Hoa Kinh Vũ ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Vãn Nhi quận chúa lại đây cùng nàng chào hỏi. Hoa Kinh Vũ cười gật đầu: “Ừ, tỷ thí sắp bắt đầu, ta báo danh liền đến đây, ngươi và ca ca ngồi ở phía trên kia à?”
Hiếu Thân vương phủ quyền cao chức trọng, đương nhiên là ngồi ở bàn tiệc cho khách quý, Nam Cung Vãn Nhi chỉ một vị trí cách các nàng không xa, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hoa tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng, ca ca ta đi đến trước cửa chờ Lăng Thiên ca ca, đợi cho Lăng Thiên ca ca đến, có người đè đầu nữ ma đầu kia, ngươi không cần cùng nàng đánh.”
Hoa Kinh Vũ nhíu mi một chút, thản nhiên mở miệng: “Kỳ thật không cần phiền người khác đâu, nếu nàng một lòng tìm ta phiền toái, bản thân ta cũng muốn tiếp nàng.”
“Nàng ta rất hung ác đó.” Nam Cung Vãn Nhi nói đến Vĩnh Lạc quận chúa, vẻ mặt không cam lòng, xem ra vị tiểu quận chúa này chịu thiệt thòi không ít từ Vĩnh Lạc quận chúa, vừa nói sắc mặt liền xấu đi. Bất quá Hoa Kinh Vũ cũng là một nhân vật tàn nhẫn, nàng cười híp mắt nói: “Kỳ thật ta không sợ nhân vật hung ác, chỉ sợ không hung.”
Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói, lại bộc bạch ra lòng của nàng. Đúng vậy, nàng không sợ người ta nhân vật hung ác, liều chết một mạng cũng phải giành được phần thắng. Nhưng nếu người ta không hung, nàng làm sao mà nhẫn tâm đánh xuống được đây.
Nam Cung Vãn Nhi không tiếp lời, bởi vì Hoa Kinh Vũ như thế nào nàng cũng biết, trong lòng thở dài, xem ra hôm nay hai nữ nhân này đánh một trận, nhị hổ tương tranh, tất có đả thương, hy vọng Lăng Thiên ca ca kịp ngăn cản các nàng.
Nam Cung Vãn Nhi trong lòng mặc niệm, tiếng thảo luận về cuộc tỷ thí vẫn tiếp tục càng ngày càng nhiều, ồn ào một mảnh. Hoa Kinh Vũ tuy rằng ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, nhưng nàng vẫn luôn cảm nhận một ánh mắt quỷ dị, không cần nói cũng biết là tầm mắt của Vĩnh Lạc quận chúa. Xem ra nữ nhân này là nhắm trúng nàng rồi, tuy rằng không rõ bản thân khi nào thì trêu chọc ma đầu này. Nhưng nàng hôm nay sẽ khiến cho mọi người hiểu, nàng không chịu thua Vĩnh Lạc quận chúa.
Nàng ta hung ác, nàng tuyệt đối sẽ ác hơn. Hoa Kinh Vũ khóe môi dâng lên ý cười, ngón tay yên lặng nắm thành quyền, tự mình động viên bản thân.
Trên đài tỷ thí, ngoại trừ có vài vị Lão sư ra, còn có vài vị quan viên Yến Vân quốc chủ trì tỷ thí lần này. Mấy người bọn họ ngồi ở trên cao cười cười nói nói, thân thiện thảo luận, thẳng đến khi Tiêu sơn trưởng lão lên tiếng, âm thanh nói chuyện hiện hữu đột nhiên ngừng lại, hoàn toàn yên tĩnh.
“Hôm nay chính là ngày Ngọc Hoàng thư viện tổ chức tuyển chọn thi đấu, mọi người nên biết Yến Vân quốc chúng ta hàng năm đều có một lần tranh đấu võ khôi, tuyển chọn thi đấu chính là các đại thư viện vì tranh đoạt võ khôi mà tổ chức. Ngọc Hoàng thư viện đã ba năm không có cầm lấy thành tích tốt, ta hy vọng năm nay có thể giành lấy một vị trí không tệ, không biết mọi người có lòng tin hay không?”
Ngọc hoàng thư viện tuy là thư viện hoàng gia, thành viên đều là thiên kim công tử của quan lại tam phẩm trở lên. Những thiên kim công tử này phần nhiều là sinh ra trong phú quý, lớn lên sung sướng, khi nào thì ăn qua khổ, cho nên cùng ứng thi với Bạch Lộc thư viện còn có Ứng Thiên thư viện luôn luôn thiếu một phần thực lực. Bởi vì vậy cho nên hàng năm tranh đấu võ khôi đều làm phần đệm cho người ta.
Tỷ như Giang Nguyệt Nhã đệ tử Bạch Lộc thư viện, Giang Nguyệt Nhã tuy là quan viên kinh thành thiên kim tiểu thư, nhưng vị Giang tiểu thư này chủ động yêu cầu người nhà đem nàng vào Bạch Lộc thư viện, không cho ai biết nàng là đại tiểu thư của Thừa Tướng phủ, bằng thực lực của mình tìm chỗ đứng. Giang gia đại tiểu thư có quyết tâm nghiêm khắc với bản thân như thế, cho nên nàng mới có thể trong kỳ võ khôi năm ngoái đoạt lấy giải nhất. Nếu nàng là đệ tử Ngọc Hoàng thư viện, chỉ chưa chắc được thứ tự tốt.
Tiêu Sơn trưởng lão dứt lời, bên dưới không một người trả lời, không ít người tham gia tỷ thí dò xét nhìn trộm nhau, trong lòng mỗi người đều có chút không tin. Hàng năm Ngọc Hoàng thư viện đều làm nền cho người ta, chưa từng tranh vị trí cao nhất với Bạch Lộc và Ứng Thiên thư viện, Tiêu Sơn trưởng lão thấy mình phát biểu không có người để ý, lập tức ý xấu hổ dâng lên. Đột nhiên một đạo âm thanh lạnh lẽo như từ địa ngục vang lên.
“Các ngươi đều câm điếc?”
Không ít người chỉ biết ngẩn ra, theo bản năng kêu lên: “Có lòng tin.”
“Chúng ta có lòng tin.”
Âm thanh từ địa ngục chính là của Vĩnh Lạc quận chúa, người trong thư viện có thể không để ý tới Tiêu Sơn trưởng lão, nhưng không ai dám chọc vị Vĩnh Lạc quận chúa này. Ai mà dám trêu chọc nữ ma đầu chứ. Nàng vừa lên tiếng phía dưới một mảnh đồng thanh trả lời, Tiêu Sơn trưởng lão cuối cùng sắc mặt cũng tốt lên một ít, bất quá trải qua một màn vừa rồi, hắn cũng lười nhiều lời, trực tiếp mở miệng.
“Năm nay tỷ thí cùng dĩ vãng có chút không giống, năm nay tổ nữ tử sẽ thi đấu trước, sau là tổ nam tử.”
Lời của Tiêu trưởng lão vừa vang lên, phía dưới mọi người lại ồn ào nghị luận. Nhóm người Hoa Kinh Vũ bên này không sợ hãi bất động, các nàng đã biết trước tin tức rồi cho nên trong lòng rất thản nhiên. Tiêu trưởng lão ho khan một chút, đợi bốn phía im lặng, mới tiếp tục nói: “Năm nay tổ nữ tử tỷ thí, chỉ có bốn mươi người báo danh, chia làm hai đợt, mỗi người tham gia hai đợt tỷ thí, mười người thắng chung cuộc có thể tham gia tranh đấu võ khôi.”
Tiếng ồn ào lại nổi lên, đừng nhìn Ngọc Hoàng thư viện đệ tử rất nhiều, nhưng chân chính tham gia tranh đấu võ khôi không có bao nhiêu. Nhiều thiên kim tiểu thư nhà quan lại đâu có vui vẻ lấy mạng mình ra tranh đấu, cho nên rất ít người thật sự dám dự thi. Năm nay cũng không ngoại lệ, chỉ có bốn mươi đệ tử tham gia thi đấu, giờ đây được chia làm hai đợt tiến hành.
“Tốt lắm, tổ nữ tử bắt đầu tỷ thí.”
Tiêu Sơn trưởng lão ra lệnh một tiếng, nhìn các đệ tử trên đài cao gọi một tên: “Khương Tình.”
Một thân hình nữ đệ tử nhảy lên đài, nàng đi đến rút thăm, rút được ai người đó sẽ là đối thủ của nàng. Nếu ở vòng thứ nhất liền đánh bại người ta, vậy thì sẽ có tư cách tham gia đợt thứ hai.
Khương Tình rất nhanh rút được đối thủ, vậy mà lại là Tiểu Chiêu.
Đám người Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong thay Tiểu Chiêu động viên: “Tiểu Chiêu, cố lên, nhất định phải đả bại nữ nhân đó.”
Tiểu Chiêu gật đầu, khóe môi cười nhất định tuyên thệ, thân hình vừa động nhảy một phát lên đài cao, giờ khắc này nàng hoàn toàn bất đồng với lúc trước vui đùa ầm ĩ, thái độ thực sự nghiêm túc. Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Hách Liên Hiên: “Khương Tình này thực lực ra sao, cùng Tiểu Chiêu tranh đấu, Tiểu Chiêu có phần thắng không?”
“Tiểu Chiêu bây giờ là nội lực cấp năm, nhưng Khương Tình đã sớm đạt được nội lực cấp năm, trước mắt chỉ sợ nàng ta là nội lực cấp năm đỉnh. Tiểu Chiêu nếu muốn đánh bại nàng, chỉ có thể lấy công pháp thủ thắng, cũng không biết công pháp của nàng thế nào?”
Hách Liên Hiên nói, Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong đám người không khỏi thay nàng lo lắng, đồng thời Hoa Kinh Vũ phát hiện một chuyện, Tiểu Chiêu cũng không phải thiên kim quan lại trong triều Yến Vân quốc, lai lịch của nàng tựa hồ không ai biết được. Tuy rằng không rõ ràng lắm, nha đầu này thân phận hẳn là không đơn giản, bằng không làm sao có thể thuận lợi tiến vào Ngọc Hoàng thư viện chứ.
Trên đài cao đã bắt đầu đánh nhau, bốn phía không ít người tập trung quan sát trận đấu. Đám người Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong cũng không ngoại lệ, quan sát tình huống quyết đấu trên đài. Bất quá có một âm thanh nói chuyện không xa hấp dẫn sự chú ý của Hoa Kinh Vũ. Nàng quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Nam Cung Cẩn từ bên ngoài đi đến, ngồi bên cạnh Nam Cung Vãn Nhi, huynh muội hai người nhỏ giọng nói chuyện. Bất quá chỉ cần Hoa Kinh Vũ chú ý nghe, rất dễ dàng liền nghe thấy huynh muội hai người lo lắng thì thào.
“Ca ca, Lăng Thiên ca ca thế nào không có tới?”
“Ai biết hỗn đản này làm cái gì, còn có Nam Cung Nguyên Huy cũng không có xuất hiện.”
Nam Cung Cẩn hung hăng mà nói, lo lắng vọng lại đây, vừa hay chạm mắt Hoa Kinh Vũ nhìn hắn, liền cười cười tiếp đón nàng. Hoa Kinh Vũ gật đầu một cái, quay đầu nhìn về phía Vĩnh Lạc quận chúa bên bàn tiệc cho quý nhân cách đó không xa. Nữ nhân này chân chính lười biếng uống rượu, không có xem đánh nhau trên đài cũng không có nhìn Hoa Kinh Vũ. Bất quá Hoa Kinh Vũ vừa nhìn nàng, nàng thế nhưng lại cảm nhận được, quay đầu nhìn về đây, còn nâng cao chén rượu thăm hỏi một chút.
Hoa Kinh Vũ con ngươi tối sầm, nữ nhân này cảm giác thật nhạy bén, bất quá cho dù nàng lợi hại thì thế nào? Hoa Kinh Vũ ngón tay nắm chặt, hôm nay để nàng tiếp chiêu với vị quận chúa bị mọi người ở kinh đô kính sợ đi.
Hoa Kinh Vũ đang nghĩ ngợi, đột nhiên bốn phía ồ lên tiếng kinh hô, Hoa Thanh Phong cũng khẩn trương kêu lên: “A, nguy hiểm.”
Hoa Kinh Vũ hoàn hồn nhanh chóng nhìn về phía đài cao, chỉ thấy Khương Tình hùng hậu bắn ra một lục sắc kình khí, liên tục xé rách nội khí của Tiểu Chiêu. Đồng thời thân hình nàng rất nhanh bay lên, một chưởng không lưu tình hướng xuống đỉnh đầu Tiểu Chiêu. Một chưởng này nếu giáng trúng, Tiểu Chiêu không chết cũng bị đả thương, khó trách bốn phía không ít người kinh hô.
Xem ra Khương Tình này cũng tâm ngoan thủ lạt, Hoa Kinh Vũ híp mắt, nhìn kĩ tình huống trên đài cao, trong lòng thay Tiểu Chiêu lo lắng một phen. Bất quá biến cố liên tiếp xảy ra, chỉ thấy vốn đang trong trạng thái bị vây đánh, Tiểu Chiêu đột nhiên xuất một loại công pháp lợi hại: “Thôn Phệ *.”
Chỉ thấy Khương Tình nội lực hùng hậu vậy mà lại tan đi, tốc độ nhanh chóng mắt thường khó theo kịp. Đồng thời nội lực Tiểu Chiêu vùng lên, sắc xanh trở nên đậm hơn nhiều. Khương Tình cảm thấy sợ hãi, thân hình đột nhiên bạo lui, nhưng Tiểu Chiêu lại áp sát nàng ra chiêu. Tình huống cơ bản giữa hai người đột ngột thay đổi, Tiểu Chiêu tiến sát công kích Khương Tình, mà Khương Tình bởi vì bảo vệ công lực mà mau lui, vừa tức vừa vội nhìn chằm chằm Tiểu Chiêu: “Ngươi sử dùng cái gì với ta?”
Tiểu Chiêu cười lạnh một tiếng: “Ngươi nói ta sử dụng cái gì?”
Nàng vừa nói vừa di chuyển thân mình như một đạo quang, đồng thời nâng lên một cước, hướng Khương Tình dứt khoát đạp xuống. Oành một tiếng, Khương Tình đã bị nàng hung hăng đá xuống đài, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía vài vị giám khảo ở phía trên: “Trận này là ta thắng.”
Các vị giám khảo quan đối với tình huống đổi ngược bất ngờ có chút không thể phản ứng. Vốn nghĩ rằng Khương Tình nhất định sẽ thắng, không nghĩ tới cuối cùng lại là Tư Đồ Tiểu Chiêu thắng, thật đúng là ra nhân ý a. Một vị trưởng lão thư viện đi ra tuyên bố một ván này Tư Đồ Tiểu Chiêu thắng.
Bốn phía rào rào tiếng vỗ tay, chỉ ngoại trừ Khương Tình đang từ từ đứng lên. Nàng ta sắc mặt khó coi cực kỳ, thế nào cũng nghĩ không ra, tự mình làm sao bại. Rõ ràng nội lực nàng so với Tư Đồ Tiểu Chiêu cao hơn, vì sao lúc sau lại bị đánh bại. Hơn nữa lúc đó nàng có thể cảm nhận được nội lực cấp tốc giảm bớt, đây là do nguyên nhân gì.
Tiểu Chiêu đã không để ý tới người khác, thân hình chợt loé đã trên đài cao nhảy xuống, rơi thẳng đến bên cạnh Hoa Kinh Vũ. Mọi người vây quanh nàng chúc mừng, Hoa Thanh Phong còn đưa tay đập nàng một cái: “Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, thật sự là dọa chết ta.”
Vài người gật đầu, Hoa Kinh Vũ hí mắt nhìn Tiểu Chiêu: “Lúc trước ngươi sử dụng công pháp gì, tựa hồ có thể hấp thu nội lực người khác.”
Tiểu Chiêu thật cũng không giấu diếm bọn họ: “Đúng vậy, là một loại công pháp thu hấp nội lực người khác.”
Vài người vẻ mặt sợ hãi than, không nghĩ tới thậm chí có công pháp loại này. Khương Duy nhịn không được mở miệng: “Vậy ngươi còn luyện nội lực cái gì, chỉ cần hấp thu của người khác không được sao.”
Tiểu Chiêu bất đắc dĩ nhún vai: “Loại công pháp này, chỉ là trong nhất thời, tạm thời đem nội lực người khác hấp thu để dùng một chút, chung quy cũng không phải của mình, cũng không có cách nào sở dụng cả đời.”
“Nha,” mọi người đã hiểu, gật gật đầu. Trên đài lại bắt đầu tỷ thí, bất quá đám người Hoa Kinh Vũ không cảm thấy hứng thú, ghé vào cùng nhau nhỏ giọng nói chuyện.
Tỷ thí đợt một tiến hành suôn sẻ, thẳng đến khi trên đài cao một đạo thanh âm vang lên: “Tư Mã Doanh Doanh.”
Hách Liên Hiên vừa nghe đến tên này, nhanh chóng nói: “Vũ Nhi, là Tư Mã Doanh Doanh, là nàng.”
Hoa Kinh Vũ hoang mang nhíu mày, Tư Mã Doanh Doanh này là ai. Chỉ thấy cách đó không xa từ bàn tiệc cho quý nhân, một đạo thân ảnh đỏ tưởi xinh đẹp đỏ đứng dậy. Nàng vừa động, cả tràng tỉ thí thế nhưng lặng ngắt như tờ, không một người nói chuyện.
Thì ra Vĩnh Lạc quận chúa tên đầy đủ là Tư Mã Doanh Doanh, nàng là con cháu Nam Chỉ hoàng thất lấy quốc họ là Tư Mã. Nếu không phải nhờ Hách Liên Hiên nói, nàng thật đúng là không biết Vĩnh Lạc quận chúa tên đầy đủ kêu Tư Mã Doanh Doanh. Một cái tên dịu dàng như nước thế này cùng con người của nàng ta thật đúng là không xứng, ngược lại danh hiệu Vĩnh Lạc càng hợp với nàng hơn.
Bên cạnh Hoa Kinh Vũ, đám Hoa Thanh Phong, Hòa Khương Duy thế nhưng bắt đầu cầu nguyện cho Vĩnh Lạc quận làm ơn ngẫu nhiên chọn người đi, không cần là Hoa Kinh Vũ đâu. Hoa Kinh Vũ thấy các nàng có bộ dáng như vậy, vừa ấm lòng vừa buồn cười. Vĩnh Lạc quận chúa thực sự đáng sợ như vậy sao? Vĩnh Lạc quận chúa đã tung người lên đài, dáng người tuyệt đẹp, như một vần sáng hồng lưu loát, từ bàn tiệc xẹt qua, rơi thẳng đến trên đài cao. Nàng lười biếng đưa tay rút thăm, chọn ra một tờ giấy đưa tới cho lão sư phía sau.
“Vĩnh Lạc quận chúa đấu với Triệu Yên Nhiên.”
Vừa nghe lão sư tuyên bố, mọi người bên cạnh Hoa Kinh Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật tốt quá, ông trời phù hộ, cuối cùng không có chọn trúng Vũ Nhi.
Chẳng những mấy người nơi này, ngay cả Nam Cung Cẩn cùng Nam Cung Vãn Nhi huynh muội hai người mặt mày đều cao hứng. Cảm tạ lão thiên gia, không để cho nữ ma đầu chọn ngẫu nhiên mà trúng Vũ Nhi.
Bất quá đợi trong chốc lát cũng không nhìn thấy Triệu Yên Nhiên lên đài, Vĩnh Lạc quận chúa tựa hồ có chút không kiên nhẫn, trên mặt ẩn ẩn khó chịu. Bàn tay nàng trắng như ngọc quấn quanh ngọn roi đen, không ai không có chút thưởng thức. Chỉ cần có mắt mọi người đều nhìn ra nữ nhân này nổi giận rồi. Nữ nhân này mà giận dữ, chỉ sợ không có người có kết cục tốt.
Kế tiếp chỉ nghe một âm thanh tinh tế yếu ớt vang lên: “Ta nhận thua.”
Tuy rằng chỉ là thanh âm khe khẽ, nhưng mọi người đều nghe thấy, xoát một chút tất cả nhìn về phía Triệu Yên Nhiên. Chỉ thấy nữ tử này bây giờ tiểu thân thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt tràn đầy kinh sợ, nhìn thấy người ta nhìn nàng, mở miệng lần nữa: “Ta nhận thua, ta nhận thua.”
Chưa đánh liền nhận thua, xem ra Vĩnh Lạc quận chúa dâm uy rất dọa người. Nhìn xem Triệu Yên Nhiên bị doạ thành cái gì rồi. Trong lòng mọi người đều dấy lên đồng tình, Vĩnh Lạc quận chúa lạnh lùng bỏ xuống một câu: “Thực không thú vị,” lắc mình nhảy xuống. Lão sư tuyên bố trận này Vĩnh Lạc quận chúa thắng.
Quanh đài tỷ thí tiếng vỗ tay vang lên như sấm, xem đi xem đi rất nhiều người coi trọng mặt mũi Vĩnh Lạc quận chúa. Ngoại trừ đằng sau nàng ta có nguyên một lão nương hết sức lợi hại, chính quận chúa cũng là một con người hung ác nha.
Kế tiếp tỷ thí tiếp tục bắt đầu, lại có mấy đôi lên đài tranh đấu, nhưng vẫn chưa tới Hoa Kinh Vũ. Hoa Thanh Phong nhịn không được nói thầm: “Vũ Nhi, khi nào thì đến ngươi, thế nào vẫn chưa đến ngươi?”
Thanh Phong vừa dứt lời, liền nghe thấy trên đài cao Lão sư kêu lên: “Hàn Kì đối với Hoa Kinh Vũ.”
Vừa nghe đến tên Hoa Kinh Vũ, bốn phía mọi người vốn đang nói chuyện rôm rả, tất cả đều dừng lại, lặng ngắt như tờ. Đối với vị Hoa gia đại tiểu thư, Thái tử phi tương lai của Yến Vân quốc, không ít người rất ngạc nhiên. Lúc trước nàng có tiếng yếu đuối, gần đây lại truyền ra thanh danh nàng tâm ngoan thủ lạt, chẳng những vậy mà còn thập phần tài giỏi.
Thanh Phong cùng Tiểu Chiêu hai người lập tức cao hứng: “Vũ Nhi, Hàn Kì này tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi, đi lên đi, nhất định đánh cho nàng hoa rơi nước chảy.”
“Tốt,” Hoa Kinh Vũ lên tiếng trả lời, thân mình vừa động, phiêu nhiên nhi xuất, vững vàng rơi xuống đối diện Hàn Kì. Khắp nơi yên tĩnh không tiếng động, ai cũng không nói gì, đối với trận tỉ thí của Hoa Kinh Vũ cùng Hàn Kì thập phần chờ mong. Người người muốn nhìn một chút đại tiểu thư Hoa gia này, thân thủ thế nào?
Bất quá Hàn Kì ở phía đối diện sắc mặt hết sức khó coi, tay chân lạnh như băng, trong đầu nàng tràn ngập hình ảnh một trận huyết chiến lúc trước của Hoa Kinh Vũ cùng Vân Ương Ương. Càng nghĩ mà càng sợ, nữ nhân này thủ đoạn ác độc tàn nhẫn tuyệt đối sẽ không kém so với Vĩnh Lạc quận chúa. Nếu rơi vào trong tay nữ nhân này, nàng sẽ không so được với Vân Ương Ương kia đâu. Càng nghĩ càng thấy có khả năng này, Hàn Kì nhanh chóng mở miệng: “Ta bỏ cuộc, ta nhận thua.”
Xung quanh đài tỉ thí ồ lên, tất cả mọi người ngẩn ngơ, ngày hôm nay là làm sao. Đầu tiên là Triệu Yên Nhiên bỏ cuộc cùng Vĩnh Lạc quận chúa, một chút sau tới Hàn Kì cùng Hoa Kinh Vũ tỷ thí, thế nhưng cũng tự động bỏ cuộc. Chẳng lẽ vị Hoa gia đại tiểu thư này thật sự đáng sợ như thế sao? Rất nhiều người chưa bao giờ tận mắt thấy qua, có chút khó tin nhìn tiểu nha đầu gầy yếu rám nắng trên đài, thật sự nhìn không ra nàng có cái gì kinh người.
Hàn Kì đã tung người nhảy xuống đài, không thèm quan tâm đến lý lẽ nghị luận bốn phía, tuy rằng đầu hàng mất mặt, nhưng mà so với mất mạng thì tốt hơn nhiều.
Một trận đánh này vì Hàn Kì nhận thua mà chấm dứt, Hoa Kinh Vũ mạc danh kỳ diệu thắng. Đợi cho nàng từ trên đài cao bước xuống, Hoa Thanh Phong cùng Tiểu Chiêu hai người nhanh chóng sáp lại chúc mừng: “Vũ Nhi, không nghĩ tới uy danh của ngươi thế nhưng không có kém Vĩnh Lạc quận chúa, nhìn xem Hàn Kì bị dọa trực tiếp bỏ cuộc.”
Hoa Kinh Vũ có chút không biết nói gì, kỳ thật nàng cũng không có tính làm gì với Hàn Kì, nữ nhân kia thế nào bị dọa đến mức vẻ mặt trắng bệch, tựa hồ như sợ mình muốn giết nàng tới nơi.
Cách đó không xa Nam Cung Cẩn cùng Nam Cung Vãn Nhi hai người cũng đi đến hướng Hoa Kinh Vũ chúc mừng: “Vũ Nhi, chúc mừng ngươi, trận chiến đầu tiên không chiến mà thắng.”
Hoa Kinh Vũ sờ sờ cái mũi, cảm thấy một trận này thắng không được quang minh lỗi lạc. Vĩnh Lạc quận chúa phía bên kia nheo nheo mắt, đầy hứng thú nhìn Hoa Kinh Vũ, thú vị thú vị.
Hiếu Thân vương phủ quyền cao chức trọng, đương nhiên là ngồi ở bàn tiệc cho khách quý, Nam Cung Vãn Nhi chỉ một vị trí cách các nàng không xa, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hoa tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng, ca ca ta đi đến trước cửa chờ Lăng Thiên ca ca, đợi cho Lăng Thiên ca ca đến, có người đè đầu nữ ma đầu kia, ngươi không cần cùng nàng đánh.”
Hoa Kinh Vũ nhíu mi một chút, thản nhiên mở miệng: “Kỳ thật không cần phiền người khác đâu, nếu nàng một lòng tìm ta phiền toái, bản thân ta cũng muốn tiếp nàng.”
“Nàng ta rất hung ác đó.” Nam Cung Vãn Nhi nói đến Vĩnh Lạc quận chúa, vẻ mặt không cam lòng, xem ra vị tiểu quận chúa này chịu thiệt thòi không ít từ Vĩnh Lạc quận chúa, vừa nói sắc mặt liền xấu đi. Bất quá Hoa Kinh Vũ cũng là một nhân vật tàn nhẫn, nàng cười híp mắt nói: “Kỳ thật ta không sợ nhân vật hung ác, chỉ sợ không hung.”
Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói, lại bộc bạch ra lòng của nàng. Đúng vậy, nàng không sợ người ta nhân vật hung ác, liều chết một mạng cũng phải giành được phần thắng. Nhưng nếu người ta không hung, nàng làm sao mà nhẫn tâm đánh xuống được đây.
Nam Cung Vãn Nhi không tiếp lời, bởi vì Hoa Kinh Vũ như thế nào nàng cũng biết, trong lòng thở dài, xem ra hôm nay hai nữ nhân này đánh một trận, nhị hổ tương tranh, tất có đả thương, hy vọng Lăng Thiên ca ca kịp ngăn cản các nàng.
Nam Cung Vãn Nhi trong lòng mặc niệm, tiếng thảo luận về cuộc tỷ thí vẫn tiếp tục càng ngày càng nhiều, ồn ào một mảnh. Hoa Kinh Vũ tuy rằng ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, nhưng nàng vẫn luôn cảm nhận một ánh mắt quỷ dị, không cần nói cũng biết là tầm mắt của Vĩnh Lạc quận chúa. Xem ra nữ nhân này là nhắm trúng nàng rồi, tuy rằng không rõ bản thân khi nào thì trêu chọc ma đầu này. Nhưng nàng hôm nay sẽ khiến cho mọi người hiểu, nàng không chịu thua Vĩnh Lạc quận chúa.
Nàng ta hung ác, nàng tuyệt đối sẽ ác hơn. Hoa Kinh Vũ khóe môi dâng lên ý cười, ngón tay yên lặng nắm thành quyền, tự mình động viên bản thân.
Trên đài tỷ thí, ngoại trừ có vài vị Lão sư ra, còn có vài vị quan viên Yến Vân quốc chủ trì tỷ thí lần này. Mấy người bọn họ ngồi ở trên cao cười cười nói nói, thân thiện thảo luận, thẳng đến khi Tiêu sơn trưởng lão lên tiếng, âm thanh nói chuyện hiện hữu đột nhiên ngừng lại, hoàn toàn yên tĩnh.
“Hôm nay chính là ngày Ngọc Hoàng thư viện tổ chức tuyển chọn thi đấu, mọi người nên biết Yến Vân quốc chúng ta hàng năm đều có một lần tranh đấu võ khôi, tuyển chọn thi đấu chính là các đại thư viện vì tranh đoạt võ khôi mà tổ chức. Ngọc Hoàng thư viện đã ba năm không có cầm lấy thành tích tốt, ta hy vọng năm nay có thể giành lấy một vị trí không tệ, không biết mọi người có lòng tin hay không?”
Ngọc hoàng thư viện tuy là thư viện hoàng gia, thành viên đều là thiên kim công tử của quan lại tam phẩm trở lên. Những thiên kim công tử này phần nhiều là sinh ra trong phú quý, lớn lên sung sướng, khi nào thì ăn qua khổ, cho nên cùng ứng thi với Bạch Lộc thư viện còn có Ứng Thiên thư viện luôn luôn thiếu một phần thực lực. Bởi vì vậy cho nên hàng năm tranh đấu võ khôi đều làm phần đệm cho người ta.
Tỷ như Giang Nguyệt Nhã đệ tử Bạch Lộc thư viện, Giang Nguyệt Nhã tuy là quan viên kinh thành thiên kim tiểu thư, nhưng vị Giang tiểu thư này chủ động yêu cầu người nhà đem nàng vào Bạch Lộc thư viện, không cho ai biết nàng là đại tiểu thư của Thừa Tướng phủ, bằng thực lực của mình tìm chỗ đứng. Giang gia đại tiểu thư có quyết tâm nghiêm khắc với bản thân như thế, cho nên nàng mới có thể trong kỳ võ khôi năm ngoái đoạt lấy giải nhất. Nếu nàng là đệ tử Ngọc Hoàng thư viện, chỉ chưa chắc được thứ tự tốt.
Tiêu Sơn trưởng lão dứt lời, bên dưới không một người trả lời, không ít người tham gia tỷ thí dò xét nhìn trộm nhau, trong lòng mỗi người đều có chút không tin. Hàng năm Ngọc Hoàng thư viện đều làm nền cho người ta, chưa từng tranh vị trí cao nhất với Bạch Lộc và Ứng Thiên thư viện, Tiêu Sơn trưởng lão thấy mình phát biểu không có người để ý, lập tức ý xấu hổ dâng lên. Đột nhiên một đạo âm thanh lạnh lẽo như từ địa ngục vang lên.
“Các ngươi đều câm điếc?”
Không ít người chỉ biết ngẩn ra, theo bản năng kêu lên: “Có lòng tin.”
“Chúng ta có lòng tin.”
Âm thanh từ địa ngục chính là của Vĩnh Lạc quận chúa, người trong thư viện có thể không để ý tới Tiêu Sơn trưởng lão, nhưng không ai dám chọc vị Vĩnh Lạc quận chúa này. Ai mà dám trêu chọc nữ ma đầu chứ. Nàng vừa lên tiếng phía dưới một mảnh đồng thanh trả lời, Tiêu Sơn trưởng lão cuối cùng sắc mặt cũng tốt lên một ít, bất quá trải qua một màn vừa rồi, hắn cũng lười nhiều lời, trực tiếp mở miệng.
“Năm nay tỷ thí cùng dĩ vãng có chút không giống, năm nay tổ nữ tử sẽ thi đấu trước, sau là tổ nam tử.”
Lời của Tiêu trưởng lão vừa vang lên, phía dưới mọi người lại ồn ào nghị luận. Nhóm người Hoa Kinh Vũ bên này không sợ hãi bất động, các nàng đã biết trước tin tức rồi cho nên trong lòng rất thản nhiên. Tiêu trưởng lão ho khan một chút, đợi bốn phía im lặng, mới tiếp tục nói: “Năm nay tổ nữ tử tỷ thí, chỉ có bốn mươi người báo danh, chia làm hai đợt, mỗi người tham gia hai đợt tỷ thí, mười người thắng chung cuộc có thể tham gia tranh đấu võ khôi.”
Tiếng ồn ào lại nổi lên, đừng nhìn Ngọc Hoàng thư viện đệ tử rất nhiều, nhưng chân chính tham gia tranh đấu võ khôi không có bao nhiêu. Nhiều thiên kim tiểu thư nhà quan lại đâu có vui vẻ lấy mạng mình ra tranh đấu, cho nên rất ít người thật sự dám dự thi. Năm nay cũng không ngoại lệ, chỉ có bốn mươi đệ tử tham gia thi đấu, giờ đây được chia làm hai đợt tiến hành.
“Tốt lắm, tổ nữ tử bắt đầu tỷ thí.”
Tiêu Sơn trưởng lão ra lệnh một tiếng, nhìn các đệ tử trên đài cao gọi một tên: “Khương Tình.”
Một thân hình nữ đệ tử nhảy lên đài, nàng đi đến rút thăm, rút được ai người đó sẽ là đối thủ của nàng. Nếu ở vòng thứ nhất liền đánh bại người ta, vậy thì sẽ có tư cách tham gia đợt thứ hai.
Khương Tình rất nhanh rút được đối thủ, vậy mà lại là Tiểu Chiêu.
Đám người Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong thay Tiểu Chiêu động viên: “Tiểu Chiêu, cố lên, nhất định phải đả bại nữ nhân đó.”
Tiểu Chiêu gật đầu, khóe môi cười nhất định tuyên thệ, thân hình vừa động nhảy một phát lên đài cao, giờ khắc này nàng hoàn toàn bất đồng với lúc trước vui đùa ầm ĩ, thái độ thực sự nghiêm túc. Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Hách Liên Hiên: “Khương Tình này thực lực ra sao, cùng Tiểu Chiêu tranh đấu, Tiểu Chiêu có phần thắng không?”
“Tiểu Chiêu bây giờ là nội lực cấp năm, nhưng Khương Tình đã sớm đạt được nội lực cấp năm, trước mắt chỉ sợ nàng ta là nội lực cấp năm đỉnh. Tiểu Chiêu nếu muốn đánh bại nàng, chỉ có thể lấy công pháp thủ thắng, cũng không biết công pháp của nàng thế nào?”
Hách Liên Hiên nói, Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong đám người không khỏi thay nàng lo lắng, đồng thời Hoa Kinh Vũ phát hiện một chuyện, Tiểu Chiêu cũng không phải thiên kim quan lại trong triều Yến Vân quốc, lai lịch của nàng tựa hồ không ai biết được. Tuy rằng không rõ ràng lắm, nha đầu này thân phận hẳn là không đơn giản, bằng không làm sao có thể thuận lợi tiến vào Ngọc Hoàng thư viện chứ.
Trên đài cao đã bắt đầu đánh nhau, bốn phía không ít người tập trung quan sát trận đấu. Đám người Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong cũng không ngoại lệ, quan sát tình huống quyết đấu trên đài. Bất quá có một âm thanh nói chuyện không xa hấp dẫn sự chú ý của Hoa Kinh Vũ. Nàng quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Nam Cung Cẩn từ bên ngoài đi đến, ngồi bên cạnh Nam Cung Vãn Nhi, huynh muội hai người nhỏ giọng nói chuyện. Bất quá chỉ cần Hoa Kinh Vũ chú ý nghe, rất dễ dàng liền nghe thấy huynh muội hai người lo lắng thì thào.
“Ca ca, Lăng Thiên ca ca thế nào không có tới?”
“Ai biết hỗn đản này làm cái gì, còn có Nam Cung Nguyên Huy cũng không có xuất hiện.”
Nam Cung Cẩn hung hăng mà nói, lo lắng vọng lại đây, vừa hay chạm mắt Hoa Kinh Vũ nhìn hắn, liền cười cười tiếp đón nàng. Hoa Kinh Vũ gật đầu một cái, quay đầu nhìn về phía Vĩnh Lạc quận chúa bên bàn tiệc cho quý nhân cách đó không xa. Nữ nhân này chân chính lười biếng uống rượu, không có xem đánh nhau trên đài cũng không có nhìn Hoa Kinh Vũ. Bất quá Hoa Kinh Vũ vừa nhìn nàng, nàng thế nhưng lại cảm nhận được, quay đầu nhìn về đây, còn nâng cao chén rượu thăm hỏi một chút.
Hoa Kinh Vũ con ngươi tối sầm, nữ nhân này cảm giác thật nhạy bén, bất quá cho dù nàng lợi hại thì thế nào? Hoa Kinh Vũ ngón tay nắm chặt, hôm nay để nàng tiếp chiêu với vị quận chúa bị mọi người ở kinh đô kính sợ đi.
Hoa Kinh Vũ đang nghĩ ngợi, đột nhiên bốn phía ồ lên tiếng kinh hô, Hoa Thanh Phong cũng khẩn trương kêu lên: “A, nguy hiểm.”
Hoa Kinh Vũ hoàn hồn nhanh chóng nhìn về phía đài cao, chỉ thấy Khương Tình hùng hậu bắn ra một lục sắc kình khí, liên tục xé rách nội khí của Tiểu Chiêu. Đồng thời thân hình nàng rất nhanh bay lên, một chưởng không lưu tình hướng xuống đỉnh đầu Tiểu Chiêu. Một chưởng này nếu giáng trúng, Tiểu Chiêu không chết cũng bị đả thương, khó trách bốn phía không ít người kinh hô.
Xem ra Khương Tình này cũng tâm ngoan thủ lạt, Hoa Kinh Vũ híp mắt, nhìn kĩ tình huống trên đài cao, trong lòng thay Tiểu Chiêu lo lắng một phen. Bất quá biến cố liên tiếp xảy ra, chỉ thấy vốn đang trong trạng thái bị vây đánh, Tiểu Chiêu đột nhiên xuất một loại công pháp lợi hại: “Thôn Phệ *.”
Chỉ thấy Khương Tình nội lực hùng hậu vậy mà lại tan đi, tốc độ nhanh chóng mắt thường khó theo kịp. Đồng thời nội lực Tiểu Chiêu vùng lên, sắc xanh trở nên đậm hơn nhiều. Khương Tình cảm thấy sợ hãi, thân hình đột nhiên bạo lui, nhưng Tiểu Chiêu lại áp sát nàng ra chiêu. Tình huống cơ bản giữa hai người đột ngột thay đổi, Tiểu Chiêu tiến sát công kích Khương Tình, mà Khương Tình bởi vì bảo vệ công lực mà mau lui, vừa tức vừa vội nhìn chằm chằm Tiểu Chiêu: “Ngươi sử dùng cái gì với ta?”
Tiểu Chiêu cười lạnh một tiếng: “Ngươi nói ta sử dụng cái gì?”
Nàng vừa nói vừa di chuyển thân mình như một đạo quang, đồng thời nâng lên một cước, hướng Khương Tình dứt khoát đạp xuống. Oành một tiếng, Khương Tình đã bị nàng hung hăng đá xuống đài, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía vài vị giám khảo ở phía trên: “Trận này là ta thắng.”
Các vị giám khảo quan đối với tình huống đổi ngược bất ngờ có chút không thể phản ứng. Vốn nghĩ rằng Khương Tình nhất định sẽ thắng, không nghĩ tới cuối cùng lại là Tư Đồ Tiểu Chiêu thắng, thật đúng là ra nhân ý a. Một vị trưởng lão thư viện đi ra tuyên bố một ván này Tư Đồ Tiểu Chiêu thắng.
Bốn phía rào rào tiếng vỗ tay, chỉ ngoại trừ Khương Tình đang từ từ đứng lên. Nàng ta sắc mặt khó coi cực kỳ, thế nào cũng nghĩ không ra, tự mình làm sao bại. Rõ ràng nội lực nàng so với Tư Đồ Tiểu Chiêu cao hơn, vì sao lúc sau lại bị đánh bại. Hơn nữa lúc đó nàng có thể cảm nhận được nội lực cấp tốc giảm bớt, đây là do nguyên nhân gì.
Tiểu Chiêu đã không để ý tới người khác, thân hình chợt loé đã trên đài cao nhảy xuống, rơi thẳng đến bên cạnh Hoa Kinh Vũ. Mọi người vây quanh nàng chúc mừng, Hoa Thanh Phong còn đưa tay đập nàng một cái: “Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, thật sự là dọa chết ta.”
Vài người gật đầu, Hoa Kinh Vũ hí mắt nhìn Tiểu Chiêu: “Lúc trước ngươi sử dụng công pháp gì, tựa hồ có thể hấp thu nội lực người khác.”
Tiểu Chiêu thật cũng không giấu diếm bọn họ: “Đúng vậy, là một loại công pháp thu hấp nội lực người khác.”
Vài người vẻ mặt sợ hãi than, không nghĩ tới thậm chí có công pháp loại này. Khương Duy nhịn không được mở miệng: “Vậy ngươi còn luyện nội lực cái gì, chỉ cần hấp thu của người khác không được sao.”
Tiểu Chiêu bất đắc dĩ nhún vai: “Loại công pháp này, chỉ là trong nhất thời, tạm thời đem nội lực người khác hấp thu để dùng một chút, chung quy cũng không phải của mình, cũng không có cách nào sở dụng cả đời.”
“Nha,” mọi người đã hiểu, gật gật đầu. Trên đài lại bắt đầu tỷ thí, bất quá đám người Hoa Kinh Vũ không cảm thấy hứng thú, ghé vào cùng nhau nhỏ giọng nói chuyện.
Tỷ thí đợt một tiến hành suôn sẻ, thẳng đến khi trên đài cao một đạo thanh âm vang lên: “Tư Mã Doanh Doanh.”
Hách Liên Hiên vừa nghe đến tên này, nhanh chóng nói: “Vũ Nhi, là Tư Mã Doanh Doanh, là nàng.”
Hoa Kinh Vũ hoang mang nhíu mày, Tư Mã Doanh Doanh này là ai. Chỉ thấy cách đó không xa từ bàn tiệc cho quý nhân, một đạo thân ảnh đỏ tưởi xinh đẹp đỏ đứng dậy. Nàng vừa động, cả tràng tỉ thí thế nhưng lặng ngắt như tờ, không một người nói chuyện.
Thì ra Vĩnh Lạc quận chúa tên đầy đủ là Tư Mã Doanh Doanh, nàng là con cháu Nam Chỉ hoàng thất lấy quốc họ là Tư Mã. Nếu không phải nhờ Hách Liên Hiên nói, nàng thật đúng là không biết Vĩnh Lạc quận chúa tên đầy đủ kêu Tư Mã Doanh Doanh. Một cái tên dịu dàng như nước thế này cùng con người của nàng ta thật đúng là không xứng, ngược lại danh hiệu Vĩnh Lạc càng hợp với nàng hơn.
Bên cạnh Hoa Kinh Vũ, đám Hoa Thanh Phong, Hòa Khương Duy thế nhưng bắt đầu cầu nguyện cho Vĩnh Lạc quận làm ơn ngẫu nhiên chọn người đi, không cần là Hoa Kinh Vũ đâu. Hoa Kinh Vũ thấy các nàng có bộ dáng như vậy, vừa ấm lòng vừa buồn cười. Vĩnh Lạc quận chúa thực sự đáng sợ như vậy sao? Vĩnh Lạc quận chúa đã tung người lên đài, dáng người tuyệt đẹp, như một vần sáng hồng lưu loát, từ bàn tiệc xẹt qua, rơi thẳng đến trên đài cao. Nàng lười biếng đưa tay rút thăm, chọn ra một tờ giấy đưa tới cho lão sư phía sau.
“Vĩnh Lạc quận chúa đấu với Triệu Yên Nhiên.”
Vừa nghe lão sư tuyên bố, mọi người bên cạnh Hoa Kinh Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật tốt quá, ông trời phù hộ, cuối cùng không có chọn trúng Vũ Nhi.
Chẳng những mấy người nơi này, ngay cả Nam Cung Cẩn cùng Nam Cung Vãn Nhi huynh muội hai người mặt mày đều cao hứng. Cảm tạ lão thiên gia, không để cho nữ ma đầu chọn ngẫu nhiên mà trúng Vũ Nhi.
Bất quá đợi trong chốc lát cũng không nhìn thấy Triệu Yên Nhiên lên đài, Vĩnh Lạc quận chúa tựa hồ có chút không kiên nhẫn, trên mặt ẩn ẩn khó chịu. Bàn tay nàng trắng như ngọc quấn quanh ngọn roi đen, không ai không có chút thưởng thức. Chỉ cần có mắt mọi người đều nhìn ra nữ nhân này nổi giận rồi. Nữ nhân này mà giận dữ, chỉ sợ không có người có kết cục tốt.
Kế tiếp chỉ nghe một âm thanh tinh tế yếu ớt vang lên: “Ta nhận thua.”
Tuy rằng chỉ là thanh âm khe khẽ, nhưng mọi người đều nghe thấy, xoát một chút tất cả nhìn về phía Triệu Yên Nhiên. Chỉ thấy nữ tử này bây giờ tiểu thân thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt tràn đầy kinh sợ, nhìn thấy người ta nhìn nàng, mở miệng lần nữa: “Ta nhận thua, ta nhận thua.”
Chưa đánh liền nhận thua, xem ra Vĩnh Lạc quận chúa dâm uy rất dọa người. Nhìn xem Triệu Yên Nhiên bị doạ thành cái gì rồi. Trong lòng mọi người đều dấy lên đồng tình, Vĩnh Lạc quận chúa lạnh lùng bỏ xuống một câu: “Thực không thú vị,” lắc mình nhảy xuống. Lão sư tuyên bố trận này Vĩnh Lạc quận chúa thắng.
Quanh đài tỷ thí tiếng vỗ tay vang lên như sấm, xem đi xem đi rất nhiều người coi trọng mặt mũi Vĩnh Lạc quận chúa. Ngoại trừ đằng sau nàng ta có nguyên một lão nương hết sức lợi hại, chính quận chúa cũng là một con người hung ác nha.
Kế tiếp tỷ thí tiếp tục bắt đầu, lại có mấy đôi lên đài tranh đấu, nhưng vẫn chưa tới Hoa Kinh Vũ. Hoa Thanh Phong nhịn không được nói thầm: “Vũ Nhi, khi nào thì đến ngươi, thế nào vẫn chưa đến ngươi?”
Thanh Phong vừa dứt lời, liền nghe thấy trên đài cao Lão sư kêu lên: “Hàn Kì đối với Hoa Kinh Vũ.”
Vừa nghe đến tên Hoa Kinh Vũ, bốn phía mọi người vốn đang nói chuyện rôm rả, tất cả đều dừng lại, lặng ngắt như tờ. Đối với vị Hoa gia đại tiểu thư, Thái tử phi tương lai của Yến Vân quốc, không ít người rất ngạc nhiên. Lúc trước nàng có tiếng yếu đuối, gần đây lại truyền ra thanh danh nàng tâm ngoan thủ lạt, chẳng những vậy mà còn thập phần tài giỏi.
Thanh Phong cùng Tiểu Chiêu hai người lập tức cao hứng: “Vũ Nhi, Hàn Kì này tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi, đi lên đi, nhất định đánh cho nàng hoa rơi nước chảy.”
“Tốt,” Hoa Kinh Vũ lên tiếng trả lời, thân mình vừa động, phiêu nhiên nhi xuất, vững vàng rơi xuống đối diện Hàn Kì. Khắp nơi yên tĩnh không tiếng động, ai cũng không nói gì, đối với trận tỉ thí của Hoa Kinh Vũ cùng Hàn Kì thập phần chờ mong. Người người muốn nhìn một chút đại tiểu thư Hoa gia này, thân thủ thế nào?
Bất quá Hàn Kì ở phía đối diện sắc mặt hết sức khó coi, tay chân lạnh như băng, trong đầu nàng tràn ngập hình ảnh một trận huyết chiến lúc trước của Hoa Kinh Vũ cùng Vân Ương Ương. Càng nghĩ mà càng sợ, nữ nhân này thủ đoạn ác độc tàn nhẫn tuyệt đối sẽ không kém so với Vĩnh Lạc quận chúa. Nếu rơi vào trong tay nữ nhân này, nàng sẽ không so được với Vân Ương Ương kia đâu. Càng nghĩ càng thấy có khả năng này, Hàn Kì nhanh chóng mở miệng: “Ta bỏ cuộc, ta nhận thua.”
Xung quanh đài tỉ thí ồ lên, tất cả mọi người ngẩn ngơ, ngày hôm nay là làm sao. Đầu tiên là Triệu Yên Nhiên bỏ cuộc cùng Vĩnh Lạc quận chúa, một chút sau tới Hàn Kì cùng Hoa Kinh Vũ tỷ thí, thế nhưng cũng tự động bỏ cuộc. Chẳng lẽ vị Hoa gia đại tiểu thư này thật sự đáng sợ như thế sao? Rất nhiều người chưa bao giờ tận mắt thấy qua, có chút khó tin nhìn tiểu nha đầu gầy yếu rám nắng trên đài, thật sự nhìn không ra nàng có cái gì kinh người.
Hàn Kì đã tung người nhảy xuống đài, không thèm quan tâm đến lý lẽ nghị luận bốn phía, tuy rằng đầu hàng mất mặt, nhưng mà so với mất mạng thì tốt hơn nhiều.
Một trận đánh này vì Hàn Kì nhận thua mà chấm dứt, Hoa Kinh Vũ mạc danh kỳ diệu thắng. Đợi cho nàng từ trên đài cao bước xuống, Hoa Thanh Phong cùng Tiểu Chiêu hai người nhanh chóng sáp lại chúc mừng: “Vũ Nhi, không nghĩ tới uy danh của ngươi thế nhưng không có kém Vĩnh Lạc quận chúa, nhìn xem Hàn Kì bị dọa trực tiếp bỏ cuộc.”
Hoa Kinh Vũ có chút không biết nói gì, kỳ thật nàng cũng không có tính làm gì với Hàn Kì, nữ nhân kia thế nào bị dọa đến mức vẻ mặt trắng bệch, tựa hồ như sợ mình muốn giết nàng tới nơi.
Cách đó không xa Nam Cung Cẩn cùng Nam Cung Vãn Nhi hai người cũng đi đến hướng Hoa Kinh Vũ chúc mừng: “Vũ Nhi, chúc mừng ngươi, trận chiến đầu tiên không chiến mà thắng.”
Hoa Kinh Vũ sờ sờ cái mũi, cảm thấy một trận này thắng không được quang minh lỗi lạc. Vĩnh Lạc quận chúa phía bên kia nheo nheo mắt, đầy hứng thú nhìn Hoa Kinh Vũ, thú vị thú vị.
Danh sách chương