Đưa mắt nhìn quanh mảnh đất vườn rộng lớn có mấy người dân đang canh tác gì đó. Nhiễm Mặc Phong vỗ vỗ Tướng Quân, quay đầu ngựa lại. Tìm bảy ngày, nó càng đi càng rời xa kinh thành, chính là vẫn không tìm thấy Dịch. Vì sao sự tình lại trở thành như vậy, nó không hiểu. Nhớ đến Tiết Kì khóc đến cực kỳ thương tâm, nó liền vô cùng tự trách, nếu không phải do nó nói với Tiết Kì những lời kia, thì Dịch sẽ không bỏ đi. Nếu tìm được Dịch, nó nhất định phải thay Tiết Kì hỏi một chút, vì sao y phải bỏ đi, đến tột cùng đã có chuyện gì mà y không thể không bỏ đi. Ánh mặt trời đã dần dần xuống núi, Nhiễm Mặc Phong quyết định ở trong rừng ngủ một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ đi về hướng bắc, có lẽ Dịch đã quay về Tố Sơn.
Vào rừng cây, Nhiễm Mặc Phong để cho Tướng Quân đi ăn cỏ uống nước, nó lấy lương khô ra, tìm một gốc cây to ngồi xuống. Nó cảm thấy Dịch chưa rời khỏi kinh thành, thế nhưng nó tìm khắp nơi quanh kinh thành, cũng không phát hiện ra dấu vết của y, theo phương hướng Tố Sơn, nó càng chạy càng xa. Cho dù là chân trời góc biển, nó quyết phải tìm ra Dịch. Nhiễm Mặc Phong nghĩ – không biết Tiểu Hổ ở trong cung có thích ứng không? Nó vốn tính đi tìm Tiểu Hổ trước, vì tìm ra Dịch trước là không có khả năng, bất quá Lạc Nhân hẳn là sẽ chăm sóc cho Tiểu Hổ. Hai người bọn họ sẽ không cãi nhau đi, nó lại có chút lo lắng.
Nhiễm Mặc Phong vừa ăn lương khô, vừa nghĩ vẫn là nên tiếp tục đi tìm Dịch, chờ trời tối đen hoàn toàn, rồi tìm nơi nghỉ ngơi sau. Nó huýt sao gọi Tướng Quân, rồi nhảy lên ngựa. Sau khi đi về hướng bắc khoảng 2 dặm, thì nó thả chậm mã tốc. Trời đã hoàn toàn tối đen, bốn phía cực kỳ im lặng. Đôi mắt dị sắc trợn to, nó nhận ra có vài phần không bình thường. Đột nhiên, cực xa phía bên phải xuất hiện thân ảnh của một người, nó lập tức giục ngựa chạy qua, đó là Dịch!
Trong rừng cây, đất đá cùng nhánh cây bay loạn, thỉnh thoảng có những cây nhỏ cỡ bằng cánh tay bị bẻ gãy thành từng khúc. Trong rừng cây vắng lặng, một người đang gào thét thảm thiết, phát tiết nỗi thống khổ đang giãy dụa ở trong lòng.
“Kì Nhi, Kì Nhi......” Dịch ngửa mặt lên trời gào thét. Kì Nhi đang khóc, đang gọi y, y biết, y biết.
“Kì Nhi....” Không dám trở về, chỉ có thể bỏ đi, y hét lên tên của người mình yêu nhất, “Tha thứ cho cha.... Kì Nhi.... Cha không thể, không thể.....” Y phải cương quyết dứt bỏ, chẳng sợ y sẽ đau lòng mà chết. Y sớm rơi vào ma đạo, nhưng y không thể làm cho người mình yêu nhất cũng trở thành ma, Kì Nhi là tiên, Kì Nhi trời sinh sẽ tiến vào tiên đạo, thoát khỏi nỗi khổ luân hồi. Có tiếng vó ngựa, Dịch ngẩng đầu hung ác nhìn lại. Khi y thấy rõ người đến là ai, thì y liền hoảng hốt quay lưng bỏ chạy.
Nhanh chóng nhảy xuống ngựa, Nhiễm Mặc Phong cắm đầu đuổi theo. Tướng Quân thông minh có sợi dây liên kết chặt chẽ với tiểu chủ nhân của mình, nó vòng theo một hướng khác để chặn lại đường đi của Dịch. Chạy một đoạn, Dịch nghĩ hắn là mình đã chạy thoát, nhưng khi y quay đầu nhìn lại, thì kinh ngạc đến nỗi suýt chút đã quên bỏ chạy, Nhiễm Mặc Phong thế nhưng đã theo sát phía sau y.
“Dịch!” Ngay khi đối phương kinh ngạc đến sửng sờ, thì Nhiễm Mặc Phong đã rút ngắn khoảng cách với Dịch, nó hét to lên.
Dịch giật mình, phục hồi tinh thần lại, không rảnh suy nghĩ vì sao người này có thể đuổi kịp y, dưới chân Dịch sinh ra một ngọn gió, y quay đầu nhắm hướng đông mà phóng chạy.
“Dịch!” Nhiễm Mặc Phong huýt một tiếng sáo, ra hiệu cho Tướng Quân nhanh hơn một chút nữa.
“Mặc Phong, ngươi đừng đuổi theo ta, ta sẽ không trở về. Ngươi, ngươi giúp ta chăm sóc cho Kì nhi.” Dịch đối với người ở phía sau hét lớn, hoảng hốt cắm đầu chạy trốn.
“Ta hứa với Tiết Kì phải tìm được ngươi.” Con mắt phải dần dần biến đỏ, tóc dài của Nhiễm Mặc Phong bay lên, cuồng phong thổi tới.
“Mặc Phong, ta không thể trở về, ta sẽ hại Kì Nhi.... Mặc Phong, không nên ép ta!” Tiếng bước chân ở phía sau y càng ngày càng gần, y dể dàng tránh né một chưởng phong đánh tới, sau đó xoay người đứng vững, hơi thở đã trở nên hỗn loạn. Thống khổ trong lòng đã làm cho y lâm vào điên cuồng.
Nhìn người trước mặt với hai tròng mắt cũng biến thành màu đỏ giống y như mình, Nhiễm Mặc Phong rút hai thanh đao ở bên hông ra, ném qua một bên, thản nhiên nói: “Ta hứa với Tiết Kì, phải mang ngươi trở về.” Chuẩn bị ra tay bắt người.
“Mặc Phong!” Con mắt của Dịch đỏ như máu, khuôn mặt xấu xí vì cực độ thống khổ mà trở nên càng kinh dị, “Ngươi không hiểu! Ngươi cái gì cũng đều không hiểu!” Y sống không biết đã bao năm, thế nhưng lại khóc lên như một đứa nhỏ.
“Ta phải dẫn ngươi trở về gặp Tiết Kì.” Nó tuy không hiểu, nhưng nó lại rất rõ ràng, Tiết Kì không thể sống nếu không có Dịch.
“Mặc Phong......” Dịch cầu xin, “Ta sẽ bị hủy hoại Kì Nhi, sẽ bị hủy hoại Kì Nhi!”
“Ngươi là tiên nhân.” Nó không tin Dịch sẽ làm Tiết Kì bị thương, lại càng không tin Dịch không thể bảo hộ Tiết Kì.
“Không.... Ta không phải là tiên nhân....” Dịch vươn hai bàn tay thô kệch xấu xí của mình lên, “Ta bất quá chỉ là một tên quái vật bất tử.... Kì Nhi, Kì Nhi mới thật sự là tiên.... Mặc Phong..... Kì Nhi vừa sinh ra đã mang khí chất của tiên, mà sau này Kì Nhi cũng sẽ đi vào tiên đạo. Nhưng ta, ta lại nhịn không được mà chạm vào Kì Nhi, đối với Kì Nhi động dục niệm. Mặc Phong, ta không thể, ta không thể gặp mặt Kì Nhi, bằng không Kì Nhi sẽ mất đi tiên khí, rơi vào nỗi khổ luân hồi. Không! Không! Ta không thể! Ta không thể!” Thân cây lay động, lá rụng bay tán loạn.
Nhiễm Mặc Phong không hiểu cái gì là tiên, cái gì là ma, nó chỉ thấy Dịch rời khỏi Tiết Kì thì vô cùng thống khổ, mà Tiết Kì rời khỏi Dịch thì cực kỳ thương tâm. Nếu hai người đều không thể rời xa nhau, vậy thì tại sao phải rời xa nhau chứ? “Tiết Kì vẫn cứ khóc mãi.” Nó nắm chặt hai tay, mặc kệ đối phương có nỗi khổ gì, nó đều phải bắt người này mang về.
“Tê.....” Tướng Quân đang từ một hướng khác phóng nhanh tới ở phía sau Dịch, hung tợn mà ngăn chặn đường lui của y, không được y chạy trốn.
Dịch nhìn nhìn Tướng Quân, rồi lại nhìn nhìn Mặc Phong hai tròng mắt màu đỏ bừng, y hét lên: “Mặc Phong! Trở về đi! Ta không muốn làm ngươi bị thương!”
“Ta đã hứa với Tiết Kì, phải dẫn ngươi trở về.” Dứt lời, Nhiễm Mặc Phong vọt lên.
Trong rừng, lá cây bay lên, từng trận cuồng phong theo tứ phía thổi tới, làm cho tầm mắt bị mờ ảo. Tướng Quân nôn nóng mà cào cào chân lên mặt đất, ở giữa trận cuồng phong, hai người đang giao đấu với nhau. Còn ở rất xa nơi đó, một người đang rất thong dong cưỡi ngựa đi về phía hai người đang đánh nhau.
——
Trên con đường cách kinh thành khoảng 200 dặm, có 2 đám người đang chém giết lẫn nhau. Một đám rõ ràng mặc binh phục của Bắc Uyên, một đám khác lại mặc đủ màu sắc, thậm chí có cả màu xanh lục của đạo tặc. Trên đường ngoại ô vào ban đêm, cơ hồ không có bất kỳ ai, đám kiếp phỉ này cực kỳ lớn mật, biết rõ đối phương là quan binh, cũng không lưu sống bất kỳ ai. Những chỗ cây đuốc chiếu sáng, tử thi cụt tay đầy đất.
“Hoắc lão nhân! Đám dê thúi này công phu cũng rất khá, nhưng ngươi đừng vì vậy mà chết nha!” Một cước đá bay người đang tính chém hắn, Nhiễm Lạc Thành vội vàng nhìn về phía Hoắc Bang đang bị năm sáu người vây quanh.
“Ngươi cố mà giữ mình cho tốt đi! Đừng hết nhìn đông rồi tới nhìn tây nữa!” Thấy một người đang cầm đao bổ về phía Nhiễm Lạc Thành, Hoắc Bang rống giận, điên cuồng mà vung đao chém chết những người ở trước mắt mình. Lần này quay về kinh y chỉ dẫn theo hai trăm người, đối phương lại có năm trăm người, hơn nữa võ nghệ không tầm thường. Đã có hơn mấy chục binh sĩ bị giết.
Trên xe ngựa truyền ra tiếng kêu sợ hãi của hồ ly, Nhiễm Lạc Thành quay đầu nhìn lại, thì thấy hai gã đạo phỉ cầm đao kiếm chém tới chém lui ở ngoài ***g sắt nhốt hồ ly, hắn cũng không thèm để ý tới địch nhân đang vây quanh mình, lau đi máu ở trên mặt, liền hung dữ vọt qua.”Con mẹ nó! Không nên động vào hồ ly của lão tử!” Đó là lễ vật mà hắn đã chuẩn bị để tặng cho phụ hoàng!
“Phốc!” Trong trời đêm bay tới một mũi tên, thẳng tắp đâm vào trên lưng Nhiễm Lạc Thành vì lo cứu hồ ly mà mất cảnh giác lộ ra hậu tâm.
“Điện hạ!” Tiểu Tần không biết võ, bị Nhiễm Lạc Thành hạ lệnh tránh ở trên xe ngựa vội vàng nhảy xuống xe.
“Lạc Thành!” Hai mắt Hoắc Bang đỏ lên, chém chết ba người trước mặt mình, cũng vội vàng vọt qua.
“Trở về!” Nhiễm Lạc Thành cước bộ lảo đảo một chút, nhìn Tiểu Tần hét lớn một tiếng, vung kiếm chém đứt cánh tay của một người muốn đâm hắn, lại một mũi tên bắn trúng hắn, hắn lay động vài cái, quỳ gối xuống trên mặt đất.
“Điện hạ!” Tiểu Tần liều lĩnh mà bổ nhào vào bên người hắn, đỡ lấy hắn, “Điện hạ! Điện hạ!”
“Lạc Thành!” Hoắc Bang vội đến đỏ mắt, vọt tới bên người Nhiễm Lạc Thành, nâng hắn dậy, một tay vung đao ngăn cản kẻ địch, một tay ôm chặt lấy hắn. “Lạc Thành! Lạc Thành!”
“Hoắc lão nhân, ta, ta chưa chết đâu, cẩn thận.” Nhiễm Lạc Thành cắn răng miễn cưỡng đứng thẳng, kiếm trong tay đâm về phía bên phải, giết chết người muốn chém hắn, cũng không quên nhìn Tiểu Tần rống lên: “Thằng nhóc! Chạy trở về trên xe đi!” Tiểu Tần khóc lên, vì chính mình không thể giúp điện hạ giết địch. Gã bò lại xe ngựa, trốn ở dưới xe.
‘Sưu sưu’ lại vài tiếng vang lên, mấy mũi tên xuyên không bay ra, bay thẳng đến chỗ Nhiễm Lạc Thành cùng Hoắc Bang.
‘Đằng’, mắt thấy mấy mũi tên sắp bắn trúng hai người thì đột nhiên bị bốc cháy ở trên không trung, tiếp theo ‘thùng thùng’ vài tiếng, rơi hết xuống mặt đất. Một màn dị biến này làm cho những người đang chém giết nhau ngừng lại.
Nhiễm Lạc Thành cùng Hoắc Bang giương mắt nhìn lại, chính là trong đám cỏ tranh ở xa xa quá tối nên bọn họ không thể nhìn thấy được gì. Kiếp phỉ cầm cây đuốc tụ tập lại một chỗ, nắm chặt đao kiếm, khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng. Chỉ chốc lát sau, bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa, bóng người mơ hồ dần dần hiện rõ, thế nhưng bọn họ còn chưa kịp phản ứng, chỉ mơ hồ thấy tay của người nọ giương cung lên. Và giây tiếp theo, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong mười mấy người vây quanh Nhiễm Lạc Thành cùng Hoắc Bang, có bốn người bị mũi tên xuyên qua cổ họng, ngã xuống đất tắt thở. Trong ánh lửa bập bùm, con ngươi màu đỏ lóe sáng làm cho kẻ khác kinh sợ.
“Tê......” Ngựa đen thét lên một tiếng, hai chân trước giơ lên cao, ngay tại nháy mắt nó đứng vững, lại thêm bốn mũi tên đồng thời bắn ra. Ngay lúc bốn người nữa ngã xuống đất, thì người trên lưng ngựa nhảy lên, nhảy đến trước mặt Nhiễm Lạc Thành đã hôn mê. Ánh đao lóe lên, năm tên kiếp phỉ cách hai người gần nhất còn chưa kịp kêu lên, thì đầu đã rời khỏi cỗ.
Thấy rõ người tới là ai, Hoắc Bang cực kỳ khiếp sợ, không chỉ vì người này bất ngờ xuất hiện, mà còn vì người này là một thân te tua, xiêm y cơ hồ không thể che đậy thân thể. “Tiểu Phong?!”
“Hoắc thúc thúc.” Kêu lại y một tiếng, Nhiễm Mặc Phong đột nhiên xuất hiện phát hiện Nhiễm Lạc Thành bị trúng tên, liền vội vàng nhìn về phía đám cỏ tranh mà hét lớn: “Trú tiên nhân! Hắn bị trúng tên!”
Hoắc Bang nghe nó hét lên thì giật mình lấy lại tinh thần, bắt lấy nó hô to: “Tiểu Phong! Con mau dẫn Lạc Thành đi tìm đại phu đi! Hắn bị thương!”
“Mặc Phong, đút hắn ăn cái này.” Lời nói còn chưa dứt, có cái gì đó bay về phía Nhiễm Mặc Phong, nó vươn tay bắt lấy, là viên dược đan, nó cũng không quản đó là thứ gì, vội vàng mở miệng của Nhiễm Lạc Thành ra, đút viên dược đan vào.
“Để ta!” Hoắc Bang đoạt lấy, bỏ vào trong miệng mình nhai nhai vài cái, rồi cúi người dùng miệng đối miệng để đút cho Nhiễm Lạc Thành.
“Mặc Phong, mang hắn đi đi, nơi này giao cho ta.” Người nói chuyện rốt cục đã chịu lộ mặt, Trú cưỡi một con ngựa trắng từ trong đám cỏ tranh xuất hiện, hắn mắt lạnh nhìn đám kiếp phỉ đang cực kỳ hoảng loạn, tay phải khẽ nâng lên.
“Dẫn hắn đến sơn động đang nhốt Dịch đi.” Nhìn Nhiễm Mặc Phong phân phó, trên tay Trú toát ra ngọn lửa.
“Ân.” Khiêng Nhiễm Lạc Thành lên, Nhiễm Mặc Phong quần áo tả tơi nhảy lên ngựa, rất nhanh biến mất ở trong màn đêm.
“Dám giết quan binh, lá gan của các ngươi cũng rất lớn.” Lạnh lùng nói xong, ngọn lửa trên tay Trú bay ra. Tiếng kêu thảm thiết ở vùng hoang vu trong đêm khuya yên tĩnh cực kỳ dọa người.
Nhiễm Mặc Phong cũng không quay đầu nhìn lại phía sau đã xảy ra cái gì, nó thúc giục Tướng Quân chạy mau, không nghĩ tới sau tám năm gặp lại Nhiễm Lạc Thành lại là tình huống như thế này.
Trong một sơn động kín đáo, một trong 3 đại tiên nhân trong thiên hạ – Dịch bị người đánh xỉu rồi trói chặt lại như một cái bánh chưng, quần áo trên người y rách te tua, còn có dấu vết bị đốt qua, trên trán có một cục u cực to, lông mi một bên cũng bị thiêu hủy.
Vào rừng cây, Nhiễm Mặc Phong để cho Tướng Quân đi ăn cỏ uống nước, nó lấy lương khô ra, tìm một gốc cây to ngồi xuống. Nó cảm thấy Dịch chưa rời khỏi kinh thành, thế nhưng nó tìm khắp nơi quanh kinh thành, cũng không phát hiện ra dấu vết của y, theo phương hướng Tố Sơn, nó càng chạy càng xa. Cho dù là chân trời góc biển, nó quyết phải tìm ra Dịch. Nhiễm Mặc Phong nghĩ – không biết Tiểu Hổ ở trong cung có thích ứng không? Nó vốn tính đi tìm Tiểu Hổ trước, vì tìm ra Dịch trước là không có khả năng, bất quá Lạc Nhân hẳn là sẽ chăm sóc cho Tiểu Hổ. Hai người bọn họ sẽ không cãi nhau đi, nó lại có chút lo lắng.
Nhiễm Mặc Phong vừa ăn lương khô, vừa nghĩ vẫn là nên tiếp tục đi tìm Dịch, chờ trời tối đen hoàn toàn, rồi tìm nơi nghỉ ngơi sau. Nó huýt sao gọi Tướng Quân, rồi nhảy lên ngựa. Sau khi đi về hướng bắc khoảng 2 dặm, thì nó thả chậm mã tốc. Trời đã hoàn toàn tối đen, bốn phía cực kỳ im lặng. Đôi mắt dị sắc trợn to, nó nhận ra có vài phần không bình thường. Đột nhiên, cực xa phía bên phải xuất hiện thân ảnh của một người, nó lập tức giục ngựa chạy qua, đó là Dịch!
Trong rừng cây, đất đá cùng nhánh cây bay loạn, thỉnh thoảng có những cây nhỏ cỡ bằng cánh tay bị bẻ gãy thành từng khúc. Trong rừng cây vắng lặng, một người đang gào thét thảm thiết, phát tiết nỗi thống khổ đang giãy dụa ở trong lòng.
“Kì Nhi, Kì Nhi......” Dịch ngửa mặt lên trời gào thét. Kì Nhi đang khóc, đang gọi y, y biết, y biết.
“Kì Nhi....” Không dám trở về, chỉ có thể bỏ đi, y hét lên tên của người mình yêu nhất, “Tha thứ cho cha.... Kì Nhi.... Cha không thể, không thể.....” Y phải cương quyết dứt bỏ, chẳng sợ y sẽ đau lòng mà chết. Y sớm rơi vào ma đạo, nhưng y không thể làm cho người mình yêu nhất cũng trở thành ma, Kì Nhi là tiên, Kì Nhi trời sinh sẽ tiến vào tiên đạo, thoát khỏi nỗi khổ luân hồi. Có tiếng vó ngựa, Dịch ngẩng đầu hung ác nhìn lại. Khi y thấy rõ người đến là ai, thì y liền hoảng hốt quay lưng bỏ chạy.
Nhanh chóng nhảy xuống ngựa, Nhiễm Mặc Phong cắm đầu đuổi theo. Tướng Quân thông minh có sợi dây liên kết chặt chẽ với tiểu chủ nhân của mình, nó vòng theo một hướng khác để chặn lại đường đi của Dịch. Chạy một đoạn, Dịch nghĩ hắn là mình đã chạy thoát, nhưng khi y quay đầu nhìn lại, thì kinh ngạc đến nỗi suýt chút đã quên bỏ chạy, Nhiễm Mặc Phong thế nhưng đã theo sát phía sau y.
“Dịch!” Ngay khi đối phương kinh ngạc đến sửng sờ, thì Nhiễm Mặc Phong đã rút ngắn khoảng cách với Dịch, nó hét to lên.
Dịch giật mình, phục hồi tinh thần lại, không rảnh suy nghĩ vì sao người này có thể đuổi kịp y, dưới chân Dịch sinh ra một ngọn gió, y quay đầu nhắm hướng đông mà phóng chạy.
“Dịch!” Nhiễm Mặc Phong huýt một tiếng sáo, ra hiệu cho Tướng Quân nhanh hơn một chút nữa.
“Mặc Phong, ngươi đừng đuổi theo ta, ta sẽ không trở về. Ngươi, ngươi giúp ta chăm sóc cho Kì nhi.” Dịch đối với người ở phía sau hét lớn, hoảng hốt cắm đầu chạy trốn.
“Ta hứa với Tiết Kì phải tìm được ngươi.” Con mắt phải dần dần biến đỏ, tóc dài của Nhiễm Mặc Phong bay lên, cuồng phong thổi tới.
“Mặc Phong, ta không thể trở về, ta sẽ hại Kì Nhi.... Mặc Phong, không nên ép ta!” Tiếng bước chân ở phía sau y càng ngày càng gần, y dể dàng tránh né một chưởng phong đánh tới, sau đó xoay người đứng vững, hơi thở đã trở nên hỗn loạn. Thống khổ trong lòng đã làm cho y lâm vào điên cuồng.
Nhìn người trước mặt với hai tròng mắt cũng biến thành màu đỏ giống y như mình, Nhiễm Mặc Phong rút hai thanh đao ở bên hông ra, ném qua một bên, thản nhiên nói: “Ta hứa với Tiết Kì, phải mang ngươi trở về.” Chuẩn bị ra tay bắt người.
“Mặc Phong!” Con mắt của Dịch đỏ như máu, khuôn mặt xấu xí vì cực độ thống khổ mà trở nên càng kinh dị, “Ngươi không hiểu! Ngươi cái gì cũng đều không hiểu!” Y sống không biết đã bao năm, thế nhưng lại khóc lên như một đứa nhỏ.
“Ta phải dẫn ngươi trở về gặp Tiết Kì.” Nó tuy không hiểu, nhưng nó lại rất rõ ràng, Tiết Kì không thể sống nếu không có Dịch.
“Mặc Phong......” Dịch cầu xin, “Ta sẽ bị hủy hoại Kì Nhi, sẽ bị hủy hoại Kì Nhi!”
“Ngươi là tiên nhân.” Nó không tin Dịch sẽ làm Tiết Kì bị thương, lại càng không tin Dịch không thể bảo hộ Tiết Kì.
“Không.... Ta không phải là tiên nhân....” Dịch vươn hai bàn tay thô kệch xấu xí của mình lên, “Ta bất quá chỉ là một tên quái vật bất tử.... Kì Nhi, Kì Nhi mới thật sự là tiên.... Mặc Phong..... Kì Nhi vừa sinh ra đã mang khí chất của tiên, mà sau này Kì Nhi cũng sẽ đi vào tiên đạo. Nhưng ta, ta lại nhịn không được mà chạm vào Kì Nhi, đối với Kì Nhi động dục niệm. Mặc Phong, ta không thể, ta không thể gặp mặt Kì Nhi, bằng không Kì Nhi sẽ mất đi tiên khí, rơi vào nỗi khổ luân hồi. Không! Không! Ta không thể! Ta không thể!” Thân cây lay động, lá rụng bay tán loạn.
Nhiễm Mặc Phong không hiểu cái gì là tiên, cái gì là ma, nó chỉ thấy Dịch rời khỏi Tiết Kì thì vô cùng thống khổ, mà Tiết Kì rời khỏi Dịch thì cực kỳ thương tâm. Nếu hai người đều không thể rời xa nhau, vậy thì tại sao phải rời xa nhau chứ? “Tiết Kì vẫn cứ khóc mãi.” Nó nắm chặt hai tay, mặc kệ đối phương có nỗi khổ gì, nó đều phải bắt người này mang về.
“Tê.....” Tướng Quân đang từ một hướng khác phóng nhanh tới ở phía sau Dịch, hung tợn mà ngăn chặn đường lui của y, không được y chạy trốn.
Dịch nhìn nhìn Tướng Quân, rồi lại nhìn nhìn Mặc Phong hai tròng mắt màu đỏ bừng, y hét lên: “Mặc Phong! Trở về đi! Ta không muốn làm ngươi bị thương!”
“Ta đã hứa với Tiết Kì, phải dẫn ngươi trở về.” Dứt lời, Nhiễm Mặc Phong vọt lên.
Trong rừng, lá cây bay lên, từng trận cuồng phong theo tứ phía thổi tới, làm cho tầm mắt bị mờ ảo. Tướng Quân nôn nóng mà cào cào chân lên mặt đất, ở giữa trận cuồng phong, hai người đang giao đấu với nhau. Còn ở rất xa nơi đó, một người đang rất thong dong cưỡi ngựa đi về phía hai người đang đánh nhau.
——
Trên con đường cách kinh thành khoảng 200 dặm, có 2 đám người đang chém giết lẫn nhau. Một đám rõ ràng mặc binh phục của Bắc Uyên, một đám khác lại mặc đủ màu sắc, thậm chí có cả màu xanh lục của đạo tặc. Trên đường ngoại ô vào ban đêm, cơ hồ không có bất kỳ ai, đám kiếp phỉ này cực kỳ lớn mật, biết rõ đối phương là quan binh, cũng không lưu sống bất kỳ ai. Những chỗ cây đuốc chiếu sáng, tử thi cụt tay đầy đất.
“Hoắc lão nhân! Đám dê thúi này công phu cũng rất khá, nhưng ngươi đừng vì vậy mà chết nha!” Một cước đá bay người đang tính chém hắn, Nhiễm Lạc Thành vội vàng nhìn về phía Hoắc Bang đang bị năm sáu người vây quanh.
“Ngươi cố mà giữ mình cho tốt đi! Đừng hết nhìn đông rồi tới nhìn tây nữa!” Thấy một người đang cầm đao bổ về phía Nhiễm Lạc Thành, Hoắc Bang rống giận, điên cuồng mà vung đao chém chết những người ở trước mắt mình. Lần này quay về kinh y chỉ dẫn theo hai trăm người, đối phương lại có năm trăm người, hơn nữa võ nghệ không tầm thường. Đã có hơn mấy chục binh sĩ bị giết.
Trên xe ngựa truyền ra tiếng kêu sợ hãi của hồ ly, Nhiễm Lạc Thành quay đầu nhìn lại, thì thấy hai gã đạo phỉ cầm đao kiếm chém tới chém lui ở ngoài ***g sắt nhốt hồ ly, hắn cũng không thèm để ý tới địch nhân đang vây quanh mình, lau đi máu ở trên mặt, liền hung dữ vọt qua.”Con mẹ nó! Không nên động vào hồ ly của lão tử!” Đó là lễ vật mà hắn đã chuẩn bị để tặng cho phụ hoàng!
“Phốc!” Trong trời đêm bay tới một mũi tên, thẳng tắp đâm vào trên lưng Nhiễm Lạc Thành vì lo cứu hồ ly mà mất cảnh giác lộ ra hậu tâm.
“Điện hạ!” Tiểu Tần không biết võ, bị Nhiễm Lạc Thành hạ lệnh tránh ở trên xe ngựa vội vàng nhảy xuống xe.
“Lạc Thành!” Hai mắt Hoắc Bang đỏ lên, chém chết ba người trước mặt mình, cũng vội vàng vọt qua.
“Trở về!” Nhiễm Lạc Thành cước bộ lảo đảo một chút, nhìn Tiểu Tần hét lớn một tiếng, vung kiếm chém đứt cánh tay của một người muốn đâm hắn, lại một mũi tên bắn trúng hắn, hắn lay động vài cái, quỳ gối xuống trên mặt đất.
“Điện hạ!” Tiểu Tần liều lĩnh mà bổ nhào vào bên người hắn, đỡ lấy hắn, “Điện hạ! Điện hạ!”
“Lạc Thành!” Hoắc Bang vội đến đỏ mắt, vọt tới bên người Nhiễm Lạc Thành, nâng hắn dậy, một tay vung đao ngăn cản kẻ địch, một tay ôm chặt lấy hắn. “Lạc Thành! Lạc Thành!”
“Hoắc lão nhân, ta, ta chưa chết đâu, cẩn thận.” Nhiễm Lạc Thành cắn răng miễn cưỡng đứng thẳng, kiếm trong tay đâm về phía bên phải, giết chết người muốn chém hắn, cũng không quên nhìn Tiểu Tần rống lên: “Thằng nhóc! Chạy trở về trên xe đi!” Tiểu Tần khóc lên, vì chính mình không thể giúp điện hạ giết địch. Gã bò lại xe ngựa, trốn ở dưới xe.
‘Sưu sưu’ lại vài tiếng vang lên, mấy mũi tên xuyên không bay ra, bay thẳng đến chỗ Nhiễm Lạc Thành cùng Hoắc Bang.
‘Đằng’, mắt thấy mấy mũi tên sắp bắn trúng hai người thì đột nhiên bị bốc cháy ở trên không trung, tiếp theo ‘thùng thùng’ vài tiếng, rơi hết xuống mặt đất. Một màn dị biến này làm cho những người đang chém giết nhau ngừng lại.
Nhiễm Lạc Thành cùng Hoắc Bang giương mắt nhìn lại, chính là trong đám cỏ tranh ở xa xa quá tối nên bọn họ không thể nhìn thấy được gì. Kiếp phỉ cầm cây đuốc tụ tập lại một chỗ, nắm chặt đao kiếm, khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng. Chỉ chốc lát sau, bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa, bóng người mơ hồ dần dần hiện rõ, thế nhưng bọn họ còn chưa kịp phản ứng, chỉ mơ hồ thấy tay của người nọ giương cung lên. Và giây tiếp theo, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong mười mấy người vây quanh Nhiễm Lạc Thành cùng Hoắc Bang, có bốn người bị mũi tên xuyên qua cổ họng, ngã xuống đất tắt thở. Trong ánh lửa bập bùm, con ngươi màu đỏ lóe sáng làm cho kẻ khác kinh sợ.
“Tê......” Ngựa đen thét lên một tiếng, hai chân trước giơ lên cao, ngay tại nháy mắt nó đứng vững, lại thêm bốn mũi tên đồng thời bắn ra. Ngay lúc bốn người nữa ngã xuống đất, thì người trên lưng ngựa nhảy lên, nhảy đến trước mặt Nhiễm Lạc Thành đã hôn mê. Ánh đao lóe lên, năm tên kiếp phỉ cách hai người gần nhất còn chưa kịp kêu lên, thì đầu đã rời khỏi cỗ.
Thấy rõ người tới là ai, Hoắc Bang cực kỳ khiếp sợ, không chỉ vì người này bất ngờ xuất hiện, mà còn vì người này là một thân te tua, xiêm y cơ hồ không thể che đậy thân thể. “Tiểu Phong?!”
“Hoắc thúc thúc.” Kêu lại y một tiếng, Nhiễm Mặc Phong đột nhiên xuất hiện phát hiện Nhiễm Lạc Thành bị trúng tên, liền vội vàng nhìn về phía đám cỏ tranh mà hét lớn: “Trú tiên nhân! Hắn bị trúng tên!”
Hoắc Bang nghe nó hét lên thì giật mình lấy lại tinh thần, bắt lấy nó hô to: “Tiểu Phong! Con mau dẫn Lạc Thành đi tìm đại phu đi! Hắn bị thương!”
“Mặc Phong, đút hắn ăn cái này.” Lời nói còn chưa dứt, có cái gì đó bay về phía Nhiễm Mặc Phong, nó vươn tay bắt lấy, là viên dược đan, nó cũng không quản đó là thứ gì, vội vàng mở miệng của Nhiễm Lạc Thành ra, đút viên dược đan vào.
“Để ta!” Hoắc Bang đoạt lấy, bỏ vào trong miệng mình nhai nhai vài cái, rồi cúi người dùng miệng đối miệng để đút cho Nhiễm Lạc Thành.
“Mặc Phong, mang hắn đi đi, nơi này giao cho ta.” Người nói chuyện rốt cục đã chịu lộ mặt, Trú cưỡi một con ngựa trắng từ trong đám cỏ tranh xuất hiện, hắn mắt lạnh nhìn đám kiếp phỉ đang cực kỳ hoảng loạn, tay phải khẽ nâng lên.
“Dẫn hắn đến sơn động đang nhốt Dịch đi.” Nhìn Nhiễm Mặc Phong phân phó, trên tay Trú toát ra ngọn lửa.
“Ân.” Khiêng Nhiễm Lạc Thành lên, Nhiễm Mặc Phong quần áo tả tơi nhảy lên ngựa, rất nhanh biến mất ở trong màn đêm.
“Dám giết quan binh, lá gan của các ngươi cũng rất lớn.” Lạnh lùng nói xong, ngọn lửa trên tay Trú bay ra. Tiếng kêu thảm thiết ở vùng hoang vu trong đêm khuya yên tĩnh cực kỳ dọa người.
Nhiễm Mặc Phong cũng không quay đầu nhìn lại phía sau đã xảy ra cái gì, nó thúc giục Tướng Quân chạy mau, không nghĩ tới sau tám năm gặp lại Nhiễm Lạc Thành lại là tình huống như thế này.
Trong một sơn động kín đáo, một trong 3 đại tiên nhân trong thiên hạ – Dịch bị người đánh xỉu rồi trói chặt lại như một cái bánh chưng, quần áo trên người y rách te tua, còn có dấu vết bị đốt qua, trên trán có một cục u cực to, lông mi một bên cũng bị thiêu hủy.
Danh sách chương