Đồng Viễn Tam mặc dù diện mạo xấu xí, nhưng lại vô cùng có bản lĩnh, không chỉ một tay gầy dựng nên Bích Vân sơn trang, còn cưới đến mười vị phu nhân, cũng xem như là người phong lưu. Cũng không mấy người biết, trong lòng Đồng Viễn Tam đã có một nữ nhân cả đời tâm tâm niệm niệm.

Năm đó, Đồng Viễn Tam ra ngoài đàm sinh ý, gặp phải thổ phỉ suýt chết, được một vị nữ tử giang hồ đi ngang qua cứu giúp. Nàng có một đôi mắt thật to, dung mạo tuy không xuất sắc, nhưng trên mặt luôn mang nụ cười, tính cách hào sảng. Khi đó Đồng Viễn Tam mới vừa cưới đệ tam phu nhân, nhưng vào lúc ấy, hắn lại đối nữ tử kia “nhất kiến chung tình”, si ngốc niệm niệm, thật muốn”lấy thân báo đáp”.

Nhưng hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, nữ tử kia sớm đã có người trong lòng, Đồng Viễn Tam chỉ có thể mang tình yêu vĩnh viễn không thể nói nên lời ảm đạm rời đi, trước khi rời đi, hắn đem thân phận chính mình nói cho nữ tử kia biết, đồng ý vô luận yêu cầu ra sao, chỉ cần là nàng mở miệng, cho dù là chết, hắn cũng đáp ứng.

Vài năm sau, nữ tử ấy đến tìm hắn, lại mang theo một đứa bé vừa mới sinh cùng đầy bụng đau lòng. Ân oán giang hồ đã làm liên lụy đến phu quân của nàng, trượng phu bỏ mình, nàng cũng không còn ý niệm sống sót trong đầu. Nàng đem đứa bé phó thác cho Đồng Viễn Tam, làm cho nó rời xa giang hồ phân tranh, bình an lớn lên. Nữ tử là vừa mới uống độc dược trước khi tìm tới, vì nàng biết Đồng Viễn Tam sẽ thay nàng nuôi nấng đứa nhỏ nên người.

Nữ tử không có nhìn lầm người. Đồng Viễn Tam mặc dù cưới một phòng lại một phòng thê thiếp, đối với những đứa con chính mình dạy bảo hết lòng, cũng đem Đồng Đồng yêu thương tận tâm can. Vì che giấu thân thế Đồng Đồng, hắn cưới đệ thập phòng phu nhân, phu nhân vừa vào cửa đã mang theo một đứa trẻ mới vừa tròn tháng không lâu, ngoại nhân cho là Đồng Viễn Tam quá mức khẩn trương, nên không kịp cho người kia danh phận, đã khiến cho người kia sinh con.

Nàng kia nguyên bản là một nữ tử gia đình cùng khổ, có một cơ hội không cần lại chịu khổ như thế, tự nhiên cũng là thủ khẩu như bình, đem Đồng Đồng trở thành đứa con chính mình. Đôi mắt Đồng Đồng cực giống nữ tử kia, nhưng những mặt khác cũng không giống, có lẽ là giống phụ thân nó. Nữ tử trước khi chết chưa nói cừu gia là ai, Đồng Viễn Tam sợ những người đó còn sống, cũng sợ bọn họ phát hiện Đồng Đồng tồn tại, cho nên hạ tử lệnh không được cho Đồng Đồng ra ngoài, Đồng Đồng trưởng thành, ánh mắt càng ngày càng giống nữ tử, Đồng Viễn Tam lại càng thêm lo lắng.

Những đứa con của Đồng Viễn Tam, ngoại trừ Đồng Hàm Trứu, đứa con thứ tư đã sớm rời nhà đi ra, đều như hổ rình mồi phần gia sản khổng lồ, mấy nữ nhân cũng không ngoại lệ, hơn nữa Đồng Viễn Tam lại cực độ sủng ái tiểu nhi tử, những người khác tự nhiên ghen tị, sợ hắn đem toàn bộ gia sản lưu cho Đồng Đồng. Đồng Viễn Tam đem tình yêu đối với nữ nhân toàn bộ gửi gấm vào Đồng Đồng, từ lúc Đồng Đồng suýt chút nữa bị chết chìm, hắn hiểu được, cho dù là luôn để ở trong mắt, nhưng Đồng Đồng cũng không an toàn. Hắn tả phòng hữu phòng, người bên cạnh Đồng Đồng tất cả đều là hắn tự mình chọn lựa, hắn nhớ rõ đã đáp ứng với nữ tử kia, hắn muốn cho Đồng Đồng bình an lớn lên.

