“Tao… Tao lấy tiền của mày hồi nào? Mày nói xạo!”
“Tớ không có! Trên tờ tiền còn ghi tên của tớ kia kìa! Cậu lấy tiền tớ, chắc chắn nó ở trong túi cậu!”
“Tao không có! Tao vốn đâu có lấy tiền của mày đâu!” Lý Viễn Hàng tức giận muốn tiến tới đánh Khúc Quân thì bị thầy thể dục giữ lại.
“Lý Viễn Hàng, rốt cuộc tiền của Mạc Tiểu Bắc có trong túi của em hay không?”
Lý Viễn Hàng sửng sốt, lập tức che túi của mình lại.
Trong lúc cậu ta và Khúc Quân đang đánh nhau, Khúc Quân bị cậu ta đánh ngã ra đất, hai mươi đồng trong túi cứ thế rớt ra ngoài. Lý Viễn Hàng thầm nghĩ thằng béo này dám đánh mình nên lấy tiền của nó luôn, vì vậy nhân lúc Khúc Quân lồm cồm bò dậy không chú ý, cậu ta nhanh chóng nhặt tiền lên nhét vào túi mình.
“Lý Viễn Hàng, trong túi của em có tiền của Mạc Tiểu Bắc không?” Thầy thể dục mới thấy vẻ mặt của cậu ta hồi nãy còn đáng thương oan ức, nhưng bỗng nhiên lại thay đổi sắc mặt khiến thầy nổi lên sự nghi ngờ.
“Không… Không phải…” Tim của Lý Viễn Hàng đập bang bang trong ngực “Trong túi của em… Chính là tiền của em mà…”
Khúc Quân thầm hừ hừ trong lòng, tên nhóc Lý Viễn Hàng này mặc dù không có làm chuyện gì xấu xa nhưng toàn thích chạy khắp nơi đâm chọt thị phi.
“Trên tiền của em có viết tên của em… Cô Đinh dặn chúng em là lúc nộp học phí nhớ viết tên của mình bằng bút chì lên tiền cho khỏi bị nhầm.” Khúc Quân đáng thương nói.
Thầy thể dục nói “Thế thì dễ thôi, chỉ cần lấy tiền ra coi có tên Mạc Tiểu Bắc không là được.”
Cô Hoàng nhìn Lý Viễn Hàng nhưng cậu ta lại không nhúc nhích.
“Lý Viễn Hàng, không có ai muốn bị người khác lấy tiền, em cũng vậy, em cũng đâu muốn bị người khác lấy tiền của mình đâu, phải không? Hay là em muốn cô gọi điện mời phụ huynh đến?”
Đôi mắt của Lý Viễn Hàng lập tức đỏ lên, cậu ta cảm thấy mình bị oan uổng. Cậu ta lại ngu ngốc lọt vào cái bẫy đã được bày sẵn của thằng mập chết bầm này, chính nó cố ý làm rớt tiền ra ngoài để dụ cậu ta lấy! “Em không có lấy tiền của nó! Tiền nó tự rơi ra ngoài…”
Lý Viễn Hàng lấy tiền ra đưa cho cô Hoàng.
Cô Hoàng mở sấp tiền ra thì thấy trên đó có viết ba chữ ngoằn ngoèo ‘Mạc Tiểu Bắc’.
“Nếu đúng là tiền của Mạc Tiểu Bắc bị rớt ra ngoài thì tại sao lúc nãy cô hỏi mà em không nói?” Cô Hoàng cảm thấy đầu mình ong ong.
Lý Viễn Hàng há miệng, thấy sự khiển trách trong mắt thầy cô, cho dù cậu ta có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được.
Lúc này, cái bụng mỡ của Khúc Quân phát ra tiếng ọt ọt, cô Hoàng mới nhận ra hai học sinh này còn chưa ăn cơm trưa.
“Hai em về viết bản tự kiểm cho cô, nhớ là phải có chữ ký của phụ huynh! Còn hai mươi đồng này, Mạc Tiểu Bắc, em cầm về đi.”
“Cảm ơn cô.”
Lúc Khúc Quân ra khỏi phòng giáo viên thì chợt thấy Lăng Mặc mặt lanh tanh đang đứng đợi cậu ở ngoài tự bao giờ.
“Hở? Sao cậu lại tới đây? Không phải là nhờ cậu đi mua cơm trước sao?”
Lăng Mặc vốn đã đi mua cơm và dành chỗ ngồi trước đợi Khúc Quân.
Nhưng đợi suốt hai mươi phút không thấy Khúc Quân đâu. Y còn tưởng Khúc Quân đi vệ sinh quên lấy giấy theo, muốn đi đến nhà vệ sinh coi thử, vừa mới đứng lên thì nghe mấy học sinh ngồi gần đó bàn tán, nói cậu và Lý Viễn Hàng đánh nhau bị kêu lên phòng giáo viên. Lúc này y mới hiểu ra, nói đi vệ sinh gì đó đều là xạo. Khúc Quân đã sớm lên kế hoạch đánh lộn với Lý Viễn Hàng rồi.
“Cơm cái đầu cậu.” Ánh mắt của Lăng Mặc mang theo nghiêm khắc nhìn thẳng vào Khúc Quân, hừ cũng không ra tiếng.
Lý Viễn Hàng đi theo sau cậu vẫn còn tức giận đùng đùng, vừa mới nói “Mạc Tiểu Bắc! Mày chờ…”
Khúc Quân đã lập tức cắt lời cậu ta.
“Lý Viễn Hàng! Mày muốn tao chờ cái gì? Mày ăn hiếp bạn học, cảm thấy cả thế giới này phải cung phụng mày, cảm thấy mọi người phải giống như ba mẹ mày cưng chìu mày à? Xin lỗi, tao không có cái nghĩa vụ đó. Nếu mày cảm thấy bản thân quá uất ức, cảm thấy mình chịu thiệt thì tự lau sạch cái mông của mình đi! Tao có cưỡng ép nhét tiền vào túi mày không? Tao Mạc Tiểu Bắc từ trước đến nay sòng phẳng đâu ra đó, người không phạm ta ta không phạm người. Nếu còn tiếp diễn như thế nữa thì lần sau tao sẽ cho mày đẹp mặt!”
Khúc Quân ngước cằm, trông cực kỳ có khí thế.
Lý Viễn Hàng rùng mình lùi về sau một bước.
Cậu ta sợ không phải là Mạc Tiểu Bắc, mà là Lăng Mặc hai tay đút túi đang đứng sau lưng Mạc Tiểu Bắc nhìn chằm chằm cậu ta.
Ánh mắt của y sắc lạnh, tựa như mang theo dao bén đâm thẳng vào mắt Lý Viễn Hàng.
Lăng Mặc từng bước đi tới, Lý Viễn Hàng theo bản năng lùi từng bước về sau, ở đây là trường học, có bạn bè có thầy cô, cậu ta không tin Lăng Mặc dám…
Lăng Mặc đột nhiên tóm lấy cổ tay của Lý Viễn Hàng rồi vặn ngược lại.
“A—-” Lý Viễn Hàng rú lên.
“Hình như lần trước tao đã cảnh cáo mày rồi thì phải, nếu như mày còn kiếm chuyện nữa là tao sẽ nghiền nát từng đầu ngón tay của mày, nhớ chứ?” Giọng nói của Lăng Mặc cực thấp, các học sinh xung quanh có thấy nhưng chẳng thấy ai đi tới khuyên ngăn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Lăng Mặc ra tay.
“Không phải… Không phải tao làm…”
Lăng Mặc nhìn cái mũi chảy máu và hai cái răng cửa mở toang hoang của Lý Viễn Hàng, khóe môi khẽ nhếch, thả tay cậu ta ra.
“Cút đi.”
Lý Viễn Hàng lập tức che cánh tay chạy bán sống bán chết.
“Sướng?” Lăng Mặc nhíu mày nhìn Khúc Quân.
“Không sướng, ông đây vách đá ghìm ngựa òi.” Khúc Quân vừa quay đầu chạm mắt với Lăng Mặc, khí thế hùng dũng hồi nãy mất sạch, lộ ra dáng vẻ uể oải.
(Vách đá ghìm ngựa: Thức tỉnh kịp thời và nhanh chóng ghìm cương ngựa lại để tránh lao xuống vách đá, đồng nghĩa với câu Quay đầu là bờ. Trong cuộc sống, chúng ta nên tránh làm những điều nguy hiểm xấu xa nhằm bảo vệ bản thân và mọi người xung quanh, theo baidu. Ở đây, Khúc Quân đã trót chơi Lý Viễn Hàng một vố đau.)
“Cậu giỏi lắm, giả vờ muốn đi vệ sinh để nhờ tớ đi mua cơm, đi vệ sinh cái kiểu gì đến nỗi đánh nhau với Lý Viễn Hàng!”
Lăng Mặc dùng sức đâm ngón tay vào bụng Khúc Quân, Khúc Quân giống như một quả bóng bị xì hơi.
“Thằng ranh đó thuê đám côn đồ hay lảng vảng ngoài cổng trường cướp cặp sách của tiểu gia, tiểu gia há có thể để bọn chúng được như ý à…”
“Cái gì? Lý Viễn Hàng mướn côn đồ gây chuyện với cậu?” Lăng Mặc nghiêng đầu híp mắt nhìn Khúc Quân.
“Đúng vậy… Riêng chuyện này là quá đáng lắm lun ớ, tiểu gia không thể nhịn được nên mới quyết định dạy dỗ cậu ta một trận.”
“Vậy cậu còn nói mình vách đá ghìm ngựa cái quỷ gì chứ?”
Lăng Mặc lại tiếp tục đâm ngón tay vào bụng Khúc Quân.
Khúc Quân ôm bụng lui một bước dài ra sau.
“Đau đó!”
“Lần sau cậu còn dám lừa tớ lén đi đánh lộn với người khác không?” Lăng Mặc lạnh lùng nói. (sao tui thấy giống câu ‘Sau này em còn dám lừa tôi đi lén phén với thằng khác không’:)))))
“Cậu đừng có bá đạo thế chứ? Dựa vào cái gì chỉ cho phép quan quân phóng hỏa, mà không cho bách tính đốt đèn?” Khúc Quân hất cằm nói.
(Chỉ cho phép quan quân phóng hỏa mà không cho bách tính đốt đèn: Nhà cai trị có quyền làm bất cứ điều gì họ muốn nhưng lại cấm đoán, giới hạn sự tự do của người dân.)
“Trông cậu hăng hái chưa kìa. Cậu có ý gì?”
“Ý của tớ chính là… Chính là…” Khúc Quân cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rồi mở miệng “Cho dù trong lòng cậu nổi sóng ầm ầm nhưng bên ngoài thì lại bình tĩnh thản nhiên, không muốn người khác biết nỗi niềm của mình. Nhưng liệu cậu có nghĩ tới những người quan tâm cậu cho dù cậu có nói hay không thì cũng sẽ rất khổ sở vì cậu, muốn giúp cậu trút giận.”
Lăng Mặc vươn tay ôm lấy cậu.
Khúc Quân ngu người tại chỗ, nửa ngày trời mới ấp úng “Tớ… Người tớ còn vã đầy mồ hôi ra đây này…”
“Im miệng. Tớ đang nổi sóng ầm ầm đây.”
Giọng nói của Lăng Mặc gần như thế, rõ ràng như thế, khóe mắt của Khúc Quân bỗng nhiên cay cay một cách khó hiểu.
Lúc này, loa phát thanh của trường học vang lên.
Thường ngày vào thời gian này là Khúc Quân đã gục đầu xuống bàn ngáy khò khò rồi, cho nên dù giọng nói của bạn dẫn chương trình trong loa phát thanh vào buổi trưa có dễ nghe bao nhiêu đi nữa thì cậu cũng rất ghét, nhưng hôm nay loa phát thanh phát ra một bài hát tiếng anh cực kỳ du dương.
Rất sâu, rất xa.
“Bài hát này tên gì vậy? Hay quá đi!” Lúc Khúc Quân đi trú ngoại tiến hành nhiệm vụ cũng đã từng nghe qua bài này.
“Yesterday Once More.” Lăng Mặc trả lời.
Giọng nói của y và nữ ca sĩ đang hát kia tràn đầy từ tính làm người ta bất giác cất lời ca theo, Khúc Quân cảm thấy vô cùng xúc động.
“Nghĩa là gì? Ngày hôm qua một lần nữa?” Khúc Quân dựa theo mặt chữ mà dịch.
“Tái hiện ngày hôm qua.”
“Ồ ồ! Bài hát này đúng là làm người nghe nhớ về thưở xưa! Đây không phải là để cho tớ sau này hễ mà nghe bài hát đó thì sẽ nhớ đến cậu sao!”
“Nhớ đến tớ có vấn đề gì không?”
“Đại tổ tông nhà cậu thì có gì tốt mà nhớ đến chứ! Tớ là đang nghĩ đến hoa hậu, ý lộn hoa khôi của trường mình đó!”
Lăng Mặc nhíu mày đẩy Khúc Quân ra “Tớ xem cậu trở thành trò cười cho người ta như thế nào đây.”
Tan học, Khúc Quân theo thường lệ đi đến quán ăn vặt gần trường, chờ xem.
“Mấy ngày nay ba cậu toàn ở nhà, cậu còn dám la cà bên ngoài?” Lăng Mặc lạnh lùng hỏi.
“Chỉ có mình tớ xem thì chán lắm, nhưng có cậu thì vui hơn nha!” Khúc Quân bày ra vẻ nịnh nọt.
“Mua hạt hướng dương đi.” Lăng Mặc kéo ghế xếp qua cho hai người ngồi.
“Được rồi. Để tớ cắn cho cậu.”
Hai người cứ như vậy ngồi bên cạnh nhau xem hết tập phim.
Nhưng điều làm Khúc Quân lo lắng nhất chính là bản tự kiểm cô kêu về viết kia, về đến nhà thấy một bàn thức ăn thịnh soạn, Khúc Quân lập tức có chút tính toán nho nhỏ.
Khi Lương Như bới cho Khúc Quân một tô cơm đầy ụ, cậu liền nói “Mẹ— Sau này mẹ đừng bới nhiều cơm cho con nữa, mẹ coi Lăng Mặc cũng không có ăn nhiều như vậy.”
“Là sao? Chẳng phải con nói buổi tối không ăn nhiều là không ngủ được à?”
“Ăn nhiều quá sẽ mập… Sẽ bị bạn học cười nhạo…”
Quả nhiên Lương Như nói tiếp “Là sao? Ai dám cười nhạo con?”
“Lý Viễn Hàng… Nó nói con là thằng béo chết bầm… Con nhịn được liền đánh nhau với nó một trận, bị cô chủ nhiệm bắt về viết bản tự kiểm.”
“Cái thằng nhóc Lý Viễn Hàng này! Đúng là quá đáng!” Lương Như vừa nghe con trai mình bị thiệt thòi thì đau lòng không thôi.
Mạc Thanh lại nói “Bạn học vừa châm chọc con là con liền đánh lộn với người ta. Con làm như vậy gọi là lấy bạo chế bạo đấy!”
“Con chỉ biết vị lãnh tụ đáng kính ngài Mao có nói rằng, cây súng sinh ra dưới chính quyền!” Khúc Quân nói xong liền vùi đầu ăn cơm.
Lương Như khẽ húc cánh tay của Mạc Thanh “Được rồi… Con trai đang tổn thương, anh đừng rắc thêm muối vào nữa.”
Mạc Thanh thở dài “Nhưng con ăn ít lại thì cũng không được, sẽ thiếu dinh dưỡng, cho nên tốt hơn là phải chăm chỉ rèn luyện. Có như thế mới giảm cân hiệu quả được.”
Lương Như cũng gật đầu đồng ý.
Lăng Mặc nghiêng mặt khẽ cười, y biết tỏng âm mưu nhỏ kia của Khúc Quân.
“Tiểu Mặc, luật sư Cố đang trên đường từ thủ đô đến đây, anh ta nói rất nắm chắc phần thắng giành lại quyền giám hộ của cháu. Sau này có đòi được nhà về thì cháu cũng đừng một mình ở đó. Chú và dì Lương của cháu không an tâm. Phòng của Tiểu Bắc có hơi chật chội, chờ chú sửa sang lại phòng đọc sách xong là cháu có thể thoải mái ở riêng một phòng…”
Khúc Quân nghe xong thì thầm nghĩ, vất vả lắm mới tích cóp được chút tình hữu nghị với Lăng Mặc, làm sao có thể tách ra được chứ.
“Ở phòng của con không tốt sao? Con đã để hết quần áo sách vở của Lăng Mặc ở trong phòng con rồi!”
“Chu choa, con thì tình nguyện, nhưng chưa có hỏi Lăng Mặc có chịu ở chung với con không kia kìa.” Lương Như liếc Khúc Quân.
Khúc Quân lom lom nhìn Lăng Mặc.
===Hết chương 23===
“Tớ không có! Trên tờ tiền còn ghi tên của tớ kia kìa! Cậu lấy tiền tớ, chắc chắn nó ở trong túi cậu!”
“Tao không có! Tao vốn đâu có lấy tiền của mày đâu!” Lý Viễn Hàng tức giận muốn tiến tới đánh Khúc Quân thì bị thầy thể dục giữ lại.
“Lý Viễn Hàng, rốt cuộc tiền của Mạc Tiểu Bắc có trong túi của em hay không?”
Lý Viễn Hàng sửng sốt, lập tức che túi của mình lại.
Trong lúc cậu ta và Khúc Quân đang đánh nhau, Khúc Quân bị cậu ta đánh ngã ra đất, hai mươi đồng trong túi cứ thế rớt ra ngoài. Lý Viễn Hàng thầm nghĩ thằng béo này dám đánh mình nên lấy tiền của nó luôn, vì vậy nhân lúc Khúc Quân lồm cồm bò dậy không chú ý, cậu ta nhanh chóng nhặt tiền lên nhét vào túi mình.
“Lý Viễn Hàng, trong túi của em có tiền của Mạc Tiểu Bắc không?” Thầy thể dục mới thấy vẻ mặt của cậu ta hồi nãy còn đáng thương oan ức, nhưng bỗng nhiên lại thay đổi sắc mặt khiến thầy nổi lên sự nghi ngờ.
“Không… Không phải…” Tim của Lý Viễn Hàng đập bang bang trong ngực “Trong túi của em… Chính là tiền của em mà…”
Khúc Quân thầm hừ hừ trong lòng, tên nhóc Lý Viễn Hàng này mặc dù không có làm chuyện gì xấu xa nhưng toàn thích chạy khắp nơi đâm chọt thị phi.
“Trên tiền của em có viết tên của em… Cô Đinh dặn chúng em là lúc nộp học phí nhớ viết tên của mình bằng bút chì lên tiền cho khỏi bị nhầm.” Khúc Quân đáng thương nói.
Thầy thể dục nói “Thế thì dễ thôi, chỉ cần lấy tiền ra coi có tên Mạc Tiểu Bắc không là được.”
Cô Hoàng nhìn Lý Viễn Hàng nhưng cậu ta lại không nhúc nhích.
“Lý Viễn Hàng, không có ai muốn bị người khác lấy tiền, em cũng vậy, em cũng đâu muốn bị người khác lấy tiền của mình đâu, phải không? Hay là em muốn cô gọi điện mời phụ huynh đến?”
Đôi mắt của Lý Viễn Hàng lập tức đỏ lên, cậu ta cảm thấy mình bị oan uổng. Cậu ta lại ngu ngốc lọt vào cái bẫy đã được bày sẵn của thằng mập chết bầm này, chính nó cố ý làm rớt tiền ra ngoài để dụ cậu ta lấy! “Em không có lấy tiền của nó! Tiền nó tự rơi ra ngoài…”
Lý Viễn Hàng lấy tiền ra đưa cho cô Hoàng.
Cô Hoàng mở sấp tiền ra thì thấy trên đó có viết ba chữ ngoằn ngoèo ‘Mạc Tiểu Bắc’.
“Nếu đúng là tiền của Mạc Tiểu Bắc bị rớt ra ngoài thì tại sao lúc nãy cô hỏi mà em không nói?” Cô Hoàng cảm thấy đầu mình ong ong.
Lý Viễn Hàng há miệng, thấy sự khiển trách trong mắt thầy cô, cho dù cậu ta có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được.
Lúc này, cái bụng mỡ của Khúc Quân phát ra tiếng ọt ọt, cô Hoàng mới nhận ra hai học sinh này còn chưa ăn cơm trưa.
“Hai em về viết bản tự kiểm cho cô, nhớ là phải có chữ ký của phụ huynh! Còn hai mươi đồng này, Mạc Tiểu Bắc, em cầm về đi.”
“Cảm ơn cô.”
Lúc Khúc Quân ra khỏi phòng giáo viên thì chợt thấy Lăng Mặc mặt lanh tanh đang đứng đợi cậu ở ngoài tự bao giờ.
“Hở? Sao cậu lại tới đây? Không phải là nhờ cậu đi mua cơm trước sao?”
Lăng Mặc vốn đã đi mua cơm và dành chỗ ngồi trước đợi Khúc Quân.
Nhưng đợi suốt hai mươi phút không thấy Khúc Quân đâu. Y còn tưởng Khúc Quân đi vệ sinh quên lấy giấy theo, muốn đi đến nhà vệ sinh coi thử, vừa mới đứng lên thì nghe mấy học sinh ngồi gần đó bàn tán, nói cậu và Lý Viễn Hàng đánh nhau bị kêu lên phòng giáo viên. Lúc này y mới hiểu ra, nói đi vệ sinh gì đó đều là xạo. Khúc Quân đã sớm lên kế hoạch đánh lộn với Lý Viễn Hàng rồi.
“Cơm cái đầu cậu.” Ánh mắt của Lăng Mặc mang theo nghiêm khắc nhìn thẳng vào Khúc Quân, hừ cũng không ra tiếng.
Lý Viễn Hàng đi theo sau cậu vẫn còn tức giận đùng đùng, vừa mới nói “Mạc Tiểu Bắc! Mày chờ…”
Khúc Quân đã lập tức cắt lời cậu ta.
“Lý Viễn Hàng! Mày muốn tao chờ cái gì? Mày ăn hiếp bạn học, cảm thấy cả thế giới này phải cung phụng mày, cảm thấy mọi người phải giống như ba mẹ mày cưng chìu mày à? Xin lỗi, tao không có cái nghĩa vụ đó. Nếu mày cảm thấy bản thân quá uất ức, cảm thấy mình chịu thiệt thì tự lau sạch cái mông của mình đi! Tao có cưỡng ép nhét tiền vào túi mày không? Tao Mạc Tiểu Bắc từ trước đến nay sòng phẳng đâu ra đó, người không phạm ta ta không phạm người. Nếu còn tiếp diễn như thế nữa thì lần sau tao sẽ cho mày đẹp mặt!”
Khúc Quân ngước cằm, trông cực kỳ có khí thế.
Lý Viễn Hàng rùng mình lùi về sau một bước.
Cậu ta sợ không phải là Mạc Tiểu Bắc, mà là Lăng Mặc hai tay đút túi đang đứng sau lưng Mạc Tiểu Bắc nhìn chằm chằm cậu ta.
Ánh mắt của y sắc lạnh, tựa như mang theo dao bén đâm thẳng vào mắt Lý Viễn Hàng.
Lăng Mặc từng bước đi tới, Lý Viễn Hàng theo bản năng lùi từng bước về sau, ở đây là trường học, có bạn bè có thầy cô, cậu ta không tin Lăng Mặc dám…
Lăng Mặc đột nhiên tóm lấy cổ tay của Lý Viễn Hàng rồi vặn ngược lại.
“A—-” Lý Viễn Hàng rú lên.
“Hình như lần trước tao đã cảnh cáo mày rồi thì phải, nếu như mày còn kiếm chuyện nữa là tao sẽ nghiền nát từng đầu ngón tay của mày, nhớ chứ?” Giọng nói của Lăng Mặc cực thấp, các học sinh xung quanh có thấy nhưng chẳng thấy ai đi tới khuyên ngăn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Lăng Mặc ra tay.
“Không phải… Không phải tao làm…”
Lăng Mặc nhìn cái mũi chảy máu và hai cái răng cửa mở toang hoang của Lý Viễn Hàng, khóe môi khẽ nhếch, thả tay cậu ta ra.
“Cút đi.”
Lý Viễn Hàng lập tức che cánh tay chạy bán sống bán chết.
“Sướng?” Lăng Mặc nhíu mày nhìn Khúc Quân.
“Không sướng, ông đây vách đá ghìm ngựa òi.” Khúc Quân vừa quay đầu chạm mắt với Lăng Mặc, khí thế hùng dũng hồi nãy mất sạch, lộ ra dáng vẻ uể oải.
(Vách đá ghìm ngựa: Thức tỉnh kịp thời và nhanh chóng ghìm cương ngựa lại để tránh lao xuống vách đá, đồng nghĩa với câu Quay đầu là bờ. Trong cuộc sống, chúng ta nên tránh làm những điều nguy hiểm xấu xa nhằm bảo vệ bản thân và mọi người xung quanh, theo baidu. Ở đây, Khúc Quân đã trót chơi Lý Viễn Hàng một vố đau.)
“Cậu giỏi lắm, giả vờ muốn đi vệ sinh để nhờ tớ đi mua cơm, đi vệ sinh cái kiểu gì đến nỗi đánh nhau với Lý Viễn Hàng!”
Lăng Mặc dùng sức đâm ngón tay vào bụng Khúc Quân, Khúc Quân giống như một quả bóng bị xì hơi.
“Thằng ranh đó thuê đám côn đồ hay lảng vảng ngoài cổng trường cướp cặp sách của tiểu gia, tiểu gia há có thể để bọn chúng được như ý à…”
“Cái gì? Lý Viễn Hàng mướn côn đồ gây chuyện với cậu?” Lăng Mặc nghiêng đầu híp mắt nhìn Khúc Quân.
“Đúng vậy… Riêng chuyện này là quá đáng lắm lun ớ, tiểu gia không thể nhịn được nên mới quyết định dạy dỗ cậu ta một trận.”
“Vậy cậu còn nói mình vách đá ghìm ngựa cái quỷ gì chứ?”
Lăng Mặc lại tiếp tục đâm ngón tay vào bụng Khúc Quân.
Khúc Quân ôm bụng lui một bước dài ra sau.
“Đau đó!”
“Lần sau cậu còn dám lừa tớ lén đi đánh lộn với người khác không?” Lăng Mặc lạnh lùng nói. (sao tui thấy giống câu ‘Sau này em còn dám lừa tôi đi lén phén với thằng khác không’:)))))
“Cậu đừng có bá đạo thế chứ? Dựa vào cái gì chỉ cho phép quan quân phóng hỏa, mà không cho bách tính đốt đèn?” Khúc Quân hất cằm nói.
(Chỉ cho phép quan quân phóng hỏa mà không cho bách tính đốt đèn: Nhà cai trị có quyền làm bất cứ điều gì họ muốn nhưng lại cấm đoán, giới hạn sự tự do của người dân.)
“Trông cậu hăng hái chưa kìa. Cậu có ý gì?”
“Ý của tớ chính là… Chính là…” Khúc Quân cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rồi mở miệng “Cho dù trong lòng cậu nổi sóng ầm ầm nhưng bên ngoài thì lại bình tĩnh thản nhiên, không muốn người khác biết nỗi niềm của mình. Nhưng liệu cậu có nghĩ tới những người quan tâm cậu cho dù cậu có nói hay không thì cũng sẽ rất khổ sở vì cậu, muốn giúp cậu trút giận.”
Lăng Mặc vươn tay ôm lấy cậu.
Khúc Quân ngu người tại chỗ, nửa ngày trời mới ấp úng “Tớ… Người tớ còn vã đầy mồ hôi ra đây này…”
“Im miệng. Tớ đang nổi sóng ầm ầm đây.”
Giọng nói của Lăng Mặc gần như thế, rõ ràng như thế, khóe mắt của Khúc Quân bỗng nhiên cay cay một cách khó hiểu.
Lúc này, loa phát thanh của trường học vang lên.
Thường ngày vào thời gian này là Khúc Quân đã gục đầu xuống bàn ngáy khò khò rồi, cho nên dù giọng nói của bạn dẫn chương trình trong loa phát thanh vào buổi trưa có dễ nghe bao nhiêu đi nữa thì cậu cũng rất ghét, nhưng hôm nay loa phát thanh phát ra một bài hát tiếng anh cực kỳ du dương.
Rất sâu, rất xa.
“Bài hát này tên gì vậy? Hay quá đi!” Lúc Khúc Quân đi trú ngoại tiến hành nhiệm vụ cũng đã từng nghe qua bài này.
“Yesterday Once More.” Lăng Mặc trả lời.
Giọng nói của y và nữ ca sĩ đang hát kia tràn đầy từ tính làm người ta bất giác cất lời ca theo, Khúc Quân cảm thấy vô cùng xúc động.
“Nghĩa là gì? Ngày hôm qua một lần nữa?” Khúc Quân dựa theo mặt chữ mà dịch.
“Tái hiện ngày hôm qua.”
“Ồ ồ! Bài hát này đúng là làm người nghe nhớ về thưở xưa! Đây không phải là để cho tớ sau này hễ mà nghe bài hát đó thì sẽ nhớ đến cậu sao!”
“Nhớ đến tớ có vấn đề gì không?”
“Đại tổ tông nhà cậu thì có gì tốt mà nhớ đến chứ! Tớ là đang nghĩ đến hoa hậu, ý lộn hoa khôi của trường mình đó!”
Lăng Mặc nhíu mày đẩy Khúc Quân ra “Tớ xem cậu trở thành trò cười cho người ta như thế nào đây.”
Tan học, Khúc Quân theo thường lệ đi đến quán ăn vặt gần trường, chờ xem.
“Mấy ngày nay ba cậu toàn ở nhà, cậu còn dám la cà bên ngoài?” Lăng Mặc lạnh lùng hỏi.
“Chỉ có mình tớ xem thì chán lắm, nhưng có cậu thì vui hơn nha!” Khúc Quân bày ra vẻ nịnh nọt.
“Mua hạt hướng dương đi.” Lăng Mặc kéo ghế xếp qua cho hai người ngồi.
“Được rồi. Để tớ cắn cho cậu.”
Hai người cứ như vậy ngồi bên cạnh nhau xem hết tập phim.
Nhưng điều làm Khúc Quân lo lắng nhất chính là bản tự kiểm cô kêu về viết kia, về đến nhà thấy một bàn thức ăn thịnh soạn, Khúc Quân lập tức có chút tính toán nho nhỏ.
Khi Lương Như bới cho Khúc Quân một tô cơm đầy ụ, cậu liền nói “Mẹ— Sau này mẹ đừng bới nhiều cơm cho con nữa, mẹ coi Lăng Mặc cũng không có ăn nhiều như vậy.”
“Là sao? Chẳng phải con nói buổi tối không ăn nhiều là không ngủ được à?”
“Ăn nhiều quá sẽ mập… Sẽ bị bạn học cười nhạo…”
Quả nhiên Lương Như nói tiếp “Là sao? Ai dám cười nhạo con?”
“Lý Viễn Hàng… Nó nói con là thằng béo chết bầm… Con nhịn được liền đánh nhau với nó một trận, bị cô chủ nhiệm bắt về viết bản tự kiểm.”
“Cái thằng nhóc Lý Viễn Hàng này! Đúng là quá đáng!” Lương Như vừa nghe con trai mình bị thiệt thòi thì đau lòng không thôi.
Mạc Thanh lại nói “Bạn học vừa châm chọc con là con liền đánh lộn với người ta. Con làm như vậy gọi là lấy bạo chế bạo đấy!”
“Con chỉ biết vị lãnh tụ đáng kính ngài Mao có nói rằng, cây súng sinh ra dưới chính quyền!” Khúc Quân nói xong liền vùi đầu ăn cơm.
Lương Như khẽ húc cánh tay của Mạc Thanh “Được rồi… Con trai đang tổn thương, anh đừng rắc thêm muối vào nữa.”
Mạc Thanh thở dài “Nhưng con ăn ít lại thì cũng không được, sẽ thiếu dinh dưỡng, cho nên tốt hơn là phải chăm chỉ rèn luyện. Có như thế mới giảm cân hiệu quả được.”
Lương Như cũng gật đầu đồng ý.
Lăng Mặc nghiêng mặt khẽ cười, y biết tỏng âm mưu nhỏ kia của Khúc Quân.
“Tiểu Mặc, luật sư Cố đang trên đường từ thủ đô đến đây, anh ta nói rất nắm chắc phần thắng giành lại quyền giám hộ của cháu. Sau này có đòi được nhà về thì cháu cũng đừng một mình ở đó. Chú và dì Lương của cháu không an tâm. Phòng của Tiểu Bắc có hơi chật chội, chờ chú sửa sang lại phòng đọc sách xong là cháu có thể thoải mái ở riêng một phòng…”
Khúc Quân nghe xong thì thầm nghĩ, vất vả lắm mới tích cóp được chút tình hữu nghị với Lăng Mặc, làm sao có thể tách ra được chứ.
“Ở phòng của con không tốt sao? Con đã để hết quần áo sách vở của Lăng Mặc ở trong phòng con rồi!”
“Chu choa, con thì tình nguyện, nhưng chưa có hỏi Lăng Mặc có chịu ở chung với con không kia kìa.” Lương Như liếc Khúc Quân.
Khúc Quân lom lom nhìn Lăng Mặc.
===Hết chương 23===
Danh sách chương