Tiếng người phụ nữ cười và khẽ chào lại giống như tiếng trời vọng vào tai khiến trong lòng Lưu Thượng Dân thoải mái chẳng khác nào giữa lúc trời nắng nóng lại được nằm trong băng.
Hắn ta vội vàng đặt chén trà xuống, đứng dậy xá dài với Tô Doanh: “Tô cô nương có lễ.”
Tô Doanh gật đầu, đi ngang qua hắn ta bước về phía ghế chủ nhà.
Một mùi thơm phả vào trong mũi của Lưu Thượng Dân giống như uống được rượu ngon, say chìm đắm trong sương mù.
"Ta đã biết ý định Lưu công tử đến đây, Lưu công tử cũng hiểu được ý ta.
Ngươi lại đến sơn trang của ta, chẳng lẽ ta còn có chỗ nào nói không rõ khiến Lưu công tử thấy khó hiểu?"
Lưu Thượng Dân cao ngạo, hất cằm về phía Tô Doanh: “Tô cô nương, chúng ta có chuyện gì cũng có thể từ từ thương lượng được không? Cô nương đừng nói quá chắc chắn như vậy.
Ta biết cô nương là người đã bị chồng bỏ, nhà chồng không cần, nhà mẹ đẻ không thích, nói vậy nàng cũng đã dốc hết sức lực để xử lý sơn trang Ngô Đồng này đi.
Nàng muốn có được một nơi sống yên phận cũng không dễ dàng gì.
Ta có thể hiểu được những điều này.
Lúc trước ta đưa ra giá không thấp, Tô cô nương không muốn là do ta không tìm hiểu đúng ý của cô nương.
Bây giờ đã biết, ta thật ra có một đề nghị, tuyệt đối sẽ không để cho cô nương phải chịu thiệt đâu."
Không để cho nàng chịu thiệt? Chẳng lẽ còn muốn để nàng chiếm lợi lớn à?
Tô Doanh không nói gì, chỉ chăm chú lắng nghe.
"Gia phụ thật sự vừa ý sơn trang Ngô Đồng này, ta lại là con trai độc nhất của Lưu gia, tương lai sơn trang Ngô Đồng này chính là của ta.
Nếu cô nương có thể cùng ta vui kết lương duyên, không chỉ không cần rời khỏi sơn trang Ngô Đồng, còn có thể có một chỗ sống yên phận.
Còn có một chuyện tốt nữa, mùng hai tháng sau là ngày đại thọ năm mươi của tỷ phu ta.
Đến lúc đó ta sẽ nhờ hắn làm chủ hôn cho chúng ta.
Hắn chắc chắn sẽ vui vẻ tác thành cho hai vợ chồng đẹp đôi.
Ý của cô nương thế nào?"
Tô Doanh nghe xong không khỏi kinh ngạc, lập tức dở khóc dở cười.
Lưu Thượng Dân này phải ngốc tới mức nào mới có thể có ý nghĩ kỳ lạ như vậy chứ? "Ý tốt của Lưu công tử, trong lòng thiếp thân xin ghi nhận, đáng tiếc thiếp thân không có duyên phận sâu với Lưu đại gia, đời này làm bạn bè còn miễn cưỡng, xét về phu thê thì càng hoảng sợ hơn."
"Cô...." Thấy Tô Doanh chê mình như vậy, mặt Lưu Thượng Dân lập tức sa sầm xuống: “Tô cô nương, cho cô mặt mũi mà ngươi còn không muốn à? Bản công tử khách sáo với cô, mới thương lượng với cô.
Nếu không cô tưởng cô có thể bảo vệ được sơn trang Ngô Đồng này bao lâu? Cô chắc hẳn đã biết tỷ phu ta là ai.
Chỉ cần một câu nói của hắn, đến lúc đó ngươi còn không phải ngoan ngoãn dâng lên sao?"
"Lại nói cô là một kẻ bị chồng bỏ, bản công tử không chê cô, cô còn có thể gả vào Lưu gia chúng ta là cô tu mấy đời mới may mắn có được đấy.
Hôm nay ta cho cô hai lựa chọn, hoặc là bán sơn trang Ngô Đồng cho ta, hoặc là cô và sơn trang Ngô Đồng cùng gả vào Lưu gia, ngươi chọn một đi.
Nếu hôm nay cô không cho ta một trả lời, ta sẽ không đi."
Quả nhiên là khinh bỉ.
Đây là muốn nương nhờ sơn trang Ngô Đồng còn lưu manh như vậy.
Tô Doanh cảm thấy lần này mình đi ra là sai lầm rồi.
Nàng không nên có ý định lãng phí thời gian với một kẻ đầu óc không rõ ràng này.
Nàng thở dài, đứng dậy nhìn Lưu Thượng Dân: “Lưu công tử, mặt mũi là thứ tốt, có lẽ công tử cần một ít đấy."
Lưu Thượng Dân nghẹn một hơi, nhìn Tô Doanh đứng dậy rời đi.
Hắn còn không quên nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng và kêu lên: “Ta cứ chờ ở đây.
Phụ thân ta biết ta tới đây, mà phụ thân ta biết thì tỷ phu ta cũng sẽ biết."
Hạ Diệp nhíu mày đi theo Tô Doanh.
Bọn họ còn chưa tới cửa thùy hoa, nàng ấy đã không nhịn được nói: “Cô nương, Lưu công tử này khinh người quá đáng, nô tỳ thật muốn tới tát hắn vài cái."
"Ngươi nóng nảy như vậy làm gì, chuyện có bao nhiêu đâu mà đã không giữ được bình tĩnh rồi." Nàng đi qua cửa thùy hoa và quay lại Nguyệt Dung Viện.
Nàng thấy A Hàm đang đứng kiễng chân ngóng chờ ở cửa bước vội tới, cười dắt tay cậu bé: “Sao ngươi lại ra ngoài? Bên ngoài gió lạnh, mau vào trong đi."
A Hàm gật đầu.
Viên ma ma bước ra đón: “Sao rồi? Có đuổi đi được không?"
Hạ Diệp không nén được giận, kể lại một lượt chẳng khác nào thùng trúc đổ đậu.
Viên ma ma gắt lên: “Đồ vô sỉ, lại dám có ý định xấu xa như vậy."
Tô Doanh ngồi ở trên sạp nhỏ tiện tay ôm A Hàm vào trong lòng, trong đầu nhớ lại một câu nói của Lưu Thượng Dân.
Tô Doanh híp mắt lại, trong nháy mắt đã nảy ra ý hay: “Chúng ta thật sự không dám làm gì hắn.
Hạ Diệp, ngươi lại đi tới phòng khách một chuyến, nói cho tên lông bông này biết ta cần nửa tháng suy nghĩ, đến lúc đó hắn lại tới tìm ta."
"Tới tìm cô nương làm gì? Tên dê xồm như vậy, cô nương nên cách thật xa ra." Mấy năm nay, Viên ma ma đã nhận thức sâu sắc về tính tình Tô Doanh thay đổi lớn, trở nên khó lường.
Bà rất sợ nàng sẽ thật sự bằng lòng gả cho Lưu gia này.
"Ta nhớ hộ lớn Lưu gia kinh doanh hàng từ nam vào bắc, nhà hắn gần như độc quyền về hạt tiêu và ớt ở nửa huyện Thượng Hà." Đối mắt Tô Doanh hơi híp lại và lóe sáng.
Sau khi Đại Lang của Lưu gia tới cửa lần đầu, bọn họ đã cho người đi thăm dò được điều này.
Viên ma ma gật đầu: “Cho dù nhà hắn có nhà lớn nghiệp lớn, nhìn tính nết của Lưu Đại Lang này cũng không tốt lắm, cô nương đừng hồ đồ.
Bà nghĩ đi đâu vậy? Lưu Đại Lang à?
Buồn cười!
"Ma ma đừng lo lắng, ta tự có tính toán."
Hạ Diệp ra ngoài truyền lời.
Tô Doanh căn dặn Viên ma ma gọi Đại Vĩnh tới.
"Có người bắt nạt ngươi sao?" A Hàm thấy Tô Doanh bận rộn như vậy, cậu bé lo lắng cho nàng, càng không muốn có người bắt nạt nàng.
Tô Doanh điểm nhẹ vào chóp mũi nhỏ của cậu bé: “Không ai có thể bắt nạt được ta hết, đừng sợ."
A Hàm ngồi trong lòng Tô Doanh và cúi đầu, trong mắt lại dần lạnh lẽo.
Đại Lâm bước vào dập đầu với Tô Doanh, sau đó nghe căn dặn.
Đợi đến khi Tô Doanh căn dặn xong, Đại Lâm nhìn A Hàm trong lòng Tô Doanh muốn nói lại thôi.
Tô Doanh đoán Đại Lâm có chuyện nhưng ngại vì A Hàm nên không tiện nói, nàng lại căn dặn Viên ma ma tiễn Đại Lâm ra ngoài.
Viên ma ma trở về cũng không nói gì.
Buổi chiều, sau khi A Hàm uống thuốc rồi đi ngủ, bà mới lặng lẽ nói cho Tô Doanh biết: "Vẫn không có tin tức."
Tô Doanh đứng ở dưới hành lang nhìn rừng cây xanh tốt trên núi Bạch Lăng và im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Sao có thể không có tin tức được?"
Viên ma ma cũng thở dài nói: "Đứa trẻ đều là máu thịt của cha mẹ, nhà ai lạc mất con mà không sốt ruột được? Theo nô tỳ thấy, sợ rằng A Hàm này không phải đi lạc, mà là bị...."
Mà là bị vứt bỏ.
Viên ma ma điển hình là mặt cứng nhưng tâm mềm, bà không đành lòng nói ra hai từ kia.
Đúng vậy, nếu không thấy đứa trẻ thì phải sớm phát hiện rồi, sao có thể không cho người tìm kiếm? Không thể không có chút động tĩnh gì được? Tô Doanh không nghĩ ra.
Ban đêm, A Hàm vẫn ngủ trong phòng của Tô Doanh trong phòng.
Tô Doanh phát hiện A Hàm chỉ nói nhiều với nàng.
Khi Viên ma ma, Thái Mạn hay những người khác nói chuyện với cậu bé, cậu bé phần lớn đều không trả lời, hoặc chỉ cúi đầu rất thấp, khiến người ta không thể nhìn rõ gương mặt của cậu bé.
Mấy ngày nay đang giữa đợt rét tháng ba, ban đêm lạnh như đang giữa đông vậy.
Trên giường có thêm một đứa bé, Viên ma ma cố ý cầm thêm cái chăn qua.
Lúc này, cái chăn đó che kín cho A Hàm.
Mắt đứa trẻ sáng lạ thường lại vô cùng thuần khiết.
Ánh mắt đứa trẻ này rất giống với Chiêu Tỏa Nhi.
Nghĩ đến Chiêu Tỏa Nhi, một tay Tô Doanh lại nâng mặt A Hàm lên.
A Hàm cũng không thấy khó chịu, ngược lại còn thích được Tô Doanh vỗ về như vậy.
"A Hàm, ngươi họ gì?" Hai ngày đã qua, Tô Doanh cảm thấy mình có thể chậm rãi nói chuyện với A Hàm.
A Hàm mở to mắt nhìn Tô Doanh không chớp mắt một lúc lâu mới gục đầu xuống: “Ta không biết."
Không biết à?
Còn có người không biết mình họ gì sao?
Nếu không phải thì chính là cậu bé không muốn nói.
"Vậy ngươi nói cho ta biết phụ thân của ngươi họ gì được không?"
A Hàm vẫn lắc đầu.
Cậu bé thật ra biết phụ thân mình họ gì, nhưng người khác đều sợ phụ thân cậu bé, lại nói cho cậu bé biết, phụ thân của cậu bé thật ra không phải là phụ thân của cậu bé.
"Vậy còn nương của ngươi?"
"Ta không có nương." Giọng A Hàm nhỏ như muỗi kêu.
Không có nương à? Điều này làm Tô Doanh bất ngờ, cũng càng đau lòng hơn.
Nàng có thể tưởng tượng được sự khó khăn trong quá trình trưởng thành của đứa trẻ không có mẹ, hoặc những nguy hiểm chật vật sẽ gặp phải khi mất đi sự che chở của mẹ.
Chiêu Tỏa nhi của nàng còn không phải bị người ta hại lúc nàng không có ở đó sao?
Nàng nhẹ nhàng ôm A Hàm vào trong lòng.
Đây là một đứa trẻ đáng thương.
"Vậy phụ thân ngươi thì sao?"
Lúc trước Tô Doanh đã phát hiện ra, khi nhắc tới phụ thân của mình thì đứa trẻ này rõ ràng có hơi sợ hãi.
"Phụ thân ngươi thường bắt nạt ngươi sao? Sao ta có cảm giác ngươi rất sợ hắn vậy?"
A Hàm rúc vào trong lòng Tô Doanh và lắc đầu: “Phụ thân không bắt nạt ta, phụ thân chỉ bắt nạt những kẻ xấu bắt nạt ta thôi."
Nghe vậy, Tô Doanh cũng hơi yên tâm.
Đứa trẻ không biết nói dối.
Nàng có thể nghe ra được A Hàm vừa kính trọng lại vừa sợ phụ thân mình.
"Vậy ngươi nói cho ta biết một chút về phụ thân ngươi đi.
Trông hắn thế nào?"
Tô Doanh khẽ nói, giọng nói lại dễ nghe khiến A Hàm dần dần bớt đề phòng: “Phụ thân ta đẹp nhất."
Cậu bé nói xong, không hiểu lại nói thêm một câu: “Người cũng rất đẹp."
Bọn họ không biết, lúc này ngoài cửa sổ đã có hai bóng đen xuất hiện từ bao giờ.
Bọn họ thông qua vết nứt rộng bằng ngón tay trên cửa sổ, mượn chút ánh sáng sót lại trong phòng để nhìn rõ một lớn một nhỏ đang nằm trên giường, nghe Tô Doanh hết lần này tới lần khác gài bẫy trong lời nói nhưng A Hàm lại không hề trúng bẫy.
Không hổ danh là đứa trẻ do Tuyên Mạch hắn nuôi lớn, thật là thông minh.
Tuyên Mạch đang đắc ý, chỉ là càng nghe thì vẻ đắc ý trên mặt hơi miễn cưỡng.
"Phụ thân ngươi đâu phải là một người phụ nữ, ngươi lại còn nói hắn đẹp." Tô Doanh buồn cười, hai hàng lông mày cong như vầng trăng.
"Phụ thân ta thật sự rất đẹp." Tưởng Tô Doanh không tin, A Hàm lại nghiêm túc nhắc lại một lần nữa.
"Được rồi, phụ thân ngươi đẹp, đẹp như con hổ vậy."
"Con hổ là gì?"
Nàng chỉ thuận miệng nhắc tới con hổ, đứa trẻ này lại không biết con hổ: “Con hổ chính là con sâu lớn có thể hình rất to, rất uy nghiêm dũng mãnh, cả người còn có rất nhiều lông nữa."
Ở trong mắt A Hàm, dáng người phụ thân thật sự lớn hơn cậu bé nhiều, không biết ý của uy nghiêm dũng mãnh có phải là oai phong không hàm.
Đó hẳn là lông đi.
"Đúng, giống như con hổ vậy."
Tuyên Mạch đứng nghe ở góc tường, màu mắt tối lại, khóe miệng không ngừng giật.
Thanh Duyệt đứng hộ vệ bên cạnh cố nén không phát ra tiếng cười.
Tuyên Mạch đảo mắt nhìn qua, Thanh Duyệt theo bản năng lùi lại một bước.
Tô Doanh thấy đứa trẻ này đáng yêu như vậy thì nhẹ nhàng hôn lên trán cậu bé: “Ngủ đi, ta hát cho ngươi nghe."
A Hàm ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn Tô Doanh với vẻ chờ mong.
Tô Doanh khẽ mở miệng, hát bài đồng dao mà nàng làm cho Chiêu Tỏa Nhi:
Núi xa cây xa
Con đường trở về
Người đời không biết
Trên cầu dưới ruộng.
Hắn ta vội vàng đặt chén trà xuống, đứng dậy xá dài với Tô Doanh: “Tô cô nương có lễ.”
Tô Doanh gật đầu, đi ngang qua hắn ta bước về phía ghế chủ nhà.
Một mùi thơm phả vào trong mũi của Lưu Thượng Dân giống như uống được rượu ngon, say chìm đắm trong sương mù.
"Ta đã biết ý định Lưu công tử đến đây, Lưu công tử cũng hiểu được ý ta.
Ngươi lại đến sơn trang của ta, chẳng lẽ ta còn có chỗ nào nói không rõ khiến Lưu công tử thấy khó hiểu?"
Lưu Thượng Dân cao ngạo, hất cằm về phía Tô Doanh: “Tô cô nương, chúng ta có chuyện gì cũng có thể từ từ thương lượng được không? Cô nương đừng nói quá chắc chắn như vậy.
Ta biết cô nương là người đã bị chồng bỏ, nhà chồng không cần, nhà mẹ đẻ không thích, nói vậy nàng cũng đã dốc hết sức lực để xử lý sơn trang Ngô Đồng này đi.
Nàng muốn có được một nơi sống yên phận cũng không dễ dàng gì.
Ta có thể hiểu được những điều này.
Lúc trước ta đưa ra giá không thấp, Tô cô nương không muốn là do ta không tìm hiểu đúng ý của cô nương.
Bây giờ đã biết, ta thật ra có một đề nghị, tuyệt đối sẽ không để cho cô nương phải chịu thiệt đâu."
Không để cho nàng chịu thiệt? Chẳng lẽ còn muốn để nàng chiếm lợi lớn à?
Tô Doanh không nói gì, chỉ chăm chú lắng nghe.
"Gia phụ thật sự vừa ý sơn trang Ngô Đồng này, ta lại là con trai độc nhất của Lưu gia, tương lai sơn trang Ngô Đồng này chính là của ta.
Nếu cô nương có thể cùng ta vui kết lương duyên, không chỉ không cần rời khỏi sơn trang Ngô Đồng, còn có thể có một chỗ sống yên phận.
Còn có một chuyện tốt nữa, mùng hai tháng sau là ngày đại thọ năm mươi của tỷ phu ta.
Đến lúc đó ta sẽ nhờ hắn làm chủ hôn cho chúng ta.
Hắn chắc chắn sẽ vui vẻ tác thành cho hai vợ chồng đẹp đôi.
Ý của cô nương thế nào?"
Tô Doanh nghe xong không khỏi kinh ngạc, lập tức dở khóc dở cười.
Lưu Thượng Dân này phải ngốc tới mức nào mới có thể có ý nghĩ kỳ lạ như vậy chứ? "Ý tốt của Lưu công tử, trong lòng thiếp thân xin ghi nhận, đáng tiếc thiếp thân không có duyên phận sâu với Lưu đại gia, đời này làm bạn bè còn miễn cưỡng, xét về phu thê thì càng hoảng sợ hơn."
"Cô...." Thấy Tô Doanh chê mình như vậy, mặt Lưu Thượng Dân lập tức sa sầm xuống: “Tô cô nương, cho cô mặt mũi mà ngươi còn không muốn à? Bản công tử khách sáo với cô, mới thương lượng với cô.
Nếu không cô tưởng cô có thể bảo vệ được sơn trang Ngô Đồng này bao lâu? Cô chắc hẳn đã biết tỷ phu ta là ai.
Chỉ cần một câu nói của hắn, đến lúc đó ngươi còn không phải ngoan ngoãn dâng lên sao?"
"Lại nói cô là một kẻ bị chồng bỏ, bản công tử không chê cô, cô còn có thể gả vào Lưu gia chúng ta là cô tu mấy đời mới may mắn có được đấy.
Hôm nay ta cho cô hai lựa chọn, hoặc là bán sơn trang Ngô Đồng cho ta, hoặc là cô và sơn trang Ngô Đồng cùng gả vào Lưu gia, ngươi chọn một đi.
Nếu hôm nay cô không cho ta một trả lời, ta sẽ không đi."
Quả nhiên là khinh bỉ.
Đây là muốn nương nhờ sơn trang Ngô Đồng còn lưu manh như vậy.
Tô Doanh cảm thấy lần này mình đi ra là sai lầm rồi.
Nàng không nên có ý định lãng phí thời gian với một kẻ đầu óc không rõ ràng này.
Nàng thở dài, đứng dậy nhìn Lưu Thượng Dân: “Lưu công tử, mặt mũi là thứ tốt, có lẽ công tử cần một ít đấy."
Lưu Thượng Dân nghẹn một hơi, nhìn Tô Doanh đứng dậy rời đi.
Hắn còn không quên nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng và kêu lên: “Ta cứ chờ ở đây.
Phụ thân ta biết ta tới đây, mà phụ thân ta biết thì tỷ phu ta cũng sẽ biết."
Hạ Diệp nhíu mày đi theo Tô Doanh.
Bọn họ còn chưa tới cửa thùy hoa, nàng ấy đã không nhịn được nói: “Cô nương, Lưu công tử này khinh người quá đáng, nô tỳ thật muốn tới tát hắn vài cái."
"Ngươi nóng nảy như vậy làm gì, chuyện có bao nhiêu đâu mà đã không giữ được bình tĩnh rồi." Nàng đi qua cửa thùy hoa và quay lại Nguyệt Dung Viện.
Nàng thấy A Hàm đang đứng kiễng chân ngóng chờ ở cửa bước vội tới, cười dắt tay cậu bé: “Sao ngươi lại ra ngoài? Bên ngoài gió lạnh, mau vào trong đi."
A Hàm gật đầu.
Viên ma ma bước ra đón: “Sao rồi? Có đuổi đi được không?"
Hạ Diệp không nén được giận, kể lại một lượt chẳng khác nào thùng trúc đổ đậu.
Viên ma ma gắt lên: “Đồ vô sỉ, lại dám có ý định xấu xa như vậy."
Tô Doanh ngồi ở trên sạp nhỏ tiện tay ôm A Hàm vào trong lòng, trong đầu nhớ lại một câu nói của Lưu Thượng Dân.
Tô Doanh híp mắt lại, trong nháy mắt đã nảy ra ý hay: “Chúng ta thật sự không dám làm gì hắn.
Hạ Diệp, ngươi lại đi tới phòng khách một chuyến, nói cho tên lông bông này biết ta cần nửa tháng suy nghĩ, đến lúc đó hắn lại tới tìm ta."
"Tới tìm cô nương làm gì? Tên dê xồm như vậy, cô nương nên cách thật xa ra." Mấy năm nay, Viên ma ma đã nhận thức sâu sắc về tính tình Tô Doanh thay đổi lớn, trở nên khó lường.
Bà rất sợ nàng sẽ thật sự bằng lòng gả cho Lưu gia này.
"Ta nhớ hộ lớn Lưu gia kinh doanh hàng từ nam vào bắc, nhà hắn gần như độc quyền về hạt tiêu và ớt ở nửa huyện Thượng Hà." Đối mắt Tô Doanh hơi híp lại và lóe sáng.
Sau khi Đại Lang của Lưu gia tới cửa lần đầu, bọn họ đã cho người đi thăm dò được điều này.
Viên ma ma gật đầu: “Cho dù nhà hắn có nhà lớn nghiệp lớn, nhìn tính nết của Lưu Đại Lang này cũng không tốt lắm, cô nương đừng hồ đồ.
Bà nghĩ đi đâu vậy? Lưu Đại Lang à?
Buồn cười!
"Ma ma đừng lo lắng, ta tự có tính toán."
Hạ Diệp ra ngoài truyền lời.
Tô Doanh căn dặn Viên ma ma gọi Đại Vĩnh tới.
"Có người bắt nạt ngươi sao?" A Hàm thấy Tô Doanh bận rộn như vậy, cậu bé lo lắng cho nàng, càng không muốn có người bắt nạt nàng.
Tô Doanh điểm nhẹ vào chóp mũi nhỏ của cậu bé: “Không ai có thể bắt nạt được ta hết, đừng sợ."
A Hàm ngồi trong lòng Tô Doanh và cúi đầu, trong mắt lại dần lạnh lẽo.
Đại Lâm bước vào dập đầu với Tô Doanh, sau đó nghe căn dặn.
Đợi đến khi Tô Doanh căn dặn xong, Đại Lâm nhìn A Hàm trong lòng Tô Doanh muốn nói lại thôi.
Tô Doanh đoán Đại Lâm có chuyện nhưng ngại vì A Hàm nên không tiện nói, nàng lại căn dặn Viên ma ma tiễn Đại Lâm ra ngoài.
Viên ma ma trở về cũng không nói gì.
Buổi chiều, sau khi A Hàm uống thuốc rồi đi ngủ, bà mới lặng lẽ nói cho Tô Doanh biết: "Vẫn không có tin tức."
Tô Doanh đứng ở dưới hành lang nhìn rừng cây xanh tốt trên núi Bạch Lăng và im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Sao có thể không có tin tức được?"
Viên ma ma cũng thở dài nói: "Đứa trẻ đều là máu thịt của cha mẹ, nhà ai lạc mất con mà không sốt ruột được? Theo nô tỳ thấy, sợ rằng A Hàm này không phải đi lạc, mà là bị...."
Mà là bị vứt bỏ.
Viên ma ma điển hình là mặt cứng nhưng tâm mềm, bà không đành lòng nói ra hai từ kia.
Đúng vậy, nếu không thấy đứa trẻ thì phải sớm phát hiện rồi, sao có thể không cho người tìm kiếm? Không thể không có chút động tĩnh gì được? Tô Doanh không nghĩ ra.
Ban đêm, A Hàm vẫn ngủ trong phòng của Tô Doanh trong phòng.
Tô Doanh phát hiện A Hàm chỉ nói nhiều với nàng.
Khi Viên ma ma, Thái Mạn hay những người khác nói chuyện với cậu bé, cậu bé phần lớn đều không trả lời, hoặc chỉ cúi đầu rất thấp, khiến người ta không thể nhìn rõ gương mặt của cậu bé.
Mấy ngày nay đang giữa đợt rét tháng ba, ban đêm lạnh như đang giữa đông vậy.
Trên giường có thêm một đứa bé, Viên ma ma cố ý cầm thêm cái chăn qua.
Lúc này, cái chăn đó che kín cho A Hàm.
Mắt đứa trẻ sáng lạ thường lại vô cùng thuần khiết.
Ánh mắt đứa trẻ này rất giống với Chiêu Tỏa Nhi.
Nghĩ đến Chiêu Tỏa Nhi, một tay Tô Doanh lại nâng mặt A Hàm lên.
A Hàm cũng không thấy khó chịu, ngược lại còn thích được Tô Doanh vỗ về như vậy.
"A Hàm, ngươi họ gì?" Hai ngày đã qua, Tô Doanh cảm thấy mình có thể chậm rãi nói chuyện với A Hàm.
A Hàm mở to mắt nhìn Tô Doanh không chớp mắt một lúc lâu mới gục đầu xuống: “Ta không biết."
Không biết à?
Còn có người không biết mình họ gì sao?
Nếu không phải thì chính là cậu bé không muốn nói.
"Vậy ngươi nói cho ta biết phụ thân của ngươi họ gì được không?"
A Hàm vẫn lắc đầu.
Cậu bé thật ra biết phụ thân mình họ gì, nhưng người khác đều sợ phụ thân cậu bé, lại nói cho cậu bé biết, phụ thân của cậu bé thật ra không phải là phụ thân của cậu bé.
"Vậy còn nương của ngươi?"
"Ta không có nương." Giọng A Hàm nhỏ như muỗi kêu.
Không có nương à? Điều này làm Tô Doanh bất ngờ, cũng càng đau lòng hơn.
Nàng có thể tưởng tượng được sự khó khăn trong quá trình trưởng thành của đứa trẻ không có mẹ, hoặc những nguy hiểm chật vật sẽ gặp phải khi mất đi sự che chở của mẹ.
Chiêu Tỏa nhi của nàng còn không phải bị người ta hại lúc nàng không có ở đó sao?
Nàng nhẹ nhàng ôm A Hàm vào trong lòng.
Đây là một đứa trẻ đáng thương.
"Vậy phụ thân ngươi thì sao?"
Lúc trước Tô Doanh đã phát hiện ra, khi nhắc tới phụ thân của mình thì đứa trẻ này rõ ràng có hơi sợ hãi.
"Phụ thân ngươi thường bắt nạt ngươi sao? Sao ta có cảm giác ngươi rất sợ hắn vậy?"
A Hàm rúc vào trong lòng Tô Doanh và lắc đầu: “Phụ thân không bắt nạt ta, phụ thân chỉ bắt nạt những kẻ xấu bắt nạt ta thôi."
Nghe vậy, Tô Doanh cũng hơi yên tâm.
Đứa trẻ không biết nói dối.
Nàng có thể nghe ra được A Hàm vừa kính trọng lại vừa sợ phụ thân mình.
"Vậy ngươi nói cho ta biết một chút về phụ thân ngươi đi.
Trông hắn thế nào?"
Tô Doanh khẽ nói, giọng nói lại dễ nghe khiến A Hàm dần dần bớt đề phòng: “Phụ thân ta đẹp nhất."
Cậu bé nói xong, không hiểu lại nói thêm một câu: “Người cũng rất đẹp."
Bọn họ không biết, lúc này ngoài cửa sổ đã có hai bóng đen xuất hiện từ bao giờ.
Bọn họ thông qua vết nứt rộng bằng ngón tay trên cửa sổ, mượn chút ánh sáng sót lại trong phòng để nhìn rõ một lớn một nhỏ đang nằm trên giường, nghe Tô Doanh hết lần này tới lần khác gài bẫy trong lời nói nhưng A Hàm lại không hề trúng bẫy.
Không hổ danh là đứa trẻ do Tuyên Mạch hắn nuôi lớn, thật là thông minh.
Tuyên Mạch đang đắc ý, chỉ là càng nghe thì vẻ đắc ý trên mặt hơi miễn cưỡng.
"Phụ thân ngươi đâu phải là một người phụ nữ, ngươi lại còn nói hắn đẹp." Tô Doanh buồn cười, hai hàng lông mày cong như vầng trăng.
"Phụ thân ta thật sự rất đẹp." Tưởng Tô Doanh không tin, A Hàm lại nghiêm túc nhắc lại một lần nữa.
"Được rồi, phụ thân ngươi đẹp, đẹp như con hổ vậy."
"Con hổ là gì?"
Nàng chỉ thuận miệng nhắc tới con hổ, đứa trẻ này lại không biết con hổ: “Con hổ chính là con sâu lớn có thể hình rất to, rất uy nghiêm dũng mãnh, cả người còn có rất nhiều lông nữa."
Ở trong mắt A Hàm, dáng người phụ thân thật sự lớn hơn cậu bé nhiều, không biết ý của uy nghiêm dũng mãnh có phải là oai phong không hàm.
Đó hẳn là lông đi.
"Đúng, giống như con hổ vậy."
Tuyên Mạch đứng nghe ở góc tường, màu mắt tối lại, khóe miệng không ngừng giật.
Thanh Duyệt đứng hộ vệ bên cạnh cố nén không phát ra tiếng cười.
Tuyên Mạch đảo mắt nhìn qua, Thanh Duyệt theo bản năng lùi lại một bước.
Tô Doanh thấy đứa trẻ này đáng yêu như vậy thì nhẹ nhàng hôn lên trán cậu bé: “Ngủ đi, ta hát cho ngươi nghe."
A Hàm ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn Tô Doanh với vẻ chờ mong.
Tô Doanh khẽ mở miệng, hát bài đồng dao mà nàng làm cho Chiêu Tỏa Nhi:
Núi xa cây xa
Con đường trở về
Người đời không biết
Trên cầu dưới ruộng.
Danh sách chương