Edit: cầm thú

Không lâu sau, hôn lễ bắt đầu.

Người chủ trì đọc diễn văn xong, Vương Cách và Diêm Vi dưới ánh mắt của mọi người chậm rãi đi từ cuối sân khấu đi lên, hai người nhìn qua trai tài gái sắc, giống như được ông trời tác hợp.

Hai người đứng trên đài đọc lời tuyên thề, trao đổi nhẫn, uống ly rượu giao bôi.

Sau khi hôn lễ bắt đầu được 30 phút, Vương Cách và Diêm Vi tạm thời rời khỏi hiện trường, Diêm Vi quay về phòng nghỉ thay một bộ sườn xám màu đỏ rồi trở về, khiến cho mọi người trầm trồ, sau đó, cặp vợ chồng mới kết hôn đi tới chỗ người thân bạn bè mời rượu.

Ngoại trừ lúc lên khán đài đọc diễn văn thì Diêm tiên sinh miễn cưỡng cười một chút, còn lại ông ta đều nghiêm mặt, ngồi ngay ngắn. Ông ta cho Diêm Vi đồ cưới giá trị trăm vạn, lại bỏ hơn trăm vạn tổ chức buổi lễ, coi như đã hoàn thành trách nhiệm một người cha.

Diêm phu nhân ngồi bên cạnh cười tươi như đóa hoa hướng dương, đẩy đẩy cánh tay ông, vẻ mặt hạnh phúc nói: "Ông xã, ông xem Vi Vi cười thật vui vẻ. Con gái chúng ta vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn, có con bé thật đúng là may mắn của chúng ta."

Diêm phu nhân là con gái nông thôn hiền lành, hai mươi mấy tuổi đã gả cho Diêm tiên sinh, một đường theo ông ta từ lúc còn nghèo trắng tay đến bây giờ thắt lưng mấy vạn. Bà không có làm việc gì cả, cuộc sống đều dựa vào người chồng, bởi vậy Diêm tiên sinh nói một là một, ngay cả việc ông ta muốn tìm người đẻ thuê bà cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bằng lòng.

"May mắn? ... thôi đi."

Diêm tiên sinh không muốn nói nữa, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Diêm phu nhân đã sớm quen với bộ dáng này của chồng, chỉ cười khổ một tiếng, không nói thêm gì cả.

Bà quay đầu nhìn bộ dáng đằm thắm của con gái và con rể, tự nhiên cũng đắm chìm trong vui vẻ.

Đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng người gọi mình: "Diêm phu nhân."

"... Cô là?"

Dịch Tiêu cúi người nhìn bà: "Xin chào, tôi là Lục Nguyệt."

"Cô chính là... em gái của con rể tôi đúng không?"

Dịch Tiêu mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Cô ngồi xuống bên cạnh Diêm phu nhân, giận hờn nói: "Anh ấy kết hôn cũng không mời tôi, tôi thật đau lòng."

"Sau này mọi người đều là người một nhà rồi, cô sinh em bé xong có thể thường xuyên qua nhà chơi, đến thăm anh trai cô nữa."

Dịch Tiêu hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn thẳng về phía bà. Diêm phu nhân bị ánh mắt này của cô làm cho hoảng sợ.

"Diêm tiên sinh tìm người đẻ giùm, phu nhân thật sự đồng ý việc này sao?" Dịch Tiêu hỏi.

"Ông ấy luôn muốn có đứa con thông minh, tôi muốn để ông ấy hoàn thành tâm nguyện."

Dịch Tiêu lắc đầu, gằn từng chữ: "Diêm tiên sinh có bệnh, phu nhận không thể ngồi xem mặc kệ ngài ấy được."

"... Cô nói cái gì?"

Dịch Tiêu đổi sang tư thế thoải mái hơn, giải thích nói: "Tôi tiếp xúc với Diêm tiên sinh không ít, ngài ấy có chấp niệm rất sâu với con gái IQ cao. Không lừa gạt gì phu nhân, trước đây tôi từng tiếp xúc với cha mẹ không thích con cái của chính mình, nhưng bệnh tình như của Diêm tiên sinh, đây là lần đầu tiên tôi gặp."

Cô dừng một chút, sau đó nói: "Trong lòng phu nhân không có manh mối gì sao? Vì lý do gì Diêm tiên sinh lại biến thành như vậy."

Dịch Tiêu giải thích ra, Diêm phu nhân giật mình khôi phục bình thường, một đống lời muốn nói ra vừa tới bên miệng liền nuốt trở về, nuốt thẳng xuống bụng.

"Ông ấy rất tốt."

"... Vậy sao."

Dịch Tiêu dừng lại, không định cứu vớt gì nữa.

Không ai có thể làm thượng đế của ai cả, muốn cuộc sống thay đổi, phải dựa vào bản thân mình.

Dịch Tiêu đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trước khi buổi lễ bị hủy hoại, cô dừng lại, quay đầu nói: "Vấn đề tâm lý có thể đi tìm bác sĩ điều trị. Chúc gia đình phu nhân hạnh phúc."

Diêm phu nhân sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng cô rời đi, cũng không biết đầu óc bị sao, lại xuất hiện ý nghĩ muốn khuyên chồng bà đi gặp bác sĩ.

... Không được, như vậy ông xã nhất định sẽ đòi ly hôn với mình.

Diêm phu nhân nghĩ đến nhập thần.

Không lâu sau, Vương Cách vội vã chạy tới, thở phì phò hỏi bà:

"Mẹ, vừa nãy ai ngồi đây nói chuyện với mẹ vậy?"

"Vừa nãy...? À..., vừa nãy là em gái con, cô ấy giận nói con không mời..."

"Lục Nguyệt mới tới đây hả?!"

Vương Cách lập tức nâng cao giọng nói, khiến mấy bàn xung quanh chú ý.

Diêm Vi ở bên kia đang kính rượu, thấy mọi người chú ý sang chỗ khác, liền nhìn về phía Vương Cách.

Lòng bàn tay Vương Cách lập tức chảy mồ hôi lạnh, hắn xấu hổ vội vàng xin lỗi mọi người xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói bên tai mẹ vợ, hỏi: "Sao Lục Nguyệt biết hôm nay con kết hôn?"

"Con nên đi hỏi cô ấy đi..." Diêm phu nhân đáp.

Lúc này trong lòng Vương Cách rối loạn, bỗng xuất hiện một dự cảm xấu.

Một giây sau, dự cảm liền trở thành sự thật ---

"Vương Cách...! Vương Cách! Đồ khốn khiếp, mau lăn ra đây cho bà!"

Một giọng nói chói tai phá nát bầu không khí vui vẻ, năm người phụ nữ tuổi tác khác nhau xông thẳng vào hội trường, người cầm đầu là phụ nữ trung niên nhìn qua khoảng chừng bốn mươi, hai tay chống nạnh, nhìn một vòng hội trường, nhắm thẳng vào Vương Cách, hùng hổ lao tới.

Bốn người phụ nữ kia cũng đi sát phía sau, đồng thời lao tới trước mặt Vương Cách.

"Vân Hà... A Hoàng? Tiểu Linh? Các người làm sao có thể..."

Vương Cách vừa nói vừa lui về phía sau, theo bản năng bảo vệ đầu.

Nhưng mấy người phụ nữ đánh không tha chỗ nào. Người phụ nữ trung niên xông lên nắm đầu Vương Cách không buông, miệng đầy nước bọt mắng:

"Mày là thằng khốn...! Tao nói mấy ngày nay không thấy bóng dáng mày đâu, hóa ra ở đây kết hôn??! Bà đây vì mày mà trở mặt với người nhà, mày lại ở bên ngoài vụng trộm tìm bảy đứa tiểu tam? Còn muốn kết hôn à??"

"Vân Hà em nghe anh nói đã..."

"Nghe cái bà nội mày! Hôm nay bà đây không đánh mày đoạn tử tuyệt tôn thì tên bà sẽ viết ngược!"

Người phụ nữ trung niên vừa đá vừa nhéo Vương Cách, dùng đủ mọi thủ đoạn có thể.

"Chị Vân Hà, đánh chết nó đi! Thằng khốn họ Vương này lúc trước nói chỉ yêu một mình em, cho nên em mới cho nó nhiều tiền bạc như vậy, hóa ra đều là giả!"

"Hôm nay các chị em đều ở chỗ này, tuyệt đối đừng để cho thằng tra nam này chạy thoát!"

Hiện trường hôn lễ hỗn loạn, có người cầm điện thoại quay lại, có người một bên cười trộm, thậm chí còn đùa giỡn, tưởng rằng đây là tiết mục được sắp xếp.

Đầu Diêm phu nhân xoay qua, ngơ ngác nhìn một màn trò cười này. Vì sao không nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì? Vương Cách là chàng trai tốt, sao có thể có quan hệ với nhiều người phụ nữ như vậy? Năm người phụ nữ vây quanh Vương Cách, sử dụng quyền cước để trút giận.

"Đừng đánh... đừng đánh nữa! Đau quá!"

Vương Cách một bên kêu la một bên xin giúp đỡ: "Mẹ vợ, mau gọi bảo vệ, mau cứu con với!"

Lúc này Diêm phu nhân mới kịp phản ứng còn tiếp tục sẽ xảy ra án mạng mất, vội vàng gọi bảo vệ tới. Bảo vệ kéo năm người phụ nữ ra, miễn cưỡng cứu được Vương Cách.

Lại nhìn sang Vương Cách, tóc tai giống như ổ gà, mặt mũi bầm dập như đầu lợn, tây trang đầy dấu chân. Đoàn phù rể tiến lên đỡ hắn ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, cục diện từ từ được khống chế.

Tuy nói như vậy, nhưng khách khứa nổi giận, bắt đầu nói chuyện ầm ĩ.

... Nói là lễ kết hôn chi bằng bảo mời tới uống rượu ăn bữa cơm lại coi trò cười!

Năm người phụ nữ gây rối không chút sợ hãi, ở tại hiện trường tố cáo những việc làm thối nát của Vương Cách, sau đó còn cảnh cáo Diêm Vi tuyệt đối đừng kết hôn với con người khốn nạn này.

"Các người, vì sao các người lại phá hoại hôn lễ của tôi!" Diêm Vi khóc làm trôi hết lớp trang điểm, lớn tiếng chất vấn.

"Cô gái cô có bị gì không vậy? Đến bây giờ còn muốn kết hôn với tên cặn bã Vương Cách này?!" Vân Hà hỏi lại.

"Ai cần các người quan tâm! Tôi với Vương Cách là thật lòng yêu nhau... đúng, trước đây anh ấy làm việc có lỗi với các người, nhưng anh ấy đã sớm chia tay với các người rồi, vì sao các người vẫn muốn dây dưa?!"

"Ai nói chia tay hả?! Thằng đó hai ngày trước còn ở trên giường của bà đây! Ai nói chia tay rồi hả?"

Diêm Vi tức giận đến mức không nói thành lời, giơ tay muốn tát Vân Hà một cái. Hai người xém nữa lại đánh nhau.

"Báo cảnh sát... báo cảnh sát!"

Diêm Vi nổi giận toàn thân run rẩy nói.

...

Dịch Tiêu đứng ở lối đi khẩn cấp ngoài hội trường, ôm tay dựa vào khung cửa, lạnh lùng nhìn hiện trường hôn lễ rối thành một cục.

"Tôi nói đứa con gái của tôi vừa ngu ngốc lại đần độn, nói không sai chứ." Diêm tiên sinh đứng một bên nói.

Dịch Tiêu không lên tiếng.

"... Là cô làm? Kêu đám đàn bà chanh chua này tới quấy phá."

"Tôi chỉ đi tìm mấy cô ấy nói chuyện phiếm một lần, chưa từng bảo mấy cô ấy tới phá."

Ánh mắt Dịch Tiêu rất sáng.

Diêm tiên sinh không biết rốt cuộc cô có nói dối hay không.

Cuối cùng ông ta không đáp lại, lập tức đi vào hội trường, kéo Vương Cách lên, đánh cho hắn một quyền.

"... Cút."

Diêm tiên sinh quát lớn.

...

Bởi vì chuyện của Vương Cách quá mức mới lạ, hôm sau lập tức xuất hiện trên tin tức.

Truyền hình phát ra video clip hiện trường hôn lễ do khách quay lại, rồi phỏng vấn một số vị khách. Người dẫn chương trình kêu gọi các bạn nữ cảnh giác cao độ, phân biệt tra nam, đừng vì tình yêu mà để bị lừa tiền, cuối cùng tiền và người đều không còn.

Vương Cách từ một người bình thường lập tức nổi tiếng khắp thành thị.

Liên tục có phóng viên tới nhà bạn bè Vương Cách hỏi thăm, sau đó còn đến công ty bảo hiểm hắn làm việc để phỏng vấn. Mấy ngày sau, một bộ hồ sơ phục chế chuyện cũ của Vương Cách xuất hiện, cuối cùng mời chuyên gia pháp luật tiến hành phân tích, nói Vương Cách mượn nghĩa 'yêu đương' yêu cầu lấy tiền, dựa theo tình huống có khả năng kết thành tội lừa đảo.

Lời này vừa nói ra, nhóm 'bạn gái' của Vương Cách lập tức tổ chức thành một đoàn đi báo cảnh sát, bày ra đủ loại chứng cứ chứng minh Vương Cách lừa tiền các cô, yêu cầu pháp luật trừng trị hắn.

Cảnh sát quyết định tiến hành điều tra, nhưng khi đến chỗ Vương Cách ở, sớm đã người đi – nhà trống ---

Vương Cách không chỉ mang theo Diêm Vi, dưới sự trợ giúp của Diêm Vi lén lấy đi một phần tài sản của công ty Diêm tiên sinh, hai người định bỏ trốn đến nơi khác, dùng khoản tiền này bắt đầu cuộc sống mới.

Diêm tiên sinh biết tin con gái mình cấu kết với người ngoài trộm tài sản của công ty thì lập tức tức giận đến mức phải nằm viện, trong lúc bệnh nặng vẫn kiên trì đi báo cảnh sát, nói "Nhất định phải bắt được đứa con gái bất hiếu kia của tôi!"

Cảnh sát dốc toàn sức lực đi điều tra, mấy ngày sau liền bắt được Vương Cách và Diêm Vi về thẩm án.

Lúc ấy nghe nói Diêm Vi từ chối đi cục cảnh sát, sau đó xảy ra tranh chấp với cảnh sát, cô lớn tiếng la: "Tiền trong công ty là tài sản của ba tôi! Tôi lấy tiền của ba tôi sao có thể nói là trộm được?!"

Chú cảnh sát: "... Ba cô tự mình báo án."

Vương Cách và Diêm Vi bị cảnh sát bắt với tội danh trộm cướp.

Diêm tiên sinh lại bởi vì đả kích này mà bệnh không dậy nổi.

Trong một lần làm kiểm tra toàn diện, bác sĩ nói với Diêm phu nhân:

"Diêm tiên sinh có tâm bệnh, không chịu được kinh sợ."

"Tâm bệnh?! ... Ông ấy chưa từng nói với tôi."

"Phu nhân không biết sao?" Bác sĩ trầm giọng, "Ngài ấy thường đến chỗ tôi khám bệnh, là bệnh nhân quen thuộc của tôi rồi. Mấy năm nay ngài ấy hằng ngày ra ngoài xã giao, hút thuốc uống rượu thường xuyên, làm việc và nghỉ ngơi không hợp lí, cộng thêm càng lúc càng lớn tuổi, tâm tư lại xảy ra vấn đề. Tôi khuyên Diêm tiên sinh rất nhiều lần, bảo ngài ấy đặc biệt chú ý khống chế cảm xúc, không được quá kích động, để ý thói quen sinh hoạt, nhưng lần này..."

Bác sĩ thở dài: "Lần này thật sự nằm viện rồi, tiếp tục quan sát xem thế nào."

Diêm phu nhân đầu óc mơ hồ đi ra khỏi bệnh viện, nhìn mây trắng trên trời, đột nhiên hiểu ra cái gì đó.

...

Diêm tiên sinh nằm viện xong, Diêm phu nhân cho Dịch Tiêu một khoản tiền, để cô rời khỏi thành phố B, tìm một chỗ nào đó sinh sống, sau này đừng quay lại đây nữa.

"Tình huống của chồng tôi cô cũng thấy đấy, hiện tại cũng không thể muốn có con nữa."

Diêm phu nhân nói, trong lòng đau xót, lầm bầm lầu bầu: "Con gái thì ngây ngốc trong tù, còn muốn có con gì nữa... trái lại ông ấy thật thoải mái, cũng không nhìn xem ông ấy hủy hoại con gái thành bộ dạng gì rồi? Cả nhà đang tốt đẹp biến thành thế này, rốt cuộc nên trách ai đây...?"

Dịch Tiêu mấp máy môi, trả lại chi phiếu cho Diêm phu nhân:

"Diêm phu nhân, tôi chưa từng nghĩ sẽ đẻ giùm, trước kia đồng ý với Diêm tiên sinh cũng bởi vì lý do riêng. Bà yên tâm, tôi sẽ rời khỏi nơi này, đến thành phố khác sống cuộc sống mới."

Thành phố này chỉ toàn mang kí ức đen tối của Lục Nguyệt.

Vương Cách, bạo lực, lừa gạt, công sức, bán trứng, nhiễm trùng, tử vong... cuộc sống của Lục Nguyệt ở thành phố B không có một ngày nào hạnh phúc.

Từ lúc quen biết Vương Cách, vận mệnh Lục Nguyệt liền tràn đầy bất hạnh.

Dịch Tiêu quyết định quay lại quê nhà của Lục Nguyệt.

Trong trí nhớ Lục Nguyệt, trước đây cuộc sống ở quê tràn ngập hạnh phúc. Ở quê cô có rất nhiều bạn bè tốt, có ông bà nội đang chờ cô hiếu kính, còn có những điều tốt đẹp đang chờ cô mở ra.

Huống chi, Lục Nguyệt còn có một đôi tay khéo léo.

Thời đại internet này, có một thủ nghệ, có một đầu óc là đủ nuôi sống một người.

Dịch Tiêu bắt đầu kinh doanh thuê thùa, vừa mở một cửa tiệm nhỏ, vừa quảng cáo kinh doanh trên QQ, không bao lâu liền thu được tiền lời.

Mỗi đêm cô đều nhìn lên trăng sáng, ngắm ánh sao, giống như có thể thông qua đó liên kết với linh hồn đã mất của Lục Nguyệt.

Cô tưởng tượng ngày Lục Nguyệt trở về, hi vọng cô ấy có được kết cục viên mãn, hi vọng cô ấy có thể sử dụng tốt đôi tay này, làm cho cuộc sống càng thêm tốt đẹp.

...

Qua hai tháng yên ổn, tòa án nhân dân thành phố B truyền ra tin tức tốt ---

Trung tâm quyên trứng An Khang mua bán kinh doanh trứng trái phép luật của quốc gia, bị phạt hơn sáu trăm vạn, kẻ chủ mưu của trung tâm là chủ nhiệm Mã bị xử bảy năm tù giam, cũng bị phạt sáu trăm vạn; các tòng phạm đều bị xử phạt tiền khoảng chừng mấy chục tới mấy trăm vạn.

Phán quyết này mang ý nghĩa rất quan trọng --- đây là phán quyết đầu tiên nhắm thẳng vào việc mua bán trứng. Trong tình trạng luật pháp còn thiếu sót, pháp viện thành phố B quyết định thừa nhận giao dịch mua bán trứng thuộc loại "Kinh doanh phi pháp", về mặt luật pháp dùng nó để xử phạt.

Nhưng mà, phán quyết này bị công chúng lên án rất nhiều.

"Mua bán trứng kiếm lời, sao chỉ bị phạt bảy năm? Luật pháp nhà nước nên đổi thành <<luật bảo vệ tội phạm>>."

Trung tâm nhiều người như vậy, sao chỉ có lão đại phải ngồi tù? Chuyện này quá hài hước đi, những người khác thì không có tội sao?"

"Những người môi giới đen quả thực đáng hận, nhưng mấy cô gái chủ động đi bán trứng thì không sai sao? Không biết yêu quý bản thân, vì tiền mà đi bán trứng, bọn họ cũng sai!"

"... Quốc gia nên có luật pháp riêng, chứ lấy kinh doanh phi pháp để xử việc này thì không phù hợp lắm."

Dịch Tiêu xem bình luận dưới tin tức, cảm xúc trong lòng hỗn loạn.

Thủ phạm của vụ án đã ngồi tù, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, nên giao trả thân xác cho Lục Nguyệt rồi.

Mặc dù chuyện mua bán trứng vẫn chưa thực sự được giải quyết. Lập pháp, chấp pháp, tư pháp nếu không đề ra một hạng mục riêng, sau này có thể xuất hiện trường hợp tương tự.

Đối mặt với tình huống như vậy, cô còn có thể làm gì để xã hội này ngày càng trở nên tốt đẹp đây?

Dịch Tiêu đứng cạnh cửa sổ, chống má nhìn ra ngoài.

Từ sau khi tốt nghiệp ở Mỹ, cô đã kiên quyết quay về nước làm cảnh sát nhân dân, cảm thấy phải giúp đỡ quần chúng nhân dân, sau đó giải quyết các tệ nạn trong xã hội, từ từ thay đổi xã hội.

Cho dù chỉ là một chút, nhưng cũng mang ý nghĩa đối với toàn thể xã hội.

Nếu ngay từ đầu đã đứng ở vị trí cao, có thể đề ra chính sách luật pháp, thay đổi quốc gia, chế độ xã hội, chính sách, giáo dục, có lẽ sẽ mau chóng thúc đẩy xã hội tiến bộ hơn.

... Rốt cuộc thế nào mới là con đường đúng?

Lựa chọn trước đây của cô có đúng không?

"Trên đời này tới tận bây giờ không có đúng sai."

Một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau.

Dịch Tiêu đang đắm chìm trong tự hỏi đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng lấy dao găm bên người ra che ở trước ngực, xoay người, lông mày nhíu lại căng thẳng, hai mắt giống như báo săn chuẩn bị xông tới người kia.

"Ngươi là ai?"

... Rốt cuộc là ai lại có thuật đọc tâm, có thể nghe thấy suy nghĩ của cô??

"Chỉ có làm hoặc không làm mà thôi."

Dịch Tiêu híp mắt, bây giờ mới nhìn rõ người đến là một ông lão đầy râu.

Trước ngực ông lão đeo một cái huy chương tam giác, Dịch Tiêu liền nhận ra.

Đúng vậy, mỗi lần cục cảnh sát thế giới song song đưa trang bị tới, bên trong đều có một tấm thiệp nhắc nhở, trên mỗi tấm thiệp đều có một hình tam giác đen.

Giống y như huy chương trên ngực ông lão này vậy.

"Là quan lớn của cục cảnh sát sao?" Dịch Tiêu hỏi.

Ông lão ho khan hai tiếng, giọng nói vô cùng già yếu:

"Nếu còn không quay về, sắp không có ngày nghỉ đông của cục cảnh sát rồi."

"? ? ?"

Người này có độc.

...

Dịch Tiêu trở lại cục cảnh sát thế giới song song, giao nộp bản án của Lục Nguyệt lên.

Lần này vụ án được xử lý rất nhanh, Dịch Tiêu càng làm càng hăng say, chủ động xin lãnh đạo làm vụ án tiếp theo.

Lãnh đạo: "Cô nghỉ ngơi đi. Nếu không người khác cho rằng tổ chức chúng ta lòng dạ độc ác đấy."

Dịch Tiêu: "..."

Vì thế Dịch Tiêu nghỉ ngơi một thời gian. Thời gian ở cục cảnh sát thế giới song song không giống thế giới khác, một ngày bên này tương đương với mười năm của thế giới khác.

Trong lúc Dịch Tiêu nghỉ ngơi Lục Nguyệt đã được trùng sinh, nhiều lần hỏi thăm mới biết được, hóa ra sau bản án trung tâm quyên trứng An Khang, người có học thức thi nhau thúc đẩy lập pháp quốc gia, yêu cầu đem việc mua bán trứng trái phép làm thành một tội danh độc lập.

Nhiều lần trở ngại, cuối cùng hình pháp chấp nhận sửa đổi, chính thức cho dự luật này gia nhập vào. Sau đó, quốc gia bắt đầu triển khai hành động chuyên nghiệp, quyết tâm xóa sạch các trung tâm quyên trứng phi chính quy, cũng nghiêm ngặt kiểm tra các dịch vụ mua bán trứng trên internet.

Hành động chuyên nghiệp làm cho việc mua bán trứng yên tĩnh một thời gian.

Để tránh sự việc tương tự xảy ra, quốc gia càng chú trọng vào vấn đề giáo dục sinh lý, phổ biến tri thức sinh lý liên quan, làm cho người ta từ từ nhận thức việc bán trứng là một hành động có tội, cho dù muốn quyên trứng, cũng nên đến bệnh viện chính quy, tiến hành qua con đường chính quy, giảm độ nguy hiểm đến mức thấp nhất.

Mấy chục năm sau, trình độ giáo dục nhân dân được nâng cao, tố chất của nhân dân cũng cao lên một bậc, cho tới bây giờ chưa xảy ra tình huống bán trứng hại cho sức khỏe nào nữa.

Quốc gia cổ vũ vợ chồng vô sinh đi trị liệu theo phương pháp y học để có thể có con, không nên dùng cách lấy trứng giống mấy chục năm trước.

Với trình độ y học hiện tại, việc quyên trứng đã sớm không còn ý nghĩa tồn tại, tội danh "mua bán trứng phi pháp" của mấy chục năm trước cũng từ từ rời khỏi sân khấu.

Thế giới này, mắt thường có thể thấy được đang dần dần trở nên tốt hơn.


P/s: chương này dài quá nên hơi lâu, vậy là xong phần 2 rồi, truyện này tui thích nhất là phần 3 "Gõ cửa lúc nửa đêm" mai có chương nha~ Spoil thêm nam chính xuất hiện rồi~~~



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện