Khúc Quân cứng ngắc hai vai, theo bản năng thả tay Trần Linh ra, cô bé bị mất thăng bằng loạng choạng vài lần, rốt cuộc cũng đứng vững trượt một đường ra xa, giống như tìm được tự tin trượt ngày càng vững hơn.

Khúc Quân rút tay về, thấy Lăng Mặc đang đứng trước mặt mình, đối phương cũng đang nhìn cậu.

Chắc chắn vừa rồi Lăng Mặc cắn ngón tay cậu đã bị mấy cô bé nữ sinh đứng đó thấy được, các cô có chút kinh ngạc, nhưng khẩu hình lại giống như đang nói ‘Thật bổ mắt’.

Mặt của Khúc Quân suýt chút nữa đỏ đến bốc khói.

“Anh… Anh không phải đi tìm Dung Chu sao? Mới đó mà đã xong rồi?”

“Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Dung Chu muốn anh gặp một người nhưng không phải là người cùng thế giới, có nói chuyện thêm cũng vô nghĩa.”

(Đạo bất đồng bất tương vi mưu: khác biệt giữa khát vọng, ý thức, tham vọng, sở thích vv thì không thể làm việc cùng nhau hay làm bạn với nhau).

Trần Linh trượt tới từ phía xa xa, vừa thấy Lăng Mặc liền nở nụ cười vui vẻ “Giáo sư Lăng! Sao thầy tới đây thế!”

“Tôi không đến thì trò định diễn đến khi nào?” Lăng Mặc nói.

Trần Linh sờ chóp mũi “Em chỉ là muốn biết người thầy thích trông như thế nào thôi mà! Người ta có đẹp trai hay không, tính cách có tốt không, là thông minh hay ngu ngốc! Những điều này rất quan trọng nhá!”

Khúc Quân bỗng nhiên hiểu ra “À— Con nhóc này thật ra là biết trượt patin rồi mà còn giả bộ như không biết há! Lăng Mặc, sao anh biết con bé này giả bộ hay vậy! Lúc nãy em vừa đi ngang qua, nó làm bộ như sắp ngã xuống, còn túm chặt quần của em nữa, suýt chút nữa là tuột quần người ta xuống rồi!”

Trần Linh liếc Khúc Quân “Tui đang khảo sát xem ông anh có biết thương hoa tiếc ngọc, phong độ lịch sự hay không thôi!”

“Một đứa nhóc như em mà phong độ lịch sự cái nỗi giề! Hơn nữa anh có phong độ lịch sự hay không thì chẳng liên quan méo gì đến nhóc!”

“Dĩ nhiên là liên quan đến tui rồi! Giáo sư Lăng là thầy tui, nếu người thầy thích không tốt thì đương nhiên tui phải can ngăn!”

“Ánh mắt của Lăng Mặc rất tốt!”

“Được rồi. Trần Linh Chi, tự chơi một mình đi, tôi dẫn Khúc Quân về.”

Lăng Mặc duỗi tay tới khoác lấy tay Khúc Quân rồi kéo người đi.

Khúc Quân vẫn còn khó chịu vì bị lừa gạt.

“Nói đến, Trần Linh Chi là ai vậy? Nhìn hùng hùng hổ hổ, nhưng trông cũng sáng dạ.”

“Con bé là con gái của giáo sư Trần, giáo viên hướng dẫn trực tiếp của anh hồi anh còn học ở đại học Q. Giáo sư Trần gần 50 tuổi mới có được mụn con, vì là con gái nên tương đối cưng chiều nhiều một chút. Nhưng bây giờ Trần Linh Chi cũng là một nghiên cứu sinh, thường hay tham gia một vài hạng mục nghiên cứu ở phòng nghiên cứu của anh. Anh là thầy của nó.”

Lấy Lăng Mặc làm gương, Khúc Quân cũng không kinh ngạc khi thấy thiếu niên thiếu nữ tuổi trẻ tài cao như Trần Linh Chi.

“A! Không trách khi con bé nhìn thấy anh liền không giả bộ nữa!” Khúc Quân nghĩ tới gì đó, húc cùi trỏ vào đối phương “Em biết nè, sau khi biết anh thích một thằng con trai như em mà không phải mỹ nữ gì, con nhóc kia thầm mến anh nên chắc ghen tị đây mà.”

“Em ngứa da?” Lăng Mặc nghiêng mặt sang, hơi hất cằm.

Rõ ràng là biểu tình nghiêm túc nhưng Khúc Quân thấy được ý cười trong mắt anh.

Điều này làm Khúc Quân không khỏi muốn nói đùa với anh một phen.

“Anh thích kiểu con gái như thế nào? Ý em là giả sử như anh chưa có gặp em.”

Khúc Quân thầm nghĩ chắc là Sở Ngưng, ưu nhã hào phóng, lại không có nhỏ nhen ích kỷ, hơn nữa chỉ số thông mình còn thuộc hàng top.

“Là câu đầu tiên em nói vừa nãy.”

“…Thích một thằng con trai như em…”

“Anh không thích con gái, anh chỉ muốn ở bên cạnh em.”

Khúc Quân cúi đầu xuống, trong lòng giống như có một tấn mật ong bất thình lình đổ ngập vào.

Khi bọn cậu đi ngang qua huấn luyện viên Lương, hắn tỏ ra cực kỳ khó chịu.

“Ông trời đúng là không có mắt mà!”

“Sao vậy?” Khúc Quân tò mò quay đầu lại hỏi hắn.

“Lăng Mặc nâng mi như nâng trứng, ngậm trong miệng thì lại sợ tan, rồi còn biết nói ngon ngọt dỗ mi vui vẻ nữa chứ! Nhưng còn Dung Chu thì sao! Ông đây nói chuyện yêu đương với hắn nhiều năm như vậy rồi, hắn đối xử không tốt với ta thì coi như xong đi, nhưng sao còn ép ta cai thuốc! Mi biết đường cai thuốc có cỡ nào khó ăn không hả!”

Khúc Quân không ngừng nháy mắt ra hiệu với huấn luyện viên Lương, nhưng bây giờ hắn chỉ có căm phẫn và căm phẫn.

“Mụ nó, mắt của mi có bệnh hả Khúc Quân! Tròng trắng sắp văng ra ngoài rồi kìa!”

Khúc Quân rất muốn che mắt mình lại, mà Lăng Mặc đứng bên cạnh bỗng lên tiếng “Dung Chu đang ở sau lưng ông.”

Huấn luyện viên Lương cảm giác từ cổ đến gót chân lạnh toát một đường, hắn chậm rãi xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy mặt than vạn năm của Dung Chu.

“Đi thôi.” Lăng Mặc nói bên tai Khúc Quân.

“A?”

“Em muốn nhìn lão Lương bị dạy dỗ?”

“Dĩ nhiên là muốn rồi. Nhưng em muốn nhìn hai người đó đánh lộn cơ.”

“Chuyện này quá khó khăn. Lão Lương tự biết bản thân không phải là đối thủ của Dung Chu, cho nên tới giờ ổng đâu có lấy trứng chọi đá đâu.”

“Em biết, ổng sẽ nằm trên đất giả chết.” Khúc Quân toét miệng cười.

Lăng Mặc và Khúc Quân rời khỏi quảng trường khu B, đi qua lối đi bộ.

Mỗi khi có nhân viên đi qua, đối phương luôn chào hỏi Lăng Mặc.

“Giáo sư Lăng.”

“Ừ.” Lăng Mặc khẽ gật đầu.

Khúc Quân có thể thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương, cậu chờ người ta đi rồi mới nhỏ giọng hỏi “Bình thường có người chào hỏi anh cũng đâu có phản ứng lại đâu?”

“Anh sẽ gật đầu đáp lại.”

Khúc Quân cạn lời “Bởi vậy, thấy anh chỉ ‘ừ’ nhẹ một tiếng mà người ta kinh ngạc như thấy người ngoài hành tinh í.”

“Không, anh muốn họ cảm thấy anh hiện đang rất đắc ý.”

Lăng Mặc bấm nút xuống của thang máy, cửa vừa mở liền kéo Khúc Quân đi vào, khi cửa đóng lại, cằm của Khúc Quân bị đối phương nâng lên, nụ hôn của Lăng Mặc đè xuống, môi lưỡi hòa quyện vào nhau không một kẽ hở làm Khúc Quân cơ hồ không thở nổi. Nhiệt độ cơ thể của Lăng Mặc tăng lên rất nhanh, Khúc Quân khẩn trương nhìn camera giám sát trong thang máy, khi thang máy dừng lại, cửa sắp mở thì Lăng Mặc mới thả cậu ra, nắm lấy vai cậu đi ra ngoài.

Bọn cậu trở về phòng, vừa đóng cửa lại Lăng Mặc liền kề sát miệng vào tai Khúc Quân nói “Anh muốn em.”

Hô hấp dồn dập của anh cũng đủ để mặt Khúc Quân nóng như thiêu cháy, vừa mới ôm lấy đối phương tỏ ý muốn trấn an một chút, nhưng không ngờ Lăng Mặc lại nghĩ đây chính là ‘đồng ý’, kết quả cậu trực tiếp bị đè lên cửa, đối với Khúc Quân mà nói đây là bất ngờ trên cả mọi bất ngờ.

Sau một trận giằng co thật lâu, Khúc Quân được Lăng Mặc ôm vào lòng, hai người nằm đắp chăn ở trên giường.

Khúc Quân không buồn ngủ chút nào, mặc dù trận giày vò vừa rồi làm Khúc Quân hoài nghi có phải Lăng Mặc lén tiêm chất thuốc giúp anh khỏe mạnh dai dẳng như người khổng lồ xanh không.

Khúc Quân cầm điện thoại chơi game, đầu gối lên cánh tay Lăng Mặc, còn anh thì để cằm lên đầu cậu, nhìn màn hình di động của cậu.

“Em sắp thua.” Lăng Mặc nói.

“Còn lâu.” Ngón tay của Khúc Quân tập trung di chuyển trên màn hình.

“Còn mười giây nữa là game over.”

“Còn lâu nhá!” Khúc Quân gấp đến nỗi lưng đầy mồ hôi, trong lòng cảm thấy tình huống trong game rất chi là mạo hiểm.

“Còn có năm giây, bốn… Ba… Hai…”

Lúc Lăng Mặc đếm đến ‘một’, Khúc Quân thật sự ngủm.

“Anh lợi hại thế thì mau tới a!” Khúc Quân liếc đối phương, cũng không tin Lăng Mặc lợi hại như vậy.

Không ngờ Lăng Mặc thật sự lấy điện thoại của Khúc Quân, trong tư thế ôm cậu vào lòng, ngón tay của anh linh hoạt di chuyển trên màn hình.

Khúc Quân trợn to hai mắt, nhìn Lăng Mặc một đường đánh bại quái vật thăng cấp, động tác chém nhanh gọn ghẽ như chém dưa hấu.

“Mụ nó, anh sao lại lợi hại thế! Có phải ngày nào anh cũng lén chơi game trong phòng nghiên cứu?”

“Tất nhiên là không.”

“Hay là anh đã phá đảo trò chơi này rồi?” Khúc Quân xoay người kinh ngạc nhìn Lăng Mặc.

“Hôm nay là lần đầu tiên anh chơi.”

“Thế sao anh chơi chuyên nghiệp vậy?”

“Lúc nãy nhìn em chơi học theo.” Lăng Mặc lãnh đạm nói.

“Anh chỉ nhìn em chơi một lát là biết?”

“Anh nhìn em chơi say mê hơn nửa tiếng.”

“A… Anh thật sự không phải là người mà! Em không muốn làm bạn với anh đâu!”

“Chúng ta vốn không phải là bạn.”

Lăng Mặc nói xong liền ném di động của Khúc Quân qua một bên, mắt thấy sắp rục rịch thêm lần nữa.

“Nè nè nè! Anh còn muốn tới nữa?”

“Lúc nãy em nói chuyện hà hơi vào cổ anh.”

“Thế thì sao?”

“Quyến rũ xong phải phụ trách.”

“Em không quyến rũ anh, chính trong đầu của anh toàn những thứ đen tối!”

“Tư tưởng của anh luôn trong sáng.”

Vì vậy Khúc Quân không thể không bị Lăng Mặc giày vò thêm một hiệp nữa, hơn nữa còn lâu ơi là lâu.

Lúc buồn ngủ díu mắt, Lăng Mặc ôm lấy Khúc Quân, nhẹ nhàng sờ đầu cậu.

“Ưm… Anh có phải lại lo lắng chuyện gì nữa à?” Khúc Quân mơ màng hỏi.

“Anh không muốn em làm anh hùng của bất kỳ ai, cũng không muốn trả giá bằng cả sinh mạng vì người khác, bao gồm cả anh.”

“Ừ.” Khúc Quân sờ tay Lăng Mặc một hồi rồi xoay người ôm lấy anh.

“Không được rời khỏi anh vì bất kỳ lí do nào, em là người duy nhất mà anh tâm tâm niệm niệm, có chết cũng không bao giờ buông tay.”

Mặc dù cơn buồn ngủ làm đầu óc Khúc Quân không còn tỉnh táo mấy, nhưng Khúc Quân lại cảm thấy trong lòng có cái gì đó đang lên men, cậu giống như đứa bé vùi đầu vào ngực Lăng Mặc.

Em sẽ không đi bất cứ đâu trừ phi nơi đó có anh.

Bình minh hôm sau, điện thoại của Lăng Mặc reo lên.

Lăng Mặc nhíu chặt mày, anh nhẹ nhàng rút tay ra khỏi dưới cổ Khúc Quân, nhưng cậu vốn cảnh giác nên lập tức tỉnh lại, một đôi mắt trong veo chăm chú nhìn Lăng Mặc.

“Sao vậy?”

“Không có gì. Phòng nghiên cứu có phát hiện mới, anh đi xem một chút.”

Khúc Quân nghi ngờ nhìn Lăng Mặc “Có thật không? Vậy dẫn em theo với. Ở đây chán lắm.”

Ngón tay của Lăng Mặc nhẹ nhàng vuốt ve trán cậu, trên môi nở nụ cười vừa thành thục vừa quyến rũ.

“Ngốc. Em đang nghi thần nghi quỷ gì đấy?”

Khúc Quân ngồi dậy vén chăn lên, mặc dù không biết quần áo vứt đi đâu rồi nhưng Khúc Quân chui vào chăn tìm được một bộ.

“Em muốn đi theo anh. Em nghe thấy giọng của Dung Chu trong điện thoại, nếu nghiên cứu của anh có tiến triển gì thì tiến sĩ Warren hoặc những người khác sẽ gọi cho anh.”

Lăng Mặc vừa mặc áo sơ mi vừa nhìn dáng vẻ nhanh chóng mặc quần áo của Khúc Quân, nhẹ giọng nói “Có phải em rất thích anh?”

“Đúng vậy.”

Khúc Quân trả lời rất thẳng thắn.

Dù sao thích Lăng Mặc là chuyện rất đáng kiêu ngạo, cậu không hề cảm thấy thẹn thùng gì cả.

“Được rồi, vậy cùng đi.”

Khi hai người vừa tới trước cửa, Tiểu Hằng và huấn luyện viên Lương đã chờ ở đó, Khúc Quân càng cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản.

Nhưng huấn luyện viên Lương và Tiểu Hằng không nói gì, Khúc Quân cũng không tiện hỏi, đứng đợi sau lưng bọn họ.

Khi bọn cậu đi vào phạm vi của sở nghiên cứu vi khuẩn, Khúc Quân liền bị ngăn lại.

“Vị tiên sinh này, do nguyên nhân không đủ quyền hạn nên anh chỉ có thể ngồi đợi trong phòng tiếp khách.” Đối phương nhìn Lăng Mặc “Giáo sư Lăng, xin lỗi.”

Lăng Mặc gật đầu rồi nói với Khúc Quân “Em ở đây chờ anh đi. Tiểu Hằng sẽ ở lại với em, nếu chán thì hai người có thể chơi game.”

“Thôi, em vẫn là giao Tiểu Hằng cho anh đi, hơn nữa còn có huấn luyện viên Lương, đủ một bàn ba người đấu địa chủ.” Khúc Quân cười.

Huấn luyện viên Lương suýt chút nữa phang một cú vào gáy Khúc Quân “Nhìn ta giống như sẽ chơi bài trong giờ làm việc sao?”

“Chẳng lẽ ông không có?” Khúc Quân nhếch mép nói.

Vì vậy vẫn là Tiểu Hằng đi theo Lăng Mặc.

Huấn luyện Lương giỏi che giấu tâm tư, nhưng còn Tiểu Hằng thì lại cực kỳ căng thẳng, Khúc Quân biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.

Từng lớp cửa kiên cố được mở ra, Lăng Mặc cuối cùng cũng đi vào được phòng nghiên cứu của mình, anh nhìn thấy tất cả nghiên cứu viên đều giơ hai tay lên đầu đứng sát vào tường, màn hình máy tính đều đồng loạt đen thui, Trần Linh Chi trắng bệch cả mặt đứng ở đó, trên tay cầm bọc bánh quy đang đút cho một người, một khẩu súng đang chỉa vào đầu cô bé.

Người cầm súng không ai khác chính là Sơ Uẩn Thừa.

Khi hắn nhìn thấy Lăng Mặc liền lộ ra biểu tình phách lối.

“Giáo sư Lăng, chúng tôi đợi anh thật lâu.”

Trần Linh Chi vừa thấy Lăng Mặc liền lo lắng nói “Giáo sư Lăng! Sao thầy lại tới đây?”

“Tôi không tới thì hắn sẽ bắn kẹo đồng vào đầu trò.”

Lăng Mặc dửng dưng kéo ghế xoay bên cạnh ngồi xuống, nhìn Sơ Uẩn Thừa nói “Đồng bọn của anh là ai?”

“Đồng bọn? Tại sao anh lại nghĩ tôi có đồng bọn?” Sơ Uẩn Thừa buồn cười hỏi.

“Hai tay anh đều bị còng trong một không gian kín. Nơi này cần có quyền hạn mới được đi qua, nhưng anh lại xuất hiện trong phòng nghiên cứu vi khuẩn cao cấp nhất, nếu không có ai giúp anh thì làm sao anh vào đây được?”

“Ha ha ha ha!” Sơ Uẩn Thừa phá lên cười càn rỡ, làm họng súng thỉnh thoảng đập vào trán Trần Linh Chi, cô bé cắn chặt răng cố kiềm nén cơn sợ hãi của mình.

“Anh quên tôi chính là cao thủ hacker sao? Anh cho là tôi điều khiển đạn Nano chỉ để nổ tung sở nghiên cứu của anh? Tôi cũng không ngây thơ như vậy! Tôi chính là để các người theo dõi ngược lại để tìm ra tôi và mang tôi tới đây!” Ánh mắt của Sơ Uẩn Thừa tràn ngập vẻ tự phụ “Không phải các người nghĩ tôi không bằng Lý Khiêm sao? Có phải hắn rất đắc ý vì đã hack được vào hệ thống điều khiển của đạn Nano? Đó là tôi cố ý!”

“Sau đó thì sao? Anh làm sao có thể chạy thoát khỏi căn phòng kia?” Lăng Mặc lại hỏi.

Nhắc tới chuyện này, Sơ Uẩn Thừa tràn đầy kiêu ngạo.

“Các người không phải nghiên cứu rất vui vẻ à? Các người lợi dụng bột than chì để hủy diệt đạn Nano của tôi, lại không nghĩ là trong đó có con chip hoàn hảo, hơn nữa đã sớm được tôi cấy virus vào, khi các người muốn nghiên cứu hệ thống điều khiển đạn Nano của tôi thì cũng là lúc virus sẽ xâm nhập vào máy tính của các người! Bây giờ hệ thống máy móc của các người đã bị nhiễm virus của tôi hết rồi, ngay cả tên Lý Khiêm được các người tôn xưng là ‘Vị vua không ngai trong giới hacker’ kia cũng khó mà phát hiện ra được! Tôi đã lập trình sẵn chương trình cho nó, chỉ cần đến giờ là nó sẽ tự động mở khóa cho tôi!”

Sơ Uẩn Thừa nhìn Lăng Mặc, khi hắn phát hiện trong đôi mắt này không có bất kỳ cảm xúc gì thì càng ngày càng trở nên nóng nảy.

“Sao anh còn chưa hối hận! Anh nói với tôi cái gì mà giới hạn, cái gì vượt qua, nhưng tôi giờ đã cầm súng đi đến trước mặt anh, là tôi vượt qua sức tưởng tượng của anh!”

Hắn càng kích động càng làm các nghiên cứu viên trong khẩn trương thêm, Trần Linh Chi bị súng chỉa vào đầu sắp đứng không vững, bánh quy rơi rải đầy đất.

Sơ Uẩn Thừa bỗng nhiên nổ súng, đạn sượt qua vai của Trần Linh Chi, làm cô bé suýt rớt nước mắt.

“Tao có kêu mày làm rơi bánh quy xuống đất sao! Tao còn muốn ăn! Còn muốn ăn!”

Lúc này Lăng Mặc lại lên tiếng “Như vậy thì làm sao anh đến đây được?”

“Bởi vì tôi đã hack vào hệ thống của các người. Không phải Lý Khiêm rất đắc ý với hệ thống— phân biệt quyền hạn và kết cấu chặt chẽ của hắn sao? Tôi liền phá nát tất cả! Còn tự cấp cho mình quyền hạn cao nhất, tôi lấy quyền hạn của Tống Trí thế vào chỗ của mình! Cho nên tôi mới đến đây được, Lăng Mặc!”

“Vậy còn súng? Súng của anh từ đâu ra?” Lăng Mặc nhìn hắn, đáy mắt không có chút sợ hãi nào, sự bình tĩnh của anh làm Trần Chi Linh cũng dần tỉnh táo lại.

“Không sai, súng của anh không phải do tập đoàn Cự Lực chúng tôi phân phát, súng của chúng tôi không có đạn, đều thống nhất là súng điện ly.” Dung Chu luôn đứng canh giữ nơi đó bỗng lên tiếng.

“Ha ha ha ha! Các người đoán xem tôi làm thế nào để đem khẩu súng này vào? Các người quá tự tin với nghiên cứu của mình, cho là không có điểm yếu nào dễ tấn công! Bởi vậy thứ súng điện ly gì đó không thể nào xài được nữa rồi! Hơn nữa khi các người sạc điện, tôi cố ý để hệ thống phóng điện giật ngất bọn họ! Giờ các người ai mà có súng thì xem thử coi có không phóng điện được hay không?”

Khi Sơ Uẩn Thừa nói những lời này, Tiểu Hằng nâng súng điện trong tay mình lên, Sơ Uẩn Thừa chỉ cười trừ, Tiểu Hằng bóp cò thì không thấy súng điện hoạt động.

“Anh muốn làm gì đây? Dùng súng chỉa vào học sinh của tôi là muốn uy hiếp tôi cái gì? Nếu là muốn uy hiếp tôi đi theo anh đến gặp West, nơi này canh gác cẩn mật, súng anh dùng hết đạn rồi nhưng chưa chắc đã rời đi được. Còn nếu muốn giết tôi thì hợp tác giữa anh và West hoàn toàn chấm dứt.” Lăng Mặc nói.

“Tôi muốn huyết thanh. Tôi biết rõ các người đã nghiên cứu ra được huyết thanh có thể giúp con người tự chữa lành nhanh chóng!”

“Cho nên anh không phải tới đây là vì giúp West, anh là đang lợi dụng tài nguyên của West. Tôi đã xem qua hồ sơ cá nhân của anh, anh đang bị ung thư bạch cầu, anh cảm thấy loại huyết thanh này có thể cứu mình.” Lăng Mặc nói.

“Ha ha ha ha! Có phải anh cảm thấy mình đã nhìn thấu được tôi? Không sao! Tôi chỉ cần loại huyết thanh đó, tôi còn biết chỉ có quyền hạn của anh và Warren kết hợp lại thì mới có thể lấy huyết thanh từ trong kho hàng mẫu ra!”

Lăng Mặc nhìn Warren, anh ta chậm rãi đứng lên, cùng với Lăng Mặc quét nhãn cầu, check vân tay, một bình chất lỏng xin xắn chậm rãi được tự động đưa ra khỏi kho hàng mẫu.

Lăng Mặc đeo bao tay vào lấy nó ra, nó tản mát ra màu vàng sáng bóng dưới ánh đèn, tựa như kim loại vàng được nung chảy.

“Bỏ nó vào trong ống tiêm!” Sơ Uẩn Thừa nói.

Tiểu Hằng muốn tiến lên nhưng bị Dung Chu cản lại.

“Không nên qua đó. Một khi hắn kích động sẽ làm tổn thương Trần Linh Chi. Linh Chi là con gái duy nhất của giáo sư Trần, chúng ta không thể để con bé xảy ra chuyện được.”

Lăng Mặc rất bình tĩnh dùng ống tiêm hút chất lỏng lên.

Ánh mắt Sơ Uẩn Thừa sáng rực, tựa như nhìn thấy kho báu vậy.

Nhưng hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với Lăng Mặc “Tiêm nó vào người của tiến sĩ Warren trước!”

Warren hơi khựng lại nhưng lập tức không hề do dự xắn tay áo lên “Tới đi.”

Nhưng tay của anh ta khẽ run rẩy, bởi vì anh ta biết rõ hậu quả khi tiêm chất lỏng này vào trong người, nhưng nếu anh ta có bất kỳ do dự nào thì Trần Linh Chi sẽ gặp nguy hiểm.

Lăng Mặc nhìn Warren, anh ta liền gật đầu.

Khi mũi kim lạnh băng chạm vào da Warren, Lăng Mặc lại lên tiếng.

“Anh nhất định phải tiêm nó vào người tiến sĩ Warren? Hàng mẫu rất trân quý, bởi vì vi khuẩn tái tạo đã được chúng tôi bồi dưỡng tốt. Một khi đã bị tiêu hao thì lượng vi khuẩn sẽ không đủ, từ đó ảnh hưởng đến khả năng tái tạo.” Lăng Mặc nhìn Sơ Uẩn Thừa nói.

“Tôi xem đây cũng không phải là hàng mẫu chân chính?”

“Nếu anh kiên quyết như vậy thì tôi nghĩ tiến sĩ Warren cũng sẽ tận dụng cơ hội tiêm ngay hàng mẫu quý giá này vào người mình.”

Lăng Mặc nói xong liền đâm kim vào da của Warren, mắt thấy chất thuốc sắp được tiêm vào, Sơ Uẩn Thừa chợt la lên “Khoan đã!”

Lăng Mặc dừng lại nhìn Sơ Uẩn Thừa.

“Nhổ bỏ đầu kim kia đi, ném đầu kim mới và ống tiêm qua đây!” Sơ Uẩn Thừa cao giọng nói.

Khi đầu kim rời khỏi da Warren, trên mặt mọi người vẫn căng thẳng như cũ, cho đến khi Lăng Mặc ném đầu kim mới và ống tiêm qua.

Sơ Uẩn Thừa giơ tay chụp lấy, sau đó đưa cho Trần Linh Chi bên cạnh “Mau tiêm cho tao!”

Trần Linh Chi run rẩy cầm ống tiêm.

Cô bé còn nhỏ tuổi, căn bản không có kinh nghiêm trên phương diện này, hơn nữa cô bé toàn được tiêm cho chứ chưa bao giờ tiêm cho người khác cả.

Sơ Uẩn Thừa suy nghĩ một chút liền hiểu ra, hắn chỉ tiến sĩ Warren nói “Anh— Tới đây cho tôi!”

Tiến sĩ Warren lập tức biết ý đồ của đối phương, trong tất cả mọi người ở đây, trừ Trần Linh Chi ra, anh ta vừa là một thư sinh trói gà không chặt vừa là thành viên quan trọng của phòng nghiên cứu, hoàn toàn là một con tin có giá trị.

“Tôi sẽ đi qua ngay bây giờ, anh không được làm tổn thương cô bé.” Warren giơ cao hai tay từ từ đi tới, mỗi bước đi tựa như dẫm lên kim châm.

Trần Linh Chi bị đẩy đến chỗ cách Dung Chu khoảng một cánh tay, đối phương lập tức kéo Trần Linh Chi ôm vào lòng, cô bé nhỏ tuổi này cuối cùng không nhịn được rớt nước mắt.

Đầu của Warren bị họng súng chỉa vào, nhưng Sơ Uẩn Thừa không vội vàng để tiến sĩ Warren tiêm ngay cho mình mà là cùng anh ta đi về phía cửa.

===Hết chương 85===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 85.

Lăng Mặc: Em đang làm gì đó?

Khúc Quân: Đào rễ cây, nghe nói lão Lương chôn tiền tiết kiệm của ổng ở đây.

Lăng Mặc: Tiền em đâu?

Khúc Quân: Còn đang trả nợ cho phòng ở nè! Không phải bị nổ tanh bành đó sao! Lại còn là phòng ở lâu năm nữa chứ! Tui đào! Tui đào! Tui đào đào đào!

Lăng Mặc: Cho em.

Khúc Quân: Sao lắm thẻ thế?

Lăng Mặc: Về sau tiền của anh là của em. Đừng đi đào lão Lương nữa, ổng đã rất đáng thương rồi.

Khúc Quân: Làm thế nào giải buồn, chính là một đêm trở thành tỷ phú há há!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện