Xem xong thư tín mà Văn Trạng Nguyên phái người ngày đêm cưỡi ngựa mang về, Bạch Tang Vận chậm rãi đứng lên, thả lại phong thư, trên mặt là một nụ cười điềm đạm đầy ngụ ý.

“Đại ca?” Từ sau khi Bạch Tang Vận gặp chuyện không may, Ngũ Mặc luôn túc trực bên cạnh hắn lên tiếng hỏi.

Bạch Tang Vận đem tín đưa cho Ngũ Mặc, Ngũ Mặc lấy ra xem, sắc mặt kinh hãi. Thấy thế, Bạch Tang Vận mở miệng nói: “Yên lặng, ta ngay từ đầu đã biết bọn họ chắc chắn sẽ đi tìm Triệt nhi.”

Ngũ Mặc không rõ đại ca đang có chủ ý gì trong đầu, xếp lại thư, chờ đại ca giải thích.

Bạch Tang Vận thở dài một tiếng, cười nói: “Bọn họ là hai tên bá đạo, hơn nữa lại thêm thân phận như vậy, bọn họ căn bản không hiểu tình cảm đối Triệt nhi sớm nhập đến tận xương tủy. Hiện giờ, Triệt nhi rời đi kinh thành, bọn họ há nào có thể không thương nhớ?”

“Thế nhưng... Đại ca chẳng phải không cho bọn họ đi tìm Hãn Triệt sao?” Ngũ Mặc hỏi, rất đỗi ngạc nhiên vì Bạch Tang Vận không có vẻ tức giận khi Lưu Vận Tranh lén đi tìm Hãn Triệt.

“Nếu ta không nói như thế, bọn họ khẳng định nhịn không được sẽ cùng Triệt nhi ra kinh. Nhưng nếu điều đó xảy ra, Triệt nhi sẽ vĩnh viễn không phân rõ tình cảm của chính mình. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc luôn tỉnh táo còn trong cuộc thì u mê, tâm tư ba đứa nhỏ này ta làm sao nhìn không ra chứ. Đối với Vận Tranh cùng Vận Vanh... Triệt nhi không phải hoàn toàn vô tình, chỉ vì... thái độ của Vận Tranh cùng Vận Vanh đối với hắn, còn có khúc mắc của chính hắn, nên làm cho hắn phân không rõ. Lần này, ta không chỉ muốn xao tỉnh Vận Tranh cùng Vận Vanh, mà còn muốn làm cho Triệt nhi tháo gỡ những khúc mắc ấy, như vậy, sau này hắn mới có thể có được hạnh phúc chân chính. Còn việc chiếm được trái tim hắn như thế nào, phải xem năng lực của Vận Tranh cùng Vận Vanh thôi.”

“Đại ca, Hãn Triệt có ngươi yêu thương hắn như thế, hắn nhất định sẽ hạnh phúc.”

Nghe được đại ca giải thích, Ngũ Mặc thật lòng nói. Không chỉ là Hãn Triệt, ngay cả hắn, có thể gặp được người này, cũng là phúc khí cùng hạnh phúc cho hắn.

Nằm ở tháp thượng an thai, Bạch Tang Vận lại nói: “Vận Tranh cố ý tâu cùng Hoài Diệp yêu cầu được đi Lâm Thành thị sát dân tình, nói là thuận đường nhìn Triệt nhi, theo ta thấy thì đi thị sát mới là thuận đường.” Nghĩ đến đứa con dùng phương thức này để mà làm an lòng hắn, Bạch Tang Vận biết trải qua sự việc lần này, bọn họ thật sự đã trưởng thành.

“Nói như vậy, trong mấy ngày Hãn Triệt ra kinh, Vận Tranh cùng Vận Vanh cần phải vất vả nhiều.” Hiểu được ý tứ của đại ca, Ngũ Mặc lại không đành lòng nói, hai người kia nhất định sẽ tìm thêm nhiều cái cớ khác để mà “thuận đường” nhìn Hãn Triệt.

“Bọn họ đối Triệt nhi làm nhiều việc sai lầm như vậy, hiện tại vất vả chút cũng là xứng đáng.” Đối điểm này, Bạch Tang Vận không chút nào đau lòng, “Nói thật lòng, nếu Triệt nhi thích người khác, ta mới là người luyến tiếc nhất.”

Ngũ Mặc nở nụ cười, hắn biết đại ca sẽ không bỏ mặc mà đem Hãn Triệt giao cho người khác. Hãn Triệt là một đứa nhỏ tốt như vậy, vẫn là giữ mãi ở bên cạnh mình mới là tốt nhất.

..........

Đợi hai ngày, nữ tử bị hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng điều làm cho Bạch Hãn Triệt kinh ngạc chính là, người này vừa tỉnh lại phát hiện chính mình được cứu, chẳng những không vui mừng, ngược lại còn muốn tìm cái chết.

“Vì sao phải cứu ta... Vì sao phải cứu ta...” Bị Văn Trạng Nguyên điểm huyệt không thể động đậy, nữ tử kia ở trên giường gào khóc, trong mắt là một mảnh tĩnh mịch, tuyệt vọng.

“Vị cô nương này, con kiến còn ham sống, ngươi vì sao phải tìm cái chết?” Phương lão bá đứng ở bên giường khuyên bảo, “Rốt cuộc có chuyện gì làm cho ngươi khó xử, ngươi hãy kể hết cùng vị Tiểu ca này, có thể hắn sẽ giúp được cho ngươi.  Nếu ngươi chết, cha nương ngươi phải làm sao đây?”

Từ lúc nhìn thấy Bạch Hãn Triệt cùng đoàn tuỳ tùng đi theo hầu hạ hắn, Phương lão bá đã biết hắn không phải là công tử gia đình bình thường, hiện giờ trong nhà lại đột nhiên xuất hiện vị biểu huynh của Bạch công tử ( Lưu Vận Tranh đối với bên ngoài xưng là biểu huynh của Bạch Hãn Triệt), người này khí thế làm cho hắn không dám liếc mắt mà nhìn, điều này càng khẳng định cho suy đoán của Phương lão bá, cho nên hắn mới khuyên bảo vị nữ tử kia như vậy.

Nữ nhân chậm rãi lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn chảy, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng. Thấy nàng như vậy, Văn Trạng Nguyên hướng người đang đứng ở phía sau Lưu Vận Tranh liều mạng nháy mắt. Bạch Hãn Triệt nhìn nửa ngày, mới hiểu được ý của Văn Trạng Nguyên muốn hắn làm cái gì. Nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Vận Tranh mặt không chút thay đổi, đột nhiên đối phương một tay lôi kéo, đem hắn đến trước người, Lưu Vận Tranh cũng muốn để cho Bạch Hãn Triệt đến thử một lần.

Được Lưu Vận Tranh cùng những người khác cổ vũ, Bạch Hãn Triệt đi đến bên giường ngồi xuống, một tay Lưu Vận Tranh khoát lên vai hắn, cho hắn thêm dũng khí.

“Vị đại tỷ này...” Học theo cách xưng hô của Văn Trạng Nguyên, Bạch Hãn Triệt mở miệng, “Ngươi chắc là bị ủy khuất rất lớn...” Lần đầu tiên khuyên bảo người khác, Bạch Hãn Triệt cũng không nắm chắc lắm, hắn chỉ cố gắng nhìn ánh mắt đối phương mà nói, “Ta... cũng từng chịu qua ủy khuất.” Bàn tay trên vai trở nên dùng sức, Bạch Hãn Triệt cúi đầu, “Nhưng mà... Mặc kệ là có bao nhiêu ủy khuất, cũng không thể xem thường tính mạng mình như vậy. Huống chi, chúng ta còn có cha mẹ, có thân nhân. Vị đại tỷ này... Lúc Trương đại ca cứu ngươi từ dưới nước lên, ta thật không dám nhìn ngươi, nghĩ thầm, rằng tại sao trên người ngươi lại có những vết thương nghiêm trọng như thế. Trạng Nguyên bọn họ nói ngươi là bị người ta đánh đập, ta lại nghĩ tại sao lại có người đối với ngươi nhẫn tâm như vậy, ta chưa bao giờ gặp qua loại sự tình này.”

Bạch Hãn Triệt thấp giọng nói, cảm thấy có chút khó khăn khi diễn đạt và lo lắng nàng nghe không hiểu, nhưng từng lời từng chữ khi vào tai của nữ tử kia, lại làm dấy lên nỗi thương tâm trong lòng nàng. Nàng khóc càng lúc càng lớn, nước mắt cũng càng ngày càng nhiều.

“Vị đại tỷ này... Có thể ta không giúp được ngươi, thế nhưng, ” Bạch Hãn Triệt kéo Lưu Vận Tranh đến bên người, cam đoan nói, “Chính là hắn có thể giúp ngươi. Có ủy khuất gì, ngươi nói cho chúng ta biết đi.”

Thấy nữ tử bắt đầu có chút xiêu lòng, Văn Trạng Nguyên lập tức giải huyệt đạo cho nàng. Nữ tử ôm lấy mặt vẫn còn thút thít khóc, Bạch Hãn Triệt lại nhìn về phía Tiểu Tứ. Tiểu Tứ cũng lập tức khuyên bảo, cuối cùng làm cho nữ tử kia mở miệng.

“Ai cũng không giúp được ta... Hắn là một tên súc sinh... Cầm thú...” Nữ tử khóc dị thường thương tâm, nói ra tình hình thực tế.

Nghe lời kể của nữ tử, Bạch Hãn Triệt liên tục kinh hô, Lưu Vận Tranh thuận thế đem hắn ôm vào trong ngực. Cho đến khi nữ tử nói xong, Bạch Hãn Triệt cũng không dám tin tưởng trên đời lại có chuyện như vậy. Nữ tử đã ngừng kể một lúc, hắn bị Lưu Vận Tranh lôi ra khỏi phòng, hắn còn chưa phục hồi tinh thần lại.

“Hãn Triệt, ” nắm tay Bạch Hãn Triệt đi đến bên cạnh hồ nước, Lưu Vận Tranh nâng đầu hắn lên, có chút bực mình, “Sau này gặp được loại sự tình này, đừng cứu. Gia đình người ta không có việc gì, ngươi đã sinh tâm bệnh rồi.”

Bạch Hãn Triệt tuỳ ý cho tay Lưu Vận Tranh sờ mặt hắn, bản thân thì đang trầm ngâm vì câu chuyện vừa nghe: “Vận Tranh... Ngươi đã từng gặp qua chuyện như vậy chưa? Sao lại có một nam nhân đem thê tử của chính mình đánh thành như vậy, còn bức nàng đến con đường chết?”

“Trước kia đi ra ngoài ta cũng từng nghe nói qua, nhưng chưa từng được chứng kiến. Loại sự tình này cũng không phải là hiếm hoi gì.” Lưu Vận Tranh không có nhiều cảm xúc lắm nói, ngoại trừ người nhà của hắn ra thì người làm cho hắn để ý cũng chỉ có người trước mặt này thôi. Nghĩ đến đây, Lưu Vận Tranh ôm lấy  Bạch Hãn Triệt, tuy rằng hắn chưa bao giờ đánh qua người này, nhưng hắn nhận thấy mình cũng là một tên hỗn đản.

Đột nhiên bị ôm chặt lấy, Bạch Hãn Triệt mới hồi phục tinh thần lại, thân thể có chút cứng ngắc, sau đó mới chậm rãi thả lỏng. Bạch Hãn Triệt không có giãy giụa phản đối, đứng yên để cho Lưu Vận Tranh ôm hắn.

“Hãn Triệt, thật xin lỗi. Ta cùng Vận Vanh... không nên đối với ngươi như thế; không nên có người khác, không nên làm ngươi đau lòng, không nên làm ngươi thương tâm…” Im lặng trong chốc lát, Lưu Vận Tranh đột nhiên mở miệng, nói ra những lời làm cho Bạch Hãn Triệt đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo nảy lên chua xót.

“Vận Tranh...?” Cái cảm giác lạ lẫm lại dấy lên, Bạch Hãn Triệt khàn khàn kêu, hai người mà hắn biết sẽ không nói ra những lời như thế này.

“Hãn Triệt... Sau khi ngươi đi rồi, ta cùng Vận Vanh bị phụ thân mắng một chút.” Che giấu Bạch Hãn Triệt chuyện bọn họ chọc cho phụ thân nổi giận, Lưu Vận Tranh lợi dụng kinh nghiệm của phụ hoàng và hoàng thúc, thật ôn nhu nói, “Hai người chúng ta đã suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng hiểu được, mặc kệ có thích Hãn Triệt bao nhiêu, cũng không nên đối với ngươi như vậy.”

Bạch Hãn Triệt rất muốn khóc, nhưng thái độ của Lưu Vận Tranh làm cho hắn cảm thấy đối phương giống như đang bị ma quỷ nhập.

“Vận Tranh?” Bạch Hãn Triệt lo lắng ôm lấy đối phương, “Ngươi...”

“Hãn Triệt, ” thừa cơ đem Bạch Hãn Triệt toàn bộ ôm vào trong lòng ngực, Lưu Vận Tranh ở trên cổ Bạch Hãn Triệt hôn một chút, làm cho hắn khẽ run rẩy, lại nói tiếp, “Tha thứ chúng ta. Chúng ta sau này tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện để cho ngươi phải thương tâm nữa. Hãn Triệt... Tha thứ chúng ta.”

“Vận Tranh...” Trong đầu có chút hồ đồ, Bạch Hãn Triệt vỗ vỗ Lưu Vận Tranh, “Ngươi không phải...bị bệnh đó chứ?”

Nhịn xuống dục vọng muốn đem người trong lòng ngực hung hăng mà chiếm lấy, Lưu Vận Tranh siết chặt vòng tay nói: “Hãn Triệt, chúng ta đáng chết, hỗn đản. May mắn phụ thân mắng tỉnh chúng ta. Hãn Triệt, hãy nói ngươi không tức giận, ngươi đã tha thứ chúng ta.”

Lưu Vận Tranh hiện giống như một đứa nhỏ đang cầu xin tha thứ làm cho Bạch Hãn Triệt lại một trận choáng váng, đây thật sự không phải là người mà hắn đã biết, nghĩ rằng chắc hắn vì chuyện mình trốn ra kinh mà làm cho Lưu Vận Tranh trở nên như vậy, Bạch Hãn Triệt vội vàng nói: “Vận Tranh, ta không có giận các ngươi. Vận Tranh, ngươi đừng như vậy, ta... Ta sẽ trở về với ngươi!” Cắn răng, miễn cưỡng nói ra câu cuối cùng, Bạch Hãn Triệt hy vọng có thể làm cho Lưu Vận Tranh trở lại bình thường.

“Hảo!” Thiếu chút nữa Lưu Vận Tranh đã thốt lên như thế. Hắn càng nhanh ôm lấy Bạch Hãn Triệt, lắc đầu: “Hãn Triệt, nếu đã đi ra ngoài rồi, thì cứ thoải mái vui chơi lâu một chút. Ngươi hiện tại so với ở trong kinh thành có phần tươi tỉnh hơn.” Hơi buông ra Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh vẫn đem hắn lãm vào trong ngực, nhìn hắn nói, “Hãn Triệt, có phải phụ thân cho ngươi một cái ngọc búp bê?”

Bạch Hãn Triệt khẩn trương đè lại ngực, sợ đối phương lại lộng phá hư của hắn.

Lưu Vận Tranh thầm mắng một câu chính mình đáng chết, tận lực làm ra vẻ mặt dịu dàng nhất, từ trong vạt áo lôi ra ngọc búp bê tùy thân lúc nào cũng mang theo, nói: “Hãn Triệt, trước kia ngươi đặc biệt thích ngọc búp bê này, ta cùng Vận Vanh nghĩ rằng nếu đem vật mà ngươi thích gìn giữ ở trên người, như vậy, ngươi sẽ càng thích chúng ta.”

“Vận Tranh...” Lần đầu tiên nghe được nguyên do, trong tim Bạch Hãn Triệt bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác khác thường.

“Hai người chúng ta thích nhất chính là ngọc búp bê này, cho dù phụ hoàng cùng phụ vương cho chúng ta nhiều kỳ trân dị bảo như thế nào, chúng ta cũng luyến tiếc xa rời nó.” Đem một nửa ngọc búp bê cẩn thận cất vào, Lưu Vận Tranh từ phía sau lưng xuất ra một đồ vật, chỉ cần nhìn liếc mắt một cái, có thể thấy được vật này giống như đúc khối ngọc búp bê kia.

Đem đeo vào trên cổ Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh mở miệng: “Hãn Triệt, không được tháo ra, đây là do ta cùng Vận Vanh đã bỏ công mất mấy ngày để khắc cho ngươi.” Nói ra lời này, Lưu Vận Tranh kèm theo một chút bá đạo.

“Đây là...” Quan sát ngọc búp bê khắc không được tinh xảo lắm, Bạch Hãn Triệt mở lớn hai mắt, “Đây là... do các ngươi khắc sao?”

“Không được tháo ra!” Sợ bị ghét bỏ, Lưu Vận Tranh đem ngọc búp bê nhét vào trong vạt áo Bạch Hãn Triệt.

“Ta sẽ không tháo ra đâu, nhất định sẽ mang mãi bên người.” Bạch Hãn Triệt nở nụ cười, khoé mắt bắt đầu ướt át, gắt gao ấn chặt hai cái ngọc búp bê trong vạt áo.

“Hãn Triệt...” Lưu Vận Tranh thanh âm có chút khàn khàn.

Bạch Hãn Triệt ngẩng đầu, bên miệng nụ cười đã ngừng lại.

“Ta... muốn thân ngươi.”

Bạch Hãn Triệt mắt lộ kinh hoảng, khuôn mặt đỏ bừng lên.

“Ta muốn thân ngươi.” Cánh tay buộc chặt, Lưu Vận Tranh cúi đầu, chiếm được đôi môi đã rất nhiều ngày hắn cực kỳ khát vọng.

Nụ hôn thật dài, thật lâu, Lưu Vận Tranh hôn một cách thật ôn nhu triền miên, Bạch Hãn Triệt lúc đầu còn cảm thấy có chút kỳ lạ, bây giờ thì lại vô cùng hỗn loạn. Vận Tranh bị bệnh... Nhất định là bị bệnh rồi, bằng không... Hắn sẽ không nói những lời này,đặc biệt, cũng sẽ không làm loại sự tình này, lại càng không hỏi hắn như thế... Nếu là trước kia, hắn sẽ trực tiếp cưỡng hôn sau đó chẳng nói chẳng rằng mà “muốn” hắn.

Thở dốc rời đi đôi môi Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh liếm liếm miệng, tuy rằng chưa đủ, nhưng hắn phải nhẫn nại, việc nhỏ không nhịn tất sẽ loạn đại mưu.

“Hãn Triệt, chúng ta trở về đi.” Ôm lấy Bạch Hãn Triệt như đang mềm nhũn cả hai chân ra, Lưu Vận Tranh mang hắn đi về chỗ của Phương lão bá. Một lúc sau, Bạch Hãn Triệt mới ngẩng đầu, nhìn kỹ nam nhân bên người, lần đầu tiên từ lúc biết nhận thức đến nay, không mang theo chút sợ hãi nhìn hắn. Lưu Vận Tranh nhìn lại, bình thường kẻ khác không dám đối mặt, hiện nay trong mắt chỉ có mỗi hình ảnh của Bạch Hãn Triệt.

Nhịn không được cúi đầu tránh thoát đôi mắt Lưu Vận Tranh đã từng làm cho hắn “sợ hãi”, Bạch Hãn Triệt định đi vào trong phòng, nhưng bị Lưu Vận Tranh kéo trở về.

“Hãn Triệt, chuyện của nữ nhân kia, ta sẽ giúp nàng giải quyết. Ngươi nếu sợ hãi, cũng đừng đi vào.”

“Vận Tranh, cám ơn ngươi.” Thấp đầu nói lời cảm tạ, trong lòng Bạch Hãn Triệt thật loạn.

“Hãn Triệt, giải quyết xong chuyện này, ngươi nên đi đến địa phương khác tham quan đi. Ngươi không phải muốn đi Thất Hà trấn sao? Đừng ở chỗ này trì hoãn lâu quá.” Lấy tay vén qua những sợi tóc có chút rối loạn của Bạch Hãn Triệt ra phía sau vành tai, Lưu Vận Tranh xốc lên rèm cửa cho hắn.

“Ân.” Gật gật đầu, hai tai Bạch Hãn Triệt nóng đỏ lên, hắn chạy như trối chết vào phòng.

Lưu Vận Tranh khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười, tiếp theo sắc mặt trở nên nghiêm chỉnh, theo đi vào. Kinh nghiệm của phụ hoàng cùng hoàng thúc khi áp dụng quả nhiên hữu hiệu, vốn hắn còn muốn lấy cớ nào đó để ở bên cạnh Hãn Triệt mấy ngày, lại không nghĩ rằng có việc xảy ra ngoài ý muốn, quả nhiên ngay cả ông trời cũng muốn giúp hắn, nếu hắn không biết tận dụng cơ hội này, hắn sẽ không là Lưu Vận Tranh.

“Vận Vanh, lần tới phải xem biểu hiện của ngươi thế nào.” Ở trong lòng nói một câu, Lưu Vận Tranh đi vào nội gian, tìm cớ đuổi hai kẻ chướng mắt là Văn Trạng Nguyên cùng Tiểu Tứ đi, một mình bồi Bạch Hãn Triệt  nguyên một buổi chiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện