Trong phòng Nhiễm Lạc Nhân, nó hạ giọng nói: “Mấy ngày trước, khi ta vừa biết được Mặc Phong vô sự, Nhị ca tới tìm ta, hỏi ta – Mặc Phong có viết thư cho ta không? Chuyện này có phải sự thật không? Mặc Phong có kể cho ta nghe không? Ta nói không có, cũng không biết việc này. Ngày hôm sau, hoàng hậu nương nương thế nhưng đến thăm ta, tặng cho ta thật nhiều đồ, lúc ấy ta rất là vui. Kết quả a, hoàng hậu nương nương cũng hỏi ta chuyện Mặc Phong, rồi hỏi khi nào Mặc Phong trở về? Các ngươi nói có phải rất kỳ quái không? Từ nhỏ đến lớn, hoàng hậu nương nương rất hiếm khi đến thăm ta, đến đây, lại hỏi Mặc Phong.”

“Còn có, còn có, ” Nhiễm Lạc Nhân để sát vào ba người, thanh âm cực nhẹ, “Mẫu phi cũng có hỏi ta, chuyện này có phải Mặc Phong làm hay không? còn dặn ta không được nói với người khác. Ta nói với mẫu phi ta không biết. Mặc Phong, này không phải là rất kỳ quái? Bọn họ đều muốn biết có phải đệ làm hay không? Khẳng định không phải chuyện tốt, tựa như hoàng hậu nương nương đột nhiên đến thăm ta vậy.”

“Đúng vậy, chủ tử. Ngày mà Hoàng hậu nương nương tới đây, lệnh cho chúng ta đều đi ra ngoài. Chủ tử, ngài nghe lời của điện hạ đi.”

Nhiễm Mặc Phong rũ mắt không nói, Nhiễm Lạc Nhân cũng không thúc giục, biết nó đang suy nghĩ.

“Mặc Phong, bọn họ a, khẳng định là không dám hỏi đệ. Huynh, Xích Đồng, Xích Đan nói không phải đệ, bọn họ khẳng định tin, vì dù sao chúng ta chỉ là đứa nhỏ, bọn họ nghĩ chúng ta sẽ không dám nói dối.”

Nhiễm Lạc Nhân mệt mỏi, liền dựa vào trên người Nhiễm Mặc Phong, xem như đối với việc này đã nghĩ ra phương pháp đối phó. Xích Đồng cùng Xích Đan gật mạnh đầu, Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi.

“Mặc Phong, buổi tối đệ có thể ở lại đây không?” Nhiễm Lạc Nhân ngửa đầu khẩn cầu.

Nhiễm Mặc Phong liếc nhẹ xuống: “Phụ vương tới đón ta.”

“Mặc Phong......” Nhiễm Lạc Nhân thất vọng cực kỳ, ôm lấy nó.

“Chủ tử, điện hạ ngày ngày đều lo lắng cho chủ tử, chủ tử nếu rảnh thì đến bồi điện hạ nhiều nhiều một chút đi.” Không đành lòng nhìn Nhiễm Lạc Nhân thất vọng, Xích Đồng vội mở miệng.

“Ân.” Nhiễm Mặc Phong rất nhanh đáp ứng, làm cho đối phương vui sướng không thôi.

“Mặc Phong......” Ôm chặt lấy Nhiễm Mặc Phong, Nhiễm Lạc Nhân cảm thấy ngực của mình không còn khó chịu nữa.

—-

Thật vất vả ứng phó xong với đám người mời rượu, Nhiễm Mục Lân say khướt bước ra khỏi Huyền Anh điện, đi tới Diên Viên đón con. Khi đi dần dần đến đoạn đường không có người, trên mặt Nhiễm Mục Lân một chút thần thái say rượu đều không có.

“Điện hạ, thế tử điện hạ, Vương gia đến đây.”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm nội thị, tiếp theo cửa phòng mở ra. Xích Đồng cùng Xích Đan vội vàng quỳ xuống, Nhiễm Mặc Phong đem Nhiễm Lạc Nhân đang nằm ở trên người mình nâng dậy, rồi đứng dậy hướng phụ vương đi đến.

“Hoàng thúc.” Nhiễm Lạc Nhân tò mò mà nhìn nhìn hoàng thúc thanh danh hiển hách, thấy hắn ôm lấy Nhiễm Mặc Phong, trong mắt nó là mất mác, nó rất muốn Mặc Phong ở cùng với nó đêm nay.

“Lạc Nhân a, thân mình con không tốt, mau nghỉ ngơi đi. Mấy ngày tới, Phong Nhi đều ở trong cung, thúc sẽ cho nó tới đây chơi với con, mau nghỉ đi.” Nhiễm Mục Lân cực kỳ hiền lành mà dặn dò Nhiễm Lạc Nhân, rồi ôm đứa con rời đi.

Ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người phụ vương, mày Nhiễm Mặc Phong không tự giác mà nhíu hạ.

“Phong Nhi, con cùng Lạc Nhân..... ở chung rất tốt a, đây là lần đầu tiên phụ vương thấy trừ phụ vương ra, con còn cùng với một người khác thân thiết như vậy a.”

Nhiễm Mặc Phong dụi dụi hai mắt có chút mệt mỏi, khó hiểu ngẩng đầu lên.

Nhìn gương mặt đứa con hiện lên mệt mỏi, Nhiễm Mục Lân cười lớn vài tiếng, hắn thật sự là uống hơn nhiều, nếu không sao lại vì đứa con thân mật với Nhiễm Lạc Nhân mà trong lòng trở nên không vui.

Đem con ôm vào trong áo lông cừu mình đang mặc, Nhiễm Mục Lân hôn nhẹ lên đỉnh đầu của con: “Phong Nhi, phụ vương rất nhớ con.”

“Phụ vương.” Dựa vào vai phụ vương, Nhiễm Mặc Phong nhắm mắt lại.

“Phong Nhi, cùng phụ vương tắm rửa nhé?”

“Ân.”

Trong dục trì của hoàng đế Nhiễm Mục Kì, Nhiễm Mục Lân ôm con thoải mái mà ngâm mình trong nước. Dựa vào trên người phụ vương, Nhiễm Mặc Phong được phụ vương vuốt ve thoải mái đến gần như muốn ngủ.

“Phong Nhi, người trong cung ngoài cung này, đều muốn biết việc này có phải do con làm không? Trong cung biết được, thì sẽ nghĩ biện pháp tiếp cận con, lấy lòng tin của con; còn ngoài cung, sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ con, bởi vì Phong Nhi sẽ mang phiền toái đến cho bọn họ. Phong Nhi, chuyện này, vô luận là ai hỏi con, con cũng không cần để ý.”

“......” Đã ngủ say.

“Ha hả......” Cười nhẹ một tiếng, trong mắt Nhiễm Mục Lân tràn đầy sủng nịnh. Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của con đang gối lên ngực hắn ngủ say, hắn cúi đầu hôn lên đôi mắt của con. Phong Nhi chỉ có ở trong lòng hắn mới có thể ngủ say đến như vậy, ngủ say đến ngay cả lời hắn nói cũng chưa nghe xong.

“Phong Nhi, phụ vương...... thực không muốn con lớn lên.”

Nhiễm Mục Lân đem con đặt lên giường, rồi bồi nó trong chốc lát, thấy con không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn mới đi qua phòng ngủ của Nhiễm Mục Kì. Nhiễm Mục Kì đồng dạng uống đến say khướt, đang ngồi phê duyệt tấu chương, sau khi ra hiệu cho hoàng đệ ngồi xuống, y vẫy lui tất cả nội thị.

“Mục Lân, đây là thư hoà đàm của Vệ Quốc, Kim Quốc cùng Nam Quốc, đệ xem đi.”

Nhiễm Mục Lân nhận lấy, rồi bán nằm ở trên ghế nằm của hoàng huynh, lật xem.

“Không hổ là Vệ Quốc, quả nhiên danh tác.” Sau khi Nhiễm Mục Lân xem qua từng cái, lạnh nhạt nói, “Bất quá, những điều kiện đó còn không đủ để lấy về những thành trì này. Hoàng huynh, việc hoà đàm này huynh phái ai làm?”

“Diệp Trung Tường.”

“Ngự Sử dược y Diệp đại nhân......” Nhiễm Mục Lân khép thư hoà đàm lại, “Hoàng huynh, ba năm trước, Sở Quốc công chiếm Yến Quốc, Yến Quốc đầu hàng, hiện giờ, Yến Quốc thành thuộc địa của Sở Quốc, Sở Quốc có thể trực tiếp theo Yến Quốc xâm chiếm Bắc Uyên ta, đối với chúng ta cực kỳ bất lợi. Theo tình hình hiện tại mà nói, những thành quận mà Kim Quốc cùng Nam Quốc mất đi đó cũng không phải trọng yếu, trả lại cho bọn họ cũng chẳng sao. Nhưng bốn thành của Vệ Quốc...... Hoành Lâm cùng Phàm Đan có thể trả lại, nhưng Cẩm Đức, Xích Châu là thành quận trọng yếu tiến vào Nam Quốc, phía bắc có thể tiến vào Nam Quốc, phía tây có thể uy hiếp Vệ Quốc, có được hai thành này, chiến sự ở phía tây cùng phía bắc sẽ thoải mái rất nhiều.”

Nhiễm Mục Kì cười khổ, tựa như buồn rầu nói: “Mục Lân, bốn thành này hiện tại trên tay đệ, Phong Nhi bị trọng thương, mà đứa con này đệ hiểu rõ nhất......”

Nhiễm Mục Lân không đợi đối phương diễn xong, đứng lên: “Hoàng huynh, Phong Nhi ngủ, đệ không ở đó, nó sẽ lập tức tỉnh.”

“Ân, đệ cũng mệt mỏi, mau trở về đi.” Khoát tay, làm cho đối phương đi nhanh đi.

“Hoàng huynh, ngài cũng nên nghỉ ngơi đi.” Nhiễm Mục Lân Đi tới cửa, bất chợt quay đầu lại nói một câu, rồi mở cửa đi ra ngoài. Nhiễm Mục Kì thở dài, khóe môi lại chứa đầy ý cười.

“Chủ tử.” Khương Vịnh theo chỗ tối đi ra.

Nhiễm Mục Kì nói: “Trẫm là nên nghỉ ngơi, thế nhưng tối nay uống một bụng nước, giờ có chút đói bụng. Khương Vịnh, đến ngự trù phòng trộm cho trẫm chút ăn gì ăn đi.”

“...... Thuộc hạ đi ngay.”



Nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên giường, Nhiễm Mục Lân cởi quần áo, rút gối đầu đứa con đang ôm trong lòng ra, rồi chậm rãi nằm xuống, xoay người ôm lấy người tự giác chui vào trong lòng hắn, Nhiễm Mục Lân ngáp một cái. Vệ Quốc, Nam Quốc, Kim Quốc...... Hắn muốn cho bọn họ trong mười năm cũng không thể liên thủ với nhau được.

Ôm chặt con, cơn buồn ngủ của Nhiễm Mục Lân cũng dần dần dâng lên. Hắn buông màn, tính toán ngày mai ngủ thẳng đến khi thái dương nướng cháy mông mới thức dậy.

“Ngô!”

Đứa con ở trong lòng mình đang ngủ say, đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, Nhiễm Mục Lân vừa mới đi vào giấc ngủ, liền giật mình tỉnh giấc ngay. Chỉ thấy đứa con đang ôm mắt phải, bộ dáng thập phần thống khổ.

“Phong Nhi!” Nhiễm Mục Lân nhất thời ra một thân mồ hôi lạnh, hắn vội vàng đứng lên, ôm lấy đứa con.

“Ngô......” Nhiễm Mặc Phong nói không nên lời, nó cắn chặt khớp hàm, ngăn cản cơn đau đớn đột nhiên đến kia.

Nhận thấy được con là đang bị đau mắt, Nhiễm Mục Lân dùng sức mở bàn tay của con ra, thì thấy mắt phải của con biến thành màu đỏ thẩm, màu đỏ thẩm chưa từng có.

“Người tới! Lập tức đi tìm thái y!”

Nhiễm Mục Lân nhìn về phía cửa hét lớn một tiếng, tâm của hắn đều lạnh run.

“Phong Nhi, đừng sợ, thái y lập tức đến.”

“Con đừng cắn chính mình, cắn phụ vương này!”

“Thái y sao vậy còn chưa!”

“Phong Nhi!”

Nhiễm Mặc Phong ôm mắt, khó khăn mở miệng: “Phụ...... Vương......”

“Phong Nhi, đừng nói nói, đừng nói. Phụ vương ở đây, phụ vương ở đây, Phong Nhi, con cắn phụ vương, đừng cắn chính mình!”

Nhiễm Mục Lân thấy con cắn môi của chính mình đến chảy máu, liền nhét ngón tay của mình vào miệng con. Nhiễm Mặc Phong muốn tránh, nhưng bị phụ vương ôm chặt lại. Nó đau đớn đến không chịu được, nhưng cố nén không để mình ngậm miệng lại, nó một bên liếm liếm ngón tay phụ vương, một bên ôm chặt mắt phải của mình.

“Mục Lân, Phong Nhi xảy ra chuyện gì?” Nhiễm Mục Kì nghe được tin, liền vội vàng chạy tới.

“Hoàng huynh, Phong Nhi đột nhiên đau mắt! Đám Thái y viện ngu xuẩn kia, nếu giờ còn chưa đến, lão tử chém đầu các ngươi!”

Ánh mắt của Nhiễm Mục Lân đỏ bừng, nghĩ đây là Phong Nhi bị di chứng của lần bị thương nặng vừa rồi gây ra, trong miệng hắn tràn đầy vị máu.

“Phụ...... Vương......” Nhiễm Mặc Phong cuối cùng cũng nhả được ngón tay phụ vương ra, vươn hai tay ôm chặt phụ vương, đem mặt vùi vào ngực phụ vương, “Chờ, một chút, liền, hết.”

“Phong Nhi, đừng mở miệng. Lập tức đi truyền thái y, trong vòng một khắc không tới, cũng đừng tới nữa!” Nhiễm Mục Kì cũng nóng nảy, cả giận nói.

Y mới vừa nói xong, một tên thái y ôm theo hòm dược hoang mang rối loạn chạy vào.

“Đừng quỳ! Mau cút lại đây!” Nhiễm Mục Lân hét lớn, nâng gương mặt trắng bệch của con lên, để cho thái y chẩn đoán bệnh, con ngươi yêu dị kia đã biến thành màu đỏ sậm, cực kỳ đáng sợ. Thái y nhìn thoáng qua, liền sợ hãi đến ngã ngồi lên trên mặt đất, Nhiễm Mục Lân tức giận đến một cước đá qua.

“Đồ vô dụng.” Là Nhiễm Mục Kì.

“Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng......”

Nhiễm Mục Kì nhướng mắt một cái, thái y liền bị thị vệ tha đi xuống.

“Phụ, vương...... Chờ, chờ...... một chút, liền......” Nhiễm Mặc Phong vùi mạnh đầu vào trong ngực của phụ vương, dùng hết toàn lực ôm lấy phụ vương, thân mình nho nhỏ buộc chặt, từng giọt mồ hôi rơi xuống, hai tay run run đều lộ ra nó đau đớn biết bao nhiêu.

Nhiễm Mục Kì quyết định thật nhanh: “Mục Lân, khẳng định trước kia Phong Nhi đã từng bị đau qua, trước lấy khăn nóng đấp lên cho nó.” Lập tức có nội thị dâng khăn nóng lên, Nhiễm Mục Lân vội vàng đặt lên trên mắt phải của con, nhẹ nhàng xoa ấn.

“Truyền chỉ của trẫm, tất cả thái y ở thái y viện lập tức đến Vô Tam điện.”

“Truyền hai nô tài của Phong Nhi lại đây.”

“Bất luận kẻ nào cũng không cho ra cung.”

Ánh mắt của Nhiễm Mặc Phong đột nhiên bị đau, hơn nữa không phải lần đầu tiên, vì vậy Nhiễm Mục Kì nghĩ đến trước tiên là có người hạ độc nó, liền triệu tổng quản nội thị cùng thống lĩnh cấm quân đến, mệnh bọn họ nghiêm tra. Trong lúc nhất thời, mọi người trong Vô Tam điện hoang mang kinh sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện