Mùa xuân đã đến.

Tô Nhan sáng sớm đẩy cửa sổ ra, nhìn mãn viện xuân sắc kia hít một hơi thật sâu tựa hồ không khí trong phổi cũng trở nên mới mẻ thơm ngát hơn.

Mình quả nhiên vẫn là tương đối thích mùa xuân, mùa đông quá lạnh, mùa hè quá nóng, mùa thu lại quá mức hiu quạnh, cho nên một năm bốn mùa, chỉ có mùa xuân mới làm người ta cảm thấy vô cùng vui sướng. Cho dù trong lòng Tô Nhan khốn đốn mỏi mệt, nhìn thấy màu xanh biếc dạt dào trong viện, vẫn không khỏi có chút thả lỏng một trận.

Từ xa thấy Hoa Lân đi đến, phía sau là một trung niên nam tử, nói là đến đo kích thước làm cho mình vài bộ quần áo mới.

Tô Nhan kinh ngạc cười: “Năm cũng đã qua, vì sao còn phải may y phục mới?”

“Cửu công chúa vừa tròn mười hai tuổi đó.” Hoa Lân cười đến rất vui vẻ, đôi mắt đều cong thành hình trăng non.

Tô Nhan gật gật đầu nhìn thợ may tiên sinh vẫn đang cầm thước trên người mình mà lăn lộn. Cửu công chúa là công chúa duy nhất được sủng ái, nàng năm tuổi có thể ngâm thơ, cho tới bây giờ mười hai tuổi đã là một tài nữ cầm kỳ thư họa cái nào cũng thông thạo. Càng quan trọng là, nàng có dung mạo khuynh thành, nghe nói phàm là người gặp qua nàng đều bị nàng làm cho thần hồn điên đảo.

Nghe đồn có đôi khi cũng có thể tin được, Cửu công chúa Âu Dương Ngưng thật sự là một mỹ nhân trẻ tuổi, bởi vì hàng năm nàng đều ở trong cung rất ít khi lộ diện, người gặp qua nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Có lẽ chính vì như vậy, mới có tin đồn nàng là thần tiên hạ phàm.

“Hoàng Thượng tổ chức yến tiệc mừng sinh thần cho nàng, tất cả mọi người đều muốn đi, chúng ta cũng đến đó đi.” Chờ thợ may tiên sinh đi rồi, Hoa Lân mới đến cạnh bàn ngồi xuống.

Tô Nhan nhướng mày nghe thấy Hoa Lân lên tiếng: “Ta nghe nói Hoàng Thượng muốn đem Cửu công chúa hứa hôn cho Ngũ ca Tô Thần của ngươi. Nếu không phải bốn ca ca trước của ngươi đều đã có hôn phối, Tô Thần sợ sẽ không có vận khí tốt như này, vậy mà lấy được vương triều đệ nhất mỹ nhân của chúng ta.”

“Chuyện khi nào?” Tô Nhan trong lòng sợ hãi, ngữ khí cũng dồn dập hơn.

Hoa Lân đem y kéo đến bên người bắt ngồi xuống, cười nói: “Chỉ là nghe nói, hiện tại còn chưa định đoạt, xem ngươi kích động kìa.”

Tô Nhan không hề kích động, Hoàng Thượng quyết định như vậy sợ là muốn mượn liên hôn lôi kéo phụ thân, chặt đứt ý niệm mưu phản của ông ấy. Tuy rằng hiện tại chưa có chứng cứ nhưng chắc rằng Hoàng Thượng hoặc ít hoặc nhiều đã đoán được phần nào.

Âu Dương Quân tuy là một người ôn hòa, nhưng là thượng vị sở dĩ trở thành thượng vị là có lý do. Khi ông ta tiếp nhận vương triều này từ trên tay tiên hoàng, những huynh đệ thúc bá tất cả đều bị điều đi nơi khác trong thời gian rất ngắn, trong đại hoàng cung này chỉ còn lại một Âu Dương Quân một mình nắm giữ thiên hạ.

Ở nơi này một quốc gia chỉ thuộc về một người, phát sinh những chuyện gì ông ta sao lại không biết? Đại khái là do Tô gia nhiều thế hệ làm quan, vì vương triều lập được không ít công lao hãn mã, cho nên mới dùng chính sách dụ dỗ.

Tô Thừa tướng “bệnh lâu” cũng đã khỏi hẳn bắt đầu mỗi ngày thượng triều. Tô Nhan từng gặp ông ấy trong Ngự Hoa Viên, so trước đó vài ngày quả thật có chút tiều tụy. Có lẽ là nghe được tin Vương Chân ở trong đại lao hương tiêu ngọc vẫn làm ông ấy ít nhiều có chút hao tâm tốn sức.

Vương Chân là sau khi Tiêu Tuyệt và Tô Nhan rời đi, sáng ngày hôm sau bị người ta phát hiện chết ở trong ngục. Sắc mặt nàng bình tĩnh, trên người không có một vết thương, ngay cả ngỗ tác cũng nhìn không ra một tia manh mối. Sau đó Đại Lý Tự đưa ra kết luận: Vương Quý Phi sợ tội tự sát.

Tuy rằng việc tự sát này vô luận một từ thế nào cũng không thể nói nổi, Âu Dương Quân lại cực kỳ bình tĩnh không nghi ngờ gì, chỉ sai người đem Vương Quý Phi bất động thánh sắc chôn ở Bắc Giao, cách Hoàng Lăng một chặng đường dài.

Này vở kịch yêu đương vụng trộm vì sợ tội tự vẫn rốt cuộc hạ màn.

Trên bàn cơm, Hoa Lân trong lúc vô ý nhắc tới đề tài này, Âu Dương Lam đang ngồi trên chủ vị lại sắc mặt không thay đổi nói: “Trong hoàng cung nữ nhân giống như vậy rất nhiều, chết một người không tính cái gì.”

Tô Nhan nắm chặt chiếc đũa trên tay, đột nhiên nhớ tới mẫu hậu Âu Dương Lam kỳ thật cũng như thế này không minh bạch mà chết. Lúc đó Âu Dương Lam còn chưa tròn một tuổi, bà ấy đã ly kỳ chết trong tẩm cung chính mình. Ở hậu cung này các nữ nhân đối quyền lực ham thích không hề thua nam nhân. Mục tiêu cuối cùng của các nàng là địa vị mẫu nghi thiên hạ, cho nên những người cản đường các nàng hết thảy đều phải chết.

Cho nên, nữ nhân được Âu Dương Quân sủng ái đều đoản mệnh.

Đối với hiện tượng phổ biến này, Âu Dương Quân tựa hồ đã sớm miễn dịch, hoặc nói là, ông ta không quan tâm sinh tử của nữ nhân nào. Bởi vì chỉ lúc các nàng như cánh hoa nở rộ dưới thân ông ta các nàng mới có sinh mệnh, những thời điểm khác bất quá là bình hoa bị ông ta ôm vào trong lòng.

Tiêu Tuyệt gần đây cũng không thường đến phủ Lục hoàng tử, thoạt nhìn tựa hồ rất bận rộn. Mà thân thể Tô Nhan đã khỏi hẳn từ lâu, chỉ cần mỗi ngày dựa theo thực đơn hắn khai ra liền không có gì đáng ngại. Cho nên hắn càng yên tâm thoải mái cả ngày không tới phủ Hoàng tử, cũng không biết đang vội cái gì.

Sáng sớm Âu Dương Lam đã bị Hoàng Thượng triệu vào cung, Âu Dương Lam lo lắng thân mình Tô Nhan còn chưa tốt liền bảo y ở trong phủ nghỉ ngơi, rồi cùng Tả Kỳ vội vội vàng vàng rời đi. Âu Dương Lam chân trước vừa đi, Tô Nhan chân sau đã lẻn ra ngoài.

Trước đây Tô Nhan ngây người ở phủ hoàng tử này mười năm tự nhiên quen thuộc, nơi nào có tổ chim lỗ chó đều biết, huống chi chỉ là thần không biết quỷ không hay trốn ra khỏi phủ.

Lúc đến, Phượng Dương khách điếm vẫn quạnh quẽ như cũ, chưởng quầy thấy Tô Nhan vào cửa vội tươi cười thân thiết chào đón: “Tô công tử hôm nay muốn ăn gì? Ta đây bảo phòng bếp đi làm.”

Tô Nhan nhìn hắn, cười nói: “Ta tới tìm lão bản của ngươi.”

Chưởng quầy vẻ mặt khó xử, liếc mắt ra hậu viện: “Này…… Lão bản phân phó, bất luận ai đều không cho vào, còn cố ý dặn dò tiểu nhân, nói…… nói ngay cả Tô công tử cũng không muốn gặp.”

Tô Nhan nghe xong hơi hơi nhướng mày không màng chưởng quầy ngăn trở, xông vào hậu viện. Bằng tiểu thân thể này nếu chưởng quầy cố tình muốn cản là ngăn được. Nhưng là, chưởng quầy sao có thể thật sự dám cản, phụ thân Tô Nhan chính là Thừa tướng, nếu làm y bị thương chỉ sợ chính mình ngay cả chỗ ngồi cũng đừng nghĩ tới.

Tô Nhan dễ dàng xâm nhập hậu viện, thẳng đến phòng ngủ Tiêu Tuyệt. Cửa phòng rộng mở, Tiêu Tuyệt đang ngồi trước bàn biểu tình nghiêm túc, có một người đáng ngồi đối diện hắn đưa lưng về phía cửa, nhìn không thấy dung mạo. Chỉ thấy một đầu tóc bạc trắng thật dài buông xuống dưới, tựa như một thác nước mỹ lệ làm người mê muội.

Không biết gió từ đâu nổi lên, thổi mái tóc màu bạc tung bay, ngàn vạn lần, Tô Nhan phảng phất thấy người nọ quay đầu tới, hướng mình ôn nhu cười.

“Tạ Nhiễm.”

Không biết vì sao, này hai chữ lại đột nhiên phá tan yết hầu, buột miệng thốt ra.

Đột nhiên xuất hiện thanh âm làm hai người trong phòng đều cả kinh, Tiêu Tuyệt nhanh chóng ngẩng đầu lên thấy Tô Nhan đang đứng ở cửa hơi hơi mím môi. Cái lưng kia đưa về phía Tô Nhan cũng chậm rãi xoay người lại, Tô Nhan liền thấy gương mặt trong trí nhớ mình.

“Không nghĩ tới ta ở kinh thành không phải kỳ nhân dị sĩ gì, các hạ ngay cả mặt ta còn chưa nhìn thấy đã biết ta là ai.” Khi Tạ Nhiễm cười rộ lên, hai bên má xuất hiện hai lúm đồng tiền, phá lệ làm người vui sướng. Giờ phút này Tô Nhan lại không cao hứng nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện