Thất Hà trấn nguyên bản là địa phương không ai quản lí, sau đó Quốc Công Huệ Diệu quốc, lúc bấy giờ là Bạch Tang Vận từng ở đây một năm, còn kiến tạo ra Vô Danh sơn trang, quốc quân của Trạch Yên quốc, Thượng Quan Vân cũng từng lưu lạc đến tận đây, sau đó, Thất Hà trấn không còn là địa phương không ai quản lí, tiểu thương dần đi vào nơi này, hiện giờ Thất Hà Trấn sớm không còn hoang vắng như trong quá khứ.

Nghe Văn Trạng Nguyên giải thích, lại nhìn thấy Thất Hà Trấn náo nhiệt phồn hoa, Bạch Hãn Triệt cảm thấy đặc biệt tự hào, nếu phụ thân năm đó không tới nơi này, không có cứu Thượng Quan hoàng thúc, hiện giờ Thất Hà Trấn nhất định vẫn là hoang tàn vắng vẻ.

Đánh xe, Văn Trạng Nguyên quay đầu: “Thiếu gia, chúng ta mấy ngày này sẽ đến ngụ trong Vô Danh sơn trang, trang chủ mặc dù đang ở kinh thành, nhưng Vô Danh sơn trang vẫn là thôn trang lớn nhất Thất Hà trấn.”

“Thật sự?” Bạch Hãn Triệt thập phần kinh ngạc, tiếp theo cảm thán nói, “Không hổ là phụ thân.”

“Trạng Nguyên ca, Vô Danh sơn trang có gì ăn ngon không?” Chỉ quan tâm đến vấn đề này Đồng Đồng hỏi. Nhất thời, mọi người bên trong xe nở nụ cười, đương nhiên, ngoại trừ Đồng Hàm Trứu ra.

“Này a, Đồng Đồng cứ yên tâm, bảo đảm ngươi sẽ được ăn ngon.” Văn Trạng Nguyên cười nói, Bạch Hãn Triệt nghĩ đến Vô Danh sơn trang, rồi mới nhìn về phía Cừu Lạc đang đưa lưng về bọn họ cùng Văn Trạng Nguyên đánh xe.

Phụ thân:

Con đã nhanh đến Thất Hà trấn, nghĩ đến phụ thân lúc này kiến tạo nên Vô Danh sơn trang, nghĩ đến ước nguyện ban đầu của phụ thân lúc tới đây, con chỉ cảm thấy đau lòng khó nhịn.

Phụ thân, con cùng Vận Tranh, Vận Vanh sẽ không ngăn cách nữa, bọn họ hộ con, kính con, làm cho con cảm động, cũng làm con nhận rõ tâm mà con đối bọn họ. Con mong có thể sớm ngày quay về kinh cùng phụ thân đoàn viên, chăm sóc phụ thân.

Phụ thân, con đã nhận người kia rồi, con sẽ không hận, hận sẽ làm bị thương con, cũng sẽ bị thương phụ thân. Con sẽ tẫn hiếu đạo, vì người thân dưỡng lão chăm sóc trước lúc lâm chung, phụ thân không cần lo lắng cho con.

Phụ thân, con hiện giờ có một chuyện muốn nhờ, hy vọng phụ thân có thể giúp con, con đã làm sai chuyện, hại một người, chỉ có phụ thân mới có thể vì hắn hoá hiểm vi di, cứu tánh mạng của hắn.

“Thiếu gia, thiếu gia.”

“A, Tiểu Tứ, tới rồi sao?”

Bạch Hãn Triệt đang nghĩ đến phong thư gửi cho phụ thân mười ngày trước, Tiểu Tứ thấy hắn sắc mặt không tốt, lo lắng hỏi: “Thiếu gia, ta thấy ngài ngẩn người, xảy ra chuyện gì?” Người bên trong xe nghe vậy, đều nhìn về phía hắn, có cả Cừu Lạc.

Bạch Hãn Triệt có chút xấu hổ, nói: “Ta suy nghĩ chuyện phụ thân lúc trước tới nơi này......”

“Thiếu gia, chuyện trang chủ ở trong này có một người tối rõ ràng, chờ gặp hắn, thiếu gia muốn biết cái gì, hỏi hắn là được.” Văn Trạng Nguyên vừa nghe lập tức nói, Bạch Hãn Triệt kinh hỉ, “Là ai?” Quá khứ của phụ thân, hắn vẫn luôn muốn biết.

“Ha hả, chờ thiếu gia gặp hắn sẽ biết.” Văn Trạng Nguyên thói quen không thay đổi, lại thần thần bí bí. Cho nên, có người không hài lòng.

“Văn đại ca, chờ sau khi hồi cung ta nhất định phải cùng Quốc Công cáo trạng, nói ngươi đều đối thiếu gia thừa nước đục thả câu.”

“Ai nha, này thật không tốt. Tiểu Tứ lão gia, ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha tại hạ đi. Tại hạ thề, sau này tuyệt không với ngươi thừa nước đục thả câu.”

Văn Trạng Nguyên cười xấu xa quay đầu lại hướng Tiểu Tứ nháy mắt, Tiểu Tứ mặt đỏ kêu lên, “Ta, ta lại chưa nói là ta, là, là ngươi cùng thiếu gia!”

“Ta cùng thiếu gia? Tiểu Tứ đại gia, này cũng không thể nói lung tung. Thái tử điện hạ cùng Vương gia nghe được chắc chắn sẽ đá vào mông ta, vẫn là ta với ngươi đi.”

“Văn, Văn đại ca!” Trên người Tiểu Tứ đều đỏ.

“Văn đại ca lại khi dễ Tiểu Tứ ca.” Đồng Đồng tổn thương bởi bất công, những người khác cũng mỉm cười không nói, nhất là Bạch Hãn Triệt, hắn nhìn hai người, trong lòng nảy lên cảm giác khác thường.

Tay Cừu Lạc nắm dây cương gân xanh bại lộ, lập tức lại buông ra. Người nọ là cao cao tại thượng như vậy, không thể với tới, gã chỉ là muốn báo ân, không ngờ con tim lại dần dần mất đi khống chế. Thái tử điện hạ cùng Vương gia sao lại không biết, đã nhiều ngày gã lặng lẽ nhìn người nọ nhiều một chút, rồi mới mang theo những lời không thể nói cùng người nọ......xuống địa phủ.

Mặt trời dần ngã về tây, ánh chiều tà chiếu vào một chiếc xe ngựa. Xe ngựa chạy về hướng Vô Danh sơn trang, mà ở phía ngoài sơn trang, Lôi Bưu dẫn đầu một đám người nóng lòng chờ đợi. Khi gã nhìn thấy xa xa đến một chiếc xe ngựa, kích động chạy vội đến.

Hoàng cung, Bạch Tang Vận đang bồi Lưu Tuyên chơi cờ, đột nhiên một vị tiểu thái giám vội vã chạy tới, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Quốc Công, thiếu gia cấp tín.” Nói xong, từ trong tay áo lấy ra thư tín, giao cho hắn.

“Phụ hoàng, tín của Triệt nhi, tựa hồ có việc gì mấu chốt.” Sau khi đối Lưu Tuyên giải thích, Bạch Tang Vận rất nhanh lấy ra tín.

“Tang Vận, chẳng lẽ là Triệt nhi cùng Vận Tranh, Vận Vanh lại giận dỗi?” Lưu Tuyên hỏi, Bạch Tang Vận lắc đầu, “Là Triệt nhi gặp phải việc giải quyết không được. Phụ hoàng, ta đi hồi âm cho Triệt nhi.”

“Mau đi đi, đừng quá gấp, cẩn thận thân mình.”

“Ân.”

Bạch Tang Vận đứng dậy, được Hồng Tam nâng về Dưỡng Hợp cung. Rất nhanh viết hảo ba phong thư, hắn giao cho Hồng Tam.

” Phong thư này ngươi phái người kịch liệt đưa đến trong tay thiếu gia, phong thứ hai này đưa cho Lôi Bưu, một phong cuối cùng này, giao cho Trạng Nguyên, phải nhanh.”

“Vâng, chủ tử.”

Hồng Tam lấy tín đi ra ngoài, Bạch Tang Vận chậm rãi ngồi xuống, ở trong lòng thầm nói: Vận Tranh cùng Vận Vanh không giống Hoài Diệp cùng Khuyết Dương, nếu bọn họ biết có người thích Triệt nhi, chắc chắn sẽ làm ra chuyện khác người, hy vọng mấy phong thư kia có thể đưa đến trước khi hai người tới Thất Hà trấn.

Trong chính sảnh Vô Danh sơn trang, Lôi Bưu cao hứng kể lại chuyện năm đó gã cùng Bạch Tang Vận cùng một chỗ, Bạch Hãn Triệt đã quên dùng bữa, chuyên tâm nghe gã kể.

“Thiếu gia a, lúc trước khi ta gặp ngài, ngài còn được trang chủ ôm trong tay, nhưng chỉ mới nháy mắt, bộ dạng thiếu gia liền cao gần bằng trang chủ.”

“Lôi trang chủ, ngài gặp qua ta?”

“Kia đương nhiên, thiếu gia mới trước đây rất thẹn thùng, ngoại trừ trang chủ ra ai cũng không cho ôm, ta vốn định ôm thiếu gia một cái, kết quả ta mới vừa vươn tay ra, thiếu gia liền khóc.”

“Ta, ta......”

Bạch Hãn Triệt mặt đỏ tai hồng, hắn biết chính mình trước đây ít nhiều không làm cho người thích.

“Ha ha, ” Lôi Bưu cười rộ lên, nói tiếp, “Lúc trước, khi trang chủ quay về kinh, đem ta mang theo, nhưng ta ở không quen, trang chủ cũng không yên lòng để lại những người đó ở nơi này, ta đơn giản liền quay trở lại. Kinh thành náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng không có tiêu diêu tự tại như Thất Hà trấn. Hiện giờ, ta ở trong này cưới vợ, sinh con, ngày qua vui vẻ hạnh phúc, lại nói tiếp tất cả đều là nhờ phúc của trang chủ, bằng không ta còn ở đầu đường xin cơm.”

Lôi Bưu vừa nói như thế, thê tử cùng đứa con của gã đều đứng dậy hướng Bạch Hãn Triệt tỏ vẻ cảm kích, Bạch Hãn Triệt xấu hổ cực kỳ.

“Thiếu gia, ngài nên ở nhiều ngày một chút, cùng ta nói chuyện trang chủ, mấy năm nay trang chủ ít ra cung, chuyện tình ở sơn trang cũng nhiều, ta không có dịp đến kinh thành thăm hắn. Trang chủ thân mình không tốt, sau đó lại sinh hạ đứa nhỏ, thân mình liền càng kém.”

“Lôi thúc thúc nếu rỗi rãnh, phải đi kinh thành trụ mấy ngày, nhìn xem phụ thân, phụ thân thường xuyên cùng ta nhắc tới Lôi thúc thúc, người mặc dù chưa nói, nhưng ta biết người rất nhớ ngài.”

Lôi Bưu mạnh mẽ gật đầu: “Đi, đi, chờ ta thu xếp xong mọi chuyện trong thôn trang, ta mang theo thê tử cùng con đến kinh thành thăm trang chủ.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Tiểu Tứ thấy trong lòng vui mừng, thiếu gia thật sự đã thay đổi, có thể cùng Lôi trang chủ thoải mái mà nói chuyện phiếm như vậy, thiếu gia chậm rãi trở nên làm cho người ta không dám nhìn thẳng, thần thái bắt đầu giống như Quốc Công, làm cho người ta không tự chủ liền yêu thích. Tiểu Tứ liếc mắt nhìn Tôn Hạo Lâm, lại liếc mắt sang Cừu Lạc, hai người này, một người là phụ thân thân sinh của thiếu gia, một người thích thiếu gia, nhưng thiếu gia là đứa con của Quốc Công, là “người vợ” của Thái tử điện hạ cùng Vương gia, đời này cũng sẽ không thay đổi.

“Tiểu Tứ? No rồi?” Văn Trạng Nguyên đụng đụng Tiểu Tứ một chút, nhỏ giọng hỏi.

Tiểu Tứ đối Văn Trạng Nguyên thật sâu cười, rồi mới gắp cho hắn một đũa đồ ăn. Còn có người này, những ngày ra cung này, là những ngày hắn hạnh phúc nhất đời, chờ trở về cung, hắn sẽ mang theo ký ức cùng người này bên nhau mà sống hết quãng đời còn lại.

“Đang ngây ngốc cái gì đó?” Văn Trạng Nguyên không như thói quen cốc vào đầu Tiểu Tứ, mà là nhẹ nhàng sờ soạng hai má hắn, “Mau ăn.”

“Ân.” Hồng mặt cúi đầu, Tiểu Tứ và nhanh cơm vào miệng, nơi bị sờ qua, thật nóng. Đối diện, Đồng Đồng mở to mắt nhìn hai người, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.

“Mau ăn.” Đồng Hàm Trứu yểu một muỗng canh uy đến bên miệng Đồng Đồng, đối phương há mồm hàm hạ, ngửa đầu nhìn lại.

“Tứ ca......”

“Mệt mỏi một đường, ăn xong rồi đi nghỉ tạm.”

“Tứ ca theo giúp ta.”

“...... Mau ăn.”

Con ngươi Bạch Hãn Triệt đảo qua bốn người, rồi dừng ở trên người Cừu Lạc, đối phương thật sâu nhìn hắn một cái, cúi đầu dùng bữa, hắn hướng Tôn Hạo Lâm cười cười, tiếp tục cùng Lôi Bưu nói chuyện.

“Lôi thúc thúc, đây là Tôn thầy thuốc, là một vị trưởng bối của ta.”

Lời Bạch Hãn Triệt vừa thốt ra, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn lại, bởi vì Tôn Hạo Lâm vẫn là một bộ dáng của người tuổi trẻ. Tôn Hạo Lâm có chút giật mình, hắn không nghĩ tới đứa con sẽ nói như thế.

“Tôn thầy thuốc trước kia đắc tội nhiều người, vì sợ rước lấy phiền toái, hắn luôn mang giả da.” Bạch Hãn Triệt giải thích, rồi mới đối Tôn Hạo Lâm nói, “Tôn bá bá, ngài đi dịch dung đi, luôn mang cái kia cũng không thoải mái.”

Tôn Hạo Lâm lắc đầu, ánh mắt lại cực kỳ kích động. Hắn cùng Bạch Hãn Triệt lớn lên giống nhau, nếu để cho người khác nhìn thấy......

“Tôn bá bá, ngươi và ta...... rất có duyên. Ngài không phải đã đồng ý theo ta quay về kinh rồi sao? Phụ thân cũng muốn trông thấy ngài, ngài đi dịch dung đi, như vậy ta gọi ngài là Tôn bá bá cũng không kỳ quái.”

“Tôn thầy thuốc, ngài nghe theo thiếu gia đi. Nói thật, bộ dáng ngài thế này, làm ta luôn có cảm giác ngài đối thiếu gia có ý đồ khác, đến lúc đó Thái tử điện hạ cùng Vương gia biết, còn không nổi ghen a.”

Tiểu Tứ mở miệng nói, Tôn Hạo Lâm vẫn nhìn Bạch Hãn Triệt, đối phương cười, chờ hắn trả lời thuyết phục.

“Ta đi ra ngoài một chút.” Tôn Hạo Lâm đứng dậy, cước bộ không xong rời đi.

Một lát sau, hắn đã trở lại, giả da trên mặt đã mất, nếu không chú ý, căn bản nhìn không ra hắn cùng Bạch Hãn Triệt là thân sinh phụ tử, vì đứa con, hắn vẫn là ở khoé mắt cùng khoé miệng làm che lấp. Bạch Hãn Triệt không nói gì nữa, hắn biết phụ thân là vì bảo hộ hắn.

“Tôn thầy thuốc?” Đồng Đồng ngạc nhiên nhìn hắn, “Ngươi, ngươi so với lúc nãy đẹp hơn!”

“Đồng!” Người nào đó lập tức gầm nhẹ, “Ăn cơm!”

Đồng Đồng mân mê miệng, mất hứng, tứ ca lại khi dễ hắn.

“Đồng Đồng, ngươi không thể nói ta đẹp, bằng không tứ ca ngươi sẽ ăn vị.” Tôn Hạo Lâm ra tiếng, một là vì che giấu nội tâm kích động của chính mình, hai là không muốn lại nhìn hai oan gia này bởi vì hiểu lầm mà làm ầm ĩ.

“Ăn vị?” Đồng Đồng khó hiểu.

“Ăn cơm!” Rõ ràng hổn hển.

Trên bàn cơm lại vang lên tiếng cười, Bạch Hãn Triệt lại nhìn Cừu Lạc, đối phương cũng đang nhìn hắn, hắn vội vàng thuỳ mâu. Cừu Lạc...... Hắn nên làm thế nào đây? Tín của Bạch Tang Vận không kịp đến tay Bạch Hãn Triệt trước khi Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh đến Thất Hà trấn. Khi Bạch Hãn Triệt tới Vô Danh sơn trang vào đêm thứ ba, ngựa của Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh đã đứng ở đại môn khẩu Vô Danh sơn trang.

Không cho người thông báo, Lưu, Lam hai người thẳng đến phòng ngủ Bạch Hãn Triệt. Bạch Hãn Triệt vừa mới ngủ, nghe được tiếng đập cửa dồn dập, hắn tưởng đã xảy ra chuyện. Mở cửa ra, nhìn thấy ngoài cửa hai gã nam tử phong trần mệt mỏi, hắn đầu tiên là cả kinh, tiếp theo không đợi hắn ra tiếng, hai người vào nhà, nặng nề mà đóng cửa lại.

“Vận Tranh, Vận Vanh?”

Hai người vẻ mặt giận dữ làm cho Bạch Hãn Triệt bất an, tiếp theo, hắn bị Lưu Vận Tranh ôm lấy, ném tới  trên giường.

Nằm ở trên người Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh hung hăng hôn hắn, không để cho hắn có cơ hội mở miệng. Dấm chua hoả đã muốn thiêu huỷ toàn bộ lý trí của y, y muốn dùng phương thức hoàn toàn giữ lấy người này, nói cho người khác biết, người này, là của y!

“Vận Tranh...... Vận Vanh......”

Bạch Hãn Triệt không có giãy giụa, hắn ẩn ẩn nhận thấy được nguyên do hai người này tức giận, chỉ có làm cho hai người này tiêu  hoả, hắn mới có thể cứu Cừu Lạc.

“Hãn Triệt! Ngươi là của chúng ta!”

“Ân...... Ta là của các ngươi, ta luôn là......”

“Vận Tranh, Vận Vanh...... nhẹ chút......”

Ngoài cửa, nghe được động tĩnh Cừu Lạc lo lắng mới vừa đi đến trong viện Bạch Hãn Triệt, đã bị người của Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh mang đến bắt lấy mang đi. Gã quay đầu lại nhìn nhìn căn phòng sáng lên ánh nến, khoé miệng rất nhẹ gợi lên, bắt đầu từ ngày gã đối thiếu gia động tâm, gã đã nghĩ tới kết cục cho chính mình rồi. Thiếu gia...... Ngài sẽ vĩnh viễn nhớ rõ Cừu Lạc? Nhớ rõ...... ta?

Từ phía sau đại thụ đi ra, Đồng Hàm Trứu nhìn phương hướng Cừu Lạc bị mang đi, lặng yên đi theo.

“Trạng Nguyên, Quốc Công gởi thư. Một phong là của ngươi, một phong là cho Lôi trang chủ, còn có một phong là cho thiếu gia. Cấp tín, khoái mã vừa mang tới.”

Sau khi Trương Dũng nhận được tín, lập tức đi tìm Văn Trạng Nguyên. Văn Trạng Nguyên còn chưa ngủ, vừa nghe là cấp tín, lập tức tiếp nhận: “Ta sẽ đưa cho Lôi trang chủ cùng thiếu gia ngay.”

Trương Dũng đi rồi, Văn Trạng Nguyên trước mở ra phong thư gửi cho hắn.

“Văn đại ca, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại Quốc Công đưa cấp tín?” Tiểu Tứ không có tiến lên xem, mà là lui từng bước hỏi.

Văn Trạng Nguyên rất nhanh xem xong thư, thấp giọng kêu một tiếng: “Không xong!”

“Tiểu Tứ, ngươi đem phong thư này đưa đến chỗ Lôi trang chủ, ta đi tìm thiếu gia.”

Thấy Văn Trạng Nguyên thật lo lắng, Tiểu Tứ cũng không hỏi, lấy qua tín của Lôi Bưu bỏ chạy ra ngoài.

Văn Trạng Nguyên vội vội vàng vàng chạy tới chỗ Bạch Hãn Triệt, mới vừa đi hai bước đã bị người ngăn cản, là Đồng Hàm Trứu.

“Cừu Lạc bị người của Thái tử cùng Vương gia mang đi rồi, sợ cũng bị tra tấn, ngươi theo ta.”

Văn Trạng Nguyên vừa nghe, đem tín cho vào trong ngực, đuổi kịp Đồng Hàm Trứu.

Giận đến đỏ mắt hai người đem Bạch Hãn Triệt ăn sạch sẽ, cho đến khi giọng Bạch Hãn Triệt đều khàn khàn kêu không ra tiếng, lệ cũng khô cạn, hai người mới bình tĩnh lại.

Giúp Bạch Hãn Triệt rửa sạch sẽ, hai người cũng rửa mặt chải đầu một phen, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh một tả một hữu ôm lấy Bạch Hãn Triệt, nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Hai người từ nhỏ đối ” ước mơ ” Bạch Hãn Triệt này liền không chút lưu tình, hiện giờ chỉ là một ám vệ, thế nhưng cũng dám đánh chủ ý với Hãn Triệt của bọn họ, bọn họ sao lại khinh tha.

“Vận Tranh...... Vận Vanh...... Các ngươi, tức giận.”

Bạch Hãn Triệt hiểu rõ, chuyện Cừu Lạc tuyệt đối không thể kéo dài tới ngày mai.

” Chuyện Cừu Lạc thích ngươi, ngươi biết không?”

Lưu Vận Tranh lạnh giọng hỏi.

Bạch Hãn Triệt nắm lấy tay hai người, thở dài: “Vận Tranh, Vận Vanh, Cừu Lạc...... Hắn không phải thích ta, hắn chỉ là báo ân.”

“Báo ân?” Lam Vận Vanh ngồi dậy, cả giận nói, “Báo ân mà lại ôm ngươi? Suốt đêm lại canh giữ ở ngoài phòng ngươi? Lại nắm tay ngươi?!”

“Hắn ngay cả chủ tớ chi phân cũng không để ý, làm sao là báo ân, rõ ràng chính là đối với ngươi nổi lên tâm tư!” Lưu Vận Tranh cũng ngồi dậy, “Hãn Triệt, ngươi đừng tưởng cách khá xa, ta cùng Vận Vanh sẽ không biết! Tâm tư của hắn, về điểm này, sao có thể qua mặt chúng ta?”

Bạch Hãn Triệt chăm chú nhìn hai người, hắn kéo tay hai người, làm cho bọn họ nằm xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện