Thẩm Mặc Trì ngồi vào chiếc ghế êm ái, thấy Tô Doanh chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi không thèm để ý đến hắn nữa, trong lòng cảm thấy vừa khó hiểu vừa yên tâm, nghĩ rằng nàng ghen nên đang tức giận.
Nghĩ đến chuyện nàng là Mợ cả mới nhập phủ, việc chồng nàng vào phòng tân hôn với người khác, hơi khó chịu cũng là điều dễ hiểu.
Thái Mạn pha một chén trà đưa đến tận tay Thẩm Mặc Trì, nghe Thẩm Mặc Trì mở miệng: “Ta đoán nàng đã biết chuyện đính hôn của em gái của nàng, chuyện này ta xin lỗi nàng.”
Cùng một người, nhưng là khác thời điểm, Thẩm Mặc Trì đối với chuyện cưới Tô Âm thái độ rất ôn hòa, không hề ra mệnh lệnh, mà cùng nàng trao đổi nhẹ nhàng.
Mặc dù hắn khẳng định không phải đến trao đổi với nàng, Tô Doanh không muốn nói chuyện, nhưng cũng không muốn chọc giận hắn.
Dù sao thủ đoạn của hắn tàn nhẫn như thế nào, sống cả đời bên hắn sẽ khắc cốt ghi tâm.
Muốn đối phó với hắn, giống như rút củi dưới đáy nồi, phải hành động cùng một lúc mới được.
“Từ ngày hôm đó, ta biết Âm muội muội là người của đại gia, Âm muội muội đã ái mộ đại gia từ lâu, hai người có tình thành hôn với nhau, ta thấy cũng vui mừng.”
nàng thật hiền lành, đối với tâm tư Tô Doanh như vậy Thẩm Mặc Trì cũng không đành lòng.
Nghĩ đến chuyện tiền đồ của chính hắn như nước sôi lửa bỏng thì sự không đành lòng này thì vụt tắt.
“Tuy nói là bình thê, nhưng nàng vẫn là chị, sau này mọi việc trong phủ đều nghe theo sự sai bảo của nàng.”
Đây là trấn an nàng, Tô Doanh cũng không thèm vòng vo với Thẩm Mặc Trì nữa, nàng liếc mắt nhìn hắn nhiều hơn, nói ra nửa câu với hắn, nàng ghê tởm đến mức muốn ói hết bữa cơm tối qua: “Đại gia muốn thiếp thân làm cái gì?”
Thẩm Mặc Trì đã dự tính nhiều thứ, thấy Tô Doanh trực tiếp hỏi vậy, mặt hắn nóng bừng, không cách nào mở miệng được.
Song chuyện đã đến nước này, hắn không thể tay không trở về, nếu không sẽ không biết ăn nói như thế nào với Trần thái thái: “Hôm nay ta đã đưa canh thiếp của ta rồi, nhưng còn có một việc khó giải quyết, ta cần A Doanh giúp đỡ.”
Tô Doanh không nói gì, nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt hắn thì nàng đã hiểu được tại sao hắn tìm đến cửa, thật đúng là không biết xấu hổ.
Hắn vậy mà không biết xấu hổ sao? Không biết năm đó chính nàng đã trúng tà gì? Hay là trời sinh ra đã là kẻ mù nên mới trao trái tim mình vì một tên như vậy, lầm lỡ cả đời?
“A Doanh nàng thật hào phóng, nàng đưa sáu mươi món đồ cưới cho A Âm làm đồ cưới, vi phu nghĩ đồ cưới này nếu đưa về nhà họ Thẩm thì cũng sẽ chia cho nàng một phần.
Sáng nay nàng cho người đưa đồ cưới về nhà họ Tô đi, đó là thêm.
Nhưng a nương nói không thể lấy sính lễ từ bà, vi phu nghĩ là có thể rút thêm hai mươi món đồ cưới của nàng không, tốt xấu thế nào cũng phải lo đủ mười lăm phần sính lễ đưa đến Tô Phủ.”
Quả thực chuyện này ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý, lửa giận trong lòng Tô Doanh không ngừng trỗi dậy.
Răng cắn trúng lưỡi chảy máu, nàng cố nuốt máu: “Ý kiến của đại gia rất hay, chỉ là sáng sớm Viên ma ma đã ra khỏi nhà, chìa khóa và danh sách đều ở trong tay bà ấy, phải chờ bà ấy trở về mới có thể giúp đại gia mở khố phòng.”
Thẩm Mặc Trì vô cùng vừa lòng với biểu hiện của Tô Doanh, nàng vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lời, nếu không phải mệnh tương khắc, thật sự có thể cùng Tô Âm hầu hạ hắn.
Hắn đứng lên nói: “Viên ma ma phải ở nhà họ Tô kiểm kê thêm đồ cưới, nên phải chiều mới về.”
“Đúng vậy, chỉ e trong chốc lát không thể về được.” Tô Doanh cũng bồi thêm một câu.
“Vi phu đi về trước, chờ Viên ma ma trở về, nàng hãy cho người đến nói cho ta biết một tiếng.”
Xuân Đào tiễn Thẩm Mặc Trì đi ra ngoài, Thái Mạn không nhịn được nhảy dựng lên: “Thật là không biết xấu hổ mà, cô nương, đại gia vậy mà không biết xấu hổ, ngay cả nàng với hắn không phải vợ chồng thật, tốt xấu gì cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, hắn sao có thể đem việc chuẩn bị sính lễ đổ lên đầu cô nương được, đây không phải là đang khi dễ chúng ta sao?”
Không phải hắn chỉ khi dễ một lần, mà sẽ khi dễ cả đời đấy chứ.
Ngày hôm sau, Viên ma ma chưa trở về, Thẩm Mặc Trì mặt dày đến Hạnh Phân Viện thúc giục.
Tại nhà họ Tô, thiêm trang của Tô Doanh vẫn chưa được đưa tới, Tô Âm cũng không biết xấu hổ mà thúc giục.
Sang ngày thứ ba, Khương thái thái vẫn không cảm thấy vui vì có con dâu mới, chỉ cảm thấy sớm muộn gì bà ta cũng phải lo liệu cho con dâu.
Từ trước nếu không phải Tô Doanh không được bà ta để tâm, bà ta sớm đã đem việc vặt vãnh này đó giao cho nàng quản lý.
Mã ma ma vội vội vàng vàng đi vào, biết rõ Khương thái thái mệt nhưng vẫn phải nói: “Thái thái, đầu bếp nói là không còn nhiều gia vị, tôi đã sai người đi mua, ai ngờ cửa hàng Nam Bắc nói chúng ta chưa thanh toán bạc cho hỉ sự lần trước, lần này muốn lấy gia vị phải đem bạc đến trả trước.
Hiện giờ đại gia mới cưới cô dâu đang vui mừng, nô tỳ sợ có rủi ro gì, nên phải đến báo cho thái thái biết.”
Khương thái thái liếc mắt nhìn Mã ma ma, trong lòng buồn bực: “Trì Ca là người sĩ diện, lại là người làm đại sự, không nên vì những chuyện này mà làm phiền hắn.
Bà đi lấy bạc đưa cho Cửa hàng Nam Bắc đi, chúng ta không thể để mất mặt vì chuyện nhà họ Thẩm nợ nần được.”
Mã ma ma đáp lời “vâng”, sau đó nói: “Lão gia thích biểu diễn, lần trước mời gánh hát, lần này còn mời nữa không?”
Khương thái thái nhíu mày: “Thích biểu diễn thì phải tới rạp hát, người như chúng ta có thể đồng ý như vậy không? Lần trước cưới Tô Doanh làm hoành tráng là bởi nàng ta mang tới rất nhiều của hồi môn, cho tới bây giờ vẫn chưa dùng hết của hồi môn của Tô Doanh.
Tuy Tô Âm có gia thế tốt, nhưng lại keo kiệt, làm sao có thể xa hoa được? Đồ cưới của nàng ta là do Tô Doanh bỏ thêm vào, có thể nói nàng ta có ít tiếng nói hơn Tô Doanh.
Giọng điệu của Khương thái thái không vui, Mã ma ma cũng chỉ là tiện miệng nhắc tới, vốn tưởng rằng cưới Đại nãi nãi thì nhà họ Thẩm có thể trở nên xa hoa, nhưng hiện tại xem ra còn túng quẫn hơn trước.
Mã ma ma cười cười, trong lòng nghẹn đắng.
Đại a đầu Lục Châu vén rèm bước vào nói: “Thái thái, a đầu Thái Mạn bên cạnh Đại nãi nãi đến đây, khóc lóc thật thương tâm.”
Khương thái thái vừa nghe vậy, trái tim như bị treo lên một nửa, vội vàng hỏi: “Sao lại khóc ngon lành thế? Ngươi không hỏi đã xảy ra chuyện gì hả?”
Thái Mạn là tới tìm Trần thái thái, Lục Châu làm sao dám hỏi? nàng ta lắc đầu.
“Cho nàng ta vào đi.”
Thái Mạn vừa tiến đến, gương mặt tươi cười nhưng hai mắt vẫn còn đẫm lệ, nàng ta quỳ gối trước Khương thái thái: “Thái thái, xin thái thái mau mời người đi tìm đại phu, Đại nãi nãi không ổn rồi.”
Mã ma ma đứng bên người Khương thái thái, đảo mắt liên tục, nghĩ hôm qua còn khỏe mạnh, tại sao hôm nay đột nhiên lại không ổn? Hay là không chịu nổi đả kích đại gia cưới thêm vợ, nhất thời tự sát? Bà ta không nói lời nào, nhìn gương mặt Khương thái thái đã tối sầm.
“Đại nãi nãi của các ngươi không phải người hiền lành sao? Tại sao lại đột nhiên không tốt? Ngươi về nói với nàng, đừng làm trò sau lưng, cẩn thận đại gia không buông tha cho nàng đâu.” Khương thái thái và Mã ma ma đều nghĩ đến một điểm, cho rằng Tô Doanh muốn mượn cớ hủy hoại tiền đồ của con trai mình.
Thái Mạn dập đầu, nước mắt rơi không ngừng: “Không phải, không phải đâu thái thái.
Khi đại gia và Âm cô nương có chuyện, Đại nãi nãi của chúng tôi không phải đã cho Âm cô nương sáu mươi phần thiêm trang sao? Việc này là Viên ma ma đi làm, từ khi nhận được tin tức sáng nay, Viên ma ma căn bản không đem thiêm trang quay về Tô Phủ, hiện giờ bà ta và sáu mươi phần thiêm trang đã biến mất.
Đại nãi nãi của chúng tôi tức giận té xỉu, đến bây giờ còn bất tỉnh nhân sự, thái thái, ngài mau cho người đi mời đại phu đi, nếu chậm trễ e rằng mạng của Đại nãi nãi không còn!”
Bất luận Thái Mạn cầu xin như thế nào, Khương thái thái cũng không tin Tô Doanh té xỉu là vì chuyện này.
Trời ạ, sáu mươi phần thiêm trang không tung không tích? Ngay cả nàng ta cũng té xỉu là sao?
Mệnh của bà ta thật là khổ, khoản đồ cưới đó có thể đem lại cô con dâu thứ hai xinh đẹp, như thế nào lại biến mất không tăm hơi? Bà ta chỉ vào Thái Mạn, đau khổ mắng bâng quơ: “Các ngươi là đồ nô tài chết tiệt, chuyện của chủ nhân mà cũng dám xía vào, không muốn sống nữa sao? Viên ma ma là người thân cận của cô nương nhà ngươi, sao lại để cho người thân cận làm bậy? Chính là các ngươi có lòng tham, các người là đồ tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân.”
Mã ma ma cũng giật mình không ngờ lại phát sinh tình huống này, nhưng bà ta so với Khương thái thái bình tĩnh hơn.
Vội vàng giữ lấy Khương thái thái đang tức giận phát điên: “Thái Mạn, tin tức này có chuẩn không? Ta xem Viên ma ma là người trung thành, không thể ngờ lại phản bội như thế này.”
Lúc trước cô nương cũng nhắc nhở nàng ta, Khương thái thái hồ đồ, nhưng Mã ma ma là người khôn khéo, nếu không thuận lợi, đụng tới Mã ma ma, nàng ta phải đổi cách ứng phó.
Thái Mạn lau nước mắt, khăn tay có thể vắt ra nước, nàng ta tiếp tục khóc lớn nói: “Cô nương của chúng tôi cũng không tin, cho nên sai người đến Tô Phủ thăm dò, quả thực là không trở về.
Hiện giờ Viên ma ma làm cho cô nương của chúng tôi thảm lắm, người đã té xỉu, bây giờ còn chưa tỉnh lại, ma ma tốt bụng, cầu xin người khuyên nhủ thái thái, cho người mau đi tìm đại phu, tốt xấu gì cũng phải giữ lại hơi thở cho Đại nãi nãi của chúng tôi mới mong tìm được đồ cưới trở về!”.
Nghĩ đến chuyện nàng là Mợ cả mới nhập phủ, việc chồng nàng vào phòng tân hôn với người khác, hơi khó chịu cũng là điều dễ hiểu.
Thái Mạn pha một chén trà đưa đến tận tay Thẩm Mặc Trì, nghe Thẩm Mặc Trì mở miệng: “Ta đoán nàng đã biết chuyện đính hôn của em gái của nàng, chuyện này ta xin lỗi nàng.”
Cùng một người, nhưng là khác thời điểm, Thẩm Mặc Trì đối với chuyện cưới Tô Âm thái độ rất ôn hòa, không hề ra mệnh lệnh, mà cùng nàng trao đổi nhẹ nhàng.
Mặc dù hắn khẳng định không phải đến trao đổi với nàng, Tô Doanh không muốn nói chuyện, nhưng cũng không muốn chọc giận hắn.
Dù sao thủ đoạn của hắn tàn nhẫn như thế nào, sống cả đời bên hắn sẽ khắc cốt ghi tâm.
Muốn đối phó với hắn, giống như rút củi dưới đáy nồi, phải hành động cùng một lúc mới được.
“Từ ngày hôm đó, ta biết Âm muội muội là người của đại gia, Âm muội muội đã ái mộ đại gia từ lâu, hai người có tình thành hôn với nhau, ta thấy cũng vui mừng.”
nàng thật hiền lành, đối với tâm tư Tô Doanh như vậy Thẩm Mặc Trì cũng không đành lòng.
Nghĩ đến chuyện tiền đồ của chính hắn như nước sôi lửa bỏng thì sự không đành lòng này thì vụt tắt.
“Tuy nói là bình thê, nhưng nàng vẫn là chị, sau này mọi việc trong phủ đều nghe theo sự sai bảo của nàng.”
Đây là trấn an nàng, Tô Doanh cũng không thèm vòng vo với Thẩm Mặc Trì nữa, nàng liếc mắt nhìn hắn nhiều hơn, nói ra nửa câu với hắn, nàng ghê tởm đến mức muốn ói hết bữa cơm tối qua: “Đại gia muốn thiếp thân làm cái gì?”
Thẩm Mặc Trì đã dự tính nhiều thứ, thấy Tô Doanh trực tiếp hỏi vậy, mặt hắn nóng bừng, không cách nào mở miệng được.
Song chuyện đã đến nước này, hắn không thể tay không trở về, nếu không sẽ không biết ăn nói như thế nào với Trần thái thái: “Hôm nay ta đã đưa canh thiếp của ta rồi, nhưng còn có một việc khó giải quyết, ta cần A Doanh giúp đỡ.”
Tô Doanh không nói gì, nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt hắn thì nàng đã hiểu được tại sao hắn tìm đến cửa, thật đúng là không biết xấu hổ.
Hắn vậy mà không biết xấu hổ sao? Không biết năm đó chính nàng đã trúng tà gì? Hay là trời sinh ra đã là kẻ mù nên mới trao trái tim mình vì một tên như vậy, lầm lỡ cả đời?
“A Doanh nàng thật hào phóng, nàng đưa sáu mươi món đồ cưới cho A Âm làm đồ cưới, vi phu nghĩ đồ cưới này nếu đưa về nhà họ Thẩm thì cũng sẽ chia cho nàng một phần.
Sáng nay nàng cho người đưa đồ cưới về nhà họ Tô đi, đó là thêm.
Nhưng a nương nói không thể lấy sính lễ từ bà, vi phu nghĩ là có thể rút thêm hai mươi món đồ cưới của nàng không, tốt xấu thế nào cũng phải lo đủ mười lăm phần sính lễ đưa đến Tô Phủ.”
Quả thực chuyện này ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý, lửa giận trong lòng Tô Doanh không ngừng trỗi dậy.
Răng cắn trúng lưỡi chảy máu, nàng cố nuốt máu: “Ý kiến của đại gia rất hay, chỉ là sáng sớm Viên ma ma đã ra khỏi nhà, chìa khóa và danh sách đều ở trong tay bà ấy, phải chờ bà ấy trở về mới có thể giúp đại gia mở khố phòng.”
Thẩm Mặc Trì vô cùng vừa lòng với biểu hiện của Tô Doanh, nàng vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lời, nếu không phải mệnh tương khắc, thật sự có thể cùng Tô Âm hầu hạ hắn.
Hắn đứng lên nói: “Viên ma ma phải ở nhà họ Tô kiểm kê thêm đồ cưới, nên phải chiều mới về.”
“Đúng vậy, chỉ e trong chốc lát không thể về được.” Tô Doanh cũng bồi thêm một câu.
“Vi phu đi về trước, chờ Viên ma ma trở về, nàng hãy cho người đến nói cho ta biết một tiếng.”
Xuân Đào tiễn Thẩm Mặc Trì đi ra ngoài, Thái Mạn không nhịn được nhảy dựng lên: “Thật là không biết xấu hổ mà, cô nương, đại gia vậy mà không biết xấu hổ, ngay cả nàng với hắn không phải vợ chồng thật, tốt xấu gì cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, hắn sao có thể đem việc chuẩn bị sính lễ đổ lên đầu cô nương được, đây không phải là đang khi dễ chúng ta sao?”
Không phải hắn chỉ khi dễ một lần, mà sẽ khi dễ cả đời đấy chứ.
Ngày hôm sau, Viên ma ma chưa trở về, Thẩm Mặc Trì mặt dày đến Hạnh Phân Viện thúc giục.
Tại nhà họ Tô, thiêm trang của Tô Doanh vẫn chưa được đưa tới, Tô Âm cũng không biết xấu hổ mà thúc giục.
Sang ngày thứ ba, Khương thái thái vẫn không cảm thấy vui vì có con dâu mới, chỉ cảm thấy sớm muộn gì bà ta cũng phải lo liệu cho con dâu.
Từ trước nếu không phải Tô Doanh không được bà ta để tâm, bà ta sớm đã đem việc vặt vãnh này đó giao cho nàng quản lý.
Mã ma ma vội vội vàng vàng đi vào, biết rõ Khương thái thái mệt nhưng vẫn phải nói: “Thái thái, đầu bếp nói là không còn nhiều gia vị, tôi đã sai người đi mua, ai ngờ cửa hàng Nam Bắc nói chúng ta chưa thanh toán bạc cho hỉ sự lần trước, lần này muốn lấy gia vị phải đem bạc đến trả trước.
Hiện giờ đại gia mới cưới cô dâu đang vui mừng, nô tỳ sợ có rủi ro gì, nên phải đến báo cho thái thái biết.”
Khương thái thái liếc mắt nhìn Mã ma ma, trong lòng buồn bực: “Trì Ca là người sĩ diện, lại là người làm đại sự, không nên vì những chuyện này mà làm phiền hắn.
Bà đi lấy bạc đưa cho Cửa hàng Nam Bắc đi, chúng ta không thể để mất mặt vì chuyện nhà họ Thẩm nợ nần được.”
Mã ma ma đáp lời “vâng”, sau đó nói: “Lão gia thích biểu diễn, lần trước mời gánh hát, lần này còn mời nữa không?”
Khương thái thái nhíu mày: “Thích biểu diễn thì phải tới rạp hát, người như chúng ta có thể đồng ý như vậy không? Lần trước cưới Tô Doanh làm hoành tráng là bởi nàng ta mang tới rất nhiều của hồi môn, cho tới bây giờ vẫn chưa dùng hết của hồi môn của Tô Doanh.
Tuy Tô Âm có gia thế tốt, nhưng lại keo kiệt, làm sao có thể xa hoa được? Đồ cưới của nàng ta là do Tô Doanh bỏ thêm vào, có thể nói nàng ta có ít tiếng nói hơn Tô Doanh.
Giọng điệu của Khương thái thái không vui, Mã ma ma cũng chỉ là tiện miệng nhắc tới, vốn tưởng rằng cưới Đại nãi nãi thì nhà họ Thẩm có thể trở nên xa hoa, nhưng hiện tại xem ra còn túng quẫn hơn trước.
Mã ma ma cười cười, trong lòng nghẹn đắng.
Đại a đầu Lục Châu vén rèm bước vào nói: “Thái thái, a đầu Thái Mạn bên cạnh Đại nãi nãi đến đây, khóc lóc thật thương tâm.”
Khương thái thái vừa nghe vậy, trái tim như bị treo lên một nửa, vội vàng hỏi: “Sao lại khóc ngon lành thế? Ngươi không hỏi đã xảy ra chuyện gì hả?”
Thái Mạn là tới tìm Trần thái thái, Lục Châu làm sao dám hỏi? nàng ta lắc đầu.
“Cho nàng ta vào đi.”
Thái Mạn vừa tiến đến, gương mặt tươi cười nhưng hai mắt vẫn còn đẫm lệ, nàng ta quỳ gối trước Khương thái thái: “Thái thái, xin thái thái mau mời người đi tìm đại phu, Đại nãi nãi không ổn rồi.”
Mã ma ma đứng bên người Khương thái thái, đảo mắt liên tục, nghĩ hôm qua còn khỏe mạnh, tại sao hôm nay đột nhiên lại không ổn? Hay là không chịu nổi đả kích đại gia cưới thêm vợ, nhất thời tự sát? Bà ta không nói lời nào, nhìn gương mặt Khương thái thái đã tối sầm.
“Đại nãi nãi của các ngươi không phải người hiền lành sao? Tại sao lại đột nhiên không tốt? Ngươi về nói với nàng, đừng làm trò sau lưng, cẩn thận đại gia không buông tha cho nàng đâu.” Khương thái thái và Mã ma ma đều nghĩ đến một điểm, cho rằng Tô Doanh muốn mượn cớ hủy hoại tiền đồ của con trai mình.
Thái Mạn dập đầu, nước mắt rơi không ngừng: “Không phải, không phải đâu thái thái.
Khi đại gia và Âm cô nương có chuyện, Đại nãi nãi của chúng tôi không phải đã cho Âm cô nương sáu mươi phần thiêm trang sao? Việc này là Viên ma ma đi làm, từ khi nhận được tin tức sáng nay, Viên ma ma căn bản không đem thiêm trang quay về Tô Phủ, hiện giờ bà ta và sáu mươi phần thiêm trang đã biến mất.
Đại nãi nãi của chúng tôi tức giận té xỉu, đến bây giờ còn bất tỉnh nhân sự, thái thái, ngài mau cho người đi mời đại phu đi, nếu chậm trễ e rằng mạng của Đại nãi nãi không còn!”
Bất luận Thái Mạn cầu xin như thế nào, Khương thái thái cũng không tin Tô Doanh té xỉu là vì chuyện này.
Trời ạ, sáu mươi phần thiêm trang không tung không tích? Ngay cả nàng ta cũng té xỉu là sao?
Mệnh của bà ta thật là khổ, khoản đồ cưới đó có thể đem lại cô con dâu thứ hai xinh đẹp, như thế nào lại biến mất không tăm hơi? Bà ta chỉ vào Thái Mạn, đau khổ mắng bâng quơ: “Các ngươi là đồ nô tài chết tiệt, chuyện của chủ nhân mà cũng dám xía vào, không muốn sống nữa sao? Viên ma ma là người thân cận của cô nương nhà ngươi, sao lại để cho người thân cận làm bậy? Chính là các ngươi có lòng tham, các người là đồ tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân.”
Mã ma ma cũng giật mình không ngờ lại phát sinh tình huống này, nhưng bà ta so với Khương thái thái bình tĩnh hơn.
Vội vàng giữ lấy Khương thái thái đang tức giận phát điên: “Thái Mạn, tin tức này có chuẩn không? Ta xem Viên ma ma là người trung thành, không thể ngờ lại phản bội như thế này.”
Lúc trước cô nương cũng nhắc nhở nàng ta, Khương thái thái hồ đồ, nhưng Mã ma ma là người khôn khéo, nếu không thuận lợi, đụng tới Mã ma ma, nàng ta phải đổi cách ứng phó.
Thái Mạn lau nước mắt, khăn tay có thể vắt ra nước, nàng ta tiếp tục khóc lớn nói: “Cô nương của chúng tôi cũng không tin, cho nên sai người đến Tô Phủ thăm dò, quả thực là không trở về.
Hiện giờ Viên ma ma làm cho cô nương của chúng tôi thảm lắm, người đã té xỉu, bây giờ còn chưa tỉnh lại, ma ma tốt bụng, cầu xin người khuyên nhủ thái thái, cho người mau đi tìm đại phu, tốt xấu gì cũng phải giữ lại hơi thở cho Đại nãi nãi của chúng tôi mới mong tìm được đồ cưới trở về!”.
Danh sách chương