Đối đứa con chính mình, Đồng Viễn Tam không phải một hảo phụ thân, nhưng đối Đồng Đồng, hắn có thể được xem như là từ phụ, ngoại trừ không cho Đồng Đồng xuất môn, không cho nó tùy tiện ăn thức ăn ở bên ngoài ra, phàm là Đồng Đồng thích, hay muốn, hắn sẽ hao tốn tâm tư làm được. Nhưng thân mình Đồng Viễn Tam không cho phép hắn có thể nhìn Đồng Đồng lớn lên. Bích Vân sơn trang dần dần bị người thân đào khoảng không, ngay khi hắn đang lo lắng vì chính mình đang ốm đau, vì Đồng Đồng sau này hết đường xoay sở, đứa con thứ tư sau nhiều năm rời nhà đã trở lại.

Một năm sau, Đồng Viễn Tam quyết định đem Đồng Đồng giao cho Đồng Hàm Trứu, trong nhà này cũng chỉ có Đồng Hàm Trứu mới có thể bảo hộ Đồng Đồng chu toàn. Đồng Hàm Trứu là vì mẫu thân bệnh lâu ngày không khỏi mà trở về, y căn bản vô tình đối với căn nhà này, nhưng trước khi Đồng Viễn Tam lâm chung đã nói cho y biết thân thế Đồng Đồng, muốn y chiếu cố Đồng Đồng, y đã đáp ứng. Y đáp ứng tiếp nhận Bích Vân sơn trang chỉ còn là hữu danh vô thực, điều kiện cũng chỉ cần mỗi Đồng Đồng. Sau khi trở về, y dần dần yêu thích Đồng Đồng, cho nên y hạ quyết tâm, cho dù là nghịch luân cũng không buông tay đệ đệ.

Đồng Viễn Tam vì điều kiện của đứa con mà kinh hãi, hắn muốn Đồng Hàm Trứu thề, cả đời không được cô phụ Đồng Đồng, phải vĩnh viễn đối người này hảo, phải bảo hộ chu toàn. Sau khi Đồng Hàm Trứu gật đầu, Đồng Viễn Tam an lòng nhắm mắt. Nếu hắn có thể gặp lại người nọ, hắn sẽ nói cho nàng biết, Đồng Đồng tốt lắm, bộ dáng xinh đẹp, tính tình lại nhu thuận, hắn không cô phụ sự tín nhiệm của nàng đối với hắn.

Nhưng có điều Đồng Viễn Tam không dự đoán được, Đồng Đồng sợ Đồng Hàm Trứu, mà Đồng Hàm Trứu lại là người không biết cách đối xử ôn nhu, không có kiên nhẫn chờ Đồng Đồng chậm rãi tiếp nhận y, càng không có kiên nhẫn chờ Đồng Đồng lớn lên. Y đem Đồng Đồng còn chưa kịp lớn nuốt vào trong bụng, ngay cả xương cốt bột phấn cũng không chừa, vì để hoàn toàn có được Đồng Đồng, y thậm chí dùng một số tiền lớn mua sinh tử dược, đặt ở trong canh cho Đồng Đồng uống. Y muốn Đồng Đồng vì y sinh đứa con, không phải bởi vì muốn đứa con, mà là muốn tuyệt đối có được tâm của Đồng Đồng, làm cho hắn chỉ có thể là của y.

Đồng Viễn Tam lúc còn sống yêu thương Đồng Đồng đến độ người khác nhìn mà ghen tỵ, hắn chết, Đồng Hàm Trứu cơ hồ đem mọi người đuổi ra sơn trang, chỉ lưu lại Đồng Đồng cùng hai vị muội muội chưa xuất giá. Người của Đồng gia làm sao nuốt nổi cơn hận này. Dần dần, bọn họ phát hiện, nhược điểm của Đồng Hàm Trứu chính là Đồng Đồng, chỉ cần nắm được Đồng Đồng trong tay, có thể bức Đồng Hàm Trứu đi vào khuôn khổ. Lừa Đồng Đồng nói hắn cũng sẽ bị bán cho thát tử, lừa hắn ra trang, muốn ở nửa đường cướp hắn, kết quả trăm tính ngàn tính, không tính tới Đồng Đồng lại chạy lầm đường, lên lầm xe, đánh bậy đánh bạ đi Cổ Lộc trấn, đánh bậy đánh bạ gặp được Bạch Hãn Triệt.

Nếu là gặp được người khác, Đồng Đồng sẽ cố gắng sống giống như trước kia vậy, bởi vì e ngại, mà cùng Đồng Hàm Trứu trở về. Nhưng Bạch đại ca là người ra sao, là con của Bạch Quốc Công, là huynh trưởng của đương triều Thái tử cùng Vanh thân vương, hắn có chỗ dựa vững chắc, hắn không bao giờ muốn gặp Đồng Hàm Trứu đáng sợ nữa, không bao giờ mỗi ngày bị biến thành rất đau nữa, hắn phải theo Bạch đại ca chung quanh du ngoạn, còn muốn theo Bạch đại ca quay về kinh, rồi mới liền tránh ở kinh thành, ly Đồng Hàm Trứu thật xa.

Mồm to ăn ăn ngon thịt bò, Đồng Đồng vừa ăn vừa nói lầm bầm: “Ta không bao giờ muốn gặp hắn nữa. Hắn xấu lắm. Phụ thân vừa mới mất, hắn liền khi dễ ta. Còn muốn đem ta bán đi. Tam tỷ nói thát tử rất hung dữ, sẽ ăn thịt người. Ta có cục cưng, ta mới không cần bị ăn luôn.”

Ăn xong thịt bò, uống thịt thang, ăn thịt bính, Đồng Đồng ăn đến quên trời quên đất, cùng bộ dáng mới lúc nãy khóc chết khóc sống quả thật là cứ như hai người khác nhau.

“Đồng Đồng, ngươi yên tâm đi, có thiếu gia nhà chúng ta ở đây, ngươi sợ cái gì.” Tiểu Tứ vừa cùng Đồng Đồng ăn sáng, vừa nói. Đồng Đồng gật gật đầu, hắn không sợ, vì có Bạch đại ca.

“Đồng Đồng, ăn nhiều chút. Ngươi chính là một người ăn, hai người bổ.” Tiểu Tứ hâm mộ Đồng Đồng, hâm mộ hắn có thể làm cha, có thể có cốt nhục chính mình.

Văn Trạng Nguyên cũng ở một bên ăn, bất quá vừa nhai vừa đưa tay đang cầm bát về phía Tiểu Tứ, lẩm bẩm nói: “Tiểu Tứ, quay đầu lại múc cho ta một bát đản hoa thang.”

“Hảo.” Tiểu Tứ vui vẻ đồng ý.

“Ta cũng muốn.” Đồng Đồng không quên đòi hỏi cho chính mình.

Ba người ở trong phòng ăn rất cao hứng, Bạch Hãn Triệt cũng đầy bụng ưu phiền, chuyện hai người này cũng thật không dễ làm. Hắn không phải phụ thân, không biết phải khuyên người khác như thế nào, lại càng không biết làm như thế nào đem tảng đá ngoan cố như Đồng Hàm Trứu lộng nhuyễn, hơn nữa, so sánh với Đồng Hàm Trứu ngoan cố, Đồng Đồng cũng giống như vậy. Hai người này có thể nói là vương gặp vương, nước cờ thua.

Đẩy cửa, tiến vào, trong đầu Bạch Hãn Triệt chỉ mãi nghĩ đến chuyện hai người kia, đột nhiên rơi vào vòm ngực của một người.

“Sao lại đi lâu như thế?”

Một phen ôm lấy Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh không khỏi hờn giận hỏi.

“Đồng Hàm Trứu cùng ta nói thân thế Đồng Đồng.” Đầu tựa vào trên vai Lưu Vận Tranh, Bạch Hãn Triệt thở dài, “Hai người kia...... nên cần chút thời gian.”

“Hãn Triệt, lòng của ngươi đều đặt ở trên người ngoại nhân thôi.” Lam Vận Vanh thân thủ đem Bạch Hãn Triệt kéo qua, trực tiếp hướng phòng trong đi. Bạch Hãn Triệt còn không có kịp nghĩ lại, đã bị đổ lên giường.

“Hãn Triệt, ngươi chính là ứng thừa chúng ta.”

Lam Vận Vanh cùng Lưu Vận Tranh bắt đầu thoát ngoại sam. Bạch Hãn Triệt hô hấp dồn dập vài cái, thuận theo ….

Giữa trưa nắng nóng chi thiên, bạc sam trên người dễ dàng bị bác khai, mà phân thân vừa gặp cảm xúc dâng trào sớm đứng thẳng, cũng không gấp gáp không khẩn trương, thật thong thả dùng môi cùng tay đụng chạm thân thể đang toát ra mị lực kia. Đi vào bên hông, hai tay cực nóng cũng không gấp cởi bỏ khố thằng rời rạc, càng không ngừng vuốt ve bên hông trơn bóng, thẳng đến người dưới thân nhịn không được phát ra nhỏ vụn tiếng rên rĩ, y mới rất nhanh cởi xuống thắt lưng, lấy tay tiến vào.

Thượng một lần, hai người này như mãnh hổ vừa ra khỏi lồng hấp, mà lần này lại cực độ nhẫn nại “tra tấn” hắn, thật chậm liếm hôn cùng vuốt ve, càng làm cho người kia khó nhịn.

“Vận Tranh...... Vận Vanh......”

Nhịn không được ra tiếng.

“Hãn Triệt, ngươi phải chính mình nói.” Lưu Vận Tranh ý xấu khẽ vuốt linh khẩu kia, muốn người này khẩn cầu. Lam Vận Vanh khẽ liếm hồng châu trước ngực, ngón tay ở động khẩu gãi ngứa, hưởng thụ người vợ đang thống khổ.

“Ân ngô......” Bạch Hãn Triệt toàn thân đỏ bừng, hắn nhìn hai người, cầu bọn họ buông tha hắn, hắn...... Nói không nên lời.

“Hãn Triệt, chỉ cần ngươi mở miệng, vô luận là cái gì, ta đều đáp ứng.”

Lưu Vận Tranh khàn khàn nói, con ngươi chăm chú nhìn người kia đang vô cùng…vô cùng quyến rũ.

Bạch Hãn Triệt cắn môi, nắm chặt chăn đơn dưới thân, lại nhịn không được trong lòng khát vọng. Hai đôi mắt kia chứa đầy dục vọng như trong quá khứ đang nhìn hắn, nhưng lại hơn rất nhiều nhu tình, rất nhiều trìu mến. Trong đầu hiện lên bộ dáng tiều tụy của chính mình, hiện lên nước mắt hoảng sợ của chính mình, hiện lên Đồng Hàm Trứu cường thế cùng vô thố, hiện lên Đồng Đồng sợ hãi cùng kiên quyết, hiện lên hai người này đối hắn làm hết thảy mọi việc.

“Hãn Triệt, nói, ta muốn nghe ngươi chính mình nói.”

Lưu Vận Tranh cường ngạnh mở miệng, không đủ, còn chưa đủ, y muốn người này đem hết thảy tâm tư, tình cảm giao phó cho bọn họ, không được chừa lại dù chỉ một chút.

“Vận Tranh...... Vận Vanh......”

Bạch Hãn Triệt sờ thượng bả vai hai người, sau hồi lâu từ chối, thấp giọng nói:

“Cho ta đi...... Ta...... Ta sẽ sinh đứa con cho các ngươi.”

“Hãn Triệt!”

Hai tiếng gầm nhẹ, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh giống như điên rồi trút bỏ xiêm y Bạch Hãn Triệt, cởi bỏ búi tóc hắn. Bạch Hãn Triệt nâng tay, cũng gỡ xuống trâm gài tóc hai người, tóc ba người xen lẫn cùng nhau, rối rắm, quấn quanh.

Không tính ôn nhu tiến vào, làm cho hắn rung động, thân mình cùng thiếp, có thể cảm thụ hai người kia đối hắn tình, đối hắn yêu.

“Vận Vanh...... Cho ta......”

Đầy xấu hổ thấp giọng cầu khẩn, đây như là nguyện vọng cả đời của hắn, hắn...... muốn bọn họ.

Lam Vận Vanh bị thanh âm cầu khẩn đầy mị lực này làm cho đỏ mắt, y nhẫn xuống ý niệm liều lĩnh trong đầu, khàn khàn lên tiếng: “Triệt, sẽ làm bị thương ngươi.”

“Vận Tranh, Vận Vanh...... Cho ta đi...... Ta......” Bạch Hãn Triệt dúi đầu vào cảnh oa Lưu Vận Tranh, trong cơ thể hoả trụ bất động, hắn nghe được tiếng thở dốc càng ngày càng đáng sợ.

“Ta...... Ta là của các ngươi......” Cho nên, cho ta đi.

“Triệt!”

Lam Vận Vanh khắc chế trong nháy mắt sụp xuống, Lưu Vận Tranh một cái xoay người, làm cho Bạch Hãn Triệt đưa lưng về phía Lam Vận Vanh, y bắt đầu mạnh mẽ co rúm, thẳng đến khi Bạch Hãn Triệt không khống chế được, y mới dừng lại, nơi kia đang bó chặt trở nên cực kỳ ướt át. Lam Vận Vanh mang tới trơn cao, chiếm đầy chỉ tay.

“Triệt, ta cho ngươi, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi.”

“Ngô......”

Rất đau, chưa bao giờ từng đau như vậy, nhưng hắn vui vẻ chịu đựng. Phụ thân...... Chính là như vậy âu yếm hoàng thúc cùng hoàng bá đi. Hắn......

“Vận Tranh...... Vận Vanh...... Không cần buông, ta......”

Ngửa đầu, hô lên điều mà bấy lâu nay hắn luôn để ở trong lòng.

“Không cần...... Ôm người khác...... Ta...... Ta thích, thích Vận Tranh, thích Vận Vanh.”

“Hãn Triệt!”

Hai người rốt cuộc đã áp chế không được bản tính dã thú bá đạo trong cơ thể. Biết người này sẽ bị đau, biết người này sẽ chịu không được, nhưng bọn họ cũng không sao ngăn được cơn lốc ái ân cuốn lấy, bởi vì cuối cùng bọn họ đã có được tâm của người mình yêu thật lâu, thật lâu rồi.

Phụ thân, con đã suy nghĩ cẩn thận. Con khổ sở, là bởi vì không biết bọn họ có thật tình yêu thích con hay không; con thương tâm, là bởi vì con tự ti, con sợ không thể cùng bọn họ đứng chung một chỗ, không thể trở thành người mà bọn họ cả đời yêu thương.

Phụ thân, con một đường đi xa, cứ ngoáy đầu nhìn ngóng bọn họ là vì con nóng lòng, vì con thống khổ. Hiện giờ, con không bao giờ có gì nghi ngờ nữa, bởi vì con là của bọn họ, bọn họ......là của con.

Con sẽ sinh cho bọn họ đứa con, sinh cho phụ thân tôn tử. Muốn được giống như phụ thân vậy, vĩnh viễn được Vận Tranh cùng Vận Vanh quyến luyến.

Từ giữa trưa sau khi trở về phòng, Bạch Hãn Triệt không bước chân ra khỏi cửa nửa bước, Lam Vận Vanh ngày hôm sau đã đi phủ nha xử trí chuyện Vương gia bảo, Lưu Vận Tranh cả ngày cũng chỉ ở trong phòng bồi người nào đó không thể đứng dậy.

Cùng ngày, Vương Hâm ôm đứa con xuất hiện ở nha môn, Kì U vì bị thương nặng không thể đến được. Vương Hâm không nhìn bà nội chính mình, cũng không nhìn phụ mẫu chính mình, còn đối quan lão gia nói một câu: từ nay về sau thoát ly Vương gia, hắn hết thảy đều cùng Vương gia không quan hệ.

Vương lão thái thái làm sao khẳng nhận, nhưng Lam Vận Vanh hạ lệnh lấy máu nhận người thân, lúc máu của Tiểu Hổ cùng máu của Vương Hâm dung hợp vào nhau, Vương lão thái thái mặt xám như tro tàn.

“Vương Chương Thị, ngươi có biết mẹ đẻ của bổn vương là ai không?”

Lam Vận Vanh tâm tình vô cùng tốt, sắc mặt hơn vài phần ôn hoà nhã nhặn, nhưng trong mắt những người bên cạnh, lại càng thêm đáng sợ.

Vương lão thái thái run run quỳ trên mặt đất đáp: “Là..... Bạch Quốc Công.”

“Vậy thì, bổn vương chính là điềm xấu rồi sao?”

“Vương gia nắm rõ, dân phụ chưa bao giờ dám có ý niệm này.”

Nhìn người đang quỳ kia, nửa thân mình gần như đã muốn chôn dưới đất, Lam Vận Vanh mất hưng trí, thầm nghĩ chạy nhanh trở về.

“Vương Chương Thị, xem như nể mặt ngươi là lão nhân gia, bổn vương có thể không truy cứu. Bất quá, nếu bổn vương lại nghe được một chút tiếng gió nào, có ai trong Vương gia của ngươi còn nói nam tử sở sinh thì người ấy là điềm xấu, bổn vương phán ngươi tội dám nói xấu hoàng tộc.”

“Dân phụ không dám......”

“Kì U cùng Vương Hâm chi hôn ước, bổn vương hôm nay chứng thực, nghiêm cấm bất luận kẻ nào lấy bất cứ nguyên do gì chia rẽ hai người bọn họ.”

“Thảo dân tạ ơn ân đức Vương gia.”

Vương Hâm kích động dập đầu tạ ơn, hắn có thể mang Kì U cùng đứa nhỏ quang minh chính đại xây dựng cuộc sống của riêng mình.

Đem chuyện còn lại giao cho Tả Tam Minh, Lam Vận Vanh vội vã chạy về Phúc Lộc lâu, y đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Vương gia như thế, dù sao cũng phải cho bọn họ một chút giáo huấn, xem như giết gà doạ khỉ, làm cho những người xem thường nam tử sinh con có điều khiếp đảm. Y cùng Vận Tranh là từ nam tử sở sinh, đứa con của bọn họ cũng sẽ do nam tử sở sinh, có lẽ sau này, tôn tử của bọn họ đồng dạng cũng là từ nam tử sở sinh.

Ở trong ngực Lưu Vận Tranh, cả người rã rời nhưng khoé môi Bạch Hãn Triệt lại không ngừng cười. Trên người rất đau, chỗ kia lại đau đến khó chịu, nhưng hắn vui mừng, chưa bao giờ từng có niềm vui đến vậy.

Lưu Vận Tranh cũng là khoé mắt mỉm cười, ngay tại mấy tháng trước, bọn họ cùng người này còn cho nhau thống khổ, ngờ vực vô căn cứ, nhưng hôm nay, người nọ cam tâm tình nguyện nằm ở trong ngực y, mặc y khinh bạc.

“Hãn Triệt, sau này đừng khiêu khích chúng ta như vậy nữa, ta cùng Vận Vanh ở trước mặt ngươi không thể tự kiềm chế được, đến lúc đó, người chịu khổ chính là ngươi.”

Bạch Hãn Triệt khẽ cười, lim dim mắt hưởng thụ ôn tồn âu yếm. Tuy rằng đau, nhưng loại tư vị được yêu này làm cho hắn chìm đắm.

“Vận Tranh...... Ta muốn giúp Đồng Hàm Trứu, nhưng mà không có rõ ràng.”

Lưu Vận Tranh cười nhẹ, Hãn Triệt cuối cùng đã hoàn toàn đem chính mình giao cho bọn họ. Vô luận là thân, hay là tâm.

“Chuyện của hai người kia là như thế nào?”

Giống như đang bàn bạc việc nhà, Lưu Vận Tranh đồng dạng hưởng thụ giờ phút ôn tồn này.

“Chờ Vận Vanh trở lại, ta một lần nói cho các ngươi nghe. Các ngươi giúp ta ra ra chủ ý.”

“Được, ngươi nói cái gì chính là cái đó.”

Hai người oa ở trên giường, chờ tên còn lại trở về. Nắm nắm một lọn tóc của Lưu Vận Tranh, Bạch Hãn Triệt đưa lên chóp mũi.

“Vận Tranh...... có dao nhỏ không?”

Lưu Vận Tranh nâng đầu lên, ánh mắt sáng quắc, người này muốn tóc của y. Bạch Hãn Triệt ngửa đầu nhìn Lưu Vận Tranh, trong mắt là yêu say đắm, là ngượng ngùng.

“Hãn Triệt, ta có nói qua là ta yêu ngươi chưa?”

“Giống như...... không có.”

“Ta yêu ngươi.”

“Ngô......”

Trong một gian phòng khác, Tôn Hạo Lâm nhìn bình dược trong tay, thần sắc do dự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện