Nhân lúc Tô Nhan xuất thần, có người đã thấy y.
Người nọ bịt miếng vải đen trên mặt chỉ lộ ra đôi mắt, dưới chân nhẹ nhún một cái, nháy mắt đã nhảy đến trước mặt.
Tô Nhan khó khăn lùi về sau mấy bước, ngay lúc trường kiếm của đối phương cách mình gang tất liền né được.
Tuy vậy, kiếm khí bén nhọn vẫn để lại trên mặt Tô Nhan một đạo dấu vết. Chất lỏng ấm áp từ trên mặt chảy xuống, Tô Nhan chưa kịp sờ, đối phương đã đâm qua một kiếm nữa.
Tô Nhan vốn không biết võ công, đối mặt với một cao thủ thế này đã cố hết sức. Huống chi, hắc y nhân chỉ nhảy một cái đã ép Tô Nhan lui đến cuối phòng. Trong không gian nhỏ hẹp thế này, đối Tô Nhan mà nói, là trăm hại không có một lợi.
Hoa Lân bên ngoài thấy thế, sốt ruột hô: “Bảo hộ A Nhan!” Vừa nói vừa ra sức chặn đường thích khách, hận không thể giết chết người đang đứng cạnh Tô Nhan.
Tô Nhan bị bức tới mép giường, hắc y nhân đối diện dường như không có ý buông tha. Trường kiếm trong tay phát ra quang mang lạnh lùng, mặt trên thanh kiếm điểm vô số vệt máu càng thêm khó coi. Tô Nhan nhắm mắt, mở ra đã là một mảnh thanh minh: “Ban ngày ban mặt các hạ dám công nhiên xông vào phủ Lục hoàng tử, lá gan không nhỏ.”
Đối phương tựa không dự đoán được thiếu niên mười ba tuổi này thế nhưng có thể gặp nguy không loạn, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lại không nói lời nào, chỉ là đột nhiên rút kiếm hướng Tô Nhan đâm tới. Mắt thấy mũi kiếm ở trước mắt, đôi mắt Tô Nhan trừng to đồng tử co chặt vội nhắm mắt lại, kiếm kia thế nhưng “Leng keng”một tiếng rơi xuống đất.
Khi Tô Nhan mở mắt ra, đã thấy thân thể hắc y nhân ầm ầm ngã xuống đất.
Ngoài cửa, chính là Âu Dương Lam.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng tuyệt nhiên, trong mắt tràn ngập nồng đậm rét lạnh, vô pháp tan đi.
Tả Kỳ đứng bên cạnh hắn, tay phải nắm một phi đao sáng ngời cùng vết phi đao trên ngực thích khách không hề sai biệt.
Vì thế, Tô Nhan biết mình đã được cứu.
Tuy đã từng chết một lần, chính là khi đối diện với tử vong vẫn hãi hùng như cũ. Đối mặt kiếm trong tay thích khách, khi đó trong lòng Tô Nhan có rất nhiều bi tráng, lúc tất cả kết thúc, thích khách ngã xuống rồi mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Hai chân Tô Nhan phát run, ngay cả sức lực để bước về phía trước cũng không có, vừa nhấc chân thân mình liền ngoài ý muốn ngã về phía trước, tầm mắt càng lúc càng gần mặt đất. Âu Dương Lam thấy thế nhanh chóng bước qua một bước ôm y vào trong ngực.
Thân thể Âu Dương Lam rất ấm áp khiến Tô Nhan đang lạnh lẽo gấp gáp bắt lấy. Chạm được nhiệt độ cơ thể người này, nỗi lòng hỗn loạn mới dần bình ổn lại. Chết đối với Tô Nhan mà nói không có gì ghê gớm, chỉ là một khắc kia thấy Âu Dương Lam xuất hiện đáy lòng đột nhiên nảy lên vô tận bi thương. Nếu mình cứ vậy mà chết, linh hồn sẽ phải luân hồi, mà, đôi mắt mình sẽ chẳng thể nhìn thấy khuôn mặt người này được.
Tô Nhan gắt gao ôm chầm lấy làm Âu Dương Lam hơi ngã về phía sau, sau đó lại dường như không có việc gì đem người bế lên.
Lúc này, thích khách bên ngoài đã bị diệt gọn. Sáng sớm trong viện còn yên ắng mà giờ này đã thành lò sát sinh, máu tưới đầy đất, xem lẫn trong toái tuyết càng có vẻ chói mắt.
Tô Nhan vùi đầu vào trong ngực Âu Dương Lam, nhắm hai mắt lại.
“Thu dọn sạch sẽ.” Âu Dương Lam bỏ lại câu này rồi ôm Tô Nhan bước đi, không thèm quay đầu lại.
Hoa Lân đá đá thích khách không còn hơi thở dưới chân, phỉ nhổ: “Sao lại tới nhiều như vậy, thật là đen đủi.”
“Nhìn dáng vẻ, tựa hồ không phải người trong cung.” Tả Kỳ ôm kiếm đứng một bên, cau mày nói.
“Đúng là không giống, những người trong cung sẽ không hành thích trắng trợn như vậy, hành vi này quả thật là muốn chiêu cáo thiên hạ.”
Tả Kỳ đồng ý gật đầu, giương mắt nhìn Âu Dương Lam cùng Tô Nhan đang đi khuất, biểu tình có chút hoang mang: “Thiếu gia sao đột nhiên lại đối xử tốt với Tô Lục công tử vậy?”
Đề tài này cũng gợi lên tò mò của Hoa Lân, hắn đứng sát vào Tả Kỳ, thầm thầm thì thì nói: “Ngươi cũng nghĩ vậy? Ta cũng mới thấy a, từ lần trước thiếu gia cùng A Nhan tiếng cung trở về ta đã thấy lạ rồi, chẳng lẽ giờ thiếu gia mới phát hiện được điểm tốt của A Nhan?”
Tả Kỳ trên mặt rõ ràng viết “Ai biết”, Hoa Lân nhìn theo một lúc lâu không thèm nghĩ nữa, đi phân phó thị vệ trong phủ đem thi thể rửa sạch sẽ, sau đó chạy đến phòng Tô Nhan nghiên cứu tên thích khách bị Tả Kỳ một đao chém chết.
Phủ Lục hoàng tử rất lớn, Âu Dương Quân đều là vì Âu Dương Lam mà xây nên. Trong đông đảo các hoàng tử, có được đặc ân này ngoại trừ Âu Dương Lam không còn một ai khác.
Hắn từ nhỏ đã được phụ hoàng yêu thương, cho nên đối với Âu Dương Quân mà nói sủng ái dung túng như vậy đã thành thói quen, những người khác tuy có phê bình kín đáo lại không dám lớn tiếng nói ra. Cảm giác thân thể đối phương nương theo động tác bước đi mà đong đưa, Tô Nhan chậm rãi mở mắt nhìn qua bả vai Âu Dương Lam xem bối cảnh sau lưng bị bỏ lại. Bọn họ vừa từ sân sau chỗ thích khách đi ra. Mùa xuân càng lúc càng đến gần, trong hoa viên đã có vài bông hoa bắt đầu nở rộ. Ở trong hồ, băng cũng chậm rãi tan ra, không lâu sau bọn họ liền có thể thấy được cảnh sắc toàn bộ hoa viên.
“Phòng kia bây giờ không ở được, về sau ngươi cứ ở nơi này.” Thanh âm Âu Dương Lam gần ở bên tai, trầm thấp lại mê người.
Tô Nhan thu hồi tầm mắt, phát hiện bọn họ đang đứng trong một khoảng sân tinh xảo.
Góc sân có một khu vườn nho nhỏ, bên trong trồng đầy hoa lan các loại. Tục ngữ nói quân tử yêu lan, Âu Dương Lam là một công tử dịu dàng như vậy tự nhiên đối hoa lan yêu sâu sắc, chẳng khác cuồng nhiệt là bao.
“Ân.” Tô Nhan lên tiếng, giãy giụa xuống đất.
Tô Nhan từng ở chỗ này bảy năm, trong viện cổ thụ che một khoảng trời, dưới cây cổ thụ là một giếng nước trong vắt, cạnh cửa phòng là một cửa sổ giấy cùng một đám thảo mộc trong viện đều vạn phần quen thuộc. Cho nên Tô Nhan không chút do dự đẩy ra cửa phòng ra, không ngoài ý muốn nhìn thấy phúc sơn thủy đồ kia.
Đó là một bức tường cong được vẽ lên, bởi vì tranh vẽ rộng lớn cũng bày ra một loại khí thế bàng bạc to lớn, lạc khoản góc phải đề Tử Dụ. Tô Nhan nhớ tới năm đó lúc mình thấy hai chữ này, lần đầu tiên phát hiện nguyên lai thể chữ Khải bình thường thế nhưng cũng có thể bị viết đến tiêu sái phong lưu như thế.
“Xem ra ngươi thích phòng này, vậy về sau liền ở nơi này đi.” Âu Dương Lam không biết khi nào đi tới phía sau, thanh âm nghe được vài phần ý cười.
Tô Nhan gật đầu, ngữ khí khách khí: “Đa tạ Lục hoàng tử.”
Âu Dương Lam nhìn qua sườn mặt thanh tú, lại ngẩng đầu nhìn sơn thủy đồ trên tường, nhẹ giọng: “Đên nay hảo hảo nghỉ ngơi, sẽ không có thích khách tới nữa.”
Qua một lúc lâu sau, Tô Nhan mới nhận ra lời này là nói với mình, vội quay đầu lại, nhìn người đang đứng phía sau cao hơn mình rất nhiều: “Lần này hành thích thất bại sẽ có lần sau, mong Lục hoàng tử chú ý nhiều hơn.”
Nghe vậy, Âu Dương Lam cười khẽ, sau đó đột nhiên cúi đầu cùng người trước mặt tầm mắt song song, biểu tình nhẹ nhàng mà vui sướng: “Tô Nhan, ngươi rốt cuộc bắt đầu có điểm tự giác của một thư đồng.” Nói chưa hết lời cũng không cho Tô Nhan cơ hội mở miệng, liền bước ra sân.
Người nọ bịt miếng vải đen trên mặt chỉ lộ ra đôi mắt, dưới chân nhẹ nhún một cái, nháy mắt đã nhảy đến trước mặt.
Tô Nhan khó khăn lùi về sau mấy bước, ngay lúc trường kiếm của đối phương cách mình gang tất liền né được.
Tuy vậy, kiếm khí bén nhọn vẫn để lại trên mặt Tô Nhan một đạo dấu vết. Chất lỏng ấm áp từ trên mặt chảy xuống, Tô Nhan chưa kịp sờ, đối phương đã đâm qua một kiếm nữa.
Tô Nhan vốn không biết võ công, đối mặt với một cao thủ thế này đã cố hết sức. Huống chi, hắc y nhân chỉ nhảy một cái đã ép Tô Nhan lui đến cuối phòng. Trong không gian nhỏ hẹp thế này, đối Tô Nhan mà nói, là trăm hại không có một lợi.
Hoa Lân bên ngoài thấy thế, sốt ruột hô: “Bảo hộ A Nhan!” Vừa nói vừa ra sức chặn đường thích khách, hận không thể giết chết người đang đứng cạnh Tô Nhan.
Tô Nhan bị bức tới mép giường, hắc y nhân đối diện dường như không có ý buông tha. Trường kiếm trong tay phát ra quang mang lạnh lùng, mặt trên thanh kiếm điểm vô số vệt máu càng thêm khó coi. Tô Nhan nhắm mắt, mở ra đã là một mảnh thanh minh: “Ban ngày ban mặt các hạ dám công nhiên xông vào phủ Lục hoàng tử, lá gan không nhỏ.”
Đối phương tựa không dự đoán được thiếu niên mười ba tuổi này thế nhưng có thể gặp nguy không loạn, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lại không nói lời nào, chỉ là đột nhiên rút kiếm hướng Tô Nhan đâm tới. Mắt thấy mũi kiếm ở trước mắt, đôi mắt Tô Nhan trừng to đồng tử co chặt vội nhắm mắt lại, kiếm kia thế nhưng “Leng keng”một tiếng rơi xuống đất.
Khi Tô Nhan mở mắt ra, đã thấy thân thể hắc y nhân ầm ầm ngã xuống đất.
Ngoài cửa, chính là Âu Dương Lam.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng tuyệt nhiên, trong mắt tràn ngập nồng đậm rét lạnh, vô pháp tan đi.
Tả Kỳ đứng bên cạnh hắn, tay phải nắm một phi đao sáng ngời cùng vết phi đao trên ngực thích khách không hề sai biệt.
Vì thế, Tô Nhan biết mình đã được cứu.
Tuy đã từng chết một lần, chính là khi đối diện với tử vong vẫn hãi hùng như cũ. Đối mặt kiếm trong tay thích khách, khi đó trong lòng Tô Nhan có rất nhiều bi tráng, lúc tất cả kết thúc, thích khách ngã xuống rồi mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Hai chân Tô Nhan phát run, ngay cả sức lực để bước về phía trước cũng không có, vừa nhấc chân thân mình liền ngoài ý muốn ngã về phía trước, tầm mắt càng lúc càng gần mặt đất. Âu Dương Lam thấy thế nhanh chóng bước qua một bước ôm y vào trong ngực.
Thân thể Âu Dương Lam rất ấm áp khiến Tô Nhan đang lạnh lẽo gấp gáp bắt lấy. Chạm được nhiệt độ cơ thể người này, nỗi lòng hỗn loạn mới dần bình ổn lại. Chết đối với Tô Nhan mà nói không có gì ghê gớm, chỉ là một khắc kia thấy Âu Dương Lam xuất hiện đáy lòng đột nhiên nảy lên vô tận bi thương. Nếu mình cứ vậy mà chết, linh hồn sẽ phải luân hồi, mà, đôi mắt mình sẽ chẳng thể nhìn thấy khuôn mặt người này được.
Tô Nhan gắt gao ôm chầm lấy làm Âu Dương Lam hơi ngã về phía sau, sau đó lại dường như không có việc gì đem người bế lên.
Lúc này, thích khách bên ngoài đã bị diệt gọn. Sáng sớm trong viện còn yên ắng mà giờ này đã thành lò sát sinh, máu tưới đầy đất, xem lẫn trong toái tuyết càng có vẻ chói mắt.
Tô Nhan vùi đầu vào trong ngực Âu Dương Lam, nhắm hai mắt lại.
“Thu dọn sạch sẽ.” Âu Dương Lam bỏ lại câu này rồi ôm Tô Nhan bước đi, không thèm quay đầu lại.
Hoa Lân đá đá thích khách không còn hơi thở dưới chân, phỉ nhổ: “Sao lại tới nhiều như vậy, thật là đen đủi.”
“Nhìn dáng vẻ, tựa hồ không phải người trong cung.” Tả Kỳ ôm kiếm đứng một bên, cau mày nói.
“Đúng là không giống, những người trong cung sẽ không hành thích trắng trợn như vậy, hành vi này quả thật là muốn chiêu cáo thiên hạ.”
Tả Kỳ đồng ý gật đầu, giương mắt nhìn Âu Dương Lam cùng Tô Nhan đang đi khuất, biểu tình có chút hoang mang: “Thiếu gia sao đột nhiên lại đối xử tốt với Tô Lục công tử vậy?”
Đề tài này cũng gợi lên tò mò của Hoa Lân, hắn đứng sát vào Tả Kỳ, thầm thầm thì thì nói: “Ngươi cũng nghĩ vậy? Ta cũng mới thấy a, từ lần trước thiếu gia cùng A Nhan tiếng cung trở về ta đã thấy lạ rồi, chẳng lẽ giờ thiếu gia mới phát hiện được điểm tốt của A Nhan?”
Tả Kỳ trên mặt rõ ràng viết “Ai biết”, Hoa Lân nhìn theo một lúc lâu không thèm nghĩ nữa, đi phân phó thị vệ trong phủ đem thi thể rửa sạch sẽ, sau đó chạy đến phòng Tô Nhan nghiên cứu tên thích khách bị Tả Kỳ một đao chém chết.
Phủ Lục hoàng tử rất lớn, Âu Dương Quân đều là vì Âu Dương Lam mà xây nên. Trong đông đảo các hoàng tử, có được đặc ân này ngoại trừ Âu Dương Lam không còn một ai khác.
Hắn từ nhỏ đã được phụ hoàng yêu thương, cho nên đối với Âu Dương Quân mà nói sủng ái dung túng như vậy đã thành thói quen, những người khác tuy có phê bình kín đáo lại không dám lớn tiếng nói ra. Cảm giác thân thể đối phương nương theo động tác bước đi mà đong đưa, Tô Nhan chậm rãi mở mắt nhìn qua bả vai Âu Dương Lam xem bối cảnh sau lưng bị bỏ lại. Bọn họ vừa từ sân sau chỗ thích khách đi ra. Mùa xuân càng lúc càng đến gần, trong hoa viên đã có vài bông hoa bắt đầu nở rộ. Ở trong hồ, băng cũng chậm rãi tan ra, không lâu sau bọn họ liền có thể thấy được cảnh sắc toàn bộ hoa viên.
“Phòng kia bây giờ không ở được, về sau ngươi cứ ở nơi này.” Thanh âm Âu Dương Lam gần ở bên tai, trầm thấp lại mê người.
Tô Nhan thu hồi tầm mắt, phát hiện bọn họ đang đứng trong một khoảng sân tinh xảo.
Góc sân có một khu vườn nho nhỏ, bên trong trồng đầy hoa lan các loại. Tục ngữ nói quân tử yêu lan, Âu Dương Lam là một công tử dịu dàng như vậy tự nhiên đối hoa lan yêu sâu sắc, chẳng khác cuồng nhiệt là bao.
“Ân.” Tô Nhan lên tiếng, giãy giụa xuống đất.
Tô Nhan từng ở chỗ này bảy năm, trong viện cổ thụ che một khoảng trời, dưới cây cổ thụ là một giếng nước trong vắt, cạnh cửa phòng là một cửa sổ giấy cùng một đám thảo mộc trong viện đều vạn phần quen thuộc. Cho nên Tô Nhan không chút do dự đẩy ra cửa phòng ra, không ngoài ý muốn nhìn thấy phúc sơn thủy đồ kia.
Đó là một bức tường cong được vẽ lên, bởi vì tranh vẽ rộng lớn cũng bày ra một loại khí thế bàng bạc to lớn, lạc khoản góc phải đề Tử Dụ. Tô Nhan nhớ tới năm đó lúc mình thấy hai chữ này, lần đầu tiên phát hiện nguyên lai thể chữ Khải bình thường thế nhưng cũng có thể bị viết đến tiêu sái phong lưu như thế.
“Xem ra ngươi thích phòng này, vậy về sau liền ở nơi này đi.” Âu Dương Lam không biết khi nào đi tới phía sau, thanh âm nghe được vài phần ý cười.
Tô Nhan gật đầu, ngữ khí khách khí: “Đa tạ Lục hoàng tử.”
Âu Dương Lam nhìn qua sườn mặt thanh tú, lại ngẩng đầu nhìn sơn thủy đồ trên tường, nhẹ giọng: “Đên nay hảo hảo nghỉ ngơi, sẽ không có thích khách tới nữa.”
Qua một lúc lâu sau, Tô Nhan mới nhận ra lời này là nói với mình, vội quay đầu lại, nhìn người đang đứng phía sau cao hơn mình rất nhiều: “Lần này hành thích thất bại sẽ có lần sau, mong Lục hoàng tử chú ý nhiều hơn.”
Nghe vậy, Âu Dương Lam cười khẽ, sau đó đột nhiên cúi đầu cùng người trước mặt tầm mắt song song, biểu tình nhẹ nhàng mà vui sướng: “Tô Nhan, ngươi rốt cuộc bắt đầu có điểm tự giác của một thư đồng.” Nói chưa hết lời cũng không cho Tô Nhan cơ hội mở miệng, liền bước ra sân.
Danh sách chương