“Là Lục hoàng tử làm sao?”
Tiêu Tuyệt cười: “Vương Quý Phi dại dột như con heo, người nào nên tin người nào không nên tin cũng không biết. Bây giờ ra nông nỗi này cũng xứng đáng, cũng coi như xả giận cho ngươi.”
“Ta chưa từng muốn nàng chết.” Tô Nhan hơi nắm tay, thanh âm thực nhẹ truyền đến.
Tiêu Tuyệt thấy vậy nghiêm túc nói: “Nhưng nàng muốn ngươi chết.”
Tô Nhan nhắm hai mắt lại: “Tiêu Tuyệt, xin lỗi, đã kéo ngươi vào vũng nước đục này.” Vì mình mà Tiêu Tuyệt trở thành người trong phủ Lục hoàng tử, một đời kia, cũng là mình đem Tiêu Tuyệt tiến cử cho Âu Dương Lam. Sau này y vẫn luôn hối hận về quyết định này. Ngày ấy trên bàn cơm, Hoa Lân hỏi ý kiến mình, mình bất quá chỉ thuận miệng nói thôi. Nào ngờ, trong khoảng thời gian mình hôn mê, Tiêu Tuyệt lại cùng Âu Dương Lam đạt thành nhận thức.
Tô Nhan một chút cũng không muốn Tiêu Tuyệt trộn lẫn vào chốn quan trường, rõ ràng y biết, Tiêu Tuyệt thích được người ta gọi là người trong giang hồ. Hắn nên tự do tiêu sái sống tốt, chứ không phải bị cung đình hắc ám cùng rườm rà trói buộc, trở thành vật hy sinh, hiện giờ nhìn đi, sợ đã không kịp nữa.
Tiêu Tuyệt cười cười, giữa hắc mâu tựa phóng ra quang mang: “Ngươi hôm nay thật khách khí.”
Tô Nhan cũng cười, sau đó hai người không ai nói chuyện, không khí nhất thời yên tĩnh như ánh trăng đương lúc sập tối mà xuống chiếu xuống dưới, làm nhân tâm yên lặng.
Cơm trưa dùng ở trong phòng bởi vì thân thể Tô Nhan chưa phục hồi như cũ. Lúc Hoa Lân đem đồ ăn đẩy vào phòng, Âu Dương Lam vẫn chưa trở về, cũng không biết vội làm cái gì. Tô Nhan không đề cập tới, hiện giờ cũng rất tự tại.
Âu Dương Lam dù chưa nói rõ muốn thay mình báo hận, nhưng chuyện Vương Quý Phi bị tống vào đại lao đã là minh chứng tốt nhất.
Nếu Hoàng Thượng biết ái phi là bị nhi tử chính mình tính kế đưa vào ngục, không biết sẽ nghĩ như thế nào. Có lẽ, Âu Dương Quân sớm đã biết rồi, chỉ là vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt mà thôi, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, chính là như vậy, mới làm người ta cảm thấy thất vọng buồn lòng.
Tô Nhan nằm trên giường suy nghĩ lung tung rối loạn một trận, đang mơ màng sắp ngủ Hoa Lân đột nhiên đi đến, phía sau còn mang theo một người. Thấy người tới, Tô Nhan đang buồn ngủ cũng đành đánh đuổi giấc ngủ đi xa, vội từ trên giường ngồi dậy đang định xuống giường thì bị người tới đỡ lấy bả vai. Nghe thấy người nọ ôn nhuận ở bên tai chậm rãi nói: “Ngươi chưa khỏi hẳn, không cần đa lễ.” Hoa Lân lúc này lặng lẽ lui ra ngoài.
Tô Nhan cũng không ngượng ngùng, đem thân mình đặt lại trên giường, giương mắt nhìn Nhị hoàng tử đột nhiên đến này, lễ phép nói: “Đa tạ Nhị hoàng tử.”
Âu Dương Vân khẽ lên tiếng, xoay người đi đến bàn tròn ngồi xuống, khắp nơi đánh giá một phen, cuối cùng đôi mắt dừng ở hình ảnh trên tường, bức phúc sơn thủy đồ, hắn đột nhiên cười: “Thân mình tốt lên chưa?”
“Làm phiền Nhị hoàng tử lo lắng, vi thần không còn gì đáng ngại.”
Âu Dương Vân lúc này mới đem tầm mắt nhìn thiếu niên trên giường, khóe miệng nhấc lên một tia cười nhạt không rõ. Thanh âm hắn ôn hòa mê người, tại không khí an tĩnh ở đây cắt qua một lỗ hổng, xông thẳng vào tai Tô Nhan: “Vương Quý Phi hôm qua bị phụ hoàng nhốt vào thiên lao.”
Tô Nhan hơi nhướng mày, giương mắt đón nhận tầm mắt kia: “Vi thần có nghe.”
“Phụ hoàng luôn sủng ái Vương Quý Phi, Tiểu Lam không cần phải tiếp tay làm việc xấu. Nếu phụ hoàng biết được chân tướng, hậu quả thật không dám tưởng tượng.” Ý tứ minh bạch, Tô Nhan muốn giả ngu cũng khó. Âu Dương Vân để ý nhất là chuyện liên quan đến Âu Dương Lam, chỉ cần đem việc phát sinh suốt mấy ngày nay đặt cạnh mà liên tưởng một chút, sẽ lập tức nghĩ đến Âu Dương Lam làm như vậy là vì báo thù cho mình, chỉ là động tác hơi lớn.
Trong phòng hơn nửa ngày không có thanh âm, hai người ánh mắt ở trong không khí va chạm với nhau. Dù bị một thư đồng không e dè nhìn như vậy, Âu Dương Vân cũng không giận, khóe miệng như cũ treo một nụ cười như có như không. Tô Nhan vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt toát ra một cổ mát lạnh, thanh âm bình tĩnh ngay sau đó vang lên: “Vi thần không dự đoán được sự tình sẽ phát triển đến nông nỗi này. Chỉ là, Lục hoàng tử từ trước đến nay đều làm theo ý mình, chuyện hắn muốn làm không ai ngăn cản được. Nhị hoàng tử không phải rõ ràng nhất sao? Huống chi, Hoàng Thượng chắc cũng biết rồi, hiện giờ không có động tĩnh cũng chỉ có thể nói lên Vương Quý Phi với ông ấy mà nói đã không còn cảm giác mới mẻ.”
Âu Dương Vân kinh ngạc khó giấu, ánh mắt lại càng nhìn chăm chú khuôn mặt kiên nghị bình tĩnh của thiếu niên. Người này tóc đen bám vào mặt, rũ hai bên vai gầy yếu, thân mình được vây trong đống chăn đệm màu trắng phù dung, tựa một gốc hoa lan, thanh nhã thong dong.
Trước giờ Âu Dương Vân vẫn luôn xem thường Tô gia Lục tử này, vốn tưởng y chỉ là thế gia công tử bình thường. Bất quá được nhận thánh ân mới có thể làm thư đồng cho Lục đệ, sẽ không chịu được sóng gió. Sự thật lại không như ý người, Tiểu Lam thế nhưng vì một hài tử như vậy mà lập kế hãm hại Vương Quý Phi, làm mất đi phong thái hoàng gia trang nghiêm vốn có của hắn.
Tô Nhan thấy Âu Dương Vân không nói gì, cũng im lặng theo.
Chính mình không có gì để nói với Âu Dương Vân. Cho dù đối phương là huynh đệ thân thiết nhất với Âu Dương Lam hay là kẻ ái mộ Âu Dương Lam, mình cũng không cần thiết cưỡng bách bản thân tìm lời để nói cùng người này. Trong phòng không khí nháy mắt lưu chuyển, ở trước mắt bướng bỉnh nhảy lên. Lúc này, một thân ảnh thon dài xuất hiện ở cửa, che đậy một nửa ánh sáng trong phòng.
Tô Nhan ngẩng đầu, thấy Âu Dương Lam lập tức hướng mép giường đi tới, cúi đầu xuống thanh âm là nhất quán ôn nhu: “Hôm nay thấy tốt hơn chưa?”
“Khá hơn nhiều.” Tô Nhan nhàn nhạt trả lời, ngó thấy Âu Dương Vân mân mê môi.
Âu Dương Lam thấy ánh nhìn của Tô Nhan, mới ngồi dậy nhìn về phía bàn tròn mới nhìn thấy Âu Dương Vân: “Nhị ca hôm nay như thể nào rãnh rỗi qua đây?”
Âu Dương Vân nghe vậy cười: “Ta đến xem Tô Nhan đã khỏe chưa.”
“Đa tạ Nhị ca quan tâm.” Âu Dương Lam thuận miệng đáp. Tô Nhan liền thấy tươi cười bên miệng Âu Dương Vân có chút cứng lại, sau một lát lại khôi phục như thường, mau đến mức làm người ta cho rằng đó chỉ là ảo giác. Nhưng kia không phải ảo giác, là chân thật xuất hiện ở trong tầm mắt Tô Nhan khiến Tô Nhan chính thức kết luận, Âu Dương Vân thích Âu Dương Lam đã đến mức si cuồng nông nỗi.
Huynh đệ tương / gian, nhân luân diệt sạch.
*Nhân luân: Luân thường đạo lý giữa vua tôi, cha con, vợ chồng, anh em, bè bạn trong xã hội phong kiến. Hoặc, quan hệ đạo đức giữa con người với nhau, như giữa vua tôi, cha con, vợ chồng, anh em, bè bạn, v.v., theo quan niệm nho giáo.
Đây là chuyện nếu ở kiếp trước Tô Nhan vô luận thế nào đều không tiếp thu được, hiện giờ chứng kiến, tâm lại có thể bình lặng như nước.
Có lẽ, chỉ có thật sự chết qua một lần, mới có thể chân chính đứng dưới sóng dữ mà không kinh hoàng.
Tiêu Tuyệt cười: “Vương Quý Phi dại dột như con heo, người nào nên tin người nào không nên tin cũng không biết. Bây giờ ra nông nỗi này cũng xứng đáng, cũng coi như xả giận cho ngươi.”
“Ta chưa từng muốn nàng chết.” Tô Nhan hơi nắm tay, thanh âm thực nhẹ truyền đến.
Tiêu Tuyệt thấy vậy nghiêm túc nói: “Nhưng nàng muốn ngươi chết.”
Tô Nhan nhắm hai mắt lại: “Tiêu Tuyệt, xin lỗi, đã kéo ngươi vào vũng nước đục này.” Vì mình mà Tiêu Tuyệt trở thành người trong phủ Lục hoàng tử, một đời kia, cũng là mình đem Tiêu Tuyệt tiến cử cho Âu Dương Lam. Sau này y vẫn luôn hối hận về quyết định này. Ngày ấy trên bàn cơm, Hoa Lân hỏi ý kiến mình, mình bất quá chỉ thuận miệng nói thôi. Nào ngờ, trong khoảng thời gian mình hôn mê, Tiêu Tuyệt lại cùng Âu Dương Lam đạt thành nhận thức.
Tô Nhan một chút cũng không muốn Tiêu Tuyệt trộn lẫn vào chốn quan trường, rõ ràng y biết, Tiêu Tuyệt thích được người ta gọi là người trong giang hồ. Hắn nên tự do tiêu sái sống tốt, chứ không phải bị cung đình hắc ám cùng rườm rà trói buộc, trở thành vật hy sinh, hiện giờ nhìn đi, sợ đã không kịp nữa.
Tiêu Tuyệt cười cười, giữa hắc mâu tựa phóng ra quang mang: “Ngươi hôm nay thật khách khí.”
Tô Nhan cũng cười, sau đó hai người không ai nói chuyện, không khí nhất thời yên tĩnh như ánh trăng đương lúc sập tối mà xuống chiếu xuống dưới, làm nhân tâm yên lặng.
Cơm trưa dùng ở trong phòng bởi vì thân thể Tô Nhan chưa phục hồi như cũ. Lúc Hoa Lân đem đồ ăn đẩy vào phòng, Âu Dương Lam vẫn chưa trở về, cũng không biết vội làm cái gì. Tô Nhan không đề cập tới, hiện giờ cũng rất tự tại.
Âu Dương Lam dù chưa nói rõ muốn thay mình báo hận, nhưng chuyện Vương Quý Phi bị tống vào đại lao đã là minh chứng tốt nhất.
Nếu Hoàng Thượng biết ái phi là bị nhi tử chính mình tính kế đưa vào ngục, không biết sẽ nghĩ như thế nào. Có lẽ, Âu Dương Quân sớm đã biết rồi, chỉ là vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt mà thôi, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, chính là như vậy, mới làm người ta cảm thấy thất vọng buồn lòng.
Tô Nhan nằm trên giường suy nghĩ lung tung rối loạn một trận, đang mơ màng sắp ngủ Hoa Lân đột nhiên đi đến, phía sau còn mang theo một người. Thấy người tới, Tô Nhan đang buồn ngủ cũng đành đánh đuổi giấc ngủ đi xa, vội từ trên giường ngồi dậy đang định xuống giường thì bị người tới đỡ lấy bả vai. Nghe thấy người nọ ôn nhuận ở bên tai chậm rãi nói: “Ngươi chưa khỏi hẳn, không cần đa lễ.” Hoa Lân lúc này lặng lẽ lui ra ngoài.
Tô Nhan cũng không ngượng ngùng, đem thân mình đặt lại trên giường, giương mắt nhìn Nhị hoàng tử đột nhiên đến này, lễ phép nói: “Đa tạ Nhị hoàng tử.”
Âu Dương Vân khẽ lên tiếng, xoay người đi đến bàn tròn ngồi xuống, khắp nơi đánh giá một phen, cuối cùng đôi mắt dừng ở hình ảnh trên tường, bức phúc sơn thủy đồ, hắn đột nhiên cười: “Thân mình tốt lên chưa?”
“Làm phiền Nhị hoàng tử lo lắng, vi thần không còn gì đáng ngại.”
Âu Dương Vân lúc này mới đem tầm mắt nhìn thiếu niên trên giường, khóe miệng nhấc lên một tia cười nhạt không rõ. Thanh âm hắn ôn hòa mê người, tại không khí an tĩnh ở đây cắt qua một lỗ hổng, xông thẳng vào tai Tô Nhan: “Vương Quý Phi hôm qua bị phụ hoàng nhốt vào thiên lao.”
Tô Nhan hơi nhướng mày, giương mắt đón nhận tầm mắt kia: “Vi thần có nghe.”
“Phụ hoàng luôn sủng ái Vương Quý Phi, Tiểu Lam không cần phải tiếp tay làm việc xấu. Nếu phụ hoàng biết được chân tướng, hậu quả thật không dám tưởng tượng.” Ý tứ minh bạch, Tô Nhan muốn giả ngu cũng khó. Âu Dương Vân để ý nhất là chuyện liên quan đến Âu Dương Lam, chỉ cần đem việc phát sinh suốt mấy ngày nay đặt cạnh mà liên tưởng một chút, sẽ lập tức nghĩ đến Âu Dương Lam làm như vậy là vì báo thù cho mình, chỉ là động tác hơi lớn.
Trong phòng hơn nửa ngày không có thanh âm, hai người ánh mắt ở trong không khí va chạm với nhau. Dù bị một thư đồng không e dè nhìn như vậy, Âu Dương Vân cũng không giận, khóe miệng như cũ treo một nụ cười như có như không. Tô Nhan vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt toát ra một cổ mát lạnh, thanh âm bình tĩnh ngay sau đó vang lên: “Vi thần không dự đoán được sự tình sẽ phát triển đến nông nỗi này. Chỉ là, Lục hoàng tử từ trước đến nay đều làm theo ý mình, chuyện hắn muốn làm không ai ngăn cản được. Nhị hoàng tử không phải rõ ràng nhất sao? Huống chi, Hoàng Thượng chắc cũng biết rồi, hiện giờ không có động tĩnh cũng chỉ có thể nói lên Vương Quý Phi với ông ấy mà nói đã không còn cảm giác mới mẻ.”
Âu Dương Vân kinh ngạc khó giấu, ánh mắt lại càng nhìn chăm chú khuôn mặt kiên nghị bình tĩnh của thiếu niên. Người này tóc đen bám vào mặt, rũ hai bên vai gầy yếu, thân mình được vây trong đống chăn đệm màu trắng phù dung, tựa một gốc hoa lan, thanh nhã thong dong.
Trước giờ Âu Dương Vân vẫn luôn xem thường Tô gia Lục tử này, vốn tưởng y chỉ là thế gia công tử bình thường. Bất quá được nhận thánh ân mới có thể làm thư đồng cho Lục đệ, sẽ không chịu được sóng gió. Sự thật lại không như ý người, Tiểu Lam thế nhưng vì một hài tử như vậy mà lập kế hãm hại Vương Quý Phi, làm mất đi phong thái hoàng gia trang nghiêm vốn có của hắn.
Tô Nhan thấy Âu Dương Vân không nói gì, cũng im lặng theo.
Chính mình không có gì để nói với Âu Dương Vân. Cho dù đối phương là huynh đệ thân thiết nhất với Âu Dương Lam hay là kẻ ái mộ Âu Dương Lam, mình cũng không cần thiết cưỡng bách bản thân tìm lời để nói cùng người này. Trong phòng không khí nháy mắt lưu chuyển, ở trước mắt bướng bỉnh nhảy lên. Lúc này, một thân ảnh thon dài xuất hiện ở cửa, che đậy một nửa ánh sáng trong phòng.
Tô Nhan ngẩng đầu, thấy Âu Dương Lam lập tức hướng mép giường đi tới, cúi đầu xuống thanh âm là nhất quán ôn nhu: “Hôm nay thấy tốt hơn chưa?”
“Khá hơn nhiều.” Tô Nhan nhàn nhạt trả lời, ngó thấy Âu Dương Vân mân mê môi.
Âu Dương Lam thấy ánh nhìn của Tô Nhan, mới ngồi dậy nhìn về phía bàn tròn mới nhìn thấy Âu Dương Vân: “Nhị ca hôm nay như thể nào rãnh rỗi qua đây?”
Âu Dương Vân nghe vậy cười: “Ta đến xem Tô Nhan đã khỏe chưa.”
“Đa tạ Nhị ca quan tâm.” Âu Dương Lam thuận miệng đáp. Tô Nhan liền thấy tươi cười bên miệng Âu Dương Vân có chút cứng lại, sau một lát lại khôi phục như thường, mau đến mức làm người ta cho rằng đó chỉ là ảo giác. Nhưng kia không phải ảo giác, là chân thật xuất hiện ở trong tầm mắt Tô Nhan khiến Tô Nhan chính thức kết luận, Âu Dương Vân thích Âu Dương Lam đã đến mức si cuồng nông nỗi.
Huynh đệ tương / gian, nhân luân diệt sạch.
*Nhân luân: Luân thường đạo lý giữa vua tôi, cha con, vợ chồng, anh em, bè bạn trong xã hội phong kiến. Hoặc, quan hệ đạo đức giữa con người với nhau, như giữa vua tôi, cha con, vợ chồng, anh em, bè bạn, v.v., theo quan niệm nho giáo.
Đây là chuyện nếu ở kiếp trước Tô Nhan vô luận thế nào đều không tiếp thu được, hiện giờ chứng kiến, tâm lại có thể bình lặng như nước.
Có lẽ, chỉ có thật sự chết qua một lần, mới có thể chân chính đứng dưới sóng dữ mà không kinh hoàng.
Danh sách chương