Toàn thân bị bao phủ bởi một cảm giác được gọi là cứng đờ, dường như có một thùng nước đá dội thẳng xuống đầu cô, Nam Hướng Bắc ngồi yên như bị đinh đóng xuống ghế, hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ, không còn thấy rõ những gì trên màn hình nữa.
Người cùng lúc bị hoảng hồn còn có Tô Hướng Vãn, chờ khi phản ứng ra cô đã lập tức chau mày, lấy tai nghe xuống, nhìn vào Nam Cung Tòng Tâm trong đó, cô bỗng dưng có hơi chột dạ, nhưng lại không biết cảm giác này đến từ đâu.
Quay ra nhìn Tô Vi Tích đang ôm gối đứng ngoài cửa nhìn mình với vẻ sợ sệt, Tô Hướng Vãn cầm tai nghe lên lại, cố gắng khống chế cảm xúc mà nói: “Tòng Tâm, chị có chút việc, lát nữa nói với em sau.”
Không chờ Nam Cung Tòng Tâm có phản ứng gì, Tô Hướng Vãn tắt chức năng chat thoại đi rồi đứng dậy đi tới trước mặt Tô Vi Tích, giọng nói cũng lạnh xuống, không còn dịu dàng như khi trò chuyện với Nam Cung Tòng Tâm, “Mẹ đã nói gì với con?”
Ngẩng đầu lên, Tô Vi Tích nhìn người phụ nữ băng lạnh trước mặt, tay ôm chiếc gối nhỏ, sắc mặt hơi trắng bệch, lời nói ra cũng lí nhí, song lại quật cường: “Nhưng mà….”
“Không có nhưng mà.” Càng lạnh hơn rồi, Tô Hướng Vãn mím môi, ánh mắt băng lạnh, “Quay về phòng của con đi.”
Cúi thấp đầu, trông ủ rũ vô cùng, Tô Vi Tích cứ ôm gối đứng đấy, không có động tĩnh gì.
Nhìn dáng vẻ này của cô bé, sắc mặt của Tô Hướng Vãn tối sầm lại, tia nhìn thấp thoáng mang theo gió hàn, nhưng chẳng lâu sau lại chuyển thành phức tạp.
“Con… con nhớ mẹ….” Giọng nói vẫn rất nhỏ, song xung quanh đang rất yên tĩnh, vì vậy Tô Hướng Vãn vẫn nghe được rõ ràng lời nói của Tô Vi Tích, tuy có hơi ngắt quãng, còn hơi run rẩy như muốn khóc, hiển nhiên là đã bị cô dọa phải, nhưng cô bé vẫn không chịu rút lui.
“Mẹ nói rồi, con đã 5 tuổi, phải học cách tự lập.” Nét mặt đã dịu hơn, nhưng ngữ điệu vẫn không có ý thương lượng, Tô Hướng Vãn chỉ về phòng của Tô Vi Tích, “Muộn lắm rồi, lập tức đi ngủ.”
Lại ngước lên nhìn Tô Hướng Vãn, thần tình bây giờ rõ ràng là đã sắp khóc, Tô Vi Tích đưa tay lên dụi nhẹ vào mắt của mình, thấy mẹ như sắp nổi giận, cô bé không ngoan cố nữa, hít hít mũi nói: “Mẹ ngủ ngon.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Thấy Tô Vi Tích đã ngoan ngoãn về phòng, Tô Hướng Vãn mới giãn cặp chân mày ra, quay trở về máy vi tính. Cô có hơi bất lực mà ngã lưng ra ghế, ngước đầu nhìn trần nhà, Tô Hướng Vãn bất giác nhắm mắt lại, phải chăng vì ánh đèn quá sáng?
Hoàn toàn không biết tình trạng bên này của mẹ con Tô Hướng Vãn, mãi cho đến khi Tô Hướng Vãn tắt hộp chat thoại thì Nam Hướng Bắc vẫn chưa hồi thần, đầu cô đã rối tung lên, chỉ nghe thấy giọng nói non nớt kia lặp đi lặp lại hai chữ “Mẹ ơi”.
Bên ngoài phòng, Nam Cực chau mày nhìn dáng vẻ như đã xuất hồn của con gái, không khỏi đưa tay gõ cửa thêm lần nữa, vẫn không thấy phản ứng gì, ông bèn đi luôn vào trong vỗ lên vai cô, “Nam Hướng Bắc.”
Giật bắn người dậy, Nam Hướng Bắc nhìn ba mình với vẻ kinh hoàng, bàn tay đưa lên lồng ngực trong vô thức.
“Con đang làm cái gì vậy hả?” Lườm qua màn hình, trên đó sớm đã chuyển sang màu đen của chế độ nghỉ ngơi, Nam Cực nói trong nghi ngờ: “Gõ cửa mấy lần cũng không thấy trả lời.”
Tim của Nam Hướng Bắc giật thót lên vì thấy ba mình nhìn vào vi tính, song khi nhớ ra Tô Hướng Vãn đã tắt chế độ chat thoại, cô thở phù và cười miễn cưỡng đáp: “Không có gì, suy nghĩ chút chuyện thôi ạ.”
“Ừm.” Thấy cô không chịu nói, Nam Cực cũng không ép hỏi làm gì, chỉ nhìn cô thật sâu mà nói: “Mẹ con bảo hãy gọi điện cho mẹ đấy.”
“Dạ.” Gật gật đầu, nhưng thực tế trong não lại xoẹt lên lời hứa với ba, Nam Hướng Bắc một lần nữa lơ là.
Thấy cô lại như thế, Nam Cực chau mày, không nói thêm gì nữa mà chỉ thầm thở dài rồi đi ra ngoài.
Con gái đã lớn thật rồi, biết yêu rồi.
“Ba không cần biết người con thích là đẹp là xấu có bệnh tật gì hay không, hoặc tính tình như thế nào, con chỉ cần nhớ cho ba một điều, bất kể con có thích người ta cách mấy, nếu người đó đã là vợ người khác thì con không được quấy rối gia đình người ta nữa, có nghe thấy không?”
Không biết ba đã rời khỏi từ lúc nào, trong đầu cô hiện giờ chỉ văng vẳng câu nói ấy, Nam Hướng Bắc siết chặt bàn tay, rất lâu sau, nở một nụ cười đắng chát.
Đại sư tỷ, hóa ra tỷ không chỉ đã là vợ người khác, mà còn làm mẹ rồi ư?
Tòng Tâm…. Không có cơ hội cưới tỷ nữa rồi chăng?
Trải nghiệm của hôm nay thật sự quá phong phú rồi, ủ ê có, cảm động có, và bây giờ, quả tim của cô thấp thoáng như bị vứt vào một băng động, Nam Hướng Bắc bất lực ngồi xuống ghế, bấm chuột một cái, rừng trúc ấy lại xuất hiện, cảnh vẫn như xưa, đom đóm vẫn đang khiêu vũ, Nam Cung Tòng Tâm và Tô Mạc Lấp vẫn nhìn nhau, chỉ là… dường như có gì đó đã thay đổi.
“Đại sư tỷ, em thoát đây, phải gọi điện thoại cho mẹ, sau đó sẽ tắm và ngủ, hãy nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon.” Không biết lúc này Tô Hướng Vãn đang làm gì, hình ảnh hiện lên trong đầu cô là một người phụ nữ đang dịu dàng ru con ngủ, bên cạnh còn có một người đàn ông không rõ mặt mũi mỉm cười nhìn họ, tay của Nam Hướng Bắc run rẩy khi gõ ra dòng chữ này, cuối cùng, ngắm nhìn Tô Mạc Lấp thêm lần nữa, rồi nhắm mắt tắt máy.
Trong phòng rất yên tĩnh, không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, Tô Hướng Vãn vẫn duy trì tư thế cũ, rất lâu sau mới thở ra một hơi, khi mở mắt ra thì khoang mắt đã đỏ hoe, cô đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó mới quay về ngồi vào máy vi tính. Trong kia, trăng vẫn sáng, nhưng cô gái áo trắng chỉ còn một mình, bên cạnh không còn ai khác.
Mi mắt chợt lay động, hình ảnh này khiến trái tim cô như bị thắt lại, đọc dòng chữ Nam Cung Tòng Tâm nhắn lại trước khi thoát, Tô Hướng Vãn cắn nhẹ môi, mở danh sách bạn bè lên, quả nhiên cái tên ấy đã chuyển sang màu xám, hệt như tâm trạng của cô hiện giờ.
【Bang hội】Ngô Kiệt Tào: Cái tên Tiểu Tủng này, lại chạy trốn nữa rồi, còn định rủ cậu ấy đi diệt quái.
【Bang hội】Mạc Cao Khoa: Haiz… hiếm khi được ngày online trễ một chút, vậy mà Tiểu Tủng này thật là, còn chưa nói tâm trạng cầu hôn thành công kia mà.
【Bang hội】Âu Dương Vô Khuyết: Ấy, đại sư tỷ vẫn còn ở đây kìa, đại sư tỷ đại sư tỷ, cùng đánh đảo Băng Hỏa đi!
【Bang hội】Ngô Kiệt Tào: = = Vô Khuyết cái đồ thiểu não, Tiểu Tủng đã chạy rồi, đại sư tỷ chắc chắn cũng đi ngay thôi, họ lần nào cũng cùng thoát mà.
【Bang hội】Phó Quân Quân: Thì đó, chẳng lẽ không để ý thấy mỗi lần hệ thống báo đại sư tỷ rời khỏi thì ngay sau đó Tiểu Tủng cũng đi sao? Thiểu não.
【Bang hội】Âu Dương Vô Khuyết: Ặc….
Cô gái áo trắng vẫn một mình đứng đấy, đọc nội dung trong kênh chat, Tô Hướng Vãn chợt cười đắng chát, rê chuột thoát khỏi trò chơi.
“Tòng Tâm….” Mãi đến khi máy tính đã hoàn toàn shut down, Tô Hướng Vãn vẫn giữ nguyên tư thế ấy, ánh mắt từ từ dời sang tai nghe, “Đã… nghe thấy rồi ư?”
Nhưng… cho dù đã nghe thấy đi nữa thì tại sao phải thoát? Là giận ư? Hay chỉ do hảo hợp?
Thở dài, Tô Hướng Vãn một lần nữa đi vào phòng tắm, cởi đồ ra mở nước nóng, phảng phất như chỉ có vậy mới khiến cô tỉnh táo hơn.
Cô thật là điên rồi, chỉ vì từng có trải nghiệm đó mà nghĩ rằng người nào cũng có thể thích người cùng phái, cũng sẽ thích cô? Sao lại có thể nảy sinh cảm giác sai trái đó hết lần này đến lần khác chứ?
Huống chi… chẳng phải đêm qua đã nói phải giữ khoảng cách với Tòng Tâm ư, tại sao hôm nay lại không tự chủ mà…. mà làm ra những việc đó?
Nhìn vách tường sạch sẽ trước mặt, cảm nhận hơi nóng từ vòi nước, Tô Hướng Vãn rơi vào trầm tư, trái tim của cô thấp thoáng như… có hơi bất an, có hơi đau lòng.
Ở bên này, Nam Hướng Bắc sau khi tắt máy thì đã cầm điện thoại lên, bấy giờ mới thấy có một cuộc gọi nhỡ, cô vội vàng gọi trở lại.
“Mẹ.”
Đầu dây bên kia vẫn là giọng nói lạnh nhạt và uy nghiêm: “Tại sao lúc nãy không nghe điện thoại?”
“È…” Nam Hướng Bắc ngập ngừng, cố tìm kiếm lý do, vì quá hoang mang mà lời nói cũng không được trôi chảy, “Con… con vừa mới….. à, trước đó điện thoại để chế độ rung, con quên chỉnh trở về.”
“Sao lại ấp a ấp úng vậy chứ?” Giọng nói càng thêm khắc khe, còn mang cả nỗi nghi hoặc, “Nói dối sao?”
“Không có.” Cô biết mẹ mình ghét nhất ai gạt bà nên phủ nhận ngay, “Con chỉ là… chỉ là đúng lúc đang suy nghĩ một số chuyện.”
“Vậy ư?”
“Vâng ạ…” Biết là mẹ vẫn đang nghi ngờ mình, nhưng cô lại không thể nói với bà lúc này đây trái tim của cô rối loạn biết chừng nào, thậm chí không dám để lộ sự ủ ê của mình, Nam Hướng Bắc bất giác đứng nghiêm mình, ánh mắt có hơi phiêu dật, cuối cùng dừng lại ở chiếc móc khóa kia, cô bước tới cầm nó lên, siết chặt.
“Ừm.” Không đôi co ở vấn đề đó nữa, giọng nói nghiêm ngặt dịu xuống, “Mẹ nghe nói con định chuyển qua hàng không dân dụng?”
Đứng hình. Cô biết dẫu cho bận rộn cách mấy thì mẹ cũng rất quan tâm tình trạng của mình, nhưng thật không ngờ ba chỉ mới nhờ bên quân đội lo thủ tục cho mình mà buổi tối mẹ đã nhận được tin, Nam Hướng Bắc há hốc mồm, cố đè cảm giác hoảng loạn xuống và nghĩ cách ứng phó mẹ, không để mẹ trút giận qua ba, “Vâng ạ.”
“Cũng tốt.” Chuyện lạ đã xảy ra, mẹ cô không tra hỏi như cô đã tưởng mà nói: “Lâu nay mẹ vẫn không tán thành việc con ở lại trong bộ đội, chuyển ngành thì chuyển ngành vậy, quan hệ giao tế trong hàng không dân dụng không giống như trong quân đội, con cố gắng học được bao nhiêu thì cứ học, vài năm sau quay về giúp mẹ.”
Nam Hướng Bắc cúi đầu im lặng, mở lòng bàn tay ra nhìn chiếc móc khóa ấy, cô không biết phải nói gì.
Trước giờ mẹ vẫn không ủng hộ cô làm phi hành viên, nhưng được bay lượn trên không lại là việc rất tươi đẹp đối với cô, cũng chính vì vậy mà khi thi tốt nghiệp, cô mới điền nguyện vọng Đại học Hàng không, sau đó còn vào bộ đội làm một phi hành viên.
Giờ đây, cô vì Tô Hướng Vãn mà lựa chọn rời khỏi bộ đội, song cô vẫn hy vọng tiếp tục làm một phi công trong ngành hàng không dân dụng. Không thể nói cô vì tình yêu mà từ bỏ ước mơ, chỉ là hy vọng trên con đường theo đuổi tình yêu, cô vẫn có thể tiếp tục ước mơ của mình.
Nhưng, khi tình yêu mà cô mong muốn biến thành những bong bóng hư ảo, vậy ước mơ của cô… biết phải duy trì như thế nào đây? Có nên tiếp tục cố chấp, lựa chọn đi đến bên Tô Hướng Vãn?
Người cùng lúc bị hoảng hồn còn có Tô Hướng Vãn, chờ khi phản ứng ra cô đã lập tức chau mày, lấy tai nghe xuống, nhìn vào Nam Cung Tòng Tâm trong đó, cô bỗng dưng có hơi chột dạ, nhưng lại không biết cảm giác này đến từ đâu.
Quay ra nhìn Tô Vi Tích đang ôm gối đứng ngoài cửa nhìn mình với vẻ sợ sệt, Tô Hướng Vãn cầm tai nghe lên lại, cố gắng khống chế cảm xúc mà nói: “Tòng Tâm, chị có chút việc, lát nữa nói với em sau.”
Không chờ Nam Cung Tòng Tâm có phản ứng gì, Tô Hướng Vãn tắt chức năng chat thoại đi rồi đứng dậy đi tới trước mặt Tô Vi Tích, giọng nói cũng lạnh xuống, không còn dịu dàng như khi trò chuyện với Nam Cung Tòng Tâm, “Mẹ đã nói gì với con?”
Ngẩng đầu lên, Tô Vi Tích nhìn người phụ nữ băng lạnh trước mặt, tay ôm chiếc gối nhỏ, sắc mặt hơi trắng bệch, lời nói ra cũng lí nhí, song lại quật cường: “Nhưng mà….”
“Không có nhưng mà.” Càng lạnh hơn rồi, Tô Hướng Vãn mím môi, ánh mắt băng lạnh, “Quay về phòng của con đi.”
Cúi thấp đầu, trông ủ rũ vô cùng, Tô Vi Tích cứ ôm gối đứng đấy, không có động tĩnh gì.
Nhìn dáng vẻ này của cô bé, sắc mặt của Tô Hướng Vãn tối sầm lại, tia nhìn thấp thoáng mang theo gió hàn, nhưng chẳng lâu sau lại chuyển thành phức tạp.
“Con… con nhớ mẹ….” Giọng nói vẫn rất nhỏ, song xung quanh đang rất yên tĩnh, vì vậy Tô Hướng Vãn vẫn nghe được rõ ràng lời nói của Tô Vi Tích, tuy có hơi ngắt quãng, còn hơi run rẩy như muốn khóc, hiển nhiên là đã bị cô dọa phải, nhưng cô bé vẫn không chịu rút lui.
“Mẹ nói rồi, con đã 5 tuổi, phải học cách tự lập.” Nét mặt đã dịu hơn, nhưng ngữ điệu vẫn không có ý thương lượng, Tô Hướng Vãn chỉ về phòng của Tô Vi Tích, “Muộn lắm rồi, lập tức đi ngủ.”
Lại ngước lên nhìn Tô Hướng Vãn, thần tình bây giờ rõ ràng là đã sắp khóc, Tô Vi Tích đưa tay lên dụi nhẹ vào mắt của mình, thấy mẹ như sắp nổi giận, cô bé không ngoan cố nữa, hít hít mũi nói: “Mẹ ngủ ngon.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Thấy Tô Vi Tích đã ngoan ngoãn về phòng, Tô Hướng Vãn mới giãn cặp chân mày ra, quay trở về máy vi tính. Cô có hơi bất lực mà ngã lưng ra ghế, ngước đầu nhìn trần nhà, Tô Hướng Vãn bất giác nhắm mắt lại, phải chăng vì ánh đèn quá sáng?
Hoàn toàn không biết tình trạng bên này của mẹ con Tô Hướng Vãn, mãi cho đến khi Tô Hướng Vãn tắt hộp chat thoại thì Nam Hướng Bắc vẫn chưa hồi thần, đầu cô đã rối tung lên, chỉ nghe thấy giọng nói non nớt kia lặp đi lặp lại hai chữ “Mẹ ơi”.
Bên ngoài phòng, Nam Cực chau mày nhìn dáng vẻ như đã xuất hồn của con gái, không khỏi đưa tay gõ cửa thêm lần nữa, vẫn không thấy phản ứng gì, ông bèn đi luôn vào trong vỗ lên vai cô, “Nam Hướng Bắc.”
Giật bắn người dậy, Nam Hướng Bắc nhìn ba mình với vẻ kinh hoàng, bàn tay đưa lên lồng ngực trong vô thức.
“Con đang làm cái gì vậy hả?” Lườm qua màn hình, trên đó sớm đã chuyển sang màu đen của chế độ nghỉ ngơi, Nam Cực nói trong nghi ngờ: “Gõ cửa mấy lần cũng không thấy trả lời.”
Tim của Nam Hướng Bắc giật thót lên vì thấy ba mình nhìn vào vi tính, song khi nhớ ra Tô Hướng Vãn đã tắt chế độ chat thoại, cô thở phù và cười miễn cưỡng đáp: “Không có gì, suy nghĩ chút chuyện thôi ạ.”
“Ừm.” Thấy cô không chịu nói, Nam Cực cũng không ép hỏi làm gì, chỉ nhìn cô thật sâu mà nói: “Mẹ con bảo hãy gọi điện cho mẹ đấy.”
“Dạ.” Gật gật đầu, nhưng thực tế trong não lại xoẹt lên lời hứa với ba, Nam Hướng Bắc một lần nữa lơ là.
Thấy cô lại như thế, Nam Cực chau mày, không nói thêm gì nữa mà chỉ thầm thở dài rồi đi ra ngoài.
Con gái đã lớn thật rồi, biết yêu rồi.
“Ba không cần biết người con thích là đẹp là xấu có bệnh tật gì hay không, hoặc tính tình như thế nào, con chỉ cần nhớ cho ba một điều, bất kể con có thích người ta cách mấy, nếu người đó đã là vợ người khác thì con không được quấy rối gia đình người ta nữa, có nghe thấy không?”
Không biết ba đã rời khỏi từ lúc nào, trong đầu cô hiện giờ chỉ văng vẳng câu nói ấy, Nam Hướng Bắc siết chặt bàn tay, rất lâu sau, nở một nụ cười đắng chát.
Đại sư tỷ, hóa ra tỷ không chỉ đã là vợ người khác, mà còn làm mẹ rồi ư?
Tòng Tâm…. Không có cơ hội cưới tỷ nữa rồi chăng?
Trải nghiệm của hôm nay thật sự quá phong phú rồi, ủ ê có, cảm động có, và bây giờ, quả tim của cô thấp thoáng như bị vứt vào một băng động, Nam Hướng Bắc bất lực ngồi xuống ghế, bấm chuột một cái, rừng trúc ấy lại xuất hiện, cảnh vẫn như xưa, đom đóm vẫn đang khiêu vũ, Nam Cung Tòng Tâm và Tô Mạc Lấp vẫn nhìn nhau, chỉ là… dường như có gì đó đã thay đổi.
“Đại sư tỷ, em thoát đây, phải gọi điện thoại cho mẹ, sau đó sẽ tắm và ngủ, hãy nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon.” Không biết lúc này Tô Hướng Vãn đang làm gì, hình ảnh hiện lên trong đầu cô là một người phụ nữ đang dịu dàng ru con ngủ, bên cạnh còn có một người đàn ông không rõ mặt mũi mỉm cười nhìn họ, tay của Nam Hướng Bắc run rẩy khi gõ ra dòng chữ này, cuối cùng, ngắm nhìn Tô Mạc Lấp thêm lần nữa, rồi nhắm mắt tắt máy.
Trong phòng rất yên tĩnh, không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, Tô Hướng Vãn vẫn duy trì tư thế cũ, rất lâu sau mới thở ra một hơi, khi mở mắt ra thì khoang mắt đã đỏ hoe, cô đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó mới quay về ngồi vào máy vi tính. Trong kia, trăng vẫn sáng, nhưng cô gái áo trắng chỉ còn một mình, bên cạnh không còn ai khác.
Mi mắt chợt lay động, hình ảnh này khiến trái tim cô như bị thắt lại, đọc dòng chữ Nam Cung Tòng Tâm nhắn lại trước khi thoát, Tô Hướng Vãn cắn nhẹ môi, mở danh sách bạn bè lên, quả nhiên cái tên ấy đã chuyển sang màu xám, hệt như tâm trạng của cô hiện giờ.
【Bang hội】Ngô Kiệt Tào: Cái tên Tiểu Tủng này, lại chạy trốn nữa rồi, còn định rủ cậu ấy đi diệt quái.
【Bang hội】Mạc Cao Khoa: Haiz… hiếm khi được ngày online trễ một chút, vậy mà Tiểu Tủng này thật là, còn chưa nói tâm trạng cầu hôn thành công kia mà.
【Bang hội】Âu Dương Vô Khuyết: Ấy, đại sư tỷ vẫn còn ở đây kìa, đại sư tỷ đại sư tỷ, cùng đánh đảo Băng Hỏa đi!
【Bang hội】Ngô Kiệt Tào: = = Vô Khuyết cái đồ thiểu não, Tiểu Tủng đã chạy rồi, đại sư tỷ chắc chắn cũng đi ngay thôi, họ lần nào cũng cùng thoát mà.
【Bang hội】Phó Quân Quân: Thì đó, chẳng lẽ không để ý thấy mỗi lần hệ thống báo đại sư tỷ rời khỏi thì ngay sau đó Tiểu Tủng cũng đi sao? Thiểu não.
【Bang hội】Âu Dương Vô Khuyết: Ặc….
Cô gái áo trắng vẫn một mình đứng đấy, đọc nội dung trong kênh chat, Tô Hướng Vãn chợt cười đắng chát, rê chuột thoát khỏi trò chơi.
“Tòng Tâm….” Mãi đến khi máy tính đã hoàn toàn shut down, Tô Hướng Vãn vẫn giữ nguyên tư thế ấy, ánh mắt từ từ dời sang tai nghe, “Đã… nghe thấy rồi ư?”
Nhưng… cho dù đã nghe thấy đi nữa thì tại sao phải thoát? Là giận ư? Hay chỉ do hảo hợp?
Thở dài, Tô Hướng Vãn một lần nữa đi vào phòng tắm, cởi đồ ra mở nước nóng, phảng phất như chỉ có vậy mới khiến cô tỉnh táo hơn.
Cô thật là điên rồi, chỉ vì từng có trải nghiệm đó mà nghĩ rằng người nào cũng có thể thích người cùng phái, cũng sẽ thích cô? Sao lại có thể nảy sinh cảm giác sai trái đó hết lần này đến lần khác chứ?
Huống chi… chẳng phải đêm qua đã nói phải giữ khoảng cách với Tòng Tâm ư, tại sao hôm nay lại không tự chủ mà…. mà làm ra những việc đó?
Nhìn vách tường sạch sẽ trước mặt, cảm nhận hơi nóng từ vòi nước, Tô Hướng Vãn rơi vào trầm tư, trái tim của cô thấp thoáng như… có hơi bất an, có hơi đau lòng.
Ở bên này, Nam Hướng Bắc sau khi tắt máy thì đã cầm điện thoại lên, bấy giờ mới thấy có một cuộc gọi nhỡ, cô vội vàng gọi trở lại.
“Mẹ.”
Đầu dây bên kia vẫn là giọng nói lạnh nhạt và uy nghiêm: “Tại sao lúc nãy không nghe điện thoại?”
“È…” Nam Hướng Bắc ngập ngừng, cố tìm kiếm lý do, vì quá hoang mang mà lời nói cũng không được trôi chảy, “Con… con vừa mới….. à, trước đó điện thoại để chế độ rung, con quên chỉnh trở về.”
“Sao lại ấp a ấp úng vậy chứ?” Giọng nói càng thêm khắc khe, còn mang cả nỗi nghi hoặc, “Nói dối sao?”
“Không có.” Cô biết mẹ mình ghét nhất ai gạt bà nên phủ nhận ngay, “Con chỉ là… chỉ là đúng lúc đang suy nghĩ một số chuyện.”
“Vậy ư?”
“Vâng ạ…” Biết là mẹ vẫn đang nghi ngờ mình, nhưng cô lại không thể nói với bà lúc này đây trái tim của cô rối loạn biết chừng nào, thậm chí không dám để lộ sự ủ ê của mình, Nam Hướng Bắc bất giác đứng nghiêm mình, ánh mắt có hơi phiêu dật, cuối cùng dừng lại ở chiếc móc khóa kia, cô bước tới cầm nó lên, siết chặt.
“Ừm.” Không đôi co ở vấn đề đó nữa, giọng nói nghiêm ngặt dịu xuống, “Mẹ nghe nói con định chuyển qua hàng không dân dụng?”
Đứng hình. Cô biết dẫu cho bận rộn cách mấy thì mẹ cũng rất quan tâm tình trạng của mình, nhưng thật không ngờ ba chỉ mới nhờ bên quân đội lo thủ tục cho mình mà buổi tối mẹ đã nhận được tin, Nam Hướng Bắc há hốc mồm, cố đè cảm giác hoảng loạn xuống và nghĩ cách ứng phó mẹ, không để mẹ trút giận qua ba, “Vâng ạ.”
“Cũng tốt.” Chuyện lạ đã xảy ra, mẹ cô không tra hỏi như cô đã tưởng mà nói: “Lâu nay mẹ vẫn không tán thành việc con ở lại trong bộ đội, chuyển ngành thì chuyển ngành vậy, quan hệ giao tế trong hàng không dân dụng không giống như trong quân đội, con cố gắng học được bao nhiêu thì cứ học, vài năm sau quay về giúp mẹ.”
Nam Hướng Bắc cúi đầu im lặng, mở lòng bàn tay ra nhìn chiếc móc khóa ấy, cô không biết phải nói gì.
Trước giờ mẹ vẫn không ủng hộ cô làm phi hành viên, nhưng được bay lượn trên không lại là việc rất tươi đẹp đối với cô, cũng chính vì vậy mà khi thi tốt nghiệp, cô mới điền nguyện vọng Đại học Hàng không, sau đó còn vào bộ đội làm một phi hành viên.
Giờ đây, cô vì Tô Hướng Vãn mà lựa chọn rời khỏi bộ đội, song cô vẫn hy vọng tiếp tục làm một phi công trong ngành hàng không dân dụng. Không thể nói cô vì tình yêu mà từ bỏ ước mơ, chỉ là hy vọng trên con đường theo đuổi tình yêu, cô vẫn có thể tiếp tục ước mơ của mình.
Nhưng, khi tình yêu mà cô mong muốn biến thành những bong bóng hư ảo, vậy ước mơ của cô… biết phải duy trì như thế nào đây? Có nên tiếp tục cố chấp, lựa chọn đi đến bên Tô Hướng Vãn?
Danh sách chương