“Thiếu gia, người nhìn xem Đồng Đồng thật xinh đẹp a.”

Mang người sau khi được tắm rửa sạch sẽ, thay đổi xiêm y chỉnh tề tiến vào, Tiểu Tứ ngạc nhiên mà đem người đó kéo đến trước mặt Bạch Hãn Triệt. Người kia vừa mới tắm rửa hai gò má ửng đỏ, một đôi mắt to đầy vẻ thẹn thùng cùng khẩn trương.

Ăn cơm xong, Bạch Hãn Triệt liền đem Đồng Đồng mang về khách điếm, nơi bọn họ trụ, đáng lý ra là muốn thuê cho hắn riêng một gian phòng khác, nhưng Đồng Đồng tựa hồ thật nhát gan, không dám ở một mình, cho nên Tiểu Tứ liền xung phong nhận việc ở cùng hắn. Có lẽ là tuổi xấp xỉ, so với những người khác, Đồng Đồng có vẻ rất thích Tiểu Tứ.

Bạch Hãn Triệt cũng phá lệ kinh ngạc nhìn Đồng Đồng, tắm rửa sạch sẽ cùng thay đổi thân xiêm y khác, nhìn Đồng Đồng thật sự rất được, nhất là cặp mắt kia, càng có vẻ thuỷ uông sáng ngời. Nếu không phải Tiểu Tứ giúp hắn tắm rửa đã xác nhận qua giới tính của hắn, nhất định sẽ nghĩ Đồng Đồng là nữ hài tử.

“Đồng Đồng, chúng ta qua mấy ngày nữa sẽ rời đi nơi này, ngươi có muốn đi đến địa phương nào không?” Bạch Hãn Triệt hỏi.

Đôi mắt to của Đồng Đồng hiện lên ủy khuất, cúi đầu chậm rãi lắc lắc, hai tay nắm chặt lấy y phục chính mình.

Bạch Hãn Triệt nhìn vào mắt Tiểu Tứ, thấy đối phương lắc đầu, hắn cũng không biết người này đã xảy ra sự gì. Bạch Hãn Triệt khó khăn, bản thân tuy rằng không ngại mang theo Đồng Đồng, nhưng vạn nhất người này là trốn nhà hoặc gặp phải phiền toái gì thì phải làm sao đây, bọn họ không thể cứ như thế mà mang người rời đi.

“Đồng Đồng, có khó khăn gì ngươi cứ cùng chúng ta nói, có lẽ chúng ta có thể giúp được cho ngươi.” Theo như Tiểu Tứ nói, trong túi hành lý của Đồng Đồng chỉ có một bộ xiêm y, một cây trâm, một vòng ngọc tử còn có nhất kiện rất lớn áo choàng, ngoài những thứ đó ra thì không còn gì khác. Điều này làm cho Bạch Hãn Triệt khó hiểu, dù sao nhất kiện xiêm y mà Đồng Đồng mặc cũng có xuất xứ từ tàm ti vận phường, giá cũng không phải là rẻ.

Đồng Đồng vừa nghe, nước mắt như châu sa rơi rớt, Tiểu Tứ vội vàng trấn an: “Đồng Đồng, ngươi đừng khóc, có uỷ khuất gì liền cùng thiếu gia nhà chúng ta nói, thiếu gia định có thể giúp ngươi.”

Đồng Đồng lắc đầu, chỉ nhỏ giọng đầy vẻ khiếp đảm nói: “Ta...... Ta...... Ta không biết......”

Tiểu Tứ đem hắn kéo đến ngồi xuống trên ghế, vừa lau nước mắt cho hắn, vừa hỏi, “Đồng Đồng, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Người nhà ngươi ở đâu?”

Đồng Đồng thấp giọng: “Ta năm nay mười bốn...... Nhà của ta...... Ta không thể trở về......” Nói xong, hắn khóc thành tiếng, “...... Ta không thể trở về......” Giống như nghĩ tới chuyện đáng sợ gì đó, Đồng Đồng bắt đầu phát run.

Bạch Hãn Triệt tiến lên ngồi xổm xuống, một tay đè lại bàn tay đang không ngừng run rẩy của Đồng Đồng, nói: “Đồng Đồng, nếu ngươi nguyện ý thì liền theo chúng ta cùng nhau đi. Chúng ta cũng là chung quanh du ngoạn, chờ ngoạn xong rồi, chúng ta nói sau.”

Nhìn Bạch Hãn Triệt ôn hòa tươi cười, Đồng Đồng sát nước mắt gật gật đầu: “Cám ơn...... Cám ơn......”

Chạng vạng, sau khi Bạch Hãn Triệt dùng xong cơm, tâm tình trầm trọng trở lại phòng. Trách không được Đồng Đồng kia vừa thoạt nhìn còn rất nhỏ, nguyên lai mới mười bốn, nghĩ đến đây, Bạch Hãn Triệt càng thêm khó chịu, Đồng Đồng thật nhát gan, tựa hồ bị uỷ khuất gì đó rất lớn. Hơn nữa hỏi hắn đã đánh mất bạc nhiều ít hắn cũng nói không rõ, chỉ nói là do người khác cho.

Vận Tranh, Vận Vanh......Ta nên làm như thế nào để giúp Đồng Đồng đây.

“Khấu khấu”, có người gõ cửa.

“Thiếu gia, ngài có tín, trong kinh thành gửi tới.” Tiểu Tứ ở ngoài cửa nói, Bạch Hãn Triệt vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa.

“Là của phụ thân sao?” Tiếp nhận tín, Bạch Hãn Triệt kinh hỉ hỏi.

Tiểu Tứ cười cười, nhỏ giọng nói: “Là của điện hạ.” Rồi mới thức thời thay Bạch Hãn Triệt đóng cửa lại.

Bạch Hãn Triệt nghe tim đập nhanh làm cho hắn không khỏi giật mình, đột nhiên cảm thấy tín trong tay thật nóng. Đây là bọn họ lần đầu tiên viết thư cho hắn. Nhìn nhìn nét chữ chỉnh chu, nắn nót phía ngoài phong thư “Hãn Triệt thân khải”, Bạch Hãn Triệt nhận ra đây là chữ của Vận Tranh.

Trở lại bên cửa sổ, cẩn thận đem tín lấy ra, dưới ánh nến, Bạch Hãn Triệt chậm rãi ngồi xuống, nhìn thấy có đến ba trang giấy, mặt hắn trở nên đỏ bừng, trong mắt hiện lên ngượng ngùng.

Trời còn chưa sáng, Bạch Hãn Triệt liền tỉnh, một đêm mộng mị làm cho hắn sau khi tỉnh lại có chút thở gấp gáp. Lại không có chút buồn ngủ, Bạch Hãn Triệt khoác ngoại sam, rửa mặt một phen rồi mở cửa đi ra ngoài. Ngoài phòng thật im lặng, nhưng dường như vẫn còn một người quanh quẩn đâu đây, Bạch Hãn Triệt ngẩng đầu: “Ám ảnh?”

Một gã Hắc y nhân từ một nơi bí ẩn trong phòng lương loè ra, nhảy đến trước mặt Bạch Hãn Triệt, quỳ một gối: “Thiếu gia có gì phân phó?”

Bạch Hãn Triệt bình tĩnh, hỏi: “Ngươi cũng không ngủ sao?”

“Thuộc hạ sẽ nghỉ ngơi, thiếu gia có gì phân phó?” Thanh âm ám ảnh nghe không một tia mệt mỏi, nhưng Bạch Hãn Triệt lại không đành lòng.

“Ta chỉ là đi ra du ngoạn, ngươi...... Không cần cẩn thận như thế. Không cần ngủ trên mái hiên, thay đổi y phục hàng ngày rồi vào cùng nhóm với Trương đại ca bọn họ đi.”

Ám ảnh thân hình khẽ nhúc nhích, lại nghe hắn nói: “Bảo hộ thiếu gia là bổn phận của thuộc hạ, thỉnh thiếu gia không cần lo lắng, thuộc hạ sớm thành thói quen.”

Bạch Hãn Triệt vừa nghe, trong lòng lại càng không dễ chịu: “Ám ảnh, ta sẽ nói cùng với Vận Tranh. Ngươi thay đổi thường phục cùng với Tiểu Tứ, Trạng Nguyên bọn họ rồi cùng du ngoạn công khai với bọn ta thôi.”

“Thuộc hạ không phải đến đây du ngoạn, mà là bảo hộ thiếu gia.” Ám ảnh “bất vi sở động” quỳ trên mặt đất nói, thấy Bạch Hãn Triệt không có chuyện gì phân phó, hắn đứng dậy nhảy lên, lại biến mất ở phòng lương.

Nhìn nhìn phòng lương không người, Bạch Hãn Triệt càng băn khoăn. Đều là hộ hắn an toàn, ám ảnh lại phải mỗi ngày tránh ở nơi không nhìn thấy ánh sáng, ngủ đều như thế, huống chi là ăn. Hắn biết, vì bảo hộ bọn họ an toàn, mặc kệ là bên người phụ thân, hay là bên người hoàng bá hoàng thúc, đều có người như thế, có lẽ bên người hắn trước kia cũng có người như vậy, nhưng hắn đi ra du ngoạn, lại phải phóng ám ảnh một người tránh ở chỗ tối, hắn thật sự không đành lòng. Nhưng ám ảnh căn bản sẽ không nghe theo lời hắn, nên làm thế nào cho phải đây.

Nghĩ nghĩ, Bạch Hãn Triệt quay lại trong phòng, lấy ra lá thư tối hôm qua vừa viết xong cho Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh, một lần nữa đề bút.

Dùng điểm tâm, rồi cho Trạng Nguyên tìm người đem tín đưa trở về, Bạch Hãn Triệt mang Tiểu Tứ cùng Đồng Đồng đi mua xiêm y. Đồng Đồng chỉ có hai bộ xiêm y, trời dần dần nhiệt, hai bộ căn bản không đủ thay đổi, mà Bạch Hãn Triệt cũng muốn thuận tiện mua cho Tiểu Tứ mấy bộ, bởi vì xiêm y của Tiểu Tứ cũng không có mấy bộ, hơn nữa đều là bụi bố.

Lúc mua quần áo cho Đồng Đồng, hắn vừa nói cám ơn vừa khóc, Bạch Hãn Triệt không có hỏi hắn đến tột cùng bị uỷ khuất gì, nhưng nhìn ra Đồng Đồng thật sợ hãi.

Chọn xong quần áo, lại mua chút đặc sản để dành trên đường ăn, Bạch Hãn Triệt tính toán quay về khách điếm. Bọn họ ở Cổ Lộc trấn đã tham quan hầu như toàn bộ, đến lúc cần phải đi.

Tiểu Tứ đi cùng Đồng Đồng nói chuyện trấn an hắn, Bạch Hãn Triệt thì hỏi Trạng Nguyên có cần mua thêm chút gì đó hay không, Trương Dũng cùng thị vệ đi theo phía sau bọn họ. Lúc này, một nam hài tử từ ngỏ tắt nhỏ bên cạnh chạy vọt ra, hi hi ha ha, hai nam hài tử so với hắn lớn hơn một chút, tay cầm mộc côn truy phía sau, tựa hồ là đang đùa giỡn.

“Ha ha, các ngươi đuổi không kịp ta.” Trên người bẩn hề hề, nam hài vừa chạy vừa quay đầu lại hảm, tựa hồ không thấy được Bạch Hãn Triệt, thẳng tắp hướng hắn phóng tới. Đồng Đồng vừa nhìn thấy bọn họ, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, vừa muốn lên tiếng, chỉ thấy nam hài kia bổ nhào vào trên người Bạch Hãn Triệt, hai tiểu hài tử phía sau cũng đánh tới, ba đứa nhỏ thiếu chút nữa đem Bạch Hãn Triệt đánh ngã.

“Cẩn thận.”

Đem đứa nhỏ phù hảo, Bạch Hãn Triệt nói, nam hài kia vừa muốn nói lời cảm tạ liền thấy Trương Dũng cùng thị vệ đem ba đứa nhỏ kéo đứng lên.

“Ngươi buông! Buông!” Bị nắm, ba đứa nhỏ không ngừng giãy giụa.

Bạch Hãn Triệt vội vàng nói: “Trương đại ca, bọn họ chỉ là không cẩn thận.”

“Thiếu gia, ” Văn Trạng Nguyên lạnh lùng liếc mắt nhìn ba đứa nhỏ nói, “Ba thằng nhóc này là cố ý đụng phải ngài đó.” Dứt lời, hắn liền dùng sức đánh một cái vào đỉnh đầu ba đứa nhỏ, “Còn tuổi nhỏ như thế học gì không học, lại dám đi móc túi người ta, lão tử hôm nay nhất định phải thay cha mẹ các ngươi hảo hảo giáo huấn các ngươi một chút.”

“A?” Bạch Hãn Triệt sửng sốt.

Chợt nghe một đứa nhỏ có vẻ lớn nhất trong đám to tiếng ồn ào: “Cái gì mà móc túi chứ. Ngươi oan uổng chúng ta! Chúng ta chỉ là đùa giỡn thôi! Buông ra, buông ra!” Tiếp theo lại không ngừng kêu, “Người xấu khi dễ tiểu oa nhi! Người xấu khi dễ tiểu oa nhi!” Hai người con trai khác cũng bắt đầu gào theo.

“Là bọn hắn!” Đúng lúc này, một tiếng nói kinh thanh khác truyền đến. Đồng Đồng chỉ ba đứa nhỏ nói: “Chính là bọn họ! Bọn họ đụng phải ta, rồi mới...... Rồi sau đó hà bao của ta đã không thấy tăm hơi. Là bọn hắn! Bọn họ trộm tiền của ta.”

Nghe được lời của Đồng Đồng, ba nam hài tử ngẩng đầu, vừa thấy, sửng sốt, nhận ra Đồng Đồng, rồi mới càng dùng sức giãy giụa.

“Còn chống chế không?” Văn Trạng Nguyên đem đứa nhỏ cầm đầu kia bắt lại, dùng sức hung hăng gõ hắn một chút, “Nhỏ như thế đã dám làm kẻ trộm, trưởng thành không biết sẽ ra sao? Không đem các ngươi đưa vào quan phủ, để cho Huyện lão gia đánh các ngươi một chút, các ngươi sẽ không chừa tật. Trương đại ca, đem bọn họ đưa huyện nha đi.”

“Ta không đi, ta không đi!” Ba đứa nhỏ kêu lên, vừa nghe bị đưa đến huyện nha, sợ hãi. Ồn ào huyên náo như thế, người chung quanh đều tụ tập lại, chỉ trỏ nhìn ngắm ba đứa nhỏ bị nắm kia.

“Trạng Nguyên.” Bạch Hãn Triệt ra tiếng, “Ngươi nhìn bộ dáng bọn họ kìa, nhất định là rất đói bụng nên mới liều mạng đi móc túi.”

“Chúng ta mới không phải bởi vì đói bụng!” Ba đứa nhỏ trăm miệng một lời, lại gián tiếp thừa nhận chuyện trộm tiền.

“Các ngươi là từ nơi khác đến đúng không?” Lúc này, trong đám người có một vị đại nương nói, “Mấy đứa nhỏ này ở đây ai cũng không biết, chuyên móc túi của những người qua đường. Bọn họ ngụ ở trong ngôi miếu đổ nát ngoài cửa thành, ngày thường không cho bất luận kẻ nào đến, ai đến bọn họ liền cắn, rất giống với bọn chó điên.”

“Ngươi mới là chó điên!” Đứa trẻ nhỏ tuổi nhất lên tiếng, hai mắt hồng hồng.

“Đúng là lũ nhóc hư hỏng, nhanh đưa bọn họ đưa đến quan phủ đi.” Bị mắng vị đại nương kia tức giận. Ba đứa nhỏ vừa nghe, đều muốn khóc, lại quật cường không để cho nước mắt rơi xuống. Người chung quanh càng tụ càng nhiều, đều nói đem bọn họ đưa đến quan phủ, ba đứa nhỏ trên mặt đều là lo lắng, liều mạng nghĩ muốn tránh khai.

“Trương đại ca, đem bọn họ mang về khách điếm đi, đừng ở trên đường cái nữa.” Bạch Hãn Triệt nhìn kỹ ba đứa nhỏ trong chốc lát, nói. Rồi mới đi trước, Trương Dũng cùng bọn thị vệ mang mấy nam hài mưu toan cắn bọn họ đuổi kịp.

**********

Bích Vân Sơn Trang là Hoài An thành thủ phủ, được xây dựng ở giữa sườn núi, trang chủ của Bích Vân Sơn Trang, Đồng Viễn Tam, tổng cộng cưới mười người vợ, sinh sáu đứa con trai, năm nữ nhân. Sau khi Đồng Viễn Tam mất, Bích Vân Sơn Trang rơi vào tay đứa con thứ tư, Đồng Hàm Trứu, hắn tâm ngoan thủ lạt, đem lão Đại, lão Nhị, lão Tam, cùng lão ngũ đuổi ra Bích Vân Sơn Trang, tính cả hắn trên đời có năm vị di nương. Hắn còn đem tiểu nhi tử Đồng Viễn Tam hoan hỷ yêu nhất là Đồng Đồng giam lỏng ── cứ nghe Đồng Viễn Tam đem một nửa gia sản trong sơn trang để lại cho Đồng Đồng, nếu không phải Đồng Viễn Tam có dự kiến trước, nếu Đồng Đồng xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thì phần gia sản này liền về quan phủ tất cả, Đồng Hàm Trứu có lẽ đã sớm giết người diệt khẩu.

“Trang chủ, ở mấy huyện phụ cận tìm khắp mấy lần, vẫn là không có tin tức của Đồng thiếu gia.” Trong thư phòng, một gã bộ dáng thị vệ hướng một gã nam tử ngồi ở trước bàn bẩm báo.

Nam tử ngẩng đầu, ngũ quan cực kỳ bình thường lại tràn ngập âm ngoan: “Các huyện phụ cận không có, đi đến nơi xa hơn mà tìm. Phải đem người tìm trở về cho ta!”

“Vâng” Cấp dưới lập tức rời đi.

Nhìn vào cửa phòng, Đồng Hàm Trứu đối với một người vẫn còn lại trong phòng nói: “Nhất định có người âm thầm giúp hắn. Hắn chưa bao giờ rời sơn trang nửa bước, không có khả năng lần đầu tiên xuất môn bỏ chạy xa như vậy.”

Người nọ hơi hơi vuốt cằm, chậm rãi rời đi. Nhanh tiếp theo, phòng trong truyền đến thanh âm cái chén vỡ vụn, mỗi người trong Bích Vân sơn trang vì sự mất tích của Đồng thiếu gia mà cảm thấy bất an.

************

Trong phòng Văn Trạng Nguyên, ba đứa nhỏ bị bọn họ bắt về bởi vì thật sự khó có thể phục tùng, bị Trương Dũng điểm huyệt còn đang ngồi trên ghế.

Đối với ba đứa nhỏ loại dị thường bất hảo này, làm cho Bạch Hãn Triệt xưa nay bản tính tốt lại hay mềm lòng cũng không có cách. Những người khác đều nói đem bọn họ đưa đến quan phủ, nhưng Bạch Hãn Triệt cũng không nhẫn tâm, hắn không tin mấy đứa nhỏ này thật là loại người có bản tính cực xấu.

“Các ngươi đã nói không phải vì đói mới đi trộm tiền, vậy có thể nói cho ta biết đến tột cùng là vì sao không?” Bạch Hãn Triệt lại một lần nữa hỏi ba đứa nhỏ không chịu mở miệng, hắn luôn cảm thấy tựa hồ có ẩn tình gì đó.

Ba đứa nhỏ không hé răng, giận dữ trừng mắt nhìn Bạch Hãn Triệt.

“Thiếu gia, đừng hỏi. Ta trực tiếp đến trong miếu xem đi, chắc chắn là có người bức bách bọn họ.” Văn Trạng Nguyên mới vừa nói xong, ba đứa nhỏ đã vội vàng kêu lên, “Không được đi!”

“Các ngươi dám đi...... Ta...... Chúng ta liền cắn chết các ngươi! Mau thả chúng ta ra! Cho chúng ta trở về!” Đứa nhỏ lớn nhất ra giọng uy hiếp, cũng lộ ra hai khoả răng nanh của hắn. Văn Trạng Nguyên vừa nghe liền giơ tay lên, bị Tiểu Tứ chặn lại.

“Văn đại ca, bọn họ là đứa nhỏ, cho dù sinh khí như thế nào cũng không nên động thủ.” Đem tay Văn Trạng Nguyên kéo xuống, Tiểu Tứ cũng không biết nên làm sao.

Bạch Hãn Triệt nhìn mấy đứa nhỏ dị thường lo lắng lại cực lực che giấu bất an, một lát sau, hắn cười nói: “Ta rất muốn giúp các ngươi. Nếu các ngươi không tin được lời của ta, ta và các ngươi một đạo trở về là được. Ta chỉ là đến nơi đây du ngoạn, đã tính toán ngày mai liền rời đi. Mặc kệ các ngươi có nguyên nhân gì, cũng không thể thâu tiền của người khác, các ngươi có biết các ngươi thiếu chút nữa làm cho Đồng Đồng bị lão bản tửu lâu đánh, là bởi vì hắn ăn cơm không có tiền đài thọ.” Bạch Hãn Triệt nâng ngón tay chỉ về hướng người đang mở to mắt nhìn trừng trừng đầy tức giận vào ba đứa nhỏ, nói.

Đúng như dự kiến của hắn, ba đứa nhỏ đều lộ ra thần sắc áy náy, bất quá bọn họ vẫn là cắn chặt răng, cái gì cũng không nói.

Bạch Hãn Triệt tiếp tục nói: “Ta gọi là Bạch Hãn Triệt, ở tại kinh thành, biết một chút y thuật.”

“Ngươi họ Bạch?” Đứa nhỏ lớn tuổi nhất cắt đứt lời nói của Bạch Hãn Triệt, kinh ngạc hỏi.

“A, ta họ bạch.” Bạch Hãn Triệt thấy đứa nhỏ kia có chút kích động, hắn lập tức nói.

“Vậy ngươi......” Đứa nhỏ kia do dự nhìn Bạch Hãn Triệt vài lần, cẩn thận hỏi, “Vậy ngươi cùng Quốc Công Bạch Tang Vận quan hệ ra sao?”

“Tục danh của Quốc Công sao có thể để cho mấy thằng nhãi con các ngươi gọi?” Văn Trạng Nguyên lại định gõ cho mỗi tên một cái, Bạch Hãn Triệt vội vàng giữ chặt hắn, nói, “Bạch Quốc Công là cha ta.”

Lời hắn vừa dứt, ba đứa nhỏ đột nhiên khụt khịt, khóc lớn lên: “Bạch lão gia...... Cầu ngài cứu cứu Tiểu Hổ...... Ô ô...... Cứu cứu Kì đại ca......”

Lần này, trong phòng im lặng, ngoại trừ tiếng khóc của ba đứa nhỏ. Tiểu Tứ cùng Văn Trạng Nguyên cương cổ chuyển hướng Bạch Hãn Triệt, thiếu gia nhà bọn họ chẳng biết mang số mệnh gì, sao luôn gặp phải loại sự tình này.

“Trương đại ca.” Bạch Hãn Triệt lúc này hô, làm cho Trương Dũng giải huyệt cho ba đứa nhỏ, ôm đứa nhỏ bổ nhào vào bên chân hắn, hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Đừng khóc, có uỷ khuất gì cứ việc nói.”

“Bạch lão gia......” Đứa nhỏ lớn tuổi nhất nắm lấy tay Bạch Hãn Triệt, giống như gặp được thanh thiên Đại lão gia, vừa khóc vừa nói.

**********

“Vận Tranh, Hãn Triệt chắc đã thu được tín của chúng ta.”

Tại trạm dịch, Lam Vận Vanh uống trà, nhỏ giọng đối người bên cạnh nói.

Lưu Vận Tranh gật gật đầu: “Hẳn là thu được. Không biết Hãn Triệt hắn.....”

“Chúng ta đêm nay đừng trụ khách điếm, sớm một chút đuổi đến, từ sau khi thu được tín của Hãn Triệt, ta chưa từng có giấc ngủ ngon, mãn đầu óc đều là hắn.” Lam Vận Vanh thật không tiền đồ nói.

Lưu Vận Tranh vẫn là gật gật đầu, nhìn tín, bọn họ càng muốn chính tai nghe được người nọ đối bọn họ nói.

Uống trà, tuỳ tiện ăn vài thứ, hai người lên ngựa, hận không có thể lập tức ôm người nọ nhập hoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện