Mai viện chính sảnh, Hoa Lôi đi đến, ngồi vào ghế chủ thượng nhìn chằm chằm Hoa Như Yên, ánh mắt tràn đầy nghiêm khắc, trầm giọng hỏi: “Như Yên, chuyện tối nay ở Nghênh Họa Lâu có phải là con ở phía sau giật dây không?”
Hoa Như Yên hoảng sợ, sắc mặt thay đổi, kêu to: “Phụ thân, có phải do đại tỷ nói, nói ta là kẻ giật dây phía sau?”
“Lão gia sao có thể tin tưởng lời nói của nha đầu kia, Như Yên của chúng ta không phải là đám người có tâm kế kia.”
Vân Thị vội vàng mở miệng, Hoa Lôi trừng mắt liếc Vân Thị một cái, trầm giọng nói: “Các ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Điểm ấy cũng nhìn không thấu, báo gấm vân văn của Ương Ương từ đâu mà có, đó rõ ràng là thú cưỡi của Như Yên, sao lại đến trong tay của Ương Ương.”
“Phụ thân? Là ta tặng?” Hoa Như Yên còn muốn giảo biện, Hoa Lôi đã khoát tay không muốn nghe lời nói dối của ả nữa.
“Như Yên, con là người thông minh, lại có thiên phú rất tốt, cho nên rất tự cao, nhưng đó là đại tỷ của con, con là nữ nhi của Hoa gia, con là con của Hoa gia, đại tỷ con cũng thế, các con vì một cái vị trí Thái tử phi, chẳng lẽ muốn tỷ muội tương tàn sao? Con không lấy Thái tử, còn có thể gả cho các hoàng tử khác, vì sao cứ bám lấy gốc cây Thái tử này chứ, hắn có tốt đến thế à?”
Nói thật ra, Hoa Lôi cũng không xem trọng Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, hắn cho rằng các hoàng tử khác so với Nam Cung Nguyên Huy đều mạnh hơn, chỗ tốt nhất của Thái tử này, đó là có một mẫu hậu thâm minh đại nghĩa.
Hoàng Hậu mới là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nếu không có Hoàng Hậu, ngôi vị thái tử sớm đã khó giữ.
Hoa Như Yên vừa nghe xong lời nói của Hoa Lôi, cũng không biện giải, trực tiếp khóc lên, lấy tay lau nước mắt: “Phụ thân, một lòng của ta đều là Thái tử điện hạ, ta chính là thích điện hạ, nếu nữ nhi làm cho phụ thân khó xử, nữ nhi cả đời không lấy chồng cũng được.”
Hoa Lôi vừa nghe lời tạm nhân nhượng cho lợi ích của toàn cục của nữ nhi, lại bất đắc dĩ, chung quy ông vẫn rất thương nữ nhi này.
“Thôi thôi, con gả thì cứ gả, bất quá phụ thân dặn dò con, ngàn vạn lần không được đi gây sự với đại tỷ của con, tỷ muội hai con về sau ở chung hòa thuận đi, ta không hy vọng nhìn thấy hình ảnh tỷ muội Hoa gia tương tàn.”
“Dạ, phụ thân, về sau con nhớ kĩ, sẽ không tìm đại tỷ gây phiền toái.”
Hoa Như Yên cam đoan, cuối cùng Hoa Lôi không nói gì, đứng lên xoa ót, Vân Thị lập tức đứng dậy đỡ thân thể ông đi ra ngoài.
Hoa Như Yên nở nụ cười ác độc, bảo ả buông tha Hoa Kinh Vũ, làm sao có thể.
Ngày thứ hai Hoa Kinh Vũ dậy rất sớm, rửa mặt an điểm tâm sáng xong rồi đến học viện.
Mới ra khỏi cửa phòng khách, liền nhìn thấy Hoa Thanh Phong đã đi tới, vừa mới đi vào người này liền vẻ mặt kích động nói: “Vũ Nhi, buổi sáng tỷ nghe được một tin tức, nghe nói tối qua muội ở Nghênh Họa Lâu đả thương nặng tiện nhân Vân Ương Ương kia, có chuyện này hay không?”
Hoa Kinh Vũ không nói chuyện, Nhan Băng đã kích động mở miệng: “Đó là sự thật, tối qua người không nhìn thấy, Vân Ương Ương bị thị vệ của Bắc U vương tát mười cái tát, còn cởi sạch quần áo đi ra ngoài, thật làm cho người ta sảng khoái a.”
“Ha ha, quả thật là sảng khoái, chuyện này tin rằng người của thư viện ắt cũng nhận được tin rồi, để xem ả ta sẽ làm được cái gì.”
Hoa Kinh Vũ xem bộ dáng bọn họ một người xướng một người họa, không nói gì, nhắc nhở người này: “Đừng quên bức con thỏ nóng nảy còn giơ chân, người này chỉ sợ hôm nay còn muốn kiếm chuyện a.”
“Kiếm thì kiếm đi, chẳng lẽ chúng ta còn sợ ả hay sao.” Hoa Thanh Phong dùng sức vỗ vào ngực, sau đó sắc mặt có chút ảm đạm, buồn bực nói: “Đáng tiếc ta không có nội lực, chỉ là một kiếm khách, bằng không có thể giúp được muội.”
Hoa Kinh Vũ đi qua vỗ vai Hoa Thanh Phong: “Đừng uể oải, nói không chừng ngày nào đó ta sẽ giúp tỷ tìm được thuốc sơ thông kinh mạch, như vậy tỷ liền có thể luyện nội lực rồi.”
Kỳ thật cái gọi là không thể luyện nội lực, không có nội lực thiên phú gì đều là lời nói suông, mà chính xác là do kinh mạch bị tắc, cho nên không có biện pháp luyện nội lực, nếu đả thông kỳ kinh bát mạch thì có thể luyện nội lực, chẳng qua đả thông kinh mạch này chỉ có hai biện pháp, một là nhờ người có võ công cao thâm đả thông giúp kinh mạch, điều này có nguy hiểm, yêu cầu người này phải có võ công cao thâm, hơn nữa cách điều khiển nội lực phải tự nhiên, nếu không chú ý sẽ tẩu hỏa nhập ma. Còn có một loại là dùng thuốc để sơ thông, chính là dược hoàn mà sư phụ điều chế cho nàng, loại thuốc này trong Thiên Hạ Độc Cương có ghi lại, chẳng qua dược liệu có phần khó tìm, Hoa Kinh Vũ nhất thời chưa tìm được, nhưng nàng đã quyết định, nên vì Hoa Thanh Phong mà điều chế ra một viên thuốc tẩy kinh dịch túy*, cho nên nàng mới có thể mở miệng nói như vậy.
*tẩy kinh mạch, đổi mới xương cốt.
Hoa Thanh Phong vừa nghe lời Hoa Kinh Vũ nói, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn, bất quá rất nhanh lại bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật ta cũng đã nghe người ta nói qua loại thuốc tẩy kinh dịch túy này, chẳng qua loại thuốc này cực hiếm, nếu cầm lấy bán ở thị trường, không nói giá trị vạn kim, cũng là vô cùng trân quý, quan trọng là quá hiếm gặp.”
“Ông trời không phụ lòng người, tin tưởng ta, chỉ cần có tâm, nhất định sẽ tìm được loại thuốc này, đến lúc đó tỷ liền có thể luyện nội lực.”
Hoa Kinh Vũ cổ vũ nhìn Hoa Thanh Phong, Hoa Thanh Phong phấn chấn đứng lên, khua tay rồi nói: “Đúng, ta sẽ không bỏ cuộc, chỉ cần không bỏ cuộc thì còn có hy vọng.”
Nhìn nàng nói xong lại khôi phục bộ mặt sáng sủa, nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Hôm nay muội có đi học viện không?”
“Đi, dù sao ở trong phủ cũng không có việc gì, đúng lúc đến thư viện dạo một vòng.” Hiện tại nội lực của nàng đã luyện đến cấp bốn, lại tập Ẩm Huyết Tam Thức, nàng rất muốn thử xem thân thủ hiện tại thế nào, hôm nay đến thư viện nếu gặp phải người gây phiền toái, đúng lúc có thể thử tay chân của mình, xem thử thân thủ hiện tại ra sao? Một hàng ba người, cộng thêm một sủng vật, vừa cười vừa nói rời khỏi Hoa phủ, một đường rời khỏi Hoa phủ, hướng học viện Ngọc Hoàng mà đi.
Trong học viện Ngọc Hoàng, đám người Hoa Kinh Vũ vừa đi vào, liền nhìn thấy không ít người chỉ trỏ, nhỏ giọng nói thầm cái gì đó, hiển nhiên là đang nói về các nàng. Bất quá vừa thấy nàng nhìn qua, những người đó liền quay đầu rời đi, làm bộ như không có chuyện gì.
Hoa Kinh Vũ cùng đám người Hoa Thanh Phong tất nhiên biết họ đang bàn luận chuyện đêm qua, cũng lười đuổi theo hỏi. Vài người họ hướng trong vườn trường đi tới, trên đường lại gặp được không ít đệ tử, bọn người kia đều nhìn bọn họ chỉ trỏ, bộ dáng xem trò hay, còn nghe được nói thầm: “Biết gì chưa? Vân Ương Ương điên rồi.”
“Đúng vậy, tất nhiên lúc này sẽ đến thu thập Hoa Kinh Vũ.”
Trong lòng Hoa Kinh Vũ có chút hiểu rõ, không nghĩ nhiều, đi nhanh hơn, một đường đi đến lớp, hiện tại nội lực của nàng đã đạt đến cấp bốn, lại luyện bí kiếp công pháp, cho nên cũng không sợ Vân Ương Ương như trước đây, hiện tại hai người họ giao thủ, ai thắng ai thua cũng không biết trước được.
Phía sau Hoa Thanh Phong cũng không đến lớp mình, mà là một mực đi theo Hoa Kinh Vũ, nàng cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện xảy ra. Quả nhiên người vẫn chưa đến lớp, liền nhìn thấy trước cửa lớp tầng tầng lớp lớp đông nghịt người, căn bản không thấy rõ lắm đã xảy ra chuyện gì, đợi cho đám người Hoa Kinh Vũ lại đây, những người đó hô một tiếng lui ra. Trong đó có một người nhào tới trước mặt đám người Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong, nhanh chóng mở miệng.
“Hoa Kinh Vũ, ngươi cuối cùng đến rồi, hiện tại ngươi chính là nhân vật phong vân số một học viện Ngọc Hoàng, tuyệt đối nổi bật hơn cả Hách Liên hoàng tử a.”
Ngày đó Hách Liên Hiên lấy thân phận đệ nhất thiên tài lưu lạc đến Yến Vân quốc làm con tin, sau đó tới Ngọc Hoàng học viện, đây chính là nhân vật phong vân số một a, hiện tại nhân vật phong vân nhất đã đổi chủ, biến thành Hoa Kinh Vũ.
Hoa Thanh Phong nóng vội hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì a?”
“Vân Ương Ương điên rồi, buổi sáng hôm nay đã hạ huyết thư với ngươi, muốn cùng ngươi quyết chiến sinh tử, không chết không ngừng.”
“Huyết thư?” Huyết thư chính là ý thù không đội trời chung, không nghĩ tới Vân Ương Ương lại đem nàng xếp vào người không đội trời chung, ngẫm lại chuyện xảy ra tối hôm qua thật là thủy hỏa bất dung.
Hoa Kinh Vũ mặt không đổi sắc tiêu sái đi qua, chỉ thấy trước cửa, thế nhưng kéo một lớp vải thật dài, phía trên dòng chữ lớn màu máu tươi. Viết: “Hoa Kinh Vũ, hôm nay Vân Ương Ương ta hướng ngươi hạ thư huyết chiến, quyết chiến sinh tử, sinh tử mỗi người do trời an bài.”
Hoa Như Yên hoảng sợ, sắc mặt thay đổi, kêu to: “Phụ thân, có phải do đại tỷ nói, nói ta là kẻ giật dây phía sau?”
“Lão gia sao có thể tin tưởng lời nói của nha đầu kia, Như Yên của chúng ta không phải là đám người có tâm kế kia.”
Vân Thị vội vàng mở miệng, Hoa Lôi trừng mắt liếc Vân Thị một cái, trầm giọng nói: “Các ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Điểm ấy cũng nhìn không thấu, báo gấm vân văn của Ương Ương từ đâu mà có, đó rõ ràng là thú cưỡi của Như Yên, sao lại đến trong tay của Ương Ương.”
“Phụ thân? Là ta tặng?” Hoa Như Yên còn muốn giảo biện, Hoa Lôi đã khoát tay không muốn nghe lời nói dối của ả nữa.
“Như Yên, con là người thông minh, lại có thiên phú rất tốt, cho nên rất tự cao, nhưng đó là đại tỷ của con, con là nữ nhi của Hoa gia, con là con của Hoa gia, đại tỷ con cũng thế, các con vì một cái vị trí Thái tử phi, chẳng lẽ muốn tỷ muội tương tàn sao? Con không lấy Thái tử, còn có thể gả cho các hoàng tử khác, vì sao cứ bám lấy gốc cây Thái tử này chứ, hắn có tốt đến thế à?”
Nói thật ra, Hoa Lôi cũng không xem trọng Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, hắn cho rằng các hoàng tử khác so với Nam Cung Nguyên Huy đều mạnh hơn, chỗ tốt nhất của Thái tử này, đó là có một mẫu hậu thâm minh đại nghĩa.
Hoàng Hậu mới là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nếu không có Hoàng Hậu, ngôi vị thái tử sớm đã khó giữ.
Hoa Như Yên vừa nghe xong lời nói của Hoa Lôi, cũng không biện giải, trực tiếp khóc lên, lấy tay lau nước mắt: “Phụ thân, một lòng của ta đều là Thái tử điện hạ, ta chính là thích điện hạ, nếu nữ nhi làm cho phụ thân khó xử, nữ nhi cả đời không lấy chồng cũng được.”
Hoa Lôi vừa nghe lời tạm nhân nhượng cho lợi ích của toàn cục của nữ nhi, lại bất đắc dĩ, chung quy ông vẫn rất thương nữ nhi này.
“Thôi thôi, con gả thì cứ gả, bất quá phụ thân dặn dò con, ngàn vạn lần không được đi gây sự với đại tỷ của con, tỷ muội hai con về sau ở chung hòa thuận đi, ta không hy vọng nhìn thấy hình ảnh tỷ muội Hoa gia tương tàn.”
“Dạ, phụ thân, về sau con nhớ kĩ, sẽ không tìm đại tỷ gây phiền toái.”
Hoa Như Yên cam đoan, cuối cùng Hoa Lôi không nói gì, đứng lên xoa ót, Vân Thị lập tức đứng dậy đỡ thân thể ông đi ra ngoài.
Hoa Như Yên nở nụ cười ác độc, bảo ả buông tha Hoa Kinh Vũ, làm sao có thể.
Ngày thứ hai Hoa Kinh Vũ dậy rất sớm, rửa mặt an điểm tâm sáng xong rồi đến học viện.
Mới ra khỏi cửa phòng khách, liền nhìn thấy Hoa Thanh Phong đã đi tới, vừa mới đi vào người này liền vẻ mặt kích động nói: “Vũ Nhi, buổi sáng tỷ nghe được một tin tức, nghe nói tối qua muội ở Nghênh Họa Lâu đả thương nặng tiện nhân Vân Ương Ương kia, có chuyện này hay không?”
Hoa Kinh Vũ không nói chuyện, Nhan Băng đã kích động mở miệng: “Đó là sự thật, tối qua người không nhìn thấy, Vân Ương Ương bị thị vệ của Bắc U vương tát mười cái tát, còn cởi sạch quần áo đi ra ngoài, thật làm cho người ta sảng khoái a.”
“Ha ha, quả thật là sảng khoái, chuyện này tin rằng người của thư viện ắt cũng nhận được tin rồi, để xem ả ta sẽ làm được cái gì.”
Hoa Kinh Vũ xem bộ dáng bọn họ một người xướng một người họa, không nói gì, nhắc nhở người này: “Đừng quên bức con thỏ nóng nảy còn giơ chân, người này chỉ sợ hôm nay còn muốn kiếm chuyện a.”
“Kiếm thì kiếm đi, chẳng lẽ chúng ta còn sợ ả hay sao.” Hoa Thanh Phong dùng sức vỗ vào ngực, sau đó sắc mặt có chút ảm đạm, buồn bực nói: “Đáng tiếc ta không có nội lực, chỉ là một kiếm khách, bằng không có thể giúp được muội.”
Hoa Kinh Vũ đi qua vỗ vai Hoa Thanh Phong: “Đừng uể oải, nói không chừng ngày nào đó ta sẽ giúp tỷ tìm được thuốc sơ thông kinh mạch, như vậy tỷ liền có thể luyện nội lực rồi.”
Kỳ thật cái gọi là không thể luyện nội lực, không có nội lực thiên phú gì đều là lời nói suông, mà chính xác là do kinh mạch bị tắc, cho nên không có biện pháp luyện nội lực, nếu đả thông kỳ kinh bát mạch thì có thể luyện nội lực, chẳng qua đả thông kinh mạch này chỉ có hai biện pháp, một là nhờ người có võ công cao thâm đả thông giúp kinh mạch, điều này có nguy hiểm, yêu cầu người này phải có võ công cao thâm, hơn nữa cách điều khiển nội lực phải tự nhiên, nếu không chú ý sẽ tẩu hỏa nhập ma. Còn có một loại là dùng thuốc để sơ thông, chính là dược hoàn mà sư phụ điều chế cho nàng, loại thuốc này trong Thiên Hạ Độc Cương có ghi lại, chẳng qua dược liệu có phần khó tìm, Hoa Kinh Vũ nhất thời chưa tìm được, nhưng nàng đã quyết định, nên vì Hoa Thanh Phong mà điều chế ra một viên thuốc tẩy kinh dịch túy*, cho nên nàng mới có thể mở miệng nói như vậy.
*tẩy kinh mạch, đổi mới xương cốt.
Hoa Thanh Phong vừa nghe lời Hoa Kinh Vũ nói, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn, bất quá rất nhanh lại bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật ta cũng đã nghe người ta nói qua loại thuốc tẩy kinh dịch túy này, chẳng qua loại thuốc này cực hiếm, nếu cầm lấy bán ở thị trường, không nói giá trị vạn kim, cũng là vô cùng trân quý, quan trọng là quá hiếm gặp.”
“Ông trời không phụ lòng người, tin tưởng ta, chỉ cần có tâm, nhất định sẽ tìm được loại thuốc này, đến lúc đó tỷ liền có thể luyện nội lực.”
Hoa Kinh Vũ cổ vũ nhìn Hoa Thanh Phong, Hoa Thanh Phong phấn chấn đứng lên, khua tay rồi nói: “Đúng, ta sẽ không bỏ cuộc, chỉ cần không bỏ cuộc thì còn có hy vọng.”
Nhìn nàng nói xong lại khôi phục bộ mặt sáng sủa, nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Hôm nay muội có đi học viện không?”
“Đi, dù sao ở trong phủ cũng không có việc gì, đúng lúc đến thư viện dạo một vòng.” Hiện tại nội lực của nàng đã luyện đến cấp bốn, lại tập Ẩm Huyết Tam Thức, nàng rất muốn thử xem thân thủ hiện tại thế nào, hôm nay đến thư viện nếu gặp phải người gây phiền toái, đúng lúc có thể thử tay chân của mình, xem thử thân thủ hiện tại ra sao? Một hàng ba người, cộng thêm một sủng vật, vừa cười vừa nói rời khỏi Hoa phủ, một đường rời khỏi Hoa phủ, hướng học viện Ngọc Hoàng mà đi.
Trong học viện Ngọc Hoàng, đám người Hoa Kinh Vũ vừa đi vào, liền nhìn thấy không ít người chỉ trỏ, nhỏ giọng nói thầm cái gì đó, hiển nhiên là đang nói về các nàng. Bất quá vừa thấy nàng nhìn qua, những người đó liền quay đầu rời đi, làm bộ như không có chuyện gì.
Hoa Kinh Vũ cùng đám người Hoa Thanh Phong tất nhiên biết họ đang bàn luận chuyện đêm qua, cũng lười đuổi theo hỏi. Vài người họ hướng trong vườn trường đi tới, trên đường lại gặp được không ít đệ tử, bọn người kia đều nhìn bọn họ chỉ trỏ, bộ dáng xem trò hay, còn nghe được nói thầm: “Biết gì chưa? Vân Ương Ương điên rồi.”
“Đúng vậy, tất nhiên lúc này sẽ đến thu thập Hoa Kinh Vũ.”
Trong lòng Hoa Kinh Vũ có chút hiểu rõ, không nghĩ nhiều, đi nhanh hơn, một đường đi đến lớp, hiện tại nội lực của nàng đã đạt đến cấp bốn, lại luyện bí kiếp công pháp, cho nên cũng không sợ Vân Ương Ương như trước đây, hiện tại hai người họ giao thủ, ai thắng ai thua cũng không biết trước được.
Phía sau Hoa Thanh Phong cũng không đến lớp mình, mà là một mực đi theo Hoa Kinh Vũ, nàng cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện xảy ra. Quả nhiên người vẫn chưa đến lớp, liền nhìn thấy trước cửa lớp tầng tầng lớp lớp đông nghịt người, căn bản không thấy rõ lắm đã xảy ra chuyện gì, đợi cho đám người Hoa Kinh Vũ lại đây, những người đó hô một tiếng lui ra. Trong đó có một người nhào tới trước mặt đám người Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong, nhanh chóng mở miệng.
“Hoa Kinh Vũ, ngươi cuối cùng đến rồi, hiện tại ngươi chính là nhân vật phong vân số một học viện Ngọc Hoàng, tuyệt đối nổi bật hơn cả Hách Liên hoàng tử a.”
Ngày đó Hách Liên Hiên lấy thân phận đệ nhất thiên tài lưu lạc đến Yến Vân quốc làm con tin, sau đó tới Ngọc Hoàng học viện, đây chính là nhân vật phong vân số một a, hiện tại nhân vật phong vân nhất đã đổi chủ, biến thành Hoa Kinh Vũ.
Hoa Thanh Phong nóng vội hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì a?”
“Vân Ương Ương điên rồi, buổi sáng hôm nay đã hạ huyết thư với ngươi, muốn cùng ngươi quyết chiến sinh tử, không chết không ngừng.”
“Huyết thư?” Huyết thư chính là ý thù không đội trời chung, không nghĩ tới Vân Ương Ương lại đem nàng xếp vào người không đội trời chung, ngẫm lại chuyện xảy ra tối hôm qua thật là thủy hỏa bất dung.
Hoa Kinh Vũ mặt không đổi sắc tiêu sái đi qua, chỉ thấy trước cửa, thế nhưng kéo một lớp vải thật dài, phía trên dòng chữ lớn màu máu tươi. Viết: “Hoa Kinh Vũ, hôm nay Vân Ương Ương ta hướng ngươi hạ thư huyết chiến, quyết chiến sinh tử, sinh tử mỗi người do trời an bài.”
Danh sách chương