Khi tiếng chém giết ở phía sau càng ngày càng mơ hồ, Nhiễm Mục Lân mang theo những binh sĩ dụ địch liền tách lẻ ra, bốn phía đào thoát. Mà ngay tại lúc hắn thoát khỏi truy binh, chạy trốn tới một chỗ trên sườn núi thì trong ngực đột nhiên nảy lên một cỗ cảm xúc mãnh liệt, khiến hắn phải quay đầu lại nhìn về phía đại doanh đang bốc lửa tận trời của quân Vệ, mà một cái liếc mắt này, làm cho hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẻo.
“Phong Nhi!!”
Nhiễm Mặc Phong dựa vào trên đỉnh lều trại, đè thấp thân mình nhìn chằm chằm vào Viên Trì Chính đang ngồi trên lưng ngựa chỉ huy binh lính. Doanh địa quân Vệ đột nhiên xuất hiện rối loạn đã tạo cơ hội cho nó, tuy rằng không nhìn thấy phụ vương, nhưng nó biết nhất định là người do phụ vương phái tới, phụ vương và nó có chung một suy nghĩ. Phụ vương đã thành công, còn phần nó chính là phải chặt đứt hoàn toàn ý niệm xâm chiếm Bắc Uyên của quân Vệ.
Bên người Viên Trì Chính có bốn năm tên thủ vệ, vài đội kỵ binh ở trước mặt gã chạy qua chạy lại, không ai chú ý trên đỉnh lều trại có gì khác thường. Từng chút từng chút trượt đi xuống, ở lúc Nhiễm Mặc Phong trượt gần đến mép dưới của nóc lều trại, thì nó đột nhiên dùng sức búng người lên nhảy xuống, dừng ở bên cạnh ngựa của Viên Trì Chính.
“Đại tướng quân!”
“Hí......”
Những binh sĩ chung quanh nhìn thấy một cái đứa nhỏ đột nhiên rớt xuống, trong lúc nhất thời kinh ngạc vạn phần, nhưng khi bọn chúng nhìn thấy đứa nhỏ kia cầm trên tay một thanh chủy thủ thì vội vàng ùa lên. Mà ngựa của Viên Trì Chính đã bị kinh hách, nó ***g lộn chồm hai chân trước lên, khiến cho gã không có chuẩn bị lập tức té xuống, khi vó ngựa hạ xuống một cước dẫm nát cánh tay trái của gã.
“Bảo hộ Đại tướng quân!”
“Giết đứa nhỏ kia!”
Mắt thấy Đại tướng quân bị thương, những binh sĩ hô to, một đám người đem Viên Trì Chính từ dưới chân ngựa kéo ra ngoài, bảo hộ gã lui dần về phía sau, còn một đám khác thì bổ đao về phía đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện.
Nhiễm Mặc Phong nhảy qua một bên, né tránh đao phong hạ xuống, trong chớp mắt, nó nhìn thấy Viên Trì Chính té bị thương đang lui dần vào trong lều trại. Nó giờ phút này chỉ có một ý niệm trong đầu, giết chết Viên Trì Chính.
Miếng vải đen che khuất mắt phải của nó ở khi nó lăn lộn né tránh thì bị rớt mất, cặp mắt dị sắc ở trong ánh lửa chiếu rọi phá lệ khiếp người, làm cho người ta kinh hãi. Nhiễm Mặc Phong giống như một con tiểu thú hung mãnh, không sợ đao kiếm bên người hạ xuống, ở trong khe hở luồn lách, hướng Viên Trì Chính phóng tới.
“Phong Nhi!!!”
Cái thân ảnh nho nhỏ từ trên đỉnh lều trại nhảy xuống kia nhất định là con hắn! Nhiễm Mục Lân điên loạn mà hướng doanh địa quân Vệ chạy tới. Hắn chẳng quan tâm mình có thể bị chết hay không, hắn chỉ biết phải giết hết những ai ngăn cản hắn, con hắn ở phía trước! Các binh lính khác cũng không chút do dự sẽ bị giết mà theo sát hắn quay lại, mà quân Vệ đuổi giết bọn họ, sau khi nhận thấy doanh trại xuất hiện dị trạng cũng vội vàng quay về.
Viên Trì Chính kinh sợ nhìn đứa nhỏ cách gã càng ngày càng gần kia, trong con mắt màu đỏ kia chỉ có một ý niệm, giết chết gã! Gã bị cặp mắt kia làm cho kinh sợ, quên mất đi đau đớn ở cánh tay trái, cũng quên luôn việc phải rút trường kiếm bên hông ra.
“Bảo hộ Đại tướng quân! Mau giết chết đứa nhỏ kia!”
Nhóm phó tướng hét lớn lên, bọn họ chưa bao giờ lo lắng quá như thế, mấy trăm người nhưng không một ai có thể giết chết đứa nhỏ kia. Mà trên người đứa nhỏ kia vết đao càng ngày càng nhiều, nó lại chẳng có chút gì biểu hiện đau đớn, bọn họ không tin đó là đứa nhỏ, kia căn bản là sát thủ do trời sinh hình thể nhỏ bé.
Một mũi tên theo xa xa phóng tới, ‘Phốc’ một tiếng đâm vào trong thân thể nhỏ bé yếu gầy kia. Nhiễm Mặc Phong kêu rên một tiếng, thừa dịp mọi người nghĩ rằng nó sẽ dừng lại thì nó đột nhiên đè thấp thân thể, luồn qua khe hở từ giữa hai người trước mặt.
“Đại tướng quân!”
‘Bính đương!’
Ở thời khắc ‘tánh mạng ngàn cân treo sợi tóc’, Viên Trì Chính rút trường kiếm ra chặn được chủy thủ đâm tới bụng gã. Cũng trong nháy mắt đó, mấy cái trường mâu đâm tới trên lưng Nhiễm Mặc Phong. Ngay tại lúc bọn họ nghĩ rằng – lần này có thể giết chết “đứa nhỏ” đáng sợ này thì người nọ chẳng biết làm sao có được khí lực bật người nhảy lên cao, ở khi mọi người thấy được cặp mắt hai màu đáng sợ của nó mà phát ra tiếng hô kinh sợ, thì nó đã nhảy tới bên cạnh Viên Trì Chính, giơ chủy thủ lên đâm vào vai gã.
“Đại tướng quân!”
Một thanh kiếm đâm thật sâu vào vai trái Nhiễm Mặc Phong, mà chủy thủ trong tay Nhiễm Mặc Phong cũng đâm qua bàn tay Viên Trì Chính đâm xuyên vào ngực gã. Màu đỏ tươi theo bàn tay Viên Trì Chính chảy xuống, cánh tay trái bị thương của gã ở thời khắc nguy cơ cố vươn lên bảo vệ tâm mạch, thế nhưng chủy thủ kia vẫn đang đâm sâu vào trái tim gã. Tất cả mọi người sợ ngây người, bao gồm cả gã phó tướng đâm bị thương Nhiễm Mặc Phong kia.
Nhiễm Mặc Phong bị thương vai trái, nên vô lực rút chủy thủ ra bồi thêm một đao nữa, nó hướng thân mình ra sau, rút vai trái ra khỏi thanh kiếm đâm thủng nó, tay phải nhanh như chớp rút cây trâm gài tróc trên đầu Viên Trì Chính xuống, đâm thật mạnh vào cổ gã, tiếp theo thừa dịp mọi người vì khiếp sợ mà chết đứng sửng sờ, nó nhảy khỏi người Viên Trì Chính, vội vàng chạy thoát thân.
Quân doanh quân Vệ nổ tung, vô số tên bắn về phía đứa nhỏ đang chạy trốn kia, nhóm kỵ binh ra sức đuổi theo tên yêu hài ám sát Đại tướng quân của bọn họ. Từ khi nó nhảy xuống lều trại, đến khi nó làm trọng thương Viên Trì Chính bất quá chỉ ngắn ngủn mấy phút, thế nhưng đã làm kinh sợ tất cả tướng lãnh Vệ Quốc nhìn thấy nó. Nếu Nhiễm Mặc Phong là một sát thủ bình thường, thì tối nay có lẽ nó đã thất bại, thế nhưng nó lại là một đứa bé nhỏ gầy, cho nên mới càng làm cho mọi người mất bình tĩnh, tạo ra nhiều cơ hội cho nó xuống tay.
Trong quân doanh Vệ Quốc, một thân ảnh nho nhỏ màu đen ở trong làn mưa mũi tên ra sức chạy nhanh, tựa hồ không có bất luận kẻ nào có thể làm cho nó dừng lại, tựa hồ không có bất luận kẻ nào có thể ngăn lại nó.
Nhiễm Mặc Phong không biết trên người mình trúng bao nhiêu mũi tên, nhưng nó biết – chính mình không thể chết được, nó còn chưa nhìn thấy phụ vương. Nhiễm Mặc Phong nhờ vào tiếng gió truyền đến bên tai mà tránh thoát những mũi tên trí mạng, nó cẩn thận bảo vệ hai chân mình, chỉ cần nó còn chạy được, thì nó có thể chạy thoát ra ngoài. Nhanh lên, nhanh chút nữa, nó còn chưa nhìn thấy phụ vương.
Phía sau truyền đến rối loạn, nhưng Nhiễm Mặc Phong chẳng quan tâm, nó chỉ biết – cứ chạy mãi về phía trước là nó có thể nhìn thấy phụ vương. Có người truy ở phía sau nó, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Nhiễm Mặc Phong cố gắng xuất ra hết thể lực không còn nhiều lắm mà rất nhanh chạy trốn, nó đã chạy ra khỏi địch doanh, sắp chạy được đến nơi của phụ vương.
Nhiễm Mục Lân chẳng quan tâm binh lính cùng quân địch chém giết ở phía sau, hắn vươn kiếm chém chết một tên địch nhân chắn trước mặt hắn, rồi đoạt lấy một con ngựa. Trên người con hắn cắm đầy mũi tên, cả người toàn vết thương, lại còn phải ra sức chạy trốn, hắn hiểu được điều gì đang chống đỡ cho đứa con không ngừng chạy. Thế nhưng hắn không thể gọi, vạn nhất đứa con dừng lại, có lẽ ngay sau đó sẽ bị một mũi tên bắn thủng thân mình nho nhỏ của nó.
“Giết chết quân Vệ! Đánh vào Thượng Tân!”
“Các tướng sĩ Bắc Uyên, đem quân Vệ đuổi về Thượng Tân!”
“Các tướng sĩ phía trên, bảo hộ Vương gia a!”
Tiếng la đinh tai nhức óc theo bốn phương tám hướng truyền đến, tiếng vó ngựa ầm ầm cùng tiếng bước chân dồn dập gây cho Nhiễm Mục Lân hy vọng, hắn nghe được thanh âm Triệu Hiền, nghe được thanh âm Vương Phủ Khâu, nghe được thanh âm Mạch Khiêm.
“Đám con dê con này, sao giờ mới đến.” Nhiễm Mục Lân sắp bật khóc lên, hắn hướng về phía đứa con đã mất gần hết khí lực nhưng vẫn cố chạy trốn, hét to lên, “Phong Nhi! Phụ vương ở chỗ này, Phong Nhi! Phong Nhi!!”
‘Thùng thùng!’
Nhiễm Mặc Phong lộn hai vòng, té lăn trên đất, ngay thời khắc quân Bắc xuất hiện đó, một tia khí lực cuối cùng trong cơ thể nó cũng biến mất chẳng còn gì.
“Phong Nhi!!!”
Phụ vương...... Phụ vương ở trong này...... Nhiễm Mặc Phong nghĩ muốn ngẩng đầu lên, lại chỉ có thấy hắc ám vô tận.
“Phong Nhi!!!!”
Nhiễm Mục Lân không thèm kéo dây cương ngựa, cứ thế ngã nhào xuống dưới, rồi chạy vội tới bên cạnh đứa con cả người toàn là máu. Ghé vào bên cạnh thân mình nho nhỏ của đứa con, cả người Nhiễm Mục Lân run rẩy, hô to: “Phong Nhi! Là phụ vương! Là phụ vương! Phong Nhi, đừng bỏ lại phụ vương, Phong Nhi, mau mở mắt ra nhìn phụ vương a, Phong Nhi, Phong Nhi!” Hắn thậm chí không dám chạm vào đứa con, nhìn đứa con hấp hối, Nhiễm Mục Lân lâm vào tuyệt vọng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới gặp lại đứa con sẽ là hoàn cảnh này.
“Vương gia, mau đem Tiểu Phong trở về thành!”
Vương Phủ Khâu cưỡi ngựa chạy tới, xuống ngựa vội vàng nói, Nhiễm Mục Lân bối rối nhìn gã một cái, đầu tiên là vô thần, rồi mới giựt lấy dây cương ngựa trong tay Vương Phủ Khâu, một tay cẩn thận nâng đứa con lên, rất nhanh lên ngựa, hướng bên trong thành chạy đi. Đem cuộc chiếc đang lúc cao trào nhất ném qua một bên, con hắn là mạng sống của hắn! Nhìn Vương gia đi xa, Vương Phủ Khâu không ngừng cảm thấy may mắn, may mắn bọn họ tới kịp lúc. Quay đầu nhìn lại, mặc dù không biết Tiểu Phong làm cái gì, nhưng quân Vệ giờ phút này đã sớm tan rã, không phải là đối thủ của bọn họ, trận chinh chiến này, Bắc Uyên ở trong hiểm nguy đắc thắng.
Quân Bắc suốt đêm thừa thắng truy kích, tựa hồ thật sự muốn tiến công vào thủ đô Thượng Tân của Vệ Quốc, mà bên trong thành Nhân Xương lúc này, thần võ Đại tướng quân Nhiễm Mục Lân vì đứa con sinh tử chưa biết, mà nổi điên.
Trong phòng Nhiễm Mục Lân, bốn năm tên quân y đang ra sức cướp lại người từ trong tay Diêm Vương. Thương thế Nhiễm Mặc Phong rất nặng, nếu không phải ôm ý niệm phải trở về gặp phụ vương thì nó đã sớm ngã xuống. Các tướng lĩnh ở Nhân Xương đều rõ ràng – Vương gia yêu thương con trai đến ai cũng phải sợ, đứa nhỏ lặng yên ít nói lại vô cùng thông minh dũng cảm, mà lúc này, bọn họ đối với đứa nhỏ này lại có một cái nhìn mới.
Quân Bắc cùng quân Vệ đánh một trận vô cùng hoành tráng, đến cuối cùng Viên Trì Chính sinh tử không rõ, còn quân Vệ thì sức cùng lực tận. Thế nhưng Nhiễm Mục Lân cái gì cũng không quan tâm, mặt hắn âm u mà ngồi ở trên ghế trong góc phòng, nhìn nhóm quân y xử lý miệng vết thương trên người đứa con; nghe nhóm quân y thương lượng làm sao để bảo trụ mạng của đứa con; nhìn máu trên người đứa con không ngừng chảy ra; nhìn những vết thương to nhỏ nông cạn trên người đứa con; càng nhìn càng làm cho trong đầu hắn không ngừng hiện lện một ý niệm điên cuồng.
“Truyền của ta lệnh.”
“Vương gia.”
“Tàn sát hàng loạt dân trong thành.”
“Vương gia?”
“Đánh hạ tất cả thành trì của Vệ Quốc, tàn sát hàng loạt dân trong thành.”
“...... Dạ, Vương gia.”
–
“Phong Nhi!!”
Nhiễm Mặc Phong dựa vào trên đỉnh lều trại, đè thấp thân mình nhìn chằm chằm vào Viên Trì Chính đang ngồi trên lưng ngựa chỉ huy binh lính. Doanh địa quân Vệ đột nhiên xuất hiện rối loạn đã tạo cơ hội cho nó, tuy rằng không nhìn thấy phụ vương, nhưng nó biết nhất định là người do phụ vương phái tới, phụ vương và nó có chung một suy nghĩ. Phụ vương đã thành công, còn phần nó chính là phải chặt đứt hoàn toàn ý niệm xâm chiếm Bắc Uyên của quân Vệ.
Bên người Viên Trì Chính có bốn năm tên thủ vệ, vài đội kỵ binh ở trước mặt gã chạy qua chạy lại, không ai chú ý trên đỉnh lều trại có gì khác thường. Từng chút từng chút trượt đi xuống, ở lúc Nhiễm Mặc Phong trượt gần đến mép dưới của nóc lều trại, thì nó đột nhiên dùng sức búng người lên nhảy xuống, dừng ở bên cạnh ngựa của Viên Trì Chính.
“Đại tướng quân!”
“Hí......”
Những binh sĩ chung quanh nhìn thấy một cái đứa nhỏ đột nhiên rớt xuống, trong lúc nhất thời kinh ngạc vạn phần, nhưng khi bọn chúng nhìn thấy đứa nhỏ kia cầm trên tay một thanh chủy thủ thì vội vàng ùa lên. Mà ngựa của Viên Trì Chính đã bị kinh hách, nó ***g lộn chồm hai chân trước lên, khiến cho gã không có chuẩn bị lập tức té xuống, khi vó ngựa hạ xuống một cước dẫm nát cánh tay trái của gã.
“Bảo hộ Đại tướng quân!”
“Giết đứa nhỏ kia!”
Mắt thấy Đại tướng quân bị thương, những binh sĩ hô to, một đám người đem Viên Trì Chính từ dưới chân ngựa kéo ra ngoài, bảo hộ gã lui dần về phía sau, còn một đám khác thì bổ đao về phía đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện.
Nhiễm Mặc Phong nhảy qua một bên, né tránh đao phong hạ xuống, trong chớp mắt, nó nhìn thấy Viên Trì Chính té bị thương đang lui dần vào trong lều trại. Nó giờ phút này chỉ có một ý niệm trong đầu, giết chết Viên Trì Chính.
Miếng vải đen che khuất mắt phải của nó ở khi nó lăn lộn né tránh thì bị rớt mất, cặp mắt dị sắc ở trong ánh lửa chiếu rọi phá lệ khiếp người, làm cho người ta kinh hãi. Nhiễm Mặc Phong giống như một con tiểu thú hung mãnh, không sợ đao kiếm bên người hạ xuống, ở trong khe hở luồn lách, hướng Viên Trì Chính phóng tới.
“Phong Nhi!!!”
Cái thân ảnh nho nhỏ từ trên đỉnh lều trại nhảy xuống kia nhất định là con hắn! Nhiễm Mục Lân điên loạn mà hướng doanh địa quân Vệ chạy tới. Hắn chẳng quan tâm mình có thể bị chết hay không, hắn chỉ biết phải giết hết những ai ngăn cản hắn, con hắn ở phía trước! Các binh lính khác cũng không chút do dự sẽ bị giết mà theo sát hắn quay lại, mà quân Vệ đuổi giết bọn họ, sau khi nhận thấy doanh trại xuất hiện dị trạng cũng vội vàng quay về.
Viên Trì Chính kinh sợ nhìn đứa nhỏ cách gã càng ngày càng gần kia, trong con mắt màu đỏ kia chỉ có một ý niệm, giết chết gã! Gã bị cặp mắt kia làm cho kinh sợ, quên mất đi đau đớn ở cánh tay trái, cũng quên luôn việc phải rút trường kiếm bên hông ra.
“Bảo hộ Đại tướng quân! Mau giết chết đứa nhỏ kia!”
Nhóm phó tướng hét lớn lên, bọn họ chưa bao giờ lo lắng quá như thế, mấy trăm người nhưng không một ai có thể giết chết đứa nhỏ kia. Mà trên người đứa nhỏ kia vết đao càng ngày càng nhiều, nó lại chẳng có chút gì biểu hiện đau đớn, bọn họ không tin đó là đứa nhỏ, kia căn bản là sát thủ do trời sinh hình thể nhỏ bé.
Một mũi tên theo xa xa phóng tới, ‘Phốc’ một tiếng đâm vào trong thân thể nhỏ bé yếu gầy kia. Nhiễm Mặc Phong kêu rên một tiếng, thừa dịp mọi người nghĩ rằng nó sẽ dừng lại thì nó đột nhiên đè thấp thân thể, luồn qua khe hở từ giữa hai người trước mặt.
“Đại tướng quân!”
‘Bính đương!’
Ở thời khắc ‘tánh mạng ngàn cân treo sợi tóc’, Viên Trì Chính rút trường kiếm ra chặn được chủy thủ đâm tới bụng gã. Cũng trong nháy mắt đó, mấy cái trường mâu đâm tới trên lưng Nhiễm Mặc Phong. Ngay tại lúc bọn họ nghĩ rằng – lần này có thể giết chết “đứa nhỏ” đáng sợ này thì người nọ chẳng biết làm sao có được khí lực bật người nhảy lên cao, ở khi mọi người thấy được cặp mắt hai màu đáng sợ của nó mà phát ra tiếng hô kinh sợ, thì nó đã nhảy tới bên cạnh Viên Trì Chính, giơ chủy thủ lên đâm vào vai gã.
“Đại tướng quân!”
Một thanh kiếm đâm thật sâu vào vai trái Nhiễm Mặc Phong, mà chủy thủ trong tay Nhiễm Mặc Phong cũng đâm qua bàn tay Viên Trì Chính đâm xuyên vào ngực gã. Màu đỏ tươi theo bàn tay Viên Trì Chính chảy xuống, cánh tay trái bị thương của gã ở thời khắc nguy cơ cố vươn lên bảo vệ tâm mạch, thế nhưng chủy thủ kia vẫn đang đâm sâu vào trái tim gã. Tất cả mọi người sợ ngây người, bao gồm cả gã phó tướng đâm bị thương Nhiễm Mặc Phong kia.
Nhiễm Mặc Phong bị thương vai trái, nên vô lực rút chủy thủ ra bồi thêm một đao nữa, nó hướng thân mình ra sau, rút vai trái ra khỏi thanh kiếm đâm thủng nó, tay phải nhanh như chớp rút cây trâm gài tróc trên đầu Viên Trì Chính xuống, đâm thật mạnh vào cổ gã, tiếp theo thừa dịp mọi người vì khiếp sợ mà chết đứng sửng sờ, nó nhảy khỏi người Viên Trì Chính, vội vàng chạy thoát thân.
Quân doanh quân Vệ nổ tung, vô số tên bắn về phía đứa nhỏ đang chạy trốn kia, nhóm kỵ binh ra sức đuổi theo tên yêu hài ám sát Đại tướng quân của bọn họ. Từ khi nó nhảy xuống lều trại, đến khi nó làm trọng thương Viên Trì Chính bất quá chỉ ngắn ngủn mấy phút, thế nhưng đã làm kinh sợ tất cả tướng lãnh Vệ Quốc nhìn thấy nó. Nếu Nhiễm Mặc Phong là một sát thủ bình thường, thì tối nay có lẽ nó đã thất bại, thế nhưng nó lại là một đứa bé nhỏ gầy, cho nên mới càng làm cho mọi người mất bình tĩnh, tạo ra nhiều cơ hội cho nó xuống tay.
Trong quân doanh Vệ Quốc, một thân ảnh nho nhỏ màu đen ở trong làn mưa mũi tên ra sức chạy nhanh, tựa hồ không có bất luận kẻ nào có thể làm cho nó dừng lại, tựa hồ không có bất luận kẻ nào có thể ngăn lại nó.
Nhiễm Mặc Phong không biết trên người mình trúng bao nhiêu mũi tên, nhưng nó biết – chính mình không thể chết được, nó còn chưa nhìn thấy phụ vương. Nhiễm Mặc Phong nhờ vào tiếng gió truyền đến bên tai mà tránh thoát những mũi tên trí mạng, nó cẩn thận bảo vệ hai chân mình, chỉ cần nó còn chạy được, thì nó có thể chạy thoát ra ngoài. Nhanh lên, nhanh chút nữa, nó còn chưa nhìn thấy phụ vương.
Phía sau truyền đến rối loạn, nhưng Nhiễm Mặc Phong chẳng quan tâm, nó chỉ biết – cứ chạy mãi về phía trước là nó có thể nhìn thấy phụ vương. Có người truy ở phía sau nó, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Nhiễm Mặc Phong cố gắng xuất ra hết thể lực không còn nhiều lắm mà rất nhanh chạy trốn, nó đã chạy ra khỏi địch doanh, sắp chạy được đến nơi của phụ vương.
Nhiễm Mục Lân chẳng quan tâm binh lính cùng quân địch chém giết ở phía sau, hắn vươn kiếm chém chết một tên địch nhân chắn trước mặt hắn, rồi đoạt lấy một con ngựa. Trên người con hắn cắm đầy mũi tên, cả người toàn vết thương, lại còn phải ra sức chạy trốn, hắn hiểu được điều gì đang chống đỡ cho đứa con không ngừng chạy. Thế nhưng hắn không thể gọi, vạn nhất đứa con dừng lại, có lẽ ngay sau đó sẽ bị một mũi tên bắn thủng thân mình nho nhỏ của nó.
“Giết chết quân Vệ! Đánh vào Thượng Tân!”
“Các tướng sĩ Bắc Uyên, đem quân Vệ đuổi về Thượng Tân!”
“Các tướng sĩ phía trên, bảo hộ Vương gia a!”
Tiếng la đinh tai nhức óc theo bốn phương tám hướng truyền đến, tiếng vó ngựa ầm ầm cùng tiếng bước chân dồn dập gây cho Nhiễm Mục Lân hy vọng, hắn nghe được thanh âm Triệu Hiền, nghe được thanh âm Vương Phủ Khâu, nghe được thanh âm Mạch Khiêm.
“Đám con dê con này, sao giờ mới đến.” Nhiễm Mục Lân sắp bật khóc lên, hắn hướng về phía đứa con đã mất gần hết khí lực nhưng vẫn cố chạy trốn, hét to lên, “Phong Nhi! Phụ vương ở chỗ này, Phong Nhi! Phong Nhi!!”
‘Thùng thùng!’
Nhiễm Mặc Phong lộn hai vòng, té lăn trên đất, ngay thời khắc quân Bắc xuất hiện đó, một tia khí lực cuối cùng trong cơ thể nó cũng biến mất chẳng còn gì.
“Phong Nhi!!!”
Phụ vương...... Phụ vương ở trong này...... Nhiễm Mặc Phong nghĩ muốn ngẩng đầu lên, lại chỉ có thấy hắc ám vô tận.
“Phong Nhi!!!!”
Nhiễm Mục Lân không thèm kéo dây cương ngựa, cứ thế ngã nhào xuống dưới, rồi chạy vội tới bên cạnh đứa con cả người toàn là máu. Ghé vào bên cạnh thân mình nho nhỏ của đứa con, cả người Nhiễm Mục Lân run rẩy, hô to: “Phong Nhi! Là phụ vương! Là phụ vương! Phong Nhi, đừng bỏ lại phụ vương, Phong Nhi, mau mở mắt ra nhìn phụ vương a, Phong Nhi, Phong Nhi!” Hắn thậm chí không dám chạm vào đứa con, nhìn đứa con hấp hối, Nhiễm Mục Lân lâm vào tuyệt vọng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới gặp lại đứa con sẽ là hoàn cảnh này.
“Vương gia, mau đem Tiểu Phong trở về thành!”
Vương Phủ Khâu cưỡi ngựa chạy tới, xuống ngựa vội vàng nói, Nhiễm Mục Lân bối rối nhìn gã một cái, đầu tiên là vô thần, rồi mới giựt lấy dây cương ngựa trong tay Vương Phủ Khâu, một tay cẩn thận nâng đứa con lên, rất nhanh lên ngựa, hướng bên trong thành chạy đi. Đem cuộc chiếc đang lúc cao trào nhất ném qua một bên, con hắn là mạng sống của hắn! Nhìn Vương gia đi xa, Vương Phủ Khâu không ngừng cảm thấy may mắn, may mắn bọn họ tới kịp lúc. Quay đầu nhìn lại, mặc dù không biết Tiểu Phong làm cái gì, nhưng quân Vệ giờ phút này đã sớm tan rã, không phải là đối thủ của bọn họ, trận chinh chiến này, Bắc Uyên ở trong hiểm nguy đắc thắng.
Quân Bắc suốt đêm thừa thắng truy kích, tựa hồ thật sự muốn tiến công vào thủ đô Thượng Tân của Vệ Quốc, mà bên trong thành Nhân Xương lúc này, thần võ Đại tướng quân Nhiễm Mục Lân vì đứa con sinh tử chưa biết, mà nổi điên.
Trong phòng Nhiễm Mục Lân, bốn năm tên quân y đang ra sức cướp lại người từ trong tay Diêm Vương. Thương thế Nhiễm Mặc Phong rất nặng, nếu không phải ôm ý niệm phải trở về gặp phụ vương thì nó đã sớm ngã xuống. Các tướng lĩnh ở Nhân Xương đều rõ ràng – Vương gia yêu thương con trai đến ai cũng phải sợ, đứa nhỏ lặng yên ít nói lại vô cùng thông minh dũng cảm, mà lúc này, bọn họ đối với đứa nhỏ này lại có một cái nhìn mới.
Quân Bắc cùng quân Vệ đánh một trận vô cùng hoành tráng, đến cuối cùng Viên Trì Chính sinh tử không rõ, còn quân Vệ thì sức cùng lực tận. Thế nhưng Nhiễm Mục Lân cái gì cũng không quan tâm, mặt hắn âm u mà ngồi ở trên ghế trong góc phòng, nhìn nhóm quân y xử lý miệng vết thương trên người đứa con; nghe nhóm quân y thương lượng làm sao để bảo trụ mạng của đứa con; nhìn máu trên người đứa con không ngừng chảy ra; nhìn những vết thương to nhỏ nông cạn trên người đứa con; càng nhìn càng làm cho trong đầu hắn không ngừng hiện lện một ý niệm điên cuồng.
“Truyền của ta lệnh.”
“Vương gia.”
“Tàn sát hàng loạt dân trong thành.”
“Vương gia?”
“Đánh hạ tất cả thành trì của Vệ Quốc, tàn sát hàng loạt dân trong thành.”
“...... Dạ, Vương gia.”
–
Danh sách chương