Lại nói, Lãnh Tịnh mang đại bạch xà say rượu lao thẳng lên trời, tới một địa giới ở chân trời, ai biết vô tình bị một đám hắc y nhân mang đi.
Câu chuyện tiếp tục phát triển tại đây.
Chỉ thấy trời sắp tối rồi, tịch dương dần nhiễm thành màu vàng rực, Lãnh Thanh Thanh cõng Lãnh Tịnh ngồi trên lá cây mềm mại, đột nhiên nổi lên cảm giác như từng quen biết. Khi bọn họ bị xua tới bờ hồ, thấy bên bờ hồ đã chi chít đủ loại yêu quái đứng đó, cảm giác này càng thêm cường liệt a!
Không chỉ Lãnh Thanh Thanh, mà khi sửu tiểu xà ngẩng đầu nhìn xung quanh, cũng kinh ngạc.
Chỉ thấy yêu quái xung quanh cũng đều phát ra âm thanh kinh ngạc.
Một con thỏ chạy tới, nước mắt cuồn cuộn tỉ mỉ nhìn Lãnh Tịnh nửa ngày, sau đó kích động không thôi nói: “Là Lãnh thiếu gia!! Lãnh thiếu gia thích chạy lõa thể trở về rồi!!!!”
“Oa oa ” Các yêu quái đều hoan hô, thì ra yêu quái nơi này chính là đám nhà quê của Bích Hải Thương Đào cốc tập trung lại a.
“Là các láng giềng cũ a!” Lãnh Tịnh nhảy xuống khỏi lưng Lãnh Thanh Thanh, sau đó một đám yêu quái nhà quê náo nhiệt bắt đầu thuật chuyện cũ, Lãnh Thanh Thanh ngây ra nửa ngày không hiểu gì cả.
“Lãnh Thanh Thanh sao lại biến thành thế này, ra ngoài mấy năm biến ngốc rồi a!” Rất nhiều láng giềng đều vỗ vai Lãnh Thanh Thanh nói.
“Chắc là uống rượu nhiều quá, nên mắc bệnh lão niên si ngốc rồi.” Hoa yêu nói.
Nguyên lai đám yêu quái nhà quê Bích Hải Thương Đào cốc sau khi xuất cốc, con nào cũng bị thế giới bên ngoài ăn hiếp, cuối cùng mọi người tụ tập lại với nhau, chuẩn bị tìm một nơi thanh tịnh cách tuyệt ngoại thế tiếp tục cuộc sống bình tĩnh, cuối cùng tới khu rừng trời ở rìa thiên giới này, có lẽ là do sinh sống ở Bích Hải Thương Đào cốc có trọng lực vượt trội quen rồi, có lẽ đều là do nguyên nhân nhà quê, bọn họ thế nhưng đều trường thọ, qua năm ngàn năm đều không có dấu hiệu già đi, vẫn vui vẻ sống cuộc sống phú túc.
Lãnh Thanh Thanh ngây ngốc nhìn một đám láng giềng cũ quen thuộc, qua nửa ngày, y đột nhiên trào nước mắt, sau đó kích động hét lên: “A a a a a a Ta nhớ ra rồi là mọi người a a a a? mọi người nhớ các ngươi chết rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Lãnh Tịnh đột nhiên rất sụp đổ, thì ra quyển [sổ tay phòng Tịnh] đó kỳ thật là lừa mình đi!!!!! Thì ra Lãnh Thanh Thanh hồi phục ký ức chỉ cần nhìn thấy lão hương là được rồi a!!!! Lão Lãnh Tịnh bảy mươi vạn tuổi ngươi kỳ thật căn bản là muốn hoàn thành mong ước hội họp đồng hương của Lãnh Thanh Thanh mà thôi đi!!!!
Thế giới một mảng tối tăm.
“Nhưng là, ngươi rốt cuộc là ai?” Lãnh Thanh Thanh đột nhiên quay đầu, đột nhiên nói với Lãnh Tịnh.
“Xoạch”, khi cái miệng rộng của bạch long gần như muốn nuốt luôn đầu Lãnh Thanh Thanh, Lãnh Thanh Thanh mới nói: “Đùa thôi… Tiểu Tịnh… đừng kích động…”
Máu thuận theo trán y chảy xuống mặt.
Đây thật sự là tình cảnh đáng sợ, một gia hỏa mọc đầu rồng dùng cái miệng to đầy răng một phát cắn đầu Lãnh Thanh Thanh.
Tất cả yêu quái đều = =, quả nhiên cặp phụ tử này một chút cũng không thay đổi.
Thế là một đại hội áp giải yêu quái tập hợp biến thành cuồng hoan đồng hương trùng phùng. Lãnh Thanh Thanh cuối cùng hồi phục ký ức, cao hứng tới múa may tay chân, dẫn đầu mọi người cùng hát tục ca của Bích Hải Thương Đào cốc, sửu tiểu xà vì bầu không khí náo nhiệt, dưới yêu cầu của Lãnh Thanh Thanh từ ngoài vạn dặm đón Bạch Điêu đang đáng thương tội nghiệp ngồi xổm ở bên đường kinh thành đánh đá lửa qua đây.
………………..
Nói tới Bạch Điêu… ách, chắc nên gọi là Bạch Điêu đánh đá lửa.
Vì long khí của Lãnh Tịnh và trận đấu cùng Lãnh Thanh Thanh tạo nên biến hóa khí lưu tại kinh thành, tuy là giữa thu, nhưng tối đó đã bắt đầu đổ tuyết lông ngỗng.
Kinh thành trải qua một cuộc tẩy lễ quái thú, một mảng phế tích, rất nhanh, đại tuyết đã tích rất dày, trên con đường không người, Bạch Điêu run run rẩy rẩy co ro trước thềm một hộ nhân gia, lưng nó đeo bao hành trang nhỏ, bên trong còn một miếng lương khô màn thầu khô quéo và một hòn đá đánh lửa.
Bạch Điêu cô đơn ngồi đó, nó lại bị vứt bỏ rồi.
Trên đời này không có ai cần nó nữa, nó không còn gì nữa, vừa đói vừa lạnh. Bạch Điêu hít mũi nước mắt cuồn cuộn không còn gì làm ngồi đánh đá lửa.
Một tia lửa nhỏ nhoi xẹt qua, trước mắt nó hóa thành ảo ảnh mỹ lệ, nó hình như nhìn thấy trước kia cùng bọn Lãnh Tịnh ăn cơm, mỗi ngày đều nhét đầy miệng sơn hào hải vị, Bạch Điêu chảy nước miếng thò vuốt ra, nhưng trừ bông tuyết ra thì không bắt được gì nữa.
Rất nhanh, tia lửa tắt ngóm, lưu lại Bạch Điêu thất vọng chảy nước miếng và nước mắt.
Bạch Điêu lau nước miếng, lại đánh đá lửa, ảo ảnh mỹ lệ lại xuất hiện, nó nhìn thấy ổ chăn ấm áp và mỹ thực ăn không hết, một bàn đầy ắp thức ăn đang tỏa ra hương thơm mê người, ngay cả mì Lãnh Thanh Thanh làm cũng có, bên trong còn có rất nhiều gạch cua, gà sợi và thịt kho tàu, còn bốc khói nóng sốt, sau đó thiếu đông gia đứng bên bàn đích thân giống như một hạ nhân rót rượu cho nó…
Bạch Điêu mắt long lanh nhào tới, nhưng cuối cùng lại rơi vào cảnh ngộ bị tuyết lấp.
Cuối cùng, Bạch Điêu đánh đá lửa còn sót lại lần cuối, trong tia lửa ấm áp, trong bầu trời tựa hồ giáng xuống thân hình Ferrari hình rồng tráng kiện, Bạch Điêu khóc nước mắt nước mũi kêu to: “Thiếu đông gia! Xin mang ta đi đi, ta biết, một khi lửa tắt rồi, ngài sẽ không thấy nữa, giống như ổ chăn ấm áp, bữa cơm thơm ngon sẽ không thấy nữa!” Bạch Điêu cầm đá lửa trong tay liều mạng quẹt sáng, vì nó vô cùng muốn lưu thiếu đông gia lại. Đá lửa phát ra tia sáng cường liệt, chiếu rõ như ban ngày. Thiếu đông gia trước giờ cũng không xuất hiện anh minh thần võ như thế. Bạch Điêu nhảy lên lưng rồng, hai người bọn họ bay lên trong tia sáng và khoái lạc. Bọn họ càng bay càng cao, bay tới thiên đường không còn hàn lạnh, không còn đói khát.
Rất lâu, Bạch Điêu tới khu rừng đám nhà quê vẫn chưa hồi thần lại.
Nhìn một đám yêu quái nhà quê cuồng hoan, Bạch Điêu đột nhiên có lại cảm giác.
“Ta là yêu quái thông minh nhất ở đấy la la la la cuộc sống tươi đẹp cuối cùng cũng tới các ngươi sau này phải nghe lời ta ” Bạch Điêu giơ vuốt ra kêu lên, sau đó bị Lãnh Tịnh một vuốt chụp ngã.
“Oa ô ô a a a a ” Bạch Điêu lại bị ngược đãi khóc thét lên, nhưng không ai để ý tới nó.
………………………..
Khi các yêu quái nhà quê dưới sự hiệu triệu nhiệt tình của Lãnh Thanh Thanh đầu đầy máu sắp tiến hành đại hội hoan khánh đồng hương, những hắc y nhân đó đột nhiên dùng roi quất lên yêu quái vòng ngoài, hung ác nói: “Đám gia hỏa các ngươi muốn tạo phản sao! Mau tập hợp lại, đến tập hợp ở cung điện Nộ vương!!”
Sầu vân thảm vụ lại tiếp tục bao trùm đám nhà quê, Lãnh Thanh Thanh lau máu trên mặt, muốn nghe ngóng coi rốt cuộc là chuyện gì, nhưng vừa thấy gương mặt đáng sợ của Lãnh Tịnh liền không dám lên tiếng.
Tuy ký ức hồi phục rồi, nhưng là y không dám suy nghĩ xem trong đoạn thời gian phong hoa tuyệt đại mà mình mất đi ký ức rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì. Ánh mắt Lãnh Tịnh thật đáng sợ, lẽ nào mình đã làm chuyện đại nghịch bất đạo sao? Phong hoa tuyệt đại sẽ có đại nghịch bất đạo gì chứ… không phải chỉ là tuyệt đại một chút thôi sao… Lãnh Thanh Thanh chọc ngón tay.
“Nộ vương đó là ai?” Lãnh Tịnh hỏi, hắn và những yêu quái khác cùng đi lên trên núi, phát hiện xung quanh có rất nhiều tinh linh cũng bị lùa ra khỏi nơi ở, đi lên cung điện trên núi.
Hắc hùng tinh giải thích: “Lãnh thiếu gia ngươi chắc không biết, từ khi chúng ta tới đây định cư không lâu, liền có một đại vương pháp lực cao cường tới, gọi là Nộ đại vương, thủ hạ của hắn rất hung ác, muốn chúng ta tiến cống cho hắn, nhưng tập trung tất cả yêu quái gần đây giống thế này, vẫn là lần đầu tiên.”
Bọn họ mới nói vài câu, đã bị thủ vệ hắc y cảnh cáo không được lên tiếng, thế là chỉ đành ngậm mồm.
Chỉ thấy trên sơn đạo cao tận mây, một đội ngũ cầm đuốc hoành tráng kéo dài như một con xà, nguyên lai nơi này trừ yêu quái nhà quê ở Bích Hải Thương Đào ra, còn có rất nhiều tinh linh tiểu yêu, những người này vẫn luôn bị thiên giới coi nhẹ, cư trú ở biên giới cực tây xa xôi, trở thành dân vùng ven.
Trải qua bôn ba thời gian dài, bọn họ cuối cùng cũng tới cung điện của Nộ vương.
Cung điện của Nộ vương có phong cách khác với thiên cung, là một bảo thành màu trắng phong cách dị tộc, các cột trụ có đủ loại điêu khắc hoa hòe và mặt sàn bóng lưỡng có thể soi bóng người. Đâu đâu cũng thể hiện phong cách hoa lệ dị tộc, đám yêu quái nhà quê lần đầu tiên tới nơi cao quý mỹ lệ như vậy, đều ngốc lăng.
Cuối cùng, đám yêu quái nhà quê đều bị xua vào trong đình viện rộng lớn trong bảo thành, đợi xử lý.
“Đám gia hỏa các ngươi, đều yên tĩnh cho ta!!” Một thủ hạ của Nộ vương đứng trên bệ, quát lên với đám yêu quái nhà quê. Bộ dáng của thủ hạ này cũng có chút khác biệt với người thiên đình, mái tóc dài màu vàng và một đôi mắt màu lam, trên lưng còn có một đôi cánh màu trắng.
“Đám gia hỏa các ngươi chú ý, Phụ Thần muốn ban ân cho các ngươi, hôm nay gọi các ngươi tới, không vì gì khác, mà vì chọn lựa tinh linh vương của tân thế giới!! Thành thật tham gia khảo thí cho ta!! Kẻ làm bừa giết không ta!!” Thống lĩnh vỗ cánh trắng rút roi ra.
Thì ra tên thật của Nộ vương là Phụ Thần, những thủ hạ này đều gọi hắn như thế. Đám nhà quê gọi là Nộ vương vì hắn thường xuyên tức giận, cho nên đám nhà quê với đặt biệt hiệu Nộ vương cho hắn, lâu dần, ngay cả các thủ hạ cấp thấp cũng gọi như thế.
Mà những thủ hạ cấp cao đều tự xưng sứ giả của thần, gọi tắt là thần sứ.
Cái gì chứ… đám yêu quái nhà quê đều mơ hồ không hiểu, đang sống yên lành làm tinh linh vương gì chứ!
Một con hải lạt tinh (rái cá) không hiểu gì ngoáy mũi ngốc ngốc hỏi: “Làm tinh linh vương có bổng lộc không? Nếu có bổng lộc ta sẽ đưa cả nhà lão tiểu của ta làm tinh linh vương hết chúng ta cũng muốn làm hải đai quan hệ như phàm nhân nói, hắc hắc ”
“Là quần đai quan hệ.” Bà xà hải lạt tinh nhắc nhở. (Quần đai quan hệ: quan hệ dây mơ, lạm dụng chức vị)
“Ba ba, ta trưởng thành rồi cũng phải tiếp nối ngươi, làm tinh linh vương của hải đai quan hệ.” Tiểu lạt tinh chảy nước mũi nói.
Kết quả một nhà hải lạt bị thần sứ đánh.
Thì ra mục đích chân chính của Nộ vương Thần Phụ này, là đoạn tuyệt với thiên giới trung ương, tự lập môn hộ, vì thế dắt thủ hạ của mình tới vùng cực tây, chuẩn bị lợi dụng yêu quái đương đại xây dựng thế hệ thần của mình, cuối cùng hoàn thành kế hoạch sáng thế.
Câu chuyện tiếp tục phát triển tại đây.
Chỉ thấy trời sắp tối rồi, tịch dương dần nhiễm thành màu vàng rực, Lãnh Thanh Thanh cõng Lãnh Tịnh ngồi trên lá cây mềm mại, đột nhiên nổi lên cảm giác như từng quen biết. Khi bọn họ bị xua tới bờ hồ, thấy bên bờ hồ đã chi chít đủ loại yêu quái đứng đó, cảm giác này càng thêm cường liệt a!
Không chỉ Lãnh Thanh Thanh, mà khi sửu tiểu xà ngẩng đầu nhìn xung quanh, cũng kinh ngạc.
Chỉ thấy yêu quái xung quanh cũng đều phát ra âm thanh kinh ngạc.
Một con thỏ chạy tới, nước mắt cuồn cuộn tỉ mỉ nhìn Lãnh Tịnh nửa ngày, sau đó kích động không thôi nói: “Là Lãnh thiếu gia!! Lãnh thiếu gia thích chạy lõa thể trở về rồi!!!!”
“Oa oa ” Các yêu quái đều hoan hô, thì ra yêu quái nơi này chính là đám nhà quê của Bích Hải Thương Đào cốc tập trung lại a.
“Là các láng giềng cũ a!” Lãnh Tịnh nhảy xuống khỏi lưng Lãnh Thanh Thanh, sau đó một đám yêu quái nhà quê náo nhiệt bắt đầu thuật chuyện cũ, Lãnh Thanh Thanh ngây ra nửa ngày không hiểu gì cả.
“Lãnh Thanh Thanh sao lại biến thành thế này, ra ngoài mấy năm biến ngốc rồi a!” Rất nhiều láng giềng đều vỗ vai Lãnh Thanh Thanh nói.
“Chắc là uống rượu nhiều quá, nên mắc bệnh lão niên si ngốc rồi.” Hoa yêu nói.
Nguyên lai đám yêu quái nhà quê Bích Hải Thương Đào cốc sau khi xuất cốc, con nào cũng bị thế giới bên ngoài ăn hiếp, cuối cùng mọi người tụ tập lại với nhau, chuẩn bị tìm một nơi thanh tịnh cách tuyệt ngoại thế tiếp tục cuộc sống bình tĩnh, cuối cùng tới khu rừng trời ở rìa thiên giới này, có lẽ là do sinh sống ở Bích Hải Thương Đào cốc có trọng lực vượt trội quen rồi, có lẽ đều là do nguyên nhân nhà quê, bọn họ thế nhưng đều trường thọ, qua năm ngàn năm đều không có dấu hiệu già đi, vẫn vui vẻ sống cuộc sống phú túc.
Lãnh Thanh Thanh ngây ngốc nhìn một đám láng giềng cũ quen thuộc, qua nửa ngày, y đột nhiên trào nước mắt, sau đó kích động hét lên: “A a a a a a Ta nhớ ra rồi là mọi người a a a a? mọi người nhớ các ngươi chết rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Lãnh Tịnh đột nhiên rất sụp đổ, thì ra quyển [sổ tay phòng Tịnh] đó kỳ thật là lừa mình đi!!!!! Thì ra Lãnh Thanh Thanh hồi phục ký ức chỉ cần nhìn thấy lão hương là được rồi a!!!! Lão Lãnh Tịnh bảy mươi vạn tuổi ngươi kỳ thật căn bản là muốn hoàn thành mong ước hội họp đồng hương của Lãnh Thanh Thanh mà thôi đi!!!!
Thế giới một mảng tối tăm.
“Nhưng là, ngươi rốt cuộc là ai?” Lãnh Thanh Thanh đột nhiên quay đầu, đột nhiên nói với Lãnh Tịnh.
“Xoạch”, khi cái miệng rộng của bạch long gần như muốn nuốt luôn đầu Lãnh Thanh Thanh, Lãnh Thanh Thanh mới nói: “Đùa thôi… Tiểu Tịnh… đừng kích động…”
Máu thuận theo trán y chảy xuống mặt.
Đây thật sự là tình cảnh đáng sợ, một gia hỏa mọc đầu rồng dùng cái miệng to đầy răng một phát cắn đầu Lãnh Thanh Thanh.
Tất cả yêu quái đều = =, quả nhiên cặp phụ tử này một chút cũng không thay đổi.
Thế là một đại hội áp giải yêu quái tập hợp biến thành cuồng hoan đồng hương trùng phùng. Lãnh Thanh Thanh cuối cùng hồi phục ký ức, cao hứng tới múa may tay chân, dẫn đầu mọi người cùng hát tục ca của Bích Hải Thương Đào cốc, sửu tiểu xà vì bầu không khí náo nhiệt, dưới yêu cầu của Lãnh Thanh Thanh từ ngoài vạn dặm đón Bạch Điêu đang đáng thương tội nghiệp ngồi xổm ở bên đường kinh thành đánh đá lửa qua đây.
………………..
Nói tới Bạch Điêu… ách, chắc nên gọi là Bạch Điêu đánh đá lửa.
Vì long khí của Lãnh Tịnh và trận đấu cùng Lãnh Thanh Thanh tạo nên biến hóa khí lưu tại kinh thành, tuy là giữa thu, nhưng tối đó đã bắt đầu đổ tuyết lông ngỗng.
Kinh thành trải qua một cuộc tẩy lễ quái thú, một mảng phế tích, rất nhanh, đại tuyết đã tích rất dày, trên con đường không người, Bạch Điêu run run rẩy rẩy co ro trước thềm một hộ nhân gia, lưng nó đeo bao hành trang nhỏ, bên trong còn một miếng lương khô màn thầu khô quéo và một hòn đá đánh lửa.
Bạch Điêu cô đơn ngồi đó, nó lại bị vứt bỏ rồi.
Trên đời này không có ai cần nó nữa, nó không còn gì nữa, vừa đói vừa lạnh. Bạch Điêu hít mũi nước mắt cuồn cuộn không còn gì làm ngồi đánh đá lửa.
Một tia lửa nhỏ nhoi xẹt qua, trước mắt nó hóa thành ảo ảnh mỹ lệ, nó hình như nhìn thấy trước kia cùng bọn Lãnh Tịnh ăn cơm, mỗi ngày đều nhét đầy miệng sơn hào hải vị, Bạch Điêu chảy nước miếng thò vuốt ra, nhưng trừ bông tuyết ra thì không bắt được gì nữa.
Rất nhanh, tia lửa tắt ngóm, lưu lại Bạch Điêu thất vọng chảy nước miếng và nước mắt.
Bạch Điêu lau nước miếng, lại đánh đá lửa, ảo ảnh mỹ lệ lại xuất hiện, nó nhìn thấy ổ chăn ấm áp và mỹ thực ăn không hết, một bàn đầy ắp thức ăn đang tỏa ra hương thơm mê người, ngay cả mì Lãnh Thanh Thanh làm cũng có, bên trong còn có rất nhiều gạch cua, gà sợi và thịt kho tàu, còn bốc khói nóng sốt, sau đó thiếu đông gia đứng bên bàn đích thân giống như một hạ nhân rót rượu cho nó…
Bạch Điêu mắt long lanh nhào tới, nhưng cuối cùng lại rơi vào cảnh ngộ bị tuyết lấp.
Cuối cùng, Bạch Điêu đánh đá lửa còn sót lại lần cuối, trong tia lửa ấm áp, trong bầu trời tựa hồ giáng xuống thân hình Ferrari hình rồng tráng kiện, Bạch Điêu khóc nước mắt nước mũi kêu to: “Thiếu đông gia! Xin mang ta đi đi, ta biết, một khi lửa tắt rồi, ngài sẽ không thấy nữa, giống như ổ chăn ấm áp, bữa cơm thơm ngon sẽ không thấy nữa!” Bạch Điêu cầm đá lửa trong tay liều mạng quẹt sáng, vì nó vô cùng muốn lưu thiếu đông gia lại. Đá lửa phát ra tia sáng cường liệt, chiếu rõ như ban ngày. Thiếu đông gia trước giờ cũng không xuất hiện anh minh thần võ như thế. Bạch Điêu nhảy lên lưng rồng, hai người bọn họ bay lên trong tia sáng và khoái lạc. Bọn họ càng bay càng cao, bay tới thiên đường không còn hàn lạnh, không còn đói khát.
Rất lâu, Bạch Điêu tới khu rừng đám nhà quê vẫn chưa hồi thần lại.
Nhìn một đám yêu quái nhà quê cuồng hoan, Bạch Điêu đột nhiên có lại cảm giác.
“Ta là yêu quái thông minh nhất ở đấy la la la la cuộc sống tươi đẹp cuối cùng cũng tới các ngươi sau này phải nghe lời ta ” Bạch Điêu giơ vuốt ra kêu lên, sau đó bị Lãnh Tịnh một vuốt chụp ngã.
“Oa ô ô a a a a ” Bạch Điêu lại bị ngược đãi khóc thét lên, nhưng không ai để ý tới nó.
………………………..
Khi các yêu quái nhà quê dưới sự hiệu triệu nhiệt tình của Lãnh Thanh Thanh đầu đầy máu sắp tiến hành đại hội hoan khánh đồng hương, những hắc y nhân đó đột nhiên dùng roi quất lên yêu quái vòng ngoài, hung ác nói: “Đám gia hỏa các ngươi muốn tạo phản sao! Mau tập hợp lại, đến tập hợp ở cung điện Nộ vương!!”
Sầu vân thảm vụ lại tiếp tục bao trùm đám nhà quê, Lãnh Thanh Thanh lau máu trên mặt, muốn nghe ngóng coi rốt cuộc là chuyện gì, nhưng vừa thấy gương mặt đáng sợ của Lãnh Tịnh liền không dám lên tiếng.
Tuy ký ức hồi phục rồi, nhưng là y không dám suy nghĩ xem trong đoạn thời gian phong hoa tuyệt đại mà mình mất đi ký ức rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì. Ánh mắt Lãnh Tịnh thật đáng sợ, lẽ nào mình đã làm chuyện đại nghịch bất đạo sao? Phong hoa tuyệt đại sẽ có đại nghịch bất đạo gì chứ… không phải chỉ là tuyệt đại một chút thôi sao… Lãnh Thanh Thanh chọc ngón tay.
“Nộ vương đó là ai?” Lãnh Tịnh hỏi, hắn và những yêu quái khác cùng đi lên trên núi, phát hiện xung quanh có rất nhiều tinh linh cũng bị lùa ra khỏi nơi ở, đi lên cung điện trên núi.
Hắc hùng tinh giải thích: “Lãnh thiếu gia ngươi chắc không biết, từ khi chúng ta tới đây định cư không lâu, liền có một đại vương pháp lực cao cường tới, gọi là Nộ đại vương, thủ hạ của hắn rất hung ác, muốn chúng ta tiến cống cho hắn, nhưng tập trung tất cả yêu quái gần đây giống thế này, vẫn là lần đầu tiên.”
Bọn họ mới nói vài câu, đã bị thủ vệ hắc y cảnh cáo không được lên tiếng, thế là chỉ đành ngậm mồm.
Chỉ thấy trên sơn đạo cao tận mây, một đội ngũ cầm đuốc hoành tráng kéo dài như một con xà, nguyên lai nơi này trừ yêu quái nhà quê ở Bích Hải Thương Đào ra, còn có rất nhiều tinh linh tiểu yêu, những người này vẫn luôn bị thiên giới coi nhẹ, cư trú ở biên giới cực tây xa xôi, trở thành dân vùng ven.
Trải qua bôn ba thời gian dài, bọn họ cuối cùng cũng tới cung điện của Nộ vương.
Cung điện của Nộ vương có phong cách khác với thiên cung, là một bảo thành màu trắng phong cách dị tộc, các cột trụ có đủ loại điêu khắc hoa hòe và mặt sàn bóng lưỡng có thể soi bóng người. Đâu đâu cũng thể hiện phong cách hoa lệ dị tộc, đám yêu quái nhà quê lần đầu tiên tới nơi cao quý mỹ lệ như vậy, đều ngốc lăng.
Cuối cùng, đám yêu quái nhà quê đều bị xua vào trong đình viện rộng lớn trong bảo thành, đợi xử lý.
“Đám gia hỏa các ngươi, đều yên tĩnh cho ta!!” Một thủ hạ của Nộ vương đứng trên bệ, quát lên với đám yêu quái nhà quê. Bộ dáng của thủ hạ này cũng có chút khác biệt với người thiên đình, mái tóc dài màu vàng và một đôi mắt màu lam, trên lưng còn có một đôi cánh màu trắng.
“Đám gia hỏa các ngươi chú ý, Phụ Thần muốn ban ân cho các ngươi, hôm nay gọi các ngươi tới, không vì gì khác, mà vì chọn lựa tinh linh vương của tân thế giới!! Thành thật tham gia khảo thí cho ta!! Kẻ làm bừa giết không ta!!” Thống lĩnh vỗ cánh trắng rút roi ra.
Thì ra tên thật của Nộ vương là Phụ Thần, những thủ hạ này đều gọi hắn như thế. Đám nhà quê gọi là Nộ vương vì hắn thường xuyên tức giận, cho nên đám nhà quê với đặt biệt hiệu Nộ vương cho hắn, lâu dần, ngay cả các thủ hạ cấp thấp cũng gọi như thế.
Mà những thủ hạ cấp cao đều tự xưng sứ giả của thần, gọi tắt là thần sứ.
Cái gì chứ… đám yêu quái nhà quê đều mơ hồ không hiểu, đang sống yên lành làm tinh linh vương gì chứ!
Một con hải lạt tinh (rái cá) không hiểu gì ngoáy mũi ngốc ngốc hỏi: “Làm tinh linh vương có bổng lộc không? Nếu có bổng lộc ta sẽ đưa cả nhà lão tiểu của ta làm tinh linh vương hết chúng ta cũng muốn làm hải đai quan hệ như phàm nhân nói, hắc hắc ”
“Là quần đai quan hệ.” Bà xà hải lạt tinh nhắc nhở. (Quần đai quan hệ: quan hệ dây mơ, lạm dụng chức vị)
“Ba ba, ta trưởng thành rồi cũng phải tiếp nối ngươi, làm tinh linh vương của hải đai quan hệ.” Tiểu lạt tinh chảy nước mũi nói.
Kết quả một nhà hải lạt bị thần sứ đánh.
Thì ra mục đích chân chính của Nộ vương Thần Phụ này, là đoạn tuyệt với thiên giới trung ương, tự lập môn hộ, vì thế dắt thủ hạ của mình tới vùng cực tây, chuẩn bị lợi dụng yêu quái đương đại xây dựng thế hệ thần của mình, cuối cùng hoàn thành kế hoạch sáng thế.
Danh sách chương