Trừ bỏ Vụ, Nhiễm Mặc Phong cùng Nhiễm Mục Lân, Tiết Kì sẽ không gặp bất kỳ ai. Những thị vệ thường theo hắn đều bị hắn đuổi đi tìm Dịch. Bộ dáng của Tiết Kì làm cho Nhiễm Mặc Phong cực kỳ lo lắng, sau khi báo cho phụ vương biết, nó mỗi ngày đều canh giữ ở bên người Tiết Kì. Tiết Kì ngủ, nó liền luyện công, Tiết Kì tỉnh, nó lắng nghe hắn nói chuyện, ngẫu nhiên khuyên giải an ủi hắn vài câu.

Hai người cũng phải là người thích nói chuyện, thế nhưng tính tình của 2 người lại rất tinh thuần, cho nên cực kỳ hợp nhau. Tiết Kì thích Mặc Phong, tín nhiệm nó, nên thích cùng nó tâm sự những ủy khuất cùng thương tâm trong lòng mình; Mặc Phong im lặng bồi bên người hắn, hạ quyết tâm phải tìm được Dịch cho Tiết Kì.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, hai tròng mắt của Nhiễm Mặc Phong ửng đỏ. Tiết Kì lại khóc trong khi ngủ, nó muốn nói với phụ vương – nó muốn đi ra ngoài tìm Dịch, thế nhưng phụ vương nhất định sẽ không chấp nhận. Ở trong lòng của nó, Tiết Kì cùng Nhiễm Lạc Nhân phi thường giống nhau, không sợ nó, thiệt tình đối tốt với nó. Nó đem Nhiễm Lạc Nhân phó thác cho hắn, hắn cũng không một câu oán hận mà tích cực đi làm, cho nên nó không thể nhìn thấy Tiết Kì khổ sở mà cái gì cũng không làm.

“Phong Nhi.”

“Phụ vương.”

Xoay người lại, Nhiễm Mặc Phong chạy vội đến trước người phụ vương, sau đó nó được ôm lấy.

Nhiễm Mục Lân rất ít tới phòng của Tiết Kì, một là ghen tị, hai là đã có con bồi Tiết Kì, hơn nữa hắn cũng có việc cần xử lý. Ôm con đi ra khỏi viện Tiết Kì ở, Nhiễm Mục Lân nhìn đứa con quá mức im lặng, nói: “Phong Nhi, Dịch thương Tiết Kì tựa như phụ vương thương con. Hắn rời đi bất quá là do trong vòng có một ít chuyện luẩn quẩn mà thôi. Phụ vương đã đem tin tức Tiết Kì nhiễm bệnh nặng lan truyền ra ngoài, phụ vương tin rằng Dịch cũng không chạy trốn tới tận chân trời, mà không thèm quan tâm tới Tiết Kì. Một khi hắn biết được Tiết Kì đang bệnh nặng, chắc chắn sẽ trộm đến thăm Tiết Kì, cái chúng ta cần làm chính là đợi hắn đến.”

Nói rất thoải mái, nhưng trong lòng Nhiễm Mục Lân cũng không nắm chắt, võ nghệ của Dịch căn bản không phải là thứ hắn có thể địch lại, cho dù người nọ đến đây, hắn cùng bọn thị vệ trong phủ có khả năng phát hiện sao? Nếu phát hiện được, thì có khả năng giữ lại hắn không? Nhiễm Mục Lân chậm rãi bước đi, Tiết Kì cùng Dịch...... hắn theo bản năng mà ôm chặt lấy người trong lòng.

“Phụ vương, ta chờ hắn.” Nhiễm Mặc Phong cũng không băn khoăn như phụ vương, chỉ cần Dịch đến đây, nó nhất định phải “túm” được hắn. Tiết Kì không nên là người mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, hắn nên là người luôn thản nhiên tự tại, ngẫu nhiên sẽ lộ ra nụ cười e lệ giống như đây vậy.

“Phong Nhi, ” Ánh mắt Nhiễm Mục Lân nhìn về phía con có thêm vài phần thâm ý, “Con có biết tại sao Dịch phải chạy trốn không?”

Lắc đầu, không biết. Nhiễm Mặc Phong lập tức lộ ra khó hiểu, tựa như nó nghĩ không ra có chuyện gì có thể làm cho phụ vương vào đêm trước còn ôm nó ngủ, mà hôm sau đã không thấy tăm hơi. Hai mắt nó đỏ ửng, Nhiễm Mặc Phong ôm chặt lấy cổ của phụ vương, nếu sau này lại có cái gì đó gọi là nguy hiểm, có phải phụ vương cũng sẽ giống như lần trước bỏ lại nó không? Nhiễm Mục Lân nhẹ giọng cười, bước chân nhanh hơn về phòng. “Phong Nhi, phụ vương đã hứa với con – sẽ không bao giờ bỏ con lại một mình nữa, con không tin phụ vương sao?” Một chút tâm tư đó của con hắn thấy rất rõ ràng. Bao nhiêu phiền muộn tích lũy trong lòng Nhiễm Mục Lân mấy ngày nay đã vơi đi rất nhiều.

Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, không đáp. Tiết Kì tìm không được Dịch, nhưng nó nhất định sẽ tìm được phụ vương.

“Phong Nhi, phụ vương hứa sẽ không bỏ lại con nữa, sẽ không bao giờ bỏ lại con nữa.” Trừ phi con không muốn gặp lại phụ vương.

Ôm con quay về phòng dùng bữa, trong ánh mắt Nhiễm Mục Lân chứa đầy thâm trầm. Nhiễm Mặc Phong suy nghĩ làm sao có thể “quơ được” Dịch, nên không phát hiện ra phụ vương khác thường.

—–

Đêm khuya, một người nghịch hướng gió lạnh, lặng yên xuất hiện ở trong Vương phủ. Không ai phát hiện ra hắn, thậm chí những thị vệ tuần quá đi ngang qua bên người hắn cũng không nhận ra sự tồn tại của hắn. Mái tóc màu trắng của hắn ngẫu nhiên lướt qua cây đuốc hoặc ngọn nến, hiện lên hết sức rõ ràng, tựa như quỷ dữ cực kỳ dọa người.

Nhiễm Mặc Phong đang ở trong lòng phụ vương ngủ say, đột nhiên mở mắt ra, nháy mắt bật người lên, nhảy xuống giường.

“Phụ vương!” Kêu người bị nó làm cho thức tỉnh, Nhiễm Mặc Phong ngay cả xiêm y cũng không kịp mặc, tựa như mèo con mà phóng nhanh ra ngoài. Nhiễm Mục Lân cầm lấy áo ngoài của con, mang giày vội vàng đuổi theo. Dịch đã đến.

Kì Nhi, Kì Nhi...... Dịch bối rối ở trong vương phủ tìm kiếm người quan trọng nhất của hắn. Nhìn thấy một viện cách đó không xa sân ẩn ẩn thấu trứ ánh nến, hắn liền bay nhảy qua đó, chỉ mấy cái lên xuống người đã đứng ở trên nóc nhà.

Tiết Kì cuộn mình ở trên giường, ôm chăn, thương tâm mà khóc lên. Từ sau khi cha biến mất, nước mắt của hắn rơi không ngừng. Hai mắt sưng đỏ, thâm tình tiều tụy. Khác với trước đây, lần này hắn là bị cha vứt bỏ, cha không cần hắn. Hắc cực độ thương tâm, thân hình cực kỳ gầy yếu, tựa như đóa hoa héo rũ nhanh chóng úa tàn. Trong cuộc sống của Tiết Kì, cha là người quan trọng nhất. Cho dù là mẫu hậu, phụ vương hay là huynh trưởng vứt bỏ hắn, hắn cũng sẽ không một chút nhíu mày, thậm chí không chút cảm giác. Nhưng cha không giống vậy, hắn là từ nhỏ rúc vào trong lòng cha lớn lên, chỉ có cha, mà cũng chỉ cần cha. Thế nhưng cha lại bỏ đi, không phải đi dạo chơi, mà là bỏ đi, không cần hắn.

Tâm như đao cát, đau đến hắn không thở nổi. Vì sao cha không cần hắn? Khi cha sờ sờ hắn hắn rất thoải mái, nhưng vì sao sau đó lại biết mất, chẳng lẽ đêm đó hắn đã làm sai cái gì, làm cho cha phẫn nộ mà bỏ rơi hắn sao? Đếm đếm ngày, đã bốn mươi hai ngày trôi qua, bốn ngày một phong thư đã không còn, cha … đã biến mất.

Kì Nhi.... Ghé vào trên nóc phòng, tham lam nhìn người ở trên giường, Dịch cắn chặt cánh tay của mình. Máu loãng thuận theo miệng y chảy xuống, nhưng y chẳng hay biết, trong mắt y toàn là hình ảnh của người đang thương tâm thống khổ kia. Mà làm cho hắn thương tâm cũng chẳng phải người khác, mà chính là y, là người yêu hắn nhất.

“Cha......” bi ai kêu lên, nước mắt của Tiết Kì không ngừng rơi xuống.

Kì Nhi..... Thống khổ hét thầm lên, hai tròng mắt của Dịch biến thành tím đỏ. Rất muốn liều lĩnh nhảy xuống ôm người này vào trong lòng; rất muốn liều lĩnh thuận theo nỗi lòng của mình, làm ô bẩn đóa hoa sen không thể lây dính thế tục này; rất muốn liều lĩnh nói cho hắn biết, y thương hắn, thương đến xâm nhập vào xương thịt.

“Dịch, ta và ngươi được gọi là tiên nhân, nhưng bất quá chỉ là ma vật xấu xí, còn Tiết Kì mới là tiên chân chính, sau này hắn sẽ nhập tiên đạo, trở thành thần, xoay chuyển trời đất, ngươi phải suy sét......”

Lời Uyên nói vẫn còn vang rõ ở bên tai, ngửa đầu, thầm rống to một tiếng, tiếng khóc trong phòng, tựa như lưỡi dao cắt vào tim gan của y. Kì Nhi, Kì Nhi, Kì Nhi của y.

Từ rất xa đã nhìn thấy Dịch ghé vào trên nóc phòng của Tiết Kì. Nhiễm Mặc Phong điều động nội lực trong cơ thể, làm cho chính mình có thể nhanh hơn tiếp cận người nọ. Quả nhiên như phụ vương nói, Dịch cũng không chạy quá xa. Hai tròng mắt có thể nhìn đến cực xa chung quanh xem xét, cũng không có thị vệ nào gần đó, Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, nếu Dịch vẫn muốn chạy, nó đành phải dùng đến lực lượng mà Tranh cho nó, nhất định phải bắt được Dịch cho Tiết Kì.

Nhiễm Mục Lân chạy theo con ra khỏi phòng, mặc áo ngoài vào cho con, rồi cùng con chia làm hai ngã, hắn tin chắc con có thể giữ được chân Dịch trong một lúc, hắn phải đi tìm viện binh.

Nhảy lên trên cây, thuận theo cành cây mà nhẹ nhàng đáp lên nóc nhà, Nhiễm Mặc Phong ngừng thở, đè thấp thân mình, chậm rãi tiếp cận Dịch.

Dịch đang trầm mình ở trong bi thống nghe được động tĩnh, xoay người nhìn lại, phát hiện đó là Nhiễm Mặc Phong, y nhất thời khẩn trương lên, quay đầu muốn chạy. Nhiễm Mặc Phong nhanh chóng phóng về phía Dịch, cũng không quan tâm sẽ đạp bể ngói.

Động tĩnh trên mái nhà làm cho Tiết Kì bừng tỉnh, hai tròng mắt đỏ hồng của hắn nhìn về phía đỉnh nhà, nghĩ rằng là con mèo nào đó chạy qua. Tiếp theo, hắn nghe được một tiếng gọi to non nớt, tiếng gọi to đó làm cho hắn nhảy vội xuống giường.

“Dịch.”

Thân hình Nhiễm Mặc Phong cực nhanh theo sát ở phía sau Dịch, nó hét to một tiếng. Cước bộ của Dịch liền luống cuống, y biết chắc tiếng gọi to này sẽ làm cho người ở trong nhà nghe được, nghĩ đến sau khi người đó nghe được sẽ có gì phản ứng, y càng thêm hốt hoảng mà cắm đầu chạy về phía trước.

Lúc này, bốn phía truyền đến tiếng gọi í ớ, mấy trăm ngọn đuốc từ bốn phương tám hướng rất nhanh xuất hiện. Từ sau khi hắn thả ra tin tức Tiết Kì nhiễm bệnh nặng, hắn đã phái thêm mấy trăm thị vệ túc trực ở ngay trong phủ, nhằm vây bắt Dịch.

Dịch đứng ở trên nóc nhà nhìn xem bốn phía, quay đầu lại thì thấy Nhiễm Mặc Phong đã theo kịp phía sau, y tràn đầy thống khổ khẽ cắn môi, nhảy xuống, y không thể trở về, không thể gặp lại Kì nhi.

“Dịch!” Hô to một tiếng, Nhiễm Mặc Phong nắm tay phải lại, gió lạnh chợt nổi lên. Thừa dịp Dịch hơi mất đi phương hướng mà bước lùi về sau mấy bước, Nhiễm Mặc Phong liền thả người nhảy xuống. Gió thổi to làm cho Dịch không mở mắt ra được, hơn nữa y vì chuyện Kì Nhi mà tâm thần hoảng hốt, dễ dàng để cho Nhiễm Mặc Phong nhảy tới trên người y.

Quấn hai chân lên thắt lưng của Dịch, còn hai tay thì quấn chặt lấy cổ của Dịch, Nhiễm Mặc Phong hô to: “Dịch, trở về.”

“Buông!” Dịch đã hơi chút bình tĩnh lại, y cậy mở hai tay của Nhiễm Mặc Phong ra, bất an mà nhìn về phía nơi Tiết Kì ở, một cái liếc mắt này làm cho y chết đứng sửng sờ. Nhiễm Mặc Phong chết cũng không buông tay, tựa như muốn xiết gãy cổ của Dịch, nhìn thấy phụ vương cùng Tiết Kì đến đây, nó cũng vẫn “túm” lấy Dịch không thả ra.

“Cha.....” nước mắt trào ra như đê vỡ, Tiết Kì không thể tin mà nhìn cha gầy yếu so với hắn chẳng kém gì. Cha gầy rất nhiều, trên người toàn là máu.

“Cha......” Vì sao đến đây, cũng không nguyện gặp hắn.

Gian nan mà thu hồi ánh mắt, hai tay Dịch cậy mở hai tay của Nhiễm Mặc Phong ra, ánh mắt tím ám trầm. Y phải đi.

“Dịch.” Mắt thấy tay con có thể bị bẻ gãy, Nhiễm Mục Lân vội tiến lên trước, đè lại tay của Dịch, hai tròng mắt đồng dạng thâm trầm nhìn về phía y.

“Tránh ra!” Dịch đã thành ma.

“Cha......” Thân mình Tiết Kì lung lay mấy cái, cha tuyệt tình làm cho thế giới của hắn sụp đổ. Thân mình ngã ngửa ra sau, nhưng lại ngã vào trong lòng của một người.

“Kì Nhi!” Ôm chặt người té xỉu, dịch đầy kinh hoảng, vội vàng bắt mạch cho hắn.

Tiếp được đứa con bị hất tung, Nhiễm Mục Lân hướng thị vệ xua tay, làm cho bọn họ lui ra. Rất nhanh, chung quanh chỉ còn lại bốn người bọn họ cùng ba cây đuốc.

“Kì Nhi, cha ôm con trở về, con đã mấy ngày không ăn rồi?!” Dịch rống giận, ôm lấy Tiết Kì muốn bỏ đi. Tiết Kì chỉ khóc, nói không ra lời, bất quá có người thay hắn nói.

“Nếu ngươi còn muốn đi, thì hiện tại đi đi, không cần ở đây giả vờ để ý đến hắn, làm cho người ta nhìn thấy chỉ càng thêm phát ghét.” Nhiễm Mục Lân vừa xoa xoa cánh tay bị niết đến đỏ bầm của con, vừa lạnh lùng nói.

Trong đôi mắt tím là sát khí thị huyết, con ngươi của Nhiễm Mặc Phong cũng thay đổi, đỏ như máu.

“Hắn vẫn khóc.” Trần thuật sự thật, Nhiễm Mặc Phong tựa như tiểu thú bị chọc giận mà nhìn vào Dịch đang có suy nghĩ đối với phụ vương bất lợi, cùng bỏ rơi Tiết Kì.

“Cha.....” hai tay Tiết Kì hơi hơi nâng lên, sờ lên mặt cha, khẩn cầu, “Không cần, bỏ lại, con...... Đừng bỏ......” Đừng bỏ rơi con. Nói còn chưa xong, người cực độ suy yếu đã ngất xỉu ở trong lòng của cha mình.

“Kì Nhi!”

Làm sao còn nhớ đến lời căn dặn của Uyên, Dịch ôm lấy Tiết Kì chạy thẳng đến chỗ hắn ở, hoảng sợ trên mặt làm cho y thoạt nhìn như quỷ từ địa ngục ngoi lên, làm người ta sợ hãi, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy chua xót.

“Phụ vương.” Lo lắng cho Tiết Kì, Nhiễm Mặc Phong lên tiếng. Lúc này mới phát giác phụ vương chỉ mặc áo lót, nó vội vàng ôm chặt phụ vương: “Phụ vương, trở về.”

“Phụ vương không lạnh.” Không nói cho con biết – con chính là ấm lô, ôm chặt con sẽ không thấy lạnh. Nhiễm Mục Lân thong thả đi đến nơi Tiết Kì ở.

“Phong Nhi, chuyện còn lại cứ giao cho phụ vương, bắt đầu ngày mai con phải theo ngoan ngoãn theo Khấu Tuyên học bài.” Có một số việc, con còn quá nhỏ.

“Ân.” Đầy tín nhiệm mà đồng ý, Nhiễm Mặc Phong kề sát lên phụ vương, ngăn cản gió lạnh cho phụ vương.

Cùng con mặt dán mặt với nhau, trong lòng Nhiễm Mục Lân thở dài.

Tiết Kì chính là cực độ mệt nhọc, Dịch đút hắn uống thuốc, thấp hương giúp hắn an thần, có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ. Trong mộng, Tiết Kì vẫn khóc, Dịch nắm chặt tay hắn, nhẹ nhàng lau nước mắt cho hắn, mà chính y cũng đang cực độ thống khổ.

Nhiễm Mục Lân vỗ nhẹ nhẹ con đang dần dần chống đỡ hết nổi mà bắt đầu ngủ gà ngủ gật ở trong lòng hắn, thẳng đến khi con ngủ say, hắn mới nhìn người đang quỳ gối bên giường nói: “Ta biết vì sao ngươi phải đi.”

Thân mình Dịch cương cứng, y quay đầu lại vừa thở hổn hển vừa cực kỳ chột dạ mà trừng mắt nhìn Nhiễm Mục Lân.

“Nói nhỏ thôi, bằng không sẽ đánh thức Phong Nhi.” Nhiễm Mục Lân ngồi ở trên ghế mềm, ôn nhu hống con đi vào giấc ngủ, giương mắt liếc Dịch một cái, rồi sau đó toàn bộ tinh thần đều tập trung ở trên người con. Bộ dáng của hắn ánh vào trong mắt Dịch, làm cho y nhớ lại những hồi ức trước đây, y chậm rãi ngồi xuống, một tay nắm chặt tay Tiết Kì, một tay vuốt vuốt tóc của mình.

“Ta không hỏi vì sao ngươi nhất định phải trốn. Nhưng nếu Tiết Kì không muốn rời khỏi ngươi, ngươi cần gì phải tra tấn hai người như thế? Còn làm hại con ta phải chăm sóc cho con ngươi, con ngươi lớn hơn con ta mười ba tuổi đó.” Ngữ khí đầy bất mãn, Nhiễm Mục Lân đè thấp giọng, “Có lẽ ngươi có nguyên nhân chính đáng, nhưng ta chỉ thấy sau khi Tiết Kì cùng ngươi tách ra, hai người các ngươi đều là một bộ muốn chết không thể sống, sao phải mệt như vậy? Chỉ cần hai người các ngươi thích cùng nguyện ý không phải là được sao? Cần gì phải làm nhiều chuyện dư thừa như vậy?”

Dịch buông tay, cuồng loạn trong mắt dần dần bình tĩnh lại, y nhìn Nhiễm Mục Lân vẫn luôn rũ mắt xuống nhìn đứa con trong lòng hắn, sợi tóc y hơi hơi bay lên.

“Người không vì mình, trời tru đất diệt. Nếu ta muốn, cho dù là đối nghịch với ông trời, ta cũng nhất định phải có được, huống chi là người ta yêu.” Giương mắt lên, trong mắt hắn xuất hiện một tia lãnh đạm cùng kiên quyết cực nhỏ, Dịch nhắm mắt lại.

“Đừng động một cái liền bỏ đi, nên làm cho hắn vui vẻ, làm cho hắn cười, làm cho hắn tất cả những chuyện hắn thích làm, làm cho hắn nguyện ý ở trong lòng ngươi đi vào giấc ngủ, làm cho hắn không thể rời bỏ ngươi, chỉ cần rời đi ngươi liền không thể sống. Vì sao không nắm chặt lấy, mà phải buông ra? Buông ra, ngươi có thể thư thái sao? Nếu thư thái, cần gì phải lén lút chạy tới nhìn hắn?” Vỗ nhẹ nhẹ hống con ngủ chưa từng ngừng lại, Nhiễm Mục Lân đứng lên, dẫn theo chút khinh thường nói, “Ngươi thật sự hiểu rõ con của ngươi sao? Biết rõ hắn muốn cái gì nhất sao? Nếu chưa hiểu rõ, thì nên hỏi hắn một chút đi.”

Nhiễm Mục Lân tiến lên trước, lấy một cái thảm ở trên giường, bọc kín đứa con lại, sau đó ngáp một cái, ôm con trở về phòng ngủ.

Thẳng đến sau khi Nhiễm Mục Lâ đi thật lâu, Dịch vẫn như cũ ngồi ở dưới đất không nhúc nhích, trong mắt đầy ánh sáng hỗn loạn.

——–

Nhiễm Mục Lân bước đi thong thả trên hành lang dài không người. Người ở trong lòng hắn ngủ thật sự trầm, có lẽ không ai tin nhưng nếu người ôm nó không phải là phụ vương, thì nó cơ hồ một đêm cũng sẽ không ngủ.

“Phong Nhi, phụ vương sẽ không ngu ngốc giống như Dịch vậy, bỏ lại con, để cho con và phụ vương đều phải thống khổ.” Lời nói thản nhiên phiêu tán trong gió lạnh.

——-

Dưới ánh trăng, trong ao truyền ra tiếng vang ‘rào rào’, một người từ trong nước trồi lên, con ngươi dị sắc ở dưới ánh trăng cực kỳ lóng lánh. Y trần truồng theo trong hồ đi đến trên bờ, bọt nước thuận theo thân hình xinh đẹp của y chảy xuống, giữ bụng của y cũng không có những khối cơ bụng như người ta thường nghĩ, cùng với thân phận của y so sánh thì thân hình của y quá mức gầy yếu.

Y quay đầu lại, chăm chú nhìn ánh trăng, ánh trăng chiếu lên trên mặt y, làm lộ ra một dung nhan xinh đẹp tinh xảo, thế nhưng mọi người vẫn chỉ chú ý đến con mắt dị sắc kia của y, cho rằng y là ma, là yêu, vì vậy sợ hãi y, căm ghét y, tổn thương y.

Ngắm trăng một lúc sau, y khom người nhặt tấm khăn trên mặt đất lên tùy tiện lau lau thân thể, sau đó y mặc vào một xiêm y bằng vải bố, vươn tay cầm lấy trường đao luôn không rời khỏi người đang cắm thẳng trên mặt đất, chậm rãi rời khỏi bụi cỏ lau.

“Phụ vương.” Con ngươi dị sắc nhìn chăm chú vào hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có mấy vết bầm tím. Ai dám làm cho bảo bối của hắn bị thương? lửa giận không thể áp chết. Nhưng hắn vẫn cười tươi mà ôm lấy con, rồi nói: “Phong Nhi a, sau này ai dám khi dễ con, con cứ đánh chết nó cho phụ vương, đánh chết, có phụ vương làm chỗ dựa cho con.” Hắn sẽ không để cho con nhìn thấy bộ dáng lòng dạ hẹp hòi của hắn, hắn là phụ vương mà con thích nhất, một phụ vương đầy ôn nhu vui vẻ.

“Phụ vương.” Con ngươi dị sắc chậm rãi mở ra, mang theo mông lung còn chưa tỉnh ngủ.

Hôn lên đôi mắt của con, rồi ở bên cổ con thổi khí: “Phong Nhi, ngủ no rồi?”

“Phụ vương.” Nhột, nó sợ nhất là nhột.

“Phong Nhi......” Nơi này của con không phải cũng sợ nhột đi, thử thổi xem.

“Ngô......”

Một gã nam tử khoảng hai mươi tuổi nằm ở dưới thân hắn, tùy theo luật động của hắn mà kinh hoảng, con ngươi dị sắc tán loạn, mang theo tình mê ý loạn. Mặt của nam tử cùng Quỷ tướng giống như đúc.

“Phong Nhi, Phong Nhi.”

“Ngô......”

“A!” Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, Nhiễm Mục Lân từ trên giường ngồi bật dậy, thở gấp gáp. Hắn thế nhưng lại mơ thấy …….

“Phụ vương?” Nhiễm Mặc Phong nửa ngủ nửa tỉnh kêu lên, Nhiễm Mục Lân vội vàng vỗ nhẹ nó, “Phong Nhi, con ngủ tiếp đi, phụ vương đi nhà vệ sinh.”

“Ân.” Nhắm mắt, Nhiễm Mặc Phong biết phụ vương gần đây mỗi lần đi nhà vệ sinh đều phải đi thật lâu. (=)))) DIM)

Nhiễm Mục Lân vội vàng xuống giường, nắm lấy tiết khố ẩm ướt mà chật vật chạy thoát ra ngoài. Nửa canh giờ sau, Nhiễm Mục Lân đã trở lại. Chờ sau khi hắn nằm lên giường một lần nữa, Nhiễm Mặc Phong liền tiến vào trong lòng hắn, tiếp tục ngủ, lúc này là an tâm ngủ say.

“Hô.... ” Thở ra một hơi, Nhiễm Mục Lân lại mất ngủ như những đêm trước.

............

Rên rỉ vài tiếng, Tiết Kì từ từ tỉnh lại. Trên người hắn rất ấm áp, hình như có ai đó đang ôm hắn.

“Cha......” Theo bản năng mà kêu lên, rồi hắn mới sực nhớ, cha không cần hắn, cha bỏ rơi hắn. Nước mắt vừa trào ra, lại có người lau đi cho hắn.

“Kì Nhi.” Dịch hối hận mà sờ sờ lên mặt, lên mắt của Tiết Kì, nhẹ giọng gọi.

Nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.

“Cha......” Cha không có đi. Ủy khuất nhiều ngày làm cho Tiết Kì ở trong lòng cha ‘ai ai’ khóc lên.

“Kì Nhi, con đánh cha đi, cha nhất thời hồ đồ bỏ lại con, Kì Nhi, chỉ cần con không khóc, con muốn cha làm cái gì cũng được.” Dịch luống cuống tay chân mà trấn an Tiết Kì, trong lòng y vì Kì Nhi thương tâm mà đau đớn, nhưng lại ẩn ẩn một chút ngọt ngào.

“Không được đi.” Hai mắt đẫm lệ ngước lên, ra lệnh.

“Không đi, cha không bao giờ đi nữa.” Vẫn là ẩn nhẫn, lại dẫn theo một chút làm càn mà vuốt ve hai gò má của người này, Dịch đáp lời, rồi lại vội vàng bổ sung, “Cho dù đi, cha cũng phải mang con đi cùng.”

Tiết Kì nhìn cha một hồi lâu, rồi ôm chặt lấy cha, đem chính mình vùi vào trong lòng cha. Vẫn còn đang khóc, nhưng trong lòng lại cực kỳ an tâm.

“Kì Nhi..... đừng khóc, cha nhất thời hồ đồ, cha không bao giờ bỏ lại con nữa, đừng khóc.” Nhìn Tiết Kì khóc, Dịch cũng muốn khóc theo, y không thích nhìn thấy người này thương tâm, nhưng mỗi lần người này thương tâm đều là do y.

“Cha...... con đói bụng.” Được cha yêu thương dỗ dành, tuy trong mắt vẫn tràn đầy nước mắt, nhưng Tiết Kì cũng dần dần nở nụ cười, nói ra lời nói bốc đồng cùng ỷ lại.

“Cha lấy thức ăn cho con.” Vươn tay áo lau đi nước mắt của người này, bởi vì sợ bàn tay thô ráp của mình sẽ làm đau mặt của hắn, chờ người này ngừng khóc, Dịch một đêm không ngủ lập tức xuống giường đi lấy thức ăn.

“Cha,” Kéo tay cha, Tiết Kì bất an, “Không được đi.”

“Cha không đi.” Do dự một lát, y áp lên bàn tay nhỏ xinh, nhẹ nhàng xoa xoa. Chờ người này buông y ra, y mới đi ra ngoài gọi người đi lấy thức ăn.

Một thìa hai người dùng, sau khi cả hai đều ăn no, Dịch hỏi: “Kì Nhi muốn đi đâu? Cha mang con đi.”

Mỉm cười e lệ, Tiết Kì vươn hai tay ôm lấy thắt lưng của cha: “Không đi đâu hết, ở lại chỗ này. Cha, ở cùng con.” Nơi này có Mặc Phong, vạn nhất cha lại chạy, nó có thể giúp hắn quơ cha lại.

“Được, cha ở cùng con, cha ở cùng Kì Nhi.” Mặc kệ đi nơi nào, bắt đầu từ giờ trở đi, y sẽ tuyệt không rời khỏi người này, chẳng sợ, chẳng sợ y phải nhẫn nại dục hỏa dày vò.

“Cha, sờ sờ ta.” Buông màn, Tiết Kì xích vào trong rồi nằm xuống, hắn thích cha sờ hắn, thực thích. (=)))))

Giãy dụa, cuối cùng buông tha, y muốn cho người này cao hứng, muốn cho người này không hề khóc. Mặc dù sẽ chết đi, y cũng sẽ không làm cho người này đau lòng nữa, huống chi, y lại khát vọng người này như thế.

Cởi bỏ nút áo, bàn tay thô to chậm rãi mò vào, ở trên làn da nhẵn nhụi nhẹ nhàng di chuyển. Kì Nhi, có lẽ con không biết – những thứ cha muốn làm với con, không chỉ có sờ sờ như thế này.

.......................

“Ba” Đem thư quăng mạnh lên trên bàn, Nhiễm Mục Kì ở trong phòng đi qua đi lại, trên mặt là lửa giận mà bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ lảng tránh ba phần.

“Dịch chết tiệt! Tiết Kì chết tiệt!”

Giận dữ mà chửi to lên, Nhiễm Mục Kì đá ngã chiếc ghế dựa. Bọn họ thế nhưng lại dám nói – chuyện của Trú bọn họ cũng bất lực! Phải biết rằng, là bọn họ thỉnh người nọ xuống núi a! Nghĩ đến người nọ thường xuyên không thỉnh mà cứ tới đây, rồi dùng ánh mắt y không thể nhìn thấu mà nhìn chằm chằm vào y, làm cho y khó chịu. Nhiễm Mục Kì vừa nhớ tới người nọ liền hận không thể giết chết người nọ, đã rất lâu y không có loại cảm giác này.

“Được, được lắm, các ngươi tránh ở Nhân Xương vui vẻ khoái hoạt, để một mình trẫm ở trong cung chịu tội.” Nghiến răng nghiến lợi vò nát lá thư, Nhiễm Mục Kì nheo mắt lại, “Người đâu!”

“Bệ hạ.” Khương Vịnh từ bên ngoài tiến vào.

“Trẫm muốn đi săn!”

“...... Dạ, thuộc hạ lập tức đi an bài.” Khương Vịnh vội vàng lui ra ngoài, Hoàng Thượng ngay cả cung tên còn cầm không xong, làm sao săn thú? Đương nhiên gã không dám hỏi, ai cũng biết vì sao Hoàng Thượng nổi giận.

“Còn có.”

“Bệ hạ.”

“Phái người đi biệt viện dọn dẹp, trẫm muốn chuyển tới biệt viện ở.”

“...... Dạ, thuộc hạ lập tức đi phân phó.”

Nếu người nọ thích Hoàng cung như thế, y liền tặng cho hắn là xong, dù sao y cũng không hiếm lạ.

............

“Phong Nhi, chờ trời ấm, chúng ta quay về kinh thăm hoàng bá con, tâm tình của hoàng bá dạo gần đây không được tốt.”

“Ân.” Không có gì dị nghị.

Nhiễm Mặc Phong đang được phụ vương cầm tay luyện viết chữ. Tiết Kì hết bệnh rồi, Dịch cũng không đi nữa, nó lại khôi phục cuộc sống “bình thường” của dĩ vãng.

“Phong Nhi.”

“Phụ vương.”

“Nếu sau này có người so với phụ vương còn yêu con hơn, con có thể sẽ đi cùng hắn (nàng) không?”

“Phụ vương?” Vì sao phải đi cùng hắn?

“Có thể?” Khí định thần nhàn nắm tay cầm bút của con, Nhiễm Mục Lân hỏi.

“Không.” Nó sẽ không rời khỏi phụ vương.

“Nhớ kỹ những gì hôm nay con đã nói với phụ vương.”

“Phụ vương.” Nó sẽ không quên.

Nhiễm Mục Lân cười rộ lên, nắm tay con tiếp tục viết chữ. Con còn quá nhỏ, còn rất nhiều năm con mới có thể lớn lên, không vội. Hắn không phải Dịch, mà con cũng không phải Tiết Kì.

— quyển một hoàn —

Quyển 2: Thiếu Niên Tình Định
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện