Edit: cầm thú

Trên ảnh chụp, bên cạnh Đỗ Luân có một người đàn ông.

Người đàn ông này mặt mũi đẹp đẽ, dáng người gầy yếu, cả người toát ra vẻ dịu dàng yếu đuối.

Người đàn ông này rúc trong lòng Đỗ Luân, cười tươi như hoa, cầm di động chụp ảnh tự sướng. Tầm mắt Đỗ Luân rơi vào hàng lông mày của người đàn ông, tràn đầy sủng ái nó cực kì chân thật giống như cô tận mắt nhìn thấy chứ không phải bức hình.

Đỗ Luân yêu đàn ông.

Cho dù là ai khi nhìn thấy tấm hình này cũng sẽ tin như vậy.

Hô hấp của Dịch Tiêu dừng một chút, những kí ức từ khi quen biết Đỗ Luân giống như núi lửa "ầm" một phát nổ tung.

Hắn sắm vai một người bạn trai hoàn mỹ mọi điểm, hoàn hảo toàn diện, dễ dàng tiến công chiếm đóng Phương Lâm. Nếu như đời trước Phương Lâm không bị sát hại, nhất định sẽ kết hôn với Đỗ Luân.

Nhưng mà bạn trai hoàn mỹ như vậy lại yêu một người đàn ông khác.

Thái dương Dịch Tiêu co rút một phen.

Gặp gỡ Đỗ Luân mấy lần, thân là nữ giới, Dịch Tiêu cảm thấy Đỗ Luân rất tôn trọng và lịch sự, hai người thậm chí không ôm hay tiếp xúc tay chân gì.

Nhưng nghĩ lại, loại tôn trọng này chính là một kiểu xa cách tự bảo vệ mình.

Đỗ Luân là đồng tính luyến ái.

Phương Lâm thiếu chút nữa trở thành "đồng thê".

Dịch Tiêu dựa theo bức họa tâm lý tội phạm liệt kê ra ba cái tên có khả năng là hung thủ giết người liên hoàn, Đỗ Luân là đứng đầu tiên, hiềm nghi lớn nhất. Hiện giờ, thân phận đồng tính của Đỗ Luân bị bại lộ, tương đương với việc gạch bỏ tên "Đỗ Luân" ra khỏi danh sách.

Đồng tính nam sao có thể cưỡng hiếp phụ nữ?

Tầm mắt rơi vào miếng giấy bị xé nát dưới đáy thùng rác, con ngươi của Dịch Tiêu bỗng nhiên co rút ---

... Không đúng.

Trong hồ sơ bốn vụ án giết người liên hoàn pháp y có ghi nhận xét về tính xâm phạm của người bị hại, ý kiến cho rằng:

[Âm đạo của người bị hại có hiện tượng bị xé rách, có thể là do bị vật cứng tiến vào âm đạo dẫn đến tình trạng bị xé rách; dịch tiết trong âm đạo của người bị hại chỉ có DNA của bản thân; không tìm thấy thể dịch, tinh dịch, lông và các vật chứng khác của người khác trong thi thể người bị hại. Dựa vào đó, tôi cho rằng cách gây án có hai loại khả năng: 1, tội phạm đeo bao phòng tránh, hoặc 2, tội phạm là kẻ không có năng lực phải sử dụng công cụ phụ trợ.

... Ai nói đồng tính nam không thể là hung thủ?

"Đúng vậy."

Trong văn phòng, đội trưởng Tiêu nhìn Dịch Tiêu bằng ánh mắt khen ngợi: "Trong vụ án giết người, mọi thứ đều có khả năng xảy ra."

Dịch Tiêu nhíu mày, tiếp tục nói: "Nếu phạm nhân sử dụng dương vật giả để xâm phạm âm đạo người bị hại, như vậy thì cảnh sát không thể tìm thấy chứng cứ."

"Bốn vụ án này treo một năm rồi mà chưa giải quyết được, hôm nay rốt cục cũng tìm được điểm đột phá!"

Đội trưởng Tiêu cười nói, lập tức triệu tập một số thành viên trong tổ chuyên án đến để họp, dặn dò bộ phận chủ lực dốc sức điều tra hành tung của Đỗ Luân khi bốn vụ án xảy ra.

Trong hồ sơ báo cáo của cục cảnh sát thế giới song song, khi bốn vụ án xảy ra Đỗ Luân đều đi công tác bên ngoài, có vé máy bay, khách sạn làm bằng chứng. Lúc đó Dịch Tiêu cho rằng Đỗ Luân hầu như không có khả năng là hung thủ, nhưng bây giờ nghĩ lại, khi các vụ án xảy ra Đỗ Luân đều có chứng cứ vắng mặt hoàn mỹ, ngược lại khiến người ta phải nghi ngờ.

"Đội trưởng Tiêu."


"?"

Dịch Tiêu viết mấy hàng chữ lên giấy, giao cho đội trưởng Tiêu.

"Đây là địa điểm Đỗ Luân đến khi mấy vụ án xảy ra, phiền cô điều tra thử xem. Nhưng mà, tôi đề nghị phái cảnh sát tới thẳng hiện trường điều tra thực tế, xác nhận Đỗ Luân có thật sự từng xuất hiện ở đó hay không."

Đội trưởng Tiêu chợt hiểu ra, khóe miệng rốt cuộc lộ ra nụ cười.

...

Cảnh sát bí mật tiến hành điều tra Đỗ Luân. Dịch Tiêu thì tiếp tục duy trì quan hệ với Đỗ Luân, tránh cho hành động thiếu suy nghĩ, bứt dây động rừng.

Dịch Tiêu tới thế giới này gần một tháng rồi. Một tháng này vì điều tra vụ án, Dịch Tiêu xin bên công ty hàng không Phương Lâm làm nghỉ phép một tháng. Ngày nghỉ cuối cùng, bộ phận nhân sự của công ty gởi thông báo bảo Phương Lâm đi làm.

Dịch Tiêu học này nọ, dựa vào trí nhớ kiếp trước của Phương Lâm làm công việc tiếp viên hàng không cũng rất êm xuôi, ngày đi làm đầu tiên không bị mắc lỗi, kết thúc thuận lợi. Ngày này, sáng sớm Dịch Tiêu theo chuyến bay bay đến Nam Phương, chiều tối bay trở về thành phố C, tiếp viên hàng không trên cùng chuyến bay có quan hệ tốt với Phương Lâm, buổi tối đặc biệt mở tiệc mừng cô quay lại.

Một đám trai gái chân dài giá trị nhan sắc cao đi giữa màn đêm, khiến người qua đường hâm mộ vây xem.

Mọi người đi đến quán bar thường tụ tập để chúc mừng Phương Lâm đi làm lại.

Ăn uống linh đình, Dịch Tiêu uống một ngụm rượu sẽ phun một ngụm, cho dù là rượu brandy giá trị xa xỉ cũng không tiếc thương.

Kỹ xảo này rất nhanh liền bị người khác nhìn thấy.

"Phương Lâm, chẳng phải em rất thích rượu brandy sao?"

Nói chuyện là nam đồng nghiệp của Phương Lâm.

Dịch Tiêu có ấn tượng với hắn. Kiếp trước trước khi chết, chính hắn chủ động đưa Phương Lâm về nhà, đến trước cửa lại đột ngột ôm lấy Phương Lâm.

Nam đồng nghiệp tên là Giang Vũ, là tiền bối của Phương Lâm, vào công ty hàng không làm việc trước Phương Lâm năm năm.

Giang Vũ tay cầm ly rượu đế cao, vẻ mặt đầy ý cười nhìn chằm chằm Dịch Tiêu.

"Tối nay em không muốn uống rượu."

"... Có tâm sự sao?"

Giang Vũ nói xong, cúi người ghé vào tai Dịch Tiêu: "Bạn trai trật đường ray rồi à?"

... Lời nói của Giang Vũ cũng rất chính xác.

Dịch Tiêu lui về phía sau. Cô không thích nói chuyện với đàn ông tinh mắt, ví dụ như Giang Vũ.

"Đừng qua đây."

Giọng nói Giang Vũ mềm yếu khiến Dịch Tiêu nổi hết da gà, đối phương thấy thế ngược lại cười lớn tiếng:

"Bị anh đoán trúng rồi sao?"

"... Anh muốn làm gì?"

Giang Vũ nhíu mày: "Em đoán thử xem?"

Dịch Tiêu vô tình lại tốn nước miếng với Giang Vũ. Đồng nghiệp ở đây đều biết Phương Lâm quen với Đỗ Luân, nếu như bây giờ mờ ám với Giang Vũ, chắc chắn sẽ bị đồng nghiệp nói xấu.

Giang Vũ lại không chút để ý. Bàn tay to vung lên gọi một tháp champagne tặng cho Dịch Tiêu, trai gái ở đây ồn ào đùa giỡn, bắt Dịch Tiêu phải làm gì đó đền đáp Giang Vũ.

"Vậy... Phương Lâm, hay là em hôn anh một cái?" Giang Vũ thừa cơ nói.

Khóe miệng Dịch Tiêu co rút một hồi.

Cô cầm lấy ly rượu đế cao, đứng bên tháp champagne hôn cũng không được, không hôn cũng không được, cuối cùng đặt ly rượu xuống, đi đến trước mặt Giang Vũ, ngẩng đầu, mỉm cười, nói:

"Giang Vũ, em có bạn trai rồi, hôn anh thì có vẻ không tốt lắm. Hay là..."

Đáy mắt Dịch Tiêu xuất hiện một tia gian xảo: "Hay là, em massage cho anh, làm anh thấy thoải mái, cảm ơn anh đã tặng tháp champagne cho em."

"Massage?"

Cái từ ngữ này dường như có ám hiệu không tốt. Mọi người hiểu rõ cười cười, hối Dịch Tiêu mau làm đi.

Giang Vũ cười hì hì ngồi lên ghế dựa:

"Phương Lâm, em nhẹ tay chút nha."

Dịch Tiêu không hé răng, mười ngón tay đan xen hoạt động cổ tay, sau đó, đôi tay như đao phủ đặt lên bả vai Giang Vũ, "Em bắt đầu đây", nói xong sử dụng toàn bộ sức lực của bản thân, mạnh mẽ bóp chặt bả vai Giang Vũ.

"A a a ---"

Trong miệng Giang Vũ phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo vậy.

"Nhẹ chút, Phương Lâm em nhẹ tay thôi ---"

Dịch Tiêu nhếch môi: "Chịu đựng nào."

Nói xong, mười ngón tay cử động, vuốt ve hai vai Giang Vũ, từ xương bả vai đến cột sống, lại từ cột sống quay lại xương bả vai, mỗi lần vuốt ve đều giống như hành trình đi vào địa ngục.

Cuối cùng hai bả vai Giang Vũ vừa mỏi vừa đau, muốn rơi cả nước mắt.

Tiếng giết heo cũng chỉ như vậy.

Mọi người thấy càng vui vẻ, Dịch Tiêu cũng không định buông tay ra.

Mãi đến khi phía sau phát ra một giọng nói quen thuộc, Dịch Tiêu mới dừng tay lại.

"... Chị?"

Phương Trình đứng bên ngoài đám người, đỏ mắt nhìn chằm chằm Dịch Tiêu.

...

Phương Trình đi với bạn tới quán bar uống rượu, vừa vào liền bị tiếng kêu thảm thiết của Giang Vũ hấp dẫn tầm mắt, không ngờ nhìn thấy chị gái mình đang massage cho người đàn ông kia.

Phương Trình đen mặt, ánh mắt càng lúc càng đỏ.

Trên đường về nhà, Phương Trình giữ im lặng. Dịch Tiêu cũng không chủ động mở miệng, hiện tại không khí quỷ dị muốn chết, ai biết nói sai câu gì sẽ khiến em trai không vui chứ.

Khi về tới cửa nhà, Phương Trình trầm giọng hỏi:


"Người đàn ông hồi nãy là ai?"

"Giang Vũ? ... Đồng nghiệp của chị."

Phương Trình nghiêng đầu: "Quan hệ hai người không chỉ là đồng nghiệp?"

"... Em suy nghĩ nhiều rồi." Dịch Tiêu cười với hắn: "Tất cả mọi người đều biết chị có bạn trai rồi, tối nay chỉ đùa giỡn thôi."

"... Chị."

Phương Trình quay đầu, vẻ mặt u ám: "Em là đàn ông, em biết rõ đàn ông là loại người gì. Cái kẻ tên Giang Vũ kia vừa nhìn liền biết không có ý tốt với chị, chị còn chủ động đi đấm bóp cho gã? ... Chị có đầu óc không vậy?"

Nụ cười của Dịch Tiêu cứng lại.

"Chị có biết một người con gái có bao nhiêu nguy hiểm không? Có biết con gái mà gả sai cho người ta sẽ hủy hoại cả một đời? Chị nhìn mẹ kìa, không phải bị tên khốn khiếp nào đó đánh chết hay sao? Chị bình thường thông minh như thế, sao vừa gặp đàn ông liền không biết giữ mình như vậy?! ... Trước mặt mọi người đi massage cho đàn ông, có đẹp mặt hay không?!"

"Phương Trình." Dịch Tiêu cắt ngang lời hắn, "Em nói quá đáng rồi đó."

Phương Trình bộ dạng khó tin, hai tay cuối cùng buông xuống, nhìn bầu trời nói: "Em nói không đúng? Em nói không đúng chỗ nào? Có phải chị muốn giống mẹ hay không, có phải muốn bị bạo hành đến chết hay không?!"

Hắn càng nói càng kích động, càng nói càng lớn tiếng, thậm chí khiến người dân đi đường ngó qua xem thử tình hình.

Dịch Tiêu mấp máy môi, hai tay nắm lấy tay Phương Trình, nhẹ nhàng nói:

"Được, chị biết rồi, về sau sẽ không giao du với bọn họ nữa. Phương Trình, chị biết em muốn tốt cho chị, chị cực kì cảm ơn em."

Bộ dạng cô giống như đang dỗ dành đứa trẻ Phương Trình, trong trí nhớ Phương Lâm mỗi lần đều sử dụng chiêu này, trăm lần đều linh nghiệm.

Sắc mặt Phương Trình rốt cục cũng dịu đi một chút, đứng trước cửa tạm biệt với Dịch Tiêu.

Nhìn bóng lưng Phương Trình rời đi, trước đó một giây trên gương mặt Dịch Tiêu vẫn còn vẻ dịu dàng, một giây sau liền tan thành mây khói.

Dịch Tiêu nhíu mày, xuất hiện vài nếp nhăn.

...

Mấy hôm sau, đội trưởng Tiêu gọi điện thoại tới, nói cho Dịch Tiêu một tin tức khiến người ta phấn chấn ---

Chứng cứ vắng mặt của Đỗ Luân trong bốn vụ án kia đều là giả.

Tổ điều tra thông qua hệ thống internet cả nước điều tra vé xuất hành và cư trú của Đỗ Luân, những tin tức này đều giống như Dịch Tiêu đã cung cấp. Sau đó, điều tra viên đi đến thăm hỏi từng nhà, thông qua nhân viên làm việc, xem xét video theo dõi cũng như camera giám sát cuối cùng xác định, quả thật có người cầm chứng minh thư của Đỗ Luân đến đây ở, nhưng mà Đỗ Luân thì chưa từng xuất hiện ở mấy nơi này!

"Người đàn ông thay thế Đỗ Luân ngụy tạo chứng cứ vắng mặt đã bị chúng tôi bắt được! Hắn và Đỗ Luân có chút giống nhau." Đội trưởng Tiêu mừng rỡ như điên, "Cô khoan hẵn nói, Phương tiểu thư, may mắn nhờ cô nhắc nhở bảo chúng tôi phải tới xem xét thực tế, nếu không chắc chắn chúng tôi đã loại bỏ Đỗ Luân khỏi diện tình nghi rồi!"

"... Chẳng trách tổ chuyên án vẫn không tìm thấy phạm nhân, nếu tất cả đều giống như Đỗ Luân, tìm một thế thân ngụy tạo chứng cứ vắng mặt thì cảnh sát chúng tôi không làm việc nổi đâu!"

Dịch Tiêu nghe điện thoại gật đầu liên tục. Xong, cô hỏi:

"Đội trưởng Tiêu, tôi vẫn có nghi hoặc nghĩ không ra... Rốt cuộc động cơ gây án của Đỗ Luân là gì?"

"Sát nhân biến thái cuồng giết người không cần động cơ gây án."

Đội trưởng Tiêu nói xong mấy lời này, lại bổ sung thêm: "Không, có lẽ có động cơ, chẳng qua người bình thường chúng ta không thể nghĩ ra thôi."

Cô dừng một chút, trong đầu bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nói tiếp:

"Vụ án ấu dâm mười năm trước cô có biết không? Phạm nhân cũng là người đồng tính luyến ái."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện