II.
Tiếng chuông gió vang lên, mùi hương ngọt ngào ấm áp ập vào mặt. Tròng kính của Trần Dục bị dính bụi nước, chỉ có thể lờ mờ đánh giá mặt tiền cửa hàng thông qua lớp kính mờ sương.
“Hoan nghênh ghé thăm.” Một chàng trai đang bận rộn đứng sau quầy khẽ cười chào hỏi, chiếc tạp dề màu cà phê nhạt được buộc quanh vòng eo nhỏ, anh tuấn đẹp trai, má lúm ẩn hiện.
Dễ thương.
Trần Dục lau xong mắt kính, trong con ngươi phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của cậu chủ tiệm. Mắt cậu cong cong, cười lên trông thật hoạt bát.
Trong tiệm tạm thời không có khách, Trần Dục chống tay trên quầy, dùng menu che chắn mà lén nhìn cậu chủ tiệm. Cậu đang chuyên tâm mài cà phê, các đốt ngón tay của cậu quả nhiên giống như trong bình luận nói không có cảm giác thon gầy mảnh khảnh như của thiếu niên mà trông rất mềm mại mượt mà.
“Anh đã nghĩ xong đồ muốn gọi chưa?” Cậu chủ tiệm đột nhiên lại gần, chóp mũi thiếu chút nữa đụng vào anh, “Xin lỗi xin lỗi, dọa đến anh à?”
Cậu vội vàng lùi lại, giống như một con thỏ hoảng sợ.
Trong một giây đó Trần Dục ngửi thấy một mùi hương thanh ngọt không giống bánh ngọt, là dưa hấu của mùa hè, ô mai của tháng năm.
“Cậu có đề cử gì không?” Trần Dục cười nhìn cậu chủ tiệm bị dọa sợ, cửa hàng này không viết món đề cử hàng ngày, có vẻ như mỗi thứ bán ở đây đều rất được ưa chuộng.
“Có phải anh bị cảm không?” Cậu chủ tiệm kinh ngạc trợn tròn cặp mắt, “Tôi thấy giọng anh hơi khàn, mấy ngày này quả thật phải chú ý sức khỏe —“
“Anh không phải người bản xứ phải không?”
“Có lẽ anh không quen thời tiết mưa bụi thế này nhỉ?”
Một loạt câu hỏi bắn ra như súng liên thanh, Trần Dục không trả lời kịp chỉ có thể gật đầu, cậu chủ tiệm cười lên nói tiếp: “Tôi biết mà, vậy thì cái này —-“
Ngón tay mềm mại chỉ vào thức uống nóng đầu tiên trên menu: “Gừng sữa đông*.”
*姜撞奶
“Meo~” Một con mèo xanh xám** nhảy lên quầy một cách nhẹ nhàng, tao nhã quét đuôi qua Trần Dục, ngưa ngứa. Trần Dục dùng ngón tay cẩn thận xoa cái đầu lông xù của nó, không bị từ chối. Mèo nhỏ nằm trên quầy lười biếng híp mắt, nhẹ nhàng đung đưa cái đuôi.
**mèo anh lông ngắn
“Xem chừng Lucy rất thích anh đấy.” Cậu chủ tiệm cười, đôi mắt tròn cong thành hình trăng lưỡi liềm, “Anh là vị khách đầu tiên không bị Lucy từ chối đó.”
“Rất vinh hạnh.” Trần Dục cười lên, anh cũng có một đôi mắt biết cười, khiến người khác cảm thấy rất thân thiết.
Lucy phối hợp đáp lại một tiếng, e dè như một nàng tiểu thư, đôi mắt to tròn híp lại, đáng yêu y như chủ nhân của nó vậy.
Đồ uống được đưa tới, có hương gừng đậm đà và mùi sữa thơm nồng. Cậu chủ tiệm lấy một chiếc giỏ trúc nhỏ tinh xảo ra, kín đáo đưa cho anh một bọc nhỏ: “Đây, bánh may mắn của anh.”
Tuy Trần Dục không tin mấy thứ này, nhưng vẫn cẩn thận nhét túi bánh nhỏ vào trong túi: “Cám ơn nhé.”
“Mạo muội hỏi một chút, xin hỏi cậu…”
“Tôi đã tròn 18 tuổi rồi!”
Giọng nói không cam lòng chui vào tai anh, Trần Dục ngẩn ra, hỏi tiếp: “Xin hỏi tên của cậu là gì?”
“Tôi á?” Cậu chủ tiệm cười híp mắt đáp, “Tên tôi là Tương Niên.”
Tiếng chuông gió vang lên, mùi hương ngọt ngào ấm áp ập vào mặt. Tròng kính của Trần Dục bị dính bụi nước, chỉ có thể lờ mờ đánh giá mặt tiền cửa hàng thông qua lớp kính mờ sương.
“Hoan nghênh ghé thăm.” Một chàng trai đang bận rộn đứng sau quầy khẽ cười chào hỏi, chiếc tạp dề màu cà phê nhạt được buộc quanh vòng eo nhỏ, anh tuấn đẹp trai, má lúm ẩn hiện.
Dễ thương.
Trần Dục lau xong mắt kính, trong con ngươi phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của cậu chủ tiệm. Mắt cậu cong cong, cười lên trông thật hoạt bát.
Trong tiệm tạm thời không có khách, Trần Dục chống tay trên quầy, dùng menu che chắn mà lén nhìn cậu chủ tiệm. Cậu đang chuyên tâm mài cà phê, các đốt ngón tay của cậu quả nhiên giống như trong bình luận nói không có cảm giác thon gầy mảnh khảnh như của thiếu niên mà trông rất mềm mại mượt mà.
“Anh đã nghĩ xong đồ muốn gọi chưa?” Cậu chủ tiệm đột nhiên lại gần, chóp mũi thiếu chút nữa đụng vào anh, “Xin lỗi xin lỗi, dọa đến anh à?”
Cậu vội vàng lùi lại, giống như một con thỏ hoảng sợ.
Trong một giây đó Trần Dục ngửi thấy một mùi hương thanh ngọt không giống bánh ngọt, là dưa hấu của mùa hè, ô mai của tháng năm.
“Cậu có đề cử gì không?” Trần Dục cười nhìn cậu chủ tiệm bị dọa sợ, cửa hàng này không viết món đề cử hàng ngày, có vẻ như mỗi thứ bán ở đây đều rất được ưa chuộng.
“Có phải anh bị cảm không?” Cậu chủ tiệm kinh ngạc trợn tròn cặp mắt, “Tôi thấy giọng anh hơi khàn, mấy ngày này quả thật phải chú ý sức khỏe —“
“Anh không phải người bản xứ phải không?”
“Có lẽ anh không quen thời tiết mưa bụi thế này nhỉ?”
Một loạt câu hỏi bắn ra như súng liên thanh, Trần Dục không trả lời kịp chỉ có thể gật đầu, cậu chủ tiệm cười lên nói tiếp: “Tôi biết mà, vậy thì cái này —-“
Ngón tay mềm mại chỉ vào thức uống nóng đầu tiên trên menu: “Gừng sữa đông*.”
*姜撞奶
“Meo~” Một con mèo xanh xám** nhảy lên quầy một cách nhẹ nhàng, tao nhã quét đuôi qua Trần Dục, ngưa ngứa. Trần Dục dùng ngón tay cẩn thận xoa cái đầu lông xù của nó, không bị từ chối. Mèo nhỏ nằm trên quầy lười biếng híp mắt, nhẹ nhàng đung đưa cái đuôi.
**mèo anh lông ngắn
“Xem chừng Lucy rất thích anh đấy.” Cậu chủ tiệm cười, đôi mắt tròn cong thành hình trăng lưỡi liềm, “Anh là vị khách đầu tiên không bị Lucy từ chối đó.”
“Rất vinh hạnh.” Trần Dục cười lên, anh cũng có một đôi mắt biết cười, khiến người khác cảm thấy rất thân thiết.
Lucy phối hợp đáp lại một tiếng, e dè như một nàng tiểu thư, đôi mắt to tròn híp lại, đáng yêu y như chủ nhân của nó vậy.
Đồ uống được đưa tới, có hương gừng đậm đà và mùi sữa thơm nồng. Cậu chủ tiệm lấy một chiếc giỏ trúc nhỏ tinh xảo ra, kín đáo đưa cho anh một bọc nhỏ: “Đây, bánh may mắn của anh.”
Tuy Trần Dục không tin mấy thứ này, nhưng vẫn cẩn thận nhét túi bánh nhỏ vào trong túi: “Cám ơn nhé.”
“Mạo muội hỏi một chút, xin hỏi cậu…”
“Tôi đã tròn 18 tuổi rồi!”
Giọng nói không cam lòng chui vào tai anh, Trần Dục ngẩn ra, hỏi tiếp: “Xin hỏi tên của cậu là gì?”
“Tôi á?” Cậu chủ tiệm cười híp mắt đáp, “Tên tôi là Tương Niên.”
Danh sách chương