“Cha.” Bạch Hãn Triệt cước bộ có vẻ miễn cưỡng, cúi đầu bước đi thong thả vào nhà nội, phòng trong, một gã nam tử với mái tóc bạc trắng đang nằm ở tháp thượng nhắm mắt dưỡng thần. Nghe được tiếng kêu của Bạch Hãn Triệt, hắn mở to mắt, dung nhan tuấn mỹ không có vẻ gì là của một người già.

“Triệt nhi, lại đây.” Bạch Tang Vận ngồi dậy, tiếp đón Bạch Hãn Triệt ngồi vào hắn bên người. Đôi mắt nhìn thấy trên cổ Bạch Hãn Triệt là dấu hôn ngấn không thể che giấu, hiện lên  vài phần tức giận, nhưng Bạch Hãn Triệt liền ngẩng đầu lên vội vàng đem giấu đi.

Nhìn nhìn khuôn mặt Bạch Hãn Triệt không có huyết sắc, Bạch Tang Vận vỗ vỗ vào đầu của dưỡng tử: “Triệt nhi, nếu ở ngoài cung không tốt, liền hồi cung vào đây ở đi.”

Bạch Hãn Triệt lắc đầu, nụ cười có vẻ mất tự nhiên, rồi mới nói: “Cha, con ở đó không có gì là không tốt.” Nhìn người trước mặt đôi mắt trước sau như một luôn ôn nhu từ ái, trong lòng Bạch Hãn Triệt bắt đầu đau, hắn thấy thật có lỗi đối với người này.

“Nếu đã ở thật tốt, vì sao sắc mặt Triệt nhi lại kém như vậy?” Bạch Tang Vận hạ giọng, hỏi: “Có phải hay không Vận Tranh cùng Vận Vanh lại khi dễ ngươi?”

Lúc này, Bạch Hãn Triệt lập tức lắc đầu, lại rất khẩn trương, nói: “Cha, không có, Vận Tranh cùng Vận Vanh... Sao lại khi dễ ta chứ.” Nhìn thấy ánh mắt của phụ thân đột nhiên sắc bén, Bạch Hãn Triệt vội quay mặt đi, che giấu hoảng hốt.

Bạch Tang Vận nằm quay về tháp thượng, chau mày ôm lấy bụng, Bạch Hãn Triệt thấy thế bật người lo lắng hỏi: “Cha, có phải hay không không thoải mái? Để con giúp người bắt mạch.”

Bạch Hãn Triệt vẫn theo Nhị thúc ── nghĩa đệ của Bạch Tang Vận học y thuật, sau đó ra cung mở cái hiệu thuốc, ngày ngày giúp dân chúng xem bệnh bốc thuốc. Ai có thể cũng không biết, Bạch Hãn Triệt rất muốn ở bên cạnh chăm sóc, phụng dưỡng phụ thân, giao việc ấy cho người khác hắn thật không yên tâm. Nhưng khi hắn vừa đủ mười lăm tuổi, đã bị buộc phải rời khỏi cung.

Không để cho dưỡng tử chuẩn đoán bệnh cho mình, Bạch Tang Vận đứng lên, thuận miệng hỏi: “Triệt nhi... Ngươi sắp mười bảy tuổi rồi đúng không?”

“Sau ba tháng nữa, con liền tròn mười bảy.” Bạch Hãn Triệt vạn phần bất an nhìn phụ thân, chẳng lẽ cha đã biết?! Bạch Tang Vận cười thật sâu, hướng ra ngoài bước đi: “Triệt nhi, cùng phụ thân đi dạo hoa viên một chút đi. Kể cho phụ thân nghe dạo này con đã làm những việc gì? Y thuật học được như thế nào rồi?”

Bạch Hãn Triệt tâm trạng lo sợ không yên liền như quên đi, cha vẫn cười như thường ngày.”Cha, con ngu dốt, Nhị thúc tận tâm dạy con, con lại chỉ học được những cái cơ bản.” Bạch Hãn Triệt theo sau, cùng phụ thân nói hết phiền não của chính mình. Trừ bỏ sự việc kia, hắn cái gì cũng đều muốn nói với cha, nghe một chút ý tứ của cha.

“Triệt nhi, chỉ cần là ngươi hứng thú, ngươi học cảm thấy cao hứng, vậy thì cứ đi học, không cần lo cho chính mình có thể học nhiều ít, có thể học rành mạch hay không.” Đi về phía trước, Bạch Tang Vận gặp dưỡng tử đi đường đích tư thế có chút không đúng, chậm rãi dừng lại cước bộ, “Triệt nhi, từ sau khi ngươi ra cung, cha còn không có xem qua nơi ở của ngươi.” Không đợi Bạch Hãn Triệt lên tiếng trả lời, Bạch Tang Vận quay lại nói với nô tài ở phía sau: “Hồng Tam, chuẩn bị xe, ta muốn xuất cung, phái người nói cho Hoàng Thượng, một canh giờ sau ta sẽ trở lại.”

“Là, Quốc Công.” Hồng Tam lĩnh mệnh, kêu hai tiểu nô tài bên người đi chuẩn bị xe. Bạch Hãn Triệt lại khẩn trương đứng lên, không rõ cha vì sao đột nhiên muốn đi nhìn nơi ở của hắn, hơn nữa... Nghĩ đến chỗ ở của hắn còn lưu lại dấu vết đã cùng Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh sau khi làm “việc đó”, Bạch Hãn Triệt trên mặt mới trở lại hồng hào phút chốc mất sạch huyết sắc.

“Triệt nhi, nếu phòng ở không được gọn gàng, ngươi hãy đi về thu xếp trước một chút, miễn sao đừng để cha chê cười ngươi.” Bạch Tang Vận vỗ vỗ vai dưỡng tử, nói. Bạch Hãn Triệt vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, rồi mới thẹn thùng nhìn phụ thân. Bạch Tang Vận sắc mặt không thay đổi nhìn  hắn chăm chú. Bạch Hãn Triệt cáo lui, vội trở về thu xếp phòng ở.

Bạch Hãn Triệt vừa đi, nụ cười trên môi Bạch Tang Vận liền tắt ngấm. Đôi mắt hắn có vẻ nặng nề nhìn chăm chú theo bóng dáng Bạch Hãn Triệt đang rời đi, mở miệng: “Hồng Tam, Thái tử cùng Vận Vanh bên ngoài đã làm những gì?”

“Quốc Công, Thái tử điện hạ cùng Vanh thân vương coi trọng nhất chính là đại thiếu gia. Y quán của đại thiếu gia vẫn là Thái tử điện hạ sai người mở ra và giúp đỡ.” Hồng Tam cúi đầu trả lời, theo Bạch Tang Vận như thế nhiều năm, hắn đương nhiên biết ý tứ của Bạch Tang Vận.

“Hồng Tam, ngươi đừng dối ta. Nếu ngươi không muốn nói, ta liền tự mình đi hỏi!” Bạch Tang Vận trầm giọng nói. Lúc trước khi Bạch Hãn Triệt ra cung, hắn liền cho Hồng Tam phái người âm thầm bảo hộ Bạch Hãn Triệt, vì sợ chính là có người khi dễ hắn.

“Quốc Công.” Hồng Tam quỳ xuống, bất đắc dĩ, đem tất cả mọi chuyện đều nói ra.

“Quốc Công, điện hạ cùng Vương gia tuy nói bá đạo chút, nhưng bọn họ là thật tâm thích đại thiếu gia. Còn có, hai vị tiểu chủ tử đối đại thiếu gia như vậy không phải, đại thiếu gia chuyện hai vị tiểu chủ tử cũng là đều để ở trong lòng, Quốc Công cũng là rõ ràng điểm này, mới không nhiều hơn can thiệp. Chính là, việc này đại thiếu gia có thể nhất thời có chút suy nghĩ không thông, có lẽ còn sợ Quốc Công trách tội, cho nên mới như vậy có vẻ rầu rĩ không vui. Quốc Công cũng không nên sinh khí a.”

Hồng Tam nói xong, Bạch Tang Vận làm cho hắn đứng lên, không tái biểu hiện ra phẫn nộ, chỉ nói: “Sau này có việc gì cũng đừng dối trá ta. Chuyện của bọn họ tuy ta nói không phản đối, nhưng làm không tốt sẽ làm bị thương  Hãn Triệt.”

“Là, Quốc Công.” Hồng Tam tiến lên phù trứ Bạch Tang Vận đi trước, “Quốc Công, ngài hôm nay ăn uống không được tốt, nô tài sẽ cho mời thái y đến giúp người xem qua.”

“Không có việc gì, ” Bạch Tang Vận hướng chỗ cỗ kiệu đã được chuẩn bị đi đến, “Đã nhiều ngày ta có chút lo lắng Hãn Triệt, cho nên ăn uống không được tốt, đừng kinh động Hoàng Thượng cùng Khuyết vương.” Hồng Tam ngoài miệng xưng là, trong lòng lại lưu ý đứng lên.

........

“Phụ thân.”

Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh tiến lên đỡ lấy người trong kiệu bước xuống, Bạch Hãn Triệt đứng ở một bên, định mở miệng giải thích vì sao hai người này lại xuất hiện ở đây, nhưng cái gì cũng nói không ra lời. Bạch Tang Vận xuống kiệu, tay trái thân hướng Bạch Hãn Triệt, Bạch Hãn Triệt vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.

“Xem ra các ngươi đã bố trí tay chân ngầm ở bên cạnh phụ thân, bằng không sao biết được ta sẽ đến nơi ở của Hãn Triệt.” Bạch Tang Vận thản nhiên nói, đối với tính tình hai đứa con do chính mình sinh ra, Bạch Tang Vận lại càng thêm thương dưỡng tử.

“Cha!” Lưu Vận Tranh sắc mặt có chút hờn giận, “Con là lo lắng cho phụ thân.”

“Cha, cái gì mà tay chân ngầm chứ.” Lam Vận Vanh cũng không đồng tình, nhìn Bạch Hãn Triệt liếc mắt một cái, có phải hay không phụ thân lại nghĩ đến bọn họ khi dễ hắn. Chỉ thấy Bạch Hãn Triệt cúi đầu, không dám nhìn hắn.

Bạch Tang Vận làm như không thấy được ánh mắt của đứa con, đi vào trong sân nhà Bạch Hãn Triệt: “Thật vất vả cho phụ hoàng cùng phụ vương của các ngươi đã nhiều ngày bận rộn, phụ thân thì có thể bớt thời giờ ra cung để hít thở không khí, vốn định tìm Hãn Triệt chơi cờ, hiện tại có luôn hai ngươi ở đây, phụ thân cũng muốn trò chuyện một chút.” Dùng lời nói vui đùa nhằm giúp Bạch Hãn Triệt giảm bớt khẩn trương cùng sự bất mãn của hai đứa con, Bạch Tang Vận nhìn thấy trong viện bày ra rất nhiều thảo dược thì lấy làm hứng thú, ” Tất cả những thứ này đều là do Hãn Triệt làm phải không?”

“Ân.” Bạch Hãn Triệt lặng lẽ tới gần phụ thân, cảm thụ sự ấm áp trên người phụ thân, gật đầu.

Bạch Tang Vận đưa tay vỗ vỗ đầu dưỡng tử, giọng lộ vẻ vui mừng, “Triệt nhi còn nói mình chỉ học được những cái cơ bản, phụ thân thấy ngươi y thuật sau này có thể sánh ngang với Nhị thúc ngươi.” Lời nói khích lệ này làm cho Bạch Hãn Triệt nhiều ngày nay lần đầu tiên lộ ra nụ cười thật tươi, Bạch Tang Vận để ý  đến mái tóc của hắn mới chỉ chải qua một cách sơ sài, vẫn còn rối loạn, không nói gì bước vào phòng.

Gian ngoài là một cái bàn nhỏ, được làm bằng trúc. Nội gian có một cái bàn học, một vài bộ quần áo mềm mại, cùng một cái giá sách rất lớn, giá sách trưng bày rất nhiều sách thuốc, trên bàn học còn để nguyên một cuốn sách vẫn chưa xem xong. Xuyên qua nội gian chính là phòng ngủ của Bạch Hãn Triệt, bên trong phòng ngủ đặt một phiến bình phong, một cái giá để đặt chậu rửa mặt. Bước qua bình phong, Bạch Tang Vận đại khái nhìn xung quanh, bước đi ra ngoài. Phòng trong mặc dù đơn giản, nhưng mọi thứ đều là thứ tốt nhất, điều này làm cho hắn thoáng yên tâm.

“Triệt nhi, mặc dù ngươi vẫn thường thường tiến cung, ta cũng là người đầu tiên mà ngươi đến thỉnh an.  Nghĩ đến cũng là phụ thân thất trách, ngươi ra cung đã hơn một năm, thế nhưng phụ thân lại chưa bao giờ đến xem qua nơi ở của ngươi.”

Nghĩ đến hai đứa con ruột của mình đối với dưỡng tử làm chuyện không tốt, Bạch Tang Vận thực tự trách. Hai đứa con làm chuyện không đúng, hắn còn chưa kịp trách cứ chúng.

“Cha, con bên ngoài hết thảy đều rất tốt. Phụ thân không cần quá để tâm lo lắng cho con.” Bạch Hãn Triệt cười rộ lên một cách ngại ngùng. Phụ thân quan tâm hắn làm cho hắn thấy thoải mái, đây là khát vọng lớn nhất cũng là nỗi sợ hãi nhất của hắn.

“Cha, con sẽ hảo hảo chiếu cố Hãn Triệt.” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh đồng thời mở miệng, thế nhưng lời  nói của bọn họ lại làm cho Bạch Hãn Triệt không tự giác toàn thân bất chợt run lên. Hai người xem ở tại trong mắt, ánh mắt vi trầm, Bạch Tang Vận cũng xem ở tại trong mắt, bất quá hắn cũng nhợt nhạt cười, giống như không thấy được.

Đi đến ngoại thất ngồi xuống, Bạch Tang Vận tiếp nhận chén trà do Bạch Hãn Triệt dâng lên nói: “Triệt nhi, phụ thân đã lâu không với ngươi chơi cờ. Gần đây hoàng bá cùng hoàng thúc của ngươi bận rộn chính sự, Vận Tranh cùng Vận Vanh sự tình cũng nhiều, Tích Tứ không thường đến thăm ta, ngươi hồi cung trụ mấy ngày đi, cùng phụ thân đánh cờ giải khuây.”

“Cha...” Bạch Hãn Triệt rất muốn đáp ứng, nhưng nếu hai người phía sau hắn không đồng ý, hắn cũng không dám.

“Sao vậy? Không được?” Bạch Tang Vận nhìn hai đứa con liếc mắt một cái.

“Hãn Triệt, ngươi liền tiến cung bồi phụ thân mấy ngày đi. Ta cùng Vận Vanh đã nhiều ngày cũng bận rộn, sợ là không rảnh bồi phụ thân chơi cờ.” Lưu Vận Tranh lên tiếng, Lam Vận Vanh ngồi trên ghế khẽ động nhưng cũng không có phản đối.

“Là, phụ thân.” Bạch Hãn Triệt nhịn không được vui sướng lộ ra trên mặt. Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, ánh mắt Bạch Tang Vận thoáng chút đau lòng, hắn nên quan tâm chuyện này sớm hơn mới phải.

........

Bạch Tang Vận ngày thường ở trong phòng, ngồi trên giường đọc sách, làm cho hắn đôi khi thấy tự mình cũng mệt mỏi. Nhưng lúc này đây, có vẻ mặt mệt mỏi không phải hắn, mà là dưỡng tử Bạch Hãn Triệt. Đã lâu rồi hắn chưa có được một giấc ngủ thật ngon, nên chỉ tiếp Bạch Tang Vận một nửa ván cờ, đã bị Bạch Tang Vận”đuổi” lên trên giường nghỉ ngơi. Bạch Hãn Triệt nghĩ rằng chỉ nằm một chút sẽ lập tức tiếp tục bồi phụ thân chơi cờ. Nào biết, đầu của hắn vừa mới đặt xuống gối, nghe thấy hương vị của phụ thân làm cho hắn thật an tâm, thế là chẳng mấy chốc hắn liền chìm vào giấc ngủ.

Trầm trầm trong mộng, Bạch Hãn Triệt tựa hồ cảm giác được có người ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ vuốt tóc hắn rồi vỗ nhẹ nhẹ trên người hắn, làm cho hắn bình yên đi vào giấc ngủ.

Phụ thân... Bạch Hãn Triệt ở trong lòng hô một tiếng. Trong mộng, hắn thấy được một thân ảnh màu trắng, cái thân ảnh màu trắng mà hắn luôn không sao chạm tay vào được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện