“Cha?” Tiết Kì đang nằm ở trong lòng cha nhận thấy được hơi thở của cha đột nhiên thay đổi, hắn mở mắt ra nhìn, liền thấy Dịch cau mày, thần sắc kinh biến, đang cắn chặt răng.
“Cha?”
Thân mình Dịch đột nhiên căng cứng, y nhìn chằm chằm ngón tay của mình, vẫn không nhúc nhích.
Xe ngựa vẫn lao nhanh về phía trước, Tiết Kì từ từ ngồi dậy, nhíu đôi mày thanh tú lại, hắn vươn tay nắm lấy tay cha, lại gọi lần nữa: “Cha?”
Dịch mờ mịt không tin, quay đầu nhìn về phía hắn, lại nói không nên lời. Qua một lúc thật lâu, hắn khàn khàn nói: “Nhiễm Mục Lân...... Đã chết.”
Thần sắc hờ hững của Tiết Kì xuất hiện vết nứt, hai mắt hắn mở ra thật to. Bên trong xe cực kỳ tĩnh lặng, hai người chỉ nhìn lẫn nhau, không ai lên tiếng. Thanh âm của bánh xe và vó ngựa vào lúc này có vẻ cực kỳ nặng nề.
“Mặc Phong......sẽ thế nào đây?” Tiết Kì nghĩ đến điều này, nước mắt của hắn chỉ vì cha mà khóc, lại từ từ chảy xuống, rơi ở trên mu bàn tay của Dịch.
—–
Trên một chiếc xe ngựa xuất phát từ kinh thành, Nhiễm Lạc Nhân đang kê đầu lên trên đùi Thước Nguyên ngủ say. Tuy rất nghi hoặc vì sao sư phụ lại đi cùng bọn họ tới biên quan phía tây, nhưng nó lại không dám hỏi sư phụ, mà Thước Nguyên trừ bỏ mỉm cười ôn hòa với nó ra, thì cái gì cũng không nói. Nhiễm Lạc Nhân vừa buồn bực vừa lo lắng, cho nên dọc theo đường đi trừ bỏ ngủ ra, thì cũng chỉ có ngủ.
Thước Nguyên vốn không nói nhiều, mà y ở cùng một chỗ với Trú lại càng thêm ít nói. Còn Trú, thì cũng tuyệt đối im lặng, mặc dù Thước Nguyên đi cùng với hắn chính là Uyên – một trong ba đại tiên nhân. Dọc theo đường đi này, ngoại trừ ngày đầu tiên Trú vì hành động của Thước Nguyên – là nhẹ nhàng ôm lấy Nhiễm Lạc Nhân ngủ không yên giấc ở bên cạnh y, làm cho nó gối lên trên đùi y ngủ, mà nâng mắt nhìn qua một lần ra, thì thần sắc của y chưa bao giờ thay đổi.
Hai người đang nhắm mắt dưỡng thần, thì đột nhiên cả hai mở mắt ra cùng một lúc. Trong mắt Thước Nguyên xẹt qua tiếc hận, còn trong mắt Trú lại hiện lên khiếp sợ.
“Hình như chúng ta đã chậm một bước.” Thước Nguyên vừa vuốt nhẹ lên hàng lông mày đang nhíu lại của Nhiễm Lạc Nhân, vừa thản nhiên nói. Trú không đáp lại, chính là thân mình hắn có chút cứng ngắc.
“Ngươi, ta, Dịch, sau khi phụ tá Tướng quân xong, không biết có tiếp tục ở lại nhân thế không? Với lại không biết, sau khi hắn chết, Tướng quân có xảy ra chuyện gì không?” Cũng không trông cậy vào Trú sẽ lên tiếng, Thước Nguyên tự thì thào một mình. Ánh mắt y nhìn xa xăm, tựa hồ đang trở về quá khứ xa xôi, lúc bọn họ bị treo ở trên đầu tường thành, còn Tướng quân ở dưới thành một mình. Có lẽ bọn họ chấp niệm quá sâu, hoặc có lẽ tướng quân oán hận quá nặng, cho nên bọn họ được chủ nhân biến thành tiên, ở lại nhân thế chờ đợi Tướng quân chuyển thế.
Mấy trăm? Mấy ngàn? hay là mấy vạn năm? Bọn họ vẫn một mực chờ đợi. Cũng không hiểu chủ nhân đối với Tướng quân mang ý nghĩa gì, không hiểu vì sao chủ nhân lại muốn bọn họ chờ đợi. Chủ nhân nói bọn họ là nghiệp của Tướng quân ở nhân thế, mà một kiếp này, bọn họ phải đi theo Tướng quân để cùng nhau giải thoát. Chính là...... Uyên cúi đầu nhìn chăm chú người đang ngủ say, tay y nhẹ vuốt ve đôi mi thanh tú, trong lòng trừ bỏ chủ nhân và Tướng quân ra, hình như vừa chứa thêm một người.
Trú vẫn lặng yên không lên tiếng, hắn rũ mắt xuống, đôi môi nhếch lên, hàn khí từ trên người hắn từ từ tràn ra, Uyên khoát tay mình lên trên vai Nhiễm Lạc Nhân, làm cho nó không bị hàn khí này quấy nhiễu.
“Mạng của hắn đã sớm được định, sao ngươi lại vì vậy mà không vui?” Uyên bình tĩnh nói, tiếp theo y hơi hơi nhếch khóe môi, “Ta quên mất người ngươi đang để ý.”
Mà khi y nói xong, Trú đã lặng yên nhiều ngày lại lên tiếng: “Chủ nhân không cho ba chúng ta nhúng tay vào chuyện của nhân thế, nhưng chuyện ta nhúng tay vào lại liên quan đến tướng quân, cũng không thể tính là vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân.”
“Có lẽ vậy.” Uyên nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện nữa.
Trú cũng nhắm mắt lại, mày hắn nhíu chặt, hắn đã có thể thấy trước tình cảnh một khi Kì biết được “hắn” đã chết thì sẽ bi thương đến thế nào. Cho dù vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân, cho dù sẽ bị trừng phạt, cái chết của “hắn”, hắn nhất định phải quản. Trừ bỏ hắn ra, ai cũng không có quyền làm cho Kì thương tâm.
—–
Đêm khuya, có hai người trộm lẻn vào lãnh cung. Trong lãnh cung vừa tối đen âm trầm, vừa hoang vu quạnh quẽ, ngay cả một tiểu thái giám chờ hầu hạ chủ nhân cũng không có. Cỏ dại trên mặt đất mọc thành bụi, trong phòng trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng khóc nỉ non. Trong cung truyền rằng Triệu phi gặp phải đả kích liên tiếp nên đã điên rồi, có người truyền rằng nàng đang bị bệnh rất nặng, gần sắp từ giả nhân thế, nhưng đối với hai gã “trộm cắp” này mà nói, Triệu phi sống hay chết chẳng phải là chuyện bọn họ quan tâm.
Hai người nhè nhẹ đi tới trước một căn phòng nhỏ ở phía sân sau của lãnh cung, sau khi cẩn thận lắng nghe, hai người nhanh chóng núp vào. Trong bóng đêm, một tiểu thái giám từ trong cánh cửa hé mở thò cái đầu ra ngoài, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có ai, mới cầm lấy cà mèn, bước ra ngoài. Sau khi gã bước ra, lại cực nhẹ nhàng mà đóng cửa phòng lại, rồi lại nhìn nhìn chung quanh, lúc này mới cầm cà mèn rời đi.
Chỉ một lát sau, lại có một cung nữ bước từ trong phòng ra, cũng giống như tiểu thái giám ban nãy, nàng ló đầu ra trước, sau khi ngó nghiêng chung quanh một phen, phát hiện không có ai, mới nhẹ tay nhẹ chân mở cửa đi ra. Tay nàng cầm hai bộ xiêm y, là xiêm y của nam nhân, còn có một cái ra giường. Nàng không chỉ đóng cửa lại, mà là còn khóa trái, sau đó mới rời đi.
Hai người núp ở chỗ tối, giương mắt nhìn lẫn nhau, rồi gật gật đầu, sau khi người cung nữ kia đi xa, hai người rút chủy thủ ra, từ từ tiếp cận phòng nhỏ. Trước tiên, cẩn thận phá bỏ ổ khóa, rồi một người ở bên ngoài trông chừng, tên còn lại đi vào trong, không hề phát ra một chút động tĩnh.
Trong phòng bài trí cực kỳ đơn giản, phía trước có một chiếc giường lớn, trong không khí lan tỏa mùi thuốc đông y nồng đậm, bên trong giường buông màn thỉnh thoảng truyền ra tiếng ho khan của một người, nghe thanh âm liền biết đó là một nam tử. Trong phòng không có bất kỳ ai khác, “kẻ trộm” nắm chặt chủy thủ, nhẹ tay nhẹ chân đi đến gần giường lớn. Đợi sau khi tiếng thở dốc của người trên giường dần dần vững vàng, thì gã cầm lấy ngọn đèn trên bàn nhỏ ở bên giường lên, rồi dùng chủy thủ đẩy màn ra.
Mà sau khi gã thấy rõ người ở trên giường là ai, thì gã còn chưa kịp phát ra âm thanh báo động cho đồng bọn ở ngoài chạy đi, thì đã bị người điểm á huyệt, đánh ngất xĩu. Ngọn đèn và chủy thủ rơi vào trong tay một người, mọi thứ đều diễn ra cực kỳ im lặng. Ngoài phòng truyền đến vài tiếng mèo kêu, người trên giường cùng người bên giường sau khi ra hiệu cho nhau, thì thổi tắt ngọn đèn, nâng “kẻ trộm” đã ngất xỉu đi. Bất quá bọn họ cũng không rời đi bằng cửa chính, mà là xốc ván giường lên, bước vào trong mật đạo. Chuẩn xác mà nói, đó cũng không phải là mật đạo, mà chính là một nhà giam bí mật ở trong hoàng cung.
Trong lãnh cung lại mơ hồ truyền đến tiếng nữ tử khóc than, không ai phát hiện có hai tên “trộm” đã tới, càng không ai phát hiện “bọn họ” có đến nhưng không có về. Gió lạnh thổi qua hoàng cung hiu quạnh, đêm nay, có người ngủ say, có người thức trắng đêm.
.........
Trong đại doanh ở biên quan phía tây treo đầy vải trắng, phía trước sân rộng lớn trải đầy năm trăm thi thể của quân lính đã đi theo Nhiễm Mục Lân đến đây, trên người mỗi người phủ một tấm vải trắng, đồng thời ở đó còn có thi thể của hơn một trăm binh lính và người tập kích. Trong linh đường vừa mới dựng lên, thi thể Nhiễm Mục Lân được đặt ở trên một tấm ván gỗ, hắn lẳng lặng nằm đó, mũi tên ở trên người đã được gở xuống, nếu không phải hắn đã không còn thở, thì với thân thể không chút tái nhợt kia sẽ làm cho người ta không thể tin là hắn đã chết. Trong đại doanh tràn ngập bi thương, phó tướng Vương Sung quỳ trên mặt đất, đầu đội khăn tang, khóc rống rơi lệ. Còn các binh sĩ, có người khóc, có người cố nén bi thương, có người che mắt rên la, nhưng mặc kệ là thật tâm hay là giả dối, thì ở trong loại không khí này không một ai có thể bảo trì bình tĩnh.
Phía sau Vương Sung là năm người vừa mới tới – Trú, Dịch và Uyên, lần đầu tiên ba đại tiên nhân cùng nhau xuất hiện ở trước mặt nhân thế. Nhiễm Lạc Nhân khóc đến cơ hồ muốn đứt từng khúc ruột, đã bị Uyên điểm huyệt ngủ, té xỉu ở trong lòng y. Tiết Kì lắng nghe tiếng khóc vang đầy bên trong đại doanh, hắn né tránh bàn tay vừa vươn tới của cha, lướt qua người Vương Sung đang khóc đến gần ngất đi, bước đến bên người Nhiễm Mục Lân, trên mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, nhìn không ra một chút bi thương, hắn vẫn lặng im như cũ, giương mắt nhìn vào chăm chú gương mặt của Nhiễm Mục Lân, cùng với hai nơi bị mũi tên bắn trúng ở phía trước ngực Nhiễm Mục Lân.
“Vương gia..... Vương gia..... Vương Sung thực có lỗi với ngài, là Vương Sung hại ngài...... Vương Sung không ngờ rằng Lí Đạt lại bị Sở Quốc mua chuộc..... Vương gia.... Vương Sung đáng chết, là Vương Sung hại ngài....” Vương Sung khóc đến cơ hồ âm thanh đều khàn đặc, biểu tình bi thống, hai mắt đỏ đậm, đôi môi khô khốc, cùng với gương mặt có phủ một lớp bột phấn, làm cho gã nhìn qua có vẻ cực kỳ tiều tụy.
Tiết Kì không nhìn Lí Đạt, hắn cứ như vậy mà nhìn chăm chú vào Nhiễm Mục Lân, sau đó hắn nâng tay chạm vào mặt Nhiễm Mục Lân, cực kỳ lạnh lẻo. Dịch đi tới bên người hắn, vươn tay ôm lấy hắn, dùng hành động thay cho lời nói mà an ủi hắn.
“Cha.” Tiết Kì lên tiếng, “Mặc Phong với hắn, cũng giống như con với cha, ai cũng không rời khỏi ai.”
Dịch ôm chặt lấy hắn. Tiếng khóc của Vương Sung nhỏ xuống.
“Cha.” Tiết Kì vẫn nhìn chăm chú vào Nhiễm Mục Lân, nói, “Con chưa bao giờ gặp qua cảnh Mặc Phong mất đi lý trí.” Hắn đã chết, Mặc Phong sẽ điên, sẽ thành ma.
Dịch chỉ có thể ôm chặt lấy hắn. Vương Sung cúi thấp đầu, nghẹn ngào.
Tiết Kì thở dài một hơi thật nhẹ, lúc xoay người đi, hắn liếc nhìn Vương Sung một cái, lắc lắc đầu.
“Cha, nếu Mặc Phong điên, thì cứ để cho hắn điên đi.” Kéo tay cha, Tiết Kì đi ra phía ngoài linh đường, lúc đi ngang qua Vương Sung, hắn buồn bả nói, “Chớ khóc. Hắn đã chết, cho dù ngươi có khóc lớn hơn nữa, thì hắn cũng không nghe thấy đâu. Giữ lại một chút sức lực, chờ Mặc Phong đến đi.” Để lại một câu nói làm cho trong lòng Vương Sung phát run, Tiết Kì chậm rãi đi ra ngoài.
Sau khi Tiết Kì đi ra ngoài, thì Uyên cũng ôm lấy Nhiễm Lạc Nhân xoay người rời đi, Trú lạnh lùng nhìn Vương Sung đang quỳ trên mặt đất, cũng xoay người rời đi, nơi đi qua ai cũng phải tránh lui.
Vương Sung lại bắt đầu khóc, nhưng trong lòng lại sợ hãi không thôi. Gã không thể ngờ ba đại tiên nhân lại đến đây, hơn nữa Lâu Lan vương vừa nói câu kia là ý gì đây? Sau khi phát hiện mấy người ở phía sau mình đã rời đi, gã nhanh chóng ghé vào tai tên thuộc hạ tâm phúc đang khóc ở kế bên nói mấy câu.
Không ai biết ba đại tiên nhân đã đi đâu, Vương Sung cũng không dám phái người đi theo dõi mấy người đó, vạn nhất khiến cho bọn họ hoài nghi, thì chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ sao? Gã viết một phong thư mật, phái người chạy suốt đêm đưa tới kinh thành.
Trên đường hẻo lánh, một con ngựa lao nhanh về phía trước, đột nhiên một ngọn lửa từ xa xa phóng đến, xuyên thấu vào trong cơ thể người ngồi trên ngựa. Ngựa bị kinh hách, hí lên một tiếng bỏ chạy, để lại một người đã bị chết cháy. Một lát sau, một người từ phía bụi cỏ bên đường bước ra, đi đến trước mặt người chết, hắn ngồi xổm xuống, từ trên thân người chết tìm được bức thư mà gã muốn đưa tới kinh thành. Cũng không thèm xem nội dung của bức thư, hắn xoay người rời đi, đột nhiên trên thân người chết ở phía sau toát ra một ngọn lửa, nháy mắt người chết bị đốt thành tro bụi.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Nhiễm Lạc Nhân đã đứng ở cửa thành nhìn về phía phương xa. Trời rất lạnh, và nó vẫn đang khóc, nước mắt chảy xuống ở trong gió lạnh liền biến thành băng bám lên trên mặt nó, nhưng nó cũng không quan tâm. Uyên vẫn đứng ở bên cạnh nó, tuy không muốn thấy nó khóc, nhưng Uyên không biết làm sao để ngăn cản nó, mà y cũng không thể ngăn cẳn nó. Khóc ra ngoài so với nghẹn ở trong lòng vẫn tốt hơn.
Đứng chờ ở chỗ này không chỉ có là hai người họ, mà còn có Vương Sung cùng vài tên tiểu tướng và hơn mười thị vệ. Trú chẳng biết đã đi đâu, Dịch và Tiết Kì ở lại trong doanh trông coi thi thể của Nhiễm Mục Lân. Khi phía trước ẩn ẩn truyền đến tiếng vó ngựa, thì Nhiễm Lạc Nhân vội vàng chạy ra ngoài, nước mắt lưu lại dấu vết ở ven đường. Ngay khi thân ảnh cực kỳ thân quen xuất hiện ở trong tầm mắt của mình, thì Nhiễm Lạc Nhân hét lên một tiếng thảm thiết thê lương: “Mặc Phong! Ô..... Mặc Phong!” Tiếng la thảm thiết làm cho vài con quạ đen bị kinh động mà tung cánh bay lên, cước bộ Nhiễm Lạc Nhân chao đảo, khi nó sắp té ngã xuống, thì có người lập tức nhắm ngay nơi nó ngã xuống mà phi thân tới, thế nhưng một thân ảnh so với Nhiễm Mặc Phong còn nhanh hơn, từ phía sau ôm lấy Nhiễm Lạc Nhân, đỡ nó đứng lên.
Nhiễm Lạc Nhân giãy khỏi người Uyên, bổ nhào vào trong lòng Nhiễm Mặc Phong đang kinh hoảng, nó vừa khóc rống vừa nói: “Mặc Phong...... Hoàng thúc, hoàng thúc...... đã xảy ra chuyện......”
Nhiễm Lạc Nhân nói còn chưa xong, thì nó đã bị Nhiễm Mặc Phong hất đổ vào trong lòng Uyên, một giây sau, chỉ còn nghe thấy tiếng ngựa hí và tiếng vó ngựa đang phóng nhanh về phía trong thành, gió to thổi qua, nháy mắt thân ảnh của Nhiễm Mặc Phong đã biến mất.
Nhiễm Lạc Nhân bị dọa đến ngây người, Vương Sung vội vàng nhảy lên ngựa đuổi theo, Uyên ôm lấy Nhiễm Lạc Nhân. Cuồn phong thổi qua, cửa thành chỉ còn lại một đám thủ vệ đang mờ mịt.
Đứng ở trước đại doanh treo đầy vải trắng, Nhiễm Mặc Phong có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình. Chân nó tựa như đeo chì, nó đi từng bước từng bước về phía linh đường màu trắng đang đặt ở chính giữa quân doanh. Tướng quân đi theo phía sau nó, cũng không dám thở mạnh. Binh lính chung quanh cực độ khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng, nơi Nhiễm Mặc Phong đi qua in dấu chân thật sâu.
Cuồng phong nổi lên, Tiết Kì và Dịch bước ra, nhưng không có tiến lên, mà là thối lui đến một bên, không biết Trú xuất hiện từ khi nào, mà hiện giờ đang đứng trên nóc nhà ở phía xa xa, nhìn chằm chằm vào nó.
Đôi mắt màu đỏ đã sớm thấy được người đang nằm ở trong linh đường, đó là người thân cận với nó nhất ở trên cõi đời này. Ngay nháy mắt nó nhìn thấy người đó, thì ánh mắt của nó chưa từng rời khỏi.
“Phụ vương......”
Bầu trời vang lên tiếng sấm rền.
—–
Kinh thành, hoàng cung, người mang tin từ biên quan phía tây đến bị Xa Kim Hoàn chặn lại ngay tại cửa cung. Người báo tin còn chưa kịp đem tin Nhiễm Mục Lân đã chết báo cho Hoàng Thượng biết, thì đã bị Xa Kim Hoàn hạ lệnh mang đi, lá thư báo tin rơi vào trong tay Xa Kim Hoàn. Ngày hôm trước, gã đã nhận được thư mật của Trú tiên nhân, và đã biết được tin Vương gia đã chết.
Xa Kim Hoàn áp chế bi thương xuống đáy lòng, đốt cháy thư sạch sẽ. Trên lá thư Trú tiên nhân gửi cho gã, nhấn mạnh rằng trước khi hắn trở về, tuyệt đối không thể để cho Hoàng Thượng biết được tin Vương gia đã chết. Xa Kim Hoàn không chút do dự mà lĩnh mệnh. Tin tức này không chỉ có không thể để cho Hoàng Thượng biết, mà ngay tại thời điểm mấu chốt này, cũng tuyệt không thể để cho mọi người trong triều biết được.
“Vương gia, thuộc hạ thề sẽ báo thù cho ngài!” Xa Kim Hoàn hướng về phía tây dập mạnh đầu mấy cái, sau đó lau khô nước mắt, bước vào hoàng cung.
—–
Trời lại rơi tuyết, còn năm ngày nữa sẽ đến lễ mừng năm mới. Ngay ngày thứ ba kể từ ngày Nhiễm Mục Lân chết, Hoắc Bang tự mình dẫn binh tấn công vào Sở Quốc – chính là Yến Quốc cũ. Trời càng lúc càng lạnh hơn.
“Cha?”
Thân mình Dịch đột nhiên căng cứng, y nhìn chằm chằm ngón tay của mình, vẫn không nhúc nhích.
Xe ngựa vẫn lao nhanh về phía trước, Tiết Kì từ từ ngồi dậy, nhíu đôi mày thanh tú lại, hắn vươn tay nắm lấy tay cha, lại gọi lần nữa: “Cha?”
Dịch mờ mịt không tin, quay đầu nhìn về phía hắn, lại nói không nên lời. Qua một lúc thật lâu, hắn khàn khàn nói: “Nhiễm Mục Lân...... Đã chết.”
Thần sắc hờ hững của Tiết Kì xuất hiện vết nứt, hai mắt hắn mở ra thật to. Bên trong xe cực kỳ tĩnh lặng, hai người chỉ nhìn lẫn nhau, không ai lên tiếng. Thanh âm của bánh xe và vó ngựa vào lúc này có vẻ cực kỳ nặng nề.
“Mặc Phong......sẽ thế nào đây?” Tiết Kì nghĩ đến điều này, nước mắt của hắn chỉ vì cha mà khóc, lại từ từ chảy xuống, rơi ở trên mu bàn tay của Dịch.
—–
Trên một chiếc xe ngựa xuất phát từ kinh thành, Nhiễm Lạc Nhân đang kê đầu lên trên đùi Thước Nguyên ngủ say. Tuy rất nghi hoặc vì sao sư phụ lại đi cùng bọn họ tới biên quan phía tây, nhưng nó lại không dám hỏi sư phụ, mà Thước Nguyên trừ bỏ mỉm cười ôn hòa với nó ra, thì cái gì cũng không nói. Nhiễm Lạc Nhân vừa buồn bực vừa lo lắng, cho nên dọc theo đường đi trừ bỏ ngủ ra, thì cũng chỉ có ngủ.
Thước Nguyên vốn không nói nhiều, mà y ở cùng một chỗ với Trú lại càng thêm ít nói. Còn Trú, thì cũng tuyệt đối im lặng, mặc dù Thước Nguyên đi cùng với hắn chính là Uyên – một trong ba đại tiên nhân. Dọc theo đường đi này, ngoại trừ ngày đầu tiên Trú vì hành động của Thước Nguyên – là nhẹ nhàng ôm lấy Nhiễm Lạc Nhân ngủ không yên giấc ở bên cạnh y, làm cho nó gối lên trên đùi y ngủ, mà nâng mắt nhìn qua một lần ra, thì thần sắc của y chưa bao giờ thay đổi.
Hai người đang nhắm mắt dưỡng thần, thì đột nhiên cả hai mở mắt ra cùng một lúc. Trong mắt Thước Nguyên xẹt qua tiếc hận, còn trong mắt Trú lại hiện lên khiếp sợ.
“Hình như chúng ta đã chậm một bước.” Thước Nguyên vừa vuốt nhẹ lên hàng lông mày đang nhíu lại của Nhiễm Lạc Nhân, vừa thản nhiên nói. Trú không đáp lại, chính là thân mình hắn có chút cứng ngắc.
“Ngươi, ta, Dịch, sau khi phụ tá Tướng quân xong, không biết có tiếp tục ở lại nhân thế không? Với lại không biết, sau khi hắn chết, Tướng quân có xảy ra chuyện gì không?” Cũng không trông cậy vào Trú sẽ lên tiếng, Thước Nguyên tự thì thào một mình. Ánh mắt y nhìn xa xăm, tựa hồ đang trở về quá khứ xa xôi, lúc bọn họ bị treo ở trên đầu tường thành, còn Tướng quân ở dưới thành một mình. Có lẽ bọn họ chấp niệm quá sâu, hoặc có lẽ tướng quân oán hận quá nặng, cho nên bọn họ được chủ nhân biến thành tiên, ở lại nhân thế chờ đợi Tướng quân chuyển thế.
Mấy trăm? Mấy ngàn? hay là mấy vạn năm? Bọn họ vẫn một mực chờ đợi. Cũng không hiểu chủ nhân đối với Tướng quân mang ý nghĩa gì, không hiểu vì sao chủ nhân lại muốn bọn họ chờ đợi. Chủ nhân nói bọn họ là nghiệp của Tướng quân ở nhân thế, mà một kiếp này, bọn họ phải đi theo Tướng quân để cùng nhau giải thoát. Chính là...... Uyên cúi đầu nhìn chăm chú người đang ngủ say, tay y nhẹ vuốt ve đôi mi thanh tú, trong lòng trừ bỏ chủ nhân và Tướng quân ra, hình như vừa chứa thêm một người.
Trú vẫn lặng yên không lên tiếng, hắn rũ mắt xuống, đôi môi nhếch lên, hàn khí từ trên người hắn từ từ tràn ra, Uyên khoát tay mình lên trên vai Nhiễm Lạc Nhân, làm cho nó không bị hàn khí này quấy nhiễu.
“Mạng của hắn đã sớm được định, sao ngươi lại vì vậy mà không vui?” Uyên bình tĩnh nói, tiếp theo y hơi hơi nhếch khóe môi, “Ta quên mất người ngươi đang để ý.”
Mà khi y nói xong, Trú đã lặng yên nhiều ngày lại lên tiếng: “Chủ nhân không cho ba chúng ta nhúng tay vào chuyện của nhân thế, nhưng chuyện ta nhúng tay vào lại liên quan đến tướng quân, cũng không thể tính là vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân.”
“Có lẽ vậy.” Uyên nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện nữa.
Trú cũng nhắm mắt lại, mày hắn nhíu chặt, hắn đã có thể thấy trước tình cảnh một khi Kì biết được “hắn” đã chết thì sẽ bi thương đến thế nào. Cho dù vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân, cho dù sẽ bị trừng phạt, cái chết của “hắn”, hắn nhất định phải quản. Trừ bỏ hắn ra, ai cũng không có quyền làm cho Kì thương tâm.
—–
Đêm khuya, có hai người trộm lẻn vào lãnh cung. Trong lãnh cung vừa tối đen âm trầm, vừa hoang vu quạnh quẽ, ngay cả một tiểu thái giám chờ hầu hạ chủ nhân cũng không có. Cỏ dại trên mặt đất mọc thành bụi, trong phòng trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng khóc nỉ non. Trong cung truyền rằng Triệu phi gặp phải đả kích liên tiếp nên đã điên rồi, có người truyền rằng nàng đang bị bệnh rất nặng, gần sắp từ giả nhân thế, nhưng đối với hai gã “trộm cắp” này mà nói, Triệu phi sống hay chết chẳng phải là chuyện bọn họ quan tâm.
Hai người nhè nhẹ đi tới trước một căn phòng nhỏ ở phía sân sau của lãnh cung, sau khi cẩn thận lắng nghe, hai người nhanh chóng núp vào. Trong bóng đêm, một tiểu thái giám từ trong cánh cửa hé mở thò cái đầu ra ngoài, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có ai, mới cầm lấy cà mèn, bước ra ngoài. Sau khi gã bước ra, lại cực nhẹ nhàng mà đóng cửa phòng lại, rồi lại nhìn nhìn chung quanh, lúc này mới cầm cà mèn rời đi.
Chỉ một lát sau, lại có một cung nữ bước từ trong phòng ra, cũng giống như tiểu thái giám ban nãy, nàng ló đầu ra trước, sau khi ngó nghiêng chung quanh một phen, phát hiện không có ai, mới nhẹ tay nhẹ chân mở cửa đi ra. Tay nàng cầm hai bộ xiêm y, là xiêm y của nam nhân, còn có một cái ra giường. Nàng không chỉ đóng cửa lại, mà là còn khóa trái, sau đó mới rời đi.
Hai người núp ở chỗ tối, giương mắt nhìn lẫn nhau, rồi gật gật đầu, sau khi người cung nữ kia đi xa, hai người rút chủy thủ ra, từ từ tiếp cận phòng nhỏ. Trước tiên, cẩn thận phá bỏ ổ khóa, rồi một người ở bên ngoài trông chừng, tên còn lại đi vào trong, không hề phát ra một chút động tĩnh.
Trong phòng bài trí cực kỳ đơn giản, phía trước có một chiếc giường lớn, trong không khí lan tỏa mùi thuốc đông y nồng đậm, bên trong giường buông màn thỉnh thoảng truyền ra tiếng ho khan của một người, nghe thanh âm liền biết đó là một nam tử. Trong phòng không có bất kỳ ai khác, “kẻ trộm” nắm chặt chủy thủ, nhẹ tay nhẹ chân đi đến gần giường lớn. Đợi sau khi tiếng thở dốc của người trên giường dần dần vững vàng, thì gã cầm lấy ngọn đèn trên bàn nhỏ ở bên giường lên, rồi dùng chủy thủ đẩy màn ra.
Mà sau khi gã thấy rõ người ở trên giường là ai, thì gã còn chưa kịp phát ra âm thanh báo động cho đồng bọn ở ngoài chạy đi, thì đã bị người điểm á huyệt, đánh ngất xĩu. Ngọn đèn và chủy thủ rơi vào trong tay một người, mọi thứ đều diễn ra cực kỳ im lặng. Ngoài phòng truyền đến vài tiếng mèo kêu, người trên giường cùng người bên giường sau khi ra hiệu cho nhau, thì thổi tắt ngọn đèn, nâng “kẻ trộm” đã ngất xỉu đi. Bất quá bọn họ cũng không rời đi bằng cửa chính, mà là xốc ván giường lên, bước vào trong mật đạo. Chuẩn xác mà nói, đó cũng không phải là mật đạo, mà chính là một nhà giam bí mật ở trong hoàng cung.
Trong lãnh cung lại mơ hồ truyền đến tiếng nữ tử khóc than, không ai phát hiện có hai tên “trộm” đã tới, càng không ai phát hiện “bọn họ” có đến nhưng không có về. Gió lạnh thổi qua hoàng cung hiu quạnh, đêm nay, có người ngủ say, có người thức trắng đêm.
.........
Trong đại doanh ở biên quan phía tây treo đầy vải trắng, phía trước sân rộng lớn trải đầy năm trăm thi thể của quân lính đã đi theo Nhiễm Mục Lân đến đây, trên người mỗi người phủ một tấm vải trắng, đồng thời ở đó còn có thi thể của hơn một trăm binh lính và người tập kích. Trong linh đường vừa mới dựng lên, thi thể Nhiễm Mục Lân được đặt ở trên một tấm ván gỗ, hắn lẳng lặng nằm đó, mũi tên ở trên người đã được gở xuống, nếu không phải hắn đã không còn thở, thì với thân thể không chút tái nhợt kia sẽ làm cho người ta không thể tin là hắn đã chết. Trong đại doanh tràn ngập bi thương, phó tướng Vương Sung quỳ trên mặt đất, đầu đội khăn tang, khóc rống rơi lệ. Còn các binh sĩ, có người khóc, có người cố nén bi thương, có người che mắt rên la, nhưng mặc kệ là thật tâm hay là giả dối, thì ở trong loại không khí này không một ai có thể bảo trì bình tĩnh.
Phía sau Vương Sung là năm người vừa mới tới – Trú, Dịch và Uyên, lần đầu tiên ba đại tiên nhân cùng nhau xuất hiện ở trước mặt nhân thế. Nhiễm Lạc Nhân khóc đến cơ hồ muốn đứt từng khúc ruột, đã bị Uyên điểm huyệt ngủ, té xỉu ở trong lòng y. Tiết Kì lắng nghe tiếng khóc vang đầy bên trong đại doanh, hắn né tránh bàn tay vừa vươn tới của cha, lướt qua người Vương Sung đang khóc đến gần ngất đi, bước đến bên người Nhiễm Mục Lân, trên mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, nhìn không ra một chút bi thương, hắn vẫn lặng im như cũ, giương mắt nhìn vào chăm chú gương mặt của Nhiễm Mục Lân, cùng với hai nơi bị mũi tên bắn trúng ở phía trước ngực Nhiễm Mục Lân.
“Vương gia..... Vương gia..... Vương Sung thực có lỗi với ngài, là Vương Sung hại ngài...... Vương Sung không ngờ rằng Lí Đạt lại bị Sở Quốc mua chuộc..... Vương gia.... Vương Sung đáng chết, là Vương Sung hại ngài....” Vương Sung khóc đến cơ hồ âm thanh đều khàn đặc, biểu tình bi thống, hai mắt đỏ đậm, đôi môi khô khốc, cùng với gương mặt có phủ một lớp bột phấn, làm cho gã nhìn qua có vẻ cực kỳ tiều tụy.
Tiết Kì không nhìn Lí Đạt, hắn cứ như vậy mà nhìn chăm chú vào Nhiễm Mục Lân, sau đó hắn nâng tay chạm vào mặt Nhiễm Mục Lân, cực kỳ lạnh lẻo. Dịch đi tới bên người hắn, vươn tay ôm lấy hắn, dùng hành động thay cho lời nói mà an ủi hắn.
“Cha.” Tiết Kì lên tiếng, “Mặc Phong với hắn, cũng giống như con với cha, ai cũng không rời khỏi ai.”
Dịch ôm chặt lấy hắn. Tiếng khóc của Vương Sung nhỏ xuống.
“Cha.” Tiết Kì vẫn nhìn chăm chú vào Nhiễm Mục Lân, nói, “Con chưa bao giờ gặp qua cảnh Mặc Phong mất đi lý trí.” Hắn đã chết, Mặc Phong sẽ điên, sẽ thành ma.
Dịch chỉ có thể ôm chặt lấy hắn. Vương Sung cúi thấp đầu, nghẹn ngào.
Tiết Kì thở dài một hơi thật nhẹ, lúc xoay người đi, hắn liếc nhìn Vương Sung một cái, lắc lắc đầu.
“Cha, nếu Mặc Phong điên, thì cứ để cho hắn điên đi.” Kéo tay cha, Tiết Kì đi ra phía ngoài linh đường, lúc đi ngang qua Vương Sung, hắn buồn bả nói, “Chớ khóc. Hắn đã chết, cho dù ngươi có khóc lớn hơn nữa, thì hắn cũng không nghe thấy đâu. Giữ lại một chút sức lực, chờ Mặc Phong đến đi.” Để lại một câu nói làm cho trong lòng Vương Sung phát run, Tiết Kì chậm rãi đi ra ngoài.
Sau khi Tiết Kì đi ra ngoài, thì Uyên cũng ôm lấy Nhiễm Lạc Nhân xoay người rời đi, Trú lạnh lùng nhìn Vương Sung đang quỳ trên mặt đất, cũng xoay người rời đi, nơi đi qua ai cũng phải tránh lui.
Vương Sung lại bắt đầu khóc, nhưng trong lòng lại sợ hãi không thôi. Gã không thể ngờ ba đại tiên nhân lại đến đây, hơn nữa Lâu Lan vương vừa nói câu kia là ý gì đây? Sau khi phát hiện mấy người ở phía sau mình đã rời đi, gã nhanh chóng ghé vào tai tên thuộc hạ tâm phúc đang khóc ở kế bên nói mấy câu.
Không ai biết ba đại tiên nhân đã đi đâu, Vương Sung cũng không dám phái người đi theo dõi mấy người đó, vạn nhất khiến cho bọn họ hoài nghi, thì chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ sao? Gã viết một phong thư mật, phái người chạy suốt đêm đưa tới kinh thành.
Trên đường hẻo lánh, một con ngựa lao nhanh về phía trước, đột nhiên một ngọn lửa từ xa xa phóng đến, xuyên thấu vào trong cơ thể người ngồi trên ngựa. Ngựa bị kinh hách, hí lên một tiếng bỏ chạy, để lại một người đã bị chết cháy. Một lát sau, một người từ phía bụi cỏ bên đường bước ra, đi đến trước mặt người chết, hắn ngồi xổm xuống, từ trên thân người chết tìm được bức thư mà gã muốn đưa tới kinh thành. Cũng không thèm xem nội dung của bức thư, hắn xoay người rời đi, đột nhiên trên thân người chết ở phía sau toát ra một ngọn lửa, nháy mắt người chết bị đốt thành tro bụi.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Nhiễm Lạc Nhân đã đứng ở cửa thành nhìn về phía phương xa. Trời rất lạnh, và nó vẫn đang khóc, nước mắt chảy xuống ở trong gió lạnh liền biến thành băng bám lên trên mặt nó, nhưng nó cũng không quan tâm. Uyên vẫn đứng ở bên cạnh nó, tuy không muốn thấy nó khóc, nhưng Uyên không biết làm sao để ngăn cản nó, mà y cũng không thể ngăn cẳn nó. Khóc ra ngoài so với nghẹn ở trong lòng vẫn tốt hơn.
Đứng chờ ở chỗ này không chỉ có là hai người họ, mà còn có Vương Sung cùng vài tên tiểu tướng và hơn mười thị vệ. Trú chẳng biết đã đi đâu, Dịch và Tiết Kì ở lại trong doanh trông coi thi thể của Nhiễm Mục Lân. Khi phía trước ẩn ẩn truyền đến tiếng vó ngựa, thì Nhiễm Lạc Nhân vội vàng chạy ra ngoài, nước mắt lưu lại dấu vết ở ven đường. Ngay khi thân ảnh cực kỳ thân quen xuất hiện ở trong tầm mắt của mình, thì Nhiễm Lạc Nhân hét lên một tiếng thảm thiết thê lương: “Mặc Phong! Ô..... Mặc Phong!” Tiếng la thảm thiết làm cho vài con quạ đen bị kinh động mà tung cánh bay lên, cước bộ Nhiễm Lạc Nhân chao đảo, khi nó sắp té ngã xuống, thì có người lập tức nhắm ngay nơi nó ngã xuống mà phi thân tới, thế nhưng một thân ảnh so với Nhiễm Mặc Phong còn nhanh hơn, từ phía sau ôm lấy Nhiễm Lạc Nhân, đỡ nó đứng lên.
Nhiễm Lạc Nhân giãy khỏi người Uyên, bổ nhào vào trong lòng Nhiễm Mặc Phong đang kinh hoảng, nó vừa khóc rống vừa nói: “Mặc Phong...... Hoàng thúc, hoàng thúc...... đã xảy ra chuyện......”
Nhiễm Lạc Nhân nói còn chưa xong, thì nó đã bị Nhiễm Mặc Phong hất đổ vào trong lòng Uyên, một giây sau, chỉ còn nghe thấy tiếng ngựa hí và tiếng vó ngựa đang phóng nhanh về phía trong thành, gió to thổi qua, nháy mắt thân ảnh của Nhiễm Mặc Phong đã biến mất.
Nhiễm Lạc Nhân bị dọa đến ngây người, Vương Sung vội vàng nhảy lên ngựa đuổi theo, Uyên ôm lấy Nhiễm Lạc Nhân. Cuồn phong thổi qua, cửa thành chỉ còn lại một đám thủ vệ đang mờ mịt.
Đứng ở trước đại doanh treo đầy vải trắng, Nhiễm Mặc Phong có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình. Chân nó tựa như đeo chì, nó đi từng bước từng bước về phía linh đường màu trắng đang đặt ở chính giữa quân doanh. Tướng quân đi theo phía sau nó, cũng không dám thở mạnh. Binh lính chung quanh cực độ khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng, nơi Nhiễm Mặc Phong đi qua in dấu chân thật sâu.
Cuồng phong nổi lên, Tiết Kì và Dịch bước ra, nhưng không có tiến lên, mà là thối lui đến một bên, không biết Trú xuất hiện từ khi nào, mà hiện giờ đang đứng trên nóc nhà ở phía xa xa, nhìn chằm chằm vào nó.
Đôi mắt màu đỏ đã sớm thấy được người đang nằm ở trong linh đường, đó là người thân cận với nó nhất ở trên cõi đời này. Ngay nháy mắt nó nhìn thấy người đó, thì ánh mắt của nó chưa từng rời khỏi.
“Phụ vương......”
Bầu trời vang lên tiếng sấm rền.
—–
Kinh thành, hoàng cung, người mang tin từ biên quan phía tây đến bị Xa Kim Hoàn chặn lại ngay tại cửa cung. Người báo tin còn chưa kịp đem tin Nhiễm Mục Lân đã chết báo cho Hoàng Thượng biết, thì đã bị Xa Kim Hoàn hạ lệnh mang đi, lá thư báo tin rơi vào trong tay Xa Kim Hoàn. Ngày hôm trước, gã đã nhận được thư mật của Trú tiên nhân, và đã biết được tin Vương gia đã chết.
Xa Kim Hoàn áp chế bi thương xuống đáy lòng, đốt cháy thư sạch sẽ. Trên lá thư Trú tiên nhân gửi cho gã, nhấn mạnh rằng trước khi hắn trở về, tuyệt đối không thể để cho Hoàng Thượng biết được tin Vương gia đã chết. Xa Kim Hoàn không chút do dự mà lĩnh mệnh. Tin tức này không chỉ có không thể để cho Hoàng Thượng biết, mà ngay tại thời điểm mấu chốt này, cũng tuyệt không thể để cho mọi người trong triều biết được.
“Vương gia, thuộc hạ thề sẽ báo thù cho ngài!” Xa Kim Hoàn hướng về phía tây dập mạnh đầu mấy cái, sau đó lau khô nước mắt, bước vào hoàng cung.
—–
Trời lại rơi tuyết, còn năm ngày nữa sẽ đến lễ mừng năm mới. Ngay ngày thứ ba kể từ ngày Nhiễm Mục Lân chết, Hoắc Bang tự mình dẫn binh tấn công vào Sở Quốc – chính là Yến Quốc cũ. Trời càng lúc càng lạnh hơn.
Danh sách chương