Vào đêm, mấy lượng xe ngựa chậm rãi nhập thành. Sau khi chiếc xe ngựa cuối cùng qua cửa thành, lúc này binh sĩ thủ thành mới đóng cửa lại.

“Văn gia, này lại là đánh xe từ đâu trở về a?” Binh sĩ trông coi cửa thành hỏi.

Văn Trạng Nguyên đưa cho hắn một cái bao lớn, chụp vai hắn: “Lại đi đến ngoại bang, Vương gia ngày gần đây đối bên kia có hứng thú. Này đó đưa cho các huynh đệ dùng, có rảnh đến chỗ ta uống trà đi.”

“Văn gia thật sự là khách khí, mỗi lần trở về đều không quên các huynh đệ.” Người nọ nhìn nhìn cái bao, tâm hoa nộ phóng, vội thúc giục, “Văn gia, ngài mau trở về đi thôi, sắp qua canh ba rồi.”

“Được, sáng mai còn phải đem vài thứ đưa cho Vương gia xem, ta đi trở về.” Cùng các thủ vệ đánh tiếp đón, Văn Trạng Nguyên chạy đến đầu xe ngựa trước nhất, phóng lên. Huy tiên động lên, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở ngã tư đường u ám.

Trên xe, Văn Trạng Nguyên giãn ra tay chân mệt mỏi, lần này vừa đi đã là bốn tháng, không biết người nọ có nhớ y không. Khẳng định, lúc y đi, người nọ đều nhanh khóc.

“Ngốc tử.” Thản nhiên tự nói, Văn Trạng Nguyên cho xa phu huy khoái mã tiên.

Từ sau khi cùng trang chủ thảo Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên liền từ bổn gia dọn ra ngoài, ở tây hạng mua chỗ sân, cùng Tiểu Tứ ở tại bên trong. Sân có tiền hậu hai nơi, cộng sáu gian ốc, chỉ có y cùng Tiểu Tứ hai người. Văn Trạng Nguyên muốn tìm hai người giúp Tiểu Tứ giặt quần áo thường ngày, dọn dẹp một chút sân, nhưng nói đến bên miệng, y lại nuốt trở vào, không phải là tiếc bạc mướn người, mà là Tiểu Tứ thường thường toát ra xấu hổ.

Cho hàng đến nhà kho vận phường, trời đã muốn hơi hơi sáng. Dặn dò người giữ kho phải cẩn thận, Văn Trạng Nguyên mang thân mình mỏi mệt về nhà.

Tới cửa nhà, Văn Trạng Nguyên mới vừa nâng tay muốn gõ cửa, lại lập tức buông, người nọ sợ là còn đang ngủ. Nghĩ muốn trèo tường đi vào, y lại lắc đầu, trên tường là cây tử đằng người nọ thích nhất, vẫn là chờ trong viện có động tĩnh y mới gõ cửa đi. Ngồi xuống cạnh cửa, Văn Trạng Nguyên đấm đấm vai, bốn tháng này thật đúng là mệt chết y. Tựa vào trên cửa vừa định đánh một giấc, cửa đột nhiên mở, suýt nữa làm cho y bật ngửa.

“Trạng Nguyên ca!” Người mở cửa kinh hảm, “Sao lại ngồi ở bên ngoài, không gọi ta mở cửa ra?!” Tiểu Tứ, sau khi ra cung sửa quay về tên thật là Đỗ Tứ Nha, vừa vui lại vừa oán mà đem người đang ngồi dưới đất ngửa đầu nhìn hắn ngẩn người nâng dậy, vẻ mặt kích động.

Tuyệt không khách khí ghé vào trên người Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên hữu khí vô lực mở miệng: “Ta cũng vừa trở về, nghĩ rằng ngươi còn ngủ, không muốn gọi tỉnh ngươi. Này không, mới ngồi xuống, ngươi liền mở cửa, không cần ta gọi.”

“Đây là nói cái gì.” Tiểu Tứ cố hết sức dìu Văn Trạng Nguyên đi vào trong phòng, “Mặc kệ trở về trễ thế nào, đều phải gọi ta. Ta vẫn một mực......” Chờ ngươi, lời nói phía sau, hắn không nói.

“Vẫn cái gì?” Văn Trạng Nguyên mị mắt nhìn người đang cúi đầu kia, càng dưới cọ cọ vào búi tóc hắn.

“Không, không gì hết.” Tiểu Tứ nói quanh co, khẩn trương nói, “Trạng Nguyên ca, chắc ngươi đói bụng rồi, ta làm đồ ăn cho ngươi. Ăn vài thứ rồi ngủ tiếp, bằng không ảnh hưởng sức khoẻ.”

“Đi phòng của ngươi đi, ta đi không đặng.” Văn Trạng Nguyên từ chối cho ý kiến, mà là trực tiếp yêu cầu đến phòng của Tiểu Tứ, tuy rằng phòng y ngay tại bên cạnh phòng Tiểu Tứ. Thân mình Tiểu Tứ run nhẹ, dìu y vào phòng chính mình.

Trong phòng, đệm chăn trên giường tươm tất gọn gàng, căn bản không có dấu vết ngủ qua. Khoé miệng Văn Trạng Nguyên nhẹ nhàng gợi lên, nói tiếp: “Tứ Nha a, nấu một dũng nước ấm cho ta tẩy tẩy. Nấu cho ta bát hồn đồn, một chén lớn, nhiều ớt chút.”

“Ân, ta lập tức làm ngay, Trạng Nguyên ca, ngươi đừng ngủ.” Đem người dìu đến trên giường, lại lấy mấy gối đầu đặt dưới thắt lưng Văn Trạng Nguyên, Tiểu Tứ vội vàng chạy đi ra ngoài, đi chuẩn bị nước ấm cùng hồn đồn cho y. Hắn vừa đi, Văn Trạng Nguyên lập tức xuống giường, thẳng đến phòng chính mình ở cách gian.

Chỉ chốc lát sau, y mặt mày hớn hở trở về, một lần nữa nằm xuống. Đệm giường trong phòng là phô khai, người nọ tối hôm qua, không, nên nói là người nọ từ sau khi y đi liền vẫn ngủ ở trong phòng y. Cười cười, Văn Trạng Nguyên thật sâu hít vào một hơi: “Tiểu ngốc tử, rõ ràng cũng muốn ta.”

Tay chân Tiểu Tứ thật lưu loát, ngay khi Văn Trạng Nguyên sắp ngủ, nước ấm đã nấu xong, hồn đồn cũng làm tốt. Mang nước vào phòng, đem Văn Trạng Nguyên từ trên giường kéo đến, Tiểu Tứ hầu hạ y vào dục dũng, rồi lại bưng tới cho y bát hồn đồn, làm cho y vừa tắm vừa ăn.

“Tứ Nha, sao ngươi biết ta đã trở về?” Ăn hồn đồn, Văn Trạng Nguyên hỏi.

Bên cạnh, Tiểu Tứ đang sát người cho y tạm dừng một lát, mới mở miệng nói: “Ta nghe...... Giống như có tiếng xe ngựa qua, nghĩ có thể là ngươi đã trở lại.”

Có xe ngựa qua? Miệng Văn Trạng Nguyên đang cắn hồn đồn đột nhiên bất động. Mỗi ngày còn có mấy chuyến hàng vào kinh, có thể nào người này mỗi lần nghe được động tĩnh đều phải đi ra ngoài nhìn một cái? Nghĩ đến tính nết người này, Văn Trạng Nguyên mồm to uống xong thang, nếu là hắn, không phải không có thể.

“Lỗ tai ngươi cũng thật linh, thật đúng là nghe được ta đã trở về.” Không có hỏi nhiều, Văn Trạng Nguyên nói, tiếp theo đem bát không đưa cho Tiểu Tứ, “Ta không mở mắt ra được, ở nơi này của ngươi ngủ, tối nay ta phải đi gặp Vương gia, giờ Mùi ngươi nhớ gọi ta dậy.”

“...... Ai.” Lấy đại bố khăn, đem người Văn Trạng Nguyên lau khô, Tiểu Tứ hồng mặt mặc áo vào cho y, lại hầu hạ y lên giường. Kết quả hắn vừa muốn đi, đã bị Văn Trạng Nguyên túm lên giường.

“Trạng, Trạng Nguyên ca.” Từ sau đêm đó, y chưa ôm qua hắn lần nào nữa. Tiểu Tứ kinh hoảng, trong lòng lại có chút chua xót.

Văn Trạng Nguyên khát ngủ mở miệng: “Làm cho ta ôm trong chốc lát, đi lâu như thế, nhớ ngươi.”

Một câu “nhớ ngươi ” làm cho Tiểu Tứ lập tức đỏ mắt. Lẳng lặng nằm ở trong vòm ngực dày rộng của Văn Trạng Nguyên, hắn không cự tuyệt, mặc chính mình bị người này ôm. Hắn cũng muốn y. Bốn tháng lại thêm ba ngày, chỉ cần bên ngoài có một chút động tĩnh, hắn liền đi ra nhìn, nhưng lần nào cũng không phải là người này, lúc này, cuối cùng người hắn chờ đã trở lại.

Ôm Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên rất nhanh liền ngủ. Nhớ giờ Mùi phải gọi người này dậy, Tiểu Tứ tĩnh ánh mắt, cẩn thận nhìn khuôn mặt say ngủ của người trước mặt, hắn thích, thích nhưng không dám cho người này biết. Hắn là hoạn quan, hắn thậm chí không dám trước mặt người này lộ ra thân mình chính mình, sợ người này ghét bỏ, huống chi là cho người này hưởng thụ cá nước thân mật.

Lau lệ chảy xuống, Tiểu Tứ rất nhẹ rất nhẹ hôn môi Văn Trạng Nguyên một chút, hắn sợ người này sau khi nhìn thấy thân mình hắn, sẽ ghê tởm, sẽ, không cần hắn. Hắn tình nguyện liền như thế hầu hạ người này, cũng không muốn mạo phạm một tia nguy hiểm.

Giờ Mùi, Văn Trạng Nguyên được gọi dậy. Ở trên giường nằm thêm nửa ngày, y mới lưu luyến buông ra Tiểu Tứ, xuống giường rửa mặt chải đầu, tiến cung gặp Vương gia, thuận tiện thỉnh an vài vị quý nhân trong cung. Đến chỗ Vanh Vương báo cáo xong, lĩnh phần thưởng, y không có trở về, mà là đi Dưỡng Hợp Cung.

“Trạng Nguyên, ngươi đã trở lại, mau ngồi xuống.”

Nhìn thấy Văn Trạng Nguyên, Bạch Tang Vận rất là cao hứng.

“Trạng Nguyên, sao không đem Tiểu Tứ tiến cung?” Đang cùng phụ thân chơi cờ Bạch Hãn Triệt nhìn ngoài cửa.

Văn Trạng Nguyên hành lễ trước, rồi mới lấy ra lễ vật y chuẩn bị tốt. Trong cung già trẻ lớn bé, đều được y tặng lễ vật. Mới vừa sinh sản hơn hai tháng, Bạch Hãn Triệt nằm ở nhuyễn tháp nói: “Ngươi trở về là tốt rồi, còn chuẩn bị mấy thứ này.”

“Ta ra cung, há có thể không mang lễ vật cho trang chủ cùng thiếu gia? Huống chi còn có Vương gia, điện hạ cùng công chúa, ngoài cung nhiều vật hiếm lạ, ta thấy đã nghĩ mua về cho các tiểu chủ tử.”

Ở trước mặt hai người giống như ở trước mặt người thân chính mình, Văn Trạng Nguyên phá lệ tự tại. Nghe y nói như thế, Bạch Tang Vận cùng Bạch Hãn Triệt cũng không từ chối. Văn Trạng Nguyên trong lòng biết tính nết bọn họ, tự nhiên sẽ không mua bảo bối vô giá, liền giống như y nói vậy, chỉ là vật hiếm lạ ngoạn ý.

“Trạng Nguyên, Tiểu Tứ đâu, ngày khác dẫn hắn tiến cung đi, ta vài tháng không gặp hắn.” Bạch Hãn Triệt nói, ngoài cung hắn tối lo lắng ngoại trừ sinh phụ ra, chính là Tiểu Tứ cùng Đồng Đồng.

Văn Trạng Nguyên đột nhiên mặt lộ vẻ khó khăn, quỳ xuống nói: “Trang chủ, thiếu gia, mời các ngươi làm chủ cho Tiểu Tứ.”

“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Hãn Triệt ngồi dậy, khẩn trương hỏi, “Ai khi dễ hắn?”

Bạch Tang Vận còn lại là nghiêm túc nhìn Văn Trạng Nguyên.

Văn Trạng Nguyên khái đầu mấy cái, nói: “Trang chủ, thiếu gia, nô tài có một yêu cầu quá đáng, thỉnh trang chủ cùng thiếu gia vì Tiểu Tứ tứ hôn.”

“Trạng Nguyên, có chuyện gì đứng lên nói. Đừng nói những lời làm ta nghe xong khó chịu.” Bạch Tang Vận không khỏi hờn giận ra tiếng.

“Trạng Nguyên, ngươi cùng Tiểu Tứ không phải cùng một chỗ sao? Xảy ra chuyện gì? Nếu có người không đồng ý, ta cùng phụ thân nhất định vì ngươi cùng Tiểu Tứ làm chủ.”

Nghĩ có lẽ Tiểu Tứ ở ngoài cung bị người khi dễ, Bạch Hãn Triệt ngồi không yên.

Thấy hai vị chủ tử đều khẩn trương Tiểu Tứ như thế, Văn Trạng Nguyên đứng lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện