“Xin hỏi vị tiên sinh này là…” Cô giáo Hoàng khẽ đẩy gọng kính.

“Tôi là chủ nhiệm của tòa soạn Thần Báo, tên là Khương Hải.”

Người tên Khương Hải này mới dọn tới đây được hai năm, mỗi ngày đều đi sớm về trễ nên không có giao tiếp nhiều với hàng xóm, không ngờ lại là một chủ nhiệm Khương Hải của tòa soạn báo? “Chuyện này, chủ nhiệm Khương… Có thể ngài đã hiểu lầm gì đó rồi…” Ngữ điệu của Trần Lỵ trở nên mềm nhẹ, có chút ý lấy lòng.

“Không có hiểu lầm hay không hiểu lầm gì, chúng tôi là tòa soạn chứ không phải là tòa án, không phán xét được khúc mắc thị phị, nhưng tôi thực sự không hài lòng chuyện nhóc mập khổ cực đưa cơm cho bạn mình, từ một bạn học mà biến thành bảo mẫu chăm sóc trẻ à? Hộp cơm giữ ấm kia bị móp vào một bên mép, có thể là bị dùng sức nhét vào khe hở hẹp. Nếu cô giáo không tin thì cứ đi xem thử. Nếu như hộp giữ ấm đó không phải là được đưa xuống từ nhà của tôi, tôi sẽ tự mình xin lỗi quý cô này!”

Cô giáo Hoàng nhíu mày, lại đi vô phòng của Lăng Mặc, ở ngay trước mặt Trần Lỵ kiểm tra hộp giữ ấm, quả nhiên thấy bên mép hộp bị lõm xuống, giống như bị ráng sức nhét vào.

Trần Lỵ mấp máy môi không thể thốt lên lời nào.

“Tâm địa của cô không tốt thì không sao. Nhưng đừng có dạy hư Lý Viễn Hàng.”

Nghe cô giáo Hoàng nói như vậy, trên mặt Trần Lỵ biến hóa đủ màu sắc.

“Lăng Mặc, giờ cũng trễ rồi, em mau đi ngủ sớm đi.”

“Cám ơn cô đã quan tâm.”

Cô giáo Hoàng đạp xe rời đi.

Cô vừa đạp vừa phiền não trong lòng.

Cô chỉ là một giáo viên, không có tư cách đi dạy dỗ người thân duy nhất của Lăng Mặc, bây giờ nên giao Lăng Mặc cho ai chăm sóc đây? Có lẽ… Nên đi gặp vợ chồng Mạc Thanh để nói chuyện thử xem.

Sau khi cô giáo Hoàng đi rồi, Trần Lỵ muốn về phòng để tránh tình trạng xấu hổ thì chợt bị Lăng Mặc giơ tay cản lại.

“Dì à, tại sao dì lại nói tôi bị bệnh, không cho Tiểu Bắc vào gặp tôi?”

Trong ánh mắt hờ hững của Lăng Mặc mang theo sự rét lạnh khiến Trần Lỵ cảm thấy cả người như đứng giữa trời tuyết.

“Chỉ là dì thấy trời cũng đã muộn…”

Lăng Mặc thong dong bước lên trước nhưng lại ẩn ẩn mang theo luồng sức mạnh áp bức vô hình nào đó, Trần Lỵ khó hiểu cảm thấy run sợ, liên tục lui về sau.

“Dì có thể đuổi bất kì kẻ nào muốn tiếp cận tôi, nhưng chỉ duy nhất Tiểu Bắc là không thể.”

Ánh mắt của Lăng Mặc càng trở nên lạnh lẽo, Trần Lỵ lại lui một bước ra sau, bất thình lình ngã ngồi lên sofa.

Người con trai luôn bị bà ta đối xử hời hợt, đã từng coi bà ta là người thân duy nhất, giờ đây lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống bà ta với ánh nhìn cực kì lạnh lẽo.

“Dì có biết, bây giờ tôi không cần học trung học mà cũng có thể thi vượt cấp lên trung học phổ thông không, nhưng chẳng qua tôi chỉ muốn dành chút thời gian ra để cùng dì diễn ba cái trò vặt vãnh này mà thôi. Trong cái nhà này, lí do duy nhất để tôi cho dì tiếp tục ở lại đây là vì muốn chờ đợi Tiểu Bắc tới gặp tôi.”

Trần Lỵ hé miệng, cổ họng như bị bóp chặt không thể nói ra lời nào.

“Nếu tôi xin tòa án hủy bỏ triệt để quyền giám hộ của dì, thì tòa án sẽ cử người tới tra xét xem coi dì đã giữ giùm tiền cha mẹ tôi để lại ra làm sao. Khi đó, dì nên lựa lời giải thích cho tốt, căn hộ đứng tên Lý Viễn Hàng kia là ở đâu mà có.”

Lăng Mặc đút túi, cúi đầu nhìn bà ta.

“Căn hộ kia là do chính bọn tao mua!” Trần Lỵ kích động nắm lấy cánh tay của Lăng Mặc.

“Vậy tôi đây cảm ơn các người giúp tôi bỏ vốn, còn trả tiền thuê nhà giùm luôn.” Lăng Mặc nhẹ giọng nói sát bên tai bà ta “Nếu các người có thời gian rãnh rỗi diễn trò thì không bằng tìm cách trả lại số tiền đã bòn rút trong sổ tiết kiệm đi.”

“Mày…” Trần Lỵ hoàn toàn không ngờ Lăng Mặc bỗng nhiên kiên quyết cứng rắn như vậy.

“Dì à, dì nắm tay tôi đau quá. Nếu có để lại dấu thì sẽ bị bạn học khác hiểu lầm mất đấy.”

Trần Lỵ tựa như bị phỏng nhanh chóng thả tay ra.

Lăng Mặc đi về phòng đóng cửa lại.

Y an tĩnh nhìn cái hộp giữ ấm kia, theo bản năng vươn tay vuốt ve mép hộp bị lõm vào.

Sau đó y cúi đầu xuống nhẹ nhàng kề trán mình lên.

Sáng sớm hôm sau, Khúc Quân đã bị Lương Như tống cổ đi học, bởi vì Lương Như lo lắng Lăng Mặc chưa ăn sáng nên kêu con mình đi sớm đưa bữa sáng cho y.

Khi Khúc Quân đặt cặp xuống ghế thì thấy Lăng Mặc đi vào lớp.

Khúc Quân lập tức híp mắt cười đi tới trước mặt Lăng Mặc, cố ý ngồi xuống ghế của Lăng Mặc, hất cằm với y “Ê, có phải hôm qua dì của cậu lại trổ tài diễn xuất nữa? Diễn có đạt không? Có thể lấy được cái gì ót ót nhỉ?”

“Oscar.”

“Đúng đúng, là Oscar!”

“Bà ta diễn không có đạt.” Lăng Mặc nói.

Nghe Lăng Mặc nói vậy, Khúc Quân liền cười tươi, đôi mắt híp lại thành một đường ngang.

“Theo tớ đó chính là bản sắc diễn xuất! Không dối trên lừa dưới!”

Ngón tay xinh đẹp của Lăng Mặc gõ mặt bàn “Bài tập ngày hôm qua làm xong rồi chứ?”

Khúc Quân lập tức xụ mặt.

“Cậu biết chắc là không rồi, còn hỏi nữa…”

“Là đại số hay tiếng anh?”

“Đại số…” Khúc Quân mới nãy còn hăng hái, giờ biến thành cọng cỏ trơ trọi trong gió bão.

“Còn mười lăm phút nữa là vào tiết, mau tranh thủ làm cho xong đi.”

Mặc dù giọng nói của Lăng Mặc vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lọt vào tai Khúc Quân thì chả khác gì âm thanh ban phúc của thần linh.

Trước đây người này còn lạnh nhạt với mình, thế mà bây giờ lại chủ động chỉ bài tập giúp cậu!

Khúc Quân lập tức lấy quyển bài tập ra ngồi xuống bên cạnh Lăng Mặc, còn chuẩn bị sẵn giấy nháp và bút.

Không ít học sinh khác nhìn qua với ánh mắt ngạc nhiên và hâm mộ.

Bởi vì hồi nào tới giờ, Lăng Mặc rất ít khi chủ động nói chuyện với bạn học nào trong lớp, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, cho tới bây giờ y không bao giờ chỉ bài cho ai cả, nhưng không ngờ y lại chỉ bài cho Mạc Tiểu Bắc!

Suy luận của Lăng Mặc rất rõ ràng mạch lạc, y có thể nhảy cóc từ phép tính đầu đến phép tính cuối cùng, nhưng Khúc Quân thì không thể làm như vậy được, phải giảng dạy từng bước một cho cậu.

Trần Kiều đi học sớm, cũng có bài toán không biết làm, nhưng cậu ta không dám chép bài của Lăng Mặc, cho nên đi đến ngồi sau lưng Lăng Mặc, rướn cổ cố gắng nghe Lăng Mặc dạy Khúc Quân cách giải bài.

“Hiểu chưa?” Giọng nói lành lạnh của Lăng Mặc rất có hiệu quả nâng cao tinh thần cho người nghe.

“Thấy có vẻ như đã hiểu rồi, nhưng không chắc là có làm được hay không…”

“Cậu làm thử đi.”

Căn bản của Trần Kiều vững hơn Khúc Quân một chút, cộng thêm lời giảng của Lăng Mặc, nên hiểu bài nhanh hơn Khúc Quân. Cậu ta liền trở về chỗ ngồi bổ sung bài toán còn thiếu.

Trong khi Khúc Quân đang làm bài, Lăng Mặc mở hộp cơm Khúc Quân đem tới, nhìn thấy bên trong đầy ắp bánh bao, xíu mại, nhét kín không chừa một khe hở nào.

“Sao lại nhiều vậy? Có phải cậu chưa ăn sáng?”

“Có ăn chứ. Tớ chỉ ăn có hai cái bánh bao thôi!” Khúc Quân vừa làm bài vừa trả lời Lăng Mặc.

“Cậu ăn hai cái bánh bao là đủ rồi?”

“Tớ không thể mập thêm nữa, vừa leo vài bậc cầu thang thôi mà đã mệt bở hơi tai. Phải giảm cân thôi, hơn nữa nếu cứ ăn khẩu phần như thế và cộng thêm tập thể dục mỗi ngày nữa là có thể đạt được hiệu quả tốt.”

Lăng Mặc hừ nhẹ “Có kế hoạch luôn cơ đấy.”

“Úi chà!” Khúc Quân chợt hét to.

“Gì vậy?”

“Có phải cậu đang quan tâm tớ không? Lo lắng tớ ăn không no? Sợ tớ đói bụng?” Khúc Quân cười hỏi.

“Cậu cứ đói bụng tiếp đi.”

“Bộ phận làm việc của mẹ tớ nghênh đón đoàn thanh tra tới thăm, nên phải tăng ca, buổi trưa và buổi tối không có thời gian quản chúng mình. Mẹ tớ cho chúng mình tiền để ăn trưa ở căn tin đấy.”

Khúc Quân nói là ‘chúng mình’ chứ không phải là ‘tớ’. Ý là Lương Như cho cậu tiền tiêu vặt bao gồm luôn cả Lăng Mặc.

Lăng Mặc nghiêng mặt nhìn Khúc Quân.

Lông mi của Khúc Quân rất dài, lúc cậu chớp mắt, lông mi cũng nhẹ nhàng rung động theo, ngón tay của Lăng Mặc vươn tới muốn chạm vào thì Khúc Quân đã ngẩng đầu lên “Cậu kiểm tra lại giùm tớ xem có đúng không.”

Lăng Mặc bỏ tay xuống, nhìn bài giải của Khúc Quân rồi nhẹ nhàng gật đầu “Cậu có thể tiến hóa não để tự mình kiểm tra được không?”

“Ờm…”

Khúc Quân cúi đầu kiểm tra lại bài, Lăng Mặc cầm bánh bao lên cắn một miếng.

Lúc này Lý Viễn Hàng xách cặp bước vào lớp, nhìn thấy Khúc Quân và Lăng Mặc ngồi chung một chỗ, lửa giận trong lòng cậu ta liền bốc lên ngùn ngụt.

Tối hôm qua không biết Lăng Mặc đã nói gì với mẹ cậu ta, Trần Lỵ nói chuyện với chồng bà ta qua điện thoại hơn ba tiếng đồng hồ, Trần Lỵ cực kì sợ hãi luôn mồm nói Lý Hạo vội vàng trả lại tiền gì đó, hơn nữa còn cãi nhau ầm ĩ một trận.

“Ô nhìn kìa! Mới sáng sớm đã có người ăn hối lộ rồi kìa!”

Khúc Quân vừa nghe xong liền nổi giận, muốn ngẩng đầu lên thì nghe Lăng Mặc nhỏ giọng nói “Làm cho xong bài tập của cậu đi.”

Lý Viễn Hàng thấy bộ dáng kia của Lăng Mặc, tiếp tục hắng giọng nói “Lăng Mặc mày chẳng phải là hồi nào tới giờ không dạy kèm bạn học khác à? Sao nào, Khúc Quân bố thí chút đồ ăn thừa của nó cho mày là mày liền vẫy đuôi chỉ bài cho nó?”

Trần Kiều khó chịu nói xen vào “Chỉ có mày mới là đứa ăn đồ ăn thừa mà còn coi là sơn hào hải vị đấy chứ!”

“Mắc mớ gì đến mày?”

Sở Ngưng đại diện cho môn tiếng anh của lớp đúng lúc bước vào lớp đứng sau lưng Lý Viễn Hàng, vừa định mở miệng nói Lý Viễn Hàng bớt nói một chút thì không ngờ cậu ta lại nói với Lăng Mặc rằng “Mày chính là một tên ăn mày không hơn không kém! Không ăn được ở nhà tao liền lết xác qua ăn chực thằng béo chết bầm này!”

Lửa giận bốc cháy từ chân tới đỉnh đầu của Khúc Quân.

Cậu vừa muốn đứng dậy cho Lý Viễn Hàng ăn đấm, nhưng Lăng Mặc lại gõ nhẹ ngón tay lên quyển bài tập của cậu nói “Còn một phép tính cuối cùng là xong bài.”

Sự hờ hững của Lăng Mặc mới chính là vũ khí hạ nốc ao Lý Viễn Hàng. Nhưng mà lần này Khúc Quân cậu không bình tĩnh nổi nữa rồi.

“Tớ sẽ làm xong bài, cậu đừng xía vào!”

Khúc Quân ì ạch đứng lên, người cậu thấp hơn Lý Viễn Hàng một chút, nhưng khí thế của cậu rất kinh người. Hơn nữa gần đây cậu có hơi gầy xuống, lúc trừng mắt còn kinh người hơn.

“Lý Viễn Hàng, mày có biết anh em là gì không?”

“Hả? Là gì?” Lý Viễn Hàng nhất thời không phản ứng kịp.

“Đó chính là dù tao có một miếng cháo cuối cùng thì nhất định sẽ đưa cho anh em của tao ăn! Có phải mày thấy không ai đối xử tốt với mày thì mày ghen tị hả!”

Lăng Mặc giơ tay lên níu áo của Khúc Quân, ngón tay vừa mới chạm vào cái lưng đang vì giận dữ mà run lên của cậu, không hiểu vì sao ngón tay của y cũng run nhẹ theo.

Cuối cùng, Khúc Quân bắt chước dáng vẻ cao lãnh của Lăng Mặc ‘hừ’ một tiếng.

Lý Viễn Hàng thấy vậy liền theo bản năng run rẩy.

===Hết chương 16===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 16.

Khúc Quân: Cửa gỗ làm từ gì?

Lăng Mặc: Gỗ.

Khúc Quân: Cửa sắt làm từ gì?

Lăng Mặc: Sắt. Đừng nói cậu sẽ hỏi tôi ‘Cửa đi đến hạnh phúc làm từ gì’ nha?

Khúc Quân: …Tui chỉ muốn hỏi cửa của tôi và anh làm từ gì… Câu trả lời sẽ là ‘từ anh em’.

Lăng Mặc: Không có cái cửa đó đâu.

Khúc Quân: Anh không muốn làm anh em với tui à? Tại sao?

Lăng Mặc: Hay là cậu hỏi tôi ‘Cửa đi đến hạnh phúc làm từ gì’ đi?

Khúc Quân: Chúng ta?

Lăng Mặc: Nếu cứ coi ba cái chương trình nhảm nhí trên ti vi thì không bằng tìm cách vớt vát chỉ số thông minh của mình đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện