Khi Lăng Mặc dứt lời, người trẻ tuổi trước mắt lộ ra nụ cười vui vẻ, như một con mèo nhỏ đang muốn ngửa bụng lên tắm nắng, nơi khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều là sự tín nhiệm hoàn toàn và thỏa mãn.

Lăng Mặc đưa tay tới, sờ sờ đầu cậu.

Lúc chạm tới, tóc cậu trượt qua lòng bàn tay Lăng Mặc, có hơi cứng, lại như một cây cỏ mọc lên từ trong đất bùn, quật cường mọc thẳng, nhưng khi bị da thịt chạm vào thì như muốn làm nũng vậy, không có đâm tay chút nào.

Khúc Quân nghiêng đầu: “Lăng sư huynh, có phải anh có nuôi Husky không?”

Khóe môi Lăng Mặc nhẹ nhàng trũng xuống, thuận theo góc độ của Khúc Quân mà nghiêng mặt nhướn người đến: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Được rồi. Oài tiếc quá đi… Nếu có mì thì tốt rồi. Mì nấu trong canh xương, đảm bảo mùi vị sẽ đặc biệt tươi ngon.” Khúc Quân cúi đầu, lấy tay cầm miếng xương lên, cắn thịt trên phần khớp xương. Thế nhưng phần thịt này tuy rằng rất ngon, nhưng lại nằm ở vị trí rất lừa tình, Khúc Quân gặm đến mức dính lên cả nửa khuôn mặt, còn chưa có gặm được nó.

“Hiện tại thật sự trở thành Husky.” Lăng Mặc nhẹ giọng nói.

“Hả? Cái gì cơ?” Khúc Quân ngước mắt lên.

“Không có gì.”

Ăn canh xong, Khúc Quân an vị ngồi dưới ánh mặt trời, híp mắt tiếp tục xem lão Lương bọn họ chơi bóng rổ.

Lão Lương ném vào rổ, Khúc Quân liền bắt đầu cất lời khen đểu, chọc những người khác đồng loạt tặng cho cậu ngón tay giữa.

Ăn no xong, cả người liền trở nên lười biếng, Khúc Quân híp mắt, cố ý đi mò thuốc lá với bật lửa của lão Lương đặt ở trên bậc thang, kết quả bên trong hộp thuốc lá đã hết mất rồi.

“Trời má! Đừng có vứt rác trên bậc thang chứ! Thùng rác không phải ở ngay đằng kia à!” Khúc Quân không vui vo viên hộp thuốc lá lại, ném một cái, lọt ngay vào bên trong cái thùng rác cách đó không xa.

Có người cầm một hộp thuốc lá, đưa tới trước mặt Khúc Quân.

“Cầm đi.”

Khúc Quân ngây ngẩn cả người, bởi vì đó là tay của Lăng Mặc, đối phương rất bình thản mà ngồi xuống bên cạnh cậu, một cặp chân dài vắt lên, quần dài của anh chất liệu rất tốt, rõ ràng khác xa một trời một vực với cái quần rằn ri của Khúc Quân.

“Tôi… Tôi đi tìm cho anh tờ báo lót nha?”

“Báo chưa chắc đã sạch sẽ hơn bậc thang.” Lăng Mặc đưa tay nhẹ nhàng ấn sau gáy Khúc Quân, ra hiệu cho cậu tiếp tục xem bóng rổ.

Khúc Quân xem không được đến hai giây, liền không nhịn được hỏi: “Đâu ra mà anh có thuốc lá vậy?”

“Tại sao tôi lại không có thuốc lá?”

“Nhìn qua anh là người rất nghiêm túc biết kiềm chế bản thân, mỗi ngày đều là bộ dạng như thế này.” Khúc Quân lấy ngón tay kéo kéo khóe mắt mình, khua tay làm ra bộ dạng rất nghiêm túc cứng nhắc, “Hơn nữa anh thích sạch sẽ, không thích đồ vật nặng mùi, hút thuốc trên người sẽ có mùi, anh hẳn sẽ không thích.”

“Tôi hỏi cậu một vấn đề.”

“Anh có vấn đề muốn hỏi tôi ư? Anh hỏi đi, anh hỏi đi!”

“Nếu như cậu thích một người, người này lại tình cờ thích hút thuốc, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, vậy cậu sẽ nguyện ý ở bên cạnh cùng hắn hút thuốc, hay là kiên quyết không cho hắn hút?”

“A? Chắc chắn là ở bên cạnh cùng hắn hút thuốc rồi! Vui mà!”

“Vậy là được rồi.” Lăng Mặc không tiếp tục đề tài này nữa, nhìn về phía trước.

Khúc Quân suy nghĩ một chút, tiếp tục truy hỏi: “Lăng sư huynh nè… Anh có người mình thích rồi hả? Anh thích ai vậy?”

“Cậu cảm thấy được tôi sẽ thích người như thế nào?” Tầm mắt Lăng Mặc hướng lên nhìn theo quả bóng ném vào rổ.

“Cô ấy nhất định là… Đẹp đến mức chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, hơn nữa còn thông minh bức người!”

“Không ngờ cậu lại tự luyến như thế.” Lăng Mặc tùy ý giơ tay lên, búng lên gáy Khúc Quân một cái.

“A! Anh đừng ấn đầu tôi nữa! Sẽ thành ngốc đó! Với lại liên quan gì đến chuyện tự luyến chứ.”

Khúc Quân ngậm thuốc lá, cái vẻ muốn ăn đòn kia trông thật giống lão Lương.

Trận bóng rổ này đánh tới tận lúc mặt trời lặn, mọi người mới quyết định đi ăn cơm.

Một đồng đội trong số đó đi ngang qua bên người Khúc Quân, hâm mộ ngửi một cái: “Nhóc con thật là tốt số mà! Trúng một phát súng không dính đến vị trí quan trọng, còn được lăn lộn nghỉ phép những nửa tháng! Giờ thì ngồi đây hút thuốc lá xịn!”

Khúc Quân ngay lập tức nhét hộp thuốc lá vào trong túi: “Cái này không phải của tui, là của Lăng giáo sư!”

“Được rồi được rồi, y như con chó con che chắn cái tô của mình, ngài cứ chậm rãi mà hút đi!”

Nhìn tất cả mọi người đều rời đi ăn cơm tối, không còn ai đòi cướp hộp thuốc lá với cậu nữa, Khúc Quân mới đứng lên.

Lão Lương đi tới trước mặt cậu, cười hỏi: “Tiểu Khúc Khúc, lần này mày quang vinh bị thương, toàn bộ quá trình này không cần phải viết báo cáo nộp lên hả?”

Vừa nhắc tới cái này, Khúc Quân liền xụ mặt: “Đừng nhắc nữa! Trần Đại Dũng đúng là đáng giận, hắn nói mình đánh chữ chậm, viết chữ cũng chậm, thế là kêu tui viết! Sao tui làm được! Viết kiểm điểm là nghề của tui thiệt, nhưng mà viết báo cáo nhiệm vụ… Đội trưởng của bọn tui mỗi lần đều sẽ lại hỏi tui có bị rối loạn thần kinh không.”

Lão Lương nháy mắt với Khúc Quân: “Cái thằng ngu này, tư duy chút coi, sư huynh ở một bên còn không tranh thủ thỉnh giáo người ta giúp giùm cái báo cáo, đây không phải là lãng phí tài nguyên sao?”

“Sư huynh…” Khúc Quân lập tức mắt lom lom nhìn Lăng Mặc, “Hỗ trợ tui viết báo cáo nha…”

Lăng Mặc giơ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Tôi phải về đây.”

“A…” Khúc Quân lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng.

“Không phải cậu còn đang dưỡng thương sao? Để lão Lương nói với trong đội cậu một tiếng, ngày mai qua bên chỗ tôi đi.”

Lời Lăng Mặc nói khiến vẻ mặt thất vọng của Khúc Quân lập tức biến thành mừng rỡ, lão Lương bên cạnh không khỏi thấy buồn cười.

“Nhóc con đúng là may mắn, còn có thể sai khiến cả Lăng giáo sư của bọn ta nha!”

Trong lúc lão Lương đang nói chuyện, Lăng Mặc cũng đã rời đi.

Tối hôm đó, Lăng Mặc ngồi trước bàn sách của mình, một tay chống cằm, tiếp tục nhìn đầu đạn dưới ánh sáng đèn bàn tỏa ra ánh kim loại, bên trên mơ hồ dính một chút sắc đỏ.

Lúc lão Lương sắp xếp xong thủ vệ công tác của đêm nay, đang muốn gõ cửa phòng Lăng Mặc, liền nghe thấy Lăng Mặc đang nói chuyện điện thoại với Tống tiên sinh của tập đoàn Cự Lực.

Tống Trí muốn khuyên Lăng Mặc nhanh chóng trở về, không cần tiếp tục ở lại nước K đầy rẫy nguy hiểm nữa.

“Nghiên cứu của tôi chưa đạt đến được kết quả tôi mong muốn, tôi còn muốn ở lại thêm một thời gian nữa.”

Nếu anh đã nói như vậy, căn cứ theo nguyên tắc tôn trọng của Tống tiên sinh, chỉ có thể đốt tiền phối hợp với sự tùy hứng của Lăng Mặc.

Sáng hôm sau, Khúc Quân đến chỗ của Lăng Mặc, lão Lương vẫy vẫy tay với cậu, “Tới đây, để sư phụ nhìn giúp mày một chút coi! Nhóc con à có phải ngày hôm nay đi chơi nên mày mặc đồ mới không? Coi tay áo này, sạch bong, gài nút chỉnh chu. Ôi dào, trước khi ra cửa còn biết tắm rửa thiệt là sạch sẽ nữa chớ!”

“Con tắm ở đâu được chứ! Chỉ lau sơ nước ấm thôi!”

“Mày làm gì mà cứ như sắp kết hôn thế kia?” Lão Lương trêu ghẹo, rồi cố tình nổi ý xấu, giơ một chân gác ở cửa vào. Như vậy thì Khúc Quân chỉ còn cách lòn qua chân hắn mới đi vào được.

“Khúc Quân, cậu vào đi.”

Giọng Lăng Mặc vang lên, Khúc Quân lập tức được cứu. Cậu đắc ý nhấc cằm nhìn lão Lương. Lão Lương thu chân tránh đường, Khúc Quân dương dương đắc ý đi vào.

Thế nhưng vừa đến trước cửa phòng Lăng Mặc, cậu liền thu hồi lại chút biểu tình đắc ý kia, kiểm tra lại xem cổ áo mình có cài đúng nút chưa. Cửa bỗng nhiên mở ra, Lăng Mặc đứng ở nơi đó, nhìn thấy bộ dạng Khúc Quân đang hai tay chỉnh sửa cổ áo.

“Cậu gài cổ tay áo lại không thấy cấn hử?” Lăng Mặc nhàn nhạt hỏi.

Khúc Quân lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Gặp Lăng giáo sư thì phải chỉnh tề, hệt như lúc tiếp thanh tra. Gặp Lăng sư huynh thì có thể tùy tiện một chút. Vậy bây giờ anh là Lăng giáo sư hay là Lăng sư huynh?”

Tầm mắt Lăng Mặc dừng trên mặt Khúc Quân chốc lát rồi dời đi.

“Vào đi.”

Khúc Quân sờ sờ đầu, đi vào. Lăng Mặc đưa cho Khúc Quân một tờ báo cáo in sẵn đặt trên bàn, Khúc Quân vừa nhìn qua liền ngây ngẩn cả người, sau đó lập tức lộ ra vẻ mặt kính nể.

“Thật quá lợi hại! Cái gì cũng nói rõ ra hết, mấy chi tiết li ti vậy mà anh cũng nhớ rõ quá chừng!”

Lăng Mặc ngồi xuống bàn đọc sách, nhìn bộ dạng Khúc Quân giống như học sinh tiểu học đang bị giáo viên phê bình: “Thời gian sự kiện, đối phương làm cái gì, cậu làm cái gì, tại sao lại quyết định làm như vậy, kết quả ra sao, viết rõ ra nữa là được.”

Khúc Quân ngồi xuống đối diện Lăng Mặc, nhìn Lăng Mặc đang cúi đầu xem luận văn.

“Có người thích hợp với việc suy nghĩ, có người thích hợp đi phát minh sáng tạo, có người suy nghĩ luôn rất logic, như sư huynh nè.”

“Vậy cậu thì sao? Cậu thích hợp làm cái gì?” Lăng Mặc khẽ nâng mắt lên hỏi.

“Em thì…” Khúc Quân suy nghĩ một chút, “Em thích hợp bảo vệ các anh.”

“Là thích hợp để tôi nuôi mới đúng.”

“Ơ?”

“Buổi trưa cậu ở lại dùng cơm không?”

“A, muốn!”

“Còn không phải là để tôi nuôi sao?” Lăng Mặc giơ cổ tay lên, “Pha cho tôi ly cà phê đi.”

“Oa! Được!”

Chỉ cần có thể ở lại ăn cơm, Khúc Quân không ngại bị Lăng Mặc sai khiến.

Khúc Quân tìm nửa ngày, mới tìm ra hai, ba bao Nestlé hòa tan. Nhìn kỹ thật lâu, hai tháng nữa mới hết hạn, Khúc Quân vui vẻ lấy nước nóng chế vô, sau đó bưng ra cho Lăng Mặc.

“Sư huynh, nóng đó nha!”

Lăng Mặc nhấc mắt lên, nói: “Tự chơi một lát đi.”

“Được! Có muốn em rửa rau giúp anh một tay không?”

“Đồ ăn đều được tập đoàn rửa sạch hết rồi. Mà cậu rửa đồ ăn cũng không sạch.”

Khúc Quân không hề nghĩ rằng Lăng Mặc đang chê bai mình, tay đút túi quần đi tới đi lui.

Nơi này là một căn phòng dạng lồng, bên ngoài là thư phòng và phòng khách, bên trong là phòng ngủ.

Khúc Quân không dám bước vào phòng ngủ của Lăng Mặc, bèn đi nghiên cứu giá sách của anh.

Lúc này lão Lương tiến vào đưa giấy tờ, đi đến trước bàn đọc sách của Lăng Mặc, tò mò bưng cốc cà phê kia lên, cà phê bên trong đã vơi đi một nửa, “Trời ơi, cậu mà chịu uống cà phê hòa tan?”

“Cà phê không phải đều như thế này sao?” Khúc Quân xoay người lại hỏi.

Lăng Mặc không lên tiếng, lấy lại cốc cà phê từ trong tay lão Lương cầm về.

“Lại đây, Tiểu Khúc Khúc, để sư phụ phổ cập kiến thức cà phê căn bản cho nghe. Cà phê hòa tan… không được tính là cà phê, Lăng giáo sư của chúng ta là phải uống cà phê chưng cất.”

Lão Lương nói một lượt từ đầu tới đuôi quá trình xay rồi chưng cất cà phê.

“Cà phê kiểu đó mỗi lần muốn uống, không phải quá khổ sở sao… Con thích uống trà hơn.”

“Lão Lương, ông không có chuyện gì khác phải làm sao?” Lăng Mặc cất giọng.

“Ý? Không có.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện