Trong phòng lâm vào lặng im xấu hổ, Nhiễm Mục Lân không biết nên nói với hoàng huynh thế nào. Hắn thật đáng thương, vừa mới “chết đi sống lại”, còn chưa kịp hỏi rõ con đã xảy ra chuyện gì, thì lại bị hoàng huynh bắt gặp “chuyện tốt” giữa hắn và con. Hắn vốn là muốn chờ sau khi chiến sự chấm dứt hoàn toàn, sẽ nói cho hoàng huynh biết chuyện giữa hắn và Phong Nhi, rồi sau đó sẽ dẫn con rời đi kinh thành, tìm một nơi non xanh nước biếc để mà ẩn cư. Quả nhiên, chuyện đời khó lường a.
Nhiễm Mục Kì cũng không biết nên nói cái gì. Yêu thương của hoàng đệ đối với Mặc Phong y xem ở trong mắt, nhưng y chưa bao giờ đem chuyện này hướng đến một lối suy nghĩ khác. Chuyện trong quá khứ làm cho y đối với loại chuyện này vô cùng bài xích, thậm chí là thống hận. Thế nhưng hiện tại, đệ đệ ruột của y cư nhiên đối với đứa con của mình làm ra loại chuyện loạn luân đại nghịch bất đạo này, y không tiếp thu được, không chấp nhận được. Chính là, hai người này – một tên là đệ đệ duy nhất của y, một tên chỉ sợ chẳng phải là người thường, cho nên y chẳng biết nên nói cái gì nữa.
Con ngươi của Nhiễm Mặc Phong xoay tròn, từ biểu tình nghiêm túc trên mặt hoàng bá nó có thể nhìn ra được hoàng bá đối với chuyện vừa rồi của nó và phụ vương rất không vui. Mà phụ vương lặng yên lại làm cho nó dâng lên một cỗ tức giận không biết tên. Nắm chặt lấy tay của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong kề sát vào phụ vương, trong đôi mắt nhìn về phía hoàng bá tràn đầy kiên quyết.
Phát hiện con hình như mất hứng, Nhiễm Mục Lân nâng tay phải lên, vuốt vuốt mái tóc màu đỏ của con, sau khi cho con một ánh mắt trấn an, hắn quay đầu nhìn về phía hoàng huynh. “Hoàng huynh, này trên đời người đệ để ý nhất có hai người. Một người là huynh, một người là Phong Nhi. Chuyện giữa đệ và Phong Nhi cũng không phải cố ý giấu huynh, đệ tính chờ sau khi chiến sự chấm dứt, thiên hạ thái bình, thì sẽ nói cho huynh biết. Hiện giờ huynh đã thấy, vì vậy đệ cũng không cần phải tìm cơ hội để nói với huynh nữa.”
“Đệ và Phong Nhi...... bắt đầu từ khi nào?” Thanh âm Nhiễm Mục Kì khàn khàn.
Nhiễm Mục Lân cười nói: “Cũng chẳng thể nói bắt đầu từ khi nào. Đệ và Phong Nhi, ai cũng không thể rời khỏi ai. Khi nó còn nhỏ là con đệ, hiện giờ trưởng thành vẫn là con đệ, sau này mặc kệ nó có bao nhiêu cường đại thì nó vẫn là con đệ. Chẳng qua, nó ngoại trừ là con đệ ra, còn là người mà đệ yêu duy nhất trên cõi đời này.”
Nhiễm Mục Kì nắm chặt hai đấm, cắn chặt răng, qua một lúc, y ám ách nói: “Đệ cũng nói, nó là con đệ! Đệ có nghĩ rằng nếu chuyện này truyền ra ngoài thì các đại thần sẽ nói như thế nào không?!” Sắc mặt y dần dần tái nhợt, mang theo thương cảm.
“Đệ nên biết, năm đó hoàng huynh......” Thân mình Nhiễm Mục Kì run rẩy kịch liệt, Trú đè bờ vai của y lại, y hít sâu mấy hơi, nói, “Năm đó, cũng chẳng phải do huynh nguyện ý, thế nhưng cho dù là vậy, cho dù hiện tại hoàng huynh là Hoàng Thượng, là ngôi cửu ngũ, thế nhưng những người biết được chuyện năm đó vẫn như cũ thầm mắng huynh vô liêm sỉ, mắng huynh căn bản không xứng ngồi lên vị trí này. Mục Lân, huynh không thể nhìn đệ dẫm vào vết xe đổ của huynh!”
“Hoàng huynh!” Nhiễm Mục Lân lên tiếng, trên mặt không còn tươi cười, hắn thở hổn hển mấy hơi, trầm thanh nói, “Hoàng huynh, đệ không phải là tên khốn nạn đó, Phong Nhi cũng không phải là ngài. Đệ và Phong Nhi chỉ có lẫn nhau, mà cũng chỉ có thể có lẫn nhau. Đệ không thể rời khỏi Phong Nhi, Phong Nhi cũng không thể rời khỏi đệ, hai phụ tử chúng ta chỉ cần mất đi một người thì người kia sẽ không sống nổi. Hoàng huynh, năm đó, đệ cái gì cũng không có, không chỉ cứu không được mình, mà càng cứu không được huynh, cho nên mới để huynh bị nhiều đau khổ như vậy, nhưng Phong Nhi thì khác, hiện giờ đệ có thể bảo vệ cho Phong Nhi chu toàn. Huống chi......” Hắn nhìn về phía đứa con của mình, “Huống chi, Phong Nhi cũng sẽ không cho phép có người tách rời hai phụ tử chúng ta. Ai muốn nói thì cứ để cho họ nói đi, nếu chọc đệ phiền, thì đệ sẽ một chưởng đánh chết hắn.”
“Mục Lân!”
“Hoàng bá.” Nhiễm Mặc Phong giành trước hoàng bá một bước, nó thản nhiên nói: “Con sẽ không rời khỏi phụ vương, phụ vương cũng không được rời khỏi con. Con và phụ vương, là người thân cận nhất trên cõi đời này.”
“Phong Nhi!” Nhiễm Mục Kì đứng lên, kích động nói, “Con căn bản là không biết chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng!” Y đã trải qua, cho nên biết thương tổn của nó có bao nhiêu trầm trọng. Y có thể cùng một chỗ với Trú, nhưng tuyệt đối không thể để cho người ta biết được chuyện đã từng xảy ra giữa y và nam nhân kia.
“Kì.” Trú lên tiếng. Nhiễm Mục Kì không quay đầu lại, chuyện Mục Lân y còn chưa tha thứ cho hắn. Trong mắt Trú hiện lên ánh sáng bạc, cường ngạnh kéo người đang hờn dỗi vào trong lòng mình, nhìn Nhiễm Mặc Phong nói: “Kì, chuyện hai người họ đã sớm được định sẵn. Theo ý của ngươi – bọn họ là phụ tử, nhưng theo ý của ta – bọn họ cũng chẳng có máu mủ gi.”
“Ngươi nói bậy gì đó?!” Nhiễm Mục Kì đánh gảy lời hắn, “Tuy Phong Nhi không phải là con ruột của Mục Lân, nhưng nó là Lân vương thế tử, nó và Mục Lân cũng chỉ có thể là phụ tử. Chẳng lẽ ngươi muốn ta đứng nhìn Mục Lân và Phong Nhi chịu hết thảy những thương tổn mà ta đã bị vào năm đó sao?!”
“Kì.” Trú cầm lấy bàn tay lạnh lẻo của Nhiễm Mục Kì, ở trước khi đối phương kịp hất ra, thì hắn dùng sức nắm chặt, vẫn như cũ thản nhiên nói, “Mặc Phong không phải là Lân vương thế tử, hắn là Nanh, căn bản là không phải là phàm nhân. Ngày đó ở trên đại điện, ngươi cũng đã nghe đã thấy. Sở dĩ ta, Dịch và Uyên vẫn còn ở lại trần thế, chính là vì chờ hắn chuyển thế. Mà sở dĩ Nhiễm Mục Lân chết đi, cũng là vì làm cho hắn nhớ lại kiếp trước. Hắn không phải Nhiễm Mặc Phong, hắn là ‘tướng quân’, là ‘Nanh’.”
Nhiễm Mục Kì và Nhiễm Mục Lân đều sửng sốt, Nhiễm Mặc Phong vẫn ôm chặt lấy phụ vương không buông tay, ai cũng không thể tách rời nó và phụ vương.
“Trú, ngươi nói rõ một chút!” Nhiễm Mục Lân vội la lên.
Nhiễm Mục Kì sửng sờ, đứng yên như trời trồng, nhìn về phía Trú, chờ hắn giải thích.
Trầm tư một lát, Trú chậm rãi nói ra bí mật mà hắn đã cất chứa từ rất lâu. “Ta, Dịch và Uyên, từng là thuộc hạ của Mặc Phong. Một kiếp kia ‘Nanh’ làm tướng quân, dẫn dắt chúng ta......” Tựa như đang kể về chuyện xưa của người khác, Trú bình thản kể ra chuyện xưa cũ đã xảy ra từ mấy ngàn năm trước.
Càng nghe thần sắc Nhiễm Mục Kì càng lộ vẻ khiếp sợ, cơ hồ đã quên mình vẫn còn đang giận dỗi với Trú, mà tựa hẳn người lên trên người đối phương. Còn Nhiễm Mục Lân sau một lúc kinh ngạc ngắn ngủi thì bừng tỉnh đại ngộ, khó trách trước kia hắn luôn nằm thấy giấc mộng đó.
“Sau khi ba người chúng ta chết đi thì gặp chủ nhân. Ngài ban cho chúng ta sức mạnh trờ thành thần, ra lệnh cho chúng ta ở lại nhân thế chờ đợi ‘tướng quân’ chuyển thế, và sau khi thời cơ đến thì sẽ trợ giúp ‘Tướng quân’ hoàn thành sứ mệnh của hắn ở nhân thế. Mà trước khi ‘tướng quân’ hoàn toàn nhớ lại thân thế của mình, thì chúng ta không được phép nhúng tay vào chuyện thế tục, cho dù đó là chuyện của ‘tướng quân’, chủ nhân nói, đây là ‘nghiệp’ của tướng quân, phải do tướng quân tự mình giải trừ. Nhưng một kiếp kia, khi tướng quân chết đi, đã đối với nhân thế không còn chút gì lưu luyến, cho nên sau khi chuyển sang kiếp khác đã quên hết thảy mọi thứ, không chỉ có như thế, trong quá trình chuyển thế hắn còn phong ấn thần lực của mình. Mà kiếp này là kiếp ‘tướng quân’ sẽ hoàn thành ‘nghiệp’ của mình, và sau đó trở về Chung Sơn. Nhưng muốn hoàn thành ‘nghiệp’, phải có một nhân tố gì đó làm cho ‘tướng quân’ không chỉ nhớ lại kiếp trước, mà phải nhớ lại cả thân thế của mình, khôi phục lại thần lực. Chủ nhân quan sát Nhiễm Mục Lân một thời gian, phát hiện hắn được định sẵn sẽ phải có một kiếp nạn, cho nên đã lựa chọn hắn làm nhân tố thức tỉnh ‘tướng quân’. Hết thảy đều như trong dự đoán của chủ nhân, Nhiễm Mục Lân chiếm được toàn bộ tín nhiệm cùng ỷ lại của ‘tướng quân’, mà sau khi hắn chết cũng đã kích phát được thần lực trong cơ thể ‘tướng quân’, làm cho ‘tướng quân’ nhớ tới thân thế của mình. Chủ nhân làm hết thảy những thứ này, đều là vì muốn ‘tướng quân’ nhanh chóng hoàn thành ‘nghiệp’ của kiếp này, để trở về Chung Sơn.”
Sau khi nghe xong, Nhiễm Mục Kì lặng im không nói gì, qua một lúc thật lâu, y run rẩy hỏi: “Ngươi là nói...... Mục Lân, nhất định phải chết?” Còn Nhiễm Mục Lân thì nhướng nhướng mi, cũng chẳng có biểu cảm gì. Thế nhưng đôi mắt dị sắc của Nhiễm Mặc Phong xoay chuyển cực nhanh, nó căn bản không biết Tranh đã âm thầm làm những việc này.
“Ân.” Trong mắt Trú chỉ có Nhiễm Mục Kì, “Nhiễm Mục Lân đã được định sẵn phải có kiếp nạn này. Chủ nhân đem kiếp của hắn cùng ‘nghiệp’ của ‘tướng quân’ ràng buộc lại với nhau. Chỉ cần ‘tướng quân’ có thể nhớ lại tất cả, thì chủ nhân có thể cướp lại hồn phách của hắn, làm cho hắn sống lại.”
Nhiễm Mục Kì né tránh ánh nhìn chăm chú của Trú, trong lòng rung động. Lại qua một lúc sau, y khàn khàn hỏi: “‘Nghiệp’ của Phong Nhi..... hoàn thành chưa?”
“Thiên hạ thống nhất.” Trú nhẹ nhàng quay đầu y lại, để y nhìn thẳng vào mình.”Sau khi thiên hạ thống nhất, ‘tướng quân’ nhất định phải quay về Chung Sơn, từ nay về sau không được bước vào trần thế nữa.”
“Chủ nhân của ngươi là ai?”
“Tranh. Là người đã đưa hồn phách Nhiễm Mục Lân tới đây.”
“Vậy… ” Sắc mặt Nhiễm Mục Kì trở nên trắng bệch, y há miệng thở dốc, hai tay lạnh lẻo, nghẹn ngào hỏi, “Phong Nhi quay về Chung Sơn, thì ba đại tiên nhân..... cũng không còn ở lại nhân thế đi.” Nếu là vậy, thì sao hắn còn đến đây trêu chọc mình?! Nhiễm Mục Kì bắt đầu giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng ôm của Trú. Trú cúi người, ghé vào lỗ tai y, nhẹ nói: “Cho dù biến thành phàm nhân, ta cũng sẽ không thả ngươi ra, cho dù là chủ nhân, cũng không thể tách rời ngươi và ta.”
Nhiễm Mục Kì bất động, hơi thở phập phồng. Y chu chu miệng, nhưng lại nói không nên lời, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Người trên giường nghe xong, cũng hiểu được đại khái, hắn lên tiếng: “Trú, đa tạ ngươi đã giải thích nghi hoặc cho ta. Không biết ngươi có thể mang hoàng huynh trở về trước không? Ta có chút chuyện muốn nói riêng với con ta.”
Trú giương mắt nhìn hắn liếc một cái, rồi ôm lấy người đang kích động, xoay người rời đi, còn tốt bụng giúp hai người đóng cửa lại, và ra lệnh cho người bên ngoài không được tùy tiện quấy rầy.
Chờ “người thừa” đều đi hết, Nhiễm Mục Lân nhíu mi, nâng đầu con lên, hơi có chút không vui, hỏi: “Phong Nhi, sao phụ vương nghe Trú nói con muốn rời khỏi phụ vương, để đi tới cái chỗ Chung Sơn thối tha gì đó?” Không hỏi chủ nhân của Trú là ai, cũng mặc kệ thân thế của con rốt cuộc là gì, sau khi hắn nghe xong, trong đầu chỉ tràn ngập một điều – đó là con muốn đi khỏi, muốn bỏ lại một người hắn.
Nhiễm Mặc Phong không rõ vì sao phụ vương lại nói như thế, đôi mắt dị sắc nháy nháy: “Con sẽ không rời khỏi phụ vương.”
“Còn Chung Sơn thì sao?” Đi Chung Sơn, không phải là rời khỏi phụ vương sao?!
Trong đôi mắt dị sắc hiện lên khó hiểu, bất quá người nào đó vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Phụ vương, sau khi chuyện nhân thế chấm dứt, con và phụ vương sẽ cùng nhau quay về Chung Sơn, Tranh đã đồng ý.”
Đôi mắt Nhiễm Mục Lân nháy mắt mở to, hắn kề sát vào con, nguy hiểm nói: “Sao Phụ vương chưa bao giờ nghe con nói qua?”
Bởi vì nó vừa mới nhớ lại a. Đôi mắt dị sắc lóe sáng, người nào đó tới gần phụ vương, áp môi mình lên trên môi vương: “Phụ vương......”
“Ân.” Còn không mau khai báo rõ ràng với phụ vương?!
“Thân cận.” Nó không thể đợi nữa.
Nhiễm Mục Lân sửng sốt, bất quá chỉ trong nháy mắt, hắn ‘hắc hắc’ nở nụ cười. Hắn liếm lên môi con, không hảo ý nói: “Phụ vương cũng rất muốn cùng Phong Nhi thân cận, thế nhưng phụ vương vừa mới ‘sống’ lại, thân mình rất suy yếu. Đành phải nhờ Phong Nhi đến hầu hạ phụ vương rồi.”
“Thân cận.” Ngậm lấy đôi môi của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong vươn tay cởi xiêm y của phụ vương ra, nó cùng với phụ vương thân cận.
Người theo từng nụ hôn của con mà khí lực dần dần trở về, dùng sức xé rách xiêm y trên người con, hắn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng hắn không vội, hắn có rất nhiều thời gian để ‘thẩm vấn” con. Hiện giờ, hắn nên tập trung sức lực cùng với con thân cận, con không thể đợi nữa, mà hắn cũng không thể đợi nữa.
“Phong Nhi, ngồi lên trên hông phụ vương.”
“Phụ vương, thân cận......”
Không khí trong phòng dần dần mê loạn, cái gì nghịch luân, cái gì chỉ trích, hắn mặc kệ, hắn không quan tâm. Hắn chỉ muốn người này, chỉ muốn duy nhất một mình người này. Bọn họ đã được định sẵn sẽ dây dưa với nhau cả đời. Hắn là phụ vương của nó, nó là con của hắn; hắn là phụ vương của nó, nó là Phong Nhi của hắn.
“Ngô...... Phụ vương, thân cận......”
“Phong Nhi, con động nhanh một chút, phụ vương nhớ con muốn chết.”
Giữ chắc thắt lưng của con, Nhiễm Mục Lân điên cuồng gặm cắn lên trên cổ con, lưu lại dấu vết của riêng hắn. Cần gì để ý người này là ma hay là thần, bởi vì người này chỉ có thể là của hắn, của riêng một mình Nhiễm Mục Lân hắn.
“Phụ vương, phụ vương......” Ôm chặt lấy phụ vương, lần đầu tiên dùng phương thức ngồi ở trên người phụ vương để cùng phụ vương thân cận, Nhiễm Mặc Phong đem nam tính của phụ vương chôn thật sâu vào trong cơ thể của mình. Mặc kệ hoàng bá nói cái gì, người khác nói cái gì, cho dù Tranh không đồng ý, thì nó vẫn muốn ở cùng một chỗ với phụ vương, cùng phụ vương thân cận.
“Phụ vương......” Không thể tách rời, không thể tách rời, “Thích...... Thích, phụ vương......”
“Phong Nhi!”
Bàn tay đang vuốt ve thân mình con, đột nhiên dừng lại, Nhiễm Mục Lân nghĩ rằng mình đã nghe lầm, nhưng khi hắn nghe được đứa con đang trong lúc ý loạn tình mê nói ra từ “thích” một lần nữa, thì hắn xốc lên chăn, xoay người lại, đem con đặt ở dưới thân. Tinh khí dồi dào của con thông qua bộ vị hai người gắn kết không ngừng truyền vào trong cơ thể hắn. Nhiễm Mục Lân điên cuồng gặm cắn cổ con, đoạt lấy quyền chủ động.
“Phong Nhi! Nói thích, nói thích phụ vương, không được ngừng!”
“Thích, thích, thích...... Phụ vương...... Ngô ân, thích, thích......”
Giường lớn phát ra thanh âm ‘cọt kẹt, cọt kẹt’ như muốn gãy vụn, Nhiễm Mục Lân điên cuồng chiếm lấy thân mình của con. Khi con vì quá vui thích mà con mắt ở giữa mi tâm mở ra, thì hắn chẳng có một chút nào sợ hãi, lại còn không ngừng hôn lên con mắt ấy. Nhiễm Mục Lân dùng sức đem tất cả vui sướng khi nghe được con nói thích mình, phát tiết hết lên trên người con.
Phong Nhi, có được chữ “thích” này của con, thì cho dù phụ vương lại chết thêm một lần nữa cũng chả sao.
—
Một nơi khác, trong tẩm cung của đế vương cũng đang trình diễn một màn xuân sắc vô hạn. Nhiễm Mục Kì vốn đã hạ quyết tâm không thèm để ý đến Trú nữa, thế mà giờ đây lại trần trụi nằm ở dưới thân của đối phương, thừa nhận đối phương không ngừng đưa đẩy mang theo một chút tức giận.
“Trú...... đừng rời khỏi ta......”
Có lẽ như vậy sẽ khiến cho ngươi trở thành phàm nhân giống như ta, nhưng mà cầu ngươi, đừng rời khỏi ta, đừng bỏ rơi ta. Ta nghĩ rằng ngươi sẽ vẫn luôn nắm lấy tay ta, cùng ta đi đến già đi, đến chết đi, mà chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ngươi có thể bỏ ta mà đi. Cho dù chỉ mới nghĩ như thế thôi, lòng ta đã đau đến không thở nổi.
“Kì, nói yêu ta.”
“Yêu, ta yêu ngươi, Trú, đừng rời khỏi ta......”
Ánh sáng bạc lóe lên, hai tay Trú cùng hai tay đối phương nắm chặt lấy nhau, ngay một khắc đạt tới đỉnh điểm, hắn hứa hẹn: “Chết cũng sẽ không rời đi.”
Nhiễm Mục Kì cũng không biết nên nói cái gì. Yêu thương của hoàng đệ đối với Mặc Phong y xem ở trong mắt, nhưng y chưa bao giờ đem chuyện này hướng đến một lối suy nghĩ khác. Chuyện trong quá khứ làm cho y đối với loại chuyện này vô cùng bài xích, thậm chí là thống hận. Thế nhưng hiện tại, đệ đệ ruột của y cư nhiên đối với đứa con của mình làm ra loại chuyện loạn luân đại nghịch bất đạo này, y không tiếp thu được, không chấp nhận được. Chính là, hai người này – một tên là đệ đệ duy nhất của y, một tên chỉ sợ chẳng phải là người thường, cho nên y chẳng biết nên nói cái gì nữa.
Con ngươi của Nhiễm Mặc Phong xoay tròn, từ biểu tình nghiêm túc trên mặt hoàng bá nó có thể nhìn ra được hoàng bá đối với chuyện vừa rồi của nó và phụ vương rất không vui. Mà phụ vương lặng yên lại làm cho nó dâng lên một cỗ tức giận không biết tên. Nắm chặt lấy tay của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong kề sát vào phụ vương, trong đôi mắt nhìn về phía hoàng bá tràn đầy kiên quyết.
Phát hiện con hình như mất hứng, Nhiễm Mục Lân nâng tay phải lên, vuốt vuốt mái tóc màu đỏ của con, sau khi cho con một ánh mắt trấn an, hắn quay đầu nhìn về phía hoàng huynh. “Hoàng huynh, này trên đời người đệ để ý nhất có hai người. Một người là huynh, một người là Phong Nhi. Chuyện giữa đệ và Phong Nhi cũng không phải cố ý giấu huynh, đệ tính chờ sau khi chiến sự chấm dứt, thiên hạ thái bình, thì sẽ nói cho huynh biết. Hiện giờ huynh đã thấy, vì vậy đệ cũng không cần phải tìm cơ hội để nói với huynh nữa.”
“Đệ và Phong Nhi...... bắt đầu từ khi nào?” Thanh âm Nhiễm Mục Kì khàn khàn.
Nhiễm Mục Lân cười nói: “Cũng chẳng thể nói bắt đầu từ khi nào. Đệ và Phong Nhi, ai cũng không thể rời khỏi ai. Khi nó còn nhỏ là con đệ, hiện giờ trưởng thành vẫn là con đệ, sau này mặc kệ nó có bao nhiêu cường đại thì nó vẫn là con đệ. Chẳng qua, nó ngoại trừ là con đệ ra, còn là người mà đệ yêu duy nhất trên cõi đời này.”
Nhiễm Mục Kì nắm chặt hai đấm, cắn chặt răng, qua một lúc, y ám ách nói: “Đệ cũng nói, nó là con đệ! Đệ có nghĩ rằng nếu chuyện này truyền ra ngoài thì các đại thần sẽ nói như thế nào không?!” Sắc mặt y dần dần tái nhợt, mang theo thương cảm.
“Đệ nên biết, năm đó hoàng huynh......” Thân mình Nhiễm Mục Kì run rẩy kịch liệt, Trú đè bờ vai của y lại, y hít sâu mấy hơi, nói, “Năm đó, cũng chẳng phải do huynh nguyện ý, thế nhưng cho dù là vậy, cho dù hiện tại hoàng huynh là Hoàng Thượng, là ngôi cửu ngũ, thế nhưng những người biết được chuyện năm đó vẫn như cũ thầm mắng huynh vô liêm sỉ, mắng huynh căn bản không xứng ngồi lên vị trí này. Mục Lân, huynh không thể nhìn đệ dẫm vào vết xe đổ của huynh!”
“Hoàng huynh!” Nhiễm Mục Lân lên tiếng, trên mặt không còn tươi cười, hắn thở hổn hển mấy hơi, trầm thanh nói, “Hoàng huynh, đệ không phải là tên khốn nạn đó, Phong Nhi cũng không phải là ngài. Đệ và Phong Nhi chỉ có lẫn nhau, mà cũng chỉ có thể có lẫn nhau. Đệ không thể rời khỏi Phong Nhi, Phong Nhi cũng không thể rời khỏi đệ, hai phụ tử chúng ta chỉ cần mất đi một người thì người kia sẽ không sống nổi. Hoàng huynh, năm đó, đệ cái gì cũng không có, không chỉ cứu không được mình, mà càng cứu không được huynh, cho nên mới để huynh bị nhiều đau khổ như vậy, nhưng Phong Nhi thì khác, hiện giờ đệ có thể bảo vệ cho Phong Nhi chu toàn. Huống chi......” Hắn nhìn về phía đứa con của mình, “Huống chi, Phong Nhi cũng sẽ không cho phép có người tách rời hai phụ tử chúng ta. Ai muốn nói thì cứ để cho họ nói đi, nếu chọc đệ phiền, thì đệ sẽ một chưởng đánh chết hắn.”
“Mục Lân!”
“Hoàng bá.” Nhiễm Mặc Phong giành trước hoàng bá một bước, nó thản nhiên nói: “Con sẽ không rời khỏi phụ vương, phụ vương cũng không được rời khỏi con. Con và phụ vương, là người thân cận nhất trên cõi đời này.”
“Phong Nhi!” Nhiễm Mục Kì đứng lên, kích động nói, “Con căn bản là không biết chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng!” Y đã trải qua, cho nên biết thương tổn của nó có bao nhiêu trầm trọng. Y có thể cùng một chỗ với Trú, nhưng tuyệt đối không thể để cho người ta biết được chuyện đã từng xảy ra giữa y và nam nhân kia.
“Kì.” Trú lên tiếng. Nhiễm Mục Kì không quay đầu lại, chuyện Mục Lân y còn chưa tha thứ cho hắn. Trong mắt Trú hiện lên ánh sáng bạc, cường ngạnh kéo người đang hờn dỗi vào trong lòng mình, nhìn Nhiễm Mặc Phong nói: “Kì, chuyện hai người họ đã sớm được định sẵn. Theo ý của ngươi – bọn họ là phụ tử, nhưng theo ý của ta – bọn họ cũng chẳng có máu mủ gi.”
“Ngươi nói bậy gì đó?!” Nhiễm Mục Kì đánh gảy lời hắn, “Tuy Phong Nhi không phải là con ruột của Mục Lân, nhưng nó là Lân vương thế tử, nó và Mục Lân cũng chỉ có thể là phụ tử. Chẳng lẽ ngươi muốn ta đứng nhìn Mục Lân và Phong Nhi chịu hết thảy những thương tổn mà ta đã bị vào năm đó sao?!”
“Kì.” Trú cầm lấy bàn tay lạnh lẻo của Nhiễm Mục Kì, ở trước khi đối phương kịp hất ra, thì hắn dùng sức nắm chặt, vẫn như cũ thản nhiên nói, “Mặc Phong không phải là Lân vương thế tử, hắn là Nanh, căn bản là không phải là phàm nhân. Ngày đó ở trên đại điện, ngươi cũng đã nghe đã thấy. Sở dĩ ta, Dịch và Uyên vẫn còn ở lại trần thế, chính là vì chờ hắn chuyển thế. Mà sở dĩ Nhiễm Mục Lân chết đi, cũng là vì làm cho hắn nhớ lại kiếp trước. Hắn không phải Nhiễm Mặc Phong, hắn là ‘tướng quân’, là ‘Nanh’.”
Nhiễm Mục Kì và Nhiễm Mục Lân đều sửng sốt, Nhiễm Mặc Phong vẫn ôm chặt lấy phụ vương không buông tay, ai cũng không thể tách rời nó và phụ vương.
“Trú, ngươi nói rõ một chút!” Nhiễm Mục Lân vội la lên.
Nhiễm Mục Kì sửng sờ, đứng yên như trời trồng, nhìn về phía Trú, chờ hắn giải thích.
Trầm tư một lát, Trú chậm rãi nói ra bí mật mà hắn đã cất chứa từ rất lâu. “Ta, Dịch và Uyên, từng là thuộc hạ của Mặc Phong. Một kiếp kia ‘Nanh’ làm tướng quân, dẫn dắt chúng ta......” Tựa như đang kể về chuyện xưa của người khác, Trú bình thản kể ra chuyện xưa cũ đã xảy ra từ mấy ngàn năm trước.
Càng nghe thần sắc Nhiễm Mục Kì càng lộ vẻ khiếp sợ, cơ hồ đã quên mình vẫn còn đang giận dỗi với Trú, mà tựa hẳn người lên trên người đối phương. Còn Nhiễm Mục Lân sau một lúc kinh ngạc ngắn ngủi thì bừng tỉnh đại ngộ, khó trách trước kia hắn luôn nằm thấy giấc mộng đó.
“Sau khi ba người chúng ta chết đi thì gặp chủ nhân. Ngài ban cho chúng ta sức mạnh trờ thành thần, ra lệnh cho chúng ta ở lại nhân thế chờ đợi ‘tướng quân’ chuyển thế, và sau khi thời cơ đến thì sẽ trợ giúp ‘Tướng quân’ hoàn thành sứ mệnh của hắn ở nhân thế. Mà trước khi ‘tướng quân’ hoàn toàn nhớ lại thân thế của mình, thì chúng ta không được phép nhúng tay vào chuyện thế tục, cho dù đó là chuyện của ‘tướng quân’, chủ nhân nói, đây là ‘nghiệp’ của tướng quân, phải do tướng quân tự mình giải trừ. Nhưng một kiếp kia, khi tướng quân chết đi, đã đối với nhân thế không còn chút gì lưu luyến, cho nên sau khi chuyển sang kiếp khác đã quên hết thảy mọi thứ, không chỉ có như thế, trong quá trình chuyển thế hắn còn phong ấn thần lực của mình. Mà kiếp này là kiếp ‘tướng quân’ sẽ hoàn thành ‘nghiệp’ của mình, và sau đó trở về Chung Sơn. Nhưng muốn hoàn thành ‘nghiệp’, phải có một nhân tố gì đó làm cho ‘tướng quân’ không chỉ nhớ lại kiếp trước, mà phải nhớ lại cả thân thế của mình, khôi phục lại thần lực. Chủ nhân quan sát Nhiễm Mục Lân một thời gian, phát hiện hắn được định sẵn sẽ phải có một kiếp nạn, cho nên đã lựa chọn hắn làm nhân tố thức tỉnh ‘tướng quân’. Hết thảy đều như trong dự đoán của chủ nhân, Nhiễm Mục Lân chiếm được toàn bộ tín nhiệm cùng ỷ lại của ‘tướng quân’, mà sau khi hắn chết cũng đã kích phát được thần lực trong cơ thể ‘tướng quân’, làm cho ‘tướng quân’ nhớ tới thân thế của mình. Chủ nhân làm hết thảy những thứ này, đều là vì muốn ‘tướng quân’ nhanh chóng hoàn thành ‘nghiệp’ của kiếp này, để trở về Chung Sơn.”
Sau khi nghe xong, Nhiễm Mục Kì lặng im không nói gì, qua một lúc thật lâu, y run rẩy hỏi: “Ngươi là nói...... Mục Lân, nhất định phải chết?” Còn Nhiễm Mục Lân thì nhướng nhướng mi, cũng chẳng có biểu cảm gì. Thế nhưng đôi mắt dị sắc của Nhiễm Mặc Phong xoay chuyển cực nhanh, nó căn bản không biết Tranh đã âm thầm làm những việc này.
“Ân.” Trong mắt Trú chỉ có Nhiễm Mục Kì, “Nhiễm Mục Lân đã được định sẵn phải có kiếp nạn này. Chủ nhân đem kiếp của hắn cùng ‘nghiệp’ của ‘tướng quân’ ràng buộc lại với nhau. Chỉ cần ‘tướng quân’ có thể nhớ lại tất cả, thì chủ nhân có thể cướp lại hồn phách của hắn, làm cho hắn sống lại.”
Nhiễm Mục Kì né tránh ánh nhìn chăm chú của Trú, trong lòng rung động. Lại qua một lúc sau, y khàn khàn hỏi: “‘Nghiệp’ của Phong Nhi..... hoàn thành chưa?”
“Thiên hạ thống nhất.” Trú nhẹ nhàng quay đầu y lại, để y nhìn thẳng vào mình.”Sau khi thiên hạ thống nhất, ‘tướng quân’ nhất định phải quay về Chung Sơn, từ nay về sau không được bước vào trần thế nữa.”
“Chủ nhân của ngươi là ai?”
“Tranh. Là người đã đưa hồn phách Nhiễm Mục Lân tới đây.”
“Vậy… ” Sắc mặt Nhiễm Mục Kì trở nên trắng bệch, y há miệng thở dốc, hai tay lạnh lẻo, nghẹn ngào hỏi, “Phong Nhi quay về Chung Sơn, thì ba đại tiên nhân..... cũng không còn ở lại nhân thế đi.” Nếu là vậy, thì sao hắn còn đến đây trêu chọc mình?! Nhiễm Mục Kì bắt đầu giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng ôm của Trú. Trú cúi người, ghé vào lỗ tai y, nhẹ nói: “Cho dù biến thành phàm nhân, ta cũng sẽ không thả ngươi ra, cho dù là chủ nhân, cũng không thể tách rời ngươi và ta.”
Nhiễm Mục Kì bất động, hơi thở phập phồng. Y chu chu miệng, nhưng lại nói không nên lời, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Người trên giường nghe xong, cũng hiểu được đại khái, hắn lên tiếng: “Trú, đa tạ ngươi đã giải thích nghi hoặc cho ta. Không biết ngươi có thể mang hoàng huynh trở về trước không? Ta có chút chuyện muốn nói riêng với con ta.”
Trú giương mắt nhìn hắn liếc một cái, rồi ôm lấy người đang kích động, xoay người rời đi, còn tốt bụng giúp hai người đóng cửa lại, và ra lệnh cho người bên ngoài không được tùy tiện quấy rầy.
Chờ “người thừa” đều đi hết, Nhiễm Mục Lân nhíu mi, nâng đầu con lên, hơi có chút không vui, hỏi: “Phong Nhi, sao phụ vương nghe Trú nói con muốn rời khỏi phụ vương, để đi tới cái chỗ Chung Sơn thối tha gì đó?” Không hỏi chủ nhân của Trú là ai, cũng mặc kệ thân thế của con rốt cuộc là gì, sau khi hắn nghe xong, trong đầu chỉ tràn ngập một điều – đó là con muốn đi khỏi, muốn bỏ lại một người hắn.
Nhiễm Mặc Phong không rõ vì sao phụ vương lại nói như thế, đôi mắt dị sắc nháy nháy: “Con sẽ không rời khỏi phụ vương.”
“Còn Chung Sơn thì sao?” Đi Chung Sơn, không phải là rời khỏi phụ vương sao?!
Trong đôi mắt dị sắc hiện lên khó hiểu, bất quá người nào đó vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Phụ vương, sau khi chuyện nhân thế chấm dứt, con và phụ vương sẽ cùng nhau quay về Chung Sơn, Tranh đã đồng ý.”
Đôi mắt Nhiễm Mục Lân nháy mắt mở to, hắn kề sát vào con, nguy hiểm nói: “Sao Phụ vương chưa bao giờ nghe con nói qua?”
Bởi vì nó vừa mới nhớ lại a. Đôi mắt dị sắc lóe sáng, người nào đó tới gần phụ vương, áp môi mình lên trên môi vương: “Phụ vương......”
“Ân.” Còn không mau khai báo rõ ràng với phụ vương?!
“Thân cận.” Nó không thể đợi nữa.
Nhiễm Mục Lân sửng sốt, bất quá chỉ trong nháy mắt, hắn ‘hắc hắc’ nở nụ cười. Hắn liếm lên môi con, không hảo ý nói: “Phụ vương cũng rất muốn cùng Phong Nhi thân cận, thế nhưng phụ vương vừa mới ‘sống’ lại, thân mình rất suy yếu. Đành phải nhờ Phong Nhi đến hầu hạ phụ vương rồi.”
“Thân cận.” Ngậm lấy đôi môi của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong vươn tay cởi xiêm y của phụ vương ra, nó cùng với phụ vương thân cận.
Người theo từng nụ hôn của con mà khí lực dần dần trở về, dùng sức xé rách xiêm y trên người con, hắn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng hắn không vội, hắn có rất nhiều thời gian để ‘thẩm vấn” con. Hiện giờ, hắn nên tập trung sức lực cùng với con thân cận, con không thể đợi nữa, mà hắn cũng không thể đợi nữa.
“Phong Nhi, ngồi lên trên hông phụ vương.”
“Phụ vương, thân cận......”
Không khí trong phòng dần dần mê loạn, cái gì nghịch luân, cái gì chỉ trích, hắn mặc kệ, hắn không quan tâm. Hắn chỉ muốn người này, chỉ muốn duy nhất một mình người này. Bọn họ đã được định sẵn sẽ dây dưa với nhau cả đời. Hắn là phụ vương của nó, nó là con của hắn; hắn là phụ vương của nó, nó là Phong Nhi của hắn.
“Ngô...... Phụ vương, thân cận......”
“Phong Nhi, con động nhanh một chút, phụ vương nhớ con muốn chết.”
Giữ chắc thắt lưng của con, Nhiễm Mục Lân điên cuồng gặm cắn lên trên cổ con, lưu lại dấu vết của riêng hắn. Cần gì để ý người này là ma hay là thần, bởi vì người này chỉ có thể là của hắn, của riêng một mình Nhiễm Mục Lân hắn.
“Phụ vương, phụ vương......” Ôm chặt lấy phụ vương, lần đầu tiên dùng phương thức ngồi ở trên người phụ vương để cùng phụ vương thân cận, Nhiễm Mặc Phong đem nam tính của phụ vương chôn thật sâu vào trong cơ thể của mình. Mặc kệ hoàng bá nói cái gì, người khác nói cái gì, cho dù Tranh không đồng ý, thì nó vẫn muốn ở cùng một chỗ với phụ vương, cùng phụ vương thân cận.
“Phụ vương......” Không thể tách rời, không thể tách rời, “Thích...... Thích, phụ vương......”
“Phong Nhi!”
Bàn tay đang vuốt ve thân mình con, đột nhiên dừng lại, Nhiễm Mục Lân nghĩ rằng mình đã nghe lầm, nhưng khi hắn nghe được đứa con đang trong lúc ý loạn tình mê nói ra từ “thích” một lần nữa, thì hắn xốc lên chăn, xoay người lại, đem con đặt ở dưới thân. Tinh khí dồi dào của con thông qua bộ vị hai người gắn kết không ngừng truyền vào trong cơ thể hắn. Nhiễm Mục Lân điên cuồng gặm cắn cổ con, đoạt lấy quyền chủ động.
“Phong Nhi! Nói thích, nói thích phụ vương, không được ngừng!”
“Thích, thích, thích...... Phụ vương...... Ngô ân, thích, thích......”
Giường lớn phát ra thanh âm ‘cọt kẹt, cọt kẹt’ như muốn gãy vụn, Nhiễm Mục Lân điên cuồng chiếm lấy thân mình của con. Khi con vì quá vui thích mà con mắt ở giữa mi tâm mở ra, thì hắn chẳng có một chút nào sợ hãi, lại còn không ngừng hôn lên con mắt ấy. Nhiễm Mục Lân dùng sức đem tất cả vui sướng khi nghe được con nói thích mình, phát tiết hết lên trên người con.
Phong Nhi, có được chữ “thích” này của con, thì cho dù phụ vương lại chết thêm một lần nữa cũng chả sao.
—
Một nơi khác, trong tẩm cung của đế vương cũng đang trình diễn một màn xuân sắc vô hạn. Nhiễm Mục Kì vốn đã hạ quyết tâm không thèm để ý đến Trú nữa, thế mà giờ đây lại trần trụi nằm ở dưới thân của đối phương, thừa nhận đối phương không ngừng đưa đẩy mang theo một chút tức giận.
“Trú...... đừng rời khỏi ta......”
Có lẽ như vậy sẽ khiến cho ngươi trở thành phàm nhân giống như ta, nhưng mà cầu ngươi, đừng rời khỏi ta, đừng bỏ rơi ta. Ta nghĩ rằng ngươi sẽ vẫn luôn nắm lấy tay ta, cùng ta đi đến già đi, đến chết đi, mà chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ngươi có thể bỏ ta mà đi. Cho dù chỉ mới nghĩ như thế thôi, lòng ta đã đau đến không thở nổi.
“Kì, nói yêu ta.”
“Yêu, ta yêu ngươi, Trú, đừng rời khỏi ta......”
Ánh sáng bạc lóe lên, hai tay Trú cùng hai tay đối phương nắm chặt lấy nhau, ngay một khắc đạt tới đỉnh điểm, hắn hứa hẹn: “Chết cũng sẽ không rời đi.”
Danh sách chương