Dịch: Vãn Phong

***

“Tốt lắm.” Cô cười xấu hổ, rồi rụt về phía sau một chút.

Dịch Dương nhận thấy cô không được tự nhiên lắm, mày hơi nhíu lại, sau đó mới phát hiện ra hành động nhìn chằm chằm vào ngực cô vừa rồi… đúng là không ổn cho lắm.

Hắn tằng hắng một tiếng rồi mỉm cười. “Vậy thì tốt, chúng ta đi nghỉ thôi.”

Trái tim bé bỏng lại rung lên lần nữa. Thương Lâm nhìn những đường cong quyến rũ của đôi môi và cằm hắn, bỗng nhiên cảm thấy đêm hôm khuya khoắt, đúng là thời cơ tốt để nằm trên giường nói chuyện phiếm.

Cô ôm tâm trạng ấy nằm xuống bên cạnh hắn, sau đó mới chậm rãi lên tiếng. “Toàn là anh hỏi tôi thôi, tôi còn chưa biết chuyện của anh đây.” Mắt cô trong veo như nước. “Này, trước kia anh từng quen với mấy cô bạn gái rồi?” Ngoài mặt thì giả vờ như là không quan tâm lắm, nhưng tim thì hồi hộp trến nỗi ngừng đập.

Dịch Dương liếc cô một cái, không trả lời thẳng vào vấn đề. “Cô thấy sao? Tôi nhìn giống từng có mấy cô bạn gái lắm sao?”

Thương Lâm chống cằm. “Tôi cảm thấy kiểu đàn ông có BMG[1] như anh thì nhất định có rất nhiều người thích…”

“Đợi đã, cái gì mà có BGM?” Dịch Dương thấy rất buồn cười. “Sao những từ cô nói luôn cứ kỳ quái thế nhỉ?”

Thương Lâm nháy mắt. “Giống như mối tình đầu của tôi vậy đó, khi xuất hiện rất ngầu, rất hiên ngang, như là có BGM!”

“Mối tình đầu?” Nụ cười trên môi Dịch Dương cũng nhạt hơn. “Cộng thêm đối tượng yêu thầm thì tình sử của cô cũng phong phú quá nhỉ?”

Lúc ấy Thương Lâm mới biết hắn hiểu lầm, lập tức giải thích. “Mối tình đầu mà tôi nói chính là Tuxedo mặt nạ đó! Anh có xem Thủy thủ mặt trăng chưa? Thôi đi, chắc là chưa từng xem. Mỗi lần nam chính trong đó xuất hiện là rất hoành tráng, người chưa tới mà hoa đã tới trước, còn có hiệu ứng âm nhạc riêng nữa.”

Dịch Dương thấy cô nói một cách say sưa thì chậm rãi hỏi. “Cho nên cô cảm thấy tôi giống anh ta?”

Lúc ấy Thương Lâm mới phát hiện hình như câu này đã để lộ tâm tư của mình nên vội vàng lấp liếm. “Giống như tối hôm đó đó, anh đột nhiên xuất hiện cứu tôi, lần ấy giống y hệt.” Cô vỗ vai hắn. “Giống hiệp sĩ.”

Dịch Dương được cô ca tụng nhưng vẫn không thấy vui vẻ gì lắm. “Vậy thì hiệp sĩ có BGM nói cho cô biết, tôi chưa từng có bạn gái.”

“Không có?” Thương Lâm thật sự kinh ngạc. “Tại sao?”

“Lúc đi lính thì không có cơ hội, sau khi xuất ngũ thì không có thời gian nên không có.” Dịch Dương nói rất thản nhiên. “Hơn nữa tôi chưa từng gặp cô gái nào khiến tôi có cảm giác.”

“Vẫn luôn không có sao?” Thương Lâm hỏi trong nhấp nhỏm.

Dịch Dương nghiêm túc nhớ lại, xác định là mình sống ở hiện đại hai mươi lăm năm trời nhưng chưa gặp được. “Không có.”

Thương Lâm lập tức thất vọng. Hắn nói không có, vậy nói cách khác, hắn cũng không có ý gì với cô rồi. Nghĩ lại thì cũng phải, hắn có điều kiện tốt như thế, ở hiện đại người đẹp như mây mà cũng không chấm được ai thì sao lại nhìn trúng cô cho được? Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thật sự nghe hắn nói thế thì cô vẫn không khỏi buồn rầu. Thầm mến quả là một con tiểu yêu tinh phiền phức!

Một lúc lâu mà không nghe thấy cô gái bên cạnh lên tiếng, Dịch Dương quay lại thì thấy một khuôn mặt nhăn nhó và oán hận. Hắn suy nghĩ một lát, đắn đo nói: “Tôi chưa từng yêu ai, cô không có tin lá cải để nghe nên căm phẫn đến mức này sao?”

Hắn tưởng rằng cô đang bực bội vì chuyện này sao? Thương Lâm bỗng có cảm giác bất lực như là đi gây hấn với người ta mà người ta không để ý đến mình.

Cô cảm thấy mình như trở về với hai năm trước, khi đó cô còn thầm mến Mạc Đình Hiên, mỗi ngày đều phải chịu đựng thứ cảm giác này.

***

Năm ngày sau, mọi người rời khỏi hành cung Nam Sơn, về lại hoàng cung trong nội thành. Trên đường về cung, Thương Lâm cũng suy nghĩ một cách thật nghiêm túc về tình cảm của mình đối với Dịch Dương.

Trước đây cô từng đọc được một câu, nếu một đôi nam nữ bị nhốt trên đảo hoang trong thời gian dài, cho dù trước kia hai người này không ưa nhau đi nữa thì sau đó cũng sẽ yêu thương đối phương. Cô cảm thấy tình hình của mình và Dịch Dương bây giờ rất giống câu ấy.

Tuy chỗ này không phải là đảo hoang nhưng tại nơi dị thế này, chỉ có bọn họ là hiểu được nhau. Đây là một mối quan hệ rất kỳ diệu, bởi vì cùng đến từ một nơi, bởi vì cùng có một bí mật, cho nên vị trí của người này trong lòng người kia là không tầm thường.

Cô nghĩ, có lẽ là vì cô đã quá ỷ lại hắn nên mới hồ đồ khiến tình cảm thăng hoa. Cô không muốn nếm phải mùi vị tương tư đau khổ ấy nữa, cho nên cô quyết định quản chặt trái tim tràn đầy tình yêu của mình.

***

Từ sau khi hồi cung, Dịch Dương cảm giác được rõ ràng Thương Lâm đang né tránh mình. Thật ra cô cũng rất khéo léo, chẳng qua là hắn quá nhạy bén mà thôi. Có mấy lần cô đang cười cười nói nói với các cung nữ, thấy được hắn thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Mày hơi nhíu lại, môi mím chặt, đó là vẻ mặt mâu thuẫn và bài xích.

Hắn cũng lấy làm lạ, không biết mình đã làm ra chuyện gì khiến cô tức giận. Nhưng với tính cách của hắn, hắn không tò mò hỏi thăm làm gì, cho nên chuyện cứ kéo dài như thế. Hơn nữa gần đây chuyện triều chính bận rộn, hắn cũng ít đi Tiêu Phòng Điện nên thời gian hai người gặp nhau cũng giảm đi đáng kể.

Nửa tháng sau khi hồi cung, cuối cùng thì sứ thần Yến Quốc cũng vào cung xin cáo biệt. Thương Lâm nghe tin ấy thì hết sức vui mừng, nhưng khi biết còn phải mở một bữa tiệc tiễn biệt, hơn nữa cô phải đích thân tham gia thì niềm vui ấy lập tức tắt ngấm.

Tối hôm tổ chức yến hội, cô ăn vận lộng lẫy, sánh vai Dịch Dương cùng ngồi trên vị trí chủ tọa. Sau những bức rèm châu ở hai bên là phi tần của lục cung, phía dưới chín bậc thang là bốn vị sứ thần của Yến Quốc và các vị đại thần Ngụy Quốc.

Từ lúc khai tiệc, Cao Trầm vẫn luôn không nói lời nào, chỉ im lặng uống rượu, giống như là muốn chuốc cho mình say vậy. Thương Lâm để ý thấy có một người của Yến Quốc đến gần nói vài câu gì đó thì hắn mới chậm rãi đặt cái chén ngọc xuống.

Hắn quay đầu qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô. Gương mặt quá đỗi quen thuộc cùng sự dịu dàng xa lạ trong đôi mắt hắn đang thử thách sức chịu đựng của Thương Lâm. Cô bỗng nhiên nhớ tới lần gặp trước của bọn họ là ở tại khách điếm trong thành Hạ Đinh. Dưới ánh trăng vằng vặc, hai người cười nói, nâng ly chạm cốc, ước hẹn những ngày tháng sau này sẽ luôn ở bên nhau. Cô còn nhận lời hắn cùng nhau đi ngao du thiên hạ, ngắm cảnh Mạc Bắc đến Gian Nam, ngắm tuyết rơi ngoài quan tái.

Sau đó, cô liền chạy trốn.

Tuy biết là không cần thiết, nhưng Thương Lâm vẫn cảm thấy áy náy gần chết.

“Ngụy Hoàng.” Một sứ thần tóc bác phơ của Yến Quốc đứng lên, tay cầm chén ngọc, cung kinh nói: “Lần này chúng thần đến phía nam, chịu ân Ngụy Hoàng tiếp đãi, lòng chúng thần hết sức cảm kích. Xin cho thần được kính ngài một ly, cầu cho Ngụy Hoàng long thể an khang, Đại Ngụy quốc thái dân an.”

Ông ta mở màn, mấy sứ thần khác cũng đứng lên, đồng thanh kính rượu.

Ánh mắt của Dịch Dương rơi vào trên người chàng trai xuất sắc nhất kia, nhớ tới ánh mắt của Thương Lâm nhìn hắn vừa rồi, bỗng nhếch môi cười, từ từ uống cạn rượu trong chén.

“Hoàng hậu nương nương không uống với Cao đô úy một chén sao?” Hoắc Tử Nhiêu ung dung lên tiếng. “Cao đô úy là biểu ca của nương nương, bây giờ chia xa không biết đến khi nào mới được gặp lại, nên nói vài câu tiễn biệt mới phải chứ.”

Những người trong điện đều đã nghe qua lời đồn đãi rằng hoàng hậu và Cao đô úy tình cũ khó quên, bây giờ nghe Hoắc quý phi nói thế thì không khỏi nghĩ tới chuyện ấy, trong nhất thời mặt ai nấy cũng có vẻ sượng sùng.

Thương Lâm liếc nhìn Hoắc Tử Nhiêu một cái, mỉm cười nói: “Đương nhiên rồi.” Bàn tay ngọc ngà nâng chén rượu lên. “Chén rượu này là bổn cung kính Cao đô úy, đa tạ ơn cứu mạng của Cao đô úy ở hành cung, bổn cung sẽ suốt đời không quên.”

Thái độ của cô hết sức bình thản, quang mình chính đại nhắc tới chuyện ở Nam Sơn, như vậy tạo nên cảm giác rất lỗi lạc, khiến những người ở đây không khỏi suy đoán, có lẽ lời đồn kia là vô căn cứ, thật ra hai người này không có gì hết.

“Nương nương quá lời rồi.” Vẻ mặt Cao Trầm cũng hết sức bình thản.

Thương Lâm uống hơi vội vàng, không nhịn được mà ho vài tiếng, Dịch Dương đang nói gì đó với Tạ chiêu nghi, nghe cô ho thì quay đầu qua, thân thiết dặn dò: “Uống chậm thôi.”

Nghe thấy giọng của hắn, người cô không kiềm được mà cứng đờ, một lúc sau mới gật đầu nói: “Dạ…”

***

Không khí trong điện hơi ngột ngạt, ngồi thêm một lát, Thương Lâm lấy cớ là đi trang điểm lại để rời khỏi đại điện. Cô chạy ra hành lang bên cánh trái để hóng gió cho bớt say.

“Thế nào, thấy tình cũ sắp đi nên trong lòng khó chịu, muốn khóc mà không dám khóc sao?” Gióng nói châm chọc khiến cô bừng tỉnh khỏi cơn trầm tư, quay đầu qua thì bắt gặp dung nhan kiều diễm như hoa tường vi của Hoắc Tử Nhiêu.

“Bổn cung không hiểu Hoắc quý phi đang nói gì.” Cô thản nhiên đáp.

“Giả ngốc gì chứ, ta biết rất rõ những chuyện của ngươi.” Hoắc Tử Nhiêu cười nhạo. “Thật ra ngươi cũng rất đáng thương, có biểu ca ưu tú thế nhưng không được ở bên nhau mà lại phải rời xa quê hương đến nơi xa xôi này, về sau e là không thể gặp được cha mẹ lần nào nữa.” Trong mắt nàng ta đầy vẻ đồng cảm và xót thương, cao cao tại thượng nhìn Thương Lâm.

Thương Lâm nhìn nàng ta một lát, bật cười. “Đúng vậy, nếu ta không đến Ngụy Quốc thì ngươi đã là hoàng hậu rồi, chứ không phải tiếp tục làm một thiếp thất kém người ta một bậc.” Cô đưa tay nghịch tóc mình. “Quý phi nương nương thì sao chứ, thiếp chung quy vẫn là thiếp.”

“Ngươi…” Hoắc Tử Nhiêu bị cô chọc vào vết thương lòng, tay phải lập tức giơ lên, giáng thẳng xuống. Thương Lâm lập tức nắm chặt cổ tay nàng ta lại, cười chế giễu. “Quý phi nương nương, ngươi chắc là muốn động tay động chân với ta ở ngay chỗ này sao?”

Trước mắt bao người, trên mặt hoàng hậu nương nương có một dấu tay, không gây ra chuyện lớn mới là lạ đó.

Hoắc Tử Nhiêu vung tay Thương Lâm ra, căm hận nhìn cô một lát rồi bỗng nhiên cười khẩy. “Ngươi đắc ý gì chứ? Bệ hạ đã không đến chỗ ngươi bảy tám ngày rồi, ta thấy ngày tháng được sủng ái của ngươi cũng không lâu nữa đâu.” Nàng ta đến gần, nói với âm lượng chỉ đủ hai người nghe được. “Đợi ngươi mất đi sự sủng ái của bệ hạ, ngày tháng sau này khó nói lắm.”

Thương Lâm bình tĩnh ngước mắt lên thì thấy đôi môi đỏ mọng đang mấp máy của Hoắc Tử Nhiêu, trong mắt nàng ta đầy vẻ lạnh lùng trào phúng.

Đúng là gần đây Dịch Dương không đến chỗ cô. Vì dạo này cô cứ né tránh hắn nên thấy thế thì còn lấy làm mừng, nhưng không ngờ người khác lại nghĩ là cô bị thất sủng. Quả nhiên, trong hậu cung, nhất cử nhất động của hoàng đế đều ảnh hướng đến sức phán đoán của nhiều người.

Thấy Thương Lâm không nói chuyện, Hoắc Tử Nhiêu nghĩ là mình đã chọc trúng nỗi đau của cô nên trong lòng rất đắc ý. Lần này nàng ta ra đây chính là vì nhân lúc không có ai mà chọc tức Thương Lâm, lúc này đã đạt được mục đích nên không lưu luyến gì nữa mà quay người vào trong điện, để lại mình Thương Lâm tiếp tục đứng đó suy tư.




[1] BGM: Background Music – mỗi lần xuất hiện như có âm nhạc làm nền, tạo hiệu ứng hoàng tráng
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện