“Hay là cậu muốn về lại sa mạc ăn cát phơi nắng?”

Khúc Quân há miệng muốn nói, bỗng một tiếng nói hơi lạnh truyền tới.

“Đối với cậu ta mà nói, có lẽ ăn cát nằm phơi nắng an toàn hơn nhiệm vụ bảo vệ tôi 24/24.”

Là Lăng Mặc.

Trên người anh luôn mặc một bộ vest thẳng thớm, vai rộng eo thon, khí chất nghiêm cẩn lơ đãng toát ra làm Khúc Quân phải nuốt nước miếng.

“Tôi sợ anh yêu cầu quá cao thôi.” Khúc Quân vội vàng trả lời.

“Bởi vì cậu không tôn trọng tôi.” Lăng Mặc đáp.

Anh đi tới, Khúc Quân thấy trên mu bàn tay anh có quấn băng vải, cảm thấy đau lòng.

“A…” Khúc Quân ngây ngốc nhìn đối phương với vẻ mặt vô tội.

Tiểu gia không tôn trọng anh khi nào chứ? Hay là còn thiếu điều bưng anh lên bàn thờ cúng? “Tới giờ cậu vẫn không nghiêm túc gọi tôi một tiếng ‘sư huynh’.”

Biểu tình của Lăng Mặc giống như đang thuyết trình trên giảng đường vậy, Khúc Quân ngẩng đầu nhìn Dung Chu, Dung Chu căn bản không quan tâm cậu kêu Lăng Mặc là gì, Khúc Quân bỗng cảm thấy sao cái giường bệnh này nóng dữ thế?

“Sư huynh gì chứ, nghe kiểu cách quá…” Khúc Quân nói.

“Tôi không thấy vậy.” Lăng Mặc đáp.

Nhưng trong giây phút này, Khúc Quân có thể nhìn thấy ý cười châm chọc lóe lên trong mắt Lăng Mặc, người này giả vờ đứng đắn trêu ghẹo mình nè!

Nhưng Khúc Quân cũng hiểu rõ, có thể được một người như Lăng Mặc chọc ghẹo tức là cậu đã đạt được sự tín nhiệm của anh!

Khúc Quân,mi làm tốt lắm!

Đốt một ngọn nến cho bản thân nào!

…Nhầm, cho mình một cái like nào!

“Cứ vậy đi. Khúc Quân, khoảng thời gian này cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt. Cậu chắc là biết giáo sư Lăng quan trọng đến chừng nào rồi. Hy vọng cậu có thể chú ý thật kỹ, hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này.”

“Đã biết.” Khúc Quân cũng nghiêm túc nhìn Dung Chu đáp.

Khi Dung Chu rời đi, Khúc Quân suýt chút nữa ôm gối lăn lộn trên giường, chỉ mong mình có thể lập tức khỏe lại.

Nhưng cậu vừa xoay người thì thấy Lăng Mặc hai tay đút túi đứng ở đầu giường nhìn cậu.

Khúc Quân lập tức bất động.

“Tôi phát hiện cậu đặc biệt thích nhìn lén tôi.”

Nét mặt và giọng nói của Lăng Mặc khiến người nghe không hiểu lúc này anh mang tâm tình gì để nói ra những lời đó.

Trái tim bé nhỏ của Khúc Quân bị đâm khẽ một cái, cậu lập tức gân cổ cãi “Anh không nhìn lén tôi thì sao biết tôi nhìn lén anh?”

“Mỗi lần tôi quang mình chính đại nhìn cậu đều thấy cậu dời tầm mắt trông rất đáng nghi.”

“Anh là nhà khoa học, đã là nhà khoa học thì không nên dựa vào phỏng đoán mà nói.” Khúc Quân đáp.

Đừng khẩn trương, càng không được lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng, Khúc Quân luôn cảm thấy chỉ cần bị Lăng Mặc tóm được cái đuôi nhỏ là sẽ bị người này lâu lâu đùa giỡn nắm kéo một cái.

Hơn nữa tiểu gia nhìn anh là vì tiểu gia để ý anh!

Trừ phi anh cũng vừa ý tiểu gia, nếu không tiểu gia tuyệt đối sẽ không cho anh đùa giỡn đâu.

“Cậu nhất định là không biết, tất cả định luật và lý luận đều xuất phát từ phỏng đoán.”

Lăng Mặc đi tới, nâng cổ tay xinh đẹp lên lật coi bảng truyền nước biển của Khúc Quân “Bác sĩ cho cậu ba ngày truyền nước biển, cậu sẽ xuất viện sớm thôi.”

“Nhưng kỳ nghỉ của tôi còn tới tận 24 ngày.” Khúc Quân nói.

Tay của Lăng Mặc chống lên đầu giường, rủ mắt nhìn Khúc Quân, nhàn nhạt mở miệng “Cậu có thể đi theo tôi trong các ngày nghỉ còn lại— Ít nhất cậu sẽ không nhập viện vì ngộ độc thực phẩm.”

Khúc Quân nghiêng mặt sang nhìn thấy chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay của Lăng Mặc, lập tức sửng sốt.

Cậu đã từng thấy chiếc đồng hồ này ở trong mộng.

Theo lý mà nói, cậu không quen biết Lăng Mặc, tại sao đồng hồ đeo tay của Lăng Mặc lại xuất hiện trong giấc mơ của cậu, hơn nữa còn nhau như đúc?

“Anh… Sao anh lại đeo đồng hồ điện tử?”

Khúc Quân ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đôi mắt của hai người chạm vào nhau, cậu cảm giác tư tưởng của đối phương vọt thẳng vào mắt của mình, nhanh chóng lấp đầy toàn bộ tế bào trong người cậu.

“Tại sao tôi không thể đeo đồng hồ điện tử?”

“Bởi vì… Với tính cách và địa vị xã hội của anh bây giờ, lẽ ra nên đeo đồng hồ cao cấp của Thụy Sĩ mới phải…”

“Đây là món quà của người bạn thân nhất thời cấp ba đã tặng cho tôi.”

Lăng Mặc đứng thẳng người, ngón tay miết mặt kính đồng hồ.

“Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Lăng Mặc nói xong liền rời đi.

Còn Khúc Quân thì sững người tại chỗ, bây giờ cậu rốt cuộc đã tỉnh mộng chưa, hay là vẫn còn ở trong mộng?

Khúc Quân lấy điện thoại di động vào trang web bán hàng online đặt mua một chậu hoa hướng dương màu đỏ, gửi về nhà trọ của mình.

Cậu thở dài một hơi…

Trong mấy ngày nằm ở bệnh viện, ngoại trừ huấn luyện viên Lương mất nết thỉnh thoảng gọi điện quấy rầy ra, cậu không gặp lại Lăng Mặc.

Khúc Quân cực kỳ mất hứng, bày đẹc bắt bẻ nói cậu không gọi người ta một tiếng “sư huynh”, kết quả thì sao, sư đệ nằm viện, ngay cả một cú điện thoại cũng chẳng có.

Ngày cuối cùng truyền nước biển, Khúc Quân cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn nên quyết định xuất viện.

Bây giờ cậu chỉ muốn về nhà nấu một tô mì ăn liền thơm phức, sau đó lên mạng chơi game trực tuyến, muốn ngược chết tên bữa hổm đánh bại cậu.

Cậu vừa mới nhét đống đồ cá nhân linh tinh của mình vào cái túi bảo vệ môi trường của ông chú giường bên để lại, lập tức nghe thấy một giọng nói lạnh băng nhưng trong trẻo vang lên.

“Quả nhiên cậu không sống được.”

Khúc Quân ngẩng đầu lên thấy bóng người của Lăng Mặc, cùng với cô y tá đẩy xe thuốc đi ngang qua nhưng dừng lại nhìn chằm chằm sau lưng Lăng Mặc.

Khúc Quân đặc biệt hiểu được tâm tình của cô y tá, nếu như là cậu đi sau lưng của Lăng Mặc thì cũng sẽ không nhịn được mà nhìn chăm chú vào cái gáy của anh.

“Lăng… Mặc.” Khúc Quân do dự khá lâu, không biết nên kêu giáo sư Lăng hay Lăng sư huynh? Nhưng cậu vẫn không thể thốt ra ba chữ Lăng sư huynh được.

Nếu cậu gọi là ‘Lăng sư huynh’ thì cảm thấy mình  giống như ‘tiểu sư muội’ trong cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp ba xu.

Mấu chốt là ‘tiểu sư muội’ không bao giờ có kết cục tốt, giống như cái cô Nhạc Linh San.

(Nhân vật Nhạc Linh San trong phim Tiếu ngạo giang hồ)

“Anh… Sao anh lại đến đây?”

“Tới đón cậu. Những ngày kế tiếp tôi cần cậu bảo vệ, cho nên tôi sẽ bày tỏ thành ý tương ứng.” Giọng điệu của Lăng Mặc mang theo sự khách quan.

Giọng điệu khách quan này làm cho Khúc Quân cảm thấy mình không gọi Lăng Mặc là ‘Lăng sư huynh’ nên khoảng cách thân mật lập tức bị kéo giãn ra.

Khúc Quân xách bọc đồ bỏ vào cốp xe sau rồi ngồi vào bên cạnh Lăng Mặc.

Lăng Mặc đưa cho cậu một bìa hồ sơ “Đây là lịch trình trong một tháng của tôi. Cậu nhìn sơ qua đi.”

Khúc Quân mở ra nhìn, bỗng nhiên biết nguyên nhân tại sao Dung Chu phải bắt cậu tới bảo vệ Lăng Mặc.

Đại hội nghiên cứu thảo luận cái gì?

Mở buổi họp mặt hỏi đáp trao đổi với hàng ngàn người cái gì?

Hơn nữa Lăng Mặc có ba sở nghiên cứu khác nhau, mỗi tuần phải đi qua một chỗ, tính lưu động lớn như vậy…

“Mục đích của bọn ‘Hắc Tước’ kia là muốn mạng của anh hay là anh?” Khúc Quân cầm tờ giấy hỏi.

“Xác suất muốn tôi cao hơn muốn mạng của tôi.” Lăng Mặc đáp.

Khúc Quân thở ra một hơi, giống như buổi họp mặt giao lưu với trăm ngàn người này vậy, thật sự đúng là một địa điểm ám sát hoàn mỹ. Một tay bắn tỉa là có thể giải quyết gọn lẹ, hoàn toàn khó lòng phòng bị. Còn đại hội nghiên cứu gì gì đó nữa, người của ‘Hắc Tước’ chỉ cần giả trang thành một vị học giả, kèm thêm một khẩu súng giấu trong tay áo là có thể dễ dàng giết chết Lăng Mặc.

Nhưng cũng may… Mục tiêu của bọn chúng không phải là mạng sống của Lăng Mặc.

“Nói thật, tôi có phải là người có thể bảo toàn mạng sống của anh trong số những người dưới trướng của Dung Chu?” Khúc Quân nhíu mày hỏi.

Cậu phản ứng nhanh nhẹn, sức quan sát mạnh. Còn một điểm quan trọng nhất là…”

“Là gì?”

“Lúc ở trong đường hầm, cậu một mực núp phía sau ghế, chờ người của Hắc Tước bắt tôi đi rồi, cậu có thể đi ra mà không bị giết. Nhưng rõ ràng là cậu không làm vậy, cậu lựa chọn mạo hiểm tính mạng để bảo vệ tôi. Do đó tôi tin tưởng cậu.”

Khi Lăng Mặc nói những lời này, giọng điệu của anh vẫn bình thản không chút gợn sóng nào, nhưng lại càng giống như luồng nước cực nóng ẩn nấp sâu trong giếng.

Khúc Quân bất đắc dĩ thầm nghĩ trong đầu, thật ra Lăng Mặc cũng có thể trở thành một nhà thuyết khách tài ba nha!

Lăng Mặc đậu xe ngoài cổng khu nhà trọ, sau đó mở cửa xe đi ra.

“Ể? Anh xuống xe làm gì?”

“Đi lên thu dọn hành lý với cậu, mặc dù tôi không cho là cậu có gì đáng giá để dọn dẹp.” Lăng Mặc nói.

Khúc Quân nuốt nước miếng.

Cậu tin chắc lần trước Lăng Mặc đi vào phòng trọ của mình, anh rất muốn mặc quần áo bảo hộ và bình xịt diệt khuẩn.

Cậu và Lăng Mặc vào trong thang máy, lúc tới trước cửa nhà có thấy một bưu kiện có ghi ‘Hoa hướng dương (chú thích: màu đỏ) đặt ở đó.

Khúc Quân quyết định việc đầu tiên sẽ làm khi vào nhà là xé bưu kiện ra, xem có phải là hoa hướng dương màu đỏ không.

Khúc Quân lấy chìa khóa ra, nhưng loay hoay một hồi, cậu liền dừng lại.

“Sao vậy?” Lăng Mặc đứng sau lưng cậu hỏi.

“Khóa có hơi nặng, có lẽ bên trong bị đồ đè.” Khúc Quân đưa tay đặt lên ngực Lăng Mặc, đẩy người ra sau lưng mình.

Khúc Quân nghiêng đầu nói với Lăng Mặc “Anh giúp tôi tháo dây  quần ngủ ra.”

“Quần ngủ của cậu chưa thay mấy ngày rồi.” Lăng Mặc nói.

Anh ám chỉ chê cái quần ngủ bẩn thỉu của Khúc Quân.

Khúc Quân liếc đối phương, đặt gói bưu kiện xuống đất, sau đó tự mình ra tay, một chân đạp quần ngủ, ngồi chồm hổm xuống đất rút dây quần ra.

Lăng Mặc biết Khúc Quân muốn làm gì, anh lui từng bước ra sau, nhìn Khúc Quân.

Khúc Quân nhìn Lăng Mặc tỏ thái độ ‘Chúc bạn toàn thây’, trong lòng rất chi là mất mác, nhưng cậu vẫn tiếp tục công việc, xỏ dây lưng  quần qua chìa khóa rồi cột lại, sau đó đi tới cắm vào lỗ khóa, dùng sức kéo một cái, khi cánh cửa vừa mở ra, kéo theo đó một luồng sức mạnh xông thẳng ra ngoài, ngay cả bức tường cũng xuất hiện vô số vết nứt như mạng nhện, Khúc Quân bị sức mạnh kia đẩy ra ngoài, một tảng xi măng trên trần nhà rớt xuống làm bụi mù bay tung tóe, cậu khom người ho sặc sụa.

Cả nóc nhà cũng rung chuyển theo.

May là hôm nay là ngày giữa tuần, phần lớn mọi người đều đã đi làm hết, nếu không… Vạ lây người vô tội rồi!

Khúc Quân ho khan, trong không khí còn bụi mù mịt, lỗ tai ong ong, đầu óc quay cuồng như muốn rớt ra ngoài.

“Cậu không sao chứ?” Lăng Mặc vẫn đứng im ở đằng xa, nghiêng mặt phủi bụi trên vai mình.

Khúc Quân thấy thế càng tức giận.

“Tui chết rồi! Anh tự chơi mình ên đi!”

Lăng Mặc đi tới đứng trước cửa nhà tan hoang của Khúc Quân “Ừ, quả thật cậu không cần thu dọn hành lý nữa.”

Khúc Quân vừa ngước mắt lên thì liền thấy nhà mình nổ tung tanh bành…

Trong nhà y như một bãi chiến trường, kèm theo mùi khét đậm đà bay ra.

“Đi thôi. Để nơi này cho Dung Chu đến xử lý.”

Khúc Quân đứng im tại chỗ, nước mắt rưng rưng chực trào chảy xuống.

Tất cả đều là vốn liếng cậu dành dụm cả đời đó trời, còn chưa trả góp xong đâu!

Lăng Mặc nghiêng mặt sang nhìn bóng lưng của Khúc Quân, nói “Nếu như năm nay tôi và cậu vẫn chưa chết, tôi sẽ cho cậu một gian phòng tốt hơn.”

“Thật?” Khúc Quân quay đầu lại hỏi.

Trong chớp mắt cả người như được bơm máu sống lại, dồi dào tinh lực tiếp tục phấn đấu.

“Ừ.”

“Cũng đúng! Chuyện này chắc chắn là đám người Hắc Tước trả thù tôi vì đã cứu anh, nếu không phòng trọ của tôi sẽ không bị nổ tung như vậy, đúng là anh nên đền tôi một căn phòng tiện nghi hơn!”

“Cậu thật biết tự dát vàng lên mặt mình.”

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đi cửa hàng bách hóa.”

“Đi cửa hàng bách hóa?”

“Cả người cậu từ trên xuống dưới còn có cái gì xài được?” Lăng Mặc hất hàm.

Khúc Quân nhìn lại mình thì thấy đúng kiểu ‘Tứ cố vô thân’.

“Úi quên! Hoa hướng dương của tôi!”

Khúc Quân ngồi xổm xuống đất, vấn đề là ngay cả một mảnh xác nhỏ của gói bưu kiện kia đều không tìm được!

“Cậu thích hoa hướng dương?”

“…Coi là vậy đi.”

Tiểu gia thích hoa hướng dương không phải là vì nằm mơ thấy anh thích đó sao?

“Rất hợp với cậu, cho một chút ánh sáng mặt trời liền nở rộ, cho một chút nước mưa liền sống lại.”

Lăng Mặc nói xong liền xoay người đi đến lối an toàn.

“Chờ với! Tôi phải bảo vệ anh! Lỡ như có người phục kích ở lối an toàn thì mần sao!”

Dung Chu nhanh chóng xử lý mọi chuyện này, trên di động của Khúc Quân phát ra tin tức nhà trọ nào đó ở thành phố bị nổ tung vì khí gas, nhưng không có tin tức nào nhắc đến chủ nhân nhà trọ.

Khúc Quân đang lướt điện thoại, cũng cảm giác được Lăng Mặc cầm quần áo ướm thử trên người cậu hết bộ này đến bộ khác, khi cậu ngẩng đầu lên thì thấy anh đã quẹt thẻ tính tiền.

Hơn nữa còn có một đống túi quần áo xếp hàng ngay trước mặt Khúc Quân.

“Đi thôi, tôi dẫn cậu đến chỗ ở và phòng nghiên cứu của tôi.”

Khúc Quân nhìn hàng túi giấy ngay ngắn kia, cảm thấy một mình xách đi nhiêu đó quả thực không khả thi chút nào.

Lăng Mặc đi tới cửa bỗng quay đầu lại nói “Vừa rồi tôi đã gọi công ty giặt khô tới lấy chỗ quần áo kia đi, tám giờ tối nay sẽ đưa đến chỗ tôi.”

Khúc Quân sờ sờ gáy, giáo sư Lăng chính là giáo sư Lăng nha, giặt khô hân hạnh phục vụ tận cửa!

Lăng Mặc có một phòng nghiên độc lập ở ngoại ô, nơi này được canh gác vô cùng nghiêm ngặt, quân sự hóa quản lý, Lăng Mặc dẫn Khúc Quân đến địa phương chuyên biệt, cầm hồ sơ của trụ sở chính tập đoàn Cự Lực đến bộ phận chuyên thu thập thông tin sinh học, sau khi tiến hành kiểm tra sức khỏe, lấy được vân mắt, vân tay, khuôn mặt, giọng nói, tiếp theo cấp thẻ công tác cho Khúc Quân cùng với nhân viên hướng dẫn.

Phòng nghiên cứu vi khuẩn cũng là nơi chuyên biệt, càng được canh giữ sâm nghiêm hơn.

Lúc Lăng Mặc tiến hành nghiên cứu vi khuẩn thì Khúc Quân không thể đi theo anh được, chỉ khi Lăng Mặc đi ra ngoài mới có thể đi với khúc Quân.

“Tôi nghỉ ngơi ở đâu?”

“Cậu ở với tôi.” Lăng Mặc đáp.

Khúc Quân xém nữa bị sặc.

“Anh… Anh mà chịu ở cùng với tôi á?”

“Chẳng lẽ cậu thích đứng canh gác trước cửa phòng tôi hơn?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện