại có thể bắt đầu chưa?"
Cô nghĩ, bình thường một người bình thường sẽ không thu không diện tử sự tình không phóng, nhưng, ách, cô Di Đóa này tựa hồ không phải người đàng hoàng:
"Không cần bắt đầu!"
Nàng ta cầm lên cốc cà phê vừa pha, vừa thổi thổi cho nguội, vừa hất hàm sai khiến cười: "Tôi nghe nói, đại danh đỉnh đỉnh người của truyền thông Tần Cảnh gặp khó khăn, lên voi xong đã xuống thành chó, tôi liền rất hiếu kỳ, rất muốn nhìn xem cô hiện tại chán nản thành như thế nào."
Di Đóa càng nói càng kích động, mặt đã đỏ bừng lên hưng phấn, nhìn phá lệ tà ác khủng bố.
Người đại diện của Di Đóa nghe không vào, rụt rè kéo nhẹ nàng ta, lại bị nàng trực tiếp ngăn: "Tôi nói với người đại diện đáp ứng cô, chẳng qua là muốn chính miệng tôi thông báo với cô, lấy địa vị của tôi ngày hôm này, còn không đến lượt cô tìm đến phỏng vấn! Hại cô lần này đi uổng công rồi!"
"Cái cô này có bệnh a!" Doãn Thiên Dã giọng điệu rất không tốt, nhìn cũng không nhìn Di Đóa, trực tiếp đẩy Tần Cảnh, "Cô lúc trước không có điều tra tình trạng tâm thần của cô ta à?"
Tần Cảnh:...
Cô phát hiện, so với cô, Doãn Thiên Dã có vẻ đả thương người còn khủng khiếp hơn.
May mắn hắn trước giờ không có chân chính coi cô là kẻ địch.
Di Đóa giận tới không nói được lời nào đáp lại, mấu chốt là cái người quay phim mặt mũi thanh tuấn này nhìn cũng chưa thèm nhìn nàng, cũng không có nói chuyện với nàng, mà lại nói oán hận đồng nghiệp của mình làm việc không ra sao hại hắn gặp cái bệnh nhân thần kinh này.
Di Đóa nàng tốt xấu là cũng là minh tinh, hắn vậy mà ở trước mặt nàng nói nàng có bệnh.
Hơn nữa, nam nhân không phải thông thường đối với mỹ nữ tương đối khoan dung sao?
Vậy sao mỹ nữ này lại chịu loại đãi ngộ như vậy chứ?
Tần Cảnh khe khẽ thở dài: "Ở trong xã hội hỗn loạn này, ai không hiểu chuyện tạo vỏ bọc chứ! Bất quá a, hắn thực là trợ lý của tôi, đường đường là con một của tập đoàn giải trí Doãn thị, làm sao mà chạy đến làm việc dưới tay tôi, kiếm mấy ngàn đồng một tháng lương đây?"
Nữ diễn viên lần này mặt đỏ, không phải thẹn, là tức giận bị lừa, còn có hụt hẫng không câu được con cháu nhà giàu.
Tần Cảnh ra vẻ không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Nghe nói, gần đây có vài đàn ông chính là dựa ngoại hình đi lừa tiền lại lừa sắc đó! Bất quá là, trợ lý này của tôi cũng không phải người như vậy, có thể hắn thực sự thích cô đó. Kỳ thật bộ dạng hắn thực vẫn là rất tốt. Hai người có lẽ làm quen cũng không phải không tốt nhỉ!"
Nữ diễn viên không mấy thành thật cười cười, hiển nhiên không có cái gì hứng thú.
Tần Cảnh lại thêm mắm thêm muối nói: "Đúng rồi, cái chân chính Doãn Thiên Dã kia, rất xấu, mới trước đây ăn nhiều thịt, tai to, mặt lớn."
Nữ diễn viên lần này hưng phấn: "Chị quen anh ta?"
Tần Cảnh:...
Trong mắt cô chợt lóe chợt lóe thế kia là thế nào?
Tần Cảnh quyết đoán đình chỉ: "Tôi bây giờ còn phải đi phỏng vấn, đi trước! Nga, đúng rồi, vạn nhất lát nữa trợ lý của tôi tới tìm cô, ngàn vạn đừng vạch trần hắn, dù sao, tôi vẫn còn là đồng sự làm việc với hắn lâu dài!"
Tần Cảnh đi đến nơi quay cảnh tiếp, Di Đóa đã bắt đầu quay phim. Doãn Thiên Dã nhìn thấy cô, ánh mắt rất là kỳ quái: "Chính mình cũng đến đây, còn kêu tôi đi?"
Tần Cảnh: "Khó có thể có cơ hội bắt Doãn công tử anh chạy qua chạy lại, đương nhiên phải triệt để lợi dụng!"
Doãn Thiên Dã lườm cô một cái, tự đứng dậy đi tìm nữ diễn viên ban nãy đi.
Tần Cảnh lén lút nhìn bóng lưng hắn, nhẫn không được muốn cười: Doãn tiểu cặn bã, chúc anh tán gái thuận lợi nha ~~~
Tần Cảnh tâm tình thật tốt quay đầu xem, trường đoạn phải sửa chụp lại là Triệu Xướng Cơ trên giường thi triển mị công, nói với tên ngu đần Triệu Điệu Tương vương vài lời gièm pha, nói Lý Mục tay nắm binh quyền, thu được dân tâm, chỉ sợ muốn tạo phản vân vân.
Buông thả dục vọng quá độ, Triệu Điệu Tương vương ở một bên nỉ non nói "Quả nhân đem trị hắn", một bên trên thân nàng chắp chắp củng. ("chắp chắp củng" ==, cái từ này không biết có cần dịch k)
Triệu Xướng Cơ một bên tiếp tục thổi gió thoảng bên gối, một bên □ cười gian.
Tần Cảnh đứng ở một bên nghiêm túc xem rất lâu, Di Đóa diễn cái Triệu Xướng Cơ thực sự, quả thật là lột tả rất xuất sắc! Hình ảnh gian-tao-lãng-đãng, thực được nàng khắc họa sâu đến ăn vào gỗ sâu ba phân. (gian-tao-lãng-đãng: gian dối-hư hỏng-lẳng lơ)
Đợi tuồng vui bên này quay xong, Tần Cảnh chuẩn bị đi bảo Doãn Thiên Dã bắt đầu làm việc, vừa quay đầu, thấy hắn không biết từ lúc nào đã đứng tại sau lưng cô. (hai anh chị toàn có kiểu như du kích, bước ra từ không khí)
Hắn hơi hơi nhíu mày, ánh mắt u buồn, còn vô ý thức nhẹ nhàng cắn môi, bộ dáng rất cô đơn đáng thương. (=)))
Tần Cảnh sửng sốt, này là người chuyện thường ngày không lo lắng, luôn luôn hơn hớn vì làm sao lên cơn động kinh? (chém)
"Uy, anh làm sao?"
Doãn Thiên Dã không nhìn cô, yên lặng rũ mắt xuống, có chút ấm ức: "Lần đầu, lại có một cô gái cự tuyệt cho tôi số điện thoại, không thể tưởng tượng nổi!"
Tần Cảnh:...
Xem anh như vậy, còn tưởng chết người cơ!
"Anh thích diễn viên đó như vậy?" Tần Cảnh kinh ngạc.
"Không phải!"
Doãn Thiên Dã căm giận nhìn cô, một cái biểu cảm vì sao cô không bắt được trọng điểm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Nếu như cô ấy đem số điện thoại cho tôi, tôi không chắc chắn sẽ liên lạc cô ấy, hoặc có thể quay đầu quên luôn. Nhưng là, cô ấy cư nhiên cự tuyệt tôi, đời này tôi chưa bao giờ bị một nữ nhân nào cự tuyệt cả. Trọng điểm chính là..."
Doãn Thiên Dã cắn răng, xấu hổ và giận dữ khó kìm: "Tôi chẳng lẽ còn không xứng với cô ấy?"
Tần Cảnh thấy hắn là thật sự tức giận, đột nhiên phát hiện chính mình hình như làm không đúng rồi, hắn cứ cái dạng này đem chuyện đó canh cánh trong lòng, chỉ sợ cứ mãi nghĩ ngợi trong lòng chuyện này.
Sẽ không nghĩ qua nghĩ lại, không hứng thú cũng biến thành hứng thú đi?
Tần Cảnh không khỏi có chút lo lắng: tuy rằng là cô nói với diễn viên kia, rằng Doãn Thiên Dã là giả mạo người có tiền lừa nữ sinh, nhưng Doãn Thiên Dã không biết a!
Hắn có lẽ còn nghi ngờ cái cô gái kia làm sao lại có định lực như vậy, cư nhiên đến cả người thừa kế duy nhất của Doãn thị cũng khinh bỉ được. Hắn có thể hay không kiên trì theo đuổi, đem nàng như là nữ thần không chịu khuất khói lửa đi...
Mà cái diễn viên này kỳ thật là khả nghi là một kiều nữ hám làm giàu a...
Hắn về sau mà muốn thực sự qua lại cùng một chỗ với diễn viên đó, kế hoạch cải tạo của cô không phải là hỏng rồi? Advertisement / Quảng cáo
Tần Cảnh cảm giác được nguy cơ, con mắt sáng xoay động, làm bộ làm tịch, ngăn nắp thứ tự khinh bỉ hắn: "Anh còn có hứng thú với loại diễn viên nhỏ này sao? Tôi cảm thấy là cô ấy không xứng với anh đâu!"
Doãn Thiên Dã hằng ngày đều là bị Tần Cảnh đả kích, hiện tại nghe cô nói vậy, nguyên lai trong mắt cô, hắn vẫn là không đến nỗi, sắc mặt thế là hòa hoãn lại một chút. Chính là, "Cô ấy không phản ứng với tôi như vậy, đả kích tự tôn của tôi!"
"Tự tôn của anh là lấy tiền mua sao? Dễ dàng chịu đả kích như vậy?" Tần Cảnh trợn mắt nhìn hắn, lại trở lại chuyện chính, "Nói đi nói lại, anh có phải lại quên tôi đã liệt kê cho anh năm loại phụ nữ rồi?"
Doãn Thiên Dã nhíu mày hồi tưởng một lúc: "Ý em là, cô ta thuộc loại thứ năm, cái loài gì mà, lạt mềm buộc chặt ấy."
"Đương nhiên!" Tần Cảnh gật gật đầu, rất vui vẻ yên tâm hắn vẫn là tiếp thu lời cô nói, "Tôi phân tích cho anh một chút. Một diễn viên nhỏ vừa bước vào nghề đương nhiên là bức thiết cần mở rộng quan hệ, nhất là một vài người có thể hỗ trợ kinh tế! Cô ấy nghe nói anh là Doãn Thiên Dã, khẳng định là muốn dựa vào quan hệ của anh để quen biết một vài người, làm bạn gái của anh là phương án tốt nhất! Đúng! Vậy!"
Tần Cảnh cường điệu cường điệu hai chữ này, đổi giọng, "Cô ấy khẳng định cũng biết bên cạnh anh nữ nhân không thiếu. Nếu như cô ấy đáp ứng anh dễ dàng, còn không phải bị anh quay qua lại vài lần liền quên. Nhưng là, nếu như cô ấy làm cho anh nếm chút khổ sở, liền khơi mào dục vọng chinh phục từ chính anh, khiến anh cảm thấy cô ấy khác biệt với những người khác. Không phải có người nói, phí một phen công sức được đến thành quả, mới là tốt nhất sao? Thường xuyên qua lại, con cá lớn là anh còn không phải vững vàng bị cô ấy câu lên?"
Tần Cảnh nói đủ khai, thừa, chuyển, hợp, luận điểm luận cứ, nói được quá có đạo lý, cho nên Doãn Thiên Dã cũng không có hoài nghi gì, giọng điệu cũng bình tĩnh rất nhiều: "Em thực nghĩ như vậy?"
Tần Cảnh gật gật đầu, hạ quyết tâm, nói: "Đúng, vừa rồi anh vừa đi, cô ấy liền hỏi tôi, nói..."
Lập tức, lập tức học cái bộ dáng nữ diễn viên nọ, nũng nịu phát hoa si, "Anh ấy thực là Doãn Thiên Dã sao? Chính là Doãn Thiên Dã của gia tộc có công ty nhiều đài truyền hình nhiều hãng phim đó sao? Thế mà ở chỗ này lại gặp được, thật may mắn nha! Hơn nữa anh ấy so với lời đồn đẹp trai hơn, hình như còn đối với em thật..."
"Đừng nói!" Doãn Thiên Dã bị cái bộ dáng của cô kích thích cho mi tâm run lên, thành công bị cô làm cho buồn nôn, đối với cô giá kia không còn hứng thú gì nữa.
Hắn nhíu mày, "Em đừng có học theo cô ta. Da gà gai ốc nổi hết lên rồi!"
Tần Cảnh thở phào, đại công cáo thành.
Cô rút từ trong ba lô làm việc hai cái mũ lưỡi trai có biểu tượng của Tinh Nguyệt, ụp một cái lên đầu hắn: "Đi đi, đi phòng nghỉ của Di Đóa!"
Doãn Thiên Dã đem vành mũ kéo hướng bên kia, như cũ nhăn mày, lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng. Tại một khắc, hắn rốt cục nghĩ ra, yên lặng đen mặt, hỏi:
"Đúng rồi, câu "So với trong lời đồn đẹp trai hơn" là có ý gì?"
Trong lòng Tần Cảnh có quỷ, đầu cũng không quay lại giả vờ chụp mũ lên tóc, mặt không đỏ tim không nhảy bịa chuyện: "Hình như bên ngoài có đồn đãi nói, Doãn thị Doãn Thiên Dã, mới trước đây ăn nhiều thịt, tai to mặt lớn, siêu khó xem."
Doãn Thiên Dã suýt tý nữa hộc máu: "Là ai bịa đặt!!!"
Đến lúc đến phòng nghỉ của Di Đóa, nàng ta đã đổi y phục, cởi hết hóa trang cổ đại rồi. Bất quá trên mặt vẫn là nùng trang diễm mạt đầy son phấn, tóc tai rối tung, nhìn qua phá lệ quái dị.
Bởi vì người đại diện trước đó đã có nói qua với nàng rồi, cho nên Tần Cảnh vào trong cũng không có hàn huyên quá nhiều, vừa xưng tên tuổi trực tiếp tiến vào vấn đè chính.
Ghế trong phòng nghỉ đêu chất đầy đồ đạc này nọ, Tần Cảnh cũng đứng luôn, theo thói quen cầm sổ tay chuẩn bị thảo luận với nàng một vài điểm có thể tương đối dễ dàng thu hút người xem.Di Đóa nửa tì lên bàn trang điểm, trong mắt chỉ hướng về phía người quay phim đứng sau cao ráo đẹp trai, lại cảm thấy người có khí chất như thế này không giống một phóng viên.
Ngắm hắn vài lần, hắn từ đầu đến cuối đều không có muốn quan tâm tâm tư của minh tinh điện ảnh là nàng, chỉ là hướng mắt xuống, đạm đạm ngắm sổ tay trong tay Tần Cảnh đến xuất thần.
Di Đóa có chút không hài lòng, phải một hồi mới thu hồi ánh mắt, u u nhìn chòng chọc khuôn mặt thanh mỹ mà nghiêm túc dưới mũ lưỡi trai đang ở ngay trước mặt mình, đột nhiên hỏi: ""Tụ quang" số 72, cô còn nhớ không?"
Lúc đó, Tần Cảnh chính là một tay đặt bút viết trên giấy, một tay lật trang, cơ bản là vội vàng, nên chỉ lơ đãng nhìn nàng một cái, trong suốt mà sạch sẽ cười: "Chuyện quá lâu rồi, tôi không nhớ được!"
Di Đóa mắt đen lại, chuyện nàng canh cánh trong lòng bao lâu như vậy, Tần Cảnh cư nhiên phong đạm vân khinh nói không nhớ được?
"Tôi nhớ được mấy người kỳ đó, hình như về dục nữ chưởng môn nhân, mấy người xếp tôi vào vị trí số 1."
Tần Cảnh vẫn không cảm thấy có cái gì không thích hợp, cười cười: "Vậy sao?"
Trước khi cô đến phỏng vấn có tìm hiểu, Di Đóa quả thật là được giới truyền thông ca tụng là ngọc nữ chưởng môn nhân, hình tượng luôn là ngây thơ trong sáng, lần này đóng Triệu Xướng Cơ hoàn toàn là phá vỡ hình tượng đó.
Di Đóa thấy cô cười vẻ không có gì để thẹn với lương tâm nàng cười được không thẹn, suýt tý nữa phì khói ra đằng mũi. Làm sao mà muốn đấu với người này cứ có cảm giác đấm đá gì cũng chỉ như đấm vào bị bông vậy?
Có thể đến cái mức đó sao, cô còn dám tới đây phỏng vấn nàng, thực là vô liêm sỉ!
Tần Cảnh thấy sắc mặt Di Đóa hình như không bình thường, mới chậm rãi nghĩ lại, ách, không phải là câu "Dục nữ" kia đi!
Điên mất!
Cái cô Tần Cảnh-trước kia, chọc đến người khác cũng phải đứng ra nói lý do rõ ràng! Cứ nhất thiết đi đâu cũng chọc vào thế này sao?
Tuy rằng cảm thấy khó xử, nhưng trong đầu Tần Cảnh vẫn là rất nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ, đã là chuyện Tần Cảnh-trước vạch trần của nàng ta, theo như nguyên tắc làm việc của cô ấy, chắc chắn chuyện đó phải là chuyện thật.
Di Đóa hiện tại tức giận, không phải vì bị vu cáo hãm hại, mà là bị lật tẩy.
Đã không sai, liền khẳng định không thể nhận lỗi.
Không có nguyên tắc nhận lỗi, không những chẳng có ích gì, còn vô cớ hạ thấp bản thân.
Tần Cảnh chần chờ một khắc, quyết định chuyển đề tài: "Chúng ta hiện tại có thể bắt đầu chưa?"
Cô nghĩ, bình thường một người bình thường sẽ không thu không diện tử sự tình không phóng, nhưng, ách, cô Di Đóa này tựa hồ không phải người đàng hoàng:
"Không cần bắt đầu!"
Nàng ta cầm lên cốc cà phê vừa pha, vừa thổi thổi cho nguội, vừa hất hàm sai khiến cười: "Tôi nghe nói, đại danh đỉnh đỉnh người của truyền thông Tần Cảnh gặp khó khăn, lên voi xong đã xuống thành chó, tôi liền rất hiếu kỳ, rất muốn nhìn xem cô hiện tại chán nản thành như thế nào."
Di Đóa càng nói càng kích động, mặt đã đỏ bừng lên hưng phấn, nhìn phá lệ tà ác khủng bố.
Người đại diện của Di Đóa nghe không vào, rụt rè kéo nhẹ nàng ta, lại bị nàng trực tiếp ngăn: "Tôi nói với người đại diện đáp ứng cô, chẳng qua là muốn chính miệng tôi thông báo với cô, lấy địa vị của tôi ngày hôm này, còn không đến lượt cô tìm đến phỏng vấn! Hại cô lần này đi uổng công rồi!"
"Cái cô này có bệnh a!" Doãn Thiên Dã giọng điệu rất không tốt, nhìn cũng không nhìn Di Đóa, trực tiếp đẩy Tần Cảnh, "Cô lúc trước không có điều tra tình trạng tâm thần của cô ta à?"
Tần Cảnh:...
Cô phát hiện, so với cô, Doãn Thiên Dã có vẻ đả thương người còn khủng khiếp hơn.
May mắn hắn trước giờ không có chân chính coi cô là kẻ địch.
Di Đóa giận tới không nói được lời nào đáp lại, mấu chốt là cái người quay phim mặt mũi thanh tuấn này nhìn cũng chưa thèm nhìn nàng, cũng không có nói chuyện với nàng, mà lại nói oán hận đồng nghiệp của mình làm việc không ra sao hại hắn gặp cái bệnh nhân thần kinh này.
Di Đóa nàng tốt xấu là cũng là minh tinh, hắn vậy mà ở trước mặt nàng nói nàng có bệnh.
Hơn nữa, nam nhân không phải thông thường đối với mỹ nữ tương đối khoan dung sao?
Vậy sao mỹ nữ này lại chịu loại đãi ngộ như vậy chứ?
Danh sách chương