Âu Dương Lam bước lại gần, hai người đứng dưới nắng nhạt sớm mai mà nhìn chăm chú đối phương, vẫn là Tô Nhan đánh vỡ trầm mặc: “Thiếu gia đến sớm.”
Âu Dương Lam tựa như phi thường vừa lòng cách xưng hô này, cười nói: “Hắn là Nam Cẩm, trong khoảng thời gian ngươi hồi phủ Thừa tướng hắn sẽ bảo hộ ngươi.” Nói xong, hắc y thanh niên kia đã đi lên phía trước: “Xin chào Tô lục công tử.”
Tô Nhan vội xua tay: “Không dám nhận, kêu ta Tô Nhan là được.”
Hai người bọn họ đều là tùy tùng của Âu Dương Lam, nếu đối phương cứ xưng hô như vậy với mình có chút không hợp lắm.
Nam Cẩm nghe xong cũng không phản bác, nhưng Âu Dương Lam bên kia lại nói: “Nếu Tô Nhan không thích ngươi gọi hắn là công tử, Nam Cẩm, về sau ngươi cứ lấy tên họ mà xưng đi.” Nam Cẩm lúc này mới cúi đầu vâng một tiếng.
Tô Nhan nhìn người tên Nam Cẩm này, trước nay ký ức mình luôn nhớ rõ sao lại chưa từng gặp qua người này được chứ. Chính mình tại nơi này ngây ngốc mười năm, lần đầu tiên phát hiện mình căn bản chưa hiểu rõ tòa phủ đệ này cùng chủ nhân của nó. Nam Cẩm này từ đâu xuất hiện mình cũng không rõ, hiện giờ cũng không muốn hỏi nhiều.
“A Nhan, nhớ rõ ba ngày sau trở về nga.” Hoa Lân một bên tươi cười nói, Tô Nhan gật gật đầu, liền mang theo Nam Cẩm ra khỏi phủ.
Bên ngoài đã chờ sẵn một chiếc xe ngựa, nhìn bề ngoài thì bình thường bên trong lại xa xỉ huy hoàng. Tô Nhan chỉ do dự trong chốc lát liền chui vào trong. Nam Cẩm theo sau leo lên xe, quen thuộc giá ngựa rời đi. Thẳng đến khi xe ngựa biến mất ở chỗ ngoặt Âu Dương Lam vẫn đứng tại chỗ. Hoa Lân thấy trên mặt hắn một mảnh trầm tư, không khỏi nói thầm: “Hoàng Thượng hoài nghi Tô gia, thiếu gia thế nhưng cũng không giúp Tô Nhan nói một câu.”
Âu Dương Lam thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào trong, thanh âm không cao không thấ vang lên: “Nếu giúp, phụ hoàng chắc chắn sẽ càng muốn tra rõ, đến lúc đó chỉ sợ Tô gia tai ương ngập đầu.”
Hoa Lân trầm ngâm, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Khi xe ngựa đến phủ Thừa tướng, bên trong vẫn là một mảnh an tĩnh. Tô Nhan xuống xe, đứa bé trông cửa nhìn thất lập tức cung kín chào đón, tươi cười đầy mặt: “Lục thiếu gia đã trở lại.” Tô Nhan nhìn hắn một cái, mặt vô biểu tình hỏi: “Tổng quản đâu.”
“Tổng quản ở trong phủ, để ta đi kêu liền.” Rõ ràng vẫn là đứa bé trước đây, cùng người nhiệt tình trước mắt là một người. Quả thực thói đời nóng lạnh a. Đứng một hồi lạnh lẽo đương chuẩn bị trở về liền thấy thân ảnh lão quản gia xuất hiện ở cửa phủ. Tô Nhan đối với người quản gia này vẫn có chút ấm áp, vội tiến lên đỡ tay ông: “Vương bá, phụ thân đâu?”
Vương bá mặt lộ bi ai, ngôn ngữ kích động vạn phần: “Thiếu gia, người đã trở lại!”
“Lão gia đã nằm trên giường nhiều ngày rồi, mới đầu chỉ cảm mạo phong hàn sau đó bệnh tình đột nhiên nặng thêm. Tìm qua vô số đại phu cũng uống dược mỗi ngày nhưng lão gia vẫn không khởi sắc. Ta tính toán ngày mai sẽ đi phủ Lục hoàng tử tìm người, nào biết hôm nay thiếu gia đã trở lại.”
Biểu tình trên mặt Vương bá không phải giả, Tô Nhan trầm mặc trong chốc lát: “Phụ thân hiện tại đang ở đâu?”
“Lão gia hiện đang ở phòng nghỉ ngơi, thiếu gia, chúng ta đi nhanh đi.”
Tô Nhan đi theo Vương bá đến nội viện, Nam Cẩm vẫn luôn an tĩnh phía sau, đầu cũng chưa nâng lên, hơn nữa Tô Nhan có cảm giác người này võ công phi thường cao, không hề kém Tả Kỳ.
Âu Dương Lam thế nhưng tìm một cao thủ như vậy bồi mình hồi phủ, thật là quá để mắt mình.
Miên man suy nghĩ một hồi bọn họ đi tới một chỗ an tĩnh. Từ cửa viện đi vào đã thấy vài người đứng trong viện nói chuyện, là Thừa tướng phu nhân cùng ba nhi tử của nàng. Đối phương thấy Tô Nhan xuất hiện hiển nhiên phi thường kinh ngạc, biểu tình trên mặt có thể nói là vô cùng buồn cười. Phảng phất như đám người này đang tranh gia sản, đang tranh đến hăng sai đột nhiên phát hiện một người có quyền thừa kế cũng tới, làm như muốn cùng họ phân tranh đoạt từng li từng tí.
Tô Nhan mí mắt cũng chưa nâng, bình tĩnh đi qua người bọn họ.
“Tiểu Lục, ngươi ở phủ hoàng tử tốt không?” So với ba đứa con trai, Vương thị có vẻ được tu dưỡng nhiều hơn, vì thế Tô Nhan đành phải dừng lại, hơi hơi rũ mắt, thanh âm hòa khí nói: “Đa tạ đại nương quan tâm, hết thảy đều tốt.”
Vương thị gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười: “Vậy là tốt rồi, làm việc ở phủ hoàng tử hết thảy đều phải để tâm mới được, không thể so với lúc ở nhà.”
“Tô Nhan ghi nhớ.”
Thấy Tô Nhan trả lời như thế, Vương thị vừa lòng tươi cười: “Cha ngươi gần đây nằm trên giường không dậy nổi, ta vừa định sai người thông báo ngươi đã tự mình trở về.” Thanh âm nàng thật sự hòa ái dễ gần, làm người ta không thể bắt bẻ. Nếu không phải Tô Nhan sống hai đời người, đại khái cũng bị nàng lừa gạt đi. Nghe thấy lời nói tràn đầy quan tâm kia, Tô Nhan chỉ đạm đạm cười: “Phụ thân đau ốm trên giường, phủ Thừa tướng phiền đại nương nhọc lòng.”
Vương thị sửng sốt, tựa lần đầu tiên nhìn kĩ lại đứa trẻ mười ba tuổi trước mắt mình. Mặt mày tú khí, trong ánh mắt bao bọc anh khí tựa như hồ sâu không đáy, một bộ biểu tình vững vàng, nhìn tới nhìn lui cũng không giống chỉ mới mười ba tuổi lại càng giống một người trưởng thành. Vương thị nhìn trong chốc lát, lúc lâu sau mới than nhẹ một tiếng: “Ta chỉ mong có thể phân ưu cùng lão gia, còn những chuyện khác không hề sở cầu.”
Tô Nhan trong lòng hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt sáng ngời hình như có quang mang chớp động, lộng lẫy tới mức vô pháp nhìn thẳng: “Yên tâm, công đức đại nương đối với Tô gia vĩnh viễn sẽ được khắc ghi.” Tô Nhan cố tình nhấn mạnh hai chữ công đức, thân hình Vương thị không tự giác nhoáng lên, bị Tô Trí cùng Tô Lâm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
Tô Vân một bên có chút mất kiên nhẫn, vừa định nói chuyện liền nghe thanh âm Tô Nguyên Tu truyền đến từ trong phòng: “Bên ngoài là Tô Nhan?”
“Vâng.” Tô Nhan hướng cửa, trong trẻo lên tiếng.
Tiếp theo là một trận ho khan, Tô Nguyên Tu suy yếu ho khan chậm rãi kết thúc mới lên tiếng được: “Tô Nhan, ngươi vào đây.”
Tô Nhan nhìn vào trong phòng quay lại nói: “Nam Cẩm, ngươi đứng ở đây chờ ta một chút.”
Nam Cẩm gật đầu, ngữ khí cung kính: “Vâng, Tô công tử.”
Tô Nhan nhướng mày, khóe mắt liếc qua biểu tình khó coi của huynh đệ Tô Lâm, đáy lòng đối Nam Cẩm này lại thêm một tầng nhận thức.
Trong phòng có chút tối, lúc tiến vào mùi vị dược phương nồng đậm xộc vào mũi, đối diện cửa là một giường gỗ lớn bằng đàn. Tô Nhan đứng ở cửa nhìn thân ảnh mơ hồ trên giường, nhẹ gọi một tiếng: “Cha.”
Thân ảnh trên giường giật giật, tiếp theo màn giường bị xốc mở ra, Tô Nguyên Tu sắc mặt tái nhợt nhìn Tô Nhan, khi nói chuyện biểu tình có chút cố hết sức: “Sao lại trở về? Phủ hoàng tử xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhan nháy mắt hiện liên quang mang, ngay sau đó rũ mắt xuống: “Phủ hoàng tử hết thảy mạnh khỏe, chỉ là nghe nói phụ thân bệnh nặng nên ta xin Lục hoàng tử trở về.”
Tô Nguyên Tu giãy giụa từ trên giường ngồi dậy, Tô Nhan chần chờ một lát mới tiến lên phía trước đỡ. Đợi cho Tô Nguyên Tu ngồi dựa vào thành giường xong liền không dấu vết rút tay về, đứng ở mép giường. Tô Nguyên Tu giương mắt nhìn Tô Nhan, cũng không nói chuyện. Trên thực tế đối mặt với người phụ thân này Tô Nhan cũng không biết nên nói cái gì.
Con đường làm quan khác nhau, gia đình không hòa thuận đã làm mình đối người này mất đi tin tưởng.
Tô Nguyên Tu nhìn tiểu nhi tử đang đứng ở mép giường, rõ ràng vẫn là gương mặt thanh tú non nớt lại phảng phất không ít trầm ổn cùng lõi đời. Ông chỉ nhẹ nhàng lướt qua, tay phải vừa nhấc lên mấy hạ nhân trong phòng liền nối đuôi nhau đi ra ngoài, lưu lại một mảnh yên tĩnh.
Tô Nhan phục hồi tinh thần, nghe thấy tiếng đóng cửa thanh thúy đột nhiên nhớ tới những lời kiếp trước Tô Nguyên Tu đã nói với mình.
Ông ấy nói, Tô Nhan, thiên hạ này vốn nên là của Tô gia chúng ta.
Âu Dương Lam tựa như phi thường vừa lòng cách xưng hô này, cười nói: “Hắn là Nam Cẩm, trong khoảng thời gian ngươi hồi phủ Thừa tướng hắn sẽ bảo hộ ngươi.” Nói xong, hắc y thanh niên kia đã đi lên phía trước: “Xin chào Tô lục công tử.”
Tô Nhan vội xua tay: “Không dám nhận, kêu ta Tô Nhan là được.”
Hai người bọn họ đều là tùy tùng của Âu Dương Lam, nếu đối phương cứ xưng hô như vậy với mình có chút không hợp lắm.
Nam Cẩm nghe xong cũng không phản bác, nhưng Âu Dương Lam bên kia lại nói: “Nếu Tô Nhan không thích ngươi gọi hắn là công tử, Nam Cẩm, về sau ngươi cứ lấy tên họ mà xưng đi.” Nam Cẩm lúc này mới cúi đầu vâng một tiếng.
Tô Nhan nhìn người tên Nam Cẩm này, trước nay ký ức mình luôn nhớ rõ sao lại chưa từng gặp qua người này được chứ. Chính mình tại nơi này ngây ngốc mười năm, lần đầu tiên phát hiện mình căn bản chưa hiểu rõ tòa phủ đệ này cùng chủ nhân của nó. Nam Cẩm này từ đâu xuất hiện mình cũng không rõ, hiện giờ cũng không muốn hỏi nhiều.
“A Nhan, nhớ rõ ba ngày sau trở về nga.” Hoa Lân một bên tươi cười nói, Tô Nhan gật gật đầu, liền mang theo Nam Cẩm ra khỏi phủ.
Bên ngoài đã chờ sẵn một chiếc xe ngựa, nhìn bề ngoài thì bình thường bên trong lại xa xỉ huy hoàng. Tô Nhan chỉ do dự trong chốc lát liền chui vào trong. Nam Cẩm theo sau leo lên xe, quen thuộc giá ngựa rời đi. Thẳng đến khi xe ngựa biến mất ở chỗ ngoặt Âu Dương Lam vẫn đứng tại chỗ. Hoa Lân thấy trên mặt hắn một mảnh trầm tư, không khỏi nói thầm: “Hoàng Thượng hoài nghi Tô gia, thiếu gia thế nhưng cũng không giúp Tô Nhan nói một câu.”
Âu Dương Lam thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào trong, thanh âm không cao không thấ vang lên: “Nếu giúp, phụ hoàng chắc chắn sẽ càng muốn tra rõ, đến lúc đó chỉ sợ Tô gia tai ương ngập đầu.”
Hoa Lân trầm ngâm, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Khi xe ngựa đến phủ Thừa tướng, bên trong vẫn là một mảnh an tĩnh. Tô Nhan xuống xe, đứa bé trông cửa nhìn thất lập tức cung kín chào đón, tươi cười đầy mặt: “Lục thiếu gia đã trở lại.” Tô Nhan nhìn hắn một cái, mặt vô biểu tình hỏi: “Tổng quản đâu.”
“Tổng quản ở trong phủ, để ta đi kêu liền.” Rõ ràng vẫn là đứa bé trước đây, cùng người nhiệt tình trước mắt là một người. Quả thực thói đời nóng lạnh a. Đứng một hồi lạnh lẽo đương chuẩn bị trở về liền thấy thân ảnh lão quản gia xuất hiện ở cửa phủ. Tô Nhan đối với người quản gia này vẫn có chút ấm áp, vội tiến lên đỡ tay ông: “Vương bá, phụ thân đâu?”
Vương bá mặt lộ bi ai, ngôn ngữ kích động vạn phần: “Thiếu gia, người đã trở lại!”
“Lão gia đã nằm trên giường nhiều ngày rồi, mới đầu chỉ cảm mạo phong hàn sau đó bệnh tình đột nhiên nặng thêm. Tìm qua vô số đại phu cũng uống dược mỗi ngày nhưng lão gia vẫn không khởi sắc. Ta tính toán ngày mai sẽ đi phủ Lục hoàng tử tìm người, nào biết hôm nay thiếu gia đã trở lại.”
Biểu tình trên mặt Vương bá không phải giả, Tô Nhan trầm mặc trong chốc lát: “Phụ thân hiện tại đang ở đâu?”
“Lão gia hiện đang ở phòng nghỉ ngơi, thiếu gia, chúng ta đi nhanh đi.”
Tô Nhan đi theo Vương bá đến nội viện, Nam Cẩm vẫn luôn an tĩnh phía sau, đầu cũng chưa nâng lên, hơn nữa Tô Nhan có cảm giác người này võ công phi thường cao, không hề kém Tả Kỳ.
Âu Dương Lam thế nhưng tìm một cao thủ như vậy bồi mình hồi phủ, thật là quá để mắt mình.
Miên man suy nghĩ một hồi bọn họ đi tới một chỗ an tĩnh. Từ cửa viện đi vào đã thấy vài người đứng trong viện nói chuyện, là Thừa tướng phu nhân cùng ba nhi tử của nàng. Đối phương thấy Tô Nhan xuất hiện hiển nhiên phi thường kinh ngạc, biểu tình trên mặt có thể nói là vô cùng buồn cười. Phảng phất như đám người này đang tranh gia sản, đang tranh đến hăng sai đột nhiên phát hiện một người có quyền thừa kế cũng tới, làm như muốn cùng họ phân tranh đoạt từng li từng tí.
Tô Nhan mí mắt cũng chưa nâng, bình tĩnh đi qua người bọn họ.
“Tiểu Lục, ngươi ở phủ hoàng tử tốt không?” So với ba đứa con trai, Vương thị có vẻ được tu dưỡng nhiều hơn, vì thế Tô Nhan đành phải dừng lại, hơi hơi rũ mắt, thanh âm hòa khí nói: “Đa tạ đại nương quan tâm, hết thảy đều tốt.”
Vương thị gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười: “Vậy là tốt rồi, làm việc ở phủ hoàng tử hết thảy đều phải để tâm mới được, không thể so với lúc ở nhà.”
“Tô Nhan ghi nhớ.”
Thấy Tô Nhan trả lời như thế, Vương thị vừa lòng tươi cười: “Cha ngươi gần đây nằm trên giường không dậy nổi, ta vừa định sai người thông báo ngươi đã tự mình trở về.” Thanh âm nàng thật sự hòa ái dễ gần, làm người ta không thể bắt bẻ. Nếu không phải Tô Nhan sống hai đời người, đại khái cũng bị nàng lừa gạt đi. Nghe thấy lời nói tràn đầy quan tâm kia, Tô Nhan chỉ đạm đạm cười: “Phụ thân đau ốm trên giường, phủ Thừa tướng phiền đại nương nhọc lòng.”
Vương thị sửng sốt, tựa lần đầu tiên nhìn kĩ lại đứa trẻ mười ba tuổi trước mắt mình. Mặt mày tú khí, trong ánh mắt bao bọc anh khí tựa như hồ sâu không đáy, một bộ biểu tình vững vàng, nhìn tới nhìn lui cũng không giống chỉ mới mười ba tuổi lại càng giống một người trưởng thành. Vương thị nhìn trong chốc lát, lúc lâu sau mới than nhẹ một tiếng: “Ta chỉ mong có thể phân ưu cùng lão gia, còn những chuyện khác không hề sở cầu.”
Tô Nhan trong lòng hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt sáng ngời hình như có quang mang chớp động, lộng lẫy tới mức vô pháp nhìn thẳng: “Yên tâm, công đức đại nương đối với Tô gia vĩnh viễn sẽ được khắc ghi.” Tô Nhan cố tình nhấn mạnh hai chữ công đức, thân hình Vương thị không tự giác nhoáng lên, bị Tô Trí cùng Tô Lâm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
Tô Vân một bên có chút mất kiên nhẫn, vừa định nói chuyện liền nghe thanh âm Tô Nguyên Tu truyền đến từ trong phòng: “Bên ngoài là Tô Nhan?”
“Vâng.” Tô Nhan hướng cửa, trong trẻo lên tiếng.
Tiếp theo là một trận ho khan, Tô Nguyên Tu suy yếu ho khan chậm rãi kết thúc mới lên tiếng được: “Tô Nhan, ngươi vào đây.”
Tô Nhan nhìn vào trong phòng quay lại nói: “Nam Cẩm, ngươi đứng ở đây chờ ta một chút.”
Nam Cẩm gật đầu, ngữ khí cung kính: “Vâng, Tô công tử.”
Tô Nhan nhướng mày, khóe mắt liếc qua biểu tình khó coi của huynh đệ Tô Lâm, đáy lòng đối Nam Cẩm này lại thêm một tầng nhận thức.
Trong phòng có chút tối, lúc tiến vào mùi vị dược phương nồng đậm xộc vào mũi, đối diện cửa là một giường gỗ lớn bằng đàn. Tô Nhan đứng ở cửa nhìn thân ảnh mơ hồ trên giường, nhẹ gọi một tiếng: “Cha.”
Thân ảnh trên giường giật giật, tiếp theo màn giường bị xốc mở ra, Tô Nguyên Tu sắc mặt tái nhợt nhìn Tô Nhan, khi nói chuyện biểu tình có chút cố hết sức: “Sao lại trở về? Phủ hoàng tử xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhan nháy mắt hiện liên quang mang, ngay sau đó rũ mắt xuống: “Phủ hoàng tử hết thảy mạnh khỏe, chỉ là nghe nói phụ thân bệnh nặng nên ta xin Lục hoàng tử trở về.”
Tô Nguyên Tu giãy giụa từ trên giường ngồi dậy, Tô Nhan chần chờ một lát mới tiến lên phía trước đỡ. Đợi cho Tô Nguyên Tu ngồi dựa vào thành giường xong liền không dấu vết rút tay về, đứng ở mép giường. Tô Nguyên Tu giương mắt nhìn Tô Nhan, cũng không nói chuyện. Trên thực tế đối mặt với người phụ thân này Tô Nhan cũng không biết nên nói cái gì.
Con đường làm quan khác nhau, gia đình không hòa thuận đã làm mình đối người này mất đi tin tưởng.
Tô Nguyên Tu nhìn tiểu nhi tử đang đứng ở mép giường, rõ ràng vẫn là gương mặt thanh tú non nớt lại phảng phất không ít trầm ổn cùng lõi đời. Ông chỉ nhẹ nhàng lướt qua, tay phải vừa nhấc lên mấy hạ nhân trong phòng liền nối đuôi nhau đi ra ngoài, lưu lại một mảnh yên tĩnh.
Tô Nhan phục hồi tinh thần, nghe thấy tiếng đóng cửa thanh thúy đột nhiên nhớ tới những lời kiếp trước Tô Nguyên Tu đã nói với mình.
Ông ấy nói, Tô Nhan, thiên hạ này vốn nên là của Tô gia chúng ta.
Danh sách chương