Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng cùng đi theo phía sau M ặc Trúc, đi thẳng đến phía trước, đi được mấy chục thước, qua một cái cua quẹo, liền thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đậu bên cạnh, Thanh Trúc cùng Mặc Trúc tiến đến gần xe ngựa xin chỉ thị:
“Vương gia, Hoa tiểu thư đã đến?”
Trong xe ngựa một đạo âm thanh sắc bén vang lên: “Đi lên đi.”
Hoa Kinh Vũ vừa nghe được mời nàng lên xe, liền không vui, trực tiếp cự tuyệt: “Không cần, Vương gia có gì chỉ giáo, xin mời nói.”
Nàng vừa mới nói xong, chỉ thấy màn xe ngựa bị nhấc lên, sau đó một luồng khí như lốc xoáy bay ra, trực tiếp quấn người nàng ném vào trong xe ngựa. Một tiếng động vang lên thì nàng đã bị ném trên sàn của xe ngựa.
Bên ngoài xe ngựa, Tiểu Bạch nhìn thấy Hoa Kinh Vũ như vậy, không chút suy nghĩ đi theo Hoa Kinh Vũ lắc mình vọt vào.
Hoa Kinh Vũ ngẩng đầu, chỉ thấy bên trong xe ngựa không hề nhỏ, thân xe là dùng gỗ lim tơ vàng tạo thành, bốn phía có dạ minh châu, rực rỡ xoay quanh, bên trong là một nhuyễn tháp, mặt trên lót một tấm thảm màu trắng quý giá, bên cạnh còn đặt vài bàn con cũng làm bằng gỗ lim tơ vàng, trên bàn còn bày văn phòng tứ bảo*, đồng thời còn có một bộ trà cụ, lúc này có một người nghiêng tựa vào nhuyễn tháp, trên tay đang cầm một chén trà tử sa ấm nóng.
*Để nói về bốn thứ: bút, mực, giấy, nghiên mực.
Bên trong còn vương một ít khói bốc ra từ chén trà, một người mặt mày thâm thúy, trầm tĩnh khôn ngoan, giống như nước hồ ngàn năm sâu thẳm, trong con ngươi thâm ám giờ phút này đang hiện ra hào quang liễm diễm, khóe môi độ cong tuyệt mỹ, bất quá vẻ mặt lại là sát khí lăng hàn không giận mà uy nghiêm.
“Bổn vương không thích có người cãi lời bổn vương.” Ý chỉ chuyện Hoa Kinh Vũ lúc trước cãi lời của hắn, Hoa Kinh Vũ cũng lười so đo với hắn, chậm rãi từ trên sàn đứng lên, đồng thời đưa tay ôm lấy Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch mở to đôi mắt nhìn chằm chằm nam nhân đang nghiêng tựa vào nhuyễn tháp đối diện, nam nhân này rất nguy hiểm, trực giác đầu tiên của nó nói như thế với nó, bộ tộc Cửu U Linh hồ của chúng nó trời sinh cực kỳ mẫn cảm.
“Được rồi, ngài đến tột cùng là có chuyện gì muốn gặp ta, nói đi?” Hoa Kinh Vũ gọn gàng dứt khoát hỏi, thật sự không muốn cùng người này dây dưa a.
“Lúc trước bổn vương đã giúp ngươi?” Nam Cung Lăng Thiên nhíu mày lười biếng hỏi.
“Ta không cầu xin Vương gia giúp ta đi?” Hoa Kinh Vũ vẻ mặt tự nhiên, hơn nữa hắn đấy gọi là giúp nàng sao? Chỉ bất quá nữ nhân Hoa Như Yên kia nhiều chuyện, muốn trông cây vào hắn ra tay ngăn cản việc này, như thế là giúp của hắn sao? “Ngươi tính qua cầu rút ván sao?” Nam Cung Lăng Thiên híp mắt, tràn đầy nghi ngờ mà lại nguy hiểm nói không nên lời, đưa tay khẽ chạm vào chén trà trong tay, hơi nóng mịt mù kia, khiến cho khuôn mặt càng phát ra bí hiểm, khó có thể dò xét.
“Không có qua cầu rút ván gì cả, buổi đêm Vương gia không ngủ được, tìm ta lại đây chẳng lẽ chính vì cùng ta thảo luận cái gì qua cầu sao?” Hoa Kinh Vũ ra vẻ mặt thụ giáo, tuy thái độ cung kính, bất quá thần sắc lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, Nam Cung Thiên đột nhiên nở nụ cười: “Nhanh mồm nhanh miệng, ngươi nói nếu như bổn vương bẻ hết răng nanh của ngươi, ngươi còn có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy sao?”
Lời nói của hắn vừa rơi xuống, Hoa Kinh Vũ vẻ mặt âm hàn, tưởng tượng đến việc mình không có răng nanh, bộ dáng nói chuyện của hắn, thật muốn một cái tát chết tên nam nhân này, đương nhiên điều kiện tiên quyết là võ công của mình lợi hại hơn hắn.
“Vương gia, ngươi buổi đêm không ngủ ắt sẽ không muốn bẻ răng của ta chứ?” Hoa Kinh Vũ nhắc nhở Nam Cung Lăng Thiên nói chính sự, đừng luôn nghĩ bẻ răng nanh của nàng, lo nói vào chính sự đi.
Con ngươi của Nam Cung Lăng Thiên chợt lạnh, thâm trầm mở miệng: “Nói xem ngươi rốt cuộc là ai, mục đích của ngươi là gì?” Nữ nhân này nếu thật sự là gian tế của quốc gia khác, gả vào hoàng thất chỉ sợ là căn nguyên của tai họa, hắn nghĩ đến đây trong lòng liền nẩy lên âm ngao, dâng lên cảm xúc muốn giết người, nhưng nếu để hắn thật sự động thủ với nữ nhân này, nhất thời lại hạ thủ không được.
Hoa Kinh Vũ vừa nghe Bắc U vương lại dây dưa đề tài này, không khỏi buồn bực trừng mắt hắn, hung hăng nói: “Bắc U vương, ta rốt cuộc đã đắc tội ngươi chỗ nào, cứ luôn bám lấy ta, ngươi nói, ta nói xin lỗi với ngươi được không? Sau này đừng bám lấy ta nữa, ta nói rồi ta là Hoa Kinh Vũ, ngươi vì sao lại không tin ta chứ?”
Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên thần sắc không động, con ngươi càng phát ra u ám, khóe môi hơi nhếch lên: “Chỉ cần ngươi nói ngươi là ai, bổn vương sẽ tha cho ngươi một mạng, ngươi mang mục đích gì muốn gả vào hoàng thất?”
Thì ra là bởi vì chuyện nàng phải gả vào hoàng thất, nam nhân này mới nhận định nàng có mục đích gì khác, kì thật nàng căn bản không muốn gả a, Hoa Kinh Vũ vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ đáp: “Vương gia, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta thật sự không muốn gả vào hoàng thất, ta cũng không muốn gả cho Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, thật ra ta ước gì mình không lấy chồng ấy chứ, nhưng ai biết Hoàng hậu nương ương cứ ép ta gả.”
Hoa Kinh Vũ nói xong lại cầu xin: “Ngươi đừng luôn nghi thần nghi quỷ, ta nói với ngươi, thật ra lần trước ta ở trong phủ suýt chút nữa bị cắn chết, sau khi tỉnh lại thấy tính cách trước kia của mình quá nhu nhược, vì thế quyết định sau này tuyệt sẽ không để người khi dễ nữa.”
Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên híp mắt lại nói: “Ngươi nói là bổn vương đa nghi.”
“Ngươi vốn đa nghi.” Hoa Kinh Vũ nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, nàng vừa nói xong liền hối hận, không đợi đến lúc nàng nhận sai, Bắc U vương trước đó còn an ổn tựa vào nhuyễn tháp, lúc này nhấc tay, kình khí cường đại đem Hoa Kinh Vũ hút đến đây, bùm một tiếng rơi xuống trước mặt Nam Cung Lăng Thiên, cả nửa người nằm trên nhuyễn tháp. Tay ngọc thon dài đẹp đẽ của Nam Cung Lăng Thiên liền chụp lên cổ của Hoa Kinh Vũ, giọng nói tuyệt mỹ ngạo mạn vang lên.
“Xem ra cái cổ nhỏ này của ngươi không cần nữa rồi?” Nhưng hắn cũng không tiến sâu thêm một bước, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve cổ của Hoa Kinh Vũ, tựa hồ đang lo là nên xuống tay từ góc độ nào.
Hoa Kinh Vũ chỉ cảm thấy tay nắm lấy cổ mình, lãnh khốc vô tình, chỉ cần hắn dùng sức một chút, có lẽ nàng liền hương tiêu ngọc vẫn. Nghĩ đến vừa xuyên qua đây, chính mình chịu nhiều tội, Hoa Kinh Vũ không khỏi tức giận, rống lên: “Nam Cung Lăng Thiên, ngươi tên hỗn đản này, ngươi giết ta phải không, giết đi, giết đi, giết chết ta tốt lắm, ta không muốn sống nữa, vậy được rồi chứ.”
Nói xong vẻ mặt thấy chết không sờn, chờ Nam Cung Lăng Thiên động thủ.
Bất quá Nam Cung Lăng Thiên trời sinh tính tình khác người, ngươi muốn hắn giết, hắn ngược lại không giết, ngón tay khẽ thu lại, đổi lại nhẹ nhàng chạm đến, xúc cảm lạnh lẽo kia làm toàn thân Hoa Kinh Vũ run rẩy, thống khổ nói không nên lời, tên gia hỏa này cứ cố tình như đang chơi đùa một món đồ bằng ngọc tinh mỹ nào đó, khẽ vuốt ve: “Ngươi nói bổn vương tốt bụng cứu một mạng nhỏ này của ngươi như thế, nếu giết há phải quá đáng tiếc rồi, thôi, giữ lại đi, bất quá bổn vương điều tra rõ thân phận thật sự của ngươi, đến lúc đó sẽ không giữ ngươi lại nữa.”
Trong xe ngựa, Tiểu Bạch nhìn thấy Nam Cung Lăng Thiên muốn động thủ với Hoa Kinh Vũ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Lăng Thiên, chỉ cần hắn động thủ, nó sẽ nhào tới cắn chết tên hỗn đãn này, dám ức hiếp Tiểu Vũ Nhi, hắn là người xấu.
Lúc này Nam Cung Lăng Thiên đã mất đi hứng thú, vung tay áo, một cỗ kình khí cường đại quét qua, Hoa Kinh Vũ trực tiếp từ trong xe ngựa bay ra ngoài, đồng thời còn có Tiểu Bạch, hai thân ảnh một lớn một nhỏ ước chừng bay hơn mười thước rơi xuống đất.
Bịch bịch hai tiếng, quỳ rạp trên mặt đất chuẩn xác không gì để nói, chẳng qua lại không có nhiều thương tích. Xe ngựa xa hoa phía trước, giá một tiếng, nghênh ngang rời đi, Nhan Băng vẻ mặt chấn kinh chạy tới, khẩn trương kêu: “Tiểu thư, người không sao chứ, tiểu thư.”
Hoa Kinh Vũ từ trên mặt đất chật vật đứng dậy, Tiểu Bạch cũng vậy, hai người một lớn một nhỏ nhìn xe ngựa đã đi xa, đồng thời phun một ngụm nước miếng,.....
“Vương gia, Hoa tiểu thư đã đến?”
Trong xe ngựa một đạo âm thanh sắc bén vang lên: “Đi lên đi.”
Hoa Kinh Vũ vừa nghe được mời nàng lên xe, liền không vui, trực tiếp cự tuyệt: “Không cần, Vương gia có gì chỉ giáo, xin mời nói.”
Nàng vừa mới nói xong, chỉ thấy màn xe ngựa bị nhấc lên, sau đó một luồng khí như lốc xoáy bay ra, trực tiếp quấn người nàng ném vào trong xe ngựa. Một tiếng động vang lên thì nàng đã bị ném trên sàn của xe ngựa.
Bên ngoài xe ngựa, Tiểu Bạch nhìn thấy Hoa Kinh Vũ như vậy, không chút suy nghĩ đi theo Hoa Kinh Vũ lắc mình vọt vào.
Hoa Kinh Vũ ngẩng đầu, chỉ thấy bên trong xe ngựa không hề nhỏ, thân xe là dùng gỗ lim tơ vàng tạo thành, bốn phía có dạ minh châu, rực rỡ xoay quanh, bên trong là một nhuyễn tháp, mặt trên lót một tấm thảm màu trắng quý giá, bên cạnh còn đặt vài bàn con cũng làm bằng gỗ lim tơ vàng, trên bàn còn bày văn phòng tứ bảo*, đồng thời còn có một bộ trà cụ, lúc này có một người nghiêng tựa vào nhuyễn tháp, trên tay đang cầm một chén trà tử sa ấm nóng.
*Để nói về bốn thứ: bút, mực, giấy, nghiên mực.
Bên trong còn vương một ít khói bốc ra từ chén trà, một người mặt mày thâm thúy, trầm tĩnh khôn ngoan, giống như nước hồ ngàn năm sâu thẳm, trong con ngươi thâm ám giờ phút này đang hiện ra hào quang liễm diễm, khóe môi độ cong tuyệt mỹ, bất quá vẻ mặt lại là sát khí lăng hàn không giận mà uy nghiêm.
“Bổn vương không thích có người cãi lời bổn vương.” Ý chỉ chuyện Hoa Kinh Vũ lúc trước cãi lời của hắn, Hoa Kinh Vũ cũng lười so đo với hắn, chậm rãi từ trên sàn đứng lên, đồng thời đưa tay ôm lấy Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch mở to đôi mắt nhìn chằm chằm nam nhân đang nghiêng tựa vào nhuyễn tháp đối diện, nam nhân này rất nguy hiểm, trực giác đầu tiên của nó nói như thế với nó, bộ tộc Cửu U Linh hồ của chúng nó trời sinh cực kỳ mẫn cảm.
“Được rồi, ngài đến tột cùng là có chuyện gì muốn gặp ta, nói đi?” Hoa Kinh Vũ gọn gàng dứt khoát hỏi, thật sự không muốn cùng người này dây dưa a.
“Lúc trước bổn vương đã giúp ngươi?” Nam Cung Lăng Thiên nhíu mày lười biếng hỏi.
“Ta không cầu xin Vương gia giúp ta đi?” Hoa Kinh Vũ vẻ mặt tự nhiên, hơn nữa hắn đấy gọi là giúp nàng sao? Chỉ bất quá nữ nhân Hoa Như Yên kia nhiều chuyện, muốn trông cây vào hắn ra tay ngăn cản việc này, như thế là giúp của hắn sao? “Ngươi tính qua cầu rút ván sao?” Nam Cung Lăng Thiên híp mắt, tràn đầy nghi ngờ mà lại nguy hiểm nói không nên lời, đưa tay khẽ chạm vào chén trà trong tay, hơi nóng mịt mù kia, khiến cho khuôn mặt càng phát ra bí hiểm, khó có thể dò xét.
“Không có qua cầu rút ván gì cả, buổi đêm Vương gia không ngủ được, tìm ta lại đây chẳng lẽ chính vì cùng ta thảo luận cái gì qua cầu sao?” Hoa Kinh Vũ ra vẻ mặt thụ giáo, tuy thái độ cung kính, bất quá thần sắc lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, Nam Cung Thiên đột nhiên nở nụ cười: “Nhanh mồm nhanh miệng, ngươi nói nếu như bổn vương bẻ hết răng nanh của ngươi, ngươi còn có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy sao?”
Lời nói của hắn vừa rơi xuống, Hoa Kinh Vũ vẻ mặt âm hàn, tưởng tượng đến việc mình không có răng nanh, bộ dáng nói chuyện của hắn, thật muốn một cái tát chết tên nam nhân này, đương nhiên điều kiện tiên quyết là võ công của mình lợi hại hơn hắn.
“Vương gia, ngươi buổi đêm không ngủ ắt sẽ không muốn bẻ răng của ta chứ?” Hoa Kinh Vũ nhắc nhở Nam Cung Lăng Thiên nói chính sự, đừng luôn nghĩ bẻ răng nanh của nàng, lo nói vào chính sự đi.
Con ngươi của Nam Cung Lăng Thiên chợt lạnh, thâm trầm mở miệng: “Nói xem ngươi rốt cuộc là ai, mục đích của ngươi là gì?” Nữ nhân này nếu thật sự là gian tế của quốc gia khác, gả vào hoàng thất chỉ sợ là căn nguyên của tai họa, hắn nghĩ đến đây trong lòng liền nẩy lên âm ngao, dâng lên cảm xúc muốn giết người, nhưng nếu để hắn thật sự động thủ với nữ nhân này, nhất thời lại hạ thủ không được.
Hoa Kinh Vũ vừa nghe Bắc U vương lại dây dưa đề tài này, không khỏi buồn bực trừng mắt hắn, hung hăng nói: “Bắc U vương, ta rốt cuộc đã đắc tội ngươi chỗ nào, cứ luôn bám lấy ta, ngươi nói, ta nói xin lỗi với ngươi được không? Sau này đừng bám lấy ta nữa, ta nói rồi ta là Hoa Kinh Vũ, ngươi vì sao lại không tin ta chứ?”
Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên thần sắc không động, con ngươi càng phát ra u ám, khóe môi hơi nhếch lên: “Chỉ cần ngươi nói ngươi là ai, bổn vương sẽ tha cho ngươi một mạng, ngươi mang mục đích gì muốn gả vào hoàng thất?”
Thì ra là bởi vì chuyện nàng phải gả vào hoàng thất, nam nhân này mới nhận định nàng có mục đích gì khác, kì thật nàng căn bản không muốn gả a, Hoa Kinh Vũ vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ đáp: “Vương gia, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta thật sự không muốn gả vào hoàng thất, ta cũng không muốn gả cho Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, thật ra ta ước gì mình không lấy chồng ấy chứ, nhưng ai biết Hoàng hậu nương ương cứ ép ta gả.”
Hoa Kinh Vũ nói xong lại cầu xin: “Ngươi đừng luôn nghi thần nghi quỷ, ta nói với ngươi, thật ra lần trước ta ở trong phủ suýt chút nữa bị cắn chết, sau khi tỉnh lại thấy tính cách trước kia của mình quá nhu nhược, vì thế quyết định sau này tuyệt sẽ không để người khi dễ nữa.”
Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên híp mắt lại nói: “Ngươi nói là bổn vương đa nghi.”
“Ngươi vốn đa nghi.” Hoa Kinh Vũ nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, nàng vừa nói xong liền hối hận, không đợi đến lúc nàng nhận sai, Bắc U vương trước đó còn an ổn tựa vào nhuyễn tháp, lúc này nhấc tay, kình khí cường đại đem Hoa Kinh Vũ hút đến đây, bùm một tiếng rơi xuống trước mặt Nam Cung Lăng Thiên, cả nửa người nằm trên nhuyễn tháp. Tay ngọc thon dài đẹp đẽ của Nam Cung Lăng Thiên liền chụp lên cổ của Hoa Kinh Vũ, giọng nói tuyệt mỹ ngạo mạn vang lên.
“Xem ra cái cổ nhỏ này của ngươi không cần nữa rồi?” Nhưng hắn cũng không tiến sâu thêm một bước, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve cổ của Hoa Kinh Vũ, tựa hồ đang lo là nên xuống tay từ góc độ nào.
Hoa Kinh Vũ chỉ cảm thấy tay nắm lấy cổ mình, lãnh khốc vô tình, chỉ cần hắn dùng sức một chút, có lẽ nàng liền hương tiêu ngọc vẫn. Nghĩ đến vừa xuyên qua đây, chính mình chịu nhiều tội, Hoa Kinh Vũ không khỏi tức giận, rống lên: “Nam Cung Lăng Thiên, ngươi tên hỗn đản này, ngươi giết ta phải không, giết đi, giết đi, giết chết ta tốt lắm, ta không muốn sống nữa, vậy được rồi chứ.”
Nói xong vẻ mặt thấy chết không sờn, chờ Nam Cung Lăng Thiên động thủ.
Bất quá Nam Cung Lăng Thiên trời sinh tính tình khác người, ngươi muốn hắn giết, hắn ngược lại không giết, ngón tay khẽ thu lại, đổi lại nhẹ nhàng chạm đến, xúc cảm lạnh lẽo kia làm toàn thân Hoa Kinh Vũ run rẩy, thống khổ nói không nên lời, tên gia hỏa này cứ cố tình như đang chơi đùa một món đồ bằng ngọc tinh mỹ nào đó, khẽ vuốt ve: “Ngươi nói bổn vương tốt bụng cứu một mạng nhỏ này của ngươi như thế, nếu giết há phải quá đáng tiếc rồi, thôi, giữ lại đi, bất quá bổn vương điều tra rõ thân phận thật sự của ngươi, đến lúc đó sẽ không giữ ngươi lại nữa.”
Trong xe ngựa, Tiểu Bạch nhìn thấy Nam Cung Lăng Thiên muốn động thủ với Hoa Kinh Vũ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Lăng Thiên, chỉ cần hắn động thủ, nó sẽ nhào tới cắn chết tên hỗn đãn này, dám ức hiếp Tiểu Vũ Nhi, hắn là người xấu.
Lúc này Nam Cung Lăng Thiên đã mất đi hứng thú, vung tay áo, một cỗ kình khí cường đại quét qua, Hoa Kinh Vũ trực tiếp từ trong xe ngựa bay ra ngoài, đồng thời còn có Tiểu Bạch, hai thân ảnh một lớn một nhỏ ước chừng bay hơn mười thước rơi xuống đất.
Bịch bịch hai tiếng, quỳ rạp trên mặt đất chuẩn xác không gì để nói, chẳng qua lại không có nhiều thương tích. Xe ngựa xa hoa phía trước, giá một tiếng, nghênh ngang rời đi, Nhan Băng vẻ mặt chấn kinh chạy tới, khẩn trương kêu: “Tiểu thư, người không sao chứ, tiểu thư.”
Hoa Kinh Vũ từ trên mặt đất chật vật đứng dậy, Tiểu Bạch cũng vậy, hai người một lớn một nhỏ nhìn xe ngựa đã đi xa, đồng thời phun một ngụm nước miếng,.....
Danh sách chương